Chương 61: Từ bỏ (2)


Tô Đông An kinh ngạc nhìn bóng lưng Lưu Thiên Lãng mà không hề nhận ra Phạm Minh Nhất đang đưa khăn cho mình.

Bình luận

Tô Đông An kinh ngạc nhìn bóng lưng Lưu Thiên Lãng mà không hề nhận ra Phạm Minh Nhất đang đưa khăn cho mình.

"Lau đi."

Bình luận

"Lau đi."

Cô giật mình, nhận lấy chiếc khăn, có hơi lo lắng hỏi: "Cứ để Lãng đánh nhau với cậu ta vậy có sao không? Cậu không định cản cậu ấy lại à?"

Bình luận

Cô giật mình, nhận lấy chiếc khăn, có hơi lo lắng hỏi: "Cứ để Lãng đánh nhau với cậu ta vậy có sao không? Cậu không định cản cậu ấy lại à?"

Phạm Minh Nhất để hai tay sau lưng, đứng nghiêm chỉnh nhìn Lưu Thiên Lãng đang chiếm thế thượng phong: "Không sao. Cỡ như cậu ta thì Lãng vẫn tự xử lý được. Vả lại, cũng nên để cậu ấy xả cơn giận trong lòng."

Bình luận

Phạm Minh Nhất để hai tay sau lưng, đứng nghiêm chỉnh nhìn Lưu Thiên Lãng đang chiếm thế thượng phong: "Không sao. Cỡ như cậu ta thì Lãng vẫn tự xử lý được. Vả lại, cũng nên để cậu ấy xả cơn giận trong lòng."

Giây phút nhìn thấy Tô Đông An đứng ở giữa đám đông, cả người ướt như chuột lột, tay chân trầy xước nhưng vẫn bị Lê Bá Gia lôi kéo bắt đi xin lỗi Dương Minh Huỳnh. Phạm Minh Nhất cảm nhận được người bên cạnh mình đã bị cơn tức giận nuốt chửng, nếu cậu ta cản Lãng, điều đó sẽ chỉ khiến Lãng làm điều điên rồ hơn mà thôi. Khoảnh khắc đó, cậu ta chợt nhận ra, Tô Đông An quan trọng với cậu đến thế nào.

Bình luận

Giây phút nhìn thấy Tô Đông An đứng ở giữa đám đông, cả người ướt như chuột lột, tay chân trầy xước nhưng vẫn bị Lê Bá Gia lôi kéo bắt đi xin lỗi Dương Minh Huỳnh. Phạm Minh Nhất cảm nhận được người bên cạnh mình đã bị cơn tức giận nuốt chửng, nếu cậu ta cản Lãng, điều đó sẽ chỉ khiến Lãng làm điều điên rồ hơn mà thôi. Khoảnh khắc đó, cậu ta chợt nhận ra, Tô Đông An quan trọng với cậu đến thế nào.

Thấy hoàn cảnh xung quanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, Hoàng Minh Trang - người gọi Lưu Thiên Lãng đến rút chiếc giày dưới chân, chọi thẳng mặt tên đổ nước vào người Tô Đông An. Cô bạn đứng bên thấy thế hoảng hốt, vội giật gấu áo bạn:

Bình luận

Thấy hoàn cảnh xung quanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, Hoàng Minh Trang - người gọi Lưu Thiên Lãng đến rút chiếc giày dưới chân, chọi thẳng mặt tên đổ nước vào người Tô Đông An. Cô bạn đứng bên thấy thế hoảng hốt, vội giật gấu áo bạn:

"Ui Trang ơi. Sao mày gan thế? Mày không sợ ông đó trả thù à? Nhìn đô con thế kia cơ mà."

Bình luận

"Ui Trang ơi. Sao mày gan thế? Mày không sợ ông đó trả thù à? Nhìn đô con thế kia cơ mà."

"Sợ gì! Có anh Lãng bảo kê rồi. Giờ đến người mình hâm mộ mà cũng không bảo vệ được thì còn làm ăn gì nữa."

