Chương 58: Điên cuồng


Giờ ăn trưa, Ngô Bảo Nhi cùng Dương Minh Huỳnh tới lớp 11A5 gặp Tô Đông An. Nhưng người muốn gặp thì không thấy, chỉ thấy Lưu Thiên Lãng cùng Phạm Minh Nhất đang ngồi trong lớp.

Bình luận

Giờ ăn trưa, Ngô Bảo Nhi cùng Dương Minh Huỳnh tới lớp 11A5 gặp Tô Đông An. Nhưng người muốn gặp thì không thấy, chỉ thấy Lưu Thiên Lãng cùng Phạm Minh Nhất đang ngồi trong lớp.

Ngô Bảo Nhi xoay người, định kéo tay Dương Minh Huỳnh rời đi thì lúc này, Lưu Thiên Lãng ở đằng sau bỗng lên tiếng:

Bình luận

Ngô Bảo Nhi xoay người, định kéo tay Dương Minh Huỳnh rời đi thì lúc này, Lưu Thiên Lãng ở đằng sau bỗng lên tiếng:

"Đừng đến tìm An nữa! Cậu chỉ đem lại rắc rối cho An mà thôi."

Bình luận

"Đừng đến tìm An nữa! Cậu chỉ đem lại rắc rối cho An mà thôi."

Cô ấy nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Việc này chỉ là ngoài ý muốn. Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa."

Bình luận

Cô ấy nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Việc này chỉ là ngoài ý muốn. Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa."

Lưu Thiên Lãng nghe vậy bật cười thành tiếng. Cậu đứng dậy, một tay đút túi quần, một tay giơ điện thoại lên, liếc nhìn người con gái trước mặt:

Bình luận

Lưu Thiên Lãng nghe vậy bật cười thành tiếng. Cậu đứng dậy, một tay đút túi quần, một tay giơ điện thoại lên, liếc nhìn người con gái trước mặt:

"Giải quyết của cậu là một bài đăng kiểu này? Cậu đã đọc bình luận ở bên dưới chưa?"

Bình luận

"Giải quyết của cậu là một bài đăng kiểu này? Cậu đã đọc bình luận ở bên dưới chưa?"

Dương Minh Huỳnh im lặng không đáp.

Bình luận

Dương Minh Huỳnh im lặng không đáp.

"Tiếp tục giữ khoảng cách với An đi. Giống như trước đây cậu đã từng làm."

Bình luận

"Tiếp tục giữ khoảng cách với An đi. Giống như trước đây cậu đã từng làm."

"..."

Bình luận

"..."

Ngô Bảo Nhi: "Này, cậu đừng có quá đáng như vậy! Cậu có biết thời gian qua..."

Bình luận

Ngô Bảo Nhi: "Này, cậu đừng có quá đáng như vậy! Cậu có biết thời gian qua..."

"Quá đáng?" Lưu Thiên Lãng ngắt lời, hờ hững nhìn cô ta. "Trong lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng thì mấy người nên biết điều chút đi."

Bình luận

"Quá đáng?" Lưu Thiên Lãng ngắt lời, hờ hững nhìn cô ta. "Trong lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng thì mấy người nên biết điều chút đi."

So với việc bài viết này sẽ khiến tình hình của Tô Đông An trở nên khốn đốn hơn thì cậu thấy bản thân vẫn còn nhân nhượng chán.

Bình luận

So với việc bài viết này sẽ khiến tình hình của Tô Đông An trở nên khốn đốn hơn thì cậu thấy bản thân vẫn còn nhân nhượng chán.

"Cậu..."

Bình luận

"Cậu..."

Ngô Bảo Nhi tức nhưng không dám nói gì, vì cô ta biết Lưu Thiên Lãng là người mà cô ta không thể đắc tội.

Bình luận

Ngô Bảo Nhi tức nhưng không dám nói gì, vì cô ta biết Lưu Thiên Lãng là người mà cô ta không thể đắc tội.

Dương Minh Huỳnh muốn phản bác nhưng chợt nhận ra bản thân chẳng có chứng cớ gì để chứng minh điều mình nói cả. Cô ấy cắn môi, nhìn Lưu Thiên Lãng chốc lát rồi mới xoay người rời đi.

Bình luận

Dương Minh Huỳnh muốn phản bác nhưng chợt nhận ra bản thân chẳng có chứng cớ gì để chứng minh điều mình nói cả. Cô ấy cắn môi, nhìn Lưu Thiên Lãng chốc lát rồi mới xoay người rời đi.

Lưu Thiên Lãng cũng biết Dương Minh Huỳnh không phải là loại người vì vài ba câu nói của cậu mà từ bỏ. Cậu chỉ muốn cảnh cáo Dương Minh Huỳnh một chút trước khi cậu thực sự nhúng tay vào chuyện giữa hai người mà thôi.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng cũng biết Dương Minh Huỳnh không phải là loại người vì vài ba câu nói của cậu mà từ bỏ. Cậu chỉ muốn cảnh cáo Dương Minh Huỳnh một chút trước khi cậu thực sự nhúng tay vào chuyện giữa hai người mà thôi.

