Edwin đã cố nhắm mắt thật chặt, nhưng xem ra anh không tài nào ngủ nổi. Bộ quần áo ngủ cũ kĩ trên người và căn phòng chứa đầy kỉ niệm khiến anh không ngừng nhớ đến cảnh mẹ anh từ từ nhắm mắt tối nay. Anh kéo chăn, cuộn tròn người rồi cố gắng nhắm mắt lại lần nữa, mùi hương quen thuộc xung quanh làm anh cảm thấy thời gian như quay lại những ngày còn nhỏ. Mỗi lần anh bị mất ngủ, hoặc do ác mộng, hoặc vì bất kỳ lý do gì, bà Louise sẽ đều âu yếm ôm lấy anh, sau đó tìm cách để giúp anh dỗ giấc. Edwin siết chặt tay, cơ thể hơi run lên: mọi thứ vẫn còn, duy chỉ không có mẹ ở đây.
Bình luận
Edwin đã cố nhắm mắt thật chặt, nhưng xem ra anh không tài nào ngủ nổi. Bộ quần áo ngủ cũ kĩ trên người và căn phòng chứa đầy kỉ niệm khiến anh không ngừng nhớ đến cảnh mẹ anh từ từ nhắm mắt tối nay. Anh kéo chăn, cuộn tròn người rồi cố gắng nhắm mắt lại lần nữa, mùi hương quen thuộc xung quanh làm anh cảm thấy thời gian như quay lại những ngày còn nhỏ. Mỗi lần anh bị mất ngủ, hoặc do ác mộng, hoặc vì bất kỳ lý do gì, bà Louise sẽ đều âu yếm ôm lấy anh, sau đó tìm cách để giúp anh dỗ giấc. Edwin siết chặt tay, cơ thể hơi run lên: mọi thứ vẫn còn, duy chỉ không có mẹ ở đây.
Bình luận
Có câu nói rằng một đứa trẻ có tuổi thơ hạnh phúc sẽ dùng những ký ức ấm áp khi còn nhỏ để chữa lành những tổn thương trong cuộc sống, Edwin vẫn luôn cảm thấy câu nói này giống với mình nhất. Mỗi khi gặp tồn thương, anh đều thích trốn trong một nơi của riêng mình và gặm nhấm những kỉ niệm xưa cũ như một cách để tự an ủi bản thân, thói quen này bắt đầu khi còn nhỏ, đến bây giờ nó đã ăn vào máu anh đến mức khó mà thay đổi được. Edwin không phải không hiểu được rằng nếu anh cứ tiếp tục giấu kín tâm sự của mình, anh sẽ càng xa cách với những người thân yêu nhưng anh thà rằng xa cách còn hơn để họ nhìn thấy những vết thương lòng của mình.
Bình luận
Có câu nói rằng một đứa trẻ có tuổi thơ hạnh phúc sẽ dùng những ký ức ấm áp khi còn nhỏ để chữa lành những tổn thương trong cuộc sống, Edwin vẫn luôn cảm thấy câu nói này giống với mình nhất. Mỗi khi gặp tồn thương, anh đều thích trốn trong một nơi của riêng mình và gặm nhấm những kỉ niệm xưa cũ như một cách để tự an ủi bản thân, thói quen này bắt đầu khi còn nhỏ, đến bây giờ nó đã ăn vào máu anh đến mức khó mà thay đổi được. Edwin không phải không hiểu được rằng nếu anh cứ tiếp tục giấu kín tâm sự của mình, anh sẽ càng xa cách với những người thân yêu nhưng anh thà rằng xa cách còn hơn để họ nhìn thấy những vết thương lòng của mình.
Bình luận
Edwin yêu một người bằng cách bảo vệ người đó. Anh cẩn thận giấu đi những vết thương toác hoác của mình, trưng ra bộ mặt nguyên vẹn để không ai phải lo lắng. Về phần mình, anh cảm thấy chỉ cần nhìn họ an tâm là đủ, không cần phải giãi bày, không cần tâm sự. Thậm chí, xa cách cũng tốt, anh nghĩ thế, vì xa cách thì anh lại càng dễ bọc những người anh yêu thương trong một thế giới chỉ toàn là niềm vui và ngăn không cho họ biết những tổn thương anh đang gánh chịu. Thói quen giấu kín mọi tâm sự đã tạo cho anh một lớp vỏ bọc mà chính anh cũng không bao giờ muốn bị chọc thủng.
Bình luận
Edwin yêu một người bằng cách bảo vệ người đó. Anh cẩn thận giấu đi những vết thương toác hoác của mình, trưng ra bộ mặt nguyên vẹn để không ai phải lo lắng. Về phần mình, anh cảm thấy chỉ cần nhìn họ an tâm là đủ, không cần phải giãi bày, không cần tâm sự. Thậm chí, xa cách cũng tốt, anh nghĩ thế, vì xa cách thì anh lại càng dễ bọc những người anh yêu thương trong một thế giới chỉ toàn là niềm vui và ngăn không cho họ biết những tổn thương anh đang gánh chịu. Thói quen giấu kín mọi tâm sự đã tạo cho anh một lớp vỏ bọc mà chính anh cũng không bao giờ muốn bị chọc thủng.
Bình luận
"Mình đủ mạnh để giải quyết vấn đề này, vì vậy không cần phải nói với ai cả." Edwin luôn tin vào điều đó, ngay cả vào những lúc như thế này.
Bình luận
"Mình đủ mạnh để giải quyết vấn đề này, vì vậy không cần phải nói với ai cả." Edwin luôn tin vào điều đó, ngay cả vào những lúc như thế này.
Bình luận
Đã rất khuya, trong nhà cũng chìm vào im lặng, vả lại chính anh cũng không muốn ra ngoài giờ này. Nhìn quanh phòng, anh tìm được một cây đàn vĩ cầm nhỏ nhắn - nhạc cụ duy nhất của anh còn để lại ở nhà. Cây đàn nhỏ hơn nhiều so với kích cỡ tiêu chuẩn, là kiểu đàn được sản xuất cho đám trẻ nhỏ xíu tập chơi và đã không còn phù hợp với anh hiện giờ, những Edwin vẫn gác nó lên vai, lên dây một chút rồi kéo thử vài nốt.
Bình luận
Đã rất khuya, trong nhà cũng chìm vào im lặng, vả lại chính anh cũng không muốn ra ngoài giờ này. Nhìn quanh phòng, anh tìm được một cây đàn vĩ cầm nhỏ nhắn - nhạc cụ duy nhất của anh còn để lại ở nhà. Cây đàn nhỏ hơn nhiều so với kích cỡ tiêu chuẩn, là kiểu đàn được sản xuất cho đám trẻ nhỏ xíu tập chơi và đã không còn phù hợp với anh hiện giờ, những Edwin vẫn gác nó lên vai, lên dây một chút rồi kéo thử vài nốt.
Bình luận
Âm thanh tạo ra từ cây đàn khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhìn quanh phòng, anh quyết định đóng cửa sổ thật chặt, thậm chí còn cố ý chèn khăn tắm xuống khe cửa ra vào để cách âm. Anh ngồi trên giường, bắt đầu kéo hết bản nhạc này đến bản nhạc khác, từ những bản nhạc thiếu nhi đơn giản cho đến những bản nhạc dài cả mấy chương với độ khó cao. Edwin chơi đàn với đôi mắt thẫn thờ, đầu óc tựa như trống rỗng, lại tựa như đầy ắp những suy tư và kỉ niệm.
Bình luận
Âm thanh tạo ra từ cây đàn khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhìn quanh phòng, anh quyết định đóng cửa sổ thật chặt, thậm chí còn cố ý chèn khăn tắm xuống khe cửa ra vào để cách âm. Anh ngồi trên giường, bắt đầu kéo hết bản nhạc này đến bản nhạc khác, từ những bản nhạc thiếu nhi đơn giản cho đến những bản nhạc dài cả mấy chương với độ khó cao. Edwin chơi đàn với đôi mắt thẫn thờ, đầu óc tựa như trống rỗng, lại tựa như đầy ắp những suy tư và kỉ niệm.
Bình luận
Ánh sáng dìu dịu từ cây đèn ngủ nhỏ cùng với ánh trăng từ ngoài cửa sổ bao trùm lấy anh, bọc anh trong màu vàng ấm áp, tạo ảo giác rằng màn đêm cứ kéo dài vô tận trong tiếng đàn réo rắt.
Bình luận
Ánh sáng dìu dịu từ cây đèn ngủ nhỏ cùng với ánh trăng từ ngoài cửa sổ bao trùm lấy anh, bọc anh trong màu vàng ấm áp, tạo ảo giác rằng màn đêm cứ kéo dài vô tận trong tiếng đàn réo rắt.
Bình luận
Edwin đã kéo đàn thật lâu, cho đến khi cơ thể vốn đã mệt mỏi vì chuyến bay dài của anh kiệt sức đến mức phải dựa vào đầu giường. Tiếng đàn nhỏ dần rồi tắt hẳn, trả lại chỗ cho sự im lặng bao trùm lấy tất cả các ngóc ngách. Edwin mệt mỏi thả mình nằm xuống, vào khoảnh khắc tiếp xúc với đệm mềm, anh mới nhận ra rằng mình đã ngồi lâu đến mức không khí buổi đêm khiến cơ thể anh trở nên lạnh ngắt. Cây đàn đã trượt khỏi vai từ lâu nhưng tay vẫn nắm chắc lấy cây vĩ, Edwin mơ màng ngủ.
Bình luận
Edwin đã kéo đàn thật lâu, cho đến khi cơ thể vốn đã mệt mỏi vì chuyến bay dài của anh kiệt sức đến mức phải dựa vào đầu giường. Tiếng đàn nhỏ dần rồi tắt hẳn, trả lại chỗ cho sự im lặng bao trùm lấy tất cả các ngóc ngách. Edwin mệt mỏi thả mình nằm xuống, vào khoảnh khắc tiếp xúc với đệm mềm, anh mới nhận ra rằng mình đã ngồi lâu đến mức không khí buổi đêm khiến cơ thể anh trở nên lạnh ngắt. Cây đàn đã trượt khỏi vai từ lâu nhưng tay vẫn nắm chắc lấy cây vĩ, Edwin mơ màng ngủ.
Đồng hồ khi đó đã điểm bốn giờ sáng.
Bình luận
Đồng hồ khi đó đã điểm bốn giờ sáng.
Bình luận
Phải đến tám giờ rưỡi sáng Edwin mới tỉnh giấc, đầu đau âm ỉ vì đã thức quá khuya. Anh vệ sinh cá nhân và xuống nhà bằng dáng vẻ lờ đờ, và chỉ khi thấy Edward, đôi mắt thẫn thờ của anh mới loé lên chút xíu tỉnh táo.
Bình luận
Phải đến tám giờ rưỡi sáng Edwin mới tỉnh giấc, đầu đau âm ỉ vì đã thức quá khuya. Anh vệ sinh cá nhân và xuống nhà bằng dáng vẻ lờ đờ, và chỉ khi thấy Edward, đôi mắt thẫn thờ của anh mới loé lên chút xíu tỉnh táo.
Bình luận
Anh đưa tay dụi mắt để chắc chắn Edward đang ngồi đọc báo bên ghế sofa là thật chứ không phải ảo giác. Sau khi biết chắc đây là người yêu bằng xương bằng thịt, anh mới mở miệng, giọng khàn khàn nhưng nụ cười đã nở sẵn trên mặt:
Bình luận
Anh đưa tay dụi mắt để chắc chắn Edward đang ngồi đọc báo bên ghế sofa là thật chứ không phải ảo giác. Sau khi biết chắc đây là người yêu bằng xương bằng thịt, anh mới mở miệng, giọng khàn khàn nhưng nụ cười đã nở sẵn trên mặt:
Bình luận
“Chào buổi sáng, búp bê nhỏ. Anh xin lỗi vì đã không tới đón em.”
Bình luận
“Chào buổi sáng, búp bê nhỏ. Anh xin lỗi vì đã không tới đón em.”
Bình luận
Edward đặt tờ báo xuống bàn, bước tới trước mặt anh:
Bình luận
Edward đặt tờ báo xuống bàn, bước tới trước mặt anh:
Bình luận
“Không sao mà, em có thể tự đi được.” Cậu nhìn về phòng ăn, “Bác Edgar đã làm đồ ăn sáng cho anh rồi, mau đi ăn đi.
Bình luận
“Không sao mà, em có thể tự đi được.” Cậu nhìn về phòng ăn, “Bác Edgar đã làm đồ ăn sáng cho anh rồi, mau đi ăn đi.
Bình luận
“Còn em? Em đã ăn gì chưa?” Edwin đưa tay vuốt ve gò má cậu.
Bình luận
“Còn em? Em đã ăn gì chưa?” Edwin đưa tay vuốt ve gò má cậu.
Bình luận
“Em ăn rồi, đồ ăn ba anh nấu ngon lắm đấy.” Edward đẩy đẩy anh về phía phòng ăn, “Anh ăn đi, thế nào cũng phải dùng đủ bữa chứ.”
Bình luận
“Em ăn rồi, đồ ăn ba anh nấu ngon lắm đấy.” Edward đẩy đẩy anh về phía phòng ăn, “Anh ăn đi, thế nào cũng phải dùng đủ bữa chứ.”
Bình luận
“Anh biết rồi.” Edwin hơi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu.
Bình luận
“Anh biết rồi.” Edwin hơi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu.
Bình luận
Hôn xong, Edwin hơi lùi lại một bước ngắm nghía Edward. Hôm nay cậu mặc một chiếc quần âu cùng với sơ mi đen cổ đứng - thứ đáng lẽ không thể tồn tại trong tủ quần áo của người yêu thích sơ mi cổ điển như cậu.
Bình luận
Hôn xong, Edwin hơi lùi lại một bước ngắm nghía Edward. Hôm nay cậu mặc một chiếc quần âu cùng với sơ mi đen cổ đứng - thứ đáng lẽ không thể tồn tại trong tủ quần áo của người yêu thích sơ mi cổ điển như cậu.
Bình luận
Khẽ miết nhẹ cổ áo cậu, Edwin mỉm cười:
Bình luận
Khẽ miết nhẹ cổ áo cậu, Edwin mỉm cười:
Bình luận
“Hôm nay em đổi kiểu đấy à?”
Bình luận
“Hôm nay em đổi kiểu đấy à?”
Bình luận
“Vâng.” Edward ngại ngùng nắm lấy những ngón tay Edwin đang miết cổ áo của mình, “Anh từng gợi ý cho em mà. Thực ra thì em đã mua hai chiếc sơ mi đen để dự đám tang, một chiếc cổ bẻ, một chiếc cổ đứng. Nhưng mà chiếc cổ bẻ bị hỏng mất rồi.”
Bình luận
“Vâng.” Edward ngại ngùng nắm lấy những ngón tay Edwin đang miết cổ áo của mình, “Anh từng gợi ý cho em mà. Thực ra thì em đã mua hai chiếc sơ mi đen để dự đám tang, một chiếc cổ bẻ, một chiếc cổ đứng. Nhưng mà chiếc cổ bẻ bị hỏng mất rồi.”
Bình luận
“Kiểu áo này hợp với em lắm, mẹ chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng cho mà xem.” Nói đến đây, giọng Edwin nghe buồn hẳn, “Đấy là nếu mẹ còn có thể vỗ tay được.”
Bình luận
“Kiểu áo này hợp với em lắm, mẹ chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng cho mà xem.” Nói đến đây, giọng Edwin nghe buồn hẳn, “Đấy là nếu mẹ còn có thể vỗ tay được.”
Bình luận
Bầu không khí êm dịu giữa hai người trong thoáng chốc bỗng trở nên bối rối, sau cùng, Edwin đặt một chiếc hôn nữa lên má Edward rồi quay vào bếp, vừa đi vừa nói:
Bình luận
Bầu không khí êm dịu giữa hai người trong thoáng chốc bỗng trở nên bối rối, sau cùng, Edwin đặt một chiếc hôn nữa lên má Edward rồi quay vào bếp, vừa đi vừa nói:
Bình luận
“Nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy thay quần áo mặc nhà đi. Em không cần phải ăn mặc chỉnh tề khi ở nhà anh đâu.”
Bình luận
“Nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy thay quần áo mặc nhà đi. Em không cần phải ăn mặc chỉnh tề khi ở nhà anh đâu.”
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
Đám tang bà Louise sẽ được thực hiện vào ngày hôm sau khi thi thể đã chờ đủ thời gian để đưa vào lò hoả táng và các thủ tục cũng được giải quyết xong xuôi. Vì thế, cả ngày hôm nay Edward chỉ có mỗi một việc là thỉnh thoảng chạy vào bếp cùng ông Edgar nấu ăn, còn lại chỉ cần ở bên cạnh Edwin để anh không cảm thấy quá cô đơn.
Bình luận
Đám tang bà Louise sẽ được thực hiện vào ngày hôm sau khi thi thể đã chờ đủ thời gian để đưa vào lò hoả táng và các thủ tục cũng được giải quyết xong xuôi. Vì thế, cả ngày hôm nay Edward chỉ có mỗi một việc là thỉnh thoảng chạy vào bếp cùng ông Edgar nấu ăn, còn lại chỉ cần ở bên cạnh Edwin để anh không cảm thấy quá cô đơn.
Bình luận
Hiện tại, cả hai đang ngồi trong phòng ngủ của Edwin. Anh cầm cây đàn vĩ cầm nhỏ nhắn đưa cho Edward xem, tiện thể giải thích gốc gác của nó:
Bình luận
Hiện tại, cả hai đang ngồi trong phòng ngủ của Edwin. Anh cầm cây đàn vĩ cầm nhỏ nhắn đưa cho Edward xem, tiện thể giải thích gốc gác của nó:
Bình luận
“Cây đàn này ba mẹ anh mua khi anh bắt đầu tập đàn đấy. Hồi bé anh dùng là vừa nhất, bây giờ thì nó trở nên quá nhỏ so với anh rồi.”
Bình luận
“Cây đàn này ba mẹ anh mua khi anh bắt đầu tập đàn đấy. Hồi bé anh dùng là vừa nhất, bây giờ thì nó trở nên quá nhỏ so với anh rồi.”
Bình luận
Edward dựa đầu vào vai Edwin, nhìn ngắm cây đàn:
Bình luận
Edward dựa đầu vào vai Edwin, nhìn ngắm cây đàn:
Bình luận
“Đáng yêu quá.” Cậu vuốt ve rãnh chữ F trên mặt đàn, “Sao anh không đem nó về nhà mình giống hai cây đàn kia?”
Bình luận
“Đáng yêu quá.” Cậu vuốt ve rãnh chữ F trên mặt đàn, “Sao anh không đem nó về nhà mình giống hai cây đàn kia?”
Bình luận
“À, anh nghĩ để lại đây sẽ phù hợp hơn. Để nhà anh chắc nó hỏng mất.” Edwin đặt tay mình lên tay Edward, dịu dàng nói, “Em biết đấy, khi người ta đã có một cây vĩ cầm vừa tay rồi thì đâu cần cây thứ hai nữa?”
Bình luận
“À, anh nghĩ để lại đây sẽ phù hợp hơn. Để nhà anh chắc nó hỏng mất.” Edwin đặt tay mình lên tay Edward, dịu dàng nói, “Em biết đấy, khi người ta đã có một cây vĩ cầm vừa tay rồi thì đâu cần cây thứ hai nữa?”
Bình luận
“Mà chưa kể đó còn là một cây Stradivarius nữa chứ. Ông nội anh đã tặng anh khi anh học cấp ba nhỉ?”
Bình luận
“Mà chưa kể đó còn là một cây Stradivarius nữa chứ. Ông nội anh đã tặng anh khi anh học cấp ba nhỉ?”
Bình luận
“Đúng rồi. Mà cũng không hẳn. Chính xác là khi anh trúng tuyển vào Harvard ấy. Em biết mà, ông nội và ba anh cũng học ở đó nên việc anh đỗ vào khiến ông cảm thấy việc phá truyền thống đi học gần nhà đang được tiếp nối ấy. Buồn cười lắm đúng không?” Edwin ngả người xuống giường, “Từ đời ông của anh đổ về trước mọi người chỉ toàn thích học mấy trường trong nước như Oxford và Cambridge thôi, rồi tự dưng đến đời ông của anh thì truyền thống đứt đoạn. Đầu tiên là ông của anh đỗ Harvard, sau đến em trai ông ấy đỗ West Point, rồi ba anh, rồi đến anh. Nói chung là ông nội có vẻ tự hào về sự nổi loạn của mình lắm.”
Bình luận
“Đúng rồi. Mà cũng không hẳn. Chính xác là khi anh trúng tuyển vào Harvard ấy. Em biết mà, ông nội và ba anh cũng học ở đó nên việc anh đỗ vào khiến ông cảm thấy việc phá truyền thống đi học gần nhà đang được tiếp nối ấy. Buồn cười lắm đúng không?” Edwin ngả người xuống giường, “Từ đời ông của anh đổ về trước mọi người chỉ toàn thích học mấy trường trong nước như Oxford và Cambridge thôi, rồi tự dưng đến đời ông của anh thì truyền thống đứt đoạn. Đầu tiên là ông của anh đỗ Harvard, sau đến em trai ông ấy đỗ West Point, rồi ba anh, rồi đến anh. Nói chung là ông nội có vẻ tự hào về sự nổi loạn của mình lắm.”
Bình luận
Edward cũng nằm xuống bên cạnh anh, mỉm cười:
Bình luận
Edward cũng nằm xuống bên cạnh anh, mỉm cười:
Bình luận
“Gia đình anh tuyệt thật đấy.”
Bình luận
“Gia đình anh tuyệt thật đấy.”
Bình luận
Cậu nghiêng người ôm Edwin:
Bình luận
Cậu nghiêng người ôm Edwin:
Bình luận
“Mà này cưng ơi, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Em biết là anh không thích chia sẻ về cảm xúc của mình nhưng ít ra cũng đừng giấu kín quá mức chứ. Anh có thể bảo với em khi anh cảm thấy không ổn mà.”
Bình luận
“Mà này cưng ơi, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Em biết là anh không thích chia sẻ về cảm xúc của mình nhưng ít ra cũng đừng giấu kín quá mức chứ. Anh có thể bảo với em khi anh cảm thấy không ổn mà.”
Bình luận
Khóe môi Edwin khẽ cong lên, anh cũng nghiêng người ôm Edward vào lòng:
Bình luận
Khóe môi Edwin khẽ cong lên, anh cũng nghiêng người ôm Edward vào lòng:
Bình luận
“Anh sẽ ổn thôi.” Anh ghé sát vào tai Edward, “Cảm ơn em đã ở đây. Ý anh là cảm ơn em đã đến vào hôm nay thay vì ngày mai mới đến. Và xin lỗi nữa, phải rồi, xin lỗi vì đã làm lỡ công việc của em.”
Bình luận
“Anh sẽ ổn thôi.” Anh ghé sát vào tai Edward, “Cảm ơn em đã ở đây. Ý anh là cảm ơn em đã đến vào hôm nay thay vì ngày mai mới đến. Và xin lỗi nữa, phải rồi, xin lỗi vì đã làm lỡ công việc của em.”
Bình luận
“Không lỡ đâu.” Edward đưa tay ôm má anh, “Em đã muốn xin nghỉ phép lâu rồi. Thầy Stephen đã xin nghỉ phép hẳn một tuần để đi trăng mật cùng chồng mới cưới, em không thể cứ thế chết dí trong phòng khám nghiệm được.”
Bình luận
“Không lỡ đâu.” Edward đưa tay ôm má anh, “Em đã muốn xin nghỉ phép lâu rồi. Thầy Stephen đã xin nghỉ phép hẳn một tuần để đi trăng mật cùng chồng mới cưới, em không thể cứ thế chết dí trong phòng khám nghiệm được.”
Bình luận
“Mong là cấp trên của em không nghe được câu này, nếu không họ sẽ buồn lắm đấy.” Edwin bật cười, anh dùng đầu ngón tay lướt dọc sống mũi Edward.
Bình luận
“Mong là cấp trên của em không nghe được câu này, nếu không họ sẽ buồn lắm đấy.” Edwin bật cười, anh dùng đầu ngón tay lướt dọc sống mũi Edward.
Bình luận
“Còn nữa, ba anh cũng đề nghị với em rằng liệu em có thể đến ngay hôm nay không. Bác ấy cảm thấy có em ở đây với anh sẽ tốt hơn. Dù sao thì giữa ba và con trai, nhất là con trai như Edwin thì vẫn luôn có một chút gì đó khó mở lòng nhỉ?”
Bình luận
“Còn nữa, ba anh cũng đề nghị với em rằng liệu em có thể đến ngay hôm nay không. Bác ấy cảm thấy có em ở đây với anh sẽ tốt hơn. Dù sao thì giữa ba và con trai, nhất là con trai như Edwin thì vẫn luôn có một chút gì đó khó mở lòng nhỉ?”
Bình luận
“Ông ấy luôn cảm thấy như vậy mà. Kỳ thực thì ba là người anh ít thân thiết nhất trong nhà. Dường như luôn có khoảng cách gì đó giữa ba và anh.” Edwin nhìn lên trần nhà, “Em biết mà, giữa hai người đàn ông với nhau, có những chuyện nói ra không thoải mái lắm, anh vẫn thích chia sẻ với mẹ hơn, và Kate thì ngược lại. Hình như người cha nào trên đời cũng cưng con gái hơn.”
Bình luận
“Ông ấy luôn cảm thấy như vậy mà. Kỳ thực thì ba là người anh ít thân thiết nhất trong nhà. Dường như luôn có khoảng cách gì đó giữa ba và anh.” Edwin nhìn lên trần nhà, “Em biết mà, giữa hai người đàn ông với nhau, có những chuyện nói ra không thoải mái lắm, anh vẫn thích chia sẻ với mẹ hơn, và Kate thì ngược lại. Hình như người cha nào trên đời cũng cưng con gái hơn.”
Bình luận
“Tất nhiên rồi, con gái là hiện thân của vợ đó mà.” Edward bật cười. Sau đó, giọng cậu trở nên nghiêm túc hẳn, “Mà này, anh thì đã có em trông rồi, Kate cũng thế, vậy còn ba anh thì sao? Không thể để ông ấy cứ lầm lũi một mình được.”
Bình luận
“Tất nhiên rồi, con gái là hiện thân của vợ đó mà.” Edward bật cười. Sau đó, giọng cậu trở nên nghiêm túc hẳn, “Mà này, anh thì đã có em trông rồi, Kate cũng thế, vậy còn ba anh thì sao? Không thể để ông ấy cứ lầm lũi một mình được.”
Bình luận
“Ba đủ trải đời để đưa ra một quyết định đúng đắn cho mình, ông ấy sẽ không làm gì dại dột đâu.” Edwin cũng trở nên nghiêm túc nhưng nhiều hơn là dịu giọng trấn an cậu, “Có lẽ ông ấy sẽ sống tiếp như trước đây: thức dậy nấu bữa sáng, đến trường dạy học, dọn dẹp nhà cửa sân vườn, nghiên cứu mấy dự án gì đó và chơi đàn, chỉ khác là không có mẹ anh thôi.”
Bình luận
“Ba đủ trải đời để đưa ra một quyết định đúng đắn cho mình, ông ấy sẽ không làm gì dại dột đâu.” Edwin cũng trở nên nghiêm túc nhưng nhiều hơn là dịu giọng trấn an cậu, “Có lẽ ông ấy sẽ sống tiếp như trước đây: thức dậy nấu bữa sáng, đến trường dạy học, dọn dẹp nhà cửa sân vườn, nghiên cứu mấy dự án gì đó và chơi đàn, chỉ khác là không có mẹ anh thôi.”
Bình luận
Anh vùi mặt vào hõm vai Edward, giọng rầm rì:
Bình luận
Anh vùi mặt vào hõm vai Edward, giọng rầm rì:
Bình luận
“Ba từng bảo anh rằng không thể giúp con thiên nga đỡ buồn sau cái chết của bạn tình bằng cách cho nó một con khác, nó sẽ phải tự vượt qua sự mất mát thôi. Anh nghĩ ba cũng muốn tự mình vượt qua, dù hơi khó nhưng chắc chắn ông ấy sẽ đi một mình. Trước giờ chỉ có mẹ đi cùng ông ấy, mà nếu mẹ không thể đi thì ông ấy cũng không để ai thế chỗ đâu.”
Bình luận
“Ba từng bảo anh rằng không thể giúp con thiên nga đỡ buồn sau cái chết của bạn tình bằng cách cho nó một con khác, nó sẽ phải tự vượt qua sự mất mát thôi. Anh nghĩ ba cũng muốn tự mình vượt qua, dù hơi khó nhưng chắc chắn ông ấy sẽ đi một mình. Trước giờ chỉ có mẹ đi cùng ông ấy, mà nếu mẹ không thể đi thì ông ấy cũng không để ai thế chỗ đâu.”