Đã trôi qua rất nhiều năm nhưng ông Edgar chưa bao giờ quên được hình ảnh cô nữ sinh hoạt bát linh động, xinh đẹp lạ lùng ngày ấy. Có đôi khi lật giở lại những bức thư tình, những cuốn album, ông lại thấy được vợ mình trong tà váy dài, tay cầm cuốn sách mà ông biết là chứa đầy những áng văn tuyệt hay và nhìn ông bằng đôi mắt ngại ngùng xen lẫn tình yêu ngọt ngào của thời thiếu nữ thơ ngây. Và rồi khi kết thúc hồi tưởng, bà Louise trước mắt ông lại quay về thành người mẹ ngọt ngào của hai đứa trẻ, thành vị nữ văn sĩ đã có chút tên tuổi, thành người phụ nữ có chút dấu vết thời gian in trên người, và trở thành người vợ yêu dấu của ông. Những lúc ấy từ tận đáy lòng ông lại trào dâng một chút tự hào, một chút hả hê mà ông cho đó là từ bản năng chinh phục của nam giới. Hiện thực sao mà tuyệt đẹp, đến mức ông muốn làm một bài thơ để tỏ rõ những cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình.
Bình luận
Đã trôi qua rất nhiều năm nhưng ông Edgar chưa bao giờ quên được hình ảnh cô nữ sinh hoạt bát linh động, xinh đẹp lạ lùng ngày ấy. Có đôi khi lật giở lại những bức thư tình, những cuốn album, ông lại thấy được vợ mình trong tà váy dài, tay cầm cuốn sách mà ông biết là chứa đầy những áng văn tuyệt hay và nhìn ông bằng đôi mắt ngại ngùng xen lẫn tình yêu ngọt ngào của thời thiếu nữ thơ ngây. Và rồi khi kết thúc hồi tưởng, bà Louise trước mắt ông lại quay về thành người mẹ ngọt ngào của hai đứa trẻ, thành vị nữ văn sĩ đã có chút tên tuổi, thành người phụ nữ có chút dấu vết thời gian in trên người, và trở thành người vợ yêu dấu của ông. Những lúc ấy từ tận đáy lòng ông lại trào dâng một chút tự hào, một chút hả hê mà ông cho đó là từ bản năng chinh phục của nam giới. Hiện thực sao mà tuyệt đẹp, đến mức ông muốn làm một bài thơ để tỏ rõ những cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình.
Bình luận
(Tất nhiên ông không biết làm thơ, cũng không giỏi văn, ông chỉ biết những phép toán, những phương trình hoá học. Những lúc ấy ông luôn cảm thấy tiếc vì mình không phải một nhà thơ, vì ông biết vợ ông là nàng thơ tuyệt vời nhất trên đời.)
Bình luận
(Tất nhiên ông không biết làm thơ, cũng không giỏi văn, ông chỉ biết những phép toán, những phương trình hoá học. Những lúc ấy ông luôn cảm thấy tiếc vì mình không phải một nhà thơ, vì ông biết vợ ông là nàng thơ tuyệt vời nhất trên đời.)
Bình luận
Đến ngày biết bệnh tình của vợ, ông cảm thấy mình không khác gì một con mãnh thú bị cầm tù, bất lực và căm giận. Ông bật dậy nhiều đêm vì cái xúc cảm hụt hẫng khi không còn bàn tay nhỏ nhắn của vợ trong tay mình càng trở nên rõ nét trong giấc mơ. Ông cũng sợ hãi nữa, và lo lắng nữa, ông lo rằng sẽ không kịp nói hết những lời yêu, làm hết những điều tuyệt vời cho vợ. Qua mười năm, nỗi sợ ấy bớt dần khi ông đã dùng hết sức để vợ mình có những khoảnh khắc cuối đời thật tuyệt, nhưng sự hụt hẫng và nhớ nhung vẫn còn đó, âm ỉ trong lòng và thỉnh thoảng bùng lên mạnh mẽ như những lúc này.
