• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/7/2024 6:53:21 AM
  • 0
  • 0

Chương 60


Edwin bước vào bếp liền chứng kiến cảnh tượng này.

Bình luận

Edwin bước vào bếp liền chứng kiến cảnh tượng này.

Bình luận

Búp bê nhỏ của anh ngồi dựa vào lưng ghế, gương mặt dù là đang ngủ cũng phảng phất nét mệt mỏi, thậm chí thắt lưng vẫn còn đeo tạp dề. Edwin đến gần cậu, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh là bế cậu về phòng, nhưng rồi anh lại có chút phân vân. Edward cực kỳ thính ngủ, chỉ riêng việc nhấc cậu lên đã đủ để đánh thức cậu rồi chưa chưa nói đến việc đưa người đi một đoạn dài từ phòng bếp về phòng ngủ. Nghĩ một chút, Edwin quyết định đắp lên người cậu một chiếc áo khoác dày.

Bình luận

Búp bê nhỏ của anh ngồi dựa vào lưng ghế, gương mặt dù là đang ngủ cũng phảng phất nét mệt mỏi, thậm chí thắt lưng vẫn còn đeo tạp dề. Edwin đến gần cậu, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh là bế cậu về phòng, nhưng rồi anh lại có chút phân vân. Edward cực kỳ thính ngủ, chỉ riêng việc nhấc cậu lên đã đủ để đánh thức cậu rồi chưa chưa nói đến việc đưa người đi một đoạn dài từ phòng bếp về phòng ngủ. Nghĩ một chút, Edwin quyết định đắp lên người cậu một chiếc áo khoác dày.

Bình luận

Nồi cà ri trên bếp sắp chín, tỏa ra mùi thơm dễ chịu. Bên cạnh nồi cà ri là chảo trứng ốp la và thịt xông khói. Edward đã tắt lửa dưới chảo từ trước, chỉ đậy nắp chảo lại để giữ nóng cho trứng và thịt bên trong. Edwin nhẹ nhàng nhấc nắp ra, trút trứng và thịt vào chiếc đĩa đã rưới sẵn đậu trắng sốt cà chua, lấy bánh mì trong máy nướng. Mùi thức ăn dễ chịu lan ra trong không khí khiến cử động của Edwin trở nên chậm rãi và thong thả hơn hẳn.

Bình luận

Nồi cà ri trên bếp sắp chín, tỏa ra mùi thơm dễ chịu. Bên cạnh nồi cà ri là chảo trứng ốp la và thịt xông khói. Edward đã tắt lửa dưới chảo từ trước, chỉ đậy nắp chảo lại để giữ nóng cho trứng và thịt bên trong. Edwin nhẹ nhàng nhấc nắp ra, trút trứng và thịt vào chiếc đĩa đã rưới sẵn đậu trắng sốt cà chua, lấy bánh mì trong máy nướng. Mùi thức ăn dễ chịu lan ra trong không khí khiến cử động của Edwin trở nên chậm rãi và thong thả hơn hẳn.

Bình luận

Edward vẫn còn đang ngủ, không hề bị tiếng lạch cạch của bát đĩa va vào nhau làm tỉnh giấc. Cậu đã quá mệt, Edwin nghĩ, nhưng thực ra với tình hình hiện tại, như thế còn tốt hơn là hai người cùng trải qua một bữa ăn trong sự gượng gạo và lúng túng. 

Bình luận

Edward vẫn còn đang ngủ, không hề bị tiếng lạch cạch của bát đĩa va vào nhau làm tỉnh giấc. Cậu đã quá mệt, Edwin nghĩ, nhưng thực ra với tình hình hiện tại, như thế còn tốt hơn là hai người cùng trải qua một bữa ăn trong sự gượng gạo và lúng túng. 

Bình luận

Dường như mối quan hệ nào của anh cũng kết thúc trong không khí như thế này. Edwin hồi tưởng lại, không biết từ khi nào những mâu thuẫn đã nảy sinh giữa hai bên, chỉ là những rạn nứt rất nhỏ thôi, nhưng chúng đã phá tan một mối quan hệ trong thầm lặng. Trong mối quan hệ nào cũng vậy, anh luôn không chia sẻ với đối phương về những cảm xúc tiêu cực của mình và cố gắng tạo cho họ khoảng thời gian hạnh phúc và thư giãn nhất có thể. Lỗi là ở anh, Edwin nghĩ thế, có lẽ anh đã sai ở một bước nào đó rồi.

Bình luận

Dường như mối quan hệ nào của anh cũng kết thúc trong không khí như thế này. Edwin hồi tưởng lại, không biết từ khi nào những mâu thuẫn đã nảy sinh giữa hai bên, chỉ là những rạn nứt rất nhỏ thôi, nhưng chúng đã phá tan một mối quan hệ trong thầm lặng. Trong mối quan hệ nào cũng vậy, anh luôn không chia sẻ với đối phương về những cảm xúc tiêu cực của mình và cố gắng tạo cho họ khoảng thời gian hạnh phúc và thư giãn nhất có thể. Lỗi là ở anh, Edwin nghĩ thế, có lẽ anh đã sai ở một bước nào đó rồi.

Bình luận

Bữa sáng kiểu truyền thống đã được anh giải quyết gọn gàng, trên chiếc đĩa chỉ còn chút vụn bánh mì và mấy giọt sốt cà chua. Edward vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu gì cho thấy cậu sẽ tỉnh lại sớm. Edwin đứng dậy rời bàn, vô thức xếp dao nĩa thành hình dấu bằng với nĩa bên trên. Anh tới gần chiếc ghế nơi Edward ngồi, cúi xuống nhìn cậu. Dưới mắt Edward đã hình thành một quầng thâm, da cậu vốn trắng, nên quầng thâm ấy cùng vẻ xanh xao của cậu càng trở nên nổi bật. Nghĩ một chút, Edwin quyết định đưa tay gỡ tạp dề trên người cậu treo lên móc rồi bọc cậu trong chiếc áo khoác, ôm về phòng ngủ.

