“Vì sao vậy, Edwin?” Edward lùi lại, chất vấn. Cậu nghe thấy giọng mình gay gắt hơn bình thường, “Rõ ràng anh không ổn chút nào, vì sao anh không chịu nói với em? Em khiến anh cảm thấy em không đáng tin à?”
Bình luận
“Vì sao vậy, Edwin?” Edward lùi lại, chất vấn. Cậu nghe thấy giọng mình gay gắt hơn bình thường, “Rõ ràng anh không ổn chút nào, vì sao anh không chịu nói với em? Em khiến anh cảm thấy em không đáng tin à?”
Bình luận
“Không phải vậy đâu em.” Edwin cố đấu dịu, “Ý anh không phải như vậy.” Anh nắm lấy bàn tay Edward nhưng lại bị cậu hất ra, “Đó đều là những vấn đề hết sức bình thường, chỉ một thời gian thôi, anh lại trở về nguyên vẹn. Em cứ lờ đi không phải là tốt rồi sao? Chẳng lẽ anh lại yếu đuối đến thế?”
Bình luận
“Không phải vậy đâu em.” Edwin cố đấu dịu, “Ý anh không phải như vậy.” Anh nắm lấy bàn tay Edward nhưng lại bị cậu hất ra, “Đó đều là những vấn đề hết sức bình thường, chỉ một thời gian thôi, anh lại trở về nguyên vẹn. Em cứ lờ đi không phải là tốt rồi sao? Chẳng lẽ anh lại yếu đuối đến thế?”
Bình luận
“Nếu anh không vượt qua được thì sao?” Edward hỏi ngược lại, cậu có cảm giác khó thở như thể lồng ngực bị bóp chặt, “Anh bảo em mặc kệ anh à? Anh bảo em cứ thế nhìn anh sụp đổ à?”
Bình luận
“Nếu anh không vượt qua được thì sao?” Edward hỏi ngược lại, cậu có cảm giác khó thở như thể lồng ngực bị bóp chặt, “Anh bảo em mặc kệ anh à? Anh bảo em cứ thế nhìn anh sụp đổ à?”
Bình luận
“Không phải vậy đâu..” Edwin tiến lên vài bước, đưa tay đặt lên vai cậu như thể muốn trấn an, nhưng đưa đến nửa chừng thì chợt ngừng lại..
Bình luận
“Không phải vậy đâu..” Edwin tiến lên vài bước, đưa tay đặt lên vai cậu như thể muốn trấn an, nhưng đưa đến nửa chừng thì chợt ngừng lại..
Bình luận
Edward bật khóc.
Bình luận
Edward bật khóc.
Bình luận
Cử động của Edwin trở nên luống cuống hẳn. Anh có thể dễ dàng pha trò cười để dỗ dành khi lỡ trêu cậu quá trớn, cũng có thể cho cậu một cái ôm khi cậu buồn, nhưng khi đối mặt với những giọt nước mắt tức giận và bất lực của Edward lúc này, anh lại không biết chính xác mình nên làm gì.
Bình luận
Cử động của Edwin trở nên luống cuống hẳn. Anh có thể dễ dàng pha trò cười để dỗ dành khi lỡ trêu cậu quá trớn, cũng có thể cho cậu một cái ôm khi cậu buồn, nhưng khi đối mặt với những giọt nước mắt tức giận và bất lực của Edward lúc này, anh lại không biết chính xác mình nên làm gì.
Bình luận
Kỳ thực cũng chẳng phải anh không biết nên làm gì. Edwin biết thừa rằng Edward đang lo lắng, và cậu cần được biết về tình trạng của anh hiện tại, và nếu anh đủ khôn ngoan, thì nên nói hết ra và cùng cậu xử lý những gánh nặng đang đè chặt trái tim mình. Thế nhưng, anh bỗng nhiên cảm nhận được một sự phản đối mãnh liệt trong tâm trí anh, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nó ngăn anh không nói ra việc anh đang đau khổ thế nào cũng như mệt mỏi ra sao, vậy nên, Edwin chỉ đơn giản là thu tay lại.
