Đối với Edward mà nói, chẳng có gì khó để có thể tưởng tượng ra bó hoa linh lan mà Edwin đặt làm sẽ trông sẽ ra sao. Anh ắt hẳn đã yêu cầu người bán phải lựa ra những bông hoa hình quả chuông với sắc trắng tinh khôi và thuần khiết, thậm chí cả lá cũng phải trông xanh mướt như vừa được tẩm sương đêm. Giấy gói hoa được dùng sẽ là màu ngọc bích, nhưng cũng có thể là màu của bầu trời vào ngày nắng đẹp. Trong khía cạnh mỹ thuật, Edwin sẽ luôn đưa ra những đòi hỏi vô cùng khắt khe, và cũng sẵn sàng trả một cái giá cao hơn nhiều chỉ để thoả mãn đòi hỏi ấy. Edward miết nhẹ ngón tay vào mép tờ tạp chí, đầu ngón tay tiếp xúc với mặt giấy chất liệu C2S chỉ tạo ra một âm thanh rất nhỏ rồi rơi tõm vào yên lặng. Nhưng toàn bộ tri giác của cậu chẳng còn có hứng thú để tâm đến những âm thanh xung quanh nữa, bởi vì còn một vấn đề khác đang choán lấy tâm trí cậu.
Bình luận
Đối với Edward mà nói, chẳng có gì khó để có thể tưởng tượng ra bó hoa linh lan mà Edwin đặt làm sẽ trông sẽ ra sao. Anh ắt hẳn đã yêu cầu người bán phải lựa ra những bông hoa hình quả chuông với sắc trắng tinh khôi và thuần khiết, thậm chí cả lá cũng phải trông xanh mướt như vừa được tẩm sương đêm. Giấy gói hoa được dùng sẽ là màu ngọc bích, nhưng cũng có thể là màu của bầu trời vào ngày nắng đẹp. Trong khía cạnh mỹ thuật, Edwin sẽ luôn đưa ra những đòi hỏi vô cùng khắt khe, và cũng sẵn sàng trả một cái giá cao hơn nhiều chỉ để thoả mãn đòi hỏi ấy. Edward miết nhẹ ngón tay vào mép tờ tạp chí, đầu ngón tay tiếp xúc với mặt giấy chất liệu C2S chỉ tạo ra một âm thanh rất nhỏ rồi rơi tõm vào yên lặng. Nhưng toàn bộ tri giác của cậu chẳng còn có hứng thú để tâm đến những âm thanh xung quanh nữa, bởi vì còn một vấn đề khác đang choán lấy tâm trí cậu.
Bình luận
Vì sao Edwin lại mua hoa linh lan nhỉ? Edward tự hỏi như vậy. Là trùng hợp hay có dụng ý, cậu cũng không dám chắc nữa, thậm chí cậu còn thoáng nghi ngờ, liệu bó hoa đó có phải dành cho cậu hay không? Nghĩ đến đó, bỗng dưng cậu lại muốn nở một nụ cười mỉa mai. Hoá ra cậu còn chẳng thể tự tin là mình hiểu được suy nghĩ của Edwin như ban đầu nữa.
Bình luận
Vì sao Edwin lại mua hoa linh lan nhỉ? Edward tự hỏi như vậy. Là trùng hợp hay có dụng ý, cậu cũng không dám chắc nữa, thậm chí cậu còn thoáng nghi ngờ, liệu bó hoa đó có phải dành cho cậu hay không? Nghĩ đến đó, bỗng dưng cậu lại muốn nở một nụ cười mỉa mai. Hoá ra cậu còn chẳng thể tự tin là mình hiểu được suy nghĩ của Edwin như ban đầu nữa.
Bình luận
Từ khi phát hiện Edwin giấu cậu đi khám bệnh, Edward nhận ra mọi hiểu biết của cậu về Edwin trở nên mông lung kì lạ. Cứ như thể tất cả những gì Edwin thể hiện trước mặt cậu trong suốt khoảng thời gian hai người quen nhau chỉ là một chiếc vỏ bọc hoàn hảo không hơn không kém. Điều này khiến cậu cảm thấy như bị lừa dối vậy.
Bình luận
Từ khi phát hiện Edwin giấu cậu đi khám bệnh, Edward nhận ra mọi hiểu biết của cậu về Edwin trở nên mông lung kì lạ. Cứ như thể tất cả những gì Edwin thể hiện trước mặt cậu trong suốt khoảng thời gian hai người quen nhau chỉ là một chiếc vỏ bọc hoàn hảo không hơn không kém. Điều này khiến cậu cảm thấy như bị lừa dối vậy.
Bình luận
Không biết có phải những người yêu trước chia tay với Edwin vì điều này không nhỉ?
Bình luận
Không biết có phải những người yêu trước chia tay với Edwin vì điều này không nhỉ?
Bình luận
Edward bật cười trước suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu cậu. Quả thực Edwin đúng là một tên vô lại giỏi nói dối, nhưng cũng không đến mức phải lừa dối một người từ đầu tới cuối như vậy. Có lẽ chỉ là không ai cảm thấy thoải mái khi ở bên một người chỉ vì cố gắng làm mình vui vẻ mà giấu biệt đi tất cả những tổn thương mà anh đang gánh chịu. Ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng sẽ cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ yêu thương và không đủ phù hợp để anh chịu dựa vào. Chính cậu cũng đã từng nghĩ như vậy.