Đương lúc suy tư thì tầm mắt cậu chợt bị thu hút bởi bóng người đang lấp ló phía sau cánh cửa lớp, thi thoảng lại rụt rè nhìn vào bên trong kia.

Bình luận

Đương lúc suy tư thì tầm mắt cậu chợt bị thu hút bởi bóng người đang lấp ló phía sau cánh cửa lớp, thi thoảng lại rụt rè nhìn vào bên trong kia.

Thấy Lưu Thiên Lãng đã phát hiện ra mình, Nguyễn Huệ Lan bối rối bước ra, đáp:

Bình luận

Thấy Lưu Thiên Lãng đã phát hiện ra mình, Nguyễn Huệ Lan bối rối bước ra, đáp:

"Ừm... Tớ... tớ để quên đồ nên quay lại lấy."

Bình luận

"Ừm... Tớ... tớ để quên đồ nên quay lại lấy."

Sau khi lấy đồ xong, thấy Lưu Thiên Lãng vẫn còn đứng đấy, cô ta lân la bắt chuyện.

Bình luận

Sau khi lấy đồ xong, thấy Lưu Thiên Lãng vẫn còn đứng đấy, cô ta lân la bắt chuyện.

"Ừm. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tớ biết An không phải là người như vậy nên cậu đừng lo, trước sau gì mọi chuyện cũng sẽ được làm sáng tỏ."

Bình luận

"Ừm. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tớ biết An không phải là người như vậy nên cậu đừng lo, trước sau gì mọi chuyện cũng sẽ được làm sáng tỏ."

"Chuyển trường, hoặc chuyển lớp và sống im lặng như một cái bóng. Cậu chọn đi."

Bình luận

"Chuyển trường, hoặc chuyển lớp và sống im lặng như một cái bóng. Cậu chọn đi."

Ngoài mặt, Lưu Thiên Lãng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng giọng nói thì lại đanh thép khác hẳn ngày thường khiến Nguyễn Huệ Lan ngỡ ngàng trong giây lát mới ngập ngừng hỏi lại.

Bình luận

Ngoài mặt, Lưu Thiên Lãng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng giọng nói thì lại đanh thép khác hẳn ngày thường khiến Nguyễn Huệ Lan ngỡ ngàng trong giây lát mới ngập ngừng hỏi lại.

"Cậu nói vậy... là có ý gì?"

Bình luận

"Cậu nói vậy... là có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ."

Bình luận

"Ý trên mặt chữ."

Nguyễn Huệ Lan nhận ra Lưu Thiên Lãng không nói đùa. Cô ta siết chặt gấu áo, gượng cười, đôi mắt ánh lên nỗi cô đơn, buồn tủi:

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan nhận ra Lưu Thiên Lãng không nói đùa. Cô ta siết chặt gấu áo, gượng cười, đôi mắt ánh lên nỗi cô đơn, buồn tủi:

"Tớ không rõ... tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy. Do tớ đã làm gì sai hay là, có ai đó đã nói gì khiến cậu hiểu lầm tớ. Nhưng... nhưng..."

Bình luận

"Tớ không rõ... tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy. Do tớ đã làm gì sai hay là, có ai đó đã nói gì khiến cậu hiểu lầm tớ. Nhưng... nhưng..."

"Đi ra ngoài!"

Bình luận

"Đi ra ngoài!"

Lưu Thiên Lãng không kiên nhẫn đáp. Giờ chỉ cần nhìn cô ta một giây thôi cậu cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng không kiên nhẫn đáp. Giờ chỉ cần nhìn cô ta một giây thôi cậu cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Trái tim Nguyễn Huệ Lan quặn thắt lại, đôi mắt to tròn phủ đầy hơi nước, rưng rưng mà nhìn cậu.

Bình luận

Trái tim Nguyễn Huệ Lan quặn thắt lại, đôi mắt to tròn phủ đầy hơi nước, rưng rưng mà nhìn cậu.

"Cậu thay đổi rồi! Rõ ràng cậu không phải là con người thô lỗ, dùng quyền thế bắt nạt người khác như vậy!"

Bình luận

"Cậu thay đổi rồi! Rõ ràng cậu không phải là con người thô lỗ, dùng quyền thế bắt nạt người khác như vậy!"

Lưu Thiên Lãng bước tới, cúi đầu nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng: "Những thứ cậu thấy chẳng qua là những thứ tôi cho mọi người thấy. Cậu nghĩ cậu hiểu tôi được bao nhiêu?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng bước tới, cúi đầu nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng: "Những thứ cậu thấy chẳng qua là những thứ tôi cho mọi người thấy. Cậu nghĩ cậu hiểu tôi được bao nhiêu?"

