Chương 53: Ngu xuẩn (2)


Sao, sao Tô Đông An lại biết được? Nó thực sự biết cô ta là thủ phạm? Nhưng bằng cách nào? Rõ ràng cô ta đã canh thời gian vào lớp, còn đặc biệt đeo găng tay rồi mới vứt màu. Liệu có xảy ra sai sót ở khâu nào không? Hình như, lúc mở túi vải cô ta quên đeo găng tay?

Bình luận

Sao, sao Tô Đông An lại biết được? Nó thực sự biết cô ta là thủ phạm? Nhưng bằng cách nào? Rõ ràng cô ta đã canh thời gian vào lớp, còn đặc biệt đeo găng tay rồi mới vứt màu. Liệu có xảy ra sai sót ở khâu nào không? Hình như, lúc mở túi vải cô ta quên đeo găng tay?

Phan Thanh Mai cắn móng tay, lo lắng nghĩ thầm. Nếu cô ta đeo găng tay cả quá trình thì dù Tô Đông An có báo công an cũng chẳng tìm ra được cô ta. Nhưng vấn đề là cô ta không nhớ rõ lúc mở túi vải ấy bản thân đã đeo găng tay hay chưa? Hoặc nhỡ trong tay Tô Đông An có chứng cứ khác thì sao? Cô ta không dám mạo hiểm, vì nếu sơ sẩy một chút thôi là mọi chuyện sẽ đến tai mẹ cô ta mất. Không được! Không thể để chuyện này xảy ra.

Bình luận

Phan Thanh Mai cắn móng tay, lo lắng nghĩ thầm. Nếu cô ta đeo găng tay cả quá trình thì dù Tô Đông An có báo công an cũng chẳng tìm ra được cô ta. Nhưng vấn đề là cô ta không nhớ rõ lúc mở túi vải ấy bản thân đã đeo găng tay hay chưa? Hoặc nhỡ trong tay Tô Đông An có chứng cứ khác thì sao? Cô ta không dám mạo hiểm, vì nếu sơ sẩy một chút thôi là mọi chuyện sẽ đến tai mẹ cô ta mất. Không được! Không thể để chuyện này xảy ra.

Cô ta nghiêng đầu, nhìn Nguyễn Huệ Lan với ánh mắt cầu cứu.

Bình luận

Cô ta nghiêng đầu, nhìn Nguyễn Huệ Lan với ánh mắt cầu cứu.

"Lan... Lan ơi. Bà nói, bây giờ phải làm sao?"

Bình luận

"Lan... Lan ơi. Bà nói, bây giờ phải làm sao?"

Nguyễn Huệ Lan ngạc nhiên nhìn cô ta, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh xem có ai để ý bọn họ không rồi mới hỏi nhỏ:

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan ngạc nhiên nhìn cô ta, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh xem có ai để ý bọn họ không rồi mới hỏi nhỏ:

"Là cậu làm à?"

Bình luận

"Là cậu làm à?"

Phan Thanh Mai mím môi, gật đầu.

Bình luận

Phan Thanh Mai mím môi, gật đầu.

Nguyễn Huệ Lan cau mày, phát một cái vào bả vai cô ta, trách cứ:

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan cau mày, phát một cái vào bả vai cô ta, trách cứ:

"Cậu điên à? Tớ bảo đừng động vào An rồi mà!"

Bình luận

"Cậu điên à? Tớ bảo đừng động vào An rồi mà!"

Phan Thanh Mai sốt ruột đáp: "Làm thì cũng đã làm rồi, giờ nói đến vấn đề này cũng có giải quyết được đâu. Bà nói, tôi có nên lên đấy không? Nếu không lên, nhỡ con An nó báo công an thật thì sao?"

Bình luận

Phan Thanh Mai sốt ruột đáp: "Làm thì cũng đã làm rồi, giờ nói đến vấn đề này cũng có giải quyết được đâu. Bà nói, tôi có nên lên đấy không? Nếu không lên, nhỡ con An nó báo công an thật thì sao?"

Nếu là Tô Đông An thì chắc chắn sẽ báo công an rồi, nhưng không thể để Phan Thanh Mai bị lôi lên đồn được. Nguyễn Huệ Lan cắn môi, an ủi cô ta.