Bình luận
Edward bật cười trước suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu cậu. Quả thực Edwin đúng là một tên vô lại giỏi nói dối, nhưng cũng không đến mức phải lừa dối một người từ đầu tới cuối như vậy. Có lẽ chỉ là không ai cảm thấy thoải mái khi ở bên một người chỉ vì cố gắng làm mình vui vẻ mà giấu biệt đi tất cả những tổn thương mà anh đang gánh chịu. Ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng sẽ cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ yêu thương và không đủ phù hợp để anh chịu dựa vào. Chính cậu cũng đã từng nghĩ như vậy.
Bình luận
Nhưng may mắn là cậu sớm nhận ra là Edwin che giấu cảm xúc của mình với tất cả mọi người chứ không phải một số người riêng biệt, hơn nữa, tình trạng này của Edwin cũng khiến cậu không thể nhẫn tâm rời đi được. Không biết ai đã đặt vào trong tim cậu một sự kiêu ngạo chưa từng có, khiến cậu tin rằng mình thực sự có thể giúp được Edwin.
Bình luận
Nhưng may mắn là cậu sớm nhận ra là Edwin che giấu cảm xúc của mình với tất cả mọi người chứ không phải một số người riêng biệt, hơn nữa, tình trạng này của Edwin cũng khiến cậu không thể nhẫn tâm rời đi được. Không biết ai đã đặt vào trong tim cậu một sự kiêu ngạo chưa từng có, khiến cậu tin rằng mình thực sự có thể giúp được Edwin.
Bình luận
Vì vốn chẳng hề có hứng thú nên Edward dứt khoát gập tờ tạp chí lại rồi đặt nó vào chỗ cũ trước khi đứng lên và ra khỏi phòng chờ. Còn hơn nửa tiếng nữa trước khi cậu được vào phòng bệnh của Edwin, nên cậu đành đi loanh quanh một lúc rồi đứng lại trước những cửa sổ ở hành lang. Bên ngoài, các cửa hàng cũng đã đóng cửa hết, trên đường phố chỉ có ánh đèn đường đang nhảy múa tạo ra ánh lung linh. Giờ này thì chắc không còn quán cà phê nào mở cửa nữa đâu nhỉ? Edward tự hỏi rồi lại bật cười, dường như dạo này cậu hay suy nghĩ vu vơ quá rồi. Cậu xoay người bước về phía phòng ăn bệnh viện, định bụng uống một tách trà như cô y tá đã gợi ý khi nãy.
Bình luận
Vì vốn chẳng hề có hứng thú nên Edward dứt khoát gập tờ tạp chí lại rồi đặt nó vào chỗ cũ trước khi đứng lên và ra khỏi phòng chờ. Còn hơn nửa tiếng nữa trước khi cậu được vào phòng bệnh của Edwin, nên cậu đành đi loanh quanh một lúc rồi đứng lại trước những cửa sổ ở hành lang. Bên ngoài, các cửa hàng cũng đã đóng cửa hết, trên đường phố chỉ có ánh đèn đường đang nhảy múa tạo ra ánh lung linh. Giờ này thì chắc không còn quán cà phê nào mở cửa nữa đâu nhỉ? Edward tự hỏi rồi lại bật cười, dường như dạo này cậu hay suy nghĩ vu vơ quá rồi. Cậu xoay người bước về phía phòng ăn bệnh viện, định bụng uống một tách trà như cô y tá đã gợi ý khi nãy.
Bình luận
Đã rất khuya rồi nên chỉ có lác đác một vài bác sĩ trực ca đêm trong phòng ăn rộng lớn và sạch sẽ. Edward đưa mắt nhìn xung quanh, lại tình cờ thấy được những sinh viên thực tập vừa uống vội ly cà phê vừa tranh thủ xem lại bài vở. Dáng vẻ nhếch nhác nhưng hừng hực khí thế đó khiến khoé môi cậu hơi nhếch lên. Tuy cảm thấy có chút hứng thú và hoài niệm, nhưng cậu cũng chỉ đi lướt qua họ và tiến thẳng đến quầy đồ uống. Cậu còn phải chăm sóc cả Edwin nữa.
Bình luận
Đã rất khuya rồi nên chỉ có lác đác một vài bác sĩ trực ca đêm trong phòng ăn rộng lớn và sạch sẽ. Edward đưa mắt nhìn xung quanh, lại tình cờ thấy được những sinh viên thực tập vừa uống vội ly cà phê vừa tranh thủ xem lại bài vở. Dáng vẻ nhếch nhác nhưng hừng hực khí thế đó khiến khoé môi cậu hơi nhếch lên. Tuy cảm thấy có chút hứng thú và hoài niệm, nhưng cậu cũng chỉ đi lướt qua họ và tiến thẳng đến quầy đồ uống. Cậu còn phải chăm sóc cả Edwin nữa.