Bình luận

Bữa sáng kiểu truyền thống đã được anh giải quyết gọn gàng, trên chiếc đĩa chỉ còn chút vụn bánh mì và mấy giọt sốt cà chua. Edward vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu gì cho thấy cậu sẽ tỉnh lại sớm. Edwin đứng dậy rời bàn, vô thức xếp dao nĩa thành hình dấu bằng với nĩa bên trên. Anh tới gần chiếc ghế nơi Edward ngồi, cúi xuống nhìn cậu. Dưới mắt Edward đã hình thành một quầng thâm, da cậu vốn trắng, nên quầng thâm ấy cùng vẻ xanh xao của cậu càng trở nên nổi bật. Nghĩ một chút, Edwin quyết định đưa tay gỡ tạp dề trên người cậu treo lên móc rồi bọc cậu trong chiếc áo khoác, ôm về phòng ngủ.

Bình luận

Edward ngủ say hơn anh tưởng nhiều, suốt cả quãng đường từ cầu thang lên phòng ngủ đều nằm yên để anh ôm, duy chỉ có một lần cậu trở tay ôm cổ anh khiến anh tưởng cậu đã tỉnh, nhưng hoá ra chỉ là vô thức. Mùi bạc hà trên quần áo cậu phả vào mũi Edwin khiến anh có cảm giác quen thuộc và yên tâm lạ, như thể hai người vẫn đang trong thời kỳ yên ả chứ không phải đang rơi vào cãi vã như lúc này. Mấy sợi tóc tơ mềm và hơi thở đều đều của cậu khi được khi chăng mà sượt qua cổ anh, để lại cảm giác ngứa ngáy y hệt như lúc nhóc mèo Hippocrates đưa chân chạm xuống tay anh vậy, đầy khiêu khích nhưng lại khiến người ta phải kiềm lòng nhẫn nhịn. Anh hơi đẩy nhẹ đầu Edward ra nhưng không được, nên đành để mặc cậu.

Bình luận

Edward ngủ say hơn anh tưởng nhiều, suốt cả quãng đường từ cầu thang lên phòng ngủ đều nằm yên để anh ôm, duy chỉ có một lần cậu trở tay ôm cổ anh khiến anh tưởng cậu đã tỉnh, nhưng hoá ra chỉ là vô thức. Mùi bạc hà trên quần áo cậu phả vào mũi Edwin khiến anh có cảm giác quen thuộc và yên tâm lạ, như thể hai người vẫn đang trong thời kỳ yên ả chứ không phải đang rơi vào cãi vã như lúc này. Mấy sợi tóc tơ mềm và hơi thở đều đều của cậu khi được khi chăng mà sượt qua cổ anh, để lại cảm giác ngứa ngáy y hệt như lúc nhóc mèo Hippocrates đưa chân chạm xuống tay anh vậy, đầy khiêu khích nhưng lại khiến người ta phải kiềm lòng nhẫn nhịn. Anh hơi đẩy nhẹ đầu Edward ra nhưng không được, nên đành để mặc cậu.

Bình luận

Edwin đặt búp bê nhỏ của anh xuống giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cậu. Tay Edward đã để xuống đệm mềm nhưng vẫn còn kéo theo một góc áo vest của anh. Anh thử rút ra, nhưng cũng không được, Edward nắm chắc quá, vì vậy anh cũng đành cởi áo vest để lại bên cạnh cậu rồi đi chọn một cái khác.

Bình luận

Edwin đặt búp bê nhỏ của anh xuống giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cậu. Tay Edward đã để xuống đệm mềm nhưng vẫn còn kéo theo một góc áo vest của anh. Anh thử rút ra, nhưng cũng không được, Edward nắm chắc quá, vì vậy anh cũng đành cởi áo vest để lại bên cạnh cậu rồi đi chọn một cái khác.

Bình luận

Vì trận cãi nhau hôm qua mà Edward chưa nói cho anh biết lịch nghỉ phép của cậu, vậy nên để chắc ăn, Edwin còn đặt hẳn một chiếc báo thức để Edward không bị trễ giờ làm, nhưng thật lòng anh vẫn mong cậu sẽ xin nghỉ thêm một ngày, tình trạng hiện tại của cậu không thích hợp đi làm một chút nào.

Bình luận

Vì trận cãi nhau hôm qua mà Edward chưa nói cho anh biết lịch nghỉ phép của cậu, vậy nên để chắc ăn, Edwin còn đặt hẳn một chiếc báo thức để Edward không bị trễ giờ làm, nhưng thật lòng anh vẫn mong cậu sẽ xin nghỉ thêm một ngày, tình trạng hiện tại của cậu không thích hợp đi làm một chút nào.

Bình luận

Dù mọi việc đã xong xuôi nhưng Edwin vẫn chần chừ chưa xuống dưới tầng. Anh ngồi bên mép giường ngắm Edward ngủ. Có lẽ vì được trở về nơi quen thuộc nên sắc mặt cậu dễ chịu hơn nhiều, còn vùi sâu mặt vào gối, chỉ để lộ nửa mặt cùng với mớ tóc đen nhánh như màu mực. Edwin đưa tay vuốt ve mái tóc ấy, những sợi tóc lướt qua ngón tay anh mềm mại và mượt mà, hệt như lớp lông của một con mèo Anh. Anh luôn gọi cậu là búp bê nhỏ, nhưng hơn ai hết, Edwin biết búp bê nhỏ của anh không hề mỏng manh như những con búp bê khác được cậu xếp trên mặt đàn. Cậu là một con búp bê vải kiên cường, dù có bị quăng quật đến rách nát thì vẫn có thể tự mình lấy kim chỉ vá víu lại. 