Bình luận

Nếu là Tô Đông An thì chắc chắn sẽ báo công an rồi, nhưng không thể để Phan Thanh Mai bị lôi lên đồn được. Nguyễn Huệ Lan cắn môi, an ủi cô ta.

"Không sao đâu. An có nói nếu sau tiết học này lên phòng họp số ba thì cậu ấy đồng ý giải quyết riêng với nhau mà. Tớ sẽ lên đó cùng cậu."

Bình luận

"Không sao đâu. An có nói nếu sau tiết học này lên phòng họp số ba thì cậu ấy đồng ý giải quyết riêng với nhau mà. Tớ sẽ lên đó cùng cậu."

"Cảm ơn bà." Nghe Nguyễn Huệ Lan nói, Phan Thanh Mai như được tiếp thêm sức mạnh, vội vàng gật đầu cảm ơn.

Bình luận

"Cảm ơn bà." Nghe Nguyễn Huệ Lan nói, Phan Thanh Mai như được tiếp thêm sức mạnh, vội vàng gật đầu cảm ơn.

Kết thúc tiết học, hai người bình thản ra ngoài, tựa như bọn họ chỉ đi dạo loanh quanh như ngày thường chứ không phải đi thú tội.

Bình luận

Kết thúc tiết học, hai người bình thản ra ngoài, tựa như bọn họ chỉ đi dạo loanh quanh như ngày thường chứ không phải đi thú tội.

Phòng họp số ba khá nhỏ, chỉ đủ kê một chiếc bàn dài ở giữa, còn chiếc bảng trắng và màn hình tivi có thể kết nối với máy tính thì được lắp ở hai bức tường đối diện nhau.

Bình luận

Phòng họp số ba khá nhỏ, chỉ đủ kê một chiếc bàn dài ở giữa, còn chiếc bảng trắng và màn hình tivi có thể kết nối với máy tính thì được lắp ở hai bức tường đối diện nhau.

Lúc hai người họ bước vào, cô giáo chủ nhiệm, Tô Đông An và Lưu Thiên Lãng đã có mặt ở đấy. Ba người ngồi phía đối diện cửa đi, nhìn bọn họ. Thấy cậu, Nguyễn Huệ Lan hơi bối rối rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Bình luận

Lúc hai người họ bước vào, cô giáo chủ nhiệm, Tô Đông An và Lưu Thiên Lãng đã có mặt ở đấy. Ba người ngồi phía đối diện cửa đi, nhìn bọn họ. Thấy cậu, Nguyễn Huệ Lan hơi bối rối rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Quả nhiên là cậu ta. Tô Đông An nhướn mày, giọng nói trong veo không cảm xúc vang lên:

Bình luận

Quả nhiên là cậu ta. Tô Đông An nhướn mày, giọng nói trong veo không cảm xúc vang lên:

"Ai trong hai cậu là người đã phá màu của tôi?"

Bình luận

"Ai trong hai cậu là người đã phá màu của tôi?"

Cô liếc nhìn dáng vẻ bồn chồn, lấm lét của Phan Thanh Mai, lại nhìn Nguyễn Huệ Lan đang đứng bên an ủi, nói:

Bình luận

Cô liếc nhìn dáng vẻ bồn chồn, lấm lét của Phan Thanh Mai, lại nhìn Nguyễn Huệ Lan đang đứng bên an ủi, nói:

"Là cậu à?"

Bình luận

"Là cậu à?"

Nguyễn Huệ Lan sững sờ dừng mọi hoạt động, quay đầu nhìn cô. Tô Đông An có ý gì? Rõ ràng ai cũng nhìn ra được là Phan Thanh Mai làm, vậy mà lại chỉ đích danh cô ta!

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan sững sờ dừng mọi hoạt động, quay đầu nhìn cô. Tô Đông An có ý gì? Rõ ràng ai cũng nhìn ra được là Phan Thanh Mai làm, vậy mà lại chỉ đích danh cô ta!

"Tớ..."

Bình luận

"Tớ..."