Bình luận
“Một latte đi ạ.” Edward nói với nhân viên pha chế rồi chợt sững người. Cậu lỡ miệng gọi nhầm đồ uống, món mà cậu thích là cacao và trà, người thích latte chỉ có Edwin. Edward định gọi lại nhưng rồi lại thôi, đột nhiên cậu lại muốn uống thử đồ uống mà anh vẫn yêu thích.
Bình luận
“Một latte đi ạ.” Edward nói với nhân viên pha chế rồi chợt sững người. Cậu lỡ miệng gọi nhầm đồ uống, món mà cậu thích là cacao và trà, người thích latte chỉ có Edwin. Edward định gọi lại nhưng rồi lại thôi, đột nhiên cậu lại muốn uống thử đồ uống mà anh vẫn yêu thích.
Bình luận
Kỳ thực cũng không thể gọi là uống thử được, vì cậu đã nhấp vài ngụm cà phê của Edwin mấy lần rồi. Cà phê của anh có một sự mâu thuẫn kì lạ. Edwin đổ phải gấp rưỡi lượng sữa trong công thức khiến cậu luôn nghĩ Edwin sợ đắng, nhưng khi tận mắt chứng kiến mức độ đặc của cà phê, cậu mới biết thật ra Edwin chỉ là thích hương vị đậm đà mà thôi. Cậu nhấp một ngụm nhỏ, chầm nuốt xuống để hương vị cà phê lan khắp khoang miệng. Cà phê của bệnh viện hơi nhạt, cậu liếm môi, có lẽ đã được pha từ cà phê hòa tan đóng gói. Edwin thì khác, anh sẽ mua cà phê nguyên hạt về, tự rang tự xay rồi trữ trong hộp để pha uống dần. Cậu từng hỏi anh nguồn gốc của thói quen rườm rà đó từ đâu ra, Edwin chỉ cười rồi cúi xuống hôn trán cậu:
Bình luận
Kỳ thực cũng không thể gọi là uống thử được, vì cậu đã nhấp vài ngụm cà phê của Edwin mấy lần rồi. Cà phê của anh có một sự mâu thuẫn kì lạ. Edwin đổ phải gấp rưỡi lượng sữa trong công thức khiến cậu luôn nghĩ Edwin sợ đắng, nhưng khi tận mắt chứng kiến mức độ đặc của cà phê, cậu mới biết thật ra Edwin chỉ là thích hương vị đậm đà mà thôi. Cậu nhấp một ngụm nhỏ, chầm nuốt xuống để hương vị cà phê lan khắp khoang miệng. Cà phê của bệnh viện hơi nhạt, cậu liếm môi, có lẽ đã được pha từ cà phê hòa tan đóng gói. Edwin thì khác, anh sẽ mua cà phê nguyên hạt về, tự rang tự xay rồi trữ trong hộp để pha uống dần. Cậu từng hỏi anh nguồn gốc của thói quen rườm rà đó từ đâu ra, Edwin chỉ cười rồi cúi xuống hôn trán cậu:
Bình luận
“À, từ một người bạn thôi. Cà phê ở quê hương cậu ấy rất đậm đặc.”
Bình luận
“À, từ một người bạn thôi. Cà phê ở quê hương cậu ấy rất đậm đặc.”
Bình luận
Edward đưa ngón tay miết nhẹ vành cốc, những dòng hồi tưởng theo cái hôn ấy lại trào ra, chảy ồ ạt qua đầu cậu như lạch nước phá toang con đập. Trước mắt cậu lại hiện lên một khung cảnh quen thuộc mỗi sáng: cậu nấu bữa sáng và chuẩn bị cả đồ ăn trưa cho Edwin, còn anh thì tranh thủ nướng bánh và làm đồ uống. Giống như đã tạo thành thói quen thâm căn cố đế, Edwin sẽ luôn hỏi cậu uống ca cao hay trà trước khi cầm cốc chén và đun sôi nước, còn cậu cũng sẽ đáp lại anh một cách ngọt ngào nhất có thể:
Bình luận
Edward đưa ngón tay miết nhẹ vành cốc, những dòng hồi tưởng theo cái hôn ấy lại trào ra, chảy ồ ạt qua đầu cậu như lạch nước phá toang con đập. Trước mắt cậu lại hiện lên một khung cảnh quen thuộc mỗi sáng: cậu nấu bữa sáng và chuẩn bị cả đồ ăn trưa cho Edwin, còn anh thì tranh thủ nướng bánh và làm đồ uống. Giống như đã tạo thành thói quen thâm căn cố đế, Edwin sẽ luôn hỏi cậu uống ca cao hay trà trước khi cầm cốc chén và đun sôi nước, còn cậu cũng sẽ đáp lại anh một cách ngọt ngào nhất có thể:
Bình luận
“Em muốn trà, cưng ạ.”
Bình luận
“Em muốn trà, cưng ạ.”
Bình luận
Nếu cậu chọn cacao, Edwin thậm chí còn có thể tiện tay dùng bọt sữa vẽ một hình gì đó trên mặt cốc rồi đưa cho cậu xem, chỉ để cậu nở một nụ cười thán phục. Nụ cười thán phục đó có khiến Edwin vui cả ngày không thì cậu cũng không rõ nữa, nhưng cậu biết cậu sẽ cảm thấy trống vắng khi bữa sáng của cậu thiếu đi một món đồ uống nào đấy mà Edwin tự tay pha.