Lời nói phũ phàng cùng biểu cảm khinh thường thấy rõ ấy đã kích thích Nguyễn Huệ Lan bộc phát sự xấu xa, đen tối trong lòng ra bên ngoài. Cô ta nắm lấy cánh tay cậu mà hét lên điên loạn:

Bình luận

Lời nói phũ phàng cùng biểu cảm khinh thường thấy rõ ấy đã kích thích Nguyễn Huệ Lan bộc phát sự xấu xa, đen tối trong lòng ra bên ngoài. Cô ta nắm lấy cánh tay cậu mà hét lên điên loạn:

"Không phải! Rõ ràng cậu không phải là con người như vậy! Tất cả là tại Tô Đông An, chính nó đã khiến cậu trở nên như thế! Rõ ràng cậu thích tớ mà Lãng! Tớ là người đến trước, rõ ràng chúng ta đã quen nhau trước khi Tô Đông An xuất hiện. Tại sao cậu lại quan tâm nó hơn tớ chứ?"

Bình luận

"Không phải! Rõ ràng cậu không phải là con người như vậy! Tất cả là tại Tô Đông An, chính nó đã khiến cậu trở nên như thế! Rõ ràng cậu thích tớ mà Lãng! Tớ là người đến trước, rõ ràng chúng ta đã quen nhau trước khi Tô Đông An xuất hiện. Tại sao cậu lại quan tâm nó hơn tớ chứ?"

Lưu Thiên Lãng nhíu mày, hất tay cô ta: "Cậu nói luyên thuyên cái gì đấy? Tôi quen cậu hồi nào?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng nhíu mày, hất tay cô ta: "Cậu nói luyên thuyên cái gì đấy? Tôi quen cậu hồi nào?"

Nguyễn Huệ Lan sấn tới, vội vàng khẳng định, biểu cảm cùng cử chỉ giờ đây chỉ còn lại sự điên loạn cùng khát vọng với người đối diện.

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan sấn tới, vội vàng khẳng định, biểu cảm cùng cử chỉ giờ đây chỉ còn lại sự điên loạn cùng khát vọng với người đối diện.

"Hồi lớp 10, hồi ấy cậu mới chuyển tới đã ân cần bê sách giúp tớ về lớp." Thấy Lưu Thiên Lãng vẫn chưa nhớ ra, cô ta vội vàng chứng minh. "Cô bạn thắt hai bím, để mái bằng, đeo quả kính dày cộp bê chồng sách đi ngang qua lớp 10A1 ấy. Sau đó cậu đã tiến tới, bê giúp tớ, chúng ta còn trò chuyện rất vui vẻ trên đường trở về lớp 10A5. Cậu nhớ không?"

Bình luận

"Hồi lớp 10, hồi ấy cậu mới chuyển tới đã ân cần bê sách giúp tớ về lớp." Thấy Lưu Thiên Lãng vẫn chưa nhớ ra, cô ta vội vàng chứng minh. "Cô bạn thắt hai bím, để mái bằng, đeo quả kính dày cộp bê chồng sách đi ngang qua lớp 10A1 ấy. Sau đó cậu đã tiến tới, bê giúp tớ, chúng ta còn trò chuyện rất vui vẻ trên đường trở về lớp 10A5. Cậu nhớ không?"

"..." Chuyện cỏn con như vậy làm sao mà cậu nhớ được!

Bình luận

"..." Chuyện cỏn con như vậy làm sao mà cậu nhớ được!

"Rõ ràng chúng ta đã quen nhau trước khi cậu quen Tô Đông An. Và để xứng với cậu, tớ đã thay đổi ngoại hình của mình, học giỏi hơn, thân thiện hơn. Mọi người đều nói tớ là thế hệ nữ thần thứ hai. Tớ thích cậu, rất thích cậu, vì cậu tớ có thể làm tất cả mọi thứ. Tô Đông An sẽ không bao giờ hy sinh bản thân mình vì cậu như tớ cả."

Bình luận

"Rõ ràng chúng ta đã quen nhau trước khi cậu quen Tô Đông An. Và để xứng với cậu, tớ đã thay đổi ngoại hình của mình, học giỏi hơn, thân thiện hơn. Mọi người đều nói tớ là thế hệ nữ thần thứ hai. Tớ thích cậu, rất thích cậu, vì cậu tớ có thể làm tất cả mọi thứ. Tô Đông An sẽ không bao giờ hy sinh bản thân mình vì cậu như tớ cả."

Nguyễn Huệ Lan điên rồi! Cậu chỉ bê chồng sách giúp cô ta một lần mà cô ta đã nghĩ bọn họ là định mệnh của nhau rồi ư? Nực cười! Nếu đấy là hình mẫu của cậu, vậy cậu đã thích Dương Minh Huỳnh từ lâu rồi! Lưu Thiên Lãng không kiên nhẫn đáp:

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan điên rồi! Cậu chỉ bê chồng sách giúp cô ta một lần mà cô ta đã nghĩ bọn họ là định mệnh của nhau rồi ư? Nực cười! Nếu đấy là hình mẫu của cậu, vậy cậu đã thích Dương Minh Huỳnh từ lâu rồi! Lưu Thiên Lãng không kiên nhẫn đáp:

"Tôi chẳng cần An làm gì cho tôi. Và làm tất cả ý cậu là thế này hả?"

Bình luận

"Tôi chẳng cần An làm gì cho tôi. Và làm tất cả ý cậu là thế này hả?"

Nói rồi Lưu Thiên Lãng ném sấp ảnh lên chiếc bàn gần đấy, khinh thường hỏi cô ta. Sấp ảnh đó không khác gì thước phim, trình chiếu lại những hành vi dơ bẩn của Nguyễn Huệ Lan. Từ việc trộm đồ cá nhân của Lưu Thiên Lãng cho đến vụng trộm xé những bức thư tình trong ngăn bàn cậu, vứt vào sọt rác với vẻ mặt khoái trá lạ thường.

Bình luận

Nói rồi Lưu Thiên Lãng ném sấp ảnh lên chiếc bàn gần đấy, khinh thường hỏi cô ta. Sấp ảnh đó không khác gì thước phim, trình chiếu lại những hành vi dơ bẩn của Nguyễn Huệ Lan. Từ việc trộm đồ cá nhân của Lưu Thiên Lãng cho đến vụng trộm xé những bức thư tình trong ngăn bàn cậu, vứt vào sọt rác với vẻ mặt khoái trá lạ thường.

Nguyễn Huệ Lan bỗng cảm thấy ớn lạnh, không dám nhìn sấp ảnh trên bàn. Cô ta tưởng chừng như sự xấu xa, nhớp nhúa nhất của mình đều đã lộ ra trước mắt Lưu Thiên Lãng. Là ai? Là ai đã chụp những tấm ảnh này?

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan bỗng cảm thấy ớn lạnh, không dám nhìn sấp ảnh trên bàn. Cô ta tưởng chừng như sự xấu xa, nhớp nhúa nhất của mình đều đã lộ ra trước mắt Lưu Thiên Lãng. Là ai? Là ai đã chụp những tấm ảnh này?

"Mua ảnh chụp, trộm đồ cá nhân của tôi mà vẫn còn dám đứng ở trước mặt tôi tỏ ra như không có chuyện gì ư? Gan cậu cũng to thật đấy!"

Bình luận

"Mua ảnh chụp, trộm đồ cá nhân của tôi mà vẫn còn dám đứng ở trước mặt tôi tỏ ra như không có chuyện gì ư? Gan cậu cũng to thật đấy!"

Lưu Thiên Lãng không hề cảm thấy bản thân quá đáng khi nói những lời cay nghiệt như thế với Nguyễn Huệ Lan. Cậu nhìn người đối diện đang không biết giấu mặt vào đâu, ra quyết định cuối cùng.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng không hề cảm thấy bản thân quá đáng khi nói những lời cay nghiệt như thế với Nguyễn Huệ Lan. Cậu nhìn người đối diện đang không biết giấu mặt vào đâu, ra quyết định cuối cùng.

"Một tuần. Tôi cho cậu một tuần để biến khỏi tầm mắt của tôi. Và nhớ cho kỹ, nếu không phải vì trả nợ vụ tấm thẻ bài kia, thì không có chuyện tôi bỏ qua cho cậu dễ dàng vậy đâu!"

Bình luận

"Một tuần. Tôi cho cậu một tuần để biến khỏi tầm mắt của tôi. Và nhớ cho kỹ, nếu không phải vì trả nợ vụ tấm thẻ bài kia, thì không có chuyện tôi bỏ qua cho cậu dễ dàng vậy đâu!"

Lưu Thiên Lãng vừa rời đi thì Nguyễn Huệ Lan cũng không cầm cự nổi nữa, cô ta ngồi sụp xuống, bắt đầu khóc nức nở. Ban đầu chỉ là những tiếng nỉ non, sau thì điên cuồng gào thét, cô ta dùng cả hai tay đập mạnh xuống nền đá hoa liên hồi như muốn phát tiết hết cảm xúc ra ngoài.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng vừa rời đi thì Nguyễn Huệ Lan cũng không cầm cự nổi nữa, cô ta ngồi sụp xuống, bắt đầu khóc nức nở. Ban đầu chỉ là những tiếng nỉ non, sau thì điên cuồng gào thét, cô ta dùng cả hai tay đập mạnh xuống nền đá hoa liên hồi như muốn phát tiết hết cảm xúc ra ngoài.

"Tại sao! Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy hả Lãng? Việc đó cũng có gì đâu mà cậu lại dùng những lời lẽ thậm tệ để làm tổn thương tớ cơ chứ! Hức."

Bình luận

"Tại sao! Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy hả Lãng? Việc đó cũng có gì đâu mà cậu lại dùng những lời lẽ thậm tệ để làm tổn thương tớ cơ chứ! Hức."

Sau khi đập đến kiệt sức, cô ta nằm sấp xuống đất, mái tóc dài che kín khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt trống rỗng. Cô ta thì thầm như tự trấn an bản thân.

Bình luận

Sau khi đập đến kiệt sức, cô ta nằm sấp xuống đất, mái tóc dài che kín khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt trống rỗng. Cô ta thì thầm như tự trấn an bản thân.

"Việc đó đâu có xấu xa đến mức ấy. Chẳng phải những kẻ yêu nhau cũng hay làm vậy sao? Tớ yêu cậu mà Lãng, sao cậu lại không công nhận tình yêu của tớ? Tại sao vậy!"

Bình luận

"Việc đó đâu có xấu xa đến mức ấy. Chẳng phải những kẻ yêu nhau cũng hay làm vậy sao? Tớ yêu cậu mà Lãng, sao cậu lại không công nhận tình yêu của tớ? Tại sao vậy!"

"Rõ ràng định mệnh đã đưa cậu đến lớp 11A5 và chúng ta nên trở thành một đôi. Tại sao! Tại sao mọi thứ lại trật đường ray hết như thế!"

Bình luận

"Rõ ràng định mệnh đã đưa cậu đến lớp 11A5 và chúng ta nên trở thành một đôi. Tại sao! Tại sao mọi thứ lại trật đường ray hết như thế!"

"Đúng rồi... là tại nó? Tất cả là tại Tô Đông An! Từ khi gặp nó cậu ấy mới trở nên như vậy. Đúng! Tô Đông An không nên xuất hiện trên cuộc đời này. Chỉ cần nó biến mất, quỹ đạo cuộc sống sẽ trở lại bình thường."

Bình luận

"Đúng rồi... là tại nó? Tất cả là tại Tô Đông An! Từ khi gặp nó cậu ấy mới trở nên như vậy. Đúng! Tô Đông An không nên xuất hiện trên cuộc đời này. Chỉ cần nó biến mất, quỹ đạo cuộc sống sẽ trở lại bình thường."

Đôi mắt vô hồn ấy dần hiện lên dã tâm. Nguyễn Huệ Lan nhếch mép, thề sẽ không bỏ qua cho cô.

Bình luận

Đôi mắt vô hồn ấy dần hiện lên dã tâm. Nguyễn Huệ Lan nhếch mép, thề sẽ không bỏ qua cho cô.

***

Bình luận

***

Tô Đông An đang mải tìm một chỗ để ăn trưa yên ổn mà không hề biết rằng, bản thân vô tình bị kẻ khác căm ghét, đổ lỗi.

Bình luận

Tô Đông An đang mải tìm một chỗ để ăn trưa yên ổn mà không hề biết rằng, bản thân vô tình bị kẻ khác căm ghét, đổ lỗi.

Sau khi lượn lờ một vòng thì cô cũng tìm được một vị trí phù hợp với yêu cầu của mình. Cô ngồi lên bậc cầu thang của sảnh phía sau tòa nhà dành cho giáo viên, mở hộp cơm, đương lúc chuẩn bị ăn thì không hiểu Hoàng Bách từ đâu bỗng bước tới.

Bình luận

Sau khi lượn lờ một vòng thì cô cũng tìm được một vị trí phù hợp với yêu cầu của mình. Cô ngồi lên bậc cầu thang của sảnh phía sau tòa nhà dành cho giáo viên, mở hộp cơm, đương lúc chuẩn bị ăn thì không hiểu Hoàng Bách từ đâu bỗng bước tới.

Hình như cậu ta cũng khá bất ngờ khi gặp cô ở đây nên đứng sững người một lúc. Tô Đông An liếc bộ dạng mất tinh thần của Hoàng Bách rồi di chuyển xuống chiếc bánh mì cậu ta đang cầm trên tay, cụp mắt bắt đầu ăn cơm.

Bình luận

Hình như cậu ta cũng khá bất ngờ khi gặp cô ở đây nên đứng sững người một lúc. Tô Đông An liếc bộ dạng mất tinh thần của Hoàng Bách rồi di chuyển xuống chiếc bánh mì cậu ta đang cầm trên tay, cụp mắt bắt đầu ăn cơm.

Hoàng Bách lúng túng tìm một góc cách đó không xa, cố gắng giải quyết nhanh chiếc bánh mì khô khốc. Khi cô ăn được một nửa thì Hoàng Bách đã ăn xong. Cậu ta lấy bao thuốc dở trong túi quần định làm điếu thì cô lên tiếng:

Bình luận

Hoàng Bách lúng túng tìm một góc cách đó không xa, cố gắng giải quyết nhanh chiếc bánh mì khô khốc. Khi cô ăn được một nửa thì Hoàng Bách đã ăn xong. Cậu ta lấy bao thuốc dở trong túi quần định làm điếu thì cô lên tiếng:

"Không hút thuốc nơi công cộng."

Bình luận

"Không hút thuốc nơi công cộng."

Lúc này, Hoàng Bách mới nhớ ra ở đây còn một người nữa. Cậu ta cất điếu thuốc, nhỏ giọng xin lỗi. Tô Đông An không quan tâm, cô cố ăn nốt vài miếng còn lại rồi rời khỏi chỗ này. Mắt thấy cô sắp rời đi, Hoàng Bách bỗng lên tiếng hỏi:

Bình luận

Lúc này, Hoàng Bách mới nhớ ra ở đây còn một người nữa. Cậu ta cất điếu thuốc, nhỏ giọng xin lỗi. Tô Đông An không quan tâm, cô cố ăn nốt vài miếng còn lại rồi rời khỏi chỗ này. Mắt thấy cô sắp rời đi, Hoàng Bách bỗng lên tiếng hỏi:

"Tha thứ cho người khác, khó đến vậy à?"

Bình luận

"Tha thứ cho người khác, khó đến vậy à?"

Cô xoay người nhìn cậu ta không đáp.

Bình luận

Cô xoay người nhìn cậu ta không đáp.

Hoàng Bách nhìn cô đăm đăm: "Tôi không bắt cậu phải tha thứ cho tôi và Vũ. Nhưng Huỳnh và Nam, cậu không thể tha thứ cho họ được sao?"

Bình luận

Hoàng Bách nhìn cô đăm đăm: "Tôi không bắt cậu phải tha thứ cho tôi và Vũ. Nhưng Huỳnh và Nam, cậu không thể tha thứ cho họ được sao?"

"Đây không phải là việc tha thứ hay không tha thứ, chỉ đơn giản là tôi không thích chơi với mấy người mà thôi."

Bình luận

"Đây không phải là việc tha thứ hay không tha thứ, chỉ đơn giản là tôi không thích chơi với mấy người mà thôi."

Hoàng Bách nghe vậy tiện đà chất vấn:

Bình luận

Hoàng Bách nghe vậy tiện đà chất vấn:

"Không phải vì chuyện đó nên cậu mới không chơi với họ nữa à? Cậu có dám thừa nhận, nếu sự việc đó không xảy ra thì cậu vẫn làm bạn với hai người họ hay không?"

Bình luận

"Không phải vì chuyện đó nên cậu mới không chơi với họ nữa à? Cậu có dám thừa nhận, nếu sự việc đó không xảy ra thì cậu vẫn làm bạn với hai người họ hay không?"

"..."

Bình luận

"..."

Hiện tại, giả thiết này còn quan trọng sao?

Bình luận

Hiện tại, giả thiết này còn quan trọng sao?

Thấy Tô Đông An không trả lời, đôi mắt vàng kim ấy cũng không thay đổi cảm xúc. Hoàng Bách chậm rãi lên tiếng, giọng nói bỗng chất chứa đầy nỗi cô đơn:

Bình luận

Thấy Tô Đông An không trả lời, đôi mắt vàng kim ấy cũng không thay đổi cảm xúc. Hoàng Bách chậm rãi lên tiếng, giọng nói bỗng chất chứa đầy nỗi cô đơn:

"Huỳnh đã cố gắng bảo vệ cậu trong khả năng của cậu ấy. Sao cậu có thể nhẫn tâm chà đạp lên sự cố gắng muốn bù đắp của cậu ấy cơ chứ?"

Bình luận

"Huỳnh đã cố gắng bảo vệ cậu trong khả năng của cậu ấy. Sao cậu có thể nhẫn tâm chà đạp lên sự cố gắng muốn bù đắp của cậu ấy cơ chứ?"

Tô Đông An: "..."

Bình luận

Tô Đông An: "..."

Cậu ta bắt đầu kể mấy chuyện trước đây Dương Minh Huỳnh đã từng làm cho cô. Những lần bàn của cô bị đám người kia vẽ bậy, vứt sâu vào hộp bút hay nhét rác đầy ngăn bàn... Một người từ nhỏ không phải động tay vào việc gì như Dương Minh Huỳnh vậy mà lại âm thầm dọn dẹp sạch sẽ những thứ bẩn thỉu ấy trước khi Tô Đông An về lớp. Và chính cô ấy cũng muốn đến gặp Nguyễn Ngọc Anh để đối chất nhưng bị Bùi Nguyên Vũ cản lại. Cô ấy, chưa bao giờ bỏ mặc Tô Đông An.

Bình luận

Cậu ta bắt đầu kể mấy chuyện trước đây Dương Minh Huỳnh đã từng làm cho cô. Những lần bàn của cô bị đám người kia vẽ bậy, vứt sâu vào hộp bút hay nhét rác đầy ngăn bàn... Một người từ nhỏ không phải động tay vào việc gì như Dương Minh Huỳnh vậy mà lại âm thầm dọn dẹp sạch sẽ những thứ bẩn thỉu ấy trước khi Tô Đông An về lớp. Và chính cô ấy cũng muốn đến gặp Nguyễn Ngọc Anh để đối chất nhưng bị Bùi Nguyên Vũ cản lại. Cô ấy, chưa bao giờ bỏ mặc Tô Đông An.

"Không phải cậu ấy bỏ mặc cậu mà chỉ là cậu ấy làm trong âm thầm, cố gắng để cậu không phải bận lòng thêm mà thôi."

Bình luận

"Không phải cậu ấy bỏ mặc cậu mà chỉ là cậu ấy làm trong âm thầm, cố gắng để cậu không phải bận lòng thêm mà thôi."

Bốn người bọn họ, vốn chơi với nhau rất thân. Vì sợ Dương Minh Huỳnh ở trên trường bị công kích nên mới tỏ ra không quen biết. Cuối cùng, tình bạn năm năm này lại bị phá vỡ bởi một người xa lạ như Tô Đông An. Chính Tô Đông An đã cướp những người quan trọng nhất của cậu ta đi, đẩy cậu ta một lần nữa trở về trạng thái bơ vơ, lạc lõng thuở còn nhỏ.

Bình luận

Bốn người bọn họ, vốn chơi với nhau rất thân. Vì sợ Dương Minh Huỳnh ở trên trường bị công kích nên mới tỏ ra không quen biết. Cuối cùng, tình bạn năm năm này lại bị phá vỡ bởi một người xa lạ như Tô Đông An. Chính Tô Đông An đã cướp những người quan trọng nhất của cậu ta đi, đẩy cậu ta một lần nữa trở về trạng thái bơ vơ, lạc lõng thuở còn nhỏ.

Hoàng Bách chợt nghĩ tới kẻ mà cậu ta gọi là bố kia. Lợi dụng, lừa dối cậu ta để cậu ta bênh mình mà nói những lời làm tổn thương mẹ, đẩy mẹ tới bờ vực sụp đổ. Tô Đông An cũng vậy, luôn dùng lời lẽ, hành động để đả kích tấm lòng chân thành của Dương Minh Huỳnh. Tại sao những người được yêu thương lại luôn không biết trân trọng tình cảm người khác dành cho mình?

Bình luận

Hoàng Bách chợt nghĩ tới kẻ mà cậu ta gọi là bố kia. Lợi dụng, lừa dối cậu ta để cậu ta bênh mình mà nói những lời làm tổn thương mẹ, đẩy mẹ tới bờ vực sụp đổ. Tô Đông An cũng vậy, luôn dùng lời lẽ, hành động để đả kích tấm lòng chân thành của Dương Minh Huỳnh. Tại sao những người được yêu thương lại luôn không biết trân trọng tình cảm người khác dành cho mình?

"Thì sao?" Cô ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Hoàng Bách.

Bình luận

"Thì sao?" Cô ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Hoàng Bách.

Hai mắt cậu ta mở to, ngỡ ngàng nhìn cô: "Thì sao?!"

Bình luận

Hai mắt cậu ta mở to, ngỡ ngàng nhìn cô: "Thì sao?!"

Tô Đông An lặp lại lần nữa: "Mấy chuyện này tôi đã biết. Thì sao?"

Bình luận

Tô Đông An lặp lại lần nữa: "Mấy chuyện này tôi đã biết. Thì sao?"

Cô đã chứng kiến mấy lần Dương Minh Huỳnh hì hục lau bàn mình, cũng từng nhìn thấy vài con sâu còn sót lại trong hộp bút, hay ngăn bàn thi thoảng lại bốc lên đủ thứ mùi. Nhưng, như vậy thì sao chứ? Chẳng có gì thay đổi ở đây cả.

Bình luận

Cô đã chứng kiến mấy lần Dương Minh Huỳnh hì hục lau bàn mình, cũng từng nhìn thấy vài con sâu còn sót lại trong hộp bút, hay ngăn bàn thi thoảng lại bốc lên đủ thứ mùi. Nhưng, như vậy thì sao chứ? Chẳng có gì thay đổi ở đây cả.

Hoàng Bách dường như không thể tin nổi vào tai mình, cậu ta cao giọng hỏi:

Bình luận

Hoàng Bách dường như không thể tin nổi vào tai mình, cậu ta cao giọng hỏi:

"Đã biết tất cả mà cậu chỉ nói "thì sao" thôi ư? Còn đối xử với Huỳnh tệ bạc như vậy? Tại sao cậu lại lạnh lùng đến thế hả An?"

Bình luận

"Đã biết tất cả mà cậu chỉ nói "thì sao" thôi ư? Còn đối xử với Huỳnh tệ bạc như vậy? Tại sao cậu lại lạnh lùng đến thế hả An?"

Dương Minh Huỳnh mới chịu chút uất ức mà bọn họ đã làm như trời đất sụp đổ, cuộc đời bất công. Còn những việc trước đó và cả hiện tại cô đang phải chịu đựng thì là điều hiển nhiên?

Bình luận

Dương Minh Huỳnh mới chịu chút uất ức mà bọn họ đã làm như trời đất sụp đổ, cuộc đời bất công. Còn những việc trước đó và cả hiện tại cô đang phải chịu đựng thì là điều hiển nhiên?

Tô Đông An nhướn mày, nhếch môi đáp trả:

Bình luận

Tô Đông An nhướn mày, nhếch môi đáp trả:

"Hình như cậu đang đánh tráo khái niệm thì phải? Tôi bị như thế là vì ai cơ chứ? Chỉ là một chút hành động để xóa đi cảm giác tội lỗi trong lòng mà mấy người lại tỏ ra hy sinh lớn lao. Sao? Còn muốn tôi trả ơn thế nào?"

Bình luận

"Hình như cậu đang đánh tráo khái niệm thì phải? Tôi bị như thế là vì ai cơ chứ? Chỉ là một chút hành động để xóa đi cảm giác tội lỗi trong lòng mà mấy người lại tỏ ra hy sinh lớn lao. Sao? Còn muốn tôi trả ơn thế nào?"

Nếu thực sự vì cô thì nên ngăn cản Bùi Nguyên Vũ mới phải, giờ nói đến những việc này chẳng còn nghĩa lý gì cả. Nhìn gương mặt thất thần của Hoàng Bách, cô cười nhạt, nói tiếp:

Bình luận

Nếu thực sự vì cô thì nên ngăn cản Bùi Nguyên Vũ mới phải, giờ nói đến những việc này chẳng còn nghĩa lý gì cả. Nhìn gương mặt thất thần của Hoàng Bách, cô cười nhạt, nói tiếp:

"Việc Dương Minh Huỳnh có bạn bè vây xung quanh như hiện tại chẳng phải là nhờ tôi ư? Sao không thấy ai quay lại cảm ơn tôi một tiếng? Liệu có ai trong số mấy người thực sự thấu hiểu được hoàn cảnh lúc đó tôi phải trải qua?"

Bình luận

"Việc Dương Minh Huỳnh có bạn bè vây xung quanh như hiện tại chẳng phải là nhờ tôi ư? Sao không thấy ai quay lại cảm ơn tôi một tiếng? Liệu có ai trong số mấy người thực sự thấu hiểu được hoàn cảnh lúc đó tôi phải trải qua?"

Nếu Hoàng Bách thích nói về ơn nghĩa, Tô Đông An cũng không ngại trình bày.

Bình luận

Nếu Hoàng Bách thích nói về ơn nghĩa, Tô Đông An cũng không ngại trình bày.

"Cậu có hiểu được cảm giác bị người ta xem như quân cờ rồi vứt bỏ không? Cậu đã từng bị bạo lực học đường chưa?"

Bình luận

"Cậu có hiểu được cảm giác bị người ta xem như quân cờ rồi vứt bỏ không? Cậu đã từng bị bạo lực học đường chưa?"

Cô nhìn thẳng vào mắt Hoàng Bách, chậm rãi nói từng chữ một:

Bình luận

Cô nhìn thẳng vào mắt Hoàng Bách, chậm rãi nói từng chữ một:

"Nếu cậu đã từng trải qua thì có lẽ cậu phải hiểu cảm giác của tôi mới phải. Còn không, cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi, một kẻ luôn tỏ ra mình là người đáng thương nhất trên đời nhưng lại xem thường nỗi đau của người khác?"

Bình luận

"Nếu cậu đã từng trải qua thì có lẽ cậu phải hiểu cảm giác của tôi mới phải. Còn không, cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi, một kẻ luôn tỏ ra mình là người đáng thương nhất trên đời nhưng lại xem thường nỗi đau của người khác?"

"Cậu..." Hoàng Bách ngỡ ngàng, lùi về sau vài bước.

Bình luận

"Cậu..." Hoàng Bách ngỡ ngàng, lùi về sau vài bước.

Đôi mắt thông thái ấy như nhìn thấu nỗi đau trong lòng cậu ta. Dường như Tô Đông An hiểu rất rõ con người cậu ta, lại tựa như chẳng biết gì về hoàn cảnh của cậu ta. Vậy nên từng lời Tô Đông An nói ra chẳng khác nào lưỡi dao, rạch vào "vết thương" đã mưng mủ vì không được chữa trị kịp thời. Đúng, cậu ta đã từng bị người khác xem như quân cờ rồi vứt bỏ, nhưng cậu ta lại chỉ để ý nỗi đau mà Tô Đông An mang đến cho những người thân nhất của cậu ta mà quên rằng, Tô Đông An cũng đã phải chịu nỗi đau giống mình ngày xưa.

Bình luận

Đôi mắt thông thái ấy như nhìn thấu nỗi đau trong lòng cậu ta. Dường như Tô Đông An hiểu rất rõ con người cậu ta, lại tựa như chẳng biết gì về hoàn cảnh của cậu ta. Vậy nên từng lời Tô Đông An nói ra chẳng khác nào lưỡi dao, rạch vào "vết thương" đã mưng mủ vì không được chữa trị kịp thời. Đúng, cậu ta đã từng bị người khác xem như quân cờ rồi vứt bỏ, nhưng cậu ta lại chỉ để ý nỗi đau mà Tô Đông An mang đến cho những người thân nhất của cậu ta mà quên rằng, Tô Đông An cũng đã phải chịu nỗi đau giống mình ngày xưa.

Thấy Hoàng Bách đã hiểu lời mình nói, cô nhìn cậu ta "hừ" một tiếng, xoay người rời đi.

Bình luận

Thấy Hoàng Bách đã hiểu lời mình nói, cô nhìn cậu ta "hừ" một tiếng, xoay người rời đi.


Truyện tương tự

Bình luận