Chẳng đợi Nguyễn Huệ Lan kịp nói lời nào, Phan Thanh Mai đã sửng cồ lên, đứng chắn trước mặt cô ta mà đáp:

Bình luận

Chẳng đợi Nguyễn Huệ Lan kịp nói lời nào, Phan Thanh Mai đã sửng cồ lên, đứng chắn trước mặt cô ta mà đáp:

"Mày không cần phải nhìn cái Lan bằng ánh mắt ấy đâu! Tao mới là người phá. Là tao, được chưa?"

Bình luận

"Mày không cần phải nhìn cái Lan bằng ánh mắt ấy đâu! Tao mới là người phá. Là tao, được chưa?"

Nguyễn Huệ Lan vì cô ta nên mới lên đây, vậy nên cô ta cũng sẽ không để Nguyễn Huệ Lan chịu chút ấm ức nào.

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan vì cô ta nên mới lên đây, vậy nên cô ta cũng sẽ không để Nguyễn Huệ Lan chịu chút ấm ức nào.

Tô Đông An cúi đầu, bật cười: "Cái thái độ này... Đúng là hết thuốc chữa."

Bình luận

Tô Đông An cúi đầu, bật cười: "Cái thái độ này... Đúng là hết thuốc chữa."

Phan Thanh Mai bỗng cười khẩy, đáp:

Bình luận

Phan Thanh Mai bỗng cười khẩy, đáp:

"Mày tưởng tao sợ mày à? Tao chẳng làm sai gì cả. Mày mới chính là người sai ở đây! Chính mày là người luôn chèn ép, đối xử với cái Lan không ra gì nên tao đành phải dạy cho mày một bài học."

Bình luận

"Mày tưởng tao sợ mày à? Tao chẳng làm sai gì cả. Mày mới chính là người sai ở đây! Chính mày là người luôn chèn ép, đối xử với cái Lan không ra gì nên tao đành phải dạy cho mày một bài học."

Sợ Phan Thanh Mai lại nói hết mọi việc ra, Nguyễn Huệ Lan vội kéo tay cô ta, khuyên giải:

Bình luận

Sợ Phan Thanh Mai lại nói hết mọi việc ra, Nguyễn Huệ Lan vội kéo tay cô ta, khuyên giải:

"Kìa Mai! Cậu nói linh tinh cái gì đấy! Chúng ta lên đây để hòa giải, xin lỗi An mà. Đừng nói mấy việc đâu đâu đó nữa."

Bình luận

"Kìa Mai! Cậu nói linh tinh cái gì đấy! Chúng ta lên đây để hòa giải, xin lỗi An mà. Đừng nói mấy việc đâu đâu đó nữa."

"Gì chứ! Linh tinh chỗ nào! Rõ ràng là nó..."

Bình luận

"Gì chứ! Linh tinh chỗ nào! Rõ ràng là nó..."

"Đủ rồi!" Cô giáo chủ nhiệm tức giận đập bàn quát. "Thái độ của em vậy là sao hả Mai? Em có còn thấy cô vẫn đang ngồi đây hay không? Đã làm sai lại còn đổ lỗi cho người khác. Trước đó cô nói với em thế nào?"

Bình luận

"Đủ rồi!" Cô giáo chủ nhiệm tức giận đập bàn quát. "Thái độ của em vậy là sao hả Mai? Em có còn thấy cô vẫn đang ngồi đây hay không? Đã làm sai lại còn đổ lỗi cho người khác. Trước đó cô nói với em thế nào?"

Phan Thanh Mai ấm ức, chỉ vào Tô Đông An đang ngồi bên cạnh cô giáo:

Bình luận

Phan Thanh Mai ấm ức, chỉ vào Tô Đông An đang ngồi bên cạnh cô giáo:

"Cô chẳng biết gì về nó cả. Có những thứ không lồ lộ trước mắt nhưng không có nghĩa là nó chẳng làm gì đâu cô."

Bình luận

"Cô chẳng biết gì về nó cả. Có những thứ không lồ lộ trước mắt nhưng không có nghĩa là nó chẳng làm gì đâu cô."

Nghe Phan Thanh Mai nói vậy, Tô Đông An cũng biết dù có tiếp tục thì cuộc nói chuyện này cũng chẳng đi đến đâu. Cô đặt tay xuống bàn, mượn lực đẩy đó để đứng dậy.

Bình luận

Nghe Phan Thanh Mai nói vậy, Tô Đông An cũng biết dù có tiếp tục thì cuộc nói chuyện này cũng chẳng đi đến đâu. Cô đặt tay xuống bàn, mượn lực đẩy đó để đứng dậy.

"Nếu cậu đã nghĩ thế thì tôi không còn gì để nói. Để việc hòa giải diễn ra thuận lợi hơn, có lẽ tôi nên để người lớn đến nói chuyện với nhau."

Bình luận

"Nếu cậu đã nghĩ thế thì tôi không còn gì để nói. Để việc hòa giải diễn ra thuận lợi hơn, có lẽ tôi nên để người lớn đến nói chuyện với nhau."

"Mày..." Phan Thanh Mai vừa tức mà vừa lo.

Bình luận

"Mày..." Phan Thanh Mai vừa tức mà vừa lo.

Nguyễn Huệ Lan thấy vậy vội vàng chặn cửa, ngăn cản bước chân của cô:

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan thấy vậy vội vàng chặn cửa, ngăn cản bước chân của cô:

"Tính tình Mai có hơi nóng nảy chứ cậu ấy không phải là người xấu đâu An. Tất cả là lỗi tại tớ. Tại tớ tâm sự linh tinh khiến cậu ấy hiểu lầm cậu."

Bình luận

"Tính tình Mai có hơi nóng nảy chứ cậu ấy không phải là người xấu đâu An. Tất cả là lỗi tại tớ. Tại tớ tâm sự linh tinh khiến cậu ấy hiểu lầm cậu."

Nguyễn Huệ Lan định nắm tay Tô Đông An nhưng cô nhanh chóng tránh đi. Cô ta bối rối nói tiếp:

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan định nắm tay Tô Đông An nhưng cô nhanh chóng tránh đi. Cô ta bối rối nói tiếp:

"Chúng ta có thể giải quyết riêng với nhau thôi được không An? Đền bù gấp năm... không, gấp sáu lần chỗ đó tớ cũng chịu. Gia đình Mai hơi phức tạp, cậu nể mặt tớ, tha cho cậu ấy lần này được không?"

Bình luận

"Chúng ta có thể giải quyết riêng với nhau thôi được không An? Đền bù gấp năm... không, gấp sáu lần chỗ đó tớ cũng chịu. Gia đình Mai hơi phức tạp, cậu nể mặt tớ, tha cho cậu ấy lần này được không?"

"Cậu nghĩ cậu là ai mà tôi phải nể mặt? Đừng có coi trọng bản thân mình quá như vậy. Nực cười lắm!"

Bình luận

"Cậu nghĩ cậu là ai mà tôi phải nể mặt? Đừng có coi trọng bản thân mình quá như vậy. Nực cười lắm!"

Nguyễn Huệ Lan: "..."

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan: "..."

Nội tâm Phan Thanh Mai giằng xé dữ dội. Một bên muốn cô ta thuận theo, không làm lớn chuyện; một bên lại không thể chịu được việc Nguyễn Huệ Lan vì mình mà phải cúi đầu trước Tô Đông An. Sau cùng, cảm xúc lấn át lý trí, cô ta không nhịn được nữa mà lên tiếng:

Bình luận

Nội tâm Phan Thanh Mai giằng xé dữ dội. Một bên muốn cô ta thuận theo, không làm lớn chuyện; một bên lại không thể chịu được việc Nguyễn Huệ Lan vì mình mà phải cúi đầu trước Tô Đông An. Sau cùng, cảm xúc lấn át lý trí, cô ta không nhịn được nữa mà lên tiếng:

"Bà không cần phải vì tôi mà cúi đầu trước nó đâu."

Bình luận

"Bà không cần phải vì tôi mà cúi đầu trước nó đâu."

Phan Thanh Mai đúng kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Tô Đông An nghiêng đầu nhìn cô giáo, thấy cô giáo vẫn không nói gì. Biết đây có thể là cách mà cô giáo muốn "xoa dịu" mình, chỉ cần không báo công an thì cô có toàn quyền quyết định mọi thứ. Tô Đông An mỉm cười, cầm điện thoại tính gọi cho ai đó nhưng bị Nguyễn Huệ Lan nhanh chóng giật lấy. Cô nhướn mày, vươn tay ra.

Bình luận

Phan Thanh Mai đúng kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Tô Đông An nghiêng đầu nhìn cô giáo, thấy cô giáo vẫn không nói gì. Biết đây có thể là cách mà cô giáo muốn "xoa dịu" mình, chỉ cần không báo công an thì cô có toàn quyền quyết định mọi thứ. Tô Đông An mỉm cười, cầm điện thoại tính gọi cho ai đó nhưng bị Nguyễn Huệ Lan nhanh chóng giật lấy. Cô nhướn mày, vươn tay ra.

"Đưa đây!"

Bình luận

"Đưa đây!"

Nguyễn Huệ Lan siết chặt điện thoại trong tay: "Đừng mà An. Xin cậu đấy!"

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan siết chặt điện thoại trong tay: "Đừng mà An. Xin cậu đấy!"

"Tại sao tôi phải quan tâm hoàn cảnh của một kẻ đã xấu tính lại còn không biết hối lỗi như cậu ta?"

Bình luận

"Tại sao tôi phải quan tâm hoàn cảnh của một kẻ đã xấu tính lại còn không biết hối lỗi như cậu ta?"

Nắm được ý tứ trong lời cô nói, Nguyễn Huệ Lan nhanh nhảu đáp: "Mai xin lỗi cậu liền đây."

Bình luận

Nắm được ý tứ trong lời cô nói, Nguyễn Huệ Lan nhanh nhảu đáp: "Mai xin lỗi cậu liền đây."

Mặc cho Nguyễn Huệ Lan huých tay ra hiệu, miệng Phan Thanh Mai vẫn mím chặt, tựa như cô ta không cam lòng khi phải cúi đầu trước một người như Tô Đông An.

Bình luận

Mặc cho Nguyễn Huệ Lan huých tay ra hiệu, miệng Phan Thanh Mai vẫn mím chặt, tựa như cô ta không cam lòng khi phải cúi đầu trước một người như Tô Đông An.

Đến lúc này thì kiên nhẫn trong Nguyễn Huệ Lan cũng bị vét sạch. Bản thân đã nói hết nước hết cái mà Phan Thanh Mai vẫn đứng im như phỗng. Cô ta hạ giọng, nhắc nhở lần cuối cùng.

Bình luận

Đến lúc này thì kiên nhẫn trong Nguyễn Huệ Lan cũng bị vét sạch. Bản thân đã nói hết nước hết cái mà Phan Thanh Mai vẫn đứng im như phỗng. Cô ta hạ giọng, nhắc nhở lần cuối cùng.

"Nếu cậu vẫn còn cứng đầu, tớ sẽ mặc kệ cậu."

Bình luận

"Nếu cậu vẫn còn cứng đầu, tớ sẽ mặc kệ cậu."

Nghe vậy Phan Thanh Mai ủ rũ xuống nước: "Tôi biết rồi."

Bình luận

Nghe vậy Phan Thanh Mai ủ rũ xuống nước: "Tôi biết rồi."

Tô Đông An hờ hững nhìn cô ta:

Bình luận

Tô Đông An hờ hững nhìn cô ta:

"Chỉ cần cúi đầu, xin lỗi sao cho thật "chân thành" và đền số tiền tương đương với số bút màu đã hỏng, tôi sẽ tha cho cậu lần này."

Bình luận

"Chỉ cần cúi đầu, xin lỗi sao cho thật "chân thành" và đền số tiền tương đương với số bút màu đã hỏng, tôi sẽ tha cho cậu lần này."

Dù sao Phan Thanh Mai cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc vô cùng tin lời bạn mình mà thôi. Cô sẽ tha cho cô ta lần này. Mặc dù hiện tại cơn tức trong cô vẫn chưa nguôi, nhưng cô hiểu, sự việc không to tát đến mức phải làm quá mọi chuyện lên. Chỉ là cô muốn dọa Phan Thanh Mai một chút mà thôi. Tuy nhiên, nếu còn có lần sau, cô ta sẽ phải trả cái giá thật đắt cho hành vi của mình.

Bình luận

Dù sao Phan Thanh Mai cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc vô cùng tin lời bạn mình mà thôi. Cô sẽ tha cho cô ta lần này. Mặc dù hiện tại cơn tức trong cô vẫn chưa nguôi, nhưng cô hiểu, sự việc không to tát đến mức phải làm quá mọi chuyện lên. Chỉ là cô muốn dọa Phan Thanh Mai một chút mà thôi. Tuy nhiên, nếu còn có lần sau, cô ta sẽ phải trả cái giá thật đắt cho hành vi của mình.

Dường như Phan Thanh Mai vẫn còn không cam lòng nên đưa mắt nhìn cô giáo chủ nhiệm như muốn cô giáo lên tiếng ngăn cản Tô Đông An, nhưng cô lại thản nhiên mà đáp rằng:

Bình luận

Dường như Phan Thanh Mai vẫn còn không cam lòng nên đưa mắt nhìn cô giáo chủ nhiệm như muốn cô giáo lên tiếng ngăn cản Tô Đông An, nhưng cô lại thản nhiên mà đáp rằng:

"Xin lỗi là việc em bắt buộc phải làm dù cho An có báo công an, gọi phụ huynh, hay lựa chọn giải quyết riêng với nhau đi nữa nên không cần nhìn cô làm gì."

Bình luận

"Xin lỗi là việc em bắt buộc phải làm dù cho An có báo công an, gọi phụ huynh, hay lựa chọn giải quyết riêng với nhau đi nữa nên không cần nhìn cô làm gì."

Thấy không ai đứng về phía mình, Phan Thanh Mai chỉ có thể "khuất nhục" cúi đầu nhận lỗi.

Bình luận

Thấy không ai đứng về phía mình, Phan Thanh Mai chỉ có thể "khuất nhục" cúi đầu nhận lỗi.

Lúc cô ta ngang qua cô, Tô Đông An bỗng lên tiếng, âm thanh phát ra chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Bình luận

Lúc cô ta ngang qua cô, Tô Đông An bỗng lên tiếng, âm thanh phát ra chỉ đủ để hai người nghe thấy.

"Chẳng phải sau cùng thì cậu vẫn phải xin lỗi tôi sao?"

Bình luận

"Chẳng phải sau cùng thì cậu vẫn phải xin lỗi tôi sao?"

"..."

Bình luận

"..."

Lòng Phan Thanh Mai uất nghẹn cực độ nhưng vẫn cố nén cảm giác muốn phản bác lại. Cô ta bặm môi, cúi đầu, theo chân Nguyễn Huệ Lan ra ngoài khiến Tô Đông An không khỏi kinh ngạc, suy tư nhìn theo bóng lưng cô ta.

Bình luận

Lòng Phan Thanh Mai uất nghẹn cực độ nhưng vẫn cố nén cảm giác muốn phản bác lại. Cô ta bặm môi, cúi đầu, theo chân Nguyễn Huệ Lan ra ngoài khiến Tô Đông An không khỏi kinh ngạc, suy tư nhìn theo bóng lưng cô ta.

Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, lúc này Lưu Thiên Lãng mới đứng dậy, tiến về phía Tô Đông An đang đứng, vỗ nhẹ vào lưng cô một cái, nói:

Bình luận

Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, lúc này Lưu Thiên Lãng mới đứng dậy, tiến về phía Tô Đông An đang đứng, vỗ nhẹ vào lưng cô một cái, nói:

"Cậu về lớp trước đi. Tớ có chút chuyện cần nói với cô giáo."

Bình luận

"Cậu về lớp trước đi. Tớ có chút chuyện cần nói với cô giáo."

Sau cuộc giằng co với đám Nguyễn Huệ Lan, Tô Đông An cũng đã thấm mệt, cộng thêm trong lòng vẫn đau đáu về số màu đã hỏng nên cô không còn đủ sức để quan tâm Lưu Thiên Lãng có việc gì mà cần phải nói chuyện riêng với cô giáo. Cô chỉ gật đầu qua loa rồi ra khỏi phòng họp.

Bình luận

Sau cuộc giằng co với đám Nguyễn Huệ Lan, Tô Đông An cũng đã thấm mệt, cộng thêm trong lòng vẫn đau đáu về số màu đã hỏng nên cô không còn đủ sức để quan tâm Lưu Thiên Lãng có việc gì mà cần phải nói chuyện riêng với cô giáo. Cô chỉ gật đầu qua loa rồi ra khỏi phòng họp.

Theo văn hóa phương Tây, thứ Sáu ngày 13 là một ngày cực kỳ xui xẻo, nhưng đối với Tô Đông An, ngày cực kỳ xui xẻo ấy chính là ngày hôm nay mới phải. Trước mặt cô lúc này là hai con người mà cô không muốn gặp ở thời điểm hiện tại nhất, khi mà tâm trạng cô đang trong trạng thái bất ổn.

Bình luận

Theo văn hóa phương Tây, thứ Sáu ngày 13 là một ngày cực kỳ xui xẻo, nhưng đối với Tô Đông An, ngày cực kỳ xui xẻo ấy chính là ngày hôm nay mới phải. Trước mặt cô lúc này là hai con người mà cô không muốn gặp ở thời điểm hiện tại nhất, khi mà tâm trạng cô đang trong trạng thái bất ổn.

Tô Đông An rũ mắt, tính lướt qua bọn họ nhưng không thành công. Ngô Bảo Nhi tiến lên, chặn đường cô đang đi.

Bình luận

Tô Đông An rũ mắt, tính lướt qua bọn họ nhưng không thành công. Ngô Bảo Nhi tiến lên, chặn đường cô đang đi.

"Hi, An. Buổi trưa bọn tớ có đến tìm cậu mà không thấy cậu ở trong lớp."

Bình luận

"Hi, An. Buổi trưa bọn tớ có đến tìm cậu mà không thấy cậu ở trong lớp."

Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: "Tránh ra."

Bình luận

Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: "Tránh ra."

Ngô Bảo Nhi hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô ta híp mắt, cười tươi: "Cậu lạnh lùng ghê. Vì trưa không thể gặp cậu nên giờ bọn tớ mới tới muốn đưa cậu chút đồ nè."

Bình luận

Ngô Bảo Nhi hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô ta híp mắt, cười tươi: "Cậu lạnh lùng ghê. Vì trưa không thể gặp cậu nên giờ bọn tớ mới tới muốn đưa cậu chút đồ nè."

Nói rồi, Ngô Bảo Nhi tránh sang một bên, để lộ ra Dương Minh Huỳnh đang đứng đằng sau. Cô ấy tiến tới, hồi hộp nhét hộp sữa vào tay Tô Đông An.

Bình luận

Nói rồi, Ngô Bảo Nhi tránh sang một bên, để lộ ra Dương Minh Huỳnh đang đứng đằng sau. Cô ấy tiến tới, hồi hộp nhét hộp sữa vào tay Tô Đông An.

"Ừm... An... Loại sữa cậu yêu thích nhất này."

Bình luận

"Ừm... An... Loại sữa cậu yêu thích nhất này."

Tô Đông An cầm hộp sữa, nhìn mặt cắm ống hút hồi lâu không nói gì. Dương Minh Huỳnh dường như không để ý đến biểu hiện lạ lùng này của cô. Cô ấy chỉ biết, đây là lần đầu tiên Tô Đông An nhận đồ cô ấy tặng sau nhiều hôm làm "phiền" nên mừng như mở cờ trong bụng.

Bình luận

Tô Đông An cầm hộp sữa, nhìn mặt cắm ống hút hồi lâu không nói gì. Dương Minh Huỳnh dường như không để ý đến biểu hiện lạ lùng này của cô. Cô ấy chỉ biết, đây là lần đầu tiên Tô Đông An nhận đồ cô ấy tặng sau nhiều hôm làm "phiền" nên mừng như mở cờ trong bụng.

Cô ấy có cảm giác như bản thân chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể thay đổi được suy nghĩ của Tô Đông An thì lúc này, Tô Đông An lại giơ tay lên, lạnh lùng vứt thẳng hộp sữa ấy vào thùng rác bên cạnh.

Bình luận

Cô ấy có cảm giác như bản thân chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể thay đổi được suy nghĩ của Tô Đông An thì lúc này, Tô Đông An lại giơ tay lên, lạnh lùng vứt thẳng hộp sữa ấy vào thùng rác bên cạnh.

Nhưng thứ làm Dương Minh Huỳnh đau hơn cả không phải hành động ấy mà là biểu cảm hờ hững cùng câu nói phũ phàng sau đó của cô. Nó giống như nhát dao, cứa vào lòng Dương Minh Huỳnh, đồng thời cũng dập tắt đi hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng cô ấy.

Bình luận

Nhưng thứ làm Dương Minh Huỳnh đau hơn cả không phải hành động ấy mà là biểu cảm hờ hững cùng câu nói phũ phàng sau đó của cô. Nó giống như nhát dao, cứa vào lòng Dương Minh Huỳnh, đồng thời cũng dập tắt đi hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng cô ấy.

"Từ nay về sau, đừng đến tìm tôi nữa. Phiền phức!"

Bình luận

"Từ nay về sau, đừng đến tìm tôi nữa. Phiền phức!"

Tô Đông An không kiên nhẫn đáp rồi nhanh chóng lướt qua bọn họ, trở về lớp học mà không hề biết rằng, hành động này đã vô tình khiến cô gặp rắc rối lớn trong tương lai.

Bình luận

Tô Đông An không kiên nhẫn đáp rồi nhanh chóng lướt qua bọn họ, trở về lớp học mà không hề biết rằng, hành động này đã vô tình khiến cô gặp rắc rối lớn trong tương lai.

Dương Minh Huỳnh cúi đầu không đáp, mắt nhìn đăm đăm về phía thùng rác còn Ngô Bảo Nhi thì tức tối, chống nạnh gọi với theo.

Bình luận

Dương Minh Huỳnh cúi đầu không đáp, mắt nhìn đăm đăm về phía thùng rác còn Ngô Bảo Nhi thì tức tối, chống nạnh gọi với theo.

"Cậu... Cậu quá đáng thật đấy An! Cậu đứng lại! Mau quay lại xin lỗi Huỳnh đi!"

Bình luận

"Cậu... Cậu quá đáng thật đấy An! Cậu đứng lại! Mau quay lại xin lỗi Huỳnh đi!"

"Tớ không sao đâu." Dương Minh Huỳnh buồn bã nói.

Bình luận

"Tớ không sao đâu." Dương Minh Huỳnh buồn bã nói.

"Không sao gì chứ! Cậu ấy xấu tính thật đấy! Nếu không thích thì có thể không nhận mà, sao lại vứt đồ người ta tặng trước mặt họ cơ chứ!" Ngô Bảo Nhi mím môi, khuyên nhủ: "Hay là thôi đi... Tớ không nghĩ cậu ta lại sắt đá đến thế."

Bình luận

"Không sao gì chứ! Cậu ấy xấu tính thật đấy! Nếu không thích thì có thể không nhận mà, sao lại vứt đồ người ta tặng trước mặt họ cơ chứ!" Ngô Bảo Nhi mím môi, khuyên nhủ: "Hay là thôi đi... Tớ không nghĩ cậu ta lại sắt đá đến thế."

Dương Minh Huỳnh nhìn cô ta, lạnh nhạt đáp:

Bình luận

Dương Minh Huỳnh nhìn cô ta, lạnh nhạt đáp:

"Cậu không được nói cậu ấy như vậy. Tất cả là lỗi tại tớ, dù cậu ấy có đối xử thế nào với tớ cũng không sao cả. Vì vậy, đừng nói An sắt đá hay xấu xa."

Bình luận

"Cậu không được nói cậu ấy như vậy. Tất cả là lỗi tại tớ, dù cậu ấy có đối xử thế nào với tớ cũng không sao cả. Vì vậy, đừng nói An sắt đá hay xấu xa."

Ngô Bảo Nhi cắn môi, ấm ức nói: "Tớ chỉ là... bức xúc thay cậu thôi."

Bình luận

Ngô Bảo Nhi cắn môi, ấm ức nói: "Tớ chỉ là... bức xúc thay cậu thôi."

"Tớ biết. Nhưng An không phải người như vậy. Cậu đừng hiểu lầm cậu ấy."

Bình luận

"Tớ biết. Nhưng An không phải người như vậy. Cậu đừng hiểu lầm cậu ấy."

Chả có hiểu lầm gì ở đây cả vì Tô Đông An chính là con người như thế mà!

Bình luận

Chả có hiểu lầm gì ở đây cả vì Tô Đông An chính là con người như thế mà!


Truyện tương tự

Bình luận