Bình luận
Nếu cậu chọn cacao, Edwin thậm chí còn có thể tiện tay dùng bọt sữa vẽ một hình gì đó trên mặt cốc rồi đưa cho cậu xem, chỉ để cậu nở một nụ cười thán phục. Nụ cười thán phục đó có khiến Edwin vui cả ngày không thì cậu cũng không rõ nữa, nhưng cậu biết cậu sẽ cảm thấy trống vắng khi bữa sáng của cậu thiếu đi một món đồ uống nào đấy mà Edwin tự tay pha.
Bình luận
Edward chầm chậm uống hết cà phê rồi đập bẹp phần cốc làm bằng giấy trước khi bỏ vào thùng rác. Còn chưa đầy mười phút nữa, cậu đứng dựa vào lan can, lặng im ngắm nhìn những ngôi sao nhỏ xíu lấp lánh hệt như hạt nhũ rơi trên tấm thảm trời đêm. Bất chợt, những hạt nhũ ấy lại trở nên mờ nhoè hẳn đi, phản chiếu trong mắt Edward những hình thù kì dị và sáng chói. Cậu hơi nheo mắt lại, lấy tay quệt nhẹ đi.
Bình luận
Edward chầm chậm uống hết cà phê rồi đập bẹp phần cốc làm bằng giấy trước khi bỏ vào thùng rác. Còn chưa đầy mười phút nữa, cậu đứng dựa vào lan can, lặng im ngắm nhìn những ngôi sao nhỏ xíu lấp lánh hệt như hạt nhũ rơi trên tấm thảm trời đêm. Bất chợt, những hạt nhũ ấy lại trở nên mờ nhoè hẳn đi, phản chiếu trong mắt Edward những hình thù kì dị và sáng chói. Cậu hơi nheo mắt lại, lấy tay quệt nhẹ đi.
Bình luận
Những ngôi sao lại trở về hình dạng ban đầu.
Bình luận
Những ngôi sao lại trở về hình dạng ban đầu.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
Edwin mở mắt, khẽ chớp chớp một lúc để bớt đi cảm giác khó chịu trên khoé mi. Màu sắc trắng tinh khôi bao trùm khắp nơi khiến anh có một cảm giác mọi thứ trở nên hư ảo, nhưng cơn đau ê ẩm trên đầu cùng với người đang ngủ gục bên giường bệnh đã nhắc nhở anh rằng đây vẫn là một phòng bệnh bình thường mà thôi.
Bình luận
Edwin mở mắt, khẽ chớp chớp một lúc để bớt đi cảm giác khó chịu trên khoé mi. Màu sắc trắng tinh khôi bao trùm khắp nơi khiến anh có một cảm giác mọi thứ trở nên hư ảo, nhưng cơn đau ê ẩm trên đầu cùng với người đang ngủ gục bên giường bệnh đã nhắc nhở anh rằng đây vẫn là một phòng bệnh bình thường mà thôi.
Bình luận
Anh khẽ động cánh tay, tạo ra một âm thanh nhỏ nhưng như vậy là đủ để đánh thức người đang dở ngủ dở thức trên ghế gấp cạnh giường. Edward hé mắt, đôi mắt ấy nhanh chóng mở to, đầy chăm chú khi thấy Edwin bên cạnh đã tỉnh. Cậu lại gần giường, cẩn thận nắm tay anh và cho dù đã thấp giọng hết cỡ để không làm phiền ai trong đêm muộn, sự vui mừng xen lẫn sốt ruột vẫn không thể giấu được:
Bình luận
Anh khẽ động cánh tay, tạo ra một âm thanh nhỏ nhưng như vậy là đủ để đánh thức người đang dở ngủ dở thức trên ghế gấp cạnh giường. Edward hé mắt, đôi mắt ấy nhanh chóng mở to, đầy chăm chú khi thấy Edwin bên cạnh đã tỉnh. Cậu lại gần giường, cẩn thận nắm tay anh và cho dù đã thấp giọng hết cỡ để không làm phiền ai trong đêm muộn, sự vui mừng xen lẫn sốt ruột vẫn không thể giấu được:
Bình luận
“Anh tỉnh rồi đó à, Edwin? Có cảm thấy nhức đầu không?”
Bình luận
“Anh tỉnh rồi đó à, Edwin? Có cảm thấy nhức đầu không?”
Bình luận
Chưa để Edwin kịp trả lời, cậu đã sốt sắng hỏi tiếp:
Bình luận
Chưa để Edwin kịp trả lời, cậu đã sốt sắng hỏi tiếp:
Bình luận
“Anh có bị buồn nôn không? Hay là uống một ngụm nước đã nhé?” Nói rồi cậu nhanh chóng cầm lấy bình nước trên mặt bàn đầu giường.
Bình luận
“Anh có bị buồn nôn không? Hay là uống một ngụm nước đã nhé?” Nói rồi cậu nhanh chóng cầm lấy bình nước trên mặt bàn đầu giường.
Bình luận
“Được rồi, bình tĩnh lại đã nào, tôi rất ổn mà.” Edwin định ngồi hẳn dậy, thấy thế, Edward đã ngay lập tức đặt bình nước xuống rồi đưa tay đỡ anh dậy. Kì lạ làm sao, Edwin lại gỡ tay cậu ra.
