Chương 55: Mơ hồ (2)


Lúc Tô Đông An tắm giặt xong xuôi chuẩn bị đi ngủ thì Lưu Thiên Lãng chợt gọi tới. Cô cầm điện thoại, chần chừ hai giây rồi nhấc máy.

Bình luận

Lúc Tô Đông An tắm giặt xong xuôi chuẩn bị đi ngủ thì Lưu Thiên Lãng chợt gọi tới. Cô cầm điện thoại, chần chừ hai giây rồi nhấc máy.

"A lô."

Bình luận

"A lô."

"An à, cậu ngủ chưa? Có thể ra ngoài gặp tớ một lúc không?"

Bình luận

"An à, cậu ngủ chưa? Có thể ra ngoài gặp tớ một lúc không?"

Giọng nói vui vẻ đầy phấn kích của Lưu Thiên Lãng từ bên kia điện thoại truyền tới. Cô nhìn đồng hồ treo tường, đáp:

Bình luận

Giọng nói vui vẻ đầy phấn kích của Lưu Thiên Lãng từ bên kia điện thoại truyền tới. Cô nhìn đồng hồ treo tường, đáp:

"Giờ muộn rồi. Nếu không có gì quan trọng thì để mai nói đi."

Bình luận

"Giờ muộn rồi. Nếu không có gì quan trọng thì để mai nói đi."

Lưu Thiên Lãng đang đứng chờ dưới chung cư nhà Tô Đông An nghe vậy bỗng khựng lại, cậu nâng cổ tay lên xem giờ, ngập ngừng đáp:

Bình luận

Lưu Thiên Lãng đang đứng chờ dưới chung cư nhà Tô Đông An nghe vậy bỗng khựng lại, cậu nâng cổ tay lên xem giờ, ngập ngừng đáp:

"À... Cũng không có gì quan trọng. Cậu ngủ ngon nhé."

Bình luận

"À... Cũng không có gì quan trọng. Cậu ngủ ngon nhé."

Vì muốn chia sẻ niềm vui này tới Tô Đông An ngay lập tức mà cậu quên mất giờ sắp sang ngày mới mất rồi.

Bình luận

Vì muốn chia sẻ niềm vui này tới Tô Đông An ngay lập tức mà cậu quên mất giờ sắp sang ngày mới mất rồi.

"Ừ. Quà tớ gửi Nhất rồi, cậu về có thể hỏi cậu ấy. Chúc mừng sinh nhật."

Bình luận

"Ừ. Quà tớ gửi Nhất rồi, cậu về có thể hỏi cậu ấy. Chúc mừng sinh nhật."

"Để tớ hỏi Nhất. Cậu nghỉ ngơi đi nhé."

Bình luận

"Để tớ hỏi Nhất. Cậu nghỉ ngơi đi nhé."

"Ừm."

Bình luận

"Ừm."

Tô Đông An tắt điện thoại, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên đoạn video vừa rồi. Lưu Thiên Lãng thích gì, cô biết, nhưng cô không đủ khả năng tặng cho cậu thứ mà cậu thích. Cũng không thể khiến cậu vui vẻ như Nguyễn Huệ Lan đã làm.

Bình luận

Tô Đông An tắt điện thoại, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên đoạn video vừa rồi. Lưu Thiên Lãng thích gì, cô biết, nhưng cô không đủ khả năng tặng cho cậu thứ mà cậu thích. Cũng không thể khiến cậu vui vẻ như Nguyễn Huệ Lan đã làm.

Tô Đông An vén chăn lên giường nằm ngủ mà không hề nhận ra, tâm tư của mình đã dần thay đổi.

Bình luận

Tô Đông An vén chăn lên giường nằm ngủ mà không hề nhận ra, tâm tư của mình đã dần thay đổi.

***

Bình luận

***

Sáng hôm sau, lúc đến lớp, Tô Đông An đã thấy Lưu Thiên Lãng ngồi ở đó từ bao giờ, cậu cứ nhìn chiếc đồng hồ mới trên tay mà cười tủm tỉm. Thấy cô đến, cậu liền đứng dậy để cô bước vào chỗ, sau đó bày ra một đống hoa quả và bánh kẹo đã được xếp gọn gàng trong mấy hộp thủy tinh đựng thức ăn. Mỗi một động tác, Lưu Thiên Lãng đều vờ như vô tình mà lại cố ý đưa cổ tay có đeo đồng hồ ra trước mặt Tô Đông An. Biết hành động này của cậu ám chỉ điều gì, cô đành hắng giọng nói:

Bình luận

Sáng hôm sau, lúc đến lớp, Tô Đông An đã thấy Lưu Thiên Lãng ngồi ở đó từ bao giờ, cậu cứ nhìn chiếc đồng hồ mới trên tay mà cười tủm tỉm. Thấy cô đến, cậu liền đứng dậy để cô bước vào chỗ, sau đó bày ra một đống hoa quả và bánh kẹo đã được xếp gọn gàng trong mấy hộp thủy tinh đựng thức ăn. Mỗi một động tác, Lưu Thiên Lãng đều vờ như vô tình mà lại cố ý đưa cổ tay có đeo đồng hồ ra trước mặt Tô Đông An. Biết hành động này của cậu ám chỉ điều gì, cô đành hắng giọng nói:

"Đồng hồ này rất hợp với cậu."

Bình luận

"Đồng hồ này rất hợp với cậu."

Nhận được câu trả lời mà mình muốn, Lưu Thiên Lãng phấn khởi lắm.

Bình luận

Nhận được câu trả lời mà mình muốn, Lưu Thiên Lãng phấn khởi lắm.

"Thật à? Tớ cũng thấy vậy. Cảm ơn cậu nhé!"

Bình luận

"Thật à? Tớ cũng thấy vậy. Cảm ơn cậu nhé!"

Cô lắc đầu: "Không có gì."

Bình luận

Cô lắc đầu: "Không có gì."

Tô Đông An dùng dĩa, cắm một quả nho xanh rồi bỏ vào miệng. Đồng hồ này thuộc hãng M.O.V của Thụy Sĩ, giá trị của nó tương đương với hộp màu của cô. Cũng là đồ hiệu đắt tiền nên Tô Đông An không lo nó bị lạc quẻ so với đồ dùng hàng ngày của cậu.

Bình luận

Tô Đông An dùng dĩa, cắm một quả nho xanh rồi bỏ vào miệng. Đồng hồ này thuộc hãng M.O.V của Thụy Sĩ, giá trị của nó tương đương với hộp màu của cô. Cũng là đồ hiệu đắt tiền nên Tô Đông An không lo nó bị lạc quẻ so với đồ dùng hàng ngày của cậu.

Sau sinh nhật mình, cô đã lùng sục khắp các website, các trang mạng xã hội để tìm việc, kiếm tiền tặng Lưu Thiên Lãng chiếc đồng hồ này. May mắn tiền thưởng trong đợt thi chuyên đề lần trước và comm vẽ lần này vừa hay bù vào số còn thiếu. Giờ thấy cậu thích như vậy, cô cảm thấy công sức mình bỏ ra là xứng đáng.

Bình luận

Sau sinh nhật mình, cô đã lùng sục khắp các website, các trang mạng xã hội để tìm việc, kiếm tiền tặng Lưu Thiên Lãng chiếc đồng hồ này. May mắn tiền thưởng trong đợt thi chuyên đề lần trước và comm vẽ lần này vừa hay bù vào số còn thiếu. Giờ thấy cậu thích như vậy, cô cảm thấy công sức mình bỏ ra là xứng đáng.

Ăn được một lúc, cô sực nhớ ra chuyện ngày hôm qua liền hỏi:

Bình luận

Ăn được một lúc, cô sực nhớ ra chuyện ngày hôm qua liền hỏi:

"Mà tối qua cậu có chuyện gì thế?"

Bình luận

"Mà tối qua cậu có chuyện gì thế?"

Nghe đến đây, Lưu Thiên Lãng vội lấy tấm thẻ bài mà hôm qua Tô Đông An đã nhìn thấy qua video. Cậu cẩn thận đưa đến trước mặt cô, hào hứng kể:

Bình luận

Nghe đến đây, Lưu Thiên Lãng vội lấy tấm thẻ bài mà hôm qua Tô Đông An đã nhìn thấy qua video. Cậu cẩn thận đưa đến trước mặt cô, hào hứng kể:

"Hôm qua tớ gọi cậu là muốn cho cậu xem cái này. Nhìn này, đây là thẻ Pokemon Trainer 3. Nó rất hiếm, tớ đã lùng sục một thời gian rồi nhưng không có ai rao bán cả. Tớ đã có thẻ Pokemon Trainer 1, 2, giờ thêm thẻ này là đủ bộ. Tớ mà đăng ảnh ba tấm thẻ bài này lên là kiểu gì cũng nhiều người ghen tị đỏ mắt cho coi."

Bình luận

"Hôm qua tớ gọi cậu là muốn cho cậu xem cái này. Nhìn này, đây là thẻ Pokemon Trainer 3. Nó rất hiếm, tớ đã lùng sục một thời gian rồi nhưng không có ai rao bán cả. Tớ đã có thẻ Pokemon Trainer 1, 2, giờ thêm thẻ này là đủ bộ. Tớ mà đăng ảnh ba tấm thẻ bài này lên là kiểu gì cũng nhiều người ghen tị đỏ mắt cho coi."

Cho Tô Đông An xem xong, Lưu Thiên Lãng lại cẩn thận để tấm thẻ bài vào một chiếc hộp sang trọng, cất ở nơi sâu nhất trong cặp sách. Sau đó cậu lôi ra một hộp trang sức có màu xanh lục nhạt. Cậu nói cô chờ cậu một chút rồi đứng dậy, tiến về chỗ Nguyễn Huệ Lan đang ngồi. Tô Đông An ngẩng đầu, vừa ăn vừa quan sát hai người.

Bình luận

Cho Tô Đông An xem xong, Lưu Thiên Lãng lại cẩn thận để tấm thẻ bài vào một chiếc hộp sang trọng, cất ở nơi sâu nhất trong cặp sách. Sau đó cậu lôi ra một hộp trang sức có màu xanh lục nhạt. Cậu nói cô chờ cậu một chút rồi đứng dậy, tiến về chỗ Nguyễn Huệ Lan đang ngồi. Tô Đông An ngẩng đầu, vừa ăn vừa quan sát hai người.

Thấy cậu đến, Nguyễn Huệ Lan vội vàng đứng dậy, gương mặt e thẹn khẽ khàng cúi xuống. Còn thái độ của Lưu Thiên Lãng đối với cô ta vẫn như ngày thường khiến Tô Đông An không khỏi hoài nghi hôm qua mình đã nhìn lầm.

Bình luận

Thấy cậu đến, Nguyễn Huệ Lan vội vàng đứng dậy, gương mặt e thẹn khẽ khàng cúi xuống. Còn thái độ của Lưu Thiên Lãng đối với cô ta vẫn như ngày thường khiến Tô Đông An không khỏi hoài nghi hôm qua mình đã nhìn lầm.

"Vòng tay ngọc trai này là linh hồn trong bộ sưu tập HardWear của hãng T & Co. Tặng cậu." Lưu Thiên Lãng đưa hộp trang sức về phía Nguyễn Huệ Lan, nói.

Bình luận

"Vòng tay ngọc trai này là linh hồn trong bộ sưu tập HardWear của hãng T & Co. Tặng cậu." Lưu Thiên Lãng đưa hộp trang sức về phía Nguyễn Huệ Lan, nói.

"Cái này..."

Bình luận

"Cái này..."

"Chỉ là một chút quà cảm ơn thôi."

Bình luận

"Chỉ là một chút quà cảm ơn thôi."

Tấm thẻ bài kia không phải là loại dễ kiếm, Lưu Thiên Lãng không muốn nhận không của Nguyễn Huệ Lan, mà thời gian thì lại gấp gáp, cộng thêm không muốn cô ta hiểu lầm ý cậu nên cậu đành lấy chiếc vòng tay mà chị gái nhờ cậu mua, tặng cho cô ta.

Bình luận

Tấm thẻ bài kia không phải là loại dễ kiếm, Lưu Thiên Lãng không muốn nhận không của Nguyễn Huệ Lan, mà thời gian thì lại gấp gáp, cộng thêm không muốn cô ta hiểu lầm ý cậu nên cậu đành lấy chiếc vòng tay mà chị gái nhờ cậu mua, tặng cho cô ta.

Nguyễn Huệ Lan nghe vậy vội xua tay đáp: "Cái này đắt quá, tớ không nhận được đâu. Vả lại, tấm thẻ bài đó tớ cũng không mất nhiều công sức như cậu nghĩ đâu."

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan nghe vậy vội xua tay đáp: "Cái này đắt quá, tớ không nhận được đâu. Vả lại, tấm thẻ bài đó tớ cũng không mất nhiều công sức như cậu nghĩ đâu."

Hai người đưa đẩy hộp quà qua lại một hồi thì Lưu Thiên Lãng cũng đành thôi. Cậu đáp: "Sau này có việc gì thì bảo tôi. Tôi sẽ giúp cậu."

Bình luận

Hai người đưa đẩy hộp quà qua lại một hồi thì Lưu Thiên Lãng cũng đành thôi. Cậu đáp: "Sau này có việc gì thì bảo tôi. Tôi sẽ giúp cậu."

Cô ta cười khẽ: "Ừm. Cậu nhớ đó."

Bình luận

Cô ta cười khẽ: "Ừm. Cậu nhớ đó."

Nói rồi, cô ta nhìn Lưu Thiên Lãng vui vẻ chạy tới chỗ Tô Đông An nhưng không cảm thấy tức tối, ghen ghét như ngày thường. Cô ta đắc ý ngồi xuống, nghĩ thầm. Thật may hôm qua đã thành công khiến Tô Đông An không tham dự tiệc sinh nhật, vì thế cô ta mới có cơ hội được tỏa sáng đến vậy.

Bình luận

Nói rồi, cô ta nhìn Lưu Thiên Lãng vui vẻ chạy tới chỗ Tô Đông An nhưng không cảm thấy tức tối, ghen ghét như ngày thường. Cô ta đắc ý ngồi xuống, nghĩ thầm. Thật may hôm qua đã thành công khiến Tô Đông An không tham dự tiệc sinh nhật, vì thế cô ta mới có cơ hội được tỏa sáng đến vậy.

Cũng không nghĩ tới, tấm thẻ bài cô ta trộm được của anh họ lại có ích đến thế. Chẳng cần mất nhiều công sức cũng có thể khiến Lưu Thiên Lãng mắc nợ mình. Tuy cô ta rất thích chiếc vòng tay kia nhưng không sao, sau này cô ta sẽ có được chúng mà thôi. Cứ từ từ, triển khai từng bước một, trước sau gì Tô Đông An cũng sẽ bị cậu lãng quên! Ha ha!

Bình luận

Cũng không nghĩ tới, tấm thẻ bài cô ta trộm được của anh họ lại có ích đến thế. Chẳng cần mất nhiều công sức cũng có thể khiến Lưu Thiên Lãng mắc nợ mình. Tuy cô ta rất thích chiếc vòng tay kia nhưng không sao, sau này cô ta sẽ có được chúng mà thôi. Cứ từ từ, triển khai từng bước một, trước sau gì Tô Đông An cũng sẽ bị cậu lãng quên! Ha ha!

Nguyễn Huệ Lan nào biết, tất cả biểu hiện khác thường này của cô ta đều rơi vào mắt Tô Đông An. Nhớ lại mấy chi tiết lạ lùng gần đây mình vô tình nghe được, cô nhíu mày rồi bỗng nở nụ cười bí ẩn:

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan nào biết, tất cả biểu hiện khác thường này của cô ta đều rơi vào mắt Tô Đông An. Nhớ lại mấy chi tiết lạ lùng gần đây mình vô tình nghe được, cô nhíu mày rồi bỗng nở nụ cười bí ẩn:

"Thú vị thật."

Bình luận

"Thú vị thật."

Lưu Thiên Lãng ngồi bên thấy Tô Đông An bỗng thốt lên một câu không đầu không đuôi liền búng trán cô, càu nhàu:

Bình luận

Lưu Thiên Lãng ngồi bên thấy Tô Đông An bỗng thốt lên một câu không đầu không đuôi liền búng trán cô, càu nhàu:

"Cái gì thú vị hả? Nãy tớ nói gì cậu có nghe thấy không?"

Bình luận

"Cái gì thú vị hả? Nãy tớ nói gì cậu có nghe thấy không?"

Tô Đông An xoa trán, hỏi lại: "Vừa cậu có nói gì à?"

Bình luận

Tô Đông An xoa trán, hỏi lại: "Vừa cậu có nói gì à?"

Lưu Thiên Lãng lườm cô, đáp: "Tớ hỏi cậu, cậu định bao giờ thì đi mua số màu đã hỏng hả?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng lườm cô, đáp: "Tớ hỏi cậu, cậu định bao giờ thì đi mua số màu đã hỏng hả?"

"Chiều nay."

Bình luận

"Chiều nay."

Thông thường, chiều thứ Sáu thường được nghỉ sớm hơn nên cô mới đợi đến ngày hôm nay để đi mua màu. Đỡ tốn một buổi chiều cuối tuần phải bắt xe đi mua.

Bình luận

Thông thường, chiều thứ Sáu thường được nghỉ sớm hơn nên cô mới đợi đến ngày hôm nay để đi mua màu. Đỡ tốn một buổi chiều cuối tuần phải bắt xe đi mua.

"Ừm. Vậy để tớ dẫn cậu đến quán hồi trước tớ mua bộ màu đó."

Bình luận

"Ừm. Vậy để tớ dẫn cậu đến quán hồi trước tớ mua bộ màu đó."


Truyện tương tự

Bình luận