Bình luận

"Sợ gì! Có anh Lãng bảo kê rồi. Giờ đến người mình hâm mộ mà cũng không bảo vệ được thì còn làm ăn gì nữa."

Nói rồi, Hoàng Minh Trang rút cây thước gỗ, xông thẳng đến chỗ tên đó mà đánh liên hồi. Vừa đánh, cô bé vừa chửi:

Bình luận

Nói rồi, Hoàng Minh Trang rút cây thước gỗ, xông thẳng đến chỗ tên đó mà đánh liên hồi. Vừa đánh, cô bé vừa chửi:

"Dám bắt nạt chị An à. Cho mày chết nè!"

Bình luận

"Dám bắt nạt chị An à. Cho mày chết nè!"

Cô bạn kia thấy Hoàng Minh Trang nói cũng đúng liền siết chặt vợt cầu lông trong tay để lấy thêm động lực, sau cũng lao tới phụ Hoàng Minh Trang đánh tên đó tới tấp.

Bình luận

Cô bạn kia thấy Hoàng Minh Trang nói cũng đúng liền siết chặt vợt cầu lông trong tay để lấy thêm động lực, sau cũng lao tới phụ Hoàng Minh Trang đánh tên đó tới tấp.

Sự việc chỉ kết thúc khi giáo viên tới lôi Lưu Thiên Lãng và Lê Bá Gia đi. Trước khi đi, cậu còn nhìn Phạm Minh Nhất ra hiệu.

Bình luận

Sự việc chỉ kết thúc khi giáo viên tới lôi Lưu Thiên Lãng và Lê Bá Gia đi. Trước khi đi, cậu còn nhìn Phạm Minh Nhất ra hiệu.

Đợi đám đông xung quanh tản ra, ai về lớp người nấy, cậu ta mới lên tiếng nhắc nhở:

Bình luận

Đợi đám đông xung quanh tản ra, ai về lớp người nấy, cậu ta mới lên tiếng nhắc nhở:

"Cậu về thay đồ đi An."

Bình luận

"Cậu về thay đồ đi An."

Bùi Hằng Anh đứng bên đang lau tóc phụ Tô Đông An bỗng hỏi: "Hay lên phòng y tế?"

Bình luận

Bùi Hằng Anh đứng bên đang lau tóc phụ Tô Đông An bỗng hỏi: "Hay lên phòng y tế?"

Nhắc tới phòng y tế, Tô Đông An sực nhớ ra bản thân đã quên mất điều gì. Cô vội giục Phạm Minh Nhất:

Bình luận

Nhắc tới phòng y tế, Tô Đông An sực nhớ ra bản thân đã quên mất điều gì. Cô vội giục Phạm Minh Nhất:

"Kẹo Bông Gòn bị ngộ độc thực phẩm đang nằm trên phòng y tế. Cậu có thể lên đấy chăm sóc cậu ấy giúp tớ một chút được không? Hằng Anh hơi hậu đậu, để cậu ấy chăm tớ không yên tâm. Tớ giải quyết xong chuyện ở đây sẽ lên ngay."

Bình luận

"Kẹo Bông Gòn bị ngộ độc thực phẩm đang nằm trên phòng y tế. Cậu có thể lên đấy chăm sóc cậu ấy giúp tớ một chút được không? Hằng Anh hơi hậu đậu, để cậu ấy chăm tớ không yên tâm. Tớ giải quyết xong chuyện ở đây sẽ lên ngay."

"Ừ."

Bình luận

"Ừ."

Bùi Hằng Anh nghe vậy phản bác: "Tớ không hậu đậu."

Bình luận

Bùi Hằng Anh nghe vậy phản bác: "Tớ không hậu đậu."

Cô gật đầu: "Ừ. Cậu không hậu đậu."

Bình luận

Cô gật đầu: "Ừ. Cậu không hậu đậu."