Bình luận
Kỳ thực cũng chẳng phải anh không biết nên làm gì. Edwin biết thừa rằng Edward đang lo lắng, và cậu cần được biết về tình trạng của anh hiện tại, và nếu anh đủ khôn ngoan, thì nên nói hết ra và cùng cậu xử lý những gánh nặng đang đè chặt trái tim mình. Thế nhưng, anh bỗng nhiên cảm nhận được một sự phản đối mãnh liệt trong tâm trí anh, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nó ngăn anh không nói ra việc anh đang đau khổ thế nào cũng như mệt mỏi ra sao, vậy nên, Edwin chỉ đơn giản là thu tay lại.
Bình luận
Một sự im lặng gượng gạo bao trùm lấy cả hai người, những cảm xúc kìm nén làm đặc quánh cả bầu không khí. Edward chưa bao giờ bất lực như lúc này, cậu đưa tay quệt mạnh những giọt nước mắt trên mặt khiến gò má đỏ bừng lên. So với tức giận vì Edwin giấu biến đi tình trạng bất ổn của anh, cậu càng giận mình vì không để ý đến Edwin nhiều hơn, và như những lúc này đây, những lúc đáng lẽ cần thật bình tĩnh để giải quyết mọi việc thì cậu lại rơi nước mắt. Và Edwin, người mà cậu cần hỗ trợ điều trị tâm lý, lúc này lại phải chờ cậu bình ổn tâm trạng để tiếp tục cuộc thảo luận.
Bình luận
Một sự im lặng gượng gạo bao trùm lấy cả hai người, những cảm xúc kìm nén làm đặc quánh cả bầu không khí. Edward chưa bao giờ bất lực như lúc này, cậu đưa tay quệt mạnh những giọt nước mắt trên mặt khiến gò má đỏ bừng lên. So với tức giận vì Edwin giấu biến đi tình trạng bất ổn của anh, cậu càng giận mình vì không để ý đến Edwin nhiều hơn, và như những lúc này đây, những lúc đáng lẽ cần thật bình tĩnh để giải quyết mọi việc thì cậu lại rơi nước mắt. Và Edwin, người mà cậu cần hỗ trợ điều trị tâm lý, lúc này lại phải chờ cậu bình ổn tâm trạng để tiếp tục cuộc thảo luận.
Bình luận
Thầy giáo cũ của Edward đã qua đời vì bệnh nan y khi cậu đang ở nước ngoài, điều đáng nói là ông không cho những người bên cạnh thông báo bất kỳ một điều gì với Edward để tránh làm ảnh hưởng đến kì thi của cậu. Thậm chí khi biết mình không sống được lâu nữa, ông cũng không thông báo một chữ nào đến học trò cưng. Vậy nên khi nhận được tin báo tử, Edward gần như sụp đổ và chìm trong sự tự trách. Cậu trách mình đã không nhận ra sớm hơn và làm gì đó sớm hơn để cứu vãn tình huống. Cậu trách mình chỉ lo việc học tập và kiếm việc làm mà không để ý đến người thầy đáng kính, và biết đến những vấn đề của ông khi mọi sự đã quá muộn.
Bình luận
Thầy giáo cũ của Edward đã qua đời vì bệnh nan y khi cậu đang ở nước ngoài, điều đáng nói là ông không cho những người bên cạnh thông báo bất kỳ một điều gì với Edward để tránh làm ảnh hưởng đến kì thi của cậu. Thậm chí khi biết mình không sống được lâu nữa, ông cũng không thông báo một chữ nào đến học trò cưng. Vậy nên khi nhận được tin báo tử, Edward gần như sụp đổ và chìm trong sự tự trách. Cậu trách mình đã không nhận ra sớm hơn và làm gì đó sớm hơn để cứu vãn tình huống. Cậu trách mình chỉ lo việc học tập và kiếm việc làm mà không để ý đến người thầy đáng kính, và biết đến những vấn đề của ông khi mọi sự đã quá muộn.