Bình luận
Đến ngày biết bệnh tình của vợ, ông cảm thấy mình không khác gì một con mãnh thú bị cầm tù, bất lực và căm giận. Ông bật dậy nhiều đêm vì cái xúc cảm hụt hẫng khi không còn bàn tay nhỏ nhắn của vợ trong tay mình càng trở nên rõ nét trong giấc mơ. Ông cũng sợ hãi nữa, và lo lắng nữa, ông lo rằng sẽ không kịp nói hết những lời yêu, làm hết những điều tuyệt vời cho vợ. Qua mười năm, nỗi sợ ấy bớt dần khi ông đã dùng hết sức để vợ mình có những khoảnh khắc cuối đời thật tuyệt, nhưng sự hụt hẫng và nhớ nhung vẫn còn đó, âm ỉ trong lòng và thỉnh thoảng bùng lên mạnh mẽ như những lúc này.
Bình luận
Ông tỉ mỉ tưới hoa, dọn cỏ, chăm sóc vườn hoa của hai vợ chồng. Bà Louise thích rất nhiều loại hoa, và bằng một phép màu nào đó, tất cả những giống hoa bà đặt mua dù là ở vùng nhiệt đới hay ôn đới, đều sống và nở rộ xinh đẹp. Vào mùa này chúng đã hơi tàn nhưng ông biết rõ, chỉ một thời gian nữa thôi chúng lại bung nở, biến khu vườn nhà thành một bảng màu rực rỡ nhắc ông nhớ đến vợ luôn luôn.
Bình luận
Ông tỉ mỉ tưới hoa, dọn cỏ, chăm sóc vườn hoa của hai vợ chồng. Bà Louise thích rất nhiều loại hoa, và bằng một phép màu nào đó, tất cả những giống hoa bà đặt mua dù là ở vùng nhiệt đới hay ôn đới, đều sống và nở rộ xinh đẹp. Vào mùa này chúng đã hơi tàn nhưng ông biết rõ, chỉ một thời gian nữa thôi chúng lại bung nở, biến khu vườn nhà thành một bảng màu rực rỡ nhắc ông nhớ đến vợ luôn luôn.
Bình luận
Nếu có thời gian và tâm trạng để khóc thương cho một đám mây đã không còn, thì thà thả lỏng tinh thần để sẵn sàng đón nhận cơn mưa trong mát. Người ta yêu thương sẽ không thể mãi mãi ở lại bên ta, họ sẽ rời đi, nhưng chắc chắn sẽ trở lại, bằng cách này hay cách khác, bằng hình hài này hay hình hài khác. Edgar biết điều đó, nên ông đã quyết định giữ gìn và chăm sóc vườn hoa thật đẹp như khi vợ ông còn tại thế, thay vì phá bỏ nó đi cùng với hàng chục nghìn thứ mang dấu vết của bà Louise trong nhà.
Bình luận
Nếu có thời gian và tâm trạng để khóc thương cho một đám mây đã không còn, thì thà thả lỏng tinh thần để sẵn sàng đón nhận cơn mưa trong mát. Người ta yêu thương sẽ không thể mãi mãi ở lại bên ta, họ sẽ rời đi, nhưng chắc chắn sẽ trở lại, bằng cách này hay cách khác, bằng hình hài này hay hình hài khác. Edgar biết điều đó, nên ông đã quyết định giữ gìn và chăm sóc vườn hoa thật đẹp như khi vợ ông còn tại thế, thay vì phá bỏ nó đi cùng với hàng chục nghìn thứ mang dấu vết của bà Louise trong nhà.
Bình luận
"Đâu cần phải bắt đầu một cuộc đời mới bằng cách xoá hết những ký ức cũ xưa đâu, hả mình." - Bà Louise đã nói như vậy.
Bình luận
"Đâu cần phải bắt đầu một cuộc đời mới bằng cách xoá hết những ký ức cũ xưa đâu, hả mình." - Bà Louise đã nói như vậy.
Bình luận
Sau khi dọn dẹp và tưới tắm cho khu vườn, ông đi vào nhà để chuẩn bị tới nhà hàng ăn trưa cùng với gia đình. Vì không ai trong số những người được mời đến dự tang lễ có thể ở lại Paris đến ngày hôm sau và cũng vì ngôi nhà của hai vợ chồng ông quá nhỏ để làm một bữa trưa cho nhiều người như vậy nên sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, ông quyết định mời mọi người đến một nhà hàng gần đó ăn trưa. Thắt lại cà vạt cẩn thận, ông nhìn chỗ trống bên cạnh mình trong gương mà thở dài.
Bình luận
Sau khi dọn dẹp và tưới tắm cho khu vườn, ông đi vào nhà để chuẩn bị tới nhà hàng ăn trưa cùng với gia đình. Vì không ai trong số những người được mời đến dự tang lễ có thể ở lại Paris đến ngày hôm sau và cũng vì ngôi nhà của hai vợ chồng ông quá nhỏ để làm một bữa trưa cho nhiều người như vậy nên sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, ông quyết định mời mọi người đến một nhà hàng gần đó ăn trưa. Thắt lại cà vạt cẩn thận, ông nhìn chỗ trống bên cạnh mình trong gương mà thở dài.
Bình luận
Edwin sau khi kể lại câu chuyện cho Edward thì không nói thêm câu gì nữa. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Edward trong khi vẫn nhìn xuống nấm mộ mới tinh như thể không muốn tin vào sự tồn tại của nó. Edward đứng bên cạnh cũng lặng im nhìn anh, bàn tay Edwin bao trùm lấy tay cậu một cách nhẹ nhàng, nhưng cậu biết, nếu có thể, anh cũng rất muốn nắm chặt lấy nó và siết thật mạnh như một cách làm nhẹ những cơn bão đang xé nát ruột gan. Khẽ nuốt một ngụm, cậu vừa quan sát từng biểu cảm của anh vừa lấy khăn tay trong túi rồi chèn nó vào lòng bàn tay đang trong tay Edwin, rồi đặt tay còn lại lên mu bàn tay anh, khẽ vuốt ve. Giọt nước trên khóe mắt Edwin đang rung rung như thể sắp rớt xuống, và cậu chưa bao giờ mong nó mau trào ra như lúc này.
Bình luận
Edwin sau khi kể lại câu chuyện cho Edward thì không nói thêm câu gì nữa. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Edward trong khi vẫn nhìn xuống nấm mộ mới tinh như thể không muốn tin vào sự tồn tại của nó. Edward đứng bên cạnh cũng lặng im nhìn anh, bàn tay Edwin bao trùm lấy tay cậu một cách nhẹ nhàng, nhưng cậu biết, nếu có thể, anh cũng rất muốn nắm chặt lấy nó và siết thật mạnh như một cách làm nhẹ những cơn bão đang xé nát ruột gan. Khẽ nuốt một ngụm, cậu vừa quan sát từng biểu cảm của anh vừa lấy khăn tay trong túi rồi chèn nó vào lòng bàn tay đang trong tay Edwin, rồi đặt tay còn lại lên mu bàn tay anh, khẽ vuốt ve. Giọt nước trên khóe mắt Edwin đang rung rung như thể sắp rớt xuống, và cậu chưa bao giờ mong nó mau trào ra như lúc này.
Bình luận
“Khóc một chút, nhẹ lòng rồi thì mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi, Edwin ơi.” Cậu lẩm nhẩm, không biết là nói với Edwin hay với chính mình.
Bình luận
“Khóc một chút, nhẹ lòng rồi thì mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi, Edwin ơi.” Cậu lẩm nhẩm, không biết là nói với Edwin hay với chính mình.
Bình luận
Bất chợt, Edwin thả tay Edward, anh hơi ngửa lên trời, giọt nước mắt đã hoàn toàn biến mất. Nụ cười mỉm lịch thiệp và êm ái lại xuất hiện trên mặt anh. Anh nhìn đồng hồ rồi nói:
Bình luận
Bất chợt, Edwin thả tay Edward, anh hơi ngửa lên trời, giọt nước mắt đã hoàn toàn biến mất. Nụ cười mỉm lịch thiệp và êm ái lại xuất hiện trên mặt anh. Anh nhìn đồng hồ rồi nói:
Bình luận
“Có lẽ sắp đến bữa trưa rồi đấy, mình đi nhé.”
Bình luận
“Có lẽ sắp đến bữa trưa rồi đấy, mình đi nhé.”
Bình luận
Vẻ hụt hẫng toát lên từ gương mặt Edward, nhưng chỉ trong một chốc thôi. Cậu cũng nhìn đồng hồ, nói với theo Edwin:
Bình luận
Vẻ hụt hẫng toát lên từ gương mặt Edward, nhưng chỉ trong một chốc thôi. Cậu cũng nhìn đồng hồ, nói với theo Edwin:
Bình luận
“Vâng, nhưng mới có mười một giờ thôi mà.”
Bình luận
“Vâng, nhưng mới có mười một giờ thôi mà.”
Bình luận
“Chú anh phải lên máy bay lúc ba giờ chiều, anh chị của anh cũng thế, vậy nên bà nói sẽ ăn trưa sớm hơn.” Anh khoác vai cậu, hai người cùng nhau rảo bước.
Bình luận
“Chú anh phải lên máy bay lúc ba giờ chiều, anh chị của anh cũng thế, vậy nên bà nói sẽ ăn trưa sớm hơn.” Anh khoác vai cậu, hai người cùng nhau rảo bước.
Bình luận
Bữa trưa của đại gia đình nhà Holmes trôi qua trong im lặng là phần nhiều, vì không ai có tâm trạng đùa giỡn sau đám tang. Thỉnh thoảng lắm mới có ai đó gợi lên đôi chuyện cho bầu không khí bớt tịch mịch, nhưng câu chuyện cũng chỉ kéo dài một lúc với vài người phản ứng. Đứng trước cổng nhà hàng, ông Marc - ông nội Edwin mới vỗ vai con trai, hạ giọng nói:
Bình luận
Bữa trưa của đại gia đình nhà Holmes trôi qua trong im lặng là phần nhiều, vì không ai có tâm trạng đùa giỡn sau đám tang. Thỉnh thoảng lắm mới có ai đó gợi lên đôi chuyện cho bầu không khí bớt tịch mịch, nhưng câu chuyện cũng chỉ kéo dài một lúc với vài người phản ứng. Đứng trước cổng nhà hàng, ông Marc - ông nội Edwin mới vỗ vai con trai, hạ giọng nói:
Bình luận
“Mong rằng con sẽ sớm vượt qua, con trai. Đừng chìm đắm vào nỗi buồn quá lâu, vợ con sẽ không vui vẻ nổi.”
Bình luận
“Mong rằng con sẽ sớm vượt qua, con trai. Đừng chìm đắm vào nỗi buồn quá lâu, vợ con sẽ không vui vẻ nổi.”
Bình luận
“Cái đó ai cũng biết mà.” Ông Edgar cố nặn ra một nụ cười, bắt tay với anh trai và cháu.
Bình luận
“Cái đó ai cũng biết mà.” Ông Edgar cố nặn ra một nụ cười, bắt tay với anh trai và cháu.
Bình luận
Mọi người rời đi nhanh như cách họ đồng loạt xuất hiện trong đám tang vậy. Dù không ai nhắc trước ngoài bức thư mời do bà Louise tự tay viết, ai ai cũng sắp xếp cho mình một khoảng trống dù nhỏ nhất trong lịch trình quá đỗi bận rộn để cùng nhau đưa tiễn người con dâu, em dâu, như một cách để tri ân và gửi đến gia chủ lời an ủi phần nào. Ông Edgar nhìn theo người thân của mình cho đến khi bóng dáng của họ khuất hẳn rồi mới quay người. Catherine cũng đã đi cùng chồng chưa cưới, vậy nên trong xe chỉ còn ông và Edwin cùng Edward.
Bình luận
Mọi người rời đi nhanh như cách họ đồng loạt xuất hiện trong đám tang vậy. Dù không ai nhắc trước ngoài bức thư mời do bà Louise tự tay viết, ai ai cũng sắp xếp cho mình một khoảng trống dù nhỏ nhất trong lịch trình quá đỗi bận rộn để cùng nhau đưa tiễn người con dâu, em dâu, như một cách để tri ân và gửi đến gia chủ lời an ủi phần nào. Ông Edgar nhìn theo người thân của mình cho đến khi bóng dáng của họ khuất hẳn rồi mới quay người. Catherine cũng đã đi cùng chồng chưa cưới, vậy nên trong xe chỉ còn ông và Edwin cùng Edward.
Bình luận
Bầu không khí trong xe không khỏi có chút nặng nề. Edward muốn nói gì đó để phá tan cái sự nghèn nghẹt đang vây lấy cậu cũng như tất cả mọi người, nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn cách im lặng. Cậu biết hiện giờ ai cũng cần một khoảng thời gian được một mình.
Bình luận
Bầu không khí trong xe không khỏi có chút nặng nề. Edward muốn nói gì đó để phá tan cái sự nghèn nghẹt đang vây lấy cậu cũng như tất cả mọi người, nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn cách im lặng. Cậu biết hiện giờ ai cũng cần một khoảng thời gian được một mình.
Bình luận
Bữa tối hôm đó là Edward vào bếp, để Edwin và ba mình có dịp nói chuyện với nhau, nhưng cả hai có vẻ không mấy mặn mà với điều đó. Hai cha con vừa chơi cờ, vừa nói chuyện câu được câu chăng. Bất chợt, ông Edgar nở một nụ cười đắc thắng:
Bình luận
Bữa tối hôm đó là Edward vào bếp, để Edwin và ba mình có dịp nói chuyện với nhau, nhưng cả hai có vẻ không mấy mặn mà với điều đó. Hai cha con vừa chơi cờ, vừa nói chuyện câu được câu chăng. Bất chợt, ông Edgar nở một nụ cười đắc thắng:
Bình luận
“Chiếu tướng rồi.” Ông nhìn con trai, “Xem ra con có vẻ không được tập trung. Ba đã nói không nên lơ là mà.”
Bình luận
“Chiếu tướng rồi.” Ông nhìn con trai, “Xem ra con có vẻ không được tập trung. Ba đã nói không nên lơ là mà.”
Bình luận
“Con thấy câu đó phải là con nói, ba ạ.” Edwin mỉm cười, cái cười của một kẻ đã thành công dồn đối thủ vào lưới. Anh đưa quân hậu của mình vào vị trí chiếu hết.
Bình luận
“Con thấy câu đó phải là con nói, ba ạ.” Edwin mỉm cười, cái cười của một kẻ đã thành công dồn đối thủ vào lưới. Anh đưa quân hậu của mình vào vị trí chiếu hết.
Bình luận
Đúng lúc đó, Edward bước đến gần:
Bình luận
Đúng lúc đó, Edward bước đến gần:
Bình luận
“Bác và anh mau vào ăn tối đi ạ.” Cậu nhìn xuống ván cờ đang chơi dở, “Đây gọi là chiếu hết của anh đấy à?”
Bình luận
“Bác và anh mau vào ăn tối đi ạ.” Cậu nhìn xuống ván cờ đang chơi dở, “Đây gọi là chiếu hết của anh đấy à?”
Bình luận
“Em giải được sao?” Sự khiêu khích chứa đầy trong lời nói của Edwin. Edward thầm vui vẻ trong lòng.
Bình luận
“Em giải được sao?” Sự khiêu khích chứa đầy trong lời nói của Edwin. Edward thầm vui vẻ trong lòng.
Bình luận
“Cháu thử đi.” Ông Edgar nghiêng đầu, kỳ thực ông cũng không máu me cờ vua cho lắm.
Bình luận
“Cháu thử đi.” Ông Edgar nghiêng đầu, kỳ thực ông cũng không máu me cờ vua cho lắm.
Bình luận
Edward cầm quân cờ lên, trong một bước đã hất được quân vua của Edwin ra khỏi bàn cờ. Ông Edgar ngỡ ngàng, còn Edwin tỏ vẻ không quá ngạc nhiên, trước giờ anh chưa từng thắng cậu trong những trò chơi trí tuệ.
Bình luận
Edward cầm quân cờ lên, trong một bước đã hất được quân vua của Edwin ra khỏi bàn cờ. Ông Edgar ngỡ ngàng, còn Edwin tỏ vẻ không quá ngạc nhiên, trước giờ anh chưa từng thắng cậu trong những trò chơi trí tuệ.
Bình luận
“Hôm nay coi như ba có một trợ giúp quá xịn ấy chứ.” Edwin bật cười, đứng lên, “Được rồi, mình mau vào ăn cơm thôi ba, không thể để mấy món ngon người yêu con cực khổ nấu nướng phải chờ lâu được.”
Bình luận
“Hôm nay coi như ba có một trợ giúp quá xịn ấy chứ.” Edwin bật cười, đứng lên, “Được rồi, mình mau vào ăn cơm thôi ba, không thể để mấy món ngon người yêu con cực khổ nấu nướng phải chờ lâu được.”
Bình luận
Ông Edgar nhìn theo con trai, mỉm cười lắc lắc đầu.
Bình luận
Ông Edgar nhìn theo con trai, mỉm cười lắc lắc đầu.
Bình luận
Sau bữa tối, Edwin lên thẳng phòng mình, còn Edward và ông Edgar ngồi ngoài sân thưởng thức những cơn gió mùa xuân. Ông Edgar pha một bình trà hoa cúc, trong không khí giờ đây đã có mùi hoa và mật ong thơm ngát.
Bình luận
Sau bữa tối, Edwin lên thẳng phòng mình, còn Edward và ông Edgar ngồi ngoài sân thưởng thức những cơn gió mùa xuân. Ông Edgar pha một bình trà hoa cúc, trong không khí giờ đây đã có mùi hoa và mật ong thơm ngát.
Bình luận
Edward trước giờ không thích trà hoa, cậu ưa hương vị của trà xanh và trà đen hơn nhiều nhưng vẫn cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Không có vị đắng đặc trưng, chỉ có mùi hương hoa và mật ngọt khiến cho cậu có chút ngập ngừng.
Bình luận
Edward trước giờ không thích trà hoa, cậu ưa hương vị của trà xanh và trà đen hơn nhiều nhưng vẫn cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Không có vị đắng đặc trưng, chỉ có mùi hương hoa và mật ngọt khiến cho cậu có chút ngập ngừng.
Bình luận
Ông Edgar thoáng nhận ra điều đó. Ngay trước khi cậu kịp ngăn cản, ông đã vào bếp và mang ra một ấm trà đen còn đang hãm. Đặt bình trà xuống bàn, ông mỉm cười:
Bình luận
Ông Edgar thoáng nhận ra điều đó. Ngay trước khi cậu kịp ngăn cản, ông đã vào bếp và mang ra một ấm trà đen còn đang hãm. Đặt bình trà xuống bàn, ông mỉm cười:
Bình luận
“Đợi một chút là được thôi. Nhà bác hay uống trà hoa hơn nên không tích trữ sẵn trà đen. Gói trà này là để lúc nào Edwin về thì uống đấy.”
Bình luận
“Đợi một chút là được thôi. Nhà bác hay uống trà hoa hơn nên không tích trữ sẵn trà đen. Gói trà này là để lúc nào Edwin về thì uống đấy.”
Bình luận
Edward nhìn ấm trà có chút ái ngại:
Bình luận
Edward nhìn ấm trà có chút ái ngại:
Bình luận
“Bác à, bác đâu cần làm như vậy.”
Bình luận
“Bác à, bác đâu cần làm như vậy.”
Bình luận
“Đó là việc nên làm mà. Cảm ơn cháu đã dành thêm thời gian cho bác và Edwin.” Ông Edgar rót thêm một ít trà hoa cúc vào tách của mình.
Bình luận
“Đó là việc nên làm mà. Cảm ơn cháu đã dành thêm thời gian cho bác và Edwin.” Ông Edgar rót thêm một ít trà hoa cúc vào tách của mình.
Bình luận
“Cháu đang trong kỳ nghỉ phép mà bác.” Edward uống nốt ngụm trà, nhìn lên cửa sổ phòng Edwin, “Anh ấy còn định ở lại đây lâu hơn nữa đấy.”
Bình luận
“Cháu đang trong kỳ nghỉ phép mà bác.” Edward uống nốt ngụm trà, nhìn lên cửa sổ phòng Edwin, “Anh ấy còn định ở lại đây lâu hơn nữa đấy.”
Bình luận
“Thằng nhóc đó cứ lo bác sẽ không vượt qua được.” Ông Edgar mỉm cười, trong nụ cười có gì đó chua chát, “Nó thì hay rồi, hỏi thì lúc nào cũng "Con ổn cả thôi", chỉ có trời biết cái ổn của nó là thế nào.”
Bình luận
“Thằng nhóc đó cứ lo bác sẽ không vượt qua được.” Ông Edgar mỉm cười, trong nụ cười có gì đó chua chát, “Nó thì hay rồi, hỏi thì lúc nào cũng "Con ổn cả thôi", chỉ có trời biết cái ổn của nó là thế nào.”
Bình luận
Edward lặng yên lắng nghe.
Bình luận
Edward lặng yên lắng nghe.
Bình luận
“Lou cũng từng nói với cháu rồi đấy chứ? Thằng nhóc này kín như bưng ấy, chẳng bao giờ nói nửa lời với ba mẹ xem nó đang cảm thấy thế nào, như thể đau đớn và mệt mỏi là điều gì xấu hổ lắm vậy.” Ông Edgar đặt tách trà xuống, ngước mắt lên cửa sổ phòng Edwin, nơi đang phát ra tiếng vĩ cầm êm ái, “Cả bác và Lou đều rất sợ một ngày nào đó nó sẽ bị những xúc cảm tiêu cực đè nén ấy phá hủy, nhưng thực sự không biết nên xoa dịu tình hình như thế nào. Cháu biết đấy, trước khi hai bác kịp nhận ra, thì nó đã không để ai can thiệp vào cuộc đời mình nữa rồi.”
Bình luận
“Lou cũng từng nói với cháu rồi đấy chứ? Thằng nhóc này kín như bưng ấy, chẳng bao giờ nói nửa lời với ba mẹ xem nó đang cảm thấy thế nào, như thể đau đớn và mệt mỏi là điều gì xấu hổ lắm vậy.” Ông Edgar đặt tách trà xuống, ngước mắt lên cửa sổ phòng Edwin, nơi đang phát ra tiếng vĩ cầm êm ái, “Cả bác và Lou đều rất sợ một ngày nào đó nó sẽ bị những xúc cảm tiêu cực đè nén ấy phá hủy, nhưng thực sự không biết nên xoa dịu tình hình như thế nào. Cháu biết đấy, trước khi hai bác kịp nhận ra, thì nó đã không để ai can thiệp vào cuộc đời mình nữa rồi.”
Bình luận
“Vậy nên là..” Ông nhìn vào mắt Edward, “Đành nhờ cháu ở bên thằng bé nhiều hơn vậy, nhé.”
Bình luận
“Vậy nên là..” Ông nhìn vào mắt Edward, “Đành nhờ cháu ở bên thằng bé nhiều hơn vậy, nhé.”