Bình luận

Dù mọi việc đã xong xuôi nhưng Edwin vẫn chần chừ chưa xuống dưới tầng. Anh ngồi bên mép giường ngắm Edward ngủ. Có lẽ vì được trở về nơi quen thuộc nên sắc mặt cậu dễ chịu hơn nhiều, còn vùi sâu mặt vào gối, chỉ để lộ nửa mặt cùng với mớ tóc đen nhánh như màu mực. Edwin đưa tay vuốt ve mái tóc ấy, những sợi tóc lướt qua ngón tay anh mềm mại và mượt mà, hệt như lớp lông của một con mèo Anh. Anh luôn gọi cậu là búp bê nhỏ, nhưng hơn ai hết, Edwin biết búp bê nhỏ của anh không hề mỏng manh như những con búp bê khác được cậu xếp trên mặt đàn. Cậu là một con búp bê vải kiên cường, dù có bị quăng quật đến rách nát thì vẫn có thể tự mình lấy kim chỉ vá víu lại. 

Bình luận

Nhưng đêm hôm qua, Edwin nhớ lại, anh đã thấy cậu khóc rất nhiều. Không tính lúc làm tình, bình thường cậu không bao giờ khóc nhiều như vậy. Ánh mắt vụn vỡ của cậu khiến anh rùng mình. Edward hẳn đã rất thất vọng.

Bình luận

Nhưng đêm hôm qua, Edwin nhớ lại, anh đã thấy cậu khóc rất nhiều. Không tính lúc làm tình, bình thường cậu không bao giờ khóc nhiều như vậy. Ánh mắt vụn vỡ của cậu khiến anh rùng mình. Edward hẳn đã rất thất vọng.

Bình luận

Anh cúi sát xuống mặt cậu, định đặt lên trán cậu một chiếc hôn dịu dàng như bao lần anh đi công tác về muộn. Edward lúc ngủ rất đáng yêu, anh sẽ luôn không thể kìm lòng mà hôn trán cậu, hoặc hôn má, vào những khoảnh khắc như vậy, nội tâm anh như thể trở về thời trẻ con ngây ngô, thời mà một chiếc hôn má cũng có thể khiến cả hai bên ngượng ngùng. Đắn đo một lúc, anh dứt khoát đặt xuống một cái hôn nhẹ nhàng hết mức rồi đứng lên sửa lại vạt áo và đi xuống dưới tầng.

Bình luận

Anh cúi sát xuống mặt cậu, định đặt lên trán cậu một chiếc hôn dịu dàng như bao lần anh đi công tác về muộn. Edward lúc ngủ rất đáng yêu, anh sẽ luôn không thể kìm lòng mà hôn trán cậu, hoặc hôn má, vào những khoảnh khắc như vậy, nội tâm anh như thể trở về thời trẻ con ngây ngô, thời mà một chiếc hôn má cũng có thể khiến cả hai bên ngượng ngùng. Đắn đo một lúc, anh dứt khoát đặt xuống một cái hôn nhẹ nhàng hết mức rồi đứng lên sửa lại vạt áo và đi xuống dưới tầng.

Bình luận

Khi đi ngang qua phòng khách, ánh mắt anh chợt dừng lại ở lọ hoa. Những bông hoa trong lọ hơi héo, có lẽ Edward chưa kịp thay. Trong phút chốc, một ý tưởng lóe lên trong đầu anh. Edwin nhấc điện thoại gọi đi.

Bình luận

Khi đi ngang qua phòng khách, ánh mắt anh chợt dừng lại ở lọ hoa. Những bông hoa trong lọ hơi héo, có lẽ Edward chưa kịp thay. Trong phút chốc, một ý tưởng lóe lên trong đầu anh. Edwin nhấc điện thoại gọi đi.

Bình luận

“Xin chào, thật xin lỗi vì đã gọi đến vào sáng sớm như thế này, nhưng mà tôi thực sự cần nhờ cậu một việc..”

Bình luận

“Xin chào, thật xin lỗi vì đã gọi đến vào sáng sớm như thế này, nhưng mà tôi thực sự cần nhờ cậu một việc..”

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

Edward bừng tỉnh khi tiếng chuông báo thức xa lạ réo bên tai cậu. Cậu chống tay ngồi dậy, căng đôi mắt còn nhập nhèm vì chưa tỉnh hẳn để tìm ra nguồn cơn của tiếng ồn kia. Phải đến một lúc sau cậu mới tắt được báo thức của điện thoại, quẳng nó sang một bên và bắt đầu thẫn thờ.

Bình luận

Edward bừng tỉnh khi tiếng chuông báo thức xa lạ réo bên tai cậu. Cậu chống tay ngồi dậy, căng đôi mắt còn nhập nhèm vì chưa tỉnh hẳn để tìm ra nguồn cơn của tiếng ồn kia. Phải đến một lúc sau cậu mới tắt được báo thức của điện thoại, quẳng nó sang một bên và bắt đầu thẫn thờ.

Bình luận

Cậu đang nằm trong phòng của Edwin chứ không phải chiếc ghế dưới bàn bếp, điều này thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết Edwin đã bế cậu về giường, thậm chí còn chu đáo đắp chăn và đặt báo thức để cậu không lỡ giờ. Edward ôm chăn thở dài, Edwin luôn chu đáo một cách đáng sợ như vậy, anh có thể quan sát và ghi nhớ mọi thói quen sinh hoạt rồi tiến vào cuộc sống của cậu một cách âm thầm đến mức cậu chỉ nhận ra khi anh đã ở một độ sâu khó có thể tưởng tượng được. Một người như vậy lại có thêm khả năng đóng kín tất cả những ngóc ngách của tâm trí khiến không ai có thể dò ra một mảy may về việc liệu những thứ tồi tệ gì đang giằng xé tâm hồn anh. Mỗi khi nghĩ về điều đó, lòng cậu thắt cả lại. 