Bùi Hằng Anh: "..."

Bình luận

Bùi Hằng Anh: "..."

Sắp xếp xong xuôi, cô quay đầu, nhìn đám người Dương Minh Huỳnh hồi lâu.

Bình luận

Sắp xếp xong xuôi, cô quay đầu, nhìn đám người Dương Minh Huỳnh hồi lâu.

Thấy cô nhìn mình, Dương Minh Huỳnh gục mặt xin lỗi:

Bình luận

Thấy cô nhìn mình, Dương Minh Huỳnh gục mặt xin lỗi:

"Xin lỗi cậu. Tớ... tớ không nghĩ mọi chuyện lại đến mức này. Cậu muốn mắng chửi tớ thế nào cũng được nhưng trước hết, đi thay quần áo nhé? Cứ mặc vậy cậu sẽ bị ốm mất."

Bình luận

"Xin lỗi cậu. Tớ... tớ không nghĩ mọi chuyện lại đến mức này. Cậu muốn mắng chửi tớ thế nào cũng được nhưng trước hết, đi thay quần áo nhé? Cứ mặc vậy cậu sẽ bị ốm mất."

Tô Đông An nghe vậy khẽ thở dài, quyết kết thúc mọi chuyện tại đây. Cô bắt đầu chỉ vào các bộ phận trên cơ thể mình và nói:

Bình luận

Tô Đông An nghe vậy khẽ thở dài, quyết kết thúc mọi chuyện tại đây. Cô bắt đầu chỉ vào các bộ phận trên cơ thể mình và nói:

"Đây, đây, đây, đây, và cả đây nữa..." Cô chỉ vào trán, vào má, rồi di chuyển xuống bụng, chân, bả vai và cả trái tim của mình. "Đây là những nơi mà tôi đã phải chịu tổn thương vì cậu."

Bình luận

"Đây, đây, đây, đây, và cả đây nữa..." Cô chỉ vào trán, vào má, rồi di chuyển xuống bụng, chân, bả vai và cả trái tim của mình. "Đây là những nơi mà tôi đã phải chịu tổn thương vì cậu."

Nhìn Dương Minh Huỳnh sững sờ không biết phải đáp lại thế nào. Tô Đông An biết những lời tiếp theo sẽ còn khiến cô ấy tổn thương hơn nhưng cô không có ý định dừng lại. Cô đã quá mệt mỏi khi phải đối diện và giải quyết những phiền phức đến từ Dương Minh Huỳnh.

Bình luận

Nhìn Dương Minh Huỳnh sững sờ không biết phải đáp lại thế nào. Tô Đông An biết những lời tiếp theo sẽ còn khiến cô ấy tổn thương hơn nhưng cô không có ý định dừng lại. Cô đã quá mệt mỏi khi phải đối diện và giải quyết những phiền phức đến từ Dương Minh Huỳnh.

"Cậu có biết vì sao tôi có rất nhiều lựa chọn khác nhưng vẫn quyết ý thực hiện giao kèo này đến cùng không? Mặc cho bản thân đã nhận ra mục đích thực sự của Bùi Nguyên Vũ?" Tô Đông An rũ mắt.

Bình luận

"Cậu có biết vì sao tôi có rất nhiều lựa chọn khác nhưng vẫn quyết ý thực hiện giao kèo này đến cùng không? Mặc cho bản thân đã nhận ra mục đích thực sự của Bùi Nguyên Vũ?" Tô Đông An rũ mắt.

"Vì tôi muốn giải thoát cho cậu, cũng như lấy lại công bằng cho những nữ sinh kia."

Bình luận

"Vì tôi muốn giải thoát cho cậu, cũng như lấy lại công bằng cho những nữ sinh kia."

Cô nói ra không phải để bọn họ coi cô là "thánh nhân", mà cô muốn cho Dương Minh Huỳnh hiểu. Cô và cô ấy không mắc nợ gì nhau cả. Dương Minh Huỳnh có lựa chọn của riêng mình, cô cũng có lựa chọn của riêng cô. Chỉ là không có chuyện, hai người tiếp tục đồng hành với nhau trên những chặng đường đời tiếp theo mà thôi. Mong cô ấy có thể hiểu được điều này.

Bình luận

Cô nói ra không phải để bọn họ coi cô là "thánh nhân", mà cô muốn cho Dương Minh Huỳnh hiểu. Cô và cô ấy không mắc nợ gì nhau cả. Dương Minh Huỳnh có lựa chọn của riêng mình, cô cũng có lựa chọn của riêng cô. Chỉ là không có chuyện, hai người tiếp tục đồng hành với nhau trên những chặng đường đời tiếp theo mà thôi. Mong cô ấy có thể hiểu được điều này.

"Tuy cậu chưa thực sự làm gì cho tôi, nhưng tôi đã giúp cậu thoát khỏi Nguyễn Ngọc Anh. Vậy nên, mong cậu cũng hãy giải thoát cho tôi khỏi những rắc rối mà cậu gây ra."

Bình luận

"Tuy cậu chưa thực sự làm gì cho tôi, nhưng tôi đã giúp cậu thoát khỏi Nguyễn Ngọc Anh. Vậy nên, mong cậu cũng hãy giải thoát cho tôi khỏi những rắc rối mà cậu gây ra."

"..."

Bình luận

"..."

Bờ môi Dương Minh Huỳnh khẽ run, đôi mắt tím như hoa violet đượm buồn. Cô ấy cúi đầu, chẳng thể thốt lên câu nào biện minh cho bản thân cả. Lưu Thiên Lãng nói đúng, cô ấy chỉ đem lại rắc rối cho Tô Đông An mà thôi.

Bình luận

Bờ môi Dương Minh Huỳnh khẽ run, đôi mắt tím như hoa violet đượm buồn. Cô ấy cúi đầu, chẳng thể thốt lên câu nào biện minh cho bản thân cả. Lưu Thiên Lãng nói đúng, cô ấy chỉ đem lại rắc rối cho Tô Đông An mà thôi.

Vụ của Nguyễn Ngọc Anh, cô ấy có thể biện minh bản thân chẳng biết gì nên không kịp ngăn cản. Nhưng sự việc ngày hôm nay, mọi thứ diễn ra ngay trước mắt mà cô ấy vẫn chẳng thể làm gì để ngăn cản mọi người bắt nạt, sỉ nhục Tô Đông An. Cô ấy đã không còn chút tự tin nào để khẳng định bản thân có khả năng bù đắp cho Tô Đông An nữa. Cũng cảm thấy bản thân ngày xưa thật tồi tệ khi chỉ biết bịt tai, quay lưng với nỗi đau của những người đã vì cô ấy mà phải chịu đựng.

Bình luận

Vụ của Nguyễn Ngọc Anh, cô ấy có thể biện minh bản thân chẳng biết gì nên không kịp ngăn cản. Nhưng sự việc ngày hôm nay, mọi thứ diễn ra ngay trước mắt mà cô ấy vẫn chẳng thể làm gì để ngăn cản mọi người bắt nạt, sỉ nhục Tô Đông An. Cô ấy đã không còn chút tự tin nào để khẳng định bản thân có khả năng bù đắp cho Tô Đông An nữa. Cũng cảm thấy bản thân ngày xưa thật tồi tệ khi chỉ biết bịt tai, quay lưng với nỗi đau của những người đã vì cô ấy mà phải chịu đựng.

***

Bình luận

***

Lưu Thiên Lãng và Lê Bá Gia bị phạt viết bản kiểm điểm, cuối giờ quét sân trường. Cái này chỉ mang tính hình thức nên dù cậu hay cậu ta trốn phạt thì thầy giáo cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng Lưu Thiên Lãng vẫn cố ý ở lại chịu phạt, cốt là để Tô Đông An cảm thấy cậu đáng thương. Ấy vậy mà cô chỉ nhìn cậu một cái rồi đi thẳng. Lưu Thiên Lãng vứt cây chổi trong tay, ngồi xuống ghế đá gần đấy, hờn dỗi.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng và Lê Bá Gia bị phạt viết bản kiểm điểm, cuối giờ quét sân trường. Cái này chỉ mang tính hình thức nên dù cậu hay cậu ta trốn phạt thì thầy giáo cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng Lưu Thiên Lãng vẫn cố ý ở lại chịu phạt, cốt là để Tô Đông An cảm thấy cậu đáng thương. Ấy vậy mà cô chỉ nhìn cậu một cái rồi đi thẳng. Lưu Thiên Lãng vứt cây chổi trong tay, ngồi xuống ghế đá gần đấy, hờn dỗi.

Một lúc sau, Tô Đông An quay lại với túi đồ khá to. Nào là nước khoáng, nào là nước muốn sinh lý, băng gạc... Cô nhếch môi khi thấy cậu ngồi đó với gương mặt bí xị.

Bình luận

Một lúc sau, Tô Đông An quay lại với túi đồ khá to. Nào là nước khoáng, nào là nước muốn sinh lý, băng gạc... Cô nhếch môi khi thấy cậu ngồi đó với gương mặt bí xị.

Cô ngồi xuống, đưa chiếc túi cho cậu: "Mau lau vết thương đi."

Bình luận

Cô ngồi xuống, đưa chiếc túi cho cậu: "Mau lau vết thương đi."

Khóe môi Lưu Thiên Lãng có vết rách nhẹ. Cậu lấy chai nước muối, đổ ướt cả cái băng gạc, chấm mạnh vài cái rồi quay sang nhìn cô:

Bình luận

Khóe môi Lưu Thiên Lãng có vết rách nhẹ. Cậu lấy chai nước muối, đổ ướt cả cái băng gạc, chấm mạnh vài cái rồi quay sang nhìn cô:

"Tay cậu bị thương kìa."

Bình luận

"Tay cậu bị thương kìa."

"Chỉ là mấy vết xước thôi. Tớ lau qua rồi." Tô Đông An ngập ngừng nói. "Mà lần sau, mấy việc như này cứ để tớ tự giải quyết."

Bình luận

"Chỉ là mấy vết xước thôi. Tớ lau qua rồi." Tô Đông An ngập ngừng nói. "Mà lần sau, mấy việc như này cứ để tớ tự giải quyết."

Lưu Thiên Lãng mở lắp chai nước, để cạnh cô, ngoảnh mặt đi không đáp.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng mở lắp chai nước, để cạnh cô, ngoảnh mặt đi không đáp.

Thấy cậu có vẻ hơi giận, Tô Đông An lúng túng:

Bình luận

Thấy cậu có vẻ hơi giận, Tô Đông An lúng túng:

"Chuyện vừa nãy, cảm ơn cậu. Với cả, sau này Dương Minh Huỳnh sẽ không đến làm phiền tớ nữa đâu."

Bình luận

"Chuyện vừa nãy, cảm ơn cậu. Với cả, sau này Dương Minh Huỳnh sẽ không đến làm phiền tớ nữa đâu."

Nói xong, cô cảm thấy hơi khát, liền lấy chai nước cậu vừa mở, cầm lên uống.

Bình luận

Nói xong, cô cảm thấy hơi khát, liền lấy chai nước cậu vừa mở, cầm lên uống.

Lưu Thiên Lãng bỗng lên tiếng: "Chúng ta đi chơi đi."

Bình luận

Lưu Thiên Lãng bỗng lên tiếng: "Chúng ta đi chơi đi."

"Đi chơi?"

Bình luận

"Đi chơi?"

"Ừ. Tất cả chúng ta. Tớ, cậu, Nhất, Hằng Anh và Kẹo Bông Gòn." Dạo này xảy ra nhiều chuyện, Lưu Thiên Lãng muốn đưa cô đi khuây khỏa cho đỡ buồn.