Bình luận
“Được rồi, bình tĩnh lại đã nào, tôi rất ổn mà.” Edwin định ngồi hẳn dậy, thấy thế, Edward đã ngay lập tức đặt bình nước xuống rồi đưa tay đỡ anh dậy. Kì lạ làm sao, Edwin lại gỡ tay cậu ra.
Bình luận
Một dự cảm không lành xuất hiện trong tâm trí Edward, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười dịu dàng:
Bình luận
Một dự cảm không lành xuất hiện trong tâm trí Edward, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười dịu dàng:
Bình luận
“Ít nhất thì anh uống một ngụm nước đã nhé?”
Bình luận
“Ít nhất thì anh uống một ngụm nước đã nhé?”
Bình luận
“Cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng hình như tôi không nhớ là chúng ta từng quen biết trước đây, quý ngài ạ.” Trên môi Edwin vẫn là nụ cười thường thấy, nhưng ánh mắt anh thì rõ ràng có gì đó không ổn lắm, ánh mắt đó hướng về Edward chỉ là ánh mắt dành cho một người xa lạ tốt bụng mà thôi.
Bình luận
“Cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng hình như tôi không nhớ là chúng ta từng quen biết trước đây, quý ngài ạ.” Trên môi Edwin vẫn là nụ cười thường thấy, nhưng ánh mắt anh thì rõ ràng có gì đó không ổn lắm, ánh mắt đó hướng về Edward chỉ là ánh mắt dành cho một người xa lạ tốt bụng mà thôi.
Bình luận
Edwin chưa từng nhìn cậu như vậy, Edward khẽ rùng mình.
Bình luận
Edwin chưa từng nhìn cậu như vậy, Edward khẽ rùng mình.
Bình luận
Nhưng có vẻ Edwin không hề biết đến những đợt sóng đang chực trào trong lòng Edward, anh nhìn ngắm xung quanh rồi bất chợt hỏi thêm một câu:
Bình luận
Nhưng có vẻ Edwin không hề biết đến những đợt sóng đang chực trào trong lòng Edward, anh nhìn ngắm xung quanh rồi bất chợt hỏi thêm một câu:
Bình luận
“Mà sao tôi lại phải nằm đây vậy? Trước đó đã có chuyện gì thế?”
Bình luận
“Mà sao tôi lại phải nằm đây vậy? Trước đó đã có chuyện gì thế?”
Bình luận
Edward đập trán:
Bình luận
Edward đập trán:
Bình luận
“Anh gặp tai nạn, Edwin ạ. Theo như nhân chứng thì anh bị một chiếc xe đi ngược chiều tông gần như trực diện trong khi đang lái xe. Nhưng trước hết, anh để em hỏi một câu nhé?”
Bình luận
“Anh gặp tai nạn, Edwin ạ. Theo như nhân chứng thì anh bị một chiếc xe đi ngược chiều tông gần như trực diện trong khi đang lái xe. Nhưng trước hết, anh để em hỏi một câu nhé?”
Bình luận
“Xin cứ tự nhiên?”
Bình luận
“Xin cứ tự nhiên?”
Bình luận
“Bây giờ là tháng mấy, và là năm bao nhiêu rồi?”
Bình luận
“Bây giờ là tháng mấy, và là năm bao nhiêu rồi?”
Bình luận
Edwin hơi ngẩn người trước câu hỏi này. Anh nhíu mày nhìn Edward. Trước ánh mắt như thể trách cậu xúc phạm trí thông minh của anh, Edward chỉ mỉm cười.
Bình luận
Edwin hơi ngẩn người trước câu hỏi này. Anh nhíu mày nhìn Edward. Trước ánh mắt như thể trách cậu xúc phạm trí thông minh của anh, Edward chỉ mỉm cười.
Bình luận
Dù vậy, Edwin vẫn nói ra mấy con số.
Bình luận
Dù vậy, Edwin vẫn nói ra mấy con số.
Bình luận
Vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh dù trong lòng đang rối tinh rối mù, Edward vừa bấm nút liên lạc với bác sĩ vừa hỏi là cho chắc ăn:
Bình luận
Vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh dù trong lòng đang rối tinh rối mù, Edward vừa bấm nút liên lạc với bác sĩ vừa hỏi là cho chắc ăn:
“Thế thì tôi cũng rất tiếc phải nói với ngài điều này, quý ngài thân mến ạ.” Edward cúi xuống nhìn anh, lúc này, trông cậu hệt như một vị bác sĩ, mà thực ra cậu cũng là bác sĩ thật, “Theo như chẩn đoán của tôi, e là ngài đã bị mất trí nhớ tạm thời. Còn về mức độ nặng nhẹ, chúng ta chờ bác sĩ đến rồi xem sao nhé?”
Bình luận
“Thế thì tôi cũng rất tiếc phải nói với ngài điều này, quý ngài thân mến ạ.” Edward cúi xuống nhìn anh, lúc này, trông cậu hệt như một vị bác sĩ, mà thực ra cậu cũng là bác sĩ thật, “Theo như chẩn đoán của tôi, e là ngài đã bị mất trí nhớ tạm thời. Còn về mức độ nặng nhẹ, chúng ta chờ bác sĩ đến rồi xem sao nhé?”
Bình luận
Vừa lúc ấy, ngoài phòng bệnh cũng vang lên tiếng gõ cửa, Edward nhanh chóng thu lại vẻ cợt nhả trên mặt rồi bước ra vặn tay nắm. Bước vào phòng là một vị bác sĩ khá già dặn, trông rất đáng tin cậy với đôi mắt được quầng thâm bao bọc đi cùng với một y tá nữa. Ông bước gần giường bệnh, nhìn Edwin, ân cần hỏi thăm anh:
Bình luận
Vừa lúc ấy, ngoài phòng bệnh cũng vang lên tiếng gõ cửa, Edward nhanh chóng thu lại vẻ cợt nhả trên mặt rồi bước ra vặn tay nắm. Bước vào phòng là một vị bác sĩ khá già dặn, trông rất đáng tin cậy với đôi mắt được quầng thâm bao bọc đi cùng với một y tá nữa. Ông bước gần giường bệnh, nhìn Edwin, ân cần hỏi thăm anh:
Bình luận
“Cậu tỉnh rồi đó à? Có cảm thấy buồn nôn hay chóng mặt gì không? Đầu có đau lắm không?”
Bình luận
“Cậu tỉnh rồi đó à? Có cảm thấy buồn nôn hay chóng mặt gì không? Đầu có đau lắm không?”
Bình luận
“Ổn cả ạ, thưa bác sĩ.” Edwin đưa tay lên khẽ bóp trán, anh đã phải nghe lời hỏi thăm này đến hai lần rồi.
Bình luận
“Ổn cả ạ, thưa bác sĩ.” Edwin đưa tay lên khẽ bóp trán, anh đã phải nghe lời hỏi thăm này đến hai lần rồi.
Bình luận
“Thực ra cũng không ổn lắm đâu ạ, anh ấy có vẻ như không nhớ được những sự kiện đã xảy ra trong nhiều tháng trước đây.” Edward đặt nhẹ tay lên vai anh, có thể nghe thấy rõ sự lo lắng trong giọng nói của cậu.
Bình luận
“Thực ra cũng không ổn lắm đâu ạ, anh ấy có vẻ như không nhớ được những sự kiện đã xảy ra trong nhiều tháng trước đây.” Edward đặt nhẹ tay lên vai anh, có thể nghe thấy rõ sự lo lắng trong giọng nói của cậu.
Bình luận
“Là vậy à? Được rồi, để tôi xem nào. Quý ông trẻ tuổi ạ, cho phép chúng tôi kiểm tra tình trạng vết thương và thân thể của cậu trước nhé?” Vị bác sĩ bình tĩnh lật xem bệnh án của anh.
Bình luận
“Là vậy à? Được rồi, để tôi xem nào. Quý ông trẻ tuổi ạ, cho phép chúng tôi kiểm tra tình trạng vết thương và thân thể của cậu trước nhé?” Vị bác sĩ bình tĩnh lật xem bệnh án của anh.
Bình luận
Một lúc sau, ông quay sang nói với Edward:
Bình luận
Một lúc sau, ông quay sang nói với Edward:
Bình luận
“Hiện tượng này xảy ra vì trước đó cậu ấy từng bị va chạm mạnh vào đầu gây chấn động đến não. Xem này..” Ông chỉ vào ảnh chụp trong bệnh án, “..chỗ này có chút máu bầm tụ lại, nhưng cũng sẽ tan nhanh thôi. Trước hết để cậu ấy ở lại đây theo dõi thêm trong vòng bốn mươi tám tiếng nhé. Nếu may mắn thì chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, lúc đó thì đưa về nhà tĩnh dưỡng dần dần, có thể dùng một vài biện pháp để giúp cậu ấy hồi phục nhanh hơn. Nếu kém may mắn bị rối loạn nhận thức thì rắc rối đấy, cậu ấy sẽ phải làm kiểm tra thường xuyên và tham gia một số quá trình trị liệu.”
Bình luận
“Hiện tượng này xảy ra vì trước đó cậu ấy từng bị va chạm mạnh vào đầu gây chấn động đến não. Xem này..” Ông chỉ vào ảnh chụp trong bệnh án, “..chỗ này có chút máu bầm tụ lại, nhưng cũng sẽ tan nhanh thôi. Trước hết để cậu ấy ở lại đây theo dõi thêm trong vòng bốn mươi tám tiếng nhé. Nếu may mắn thì chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, lúc đó thì đưa về nhà tĩnh dưỡng dần dần, có thể dùng một vài biện pháp để giúp cậu ấy hồi phục nhanh hơn. Nếu kém may mắn bị rối loạn nhận thức thì rắc rối đấy, cậu ấy sẽ phải làm kiểm tra thường xuyên và tham gia một số quá trình trị liệu.”