Bình luận

Cậu đang nằm trong phòng của Edwin chứ không phải chiếc ghế dưới bàn bếp, điều này thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết Edwin đã bế cậu về giường, thậm chí còn chu đáo đắp chăn và đặt báo thức để cậu không lỡ giờ. Edward ôm chăn thở dài, Edwin luôn chu đáo một cách đáng sợ như vậy, anh có thể quan sát và ghi nhớ mọi thói quen sinh hoạt rồi tiến vào cuộc sống của cậu một cách âm thầm đến mức cậu chỉ nhận ra khi anh đã ở một độ sâu khó có thể tưởng tượng được. Một người như vậy lại có thêm khả năng đóng kín tất cả những ngóc ngách của tâm trí khiến không ai có thể dò ra một mảy may về việc liệu những thứ tồi tệ gì đang giằng xé tâm hồn anh. Mỗi khi nghĩ về điều đó, lòng cậu thắt cả lại. 

Bình luận

Một người trông có vẻ ôn hoà và mềm mại như Edwin lại có thể cố chấp đến đáng sợ như vậy. Nghĩ đến những mảnh vỡ nát vụn bị nụ cười ngọt ngào của Edwin giấu biệt đi, cậu cảm thấy như có một đợt khí lạnh chạy qua sống lưng. "Anh ấy cứ như vậy đến khi nào?" Cậu nhìn thoáng qua lọ tinh dầu cam chanh đặt trên đầu giường. 

Bình luận

Một người trông có vẻ ôn hoà và mềm mại như Edwin lại có thể cố chấp đến đáng sợ như vậy. Nghĩ đến những mảnh vỡ nát vụn bị nụ cười ngọt ngào của Edwin giấu biệt đi, cậu cảm thấy như có một đợt khí lạnh chạy qua sống lưng. "Anh ấy cứ như vậy đến khi nào?" Cậu nhìn thoáng qua lọ tinh dầu cam chanh đặt trên đầu giường. 

Bình luận

Nếu có ngày Edwin chịu nằm vào lòng cậu và chịu nói rằng anh thực sự cần cậu ở bên, ắt hẳn khi đó anh đã bị giày vò đến chẳng ra hình người.

Bình luận

Nếu có ngày Edwin chịu nằm vào lòng cậu và chịu nói rằng anh thực sự cần cậu ở bên, ắt hẳn khi đó anh đã bị giày vò đến chẳng ra hình người.

Bình luận

Edward vùi mặt vào chiếc áo vest mà Edwin để lại, cố gắng ổn định tâm trạng đang dậy sóng.

Bình luận

Edward vùi mặt vào chiếc áo vest mà Edwin để lại, cố gắng ổn định tâm trạng đang dậy sóng.

Bình luận

Phải một lúc sau, khi cảm thấy dễ chịu hơn, cậu mới đặt chiếc áo của Edwin xuống, xếp lại chăn gối cẩn thận rồi xuống giường vào phòng tắm. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt như xác chết của mình trong gương, cậu thở dài rồi cúi xuống tạt lên mặt một vốc nước trước khi bóp kem đánh răng lên bàn chải.

Bình luận

Phải một lúc sau, khi cảm thấy dễ chịu hơn, cậu mới đặt chiếc áo của Edwin xuống, xếp lại chăn gối cẩn thận rồi xuống giường vào phòng tắm. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt như xác chết của mình trong gương, cậu thở dài rồi cúi xuống tạt lên mặt một vốc nước trước khi bóp kem đánh răng lên bàn chải.

Bình luận

Edwin không biết lịch nghỉ phép của cậu, nhưng thật trùng hợp là cậu có một buổi hội thảo cần tham gia, vậy nên báo thức của anh quả thực vẫn rất đúng nơi đúng chỗ. Hội thảo bắt đầu từ mười giờ sáng, vậy nên cậu cũng chẳng cần vội vàng thay quần áo mà thong thả xuống phòng ăn. Edwin đã rời đi từ lâu, bát đĩa cũng được anh rửa dọn thật sạch sẽ, chỉ để lại chảo trứng và thịt được đóng nắp giữ cho hơi ấm không tan đi. Edward mở tủ lạnh, chỗ cà ri cậu nấu thừa cũng được cất kỹ trong hộp thủy tinh. Bỗng dưng cậu chẳng muốn ăn chút nào, nhưng nghĩ đến sức khỏe của mình, cậu đành lấy xuống một chiếc đĩa. 

Bình luận

Edwin không biết lịch nghỉ phép của cậu, nhưng thật trùng hợp là cậu có một buổi hội thảo cần tham gia, vậy nên báo thức của anh quả thực vẫn rất đúng nơi đúng chỗ. Hội thảo bắt đầu từ mười giờ sáng, vậy nên cậu cũng chẳng cần vội vàng thay quần áo mà thong thả xuống phòng ăn. Edwin đã rời đi từ lâu, bát đĩa cũng được anh rửa dọn thật sạch sẽ, chỉ để lại chảo trứng và thịt được đóng nắp giữ cho hơi ấm không tan đi. Edward mở tủ lạnh, chỗ cà ri cậu nấu thừa cũng được cất kỹ trong hộp thủy tinh. Bỗng dưng cậu chẳng muốn ăn chút nào, nhưng nghĩ đến sức khỏe của mình, cậu đành lấy xuống một chiếc đĩa. 

Bình luận

Bữa ăn đó quả thực chẳng mấy ngon miệng, sau khi ăn xong, Edward nhanh chóng rửa bát đĩa và lau dọn bếp rồi vào phòng đọc sách để xem lại tài liệu. Khi mở máy tính lên, cậu mới biết hôm nay là ngày khám sức khỏe định kỳ của cậu. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, cậu mới quyết định đặt lịch khám vào buổi chiều. Sau khi ấn nút gửi đi yêu cầu, cậu tắt trang web của bệnh viện đi rồi quay lại với file tài liệu còn đang xem dở.