Bình luận

"Ừ. Tất cả chúng ta. Tớ, cậu, Nhất, Hằng Anh và Kẹo Bông Gòn." Dạo này xảy ra nhiều chuyện, Lưu Thiên Lãng muốn đưa cô đi khuây khỏa cho đỡ buồn.

"Đi đâu?" Tô Đông An hỏi lại.

Bình luận

"Đi đâu?" Tô Đông An hỏi lại.

Cậu buột miệng đáp: "Đi biển."

Bình luận

Cậu buột miệng đáp: "Đi biển."

Có lẽ cậu bị ám ảnh bởi việc muốn khoe cơ bụng mà quên mất rằng, hiện tại là tháng 11.

Bình luận

Có lẽ cậu bị ám ảnh bởi việc muốn khoe cơ bụng mà quên mất rằng, hiện tại là tháng 11.

"Tầm này đi biển á?" Tô Đông An phì cười đứng dậy. Nghĩ cậu nói đùa nên cũng không để tâm, cô rũ váy, cúi đầu nhìn cậu. "Thôi tớ lên phòng y tế với Kẹo Bông Gòn đây. Sẵn tiện đợi người nhà cậu ấy đến đón nữa. Cậu quét xong thì về thẳng nhà nhé, không cần đợi tớ đâu."

Bình luận

"Tầm này đi biển á?" Tô Đông An phì cười đứng dậy. Nghĩ cậu nói đùa nên cũng không để tâm, cô rũ váy, cúi đầu nhìn cậu. "Thôi tớ lên phòng y tế với Kẹo Bông Gòn đây. Sẵn tiện đợi người nhà cậu ấy đến đón nữa. Cậu quét xong thì về thẳng nhà nhé, không cần đợi tớ đâu."

Hiện tại, Phạm Minh Nhất đã rời đi, chỉ có mình Bùi Hằng Anh ở phòng y tế với Kẹo Bông Gòn nên cô thấy không yên tâm cho lắm. Cũng muốn nhanh nhanh lên đó.

Bình luận

Hiện tại, Phạm Minh Nhất đã rời đi, chỉ có mình Bùi Hằng Anh ở phòng y tế với Kẹo Bông Gòn nên cô thấy không yên tâm cho lắm. Cũng muốn nhanh nhanh lên đó.

"Ừ. Tạm biệt." Cậu ảo não đáp.

Bình luận

"Ừ. Tạm biệt." Cậu ảo não đáp.

Nhìn bóng lưng thiếu nữ ngày một xa dần, Lưu Thiên Lãng sờ khóe môi bị thương, nói với Phạm Minh Nhất đang từ sau gốc cây đi ra.

Bình luận

Nhìn bóng lưng thiếu nữ ngày một xa dần, Lưu Thiên Lãng sờ khóe môi bị thương, nói với Phạm Minh Nhất đang từ sau gốc cây đi ra.

"Con người Lê Bá Gia hấp tấp, nóng nảy lại thô lỗ, chắc chắn trước đó đã gây sự với không ít người. Cậu đi tìm hiểu mấy chuyện xung quanh cậu ta đi. Tớ muốn cậu ta bị tước quyền thi đấu giải bóng rổ dành cho thiếu niên năm nay."

Bình luận

"Con người Lê Bá Gia hấp tấp, nóng nảy lại thô lỗ, chắc chắn trước đó đã gây sự với không ít người. Cậu đi tìm hiểu mấy chuyện xung quanh cậu ta đi. Tớ muốn cậu ta bị tước quyền thi đấu giải bóng rổ dành cho thiếu niên năm nay."

Phạm Minh Nhất im lặng một chút rồi đáp: "Tớ biết rồi."

Bình luận

Phạm Minh Nhất im lặng một chút rồi đáp: "Tớ biết rồi."