Bình luận
Tưởng như những giằng xé ấy đã sớm rơi vào quên lãng nhưng ngay lúc này, Edward lại thấy lòng mình giằng xé y như năm ấy. Cậu ngẩng lên nhìn Edwin:
Bình luận
Tưởng như những giằng xé ấy đã sớm rơi vào quên lãng nhưng ngay lúc này, Edward lại thấy lòng mình giằng xé y như năm ấy. Cậu ngẩng lên nhìn Edwin:
Bình luận
“Không phải vậy đâu là sao cơ, anh?”
Bình luận
“Không phải vậy đâu là sao cơ, anh?”
Bình luận
Edwin cứng họng:
Bình luận
Edwin cứng họng:
Bình luận
“Anh..”
Bình luận
“Anh..”
Bình luận
Trước đôi mắt nhoè nước của Edward, anh cúi đầu:
Bình luận
Trước đôi mắt nhoè nước của Edward, anh cúi đầu:
Bình luận
“Xin lỗi em, búp bê nhỏ, làm em phải lo lắng rồi.”
Bình luận
“Xin lỗi em, búp bê nhỏ, làm em phải lo lắng rồi.”
Bình luận
Anh nhìn vào mắt cậu, như thể đã hạ quyết tâm:
Bình luận
Anh nhìn vào mắt cậu, như thể đã hạ quyết tâm:
Bình luận
“Anh sẽ nhanh chóng trở lại như thường thôi. Bây giờ chỉ là phải uống chút thuốc, gặp chút vấn đề nho nhỏ. Anh cũng sẽ đi gặp bác sĩ thường xuyên” Edwin đưa tay lau đi nước mắt trên má Edward, “Đến tầm tuổi này rồi, gặp chút vấn đề là bình thường mà. Anh không sao đâu, đừng sợ.”
Bình luận
“Anh sẽ nhanh chóng trở lại như thường thôi. Bây giờ chỉ là phải uống chút thuốc, gặp chút vấn đề nho nhỏ. Anh cũng sẽ đi gặp bác sĩ thường xuyên” Edwin đưa tay lau đi nước mắt trên má Edward, “Đến tầm tuổi này rồi, gặp chút vấn đề là bình thường mà. Anh không sao đâu, đừng sợ.”
Bình luận
“Búp bê nhỏ, anh chỉ cần một chút xíu thời gian thôi. Em chờ anh một chút, cũng đừng..” Edwin nghĩ đến từ "làm phiền", nhưng lời nói ra lại khác đi, “..cố dò hỏi, được không?”
Bình luận
“Búp bê nhỏ, anh chỉ cần một chút xíu thời gian thôi. Em chờ anh một chút, cũng đừng..” Edwin nghĩ đến từ "làm phiền", nhưng lời nói ra lại khác đi, “..cố dò hỏi, được không?”
Bình luận
Anh đặt lên khóe mắt cậu một nụ hôn:
Bình luận
Anh đặt lên khóe mắt cậu một nụ hôn:
Bình luận
“Ngoan nào.”
Bình luận
“Ngoan nào.”
Bình luận
Bàn tay của anh tuy có nhiều vết chai, nhưng khi quệt nước mắt trên mặt Edward không hề tạo ra một chút cảm giác đau rát nào cho cậu, cử động nhẹ nhàng như thể anh thật sự đang chạm vào một con búp bê bằng sứ tinh xảo lại dễ vỡ. Edward đưa tay chạm vào những ngón tay thon dài đang âu yếm khuôn mặt mình, rồi bỗng nhiên, cậu gạt mạnh nó xuống.
