• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/7/2024 6:52:30 AM
  • 0
  • 0

Chương 58


Edward cẩn thận cất tờ hoá đơn vào chỗ cũ rồi bước lên tầng trong tâm trạng rối bời trước tình trạng của Edwin hiện tại. Cậu biết rằng sớm muộn gì Edwin cũng sẽ rơi vào trạng thái khủng hoảng bởi anh luôn có thói quen không bao giờ chia sẻ những tâm trạng tiêu cực của mình nhưng không ngờ mọi thứ lại nghiêm trọng hơn cậu tưởng rất nhiều.

Bình luận

Edward cẩn thận cất tờ hoá đơn vào chỗ cũ rồi bước lên tầng trong tâm trạng rối bời trước tình trạng của Edwin hiện tại. Cậu biết rằng sớm muộn gì Edwin cũng sẽ rơi vào trạng thái khủng hoảng bởi anh luôn có thói quen không bao giờ chia sẻ những tâm trạng tiêu cực của mình nhưng không ngờ mọi thứ lại nghiêm trọng hơn cậu tưởng rất nhiều.

Bình luận

Trong phòng ngủ, Edwin đã nằm sẵn bên gối từ trước, thậm chí còn duỗi sẵn một cánh tay để cậu nằm lên. Edward thả người xuống bên cạnh anh, nhìn hai mắt nhắm nghiền của anh. Edwin có vẻ ngủ khá ngon, và đây sẽ không phải là một vấn đề đáng ngại nếu cậu không chứng kiến tờ đơn thuốc của bác sĩ khi nãy.

Bình luận

Trong phòng ngủ, Edwin đã nằm sẵn bên gối từ trước, thậm chí còn duỗi sẵn một cánh tay để cậu nằm lên. Edward thả người xuống bên cạnh anh, nhìn hai mắt nhắm nghiền của anh. Edwin có vẻ ngủ khá ngon, và đây sẽ không phải là một vấn đề đáng ngại nếu cậu không chứng kiến tờ đơn thuốc của bác sĩ khi nãy.

Bình luận

“Anh thà một mình đi khám, một mình uống thuốc thay vì bảo em một câu. Anh rõ ràng biết anh không ổn, sao anh lại phải…” Edward khẽ thì thầm.

Bình luận

“Anh thà một mình đi khám, một mình uống thuốc thay vì bảo em một câu. Anh rõ ràng biết anh không ổn, sao anh lại phải…” Edward khẽ thì thầm.

Bình luận

Lồng ngực Edwin luôn ấm áp cực kỳ, ấm hơn tất cả các loại gối sưởi cộng lại, thế nhưng Edward đang cảm thấy lòng mình lành lạnh.

Bình luận

Lồng ngực Edwin luôn ấm áp cực kỳ, ấm hơn tất cả các loại gối sưởi cộng lại, thế nhưng Edward đang cảm thấy lòng mình lành lạnh.

Bình luận

Ngày hôm sau, khi Edwin tỉnh lại thì đã không thấy Edward nằm bên cạnh. Anh đưa tay sờ thử, ga giường không còn độ ấm, vậy là Edward đã thức dậy được một lúc rồi. Nhanh chóng thay quần áo và vệ sinh cá nhân, anh chạy xuống dưới tầng.

Bình luận

Ngày hôm sau, khi Edwin tỉnh lại thì đã không thấy Edward nằm bên cạnh. Anh đưa tay sờ thử, ga giường không còn độ ấm, vậy là Edward đã thức dậy được một lúc rồi. Nhanh chóng thay quần áo và vệ sinh cá nhân, anh chạy xuống dưới tầng.

Bình luận

Edward đang nấu bữa sáng trong bếp. Mùi hương dễ chịu của súp và bánh mì trắng nướng phảng phất xung quanh cậu khiến cậu trông mềm mại hơn nhiều. Tiếng cửa bật mở cắt ngang sự chú tâm của cậu, cậu ngẩng đầu lên, liền thấy Edwin và cả Hippocrates. Edward nở một nụ cười dịu dàng hết sức:

Bình luận

Edward đang nấu bữa sáng trong bếp. Mùi hương dễ chịu của súp và bánh mì trắng nướng phảng phất xung quanh cậu khiến cậu trông mềm mại hơn nhiều. Tiếng cửa bật mở cắt ngang sự chú tâm của cậu, cậu ngẩng đầu lên, liền thấy Edwin và cả Hippocrates. Edward nở một nụ cười dịu dàng hết sức:

Bình luận

“Anh dậy rồi à? Mau vào ăn sáng đi.”

Bình luận

“Anh dậy rồi à? Mau vào ăn sáng đi.”

Bình luận

“Cảm ơn em.” Edwin kéo ghế, “Làm phiền em rồi, hôm nay tự dưng anh dậy muộn quá.”

Bình luận

“Cảm ơn em.” Edwin kéo ghế, “Làm phiền em rồi, hôm nay tự dưng anh dậy muộn quá.”

Bình luận

“Không phiền mà.” Edward để đĩa súp và bánh mì trước mặt Edwin, “Anh còn nói như vậy là em sẽ giận anh đấy.”

Bình luận

“Không phiền mà.” Edward để đĩa súp và bánh mì trước mặt Edwin, “Anh còn nói như vậy là em sẽ giận anh đấy.”

Bình luận

“Được rồi, anh xin lỗi.” Edwin ngước lên nhìn cậu, ánh mắt như thể đang dỗ dành.

Bình luận

“Được rồi, anh xin lỗi.” Edwin ngước lên nhìn cậu, ánh mắt như thể đang dỗ dành.

Bình luận

Edward dọn dẹp một chút rồi mới bưng đĩa của mình ngồi xuống dùng bữa. Khác với Edwin ăn có chút vội vàng, cậu ăn chậm rãi hơn nhiều, phần vì cậu được nghỉ buổi sáng, phần vì cậu đang phân vân liệu cậu nên đề cập chuyện tư vấn tâm lý với Edwin như thế nào. Sáng nay cậu đã định liên lạc cho đàn anh ở đại học của mình - hiện giờ là một bác sĩ tâm thần xuất sắc, nhưng sau đó lại thôi. Dù gì thì bác sĩ riêng của Edwin cũng chẳng phải dạng vừa, cậu không cần tìm thêm một bác sĩ khác cho anh.

Bình luận

Edward dọn dẹp một chút rồi mới bưng đĩa của mình ngồi xuống dùng bữa. Khác với Edwin ăn có chút vội vàng, cậu ăn chậm rãi hơn nhiều, phần vì cậu được nghỉ buổi sáng, phần vì cậu đang phân vân liệu cậu nên đề cập chuyện tư vấn tâm lý với Edwin như thế nào. Sáng nay cậu đã định liên lạc cho đàn anh ở đại học của mình - hiện giờ là một bác sĩ tâm thần xuất sắc, nhưng sau đó lại thôi. Dù gì thì bác sĩ riêng của Edwin cũng chẳng phải dạng vừa, cậu không cần tìm thêm một bác sĩ khác cho anh.

Bình luận

Nhìn bát súp của mình đã cạn tới đáy nhưng bát của Edward vẫn còn nguyên vẹn, Edwin ngờ ngợ nhận ra điều bất thường. Anh cẩn thận cất tiếng hỏi:

Bình luận

Nhìn bát súp của mình đã cạn tới đáy nhưng bát của Edward vẫn còn nguyên vẹn, Edwin ngờ ngợ nhận ra điều bất thường. Anh cẩn thận cất tiếng hỏi:

Bình luận

“Em làm sao vậy?”

Bình luận

“Em làm sao vậy?”

Bình luận

Như thể bừng tỉnh khỏi một giấc mộng, Edward lấy lại tinh thần, nở một nụ cười có chút gượng gạo:

Bình luận

Như thể bừng tỉnh khỏi một giấc mộng, Edward lấy lại tinh thần, nở một nụ cười có chút gượng gạo:

Bình luận

“Không sao cả đâu anh. Có chút chuyện cần suy nghĩ thôi. Dạo này công việc của em nhiều quá.”

Bình luận

“Không sao cả đâu anh. Có chút chuyện cần suy nghĩ thôi. Dạo này công việc của em nhiều quá.”

Bình luận

Cậu nhìn vào bát súp của Edwin, hỏi lại anh:

Bình luận

Cậu nhìn vào bát súp của Edwin, hỏi lại anh:

Bình luận

“Anh ăn thêm một chút nhé? Để em lấy cho anh.”

Bình luận

“Anh ăn thêm một chút nhé? Để em lấy cho anh.”

Bình luận

“Không cần đâu búp bê nhỏ, anh ăn vậy đủ rồi.” Edwin lau miệng rồi tự rót cho mình một cốc nước, “Ăn nhiều dễ béo lắm.”

Bình luận

“Không cần đâu búp bê nhỏ, anh ăn vậy đủ rồi.” Edwin lau miệng rồi tự rót cho mình một cốc nước, “Ăn nhiều dễ béo lắm.”

Bình luận

“Đâu có nhiều nhặn gì đâu.” Edward vừa nói vừa đứng dậy định dọn bát đĩa của Edwin, “Thật lòng thì em thấy anh nên ăn nhiều hơn, dạo này anh hốc hác lắm.”

Bình luận

“Đâu có nhiều nhặn gì đâu.” Edward vừa nói vừa đứng dậy định dọn bát đĩa của Edwin, “Thật lòng thì em thấy anh nên ăn nhiều hơn, dạo này anh hốc hác lắm.”

Bình luận

“Đây là em nghĩ vậy thôi.” Edwin nhún vai, nhanh chóng thu dọn bát đĩa trước khi Edward có cơ hội động tay, “Ngược lại, trông em cũng đâu có ổn. Em nên ngủ thêm một lúc nữa, mấy ngày nay em có được ngủ mấy đâu.”

Bình luận

“Đây là em nghĩ vậy thôi.” Edwin nhún vai, nhanh chóng thu dọn bát đĩa trước khi Edward có cơ hội động tay, “Ngược lại, trông em cũng đâu có ổn. Em nên ngủ thêm một lúc nữa, mấy ngày nay em có được ngủ mấy đâu.”

Bình luận

Anh vừa kỳ cọ bát đĩa vừa càm ràm:

Bình luận

Anh vừa kỳ cọ bát đĩa vừa càm ràm:

Bình luận

“Anh đã mua thêm viên uống sắt rồi, còn có cả vitamin. Ở nhà thì nhớ uống đủ đấy, liều lượng bao nhiêu anh cũng đã dán trên vỏ bao rồi.” Edwin quay lại nhìn cậu, “Sức khỏe của em là quan trọng nhất đấy, nhớ chưa.”

Bình luận

“Anh đã mua thêm viên uống sắt rồi, còn có cả vitamin. Ở nhà thì nhớ uống đủ đấy, liều lượng bao nhiêu anh cũng đã dán trên vỏ bao rồi.” Edwin quay lại nhìn cậu, “Sức khỏe của em là quan trọng nhất đấy, nhớ chưa.”

Bình luận

“Anh cũng biết là sức khoẻ quan trọng nhất à.” Edward nở một nụ cười mỉa mai

Bình luận

“Anh cũng biết là sức khoẻ quan trọng nhất à.” Edward nở một nụ cười mỉa mai

Bình luận

Tiếc thay, Edwin không hề nhận ra sự chua xót trong giọng nói của cậu, anh vừa cất đĩa lên giá vừa nói tiếp:

Bình luận

Tiếc thay, Edwin không hề nhận ra sự chua xót trong giọng nói của cậu, anh vừa cất đĩa lên giá vừa nói tiếp:

Bình luận

“Tất nhiên là anh biết rồi. Em ăn nốt đi rồi để đĩa đó anh rửa cho. Mà sáng nay em đừng có mó tay vào mấy cái việc nhà làm gì, hôm qua anh đã làm hết rồi.”

Bình luận

“Tất nhiên là anh biết rồi. Em ăn nốt đi rồi để đĩa đó anh rửa cho. Mà sáng nay em đừng có mó tay vào mấy cái việc nhà làm gì, hôm qua anh đã làm hết rồi.”

Bình luận

“Vâng.” Edward cúi đầu ăn, không nói gì nữa

Bình luận

“Vâng.” Edward cúi đầu ăn, không nói gì nữa

Bình luận

Edwin bước ra đến cửa, trước khi đi còn cúi xuống hôn tóc cậu:

Bình luận

Edwin bước ra đến cửa, trước khi đi còn cúi xuống hôn tóc cậu:

Bình luận

“Ngoan, nghỉ ngơi cho cẩn thận đi, em là bác sĩ đấy nhé.” Anh nhìn Edward với ánh mắt trêu đùa, “Không biết lúc đi khám các bác sĩ sẽ nghĩ gì nếu em bảo mình là bác sĩ đây.”

Bình luận

“Ngoan, nghỉ ngơi cho cẩn thận đi, em là bác sĩ đấy nhé.” Anh nhìn Edward với ánh mắt trêu đùa, “Không biết lúc đi khám các bác sĩ sẽ nghĩ gì nếu em bảo mình là bác sĩ đây.”

Bình luận

Chưa kịp để Edward làm gì, anh đã đóng cửa rồi rảo bước đi.

Bình luận

Chưa kịp để Edward làm gì, anh đã đóng cửa rồi rảo bước đi.

Bình luận

Edward ngồi phịch xuống sofa, mặt vẫn còn hơi đỏ vì lời trêu đùa của Edwin khi nãy. Cậu cầm máy tính, khẽ mắng:

Bình luận

Edward ngồi phịch xuống sofa, mặt vẫn còn hơi đỏ vì lời trêu đùa của Edwin khi nãy. Cậu cầm máy tính, khẽ mắng:

Bình luận

“Nhắc người khác chú ý sức khỏe, còn mình thì mặc kệ sức khỏe, thể loại người gì vậy chứ?”

Bình luận

“Nhắc người khác chú ý sức khỏe, còn mình thì mặc kệ sức khỏe, thể loại người gì vậy chứ?”

Bình luận

Thế nhưng mắng xong rồi, Edward lại chìm vào trầm ngâm. Rõ ràng Edwin mới là người đáng lo ngại, nhưng anh vẫn cố tình che giấu mọi thứ, lại còn che đến là hoàn hảo. Nếu không phát hiện ra tờ đơn thuốc kia, nếu cậu cứ ở trong trạng thái chẳng biết gì cả như trước, vậy Edwin sẽ ra sao đây? Anh sẽ chịu được đến khi nào? Một hình ảnh xoẹt qua trong óc khiến cậu rùng mình.

Bình luận

Thế nhưng mắng xong rồi, Edward lại chìm vào trầm ngâm. Rõ ràng Edwin mới là người đáng lo ngại, nhưng anh vẫn cố tình che giấu mọi thứ, lại còn che đến là hoàn hảo. Nếu không phát hiện ra tờ đơn thuốc kia, nếu cậu cứ ở trong trạng thái chẳng biết gì cả như trước, vậy Edwin sẽ ra sao đây? Anh sẽ chịu được đến khi nào? Một hình ảnh xoẹt qua trong óc khiến cậu rùng mình.

Bình luận

Edward không phải một dược sĩ xuất sắc, vậy nên cậu không thể chỉ nhìn mà đã nhận ra được "vitamin" mà Edwin uống là thuốc an thần. Tất cả chỉ do một sự trùng hợp, trước đây cậu cũng từng phải sử dụng đúng loại thuốc ấy. Sau khi người thầy mà cậu hết mực kính yêu qua đời, Edward đã luôn ở trong trạng thái đau buồn, chỉ là cậu cố tình nén thật chặt nó lại một chỗ, chỉ những lúc tan ca về nhà sau một ngày rã rời, cậu mới bất chợt nhớ đến.

Bình luận

Edward không phải một dược sĩ xuất sắc, vậy nên cậu không thể chỉ nhìn mà đã nhận ra được "vitamin" mà Edwin uống là thuốc an thần. Tất cả chỉ do một sự trùng hợp, trước đây cậu cũng từng phải sử dụng đúng loại thuốc ấy. Sau khi người thầy mà cậu hết mực kính yêu qua đời, Edward đã luôn ở trong trạng thái đau buồn, chỉ là cậu cố tình nén thật chặt nó lại một chỗ, chỉ những lúc tan ca về nhà sau một ngày rã rời, cậu mới bất chợt nhớ đến.

Bình luận

Nhưng nỗi đau đó không hoàn toàn là nguyên nhân khiến cậu phải dùng đến thuốc an thần. Chỉ sau khi tỉnh lại trong bệnh viện với những vết thương khắp người, đầu đau như búa bổ, nỗi đau mới tràn về cùng với ký ức ghê sợ vừa trải qua, Edward mới chính thức rơi vào trạng thái khủng hoảng.

Bình luận

Nhưng nỗi đau đó không hoàn toàn là nguyên nhân khiến cậu phải dùng đến thuốc an thần. Chỉ sau khi tỉnh lại trong bệnh viện với những vết thương khắp người, đầu đau như búa bổ, nỗi đau mới tràn về cùng với ký ức ghê sợ vừa trải qua, Edward mới chính thức rơi vào trạng thái khủng hoảng.

Bình luận

Cậu còn nhớ như in cảm giác lo sợ đến hốt hoảng, đến nỗi cậu còn không dám đi về nhà bằng con đường vẫn hay đi. Những lời nhục mạ, tiếng gậy gộc đập mạnh xuống đầu, mùi máu tươi như thể phong bế mọi giác quan đã trở thành một ký ức khó có thể phai mờ trong lòng cậu. Suốt mấy tuần liền, Edward không thể ngủ ngon nổi nếu không có thuốc an thần và cả những lời trấn an từ bạn trai khi đó - Richard. Chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn bám theo cậu một thời gian dài, và mất rất nhiều công sức cậu mới có thể tiếp tục sống mà không còn hoảng hốt bật dậy giữa đêm.

Bình luận

Cậu còn nhớ như in cảm giác lo sợ đến hốt hoảng, đến nỗi cậu còn không dám đi về nhà bằng con đường vẫn hay đi. Những lời nhục mạ, tiếng gậy gộc đập mạnh xuống đầu, mùi máu tươi như thể phong bế mọi giác quan đã trở thành một ký ức khó có thể phai mờ trong lòng cậu. Suốt mấy tuần liền, Edward không thể ngủ ngon nổi nếu không có thuốc an thần và cả những lời trấn an từ bạn trai khi đó - Richard. Chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn bám theo cậu một thời gian dài, và mất rất nhiều công sức cậu mới có thể tiếp tục sống mà không còn hoảng hốt bật dậy giữa đêm.

Bình luận

Edwin không bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn giống cậu, Edward biết, nhưng trong lòng cậu vẫn trào dâng một cảm giác sợ hãi và lo lắng đến sốt hết cả người. Cậu bị đánh thức giữa đêm vì những cơn ác mộng kinh khủng, còn Edwin thì bị nỗi đau đè nặng đến mức thần kinh căng như dây đàn. Hơn nữa thứ đang quấy rối đầu óc anh không chỉ cái chết của mẹ mà còn có bao nhiêu cảm xúc tiêu cực anh vẫn luôn đè nén.

Bình luận

Edwin không bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn giống cậu, Edward biết, nhưng trong lòng cậu vẫn trào dâng một cảm giác sợ hãi và lo lắng đến sốt hết cả người. Cậu bị đánh thức giữa đêm vì những cơn ác mộng kinh khủng, còn Edwin thì bị nỗi đau đè nặng đến mức thần kinh căng như dây đàn. Hơn nữa thứ đang quấy rối đầu óc anh không chỉ cái chết của mẹ mà còn có bao nhiêu cảm xúc tiêu cực anh vẫn luôn đè nén.

Bình luận

Edwin luôn là bậc thầy che giấu cảm xúc, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn có thể trưng ra vẻ mặt bình tĩnh hoặc bất cứ cảm xúc nào, miễn là khiến người ta yên tâm. Thế nhưng vẻ mặt tối qua, cũng như tình trạng của Edwin hiện tại đã cho thấy một điều: anh sắp không còn giữ được những cảm xúc tiêu cực trong tầm kiểm soát.

Bình luận

Edwin luôn là bậc thầy che giấu cảm xúc, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn có thể trưng ra vẻ mặt bình tĩnh hoặc bất cứ cảm xúc nào, miễn là khiến người ta yên tâm. Thế nhưng vẻ mặt tối qua, cũng như tình trạng của Edwin hiện tại đã cho thấy một điều: anh sắp không còn giữ được những cảm xúc tiêu cực trong tầm kiểm soát.

Bình luận

Một bậc thầy che giấu cảm xúc lại bị chính những cảm xúc tiêu cực đè bẹp, vậy thì chỉ nghĩ bằng đầu gối cũng biết những gì anh đang chịu đựng tồi tệ đến mức nào.

Bình luận

Một bậc thầy che giấu cảm xúc lại bị chính những cảm xúc tiêu cực đè bẹp, vậy thì chỉ nghĩ bằng đầu gối cũng biết những gì anh đang chịu đựng tồi tệ đến mức nào.

Bình luận

Tối hôm đó, Edwin về muộn vì phải ăn tối với đối tác. Bước lên phòng ngủ, Edwin bỗng cảm thấy như có thứ gì đó lành lạnh chạy dọc sống lưng. Sau khi cẩn thận nhìn ngó một chút, anh cuối cùng cũng nhận ra cảm giác đó đến từ đâu: chai tinh dầu cam chanh để trên bàn cạnh giường ngủ đang toả ra một mùi thơm cực kỳ dễ chịu. Theo lẽ thường tình, Edwin có thể nghĩ theo chiều hướng rằng Edward cần dùng tinh dầu nhưng với tình hình hiện tại, anh cảm thấy có lẽ bí mật nho nhỏ của mình đã bị tìm ra mất rồi.

Bình luận

Tối hôm đó, Edwin về muộn vì phải ăn tối với đối tác. Bước lên phòng ngủ, Edwin bỗng cảm thấy như có thứ gì đó lành lạnh chạy dọc sống lưng. Sau khi cẩn thận nhìn ngó một chút, anh cuối cùng cũng nhận ra cảm giác đó đến từ đâu: chai tinh dầu cam chanh để trên bàn cạnh giường ngủ đang toả ra một mùi thơm cực kỳ dễ chịu. Theo lẽ thường tình, Edwin có thể nghĩ theo chiều hướng rằng Edward cần dùng tinh dầu nhưng với tình hình hiện tại, anh cảm thấy có lẽ bí mật nho nhỏ của mình đã bị tìm ra mất rồi.

Bình luận

Anh chưa kịp xác định xem liệu bí mật của mình có còn nguyên vẹn hay không thì cửa phòng tắm đã bật mở, Edward bước ra. Nhìn thấy Edwin, cậu nở một nụ cười:

Bình luận

Anh chưa kịp xác định xem liệu bí mật của mình có còn nguyên vẹn hay không thì cửa phòng tắm đã bật mở, Edward bước ra. Nhìn thấy Edwin, cậu nở một nụ cười:

Bình luận

“Về rồi sao, mau đi tắm đi.”

Bình luận

“Về rồi sao, mau đi tắm đi.”

Bình luận

“Đi ngay đây.” Edwin treo áo lên giá, khẽ gật đầu. Ngập ngừng một chút anh mới cất tiếng hỏi, “Em bị mất ngủ à?”

Bình luận

“Đi ngay đây.” Edwin treo áo lên giá, khẽ gật đầu. Ngập ngừng một chút anh mới cất tiếng hỏi, “Em bị mất ngủ à?”

Bình luận

“Sao cơ?” Edward có chút ngơ ngác nhưng ngay sau đó, cậu đã nhận ra điều Edwin đang hỏi. Cậu dựa người vào gối, dịu dàng đáp, “Không, mua cho anh mà.”

Bình luận

“Sao cơ?” Edward có chút ngơ ngác nhưng ngay sau đó, cậu đã nhận ra điều Edwin đang hỏi. Cậu dựa người vào gối, dịu dàng đáp, “Không, mua cho anh mà.”

Bình luận

“Mua cho anh á?” Edwin cảm thấy chín phần mười là Edward đã biết chuyện gì đó rồi.

Bình luận

“Mua cho anh á?” Edwin cảm thấy chín phần mười là Edward đã biết chuyện gì đó rồi.

Bình luận

“Vâng, mua cho anh. Loại hương này an toàn mà, không bị ảnh hưởng đến thuốc an thần đâu.”

Bình luận

“Vâng, mua cho anh. Loại hương này an toàn mà, không bị ảnh hưởng đến thuốc an thần đâu.”

Bình luận

Giờ thì Edwin đã chắc mười phần là bí mật của mình không còn là bí mật nữa.

Bình luận

Giờ thì Edwin đã chắc mười phần là bí mật của mình không còn là bí mật nữa.

Bình luận

Cảm giác điều mình cực khổ che giấu lại bị phát hiện ra khiến Edwin có chút lúng túng. Anh nói với giọng không tự nhiên lắm:

Bình luận

Cảm giác điều mình cực khổ che giấu lại bị phát hiện ra khiến Edwin có chút lúng túng. Anh nói với giọng không tự nhiên lắm:

Bình luận

“Không cần đâu mà, anh ổn.”

Bình luận

“Không cần đâu mà, anh ổn.”

Bình luận

Edward đứng lên đi đến bên anh:

Bình luận

Edward đứng lên đi đến bên anh:

Bình luận

“Em không thấy anh ổn chút nào cả.” Cậu nắm cánh tay anh, “Nếu ổn sao anh phải đi khám, còn phải dùng thuốc nữa.”

Bình luận

“Em không thấy anh ổn chút nào cả.” Cậu nắm cánh tay anh, “Nếu ổn sao anh phải đi khám, còn phải dùng thuốc nữa.”

Bình luận

Edwin cảm nhận được những ngón tay thon dài của Edward đang lồng vào tay mình. Giọng nói êm ái của cậu vang lên bên tai anh:

Bình luận

Edwin cảm nhận được những ngón tay thon dài của Edward đang lồng vào tay mình. Giọng nói êm ái của cậu vang lên bên tai anh:

Bình luận

“Loại thuốc anh đang uống em cũng từng dùng rồi nên mới nhận ra. Em biết trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Không sao cả đâu anh, chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó thôi. Sẽ hơi khó nhưng anh cố gắng nói cho em biết anh đang cảm thấy thế nào, có được không? Em có thể giúp anh mà.”

Bình luận

“Loại thuốc anh đang uống em cũng từng dùng rồi nên mới nhận ra. Em biết trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Không sao cả đâu anh, chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó thôi. Sẽ hơi khó nhưng anh cố gắng nói cho em biết anh đang cảm thấy thế nào, có được không? Em có thể giúp anh mà.”

Bình luận

Edward đã dành cả ngày nghiên cứu những cách giúp đỡ những người bị mất ngủ do stress, chai tinh dầu cũng là do cậu mua ngay buổi chiều. Chữa bệnh phải chữa sớm, cậu hiểu rõ điều này, nên khi Edwin về nhà đã quyết định nói luôn với anh.

Bình luận

Edward đã dành cả ngày nghiên cứu những cách giúp đỡ những người bị mất ngủ do stress, chai tinh dầu cũng là do cậu mua ngay buổi chiều. Chữa bệnh phải chữa sớm, cậu hiểu rõ điều này, nên khi Edwin về nhà đã quyết định nói luôn với anh.

Bình luận

Ánh mắt Edward nhìn anh chân thành đến mức suýt chút nữa anh đã mở sạch các thứ tim gan lòng mề, trút ra tảng đá đang đè nặng trong lòng anh. Nhưng ngay khi Edward cho rằng cậu sắp thành công, Edwin lại cúi xuống hôn cậu:

Bình luận

Ánh mắt Edward nhìn anh chân thành đến mức suýt chút nữa anh đã mở sạch các thứ tim gan lòng mề, trút ra tảng đá đang đè nặng trong lòng anh. Nhưng ngay khi Edward cho rằng cậu sắp thành công, Edwin lại cúi xuống hôn cậu:

Bình luận

“Cảm ơn em rất nhiều, nhưng mà không sao đâu, anh có thể tự giải quyết được. Đừng lo lắng nhé.”

Bình luận

“Cảm ơn em rất nhiều, nhưng mà không sao đâu, anh có thể tự giải quyết được. Đừng lo lắng nhé.”

Bình luận

Giờ thì Edward cảm thấy lòng mình không chỉ lạnh toát, mà còn đông cứng thành từng tảng, cộm lên đến rùng mình.

Bình luận

Giờ thì Edward cảm thấy lòng mình không chỉ lạnh toát, mà còn đông cứng thành từng tảng, cộm lên đến rùng mình.


Truyện tương tự

Bình luận