***

Bình luận

***

Ngoại truyện nhỏ 7:

Bình luận

Ngoại truyện nhỏ 7:

Lưu Thiên Lãng vẫn tiếc nuối vì không thể rủ Tô Đông An đi biển để khoe cơ bụng sáu múi. Vậy nên, cậu đã nghĩ ra một cách khác.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng vẫn tiếc nuối vì không thể rủ Tô Đông An đi biển để khoe cơ bụng sáu múi. Vậy nên, cậu đã nghĩ ra một cách khác.

Trong tiết thể dục, nhân lúc Tô Đông An ngồi ghế đá nghỉ ngơi Lưu Thiên Lãng liền chạy tới, đứng trước mặt cô, thực hiện đúng ba bước theo quy chuẩn đã tìm hiểu.

Bình luận

Trong tiết thể dục, nhân lúc Tô Đông An ngồi ghế đá nghỉ ngơi Lưu Thiên Lãng liền chạy tới, đứng trước mặt cô, thực hiện đúng ba bước theo quy chuẩn đã tìm hiểu.

Đầu tiên, cậu than nóng, sau đó bắt đầu lấy gấu áo lau mặt, cơ bụng sáu múi còn vương những giọt mồ hôi cứ thế đập thẳng vào mặt Tô Đông An khiến cô sững sờ trong giây lát. Rồi Lưu Thiên Lãng lại kéo áo xuống, thản nhiên mà hỏi cô:

Bình luận

Đầu tiên, cậu than nóng, sau đó bắt đầu lấy gấu áo lau mặt, cơ bụng sáu múi còn vương những giọt mồ hôi cứ thế đập thẳng vào mặt Tô Đông An khiến cô sững sờ trong giây lát. Rồi Lưu Thiên Lãng lại kéo áo xuống, thản nhiên mà hỏi cô:

"Hôm nay trời nóng ghê! Cho tớ xin ngụm nước."

Bình luận

"Hôm nay trời nóng ghê! Cho tớ xin ngụm nước."

"Ừ, ừm." Tô Đông An ngập ngừng đưa cậu.

Bình luận

"Ừ, ừm." Tô Đông An ngập ngừng đưa cậu.

Mắt thấy kế hoạch đã thành công nên Lưu Thiên Lãng không nán lại thêm, cậu trả cô chai nước rồi điềm nhiên ra sân bóng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau đó, cậu chọn một góc khuất kéo Phạm Minh Nhất ra hỏi.

Bình luận

Mắt thấy kế hoạch đã thành công nên Lưu Thiên Lãng không nán lại thêm, cậu trả cô chai nước rồi điềm nhiên ra sân bóng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau đó, cậu chọn một góc khuất kéo Phạm Minh Nhất ra hỏi.

"Nhìn thấy chưa?"

Bình luận

"Nhìn thấy chưa?"

Vì lúc kéo áo lên lau mặt có khả năng sẽ không nhìn được biểu cảm của Tô Đông An nên cậu đặc biệt dặn Phạm Minh Nhất đứng từ xa quan sát rồi báo lại cho cậu.

Bình luận

Vì lúc kéo áo lên lau mặt có khả năng sẽ không nhìn được biểu cảm của Tô Đông An nên cậu đặc biệt dặn Phạm Minh Nhất đứng từ xa quan sát rồi báo lại cho cậu.

Phạm Minh Nhất nhìn cậu, ngán ngẩm đáp: "Nhìn thấy. Còn đứng hình mất ba giây."

Bình luận

Phạm Minh Nhất nhìn cậu, ngán ngẩm đáp: "Nhìn thấy. Còn đứng hình mất ba giây."

Nghe cậu ta nói vậy, Lưu Thiên Lãng tủm tỉm "ừm" một tiếng, hai vành tai đã đỏ ửng lên từ lúc nào.

Bình luận

Nghe cậu ta nói vậy, Lưu Thiên Lãng tủm tỉm "ừm" một tiếng, hai vành tai đã đỏ ửng lên từ lúc nào.


Truyện tương tự

Bình luận