Bình luận
Bàn tay của anh tuy có nhiều vết chai, nhưng khi quệt nước mắt trên mặt Edward không hề tạo ra một chút cảm giác đau rát nào cho cậu, cử động nhẹ nhàng như thể anh thật sự đang chạm vào một con búp bê bằng sứ tinh xảo lại dễ vỡ. Edward đưa tay chạm vào những ngón tay thon dài đang âu yếm khuôn mặt mình, rồi bỗng nhiên, cậu gạt mạnh nó xuống.
Bình luận
Edward cảm thấy mình sắp điên rồi, trái tim trong lồng ngực cậu đang đập mạnh như thể sắp văng ra. Cậu rất tức giận, rất bất lực, lại tủi thân, trăm thứ cảm xúc lùng nhùng khiến cho dây thần kinh kiềm chế của cậu tê liệt.
Bình luận
Edward cảm thấy mình sắp điên rồi, trái tim trong lồng ngực cậu đang đập mạnh như thể sắp văng ra. Cậu rất tức giận, rất bất lực, lại tủi thân, trăm thứ cảm xúc lùng nhùng khiến cho dây thần kinh kiềm chế của cậu tê liệt.
Bình luận
Cậu nghe thấy mình gằn giọng nói với Edwin, rõ ràng là tự mình nói, vậy mà nghe cứ như cách một tấm màn:
Bình luận
Cậu nghe thấy mình gằn giọng nói với Edwin, rõ ràng là tự mình nói, vậy mà nghe cứ như cách một tấm màn:
Bình luận
“Anh coi em là gì hả, Edwin? Em làm gì sai sao? Em không nên được biết điều gì đang xảy ra với anh à? Ổn rồi, ổn rồi, lúc nào anh cũng nói như thế. Rối loạn lo âu là ổn lắm sao? Anh không biết hậu quả của nó à? Em từng như vậy rồi nên cũng biết chứ.”
Bình luận
“Anh coi em là gì hả, Edwin? Em làm gì sai sao? Em không nên được biết điều gì đang xảy ra với anh à? Ổn rồi, ổn rồi, lúc nào anh cũng nói như thế. Rối loạn lo âu là ổn lắm sao? Anh không biết hậu quả của nó à? Em từng như vậy rồi nên cũng biết chứ.”
Bình luận
“Em không phải con búp bê sứ của anh, anh hiểu không? Em là bạn trai anh mà? Anh bảo sẽ tự vượt qua một mình, thế em để trang trí à? Anh vượt qua được thì thôi, nhưng với tình hình này, anh thấy anh tự khỏi nổi không. Sao anh vẫn luôn không biết tự lượng sức mình như vậy hả?” Edward gần như gào lên
Bình luận
“Em không phải con búp bê sứ của anh, anh hiểu không? Em là bạn trai anh mà? Anh bảo sẽ tự vượt qua một mình, thế em để trang trí à? Anh vượt qua được thì thôi, nhưng với tình hình này, anh thấy anh tự khỏi nổi không. Sao anh vẫn luôn không biết tự lượng sức mình như vậy hả?” Edward gần như gào lên
Bình luận
Những giọt nước mắt lã chã rơi trên mặt cậu, giọng nói bỗng dưng chẳng còn chút hùng hổ nào, chỉ còn tiếng nức nở:
Bình luận
Những giọt nước mắt lã chã rơi trên mặt cậu, giọng nói bỗng dưng chẳng còn chút hùng hổ nào, chỉ còn tiếng nức nở:
Bình luận
“Em chỉ muốn giúp anh thôi mà. Em không muốn nhìn anh như vậy, Edwin. Em không thể để anh cứ mãi một mình. Nhỡ một ngày nào đó anh không chịu được mà nghĩ quẩn thì sao? Lúc đó em thậm chí còn chẳng biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì với anh thì còn làm gì được? Rõ ràng anh có em, sao anh luôn làm như chỉ có một mình vậy?”
Bình luận
“Em chỉ muốn giúp anh thôi mà. Em không muốn nhìn anh như vậy, Edwin. Em không thể để anh cứ mãi một mình. Nhỡ một ngày nào đó anh không chịu được mà nghĩ quẩn thì sao? Lúc đó em thậm chí còn chẳng biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì với anh thì còn làm gì được? Rõ ràng anh có em, sao anh luôn làm như chỉ có một mình vậy?”
Bình luận
Edward vùi mặt vào hai bàn tay, vai cậu run lên nhè nhẹ. Khóc một lúc chẳng những không khiến cậu bớt khó chịu mà còn nhân cậu yếu lòng để gợi ra trăm ngàn viễn cảnh tồi tệ. Cậu tự hỏi, rốt cuộc thì vì sao những người cậu yêu thương lại luôn chọn cách thức cực đoan như thế này để bảo vệ cậu, mặc cho cậu cảm thấy giằng xé ra sao.
Bình luận
Edward vùi mặt vào hai bàn tay, vai cậu run lên nhè nhẹ. Khóc một lúc chẳng những không khiến cậu bớt khó chịu mà còn nhân cậu yếu lòng để gợi ra trăm ngàn viễn cảnh tồi tệ. Cậu tự hỏi, rốt cuộc thì vì sao những người cậu yêu thương lại luôn chọn cách thức cực đoan như thế này để bảo vệ cậu, mặc cho cậu cảm thấy giằng xé ra sao.
Bình luận
Nếu đã như vậy, cậu dừng lại trước chắc sẽ tốt hơn chứ?
Bình luận
Nếu đã như vậy, cậu dừng lại trước chắc sẽ tốt hơn chứ?
Bình luận
Edwin bước đến gần cậu, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng giống như anh vẫn thường làm khi Edward buồn, nhưng lần này, lồng ngực ấm áp của anh không thể xoa dịu cậu được nữa. Edward đẩy anh ra, lau sạch nước mắt trên mặt:
Bình luận
Edwin bước đến gần cậu, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng giống như anh vẫn thường làm khi Edward buồn, nhưng lần này, lồng ngực ấm áp của anh không thể xoa dịu cậu được nữa. Edward đẩy anh ra, lau sạch nước mắt trên mặt:
Bình luận
“Em xin lỗi, lúc nãy em không kiềm chế được.” Cậu nở một nụ cười gượng gạo, “Em cũng xin lỗi vì khiến anh cảm thấy phiền lòng.”
Bình luận
“Em xin lỗi, lúc nãy em không kiềm chế được.” Cậu nở một nụ cười gượng gạo, “Em cũng xin lỗi vì khiến anh cảm thấy phiền lòng.”
Bình luận
Cánh tay Edwin đang đặt trên vai cậu cứng lại.
Bình luận
Cánh tay Edwin đang đặt trên vai cậu cứng lại.
Bình luận
“Mình dừng lại nhé, Edwin? Dù sao thì em có ở cạnh anh cũng như không mà.” Khoé mắt Edward vẫn còn dính nước, nhưng giọng cậu đã trở nên quyết tuyệt, “Anh như vậy, cả hai chúng ta đều rất mệt mỏi.”
Bình luận
“Mình dừng lại nhé, Edwin? Dù sao thì em có ở cạnh anh cũng như không mà.” Khoé mắt Edward vẫn còn dính nước, nhưng giọng cậu đã trở nên quyết tuyệt, “Anh như vậy, cả hai chúng ta đều rất mệt mỏi.”
Bình luận
Cậu gạt tay Edwin ra bất chấp trên đó là hơi ấm mà cậu yêu thích rồi bước ra mở cửa phòng:
Bình luận
Cậu gạt tay Edwin ra bất chấp trên đó là hơi ấm mà cậu yêu thích rồi bước ra mở cửa phòng:
Bình luận
“Có lẽ ngày kia, hoặc đến tuần sau, em sẽ chuyển đi thôi, lúc đó anh phải tự chăm sóc bản thân mình rồi.”
Bình luận
“Có lẽ ngày kia, hoặc đến tuần sau, em sẽ chuyển đi thôi, lúc đó anh phải tự chăm sóc bản thân mình rồi.”
Bình luận
Cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng, trong căn phòng mùi tinh dầu cam chanh chỉ còn lại một mình Edwin. Anh đứng lặng người nhìn cánh cửa đã đóng, rồi thả người xuống nệm, đưa tay ôm đầu. Phần tay áo nơi tiếp xúc với mắt anh bỗng trở nên ươn ướt.
Bình luận
Cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng, trong căn phòng mùi tinh dầu cam chanh chỉ còn lại một mình Edwin. Anh đứng lặng người nhìn cánh cửa đã đóng, rồi thả người xuống nệm, đưa tay ôm đầu. Phần tay áo nơi tiếp xúc với mắt anh bỗng trở nên ươn ướt.
Bình luận
Edward mở cửa phòng ngủ cho khách, nơi này cậu đã từng ở khi đến nhà Edwin lần đầu. Từ lúc xác định mối quan hệ, Edwin đã mua thêm một cái gối to và đổi chăn trong phòng của anh thành loại cậu yêu thích để hai người có thể ngủ chung, vậy nên căn phòng ngủ cho khách này đã sớm chìm vào quên lãng.
Bình luận
Edward mở cửa phòng ngủ cho khách, nơi này cậu đã từng ở khi đến nhà Edwin lần đầu. Từ lúc xác định mối quan hệ, Edwin đã mua thêm một cái gối to và đổi chăn trong phòng của anh thành loại cậu yêu thích để hai người có thể ngủ chung, vậy nên căn phòng ngủ cho khách này đã sớm chìm vào quên lãng.
Bình luận
Cậu nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người, cố bắt mình chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng đêm mùa xuân sao mà lạnh quá, ngay cả khi Hippocrates đã nghe tiếng mà nhảy lên giường nằm cùng cậu, Edward vẫn không thấy đỡ lạnh hơn là bao nhiêu.
Bình luận
Cậu nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người, cố bắt mình chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng đêm mùa xuân sao mà lạnh quá, ngay cả khi Hippocrates đã nghe tiếng mà nhảy lên giường nằm cùng cậu, Edward vẫn không thấy đỡ lạnh hơn là bao nhiêu.
Bình luận
Ban đêm không lạnh lắm như cậu nghĩ, có lẽ chỉ là cậu đã quen được bọc trong hơi ấm dễ chịu từ Edwin mà thôi. Cậu lật lật người, cuộn mình vào tấm chăn dày rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ không sâu lắm.
Bình luận
Ban đêm không lạnh lắm như cậu nghĩ, có lẽ chỉ là cậu đã quen được bọc trong hơi ấm dễ chịu từ Edwin mà thôi. Cậu lật lật người, cuộn mình vào tấm chăn dày rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ không sâu lắm.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
Ngày hôm sau, Edward vẫn quen lệ dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp nấu bữa sáng. Edwin thường đi làm lúc tám giờ sáng, vậy nên cậu có thể thong thả sơ chế nguyên liệu rồi mới bắt đầu nấu ăn. Từ lần Edwin nhập viện vì đau dạ dày, cậu vẫn luôn làm cả cơm trưa để anh mang đến làm cho yên tâm. Lúc vo gạo để thổi cơm cho món cà ri bữa trưa, Edward vẫn luôn rơi vào trạng thái thất thần, chỉ khi âm thanh bấm nút nồi cơm vang lên, thần trí cậu mới trở lại.
Bình luận
Ngày hôm sau, Edward vẫn quen lệ dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp nấu bữa sáng. Edwin thường đi làm lúc tám giờ sáng, vậy nên cậu có thể thong thả sơ chế nguyên liệu rồi mới bắt đầu nấu ăn. Từ lần Edwin nhập viện vì đau dạ dày, cậu vẫn luôn làm cả cơm trưa để anh mang đến làm cho yên tâm. Lúc vo gạo để thổi cơm cho món cà ri bữa trưa, Edward vẫn luôn rơi vào trạng thái thất thần, chỉ khi âm thanh bấm nút nồi cơm vang lên, thần trí cậu mới trở lại.
Bình luận
Nhìn nồi cà ri sôi ùng ục, lại nhìn bánh mì nướng trên máy, Edward bắt đầu suy nghĩ lại về những gì cậu nói hôm qua. Kỳ thực, cậu cũng chẳng quyết tuyệt đến thế. Cậu biết mình vẫn còn yêu Edwin, và trên hết, cậu vẫn có chút không nỡ. Cậu không nỡ để Edwin ở lại một mình, cũng không nỡ để Edwin tự vật lộn với những cơn đau từ tận đáy lòng.
Bình luận
Nhìn nồi cà ri sôi ùng ục, lại nhìn bánh mì nướng trên máy, Edward bắt đầu suy nghĩ lại về những gì cậu nói hôm qua. Kỳ thực, cậu cũng chẳng quyết tuyệt đến thế. Cậu biết mình vẫn còn yêu Edwin, và trên hết, cậu vẫn có chút không nỡ. Cậu không nỡ để Edwin ở lại một mình, cũng không nỡ để Edwin tự vật lộn với những cơn đau từ tận đáy lòng.
Bình luận
Cậu nghĩ Edwin nói cũng có lý, đạt đến địa vị và tuổi tác như hiện tại của anh, người ta cũng khó mà phơi ra những vết thương lòng, kể cả với người thân, hơn nữa Edwin đã quen như vậy rồi, cậu cũng không thể bắt anh thay đổi ngày một ngày hai. Cáu giận thì thôi đi, nhưng còn đòi chia tay, cậu có quá đáng quá không nhỉ?
Bình luận
Cậu nghĩ Edwin nói cũng có lý, đạt đến địa vị và tuổi tác như hiện tại của anh, người ta cũng khó mà phơi ra những vết thương lòng, kể cả với người thân, hơn nữa Edwin đã quen như vậy rồi, cậu cũng không thể bắt anh thay đổi ngày một ngày hai. Cáu giận thì thôi đi, nhưng còn đòi chia tay, cậu có quá đáng quá không nhỉ?
Bình luận
Dù sao hiện tại Edwin cũng đang phải chịu đựng rất nhiều điều rồi, chấp nhặt với anh làm gì chứ?
Bình luận
Dù sao hiện tại Edwin cũng đang phải chịu đựng rất nhiều điều rồi, chấp nhặt với anh làm gì chứ?
Bình luận
Thế nhưng nghĩ đến bản thân mình, Edward lại cảm thấy có chút tủi thân, cậu cũng nên được biết chuyện gì đang xảy ra chứ không phải bị đặt ngoài cuộc như thế này. Thầy giáo cũ của cậu và cả Edwin, bọn họ liệu có nghĩ đến cảm giác của cậu không?
Bình luận
Thế nhưng nghĩ đến bản thân mình, Edward lại cảm thấy có chút tủi thân, cậu cũng nên được biết chuyện gì đang xảy ra chứ không phải bị đặt ngoài cuộc như thế này. Thầy giáo cũ của cậu và cả Edwin, bọn họ liệu có nghĩ đến cảm giác của cậu không?
Bình luận
Rốt cuộc người như Edwin sẽ mở lòng vào lúc nào nhỉ, cậu tự hỏi.
Bình luận
Rốt cuộc người như Edwin sẽ mở lòng vào lúc nào nhỉ, cậu tự hỏi.
Bình luận
Những suy nghĩ dồn dập, cộng với sự mệt mỏi tích tụ mấy ngày nay khiến Edward có chút đờ đẫn. Cậu dựa vào chiếc ghế trong phòng ăn rồi dần thiếp đi.
Bình luận
Những suy nghĩ dồn dập, cộng với sự mệt mỏi tích tụ mấy ngày nay khiến Edward có chút đờ đẫn. Cậu dựa vào chiếc ghế trong phòng ăn rồi dần thiếp đi.