Bình luận

Bữa ăn đó quả thực chẳng mấy ngon miệng, sau khi ăn xong, Edward nhanh chóng rửa bát đĩa và lau dọn bếp rồi vào phòng đọc sách để xem lại tài liệu. Khi mở máy tính lên, cậu mới biết hôm nay là ngày khám sức khỏe định kỳ của cậu. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, cậu mới quyết định đặt lịch khám vào buổi chiều. Sau khi ấn nút gửi đi yêu cầu, cậu tắt trang web của bệnh viện đi rồi quay lại với file tài liệu còn đang xem dở.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

Phải vất vả lắm Edwin mới thoát khỏi lời mời mọc của bạn bè và đối tác để lên xe về nhà lúc tám giờ tối. Thông thường, với những buổi tiệc như vậy, anh vẫn sẽ bằng lòng ở lại thêm một lúc rồi mới đi, nhưng hôm nay, anh chỉ ước gì có thể sớm được về nhà. Sau khi yên vị trên ghế lái, anh kéo cần gạt, xoay vô lăng, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Con đường dẫn về nhà anh nằm ở bên trái, nhưng anh lại đánh xe sang phải, bởi trước khi về nhà, anh còn cần đi lấy một món đồ.

Bình luận

Phải vất vả lắm Edwin mới thoát khỏi lời mời mọc của bạn bè và đối tác để lên xe về nhà lúc tám giờ tối. Thông thường, với những buổi tiệc như vậy, anh vẫn sẽ bằng lòng ở lại thêm một lúc rồi mới đi, nhưng hôm nay, anh chỉ ước gì có thể sớm được về nhà. Sau khi yên vị trên ghế lái, anh kéo cần gạt, xoay vô lăng, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Con đường dẫn về nhà anh nằm ở bên trái, nhưng anh lại đánh xe sang phải, bởi trước khi về nhà, anh còn cần đi lấy một món đồ.

Bình luận

Ngoại ô buổi tối khá vắng vẻ nên Edwin đạp ga phóng nhanh hơn mọi ngày. Vừa lái xe, anh vừa nghĩ đến Edward ở nhà. Anh sắp xếp lại trong đầu những lời sẽ nói với cậu một lần nữa. Edwin không muốn mối quan hệ của hai người kết thúc như thế này, anh phải nói với Edward một lời xin lỗi cho đàng hoàng, đồng thời bảo cậu không cần quá lo lắng cho anh. Nghĩ đến đây, Edwin lại thở dài. Không phải hiện tại anh vẫn rất ổn sao? Đúng là có những lúc khá tồi tệ, nhưng nhìn chung anh đều có thể kiểm soát được mà.

Bình luận

Ngoại ô buổi tối khá vắng vẻ nên Edwin đạp ga phóng nhanh hơn mọi ngày. Vừa lái xe, anh vừa nghĩ đến Edward ở nhà. Anh sắp xếp lại trong đầu những lời sẽ nói với cậu một lần nữa. Edwin không muốn mối quan hệ của hai người kết thúc như thế này, anh phải nói với Edward một lời xin lỗi cho đàng hoàng, đồng thời bảo cậu không cần quá lo lắng cho anh. Nghĩ đến đây, Edwin lại thở dài. Không phải hiện tại anh vẫn rất ổn sao? Đúng là có những lúc khá tồi tệ, nhưng nhìn chung anh đều có thể kiểm soát được mà.

Bình luận

Cửa tiệm hoa tươi lấp ló cuối đường đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Edwin từ từ giảm tốc, định tấp vào lề đường, đúng lúc ấy, anh chợt thấy chiếc xe đang đi ngược chiều có chút bất thường, dường như tài xế đang say rượu hoặc buồn ngủ. Xoay mạnh tay lái và bấm còi, Edwin muốn tránh chiếc xe kia xa nhất có thể nhưng không kịp, khoảng cách giữa hai xe đã rất gần, lại thêm con đường hẹp, dường như chẳng còn cách gì cứu vãn. Người tài xế trên chiếc xe kia có lẽ đã không còn tỉnh táo, chân ga đột ngột bị đạp mạnh, khiến cho đầu xe đụng gần như trực diện với chiếc Maybach của Edwin.

Bình luận

Cửa tiệm hoa tươi lấp ló cuối đường đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Edwin từ từ giảm tốc, định tấp vào lề đường, đúng lúc ấy, anh chợt thấy chiếc xe đang đi ngược chiều có chút bất thường, dường như tài xế đang say rượu hoặc buồn ngủ. Xoay mạnh tay lái và bấm còi, Edwin muốn tránh chiếc xe kia xa nhất có thể nhưng không kịp, khoảng cách giữa hai xe đã rất gần, lại thêm con đường hẹp, dường như chẳng còn cách gì cứu vãn. Người tài xế trên chiếc xe kia có lẽ đã không còn tỉnh táo, chân ga đột ngột bị đạp mạnh, khiến cho đầu xe đụng gần như trực diện với chiếc Maybach của Edwin.

Bình luận

Tiếng hai xe va chạm vang lên khô khốc đến rợn người, tiếp đó là tiếng bánh xe mài xuống mặt đường chói tai. Chiếc xe kia trượt trên đường vài giây rồi dừng lại khi đã lật ngang sang một bên. Xem tình hình thì Edwin may mắn hơn nhiều, nhưng cũng không thể nói là quá tốt. Xe của anh theo quán tính tông thẳng vào cột điện, khiến đầu anh bị đập mạnh vào thành xe. Máu chảy xuống mắt nhuộm đỏ cảnh vật xung quanh anh, tệ hơn nữa, anh đang dần mất ý thức. Edwin vươn tay muốn cầm điện thoại để gọi cấp cứu, nhưng chưa kịp chạm vào màn hình, anh đã lịm đi. Màn hình cảm ứng chỉ sáng lên mấy giây rồi cũng tắt.

Bình luận

Tiếng hai xe va chạm vang lên khô khốc đến rợn người, tiếp đó là tiếng bánh xe mài xuống mặt đường chói tai. Chiếc xe kia trượt trên đường vài giây rồi dừng lại khi đã lật ngang sang một bên. Xem tình hình thì Edwin may mắn hơn nhiều, nhưng cũng không thể nói là quá tốt. Xe của anh theo quán tính tông thẳng vào cột điện, khiến đầu anh bị đập mạnh vào thành xe. Máu chảy xuống mắt nhuộm đỏ cảnh vật xung quanh anh, tệ hơn nữa, anh đang dần mất ý thức. Edwin vươn tay muốn cầm điện thoại để gọi cấp cứu, nhưng chưa kịp chạm vào màn hình, anh đã lịm đi. Màn hình cảm ứng chỉ sáng lên mấy giây rồi cũng tắt.

Bình luận

Người chủ tiệm hoa chờ mãi không thấy Edwin, lại bất ngờ chứng kiến vụ tai nạn khi nãy. Anh ta hộc tốc chạy ra ngoài, còn kịp thời gọi cấp cứu và cả cảnh sát. Khi tới gần chiếc xe bị tông vào cột điện và nhìn thấy Edwin đầu đầy máu, suýt chút nữa anh ta đã đứng tim. Anh định mở cửa xe đưa Edwin ra ngoài nhưng lại không dám vì sợ động đến vết thương, nên đành đi loanh quanh chờ xe cứu thương và xe cảnh sát tới. May mắn anh ta không phải chờ lâu, chỉ vài phút sau, hai chiếc xe một trắng một đen đã nhanh chóng chạy tới.

Bình luận

Người chủ tiệm hoa chờ mãi không thấy Edwin, lại bất ngờ chứng kiến vụ tai nạn khi nãy. Anh ta hộc tốc chạy ra ngoài, còn kịp thời gọi cấp cứu và cả cảnh sát. Khi tới gần chiếc xe bị tông vào cột điện và nhìn thấy Edwin đầu đầy máu, suýt chút nữa anh ta đã đứng tim. Anh định mở cửa xe đưa Edwin ra ngoài nhưng lại không dám vì sợ động đến vết thương, nên đành đi loanh quanh chờ xe cứu thương và xe cảnh sát tới. May mắn anh ta không phải chờ lâu, chỉ vài phút sau, hai chiếc xe một trắng một đen đã nhanh chóng chạy tới.

Bình luận

Những nhân viên cứu hộ cẩn thận mở cửa xe, đặt Edwin lên cáng và sơ cứu qua trước khi chuyển anh lên xe cứu thương. Người tài xế ở bên kia thì khó giải cứu hơn nhiều, phải mất một lúc mới có thể mang anh ta ra khỏi chiếc xe bị lật nghiêng. Sau khi bố trí cẩn thận cho Edwin và anh ta, những nhân viên cứu hộ quay sang hỏi ông chủ cửa hàng hoa:

Bình luận

Những nhân viên cứu hộ cẩn thận mở cửa xe, đặt Edwin lên cáng và sơ cứu qua trước khi chuyển anh lên xe cứu thương. Người tài xế ở bên kia thì khó giải cứu hơn nhiều, phải mất một lúc mới có thể mang anh ta ra khỏi chiếc xe bị lật nghiêng. Sau khi bố trí cẩn thận cho Edwin và anh ta, những nhân viên cứu hộ quay sang hỏi ông chủ cửa hàng hoa:

Bình luận

“Thưa ngài, ngài có thể đi cùng..”

Bình luận

“Thưa ngài, ngài có thể đi cùng..”

Bình luận

Anh ta chưa kịp hỏi dứt câu đã nhận được trả lời:

Bình luận

Anh ta chưa kịp hỏi dứt câu đã nhận được trả lời:

Bình luận

“Vâng, tôi sẽ đi.”

Bình luận

“Vâng, tôi sẽ đi.”

Bình luận

May mắn Edwin có mang theo hộ chiếu trong ví, vậy nên chỉ một lúc sau, Edward đã nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện. Ban đầu cậu còn tưởng được gọi để hiến máu, nhưng khi nghe đến tình hình của Edwin, cậu lập tức dọn hết chỗ tài liệu trên bàn lại, vội vàng lái xe đi. Đường buổi tối không quá đông đúc nhưng vì an toàn, cậu vẫn phải lái với tốc độ bình thường, điều đó khiến cậu đã lo càng thêm lo. Sau khi gửi tạm xe trong bãi đỗ, cậu như được "tháo xích", chạy một mạch như bay đến trước cửa phòng cấp cứu.

Bình luận

May mắn Edwin có mang theo hộ chiếu trong ví, vậy nên chỉ một lúc sau, Edward đã nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện. Ban đầu cậu còn tưởng được gọi để hiến máu, nhưng khi nghe đến tình hình của Edwin, cậu lập tức dọn hết chỗ tài liệu trên bàn lại, vội vàng lái xe đi. Đường buổi tối không quá đông đúc nhưng vì an toàn, cậu vẫn phải lái với tốc độ bình thường, điều đó khiến cậu đã lo càng thêm lo. Sau khi gửi tạm xe trong bãi đỗ, cậu như được "tháo xích", chạy một mạch như bay đến trước cửa phòng cấp cứu.

Bình luận

Edward chỉ dừng lại khi ánh đèn phòng cấp cứu hiện ra trước mắt cậu. Edwin đang nằm trong đó, trên người vẫn còn nguyên bộ quần áo mặc bình thường, anh chưa được phẫu thuật, chỉ được sơ cấp cứu, bên ngoài phòng cũng không kém náo nhiệt, dường như đang có trục trặc gì đó.

Bình luận

Edward chỉ dừng lại khi ánh đèn phòng cấp cứu hiện ra trước mắt cậu. Edwin đang nằm trong đó, trên người vẫn còn nguyên bộ quần áo mặc bình thường, anh chưa được phẫu thuật, chỉ được sơ cấp cứu, bên ngoài phòng cũng không kém náo nhiệt, dường như đang có trục trặc gì đó.

Bình luận

“Còn nhóm ORh- trong kho không? Mang tới đây nhanh đi!”

Bình luận

“Còn nhóm ORh- trong kho không? Mang tới đây nhanh đi!”

Bình luận

“Sao cơ? Không còn đủ? Vậy nhanh chóng liên lạc với người cùng nhóm đó đi.”

Bình luận

“Sao cơ? Không còn đủ? Vậy nhanh chóng liên lạc với người cùng nhóm đó đi.”