Bình luận
“Tôi hiểu rồi ạ.” Edward hơi cúi đầu
Bình luận
“Tôi hiểu rồi ạ.” Edward hơi cúi đầu
Bình luận
“Tôi biết là sẽ rất khó để người nhà bệnh nhân có thể tiếp nhận tình huống này, nhưng chúng ta cũng nên kiên nhẫn và bình tĩnh một chút. Hai ngày này cậu có thể từ từ nói chuyện với cậu ấy, đồng thời quan sát các biểu hiện cơ thể để biết được tình trạng chính xác của bệnh nhân. Hơn nữa, việc cậu lo lắng có thể khiến bệnh nhân bị áp lực, ảnh hưởng xấu đến quá trình hồi phục đấy.” Vị bác sĩ vỗ nhẹ lên vai Edward như để trấn an.
Bình luận
“Tôi biết là sẽ rất khó để người nhà bệnh nhân có thể tiếp nhận tình huống này, nhưng chúng ta cũng nên kiên nhẫn và bình tĩnh một chút. Hai ngày này cậu có thể từ từ nói chuyện với cậu ấy, đồng thời quan sát các biểu hiện cơ thể để biết được tình trạng chính xác của bệnh nhân. Hơn nữa, việc cậu lo lắng có thể khiến bệnh nhân bị áp lực, ảnh hưởng xấu đến quá trình hồi phục đấy.” Vị bác sĩ vỗ nhẹ lên vai Edward như để trấn an.
Bình luận
“Nếu may mắn thì nhanh thôi, bệnh nhân sẽ hồi phục, nhưng tôi muốn cả hai chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những tình huống nghiêm trọng hơn nữa cơ, ví dụ như phải rất lâu, rất khó khăn, thậm chí vĩnh viễn không thể hồi phục.” Nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Edward, ông thở dài, “Tôi không muốn doạ dẫm một chút nào, nhưng đây là tình huống hoàn toàn có thể xảy ra, chúng ta vẫn chưa biết chắc được. Tuy nhiên, hãy cứ bình tĩnh nhất có thể, để bệnh nhân có đủ thời gian và sự thoải mái để hồi phục, phía chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Bình luận
“Nếu may mắn thì nhanh thôi, bệnh nhân sẽ hồi phục, nhưng tôi muốn cả hai chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những tình huống nghiêm trọng hơn nữa cơ, ví dụ như phải rất lâu, rất khó khăn, thậm chí vĩnh viễn không thể hồi phục.” Nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Edward, ông thở dài, “Tôi không muốn doạ dẫm một chút nào, nhưng đây là tình huống hoàn toàn có thể xảy ra, chúng ta vẫn chưa biết chắc được. Tuy nhiên, hãy cứ bình tĩnh nhất có thể, để bệnh nhân có đủ thời gian và sự thoải mái để hồi phục, phía chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Bình luận
“Vâng ạ, mong bác sĩ giúp cho.” Edward hơi cúi người trước vị bác sĩ đó, đến khi ông đi thật xa, cậu mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Bình luận
“Vâng ạ, mong bác sĩ giúp cho.” Edward hơi cúi người trước vị bác sĩ đó, đến khi ông đi thật xa, cậu mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Bình luận
Cậu ngồi xuống chiếc ghế gấp cạnh giường, cầm lấy bình nước trong tay rồi dùng ngữ khí bình tĩnh nhất có thể để hỏi Edwin:
Bình luận
Cậu ngồi xuống chiếc ghế gấp cạnh giường, cầm lấy bình nước trong tay rồi dùng ngữ khí bình tĩnh nhất có thể để hỏi Edwin:
Bình luận
“Anh có muốn uống một cốc nước không?”
Bình luận
“Anh có muốn uống một cốc nước không?”
Bình luận
“Có chứ, cảm ơn nhiều.” Edwin nhận lấy cốc nước ấm trong tay Edward, nhấp một ngụm. Anh ngước lên gương mặt xa lạ đang nhìn mình đầy lo lắng này, giọng bất giác cũng trở nên dịu dàng:
Bình luận
“Có chứ, cảm ơn nhiều.” Edwin nhận lấy cốc nước ấm trong tay Edward, nhấp một ngụm. Anh ngước lên gương mặt xa lạ đang nhìn mình đầy lo lắng này, giọng bất giác cũng trở nên dịu dàng:
Bình luận
“Chúng ta kết hôn rồi ư? Nhưng sao tôi không thấy nhẫn cưới nhỉ?”
Bình luận
“Chúng ta kết hôn rồi ư? Nhưng sao tôi không thấy nhẫn cưới nhỉ?”
Bình luận
“Chưa đâu, mới đến bước sống chung thôi.” Nói đến đây, bỗng dưng trên môi cậu nở một nụ cười, vẻ mặt cũng bớt căng thẳng.
Bình luận
“Chưa đâu, mới đến bước sống chung thôi.” Nói đến đây, bỗng dưng trên môi cậu nở một nụ cười, vẻ mặt cũng bớt căng thẳng.
Bình luận
“Vậy ư? Chúng ta sống chung được bao lâu rồi?” Edwin co hai đầu gối lại thành tư thế ngồi bó gối, nghiêng đầu nhìn Edward với đôi mắt hiếu kỳ.
Bình luận
“Vậy ư? Chúng ta sống chung được bao lâu rồi?” Edwin co hai đầu gối lại thành tư thế ngồi bó gối, nghiêng đầu nhìn Edward với đôi mắt hiếu kỳ.
Bình luận
“Cũng chẳng lâu lắm đâu, khoảng bảy tháng thôi. Chúng ta quen nhau cuối tháng tám năm trước.” Edward cũng ngồi bó gối đối diện với Edwin, trong tay còn ôm chiếc áo khoác.
Bình luận
“Cũng chẳng lâu lắm đâu, khoảng bảy tháng thôi. Chúng ta quen nhau cuối tháng tám năm trước.” Edward cũng ngồi bó gối đối diện với Edwin, trong tay còn ôm chiếc áo khoác.
Bình luận
“Cậu kể cho tôi nghe những chuyện từ khi đó đến nay được không? Tôi thực sự không nhớ nổi một điều gì cả.” Edwin khẽ bóp trán, nhưng rồi như thể nhận ra điều gì, anh ngẩng đầu lên, “Phải rồi, khuya lắm rồi nhỉ, xin lỗi nhé. Chỉ là tôi rất tò mò về đoạn ký ức bị mất đi thôi. Chúng ta có thể ngủ rồi ngày mai nói cũng được vậy.”
Bình luận
“Cậu kể cho tôi nghe những chuyện từ khi đó đến nay được không? Tôi thực sự không nhớ nổi một điều gì cả.” Edwin khẽ bóp trán, nhưng rồi như thể nhận ra điều gì, anh ngẩng đầu lên, “Phải rồi, khuya lắm rồi nhỉ, xin lỗi nhé. Chỉ là tôi rất tò mò về đoạn ký ức bị mất đi thôi. Chúng ta có thể ngủ rồi ngày mai nói cũng được vậy.”
Bình luận
Edward khẽ cười, quả nhiên Edwin không thay đổi chút nào, có lẽ đây cũng là một dấu hiệu tốt. Trước ánh mắt khó hiểu của anh, cậu hơi ngả người về phía trước:
Bình luận
Edward khẽ cười, quả nhiên Edwin không thay đổi chút nào, có lẽ đây cũng là một dấu hiệu tốt. Trước ánh mắt khó hiểu của anh, cậu hơi ngả người về phía trước:
Bình luận
“Cũng không sao cả đâu, tôi không buồn ngủ lắm, chúng ta nói chuyện một lúc nữa cũng được. Nhưng mà chỉ một lúc thôi, anh cần phải nghỉ ngơi, Edwin ạ.”
Bình luận
“Cũng không sao cả đâu, tôi không buồn ngủ lắm, chúng ta nói chuyện một lúc nữa cũng được. Nhưng mà chỉ một lúc thôi, anh cần phải nghỉ ngơi, Edwin ạ.”
Bình luận
“Tôi hiểu rồi.” Edwin gác cằm lên đầu gối, hơi nghiêng đầu. Nụ cười của anh dịu dàng và đáng yêu hết mức, khiến Edward liên tưởng đến một chú chó Shiba Inu.
Bình luận
“Tôi hiểu rồi.” Edwin gác cằm lên đầu gối, hơi nghiêng đầu. Nụ cười của anh dịu dàng và đáng yêu hết mức, khiến Edward liên tưởng đến một chú chó Shiba Inu.
Bình luận
Cậu xích lại gần giường bệnh hơn một chút, nhẹ nhàng kể cho Edwin nghe. Đây quả thực là một trải nghiệm kỳ lạ, giống như hai người lại làm quen từ đầu.
Bình luận
Cậu xích lại gần giường bệnh hơn một chút, nhẹ nhàng kể cho Edwin nghe. Đây quả thực là một trải nghiệm kỳ lạ, giống như hai người lại làm quen từ đầu.
Bình luận
“Tên tôi là Edward, đầy đủ là Edward Jenner Watson. Hiện giờ tôi đang làm một giám định viên pháp y. Tuổi của tôi ư? Chắc anh không ngờ đâu, tôi kém anh tận mười tuổi đấy nhé.”
Bình luận
“Tên tôi là Edward, đầy đủ là Edward Jenner Watson. Hiện giờ tôi đang làm một giám định viên pháp y. Tuổi của tôi ư? Chắc anh không ngờ đâu, tôi kém anh tận mười tuổi đấy nhé.”
Bình luận
Sau khi nở một nụ cười có chút nghịch ngợm, cậu nhỏ giọng kể tiếp, không khó để Edwin nghe được giọng nói ấy ngọt ngào đến nhường nào.
Bình luận
Sau khi nở một nụ cười có chút nghịch ngợm, cậu nhỏ giọng kể tiếp, không khó để Edwin nghe được giọng nói ấy ngọt ngào đến nhường nào.
Bình luận
“Chúng ta quen nhau qua một ứng dụng hẹn hò tên là LoveLove đấy. Anh và tôi thả tim cùng một lúc nên hệ thống còn nói chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo cơ.”
Bình luận
“Chúng ta quen nhau qua một ứng dụng hẹn hò tên là LoveLove đấy. Anh và tôi thả tim cùng một lúc nên hệ thống còn nói chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo cơ.”
Bình luận
“Xem nào, hình như câu đầu tiên chúng ta nói với nhau là “Xin chào ngài.”
Bình luận
“Xem nào, hình như câu đầu tiên chúng ta nói với nhau là “Xin chào ngài.”