Bình luận
Trong một tuần sau đó, Mẫn đã gọi điện làm quen với công ty đối tác cung cấp nhân sự thời vụ cho sự kiện, họp thêm hai lần với phòng Tổ chức sự kiện để báo cáo đồng thời nhận thêm thông tin cụ thể cho sự kiện lớn của tháng. Trong suốt thời gian này, Luân đến công ty mỗi ngày khá nhàn nhã, ngoài những việc lặt vặt do Mẫn nhờ, dường như anh chỉ ngồi đợi hết giờ để về. Mẫn để ý thấy hết, nhưng bản thân cô cũng tự tìm việc làm cho hết giờ, nên không tìm được việc gì giao liên tục cho anh ta.
Bình luận
Tầng một là không gian làm việc mở của nhân sự nhiều phòng: thiết kế, truyền thông, in ấn,… Ban lễ tân của Mẫn vừa được thêm vào, nhân sự chính thức chỉ có hai người, nhìn đã lạc lõng, còn thêm trạng thái thường xuyên rảnh rỗi, lại càng chướng mắt đồng nghiệp. Mẫn may mắn làm trưởng ban nên được có một phòng làm việc riêng, dù rất nhỏ chỉ đủ kê một cái bàn, hai cái ghế, một kệ hồ sơ sắt, nhưng cũng đem lại cho cô không gian thoát được áp lực từ ánh mắt của nhiều người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Tôi đã in ra danh sách nhân viên tiếp tân như cô dặn. Nhân viên thời vụ bốn người, thêm hai chúng ta, tổng cộng là sáu. Trung bình mỗi người tiếp đón mười người.
Bình luận
- Theo lịch trình bên anh Thạch đưa, giờ bắt đầu đón khách là 16h, giờ phát biểu khai mạc là 16h30, sau đó nghệ sĩ đích thân đưa khách đi xem các tác phẩm. Họ yêu cầu là tất cả các khách đều phải được mời rượu trước giờ phát biểu khai mạc. Mỗi người một ly, và phải là rượu. Sau khi đi xem tác phẩm xong, khách mới được chọn món nước uống khác.
Bình luận
- Tất cả đều được mời rượu? Không có ngoại lệ, ví dụ người không uống rượu, hay người già, trẻ em, phụ nữ có thai?
Bình luận
Bình luận
Mẫn hoang mang nhìn Luân. Cô không uống rượu, chưa có kinh nghiệm về tình huống này nên nhất thời không biết xử lý như thế nào. Luân chắp tay ngước lên trời, cười cười:
Bình luận
- Cầu cho mọi việc suôn sẻ, tất cả khách mời đều là người uống được rượu, mạnh khỏe, không có trẻ em lẫn phụ nữ có thai vậy. Chúng ta tùy cơ ứng biến thôi. Cô hẹn đội tiếp tân mấy giờ?
Bình luận
- 14h45. Sau khi nghe về phong cách dân gian của sự kiện, bên trang phục đề xuất cung cấp đồng phục áo dài khăn vấn cách điệu cho nữ, áo khoác thổ cẩm cho nam. Tôi sẽ đến nhận trước một ngày, tại sự kiện đưa cho các nhân viên thay vào.
Bình luận
- Tạm thời thế cũng ổn rồi. Hết giờ làm rồi, tôi về đây. Phải nghỉ ngơi lấy sức cho dự án lễ tân đầu tiên của công việc!
Bình luận
Bình luận
Chiều thứ bảy. Mẫn đến không gian sự kiện ngay sau khi ăn trưa, cô không ngủ được đêm hôm trước vì hồi hộp cho sự kiện đầu tiên trong công việc. Ai ai cũng nói công việc lễ tân vô cùng đơn giản, chỉ làm công việc đón khách và mời nước, hầu như chẳng mấy ai để ý đến, thậm chí còn không nhớ mặt mũi đội ngũ tiếp tân như thế nào. Mẫn càng nghĩ càng thấy công việc có tính phức tạp riêng của nó: Lễ tân là đội ngũ luôn phải có mặt, khách đến cửa phải có người đón tiếp, hướng dẫn, nhưng đội lễ tân cũng phải làm sao thành vô hình với khách để họ thoải mái, tự nhiên, có cảm giác được phục vụ mà không bị theo dõi. Ngoài ra, lễ tân còn phải phối hợp nhịp nhàng với chủ sự kiện, biết không gian nào cần giới thiệu thế nào, lúc nào mời nước. Mẫn càng suy nghĩ càng lo lắng, không thể ngủ được, sáng sớm đã dậy nhìn danh sách nhân sự và công việc phải làm, dù chỉ vỏn vẹn 2 tờ giấy, đến thuộc lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Không gian sự kiện nằm trong một khách sạn sang trọng. Từ sảnh tầng trệt, Mẫn đã thấy bảng hướng dẫn to viết: Triển lãm nghệ thuật của nghệ sĩ Lan Thạch – Rooftop, tầng 5. Cô lấy thang máy lên thẳng. Vừa ra thang máy, cô đã thấy duy nhất gian phòng mái vòm nằm giữa sân thượng mát mẻ, cửa treo rèm đen. Nhiều người đang bận rộn ra vào căn phòng đó, ai nấy đều lộ vẻ khẩn trương vì đang là thời gian nước rút để kịp xong trước giờ khai mạc. Mẫn thấy nghệ sĩ Lan Thạch đang đứng nói chuyện điện thoại ngay trước cửa phòng, bèn bước đến chào ông. Vừa thấy cô, ông đã phẩy tay:
Bình luận
- Không được vào đây. Mọi thứ phải được giữ bí mật đến giờ khai mạc. Thế nên, tôi đã đặt bàn đón khách ở kia. Cô không được cho ai vào trước 16h30, cả nhân viên của cô lẫn khách mời. Khi nào khách vào được, tự tôi sẽ thông báo cho họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Đây, danh sách khách mời, tôi đưa luôn. Ai đến thì cô đánh dấu vào. Tuyệt đối không cho ai vào nhé, dù nài nỉ gợi chuyện thế nào. Tất cả đều đứng ở đây.