Bình luận

Nghe đến đó, Edward phăm phăm bước tới, nhưng nhanh chóng khựng lại. Cậu vốn có tiền sử thiếu máu, trong buổi khám bệnh chiều nay bác sĩ còn căn dặn cậu phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, bổ sung thêm các thực phẩm bổ máu để tránh sau này gặp nhiều biến chứng nặng. Người như cậu chắc chắn không đủ điều kiện hiến máu. Lòng cậu thắt cả lại vì lo lắng, trong những tình huống như thế này, cậu rốt cuộc lại trở thành kẻ vô dụng. Không có đủ máu để truyền, Edwin phải làm sao bây giờ?

Bình luận

Nghe đến đó, Edward phăm phăm bước tới, nhưng nhanh chóng khựng lại. Cậu vốn có tiền sử thiếu máu, trong buổi khám bệnh chiều nay bác sĩ còn căn dặn cậu phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, bổ sung thêm các thực phẩm bổ máu để tránh sau này gặp nhiều biến chứng nặng. Người như cậu chắc chắn không đủ điều kiện hiến máu. Lòng cậu thắt cả lại vì lo lắng, trong những tình huống như thế này, cậu rốt cuộc lại trở thành kẻ vô dụng. Không có đủ máu để truyền, Edwin phải làm sao bây giờ?

Bình luận

“Có rồi, bác sĩ, bên ngân hàng máu vừa đưa đến một đợt, chuyển đến đây vẫn kịp!”

Bình luận

“Có rồi, bác sĩ, bên ngân hàng máu vừa đưa đến một đợt, chuyển đến đây vẫn kịp!”

Bình luận

Tâm trạng rối bời của Edward dần ổn định lại. Như vậy Edwin đã an toàn. Cậu mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhưng chưa ngồi được bao lâu thì đã nghe tiếng gọi:

Bình luận

Tâm trạng rối bời của Edward dần ổn định lại. Như vậy Edwin đã an toàn. Cậu mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhưng chưa ngồi được bao lâu thì đã nghe tiếng gọi:

Bình luận

“Xin hỏi người nhà bệnh nhân có mặt chưa?”

Bình luận

“Xin hỏi người nhà bệnh nhân có mặt chưa?”

Bình luận

Edward đứng bật dậy:

Bình luận

Edward đứng bật dậy:

Bình luận

“Là tôi đây. Anh ấy thế nào rồi ạ?” Nhận ra mình quá đường đột, cậu nói chậm lại, “Tôi là người đăng ký sống chung hợp pháp với bệnh nhân.”

Bình luận

“Là tôi đây. Anh ấy thế nào rồi ạ?” Nhận ra mình quá đường đột, cậu nói chậm lại, “Tôi là người đăng ký sống chung hợp pháp với bệnh nhân.”

Bình luận

Vị bác sĩ ngước lên nhìn Edward rồi nói:

Bình luận

Vị bác sĩ ngước lên nhìn Edward rồi nói:

Bình luận

“Bệnh nhân mất một lượng máu khá lớn, nhưng may mắn vết thương không quá nghiêm trọng. Chúng tôi đã kịp sơ cấp cứu ban đầu. Chúng tôi đã có phương án phẫu thuật. Nếu cậu ký giấy cam kết, cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành ngay. Phải rồi, phiền cậu điền vào phiếu của điều dưỡng về thông tin sức khỏe bệnh nhân đã.”

Bình luận

“Bệnh nhân mất một lượng máu khá lớn, nhưng may mắn vết thương không quá nghiêm trọng. Chúng tôi đã kịp sơ cấp cứu ban đầu. Chúng tôi đã có phương án phẫu thuật. Nếu cậu ký giấy cam kết, cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành ngay. Phải rồi, phiền cậu điền vào phiếu của điều dưỡng về thông tin sức khỏe bệnh nhân đã.”

Bình luận

Nhân viên điều dưỡng đưa cho cậu hai mẫu phiếu để điền vào. Một mẫu là tiền sử bất thường về đông cầm máu, phiếu còn lại là tham khảo bệnh nhân. May mắn Edward ghi nhớ được những thông tin này, cậu điền một thoáng đã xong xuôi.

Bình luận

Nhân viên điều dưỡng đưa cho cậu hai mẫu phiếu để điền vào. Một mẫu là tiền sử bất thường về đông cầm máu, phiếu còn lại là tham khảo bệnh nhân. May mắn Edward ghi nhớ được những thông tin này, cậu điền một thoáng đã xong xuôi.

Bình luận

“Bác sĩ xin cho tôi được biết phương án phẫu thuật.”

Bình luận

“Bác sĩ xin cho tôi được biết phương án phẫu thuật.”

Bình luận

Vị bác sĩ giải thích sơ qua phương án cho cậu, khi ông định nói kỹ hơn, Edward đã cắt ngang:

Bình luận

Vị bác sĩ giải thích sơ qua phương án cho cậu, khi ông định nói kỹ hơn, Edward đã cắt ngang:

Bình luận

“Như vậy là ổn rồi ạ, tôi sẽ ký giấy ngay.” Nói rồi cậu nhanh chóng điền vào mẫu giấy cam kết.

Bình luận

“Như vậy là ổn rồi ạ, tôi sẽ ký giấy ngay.” Nói rồi cậu nhanh chóng điền vào mẫu giấy cam kết.

Bình luận

“Cậu thực sự không muốn nghe kỹ hơn ư?”

Bình luận

“Cậu thực sự không muốn nghe kỹ hơn ư?”

Bình luận

“Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi cũng là người trong ngành mà.” Edward dứt khoát kí tên lên tờ giấy. Ngòi bút vạch một nét mạnh mẽ, như thể chậm một chút Edwin sẽ không còn. Nhưng khi nhấc bút lên, cậu thấy tay mình run nhẹ.

Bình luận

“Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi cũng là người trong ngành mà.” Edward dứt khoát kí tên lên tờ giấy. Ngòi bút vạch một nét mạnh mẽ, như thể chậm một chút Edwin sẽ không còn. Nhưng khi nhấc bút lên, cậu thấy tay mình run nhẹ.

Bình luận

“Chúng tôi sẽ cố hết sức ạ.” Vị bác sĩ cúi đầu rồi quay đi, chỉ đạo các nhân viên chuẩn bị phẫu thuật.

Bình luận

“Chúng tôi sẽ cố hết sức ạ.” Vị bác sĩ cúi đầu rồi quay đi, chỉ đạo các nhân viên chuẩn bị phẫu thuật.

Bình luận

Edwin trên giường được đeo vào một chiếc vòng để đánh dấu. Hai mắt anh vẫn nhắm nghiền như thể đang ngủ. Edward dựa người vào tường, nhìn theo anh cho đến khi cửa phòng cấp cứu đóng lại.

Bình luận

Edwin trên giường được đeo vào một chiếc vòng để đánh dấu. Hai mắt anh vẫn nhắm nghiền như thể đang ngủ. Edward dựa người vào tường, nhìn theo anh cho đến khi cửa phòng cấp cứu đóng lại.

Bình luận

Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết khi cửa phòng chờ bật mở, Edward còn không thể ngay lập tức đứng dậy. Cậu vịn tường cố lấy lại thăng bằng, nhìn cô điều dưỡng trước mắt:

Bình luận

Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết khi cửa phòng chờ bật mở, Edward còn không thể ngay lập tức đứng dậy. Cậu vịn tường cố lấy lại thăng bằng, nhìn cô điều dưỡng trước mắt:

Bình luận

“Thế nào rồi ạ?”

Bình luận

“Thế nào rồi ạ?”

Bình luận

“Ổn rồi thưa ngài, chúng tôi đã bàn giao bệnh án xong, nhưng phải chờ thêm một tiếng nữa người nhà bệnh nhân mới được vào.” Nhân viên điều dưỡng nhìn Edward, nở một nụ cười an ủi, “Hẳn là ngài đã rất mệt mỏi, phòng ăn bệnh viện vẫn mở, ngài có muốn uống một tách trà không?”

Bình luận

“Ổn rồi thưa ngài, chúng tôi đã bàn giao bệnh án xong, nhưng phải chờ thêm một tiếng nữa người nhà bệnh nhân mới được vào.” Nhân viên điều dưỡng nhìn Edward, nở một nụ cười an ủi, “Hẳn là ngài đã rất mệt mỏi, phòng ăn bệnh viện vẫn mở, ngài có muốn uống một tách trà không?”

Bình luận

“Cảm ơn cô, nhưng tôi ổn mà, tôi sẽ chờ thêm một lúc.” Nói rồi Edward ngồi lại xuống băng ghế. Trong lúc Edwin phẫu thuật cậu đã giải quyết xong tất cả những thủ tục cần thiết, vậy nên hiện tại cậu chỉ có thể ngồi chờ.

Bình luận

“Cảm ơn cô, nhưng tôi ổn mà, tôi sẽ chờ thêm một lúc.” Nói rồi Edward ngồi lại xuống băng ghế. Trong lúc Edwin phẫu thuật cậu đã giải quyết xong tất cả những thủ tục cần thiết, vậy nên hiện tại cậu chỉ có thể ngồi chờ.

Bình luận

Cậu thực sự rất mệt, nhưng không tài nào nhắm mắt lại một lúc, nên đành cầm một tờ tạp chí để đọc. Lật trang giấy, trong đầu cậu bỗng hiện lại cuộc trò chuyện với người chủ tiệm hoa đã đi cùng Edwin trên xe cấp cứu. Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là xác nhận tình hình và cảm ơn, nhưng trước khi rời đi anh ta có nói với cậu một câu:

Bình luận

Cậu thực sự rất mệt, nhưng không tài nào nhắm mắt lại một lúc, nên đành cầm một tờ tạp chí để đọc. Lật trang giấy, trong đầu cậu bỗng hiện lại cuộc trò chuyện với người chủ tiệm hoa đã đi cùng Edwin trên xe cấp cứu. Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là xác nhận tình hình và cảm ơn, nhưng trước khi rời đi anh ta có nói với cậu một câu:

Bình luận

“Phải rồi, bác sĩ Watson, tôi quên chưa nói với bác sĩ là Edwin vốn có đặt một bó hoa ở cửa hàng của tôi. Đó là một bó hoa linh lan trắng.”

Bình luận

“Phải rồi, bác sĩ Watson, tôi quên chưa nói với bác sĩ là Edwin vốn có đặt một bó hoa ở cửa hàng của tôi. Đó là một bó hoa linh lan trắng.”

Bình luận

Anh ta còn nở một nụ cười đầy ẩn ý:

Bình luận

Anh ta còn nở một nụ cười đầy ẩn ý:

Bình luận

“Tôi không biết cậu ấy định tặng bó hoa cho ai, chỉ biết là cậu ấy yêu cầu rất tỉ mỉ, từ cách xếp đến ruy băng và giấy gói đều được cậu ấy góp ý. Đó là một bó hoa đẹp lắm, nhưng cũng rất mỏng manh. Bác sĩ phải nhanh chóng nhận về trước khi chúng héo đấy!”

Bình luận

“Tôi không biết cậu ấy định tặng bó hoa cho ai, chỉ biết là cậu ấy yêu cầu rất tỉ mỉ, từ cách xếp đến ruy băng và giấy gói đều được cậu ấy góp ý. Đó là một bó hoa đẹp lắm, nhưng cũng rất mỏng manh. Bác sĩ phải nhanh chóng nhận về trước khi chúng héo đấy!”

Bình luận

Hoa Linh Lan trắng tượng trưng cho lời xin lỗi và mong muốn khởi đầu lại. Ngón tay đặt trên trang tạp chí của Edward khẽ miết xuống mặt giấy.

Bình luận

Hoa Linh Lan trắng tượng trưng cho lời xin lỗi và mong muốn khởi đầu lại. Ngón tay đặt trên trang tạp chí của Edward khẽ miết xuống mặt giấy.


Truyện tương tự

Bình luận