Bình luận
Bình luận
Mẫn thấy ba chiếc bài dài đặt giữa sân thượng, nằm giữa đoạn đường từ thang máy đến phòng triển lãm. Vừa thầm nghĩ nghệ sĩ Lan Thạch lo xa về khách mời, chắc chẳng ai bất lịch sự đến mức cố nài vào triển lãm khi chưa được phép của ban tổ chức, cô vừa trải tấm khăn bàn gấp vuông vức đặt sẵn trên bàn ra. Khăn trải bàn bằng vải bố, có màu tro, có vẻ nhiều mảng màu nâu đỏ. Một khi trải hết tấm khăn phủ ba chiếc bàn dài, Mẫn to mắt ngạc nhiên: Nó như một chiếc khăn to đẫm máu với từng mảng đỏ tung tóe, ở vài nơi còn in hình dấu tay, dấu chân, phần cẳng tay, cẳng chân giữa vũng màu nâu sậm. Điểm nhất nổi bật nhất là hình cơ thể người màu đỏ giữa tấm khăn, vừa vặn nằm trên mặt bàn chính. Nhìn từ xa, những hình ảnh trong các sắc đỏ hiện ra rõ mồn một, cứ như hiện trường một vụ án.
Bình luận
Bình luận
Càng gần đến giờ, Mẫn càng hồi hộp dù thời gian chờ bên ngoài sân thượng làm cô có lúc hơi mệt mỏi. Cô cố gắng xuống tầng trệt đi dạo một lúc, lại trở lên ngồi chờ. Đến 14h30, Luân mới tới, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Mẫn ngồi bệt dựa vào chân bàn lễ tân:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Lan Thạch đúng là có tính quái của nghệ sĩ, gừng càng già càng cay. Không biết chủ đề triển lãm là gì, nhìn tấm khăn bàn đã thấy có hứng thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Anh thấy hình người màu đỏ này có tương đương với dáng người của Lan Thạch không? Tôi nghĩ ông ấy đã lăn cả người vào sơn đỏ rồi in lên đây.
Bình luận
Bình luận
Khi hai người đang vui vẻ bình luận, từng người trong đội tiếp tân bắt đầu đến nơi, đều là sinh viên đang đi học đi làm bán thời gian nên nhìn đội ngũ trẻ trung, tươi tắn. Mẫn phát lần lượt cho mỗi người đồng phục lễ tân: bộ áo dài đỏ và khăn vấn tóc cùng màu cho nữ, áo khoác vải thổ cẩm cho nam. Vì phòng vệ sinh duy nhất của tầng thượng nằm trong không gian triển lãm, nên mọi người cùng xuống phòng vệ sinh tầng dưới để thay. Hơn 15h, tất cả đội lễ tân gồm sáu người đều đã sẵn sàng. Mọi người đứng quanh bàn đón khách nghe Mẫn thông báo yêu cầu công việc, nhấn mạnh không cho khách mời nào vào triển lãm.
Bình luận
Bình luận
Không lâu sau đó, đội của nhà tài trợ nước uống khệ nệ khiêng năm thùng giấy lớn đến đặt ở bàn lễ tân. Một người đàn ông cao to tự giới thiệu là trợ lý của nghệ sĩ Lan Thạch, nói với Mẫn:
Bình luận
- Khi khách đến, sau khi đánh dấu tên trong danh sách, đội cô mời khách uống rượu. Dùng ly trong hai thùng này, nói với khách là ly tặng thì họ sẽ lấy và giữ riêng, không đặt lung tung. Ai cũng phải có 1 ly trong tay, uống rượu bao nhiêu tùy thích. Khi có thông báo khai mạc sẽ diễn ra trong 2 phút, đội cô có nhiệm vụ đi rót đầy ly cho khách. Sau bài khai mạc, khách đi theo anh Thạch vào trong xem triển lãm, đội của cô sẽ cầm chai rượu đi theo, ai ra hiệu thì rót cho họ. Nước khoáng và nước ngọt trong thùng kia, chỉ được phục vụ sau khi khách xem xong triển lãm, đại khái là sau 17h trở đi. Chỉ vậy thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Trời ơi, mặc đồng phục chán quá đi mất, chẳng có cá tính gì cả, cũng không hợp với chủ đề của tôi. Thay ngay đi! Sao lại chọn quần áo tầm thường thế hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Dân gian có thế này thế kia chứ. Thay ngay đi, tôi không thích quần áo quá bình thường như thế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Được rồi, anh nói vậy, tụi em sẽ tìm cách. Nhưng giờ đã gần giờ đón khách. Để xoay sở đúng ý anh, anh cho em biết phong cách dân gian của anh như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Anh nói nhỏ cho mình em nghe thôi. Tụi em quản lý đội tiếp tân, chỉ cần biết sơ để tìm cách, bảo đảm không ai khác biết được.
Bình luận
Bình luận
Lan Thạch hậm hực một lúc, cũng hiểu là tình thế không còn cách nào khác, nên ghé tai thì thầm vào tai Luân, sau đó kéo trợ lý đi như chạy vào trong không gian triển lãm. Luân đến nói nhỏ vào tai Mẫn. Cô nhíu mày, rồi hớn hở, rồi rút thỏi son ra: