• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/7/2024 6:49:43 AM
  • 0
  • 0

Chương 52


Mười lăm phút sau, Edwin bước ra từ toilet, sắc mặt trở lại bình thường, bình thường đến mức nếu như vành mắt và chóp mũi không đỏ ửng thì sẽ không có ai biết anh vừa khóc xong.

Bình luận

Mười lăm phút sau, Edwin bước ra từ toilet, sắc mặt trở lại bình thường, bình thường đến mức nếu như vành mắt và chóp mũi không đỏ ửng thì sẽ không có ai biết anh vừa khóc xong.

Bình luận

Anh chậm rãi bước đi trên hành lang bệnh viện, những ánh nắng cuối cùng đã tắt hẳn, không còn nhảy múa trên mặt sàn nữa. Nhìn từ cửa sổ bệnh viện có thể thấy thành phố bắt đầu lên đèn, rất sáng, rất rực rỡ, nhưng hiện giờ anh không còn tâm trạng nào mà nhìn ngắm những đốm sáng rực rỡ ấy. 

Bình luận

Anh chậm rãi bước đi trên hành lang bệnh viện, những ánh nắng cuối cùng đã tắt hẳn, không còn nhảy múa trên mặt sàn nữa. Nhìn từ cửa sổ bệnh viện có thể thấy thành phố bắt đầu lên đèn, rất sáng, rất rực rỡ, nhưng hiện giờ anh không còn tâm trạng nào mà nhìn ngắm những đốm sáng rực rỡ ấy. 

Bình luận

Chung tâm trạng ấy còn có ông Edgar, Catherine và Bryon. Ông Edgar trông đã bình tĩnh hơn nhiều, hoặc ít nhất là ông tỏ ra như vậy ở ngoài mặt. Nước mắt trên má Catherine đã được lau sạch, cô nhìn anh trai mình đứng ngoài cửa, dịu dàng:

Bình luận

Chung tâm trạng ấy còn có ông Edgar, Catherine và Bryon. Ông Edgar trông đã bình tĩnh hơn nhiều, hoặc ít nhất là ông tỏ ra như vậy ở ngoài mặt. Nước mắt trên má Catherine đã được lau sạch, cô nhìn anh trai mình đứng ngoài cửa, dịu dàng:

Bình luận

“Anh có vẻ ổn hơn rồi, lúc nãy anh chạy vào toilet nhìn vội vàng quá.”

Bình luận

“Anh có vẻ ổn hơn rồi, lúc nãy anh chạy vào toilet nhìn vội vàng quá.”

Bình luận

Edwin gật đầu:

Bình luận

Edwin gật đầu:

Bình luận

“Anh xin lỗi.”

Bình luận

“Anh xin lỗi.”

Bình luận

“Anh có lỗi gì đâu mà xin.” Cô cười, quay sang cả chồng chưa cưới và ba, nụ của cô cười gượng gạo nhưng ít nhất cũng khiến cho bầu không khí bớt trở nên dễ chịu hơn một chút- Mình về nhà trước đã ba nhỉ, cũng phải để Edwin nghỉ ngơi, anh ấy đã ngồi trên máy bay lâu lắm rồi, lại còn phải hộc tốc chạy đến đây.

Bình luận

“Anh có lỗi gì đâu mà xin.” Cô cười, quay sang cả chồng chưa cưới và ba, nụ của cô cười gượng gạo nhưng ít nhất cũng khiến cho bầu không khí bớt trở nên dễ chịu hơn một chút- Mình về nhà trước đã ba nhỉ, cũng phải để Edwin nghỉ ngơi, anh ấy đã ngồi trên máy bay lâu lắm rồi, lại còn phải hộc tốc chạy đến đây.

Bình luận

“Đúng đấy, ba cũng định nói như vậy. Chúng ta về nhà thôi. Bryon này, cháu có muốn ở lại ăn tối không?” Ông Edgar nở một nụ cười hiền từ nhã nhặn.

Bình luận

“Đúng đấy, ba cũng định nói như vậy. Chúng ta về nhà thôi. Bryon này, cháu có muốn ở lại ăn tối không?” Ông Edgar nở một nụ cười hiền từ nhã nhặn.

Bình luận

Edwin định gọi taxi nhưng cuối cùng Bryon vẫn thuyết phục được mọi người để mình dùng xe riêng chở tất cả về nhà. Ngồi trên xe, cả bốn người đều chìm vào im lặng, Bryon tập trung vào vô lăng, Catherine và Edwin chống cằm nhìn cửa sổ còn ông Edgar nhìn vào một điểm nào đó trong vô định khiến người ta có cảm giác như ông bị mất hồn.

Bình luận

Edwin định gọi taxi nhưng cuối cùng Bryon vẫn thuyết phục được mọi người để mình dùng xe riêng chở tất cả về nhà. Ngồi trên xe, cả bốn người đều chìm vào im lặng, Bryon tập trung vào vô lăng, Catherine và Edwin chống cằm nhìn cửa sổ còn ông Edgar nhìn vào một điểm nào đó trong vô định khiến người ta có cảm giác như ông bị mất hồn.

Bình luận

Bữa tối hôm đó là do Edwin trổ tài nấu. Kỳ thực ba anh cũng định xen vào làm cùng nhưng bị sự phản đối quyết liệt của ba người còn lại nên đành vào thư phòng ngồi chờ. Catherine ở trong bếp phụ giúp chồng và anh trai, thấy mép khăn trải bàn bị rách, cô gấp nó lại và chạy lên phòng tìm chiếc mới.

Bình luận

Bữa tối hôm đó là do Edwin trổ tài nấu. Kỳ thực ba anh cũng định xen vào làm cùng nhưng bị sự phản đối quyết liệt của ba người còn lại nên đành vào thư phòng ngồi chờ. Catherine ở trong bếp phụ giúp chồng và anh trai, thấy mép khăn trải bàn bị rách, cô gấp nó lại và chạy lên phòng tìm chiếc mới.

Bình luận

Căn bếp chỉ còn lại hai người là Bryon và Edwin cùng với tiếng xì xèo của dầu sôi và tiếng nước róc rách từ vòi rửa hoa quả. Nhìn thấy Edwin dáo dác như muốn tìm gì đó, anh hỏi:

Bình luận

Căn bếp chỉ còn lại hai người là Bryon và Edwin cùng với tiếng xì xèo của dầu sôi và tiếng nước róc rách từ vòi rửa hoa quả. Nhìn thấy Edwin dáo dác như muốn tìm gì đó, anh hỏi:

Bình luận

“Anh định tìm gì thế?”

Bình luận

“Anh định tìm gì thế?”

Bình luận

“Hộp đường cát ấy mà.” Edwin đáp, tay lật ngăn tủ, “Tôi nhớ là nó ở ngăn này cơ mà.”

Bình luận

“Hộp đường cát ấy mà.” Edwin đáp, tay lật ngăn tủ, “Tôi nhớ là nó ở ngăn này cơ mà.”

Bình luận

“À, mẹ...đã chuyển nó sang chỗ khác rồi, để em lấy giúp anh.” Khoảng khắc nói ra từ "mẹ", Bryon vẫn không tránh khỏi sự ngượng ngùng.

Bình luận

“À, mẹ...đã chuyển nó sang chỗ khác rồi, để em lấy giúp anh.” Khoảng khắc nói ra từ "mẹ", Bryon vẫn không tránh khỏi sự ngượng ngùng.

Bình luận

Edwin đương nhiên là để ý đến sự ngượng ngùng này. Anh nhận hộp đường từ tay em rể, cười cười:

Bình luận

Edwin đương nhiên là để ý đến sự ngượng ngùng này. Anh nhận hộp đường từ tay em rể, cười cười:

Bình luận

“Sao vậy? Mẹ của vợ mình không phải mẹ mình sao?”

Bình luận

“Sao vậy? Mẹ của vợ mình không phải mẹ mình sao?”

Bình luận

“Em không có ý đó.” Bryon cười trừ, “Chỉ là vẫn chưa quen được cách gọi mới mà thôi.”

Bình luận

“Em không có ý đó.” Bryon cười trừ, “Chỉ là vẫn chưa quen được cách gọi mới mà thôi.”

Bình luận

“Rồi dần dần sẽ quen.” Edwin bỏ một thìa đường vào trong xoong, trong lòng khẽ cười thầm. Bryon quen thuộc nhà ba mẹ anh đến mức ngay cả vị trí hộp đường mà anh không biết thì anh ta cũng biết, vậy mà còn có thể nói không quen. Tuy nhiên anh không vạch trần điều này vì anh biết Bryon trở nên ngượng ngùng khi gọi mẹ anh là "mẹ" như vậy là vì có anh ở đây.

Bình luận

“Rồi dần dần sẽ quen.” Edwin bỏ một thìa đường vào trong xoong, trong lòng khẽ cười thầm. Bryon quen thuộc nhà ba mẹ anh đến mức ngay cả vị trí hộp đường mà anh không biết thì anh ta cũng biết, vậy mà còn có thể nói không quen. Tuy nhiên anh không vạch trần điều này vì anh biết Bryon trở nên ngượng ngùng khi gọi mẹ anh là "mẹ" như vậy là vì có anh ở đây.

Bình luận

Hầu như mọi anh trai trên đời đối với việc em gái hẹn hò đều có thái độ hốt hoảng, cảnh giác và tìm đủ mọi cách thử thách đối tượng hẹn hò của em gái, Edwin không phải ngoại lệ. Khi biết Bryon hẹn hò với Catherine, anh đã cố tình thử thách anh ta rất nhiều, nhiều đến mức dù mọi sự đã trôi qua rất lâu nhưng Bryon vẫn không thể quên được sự đe doạ khiến người ta nghẹt thở từ nụ cười và ánh mắt của Edwin.

Bình luận

Hầu như mọi anh trai trên đời đối với việc em gái hẹn hò đều có thái độ hốt hoảng, cảnh giác và tìm đủ mọi cách thử thách đối tượng hẹn hò của em gái, Edwin không phải ngoại lệ. Khi biết Bryon hẹn hò với Catherine, anh đã cố tình thử thách anh ta rất nhiều, nhiều đến mức dù mọi sự đã trôi qua rất lâu nhưng Bryon vẫn không thể quên được sự đe doạ khiến người ta nghẹt thở từ nụ cười và ánh mắt của Edwin.

Bình luận

Đưa tay lật miếng bít tết trong chảo, Edwin nói một câu bâng quơ mà có sức nặng to lớn:

Bình luận

Đưa tay lật miếng bít tết trong chảo, Edwin nói một câu bâng quơ mà có sức nặng to lớn:

Bình luận

“Cửa nhà đã mở cho chú vào thoải mái chính là chấp nhận chú rồi. Cứ tự nhiên như ở cùng gia đình mình đi nhé.”

Bình luận

“Cửa nhà đã mở cho chú vào thoải mái chính là chấp nhận chú rồi. Cứ tự nhiên như ở cùng gia đình mình đi nhé.”

Bình luận

Bryon cầm mấy chiếc đĩa trong tay, khẽ thở phào:

Bình luận

Bryon cầm mấy chiếc đĩa trong tay, khẽ thở phào:

Bình luận

“Cảm ơn anh.”

Bình luận

“Cảm ơn anh.”

Bình luận

Catherine từ ngoài cửa chạy vào, cảm thấy bầu không khí có gì đó kì lạ thì thắc mắc:

Bình luận

Catherine từ ngoài cửa chạy vào, cảm thấy bầu không khí có gì đó kì lạ thì thắc mắc:

Bình luận

“Hai người vừa có chuyện gì thế?”

Bình luận

“Hai người vừa có chuyện gì thế?”

Bình luận

“Không có gì, mấy chuyện tầm phào thôi.” Edwin nhún vai, “Cô gọi ba vào ăn tối đi.”

Bình luận

“Không có gì, mấy chuyện tầm phào thôi.” Edwin nhún vai, “Cô gọi ba vào ăn tối đi.”

Bình luận

“Vâng.” Catherine lại một lần nữa chạy ra ngoài phòng khách, cô không hỏi Edwin đã nói gì với Bryon, nhưng từ nét mặt của cả hai, cô cũng hiểu được chồng mình đã mở được cánh cửa khó nhằn nhất này rồi.

Bình luận

“Vâng.” Catherine lại một lần nữa chạy ra ngoài phòng khách, cô không hỏi Edwin đã nói gì với Bryon, nhưng từ nét mặt của cả hai, cô cũng hiểu được chồng mình đã mở được cánh cửa khó nhằn nhất này rồi.

Bình luận

Bữa tối trôi qua trong im lặng, mỗi người đều có những tâm sự riêng. Sau khi ăn xong và dọn dẹp, Bryon về lại nhà mình, Edwin và Catherine lên phòng ngủ. Ông Edgar tiếp tục ngồi lại thư phòng đọc sách giống như những buổi tối trước đây, chỉ là bây giờ không có ai ngồi bên cạnh ông ghi ghi chép chép, cũng không có tiếng thở của bất kỳ ai khác ngoài ông.

Bình luận

Bữa tối trôi qua trong im lặng, mỗi người đều có những tâm sự riêng. Sau khi ăn xong và dọn dẹp, Bryon về lại nhà mình, Edwin và Catherine lên phòng ngủ. Ông Edgar tiếp tục ngồi lại thư phòng đọc sách giống như những buổi tối trước đây, chỉ là bây giờ không có ai ngồi bên cạnh ông ghi ghi chép chép, cũng không có tiếng thở của bất kỳ ai khác ngoài ông.

Bình luận

Điện thoại bàn ở ngoài phòng khách đổ chuông, ông Edgar mở cửa thư phòng, bước đến cầm ống nghe:

Bình luận

Điện thoại bàn ở ngoài phòng khách đổ chuông, ông Edgar mở cửa thư phòng, bước đến cầm ống nghe:

Bình luận

“Xin chào?”

Bình luận

“Xin chào?”

Bình luận

“Chào bác ạ, là cháu.” Giọng Edward vang lên ở bên kia đầu dây.

Bình luận

“Chào bác ạ, là cháu.” Giọng Edward vang lên ở bên kia đầu dây.

Bình luận

“Eddie hả? Chào cháu. Cháu gọi có chuyện gì không?” Nghe thấy giọng Edward, ngữ điệu của ông trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Bình luận

“Eddie hả? Chào cháu. Cháu gọi có chuyện gì không?” Nghe thấy giọng Edward, ngữ điệu của ông trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Bình luận

“Bác ơi.., bác Louise đâu rồi ạ?” Edward ngập ngừng hỏi.

Bình luận

“Bác ơi.., bác Louise đâu rồi ạ?” Edward ngập ngừng hỏi.

Bình luận

“Cháu tìm Lou à? Tiếc quá, bác không chuyển máy cho bác ấy giúp cháu được. Lou không về nhà cùng chúng ta.” Vẫn giữ nguyên sự dịu dàng, nhưng giọng ông Edgar hơi chùng xuống.

Bình luận

“Cháu tìm Lou à? Tiếc quá, bác không chuyển máy cho bác ấy giúp cháu được. Lou không về nhà cùng chúng ta.” Vẫn giữ nguyên sự dịu dàng, nhưng giọng ông Edgar hơi chùng xuống.

Bình luận

“Vậy ạ? Bác ơi, vậy cháu có thể gặp lại bác Louise thêm lần nào nữa không?”

Bình luận

“Vậy ạ? Bác ơi, vậy cháu có thể gặp lại bác Louise thêm lần nào nữa không?”

Bình luận

“Không, cháu ạ. Bác rất xin lỗi.” Ông Edgar khẽ thở dài.

Bình luận

“Không, cháu ạ. Bác rất xin lỗi.” Ông Edgar khẽ thở dài.

Bình luận

“Cháu hiểu rồi, cảm ơn bác ạ.” Nghe được đáp án mà mình không muốn nghe nhất, Edward cảm thấy có chút xúc động, cậu ho nhẹ để che đi cảm giác nghèn nghẹn, cay cay nơi sống mũi, “Bác ấy có nhắn gì cho cháu không ạ?”

Bình luận

“Cháu hiểu rồi, cảm ơn bác ạ.” Nghe được đáp án mà mình không muốn nghe nhất, Edward cảm thấy có chút xúc động, cậu ho nhẹ để che đi cảm giác nghèn nghẹn, cay cay nơi sống mũi, “Bác ấy có nhắn gì cho cháu không ạ?”

Bình luận

“Không có, bác ấy không nhắn gì cả. Nhưng mà bác ấy vẫn luôn nhớ đến cháu đấy.” 

Bình luận

“Không có, bác ấy không nhắn gì cả. Nhưng mà bác ấy vẫn luôn nhớ đến cháu đấy.” 

Bình luận

Như thể sợ Edward sẽ càng buồn, ông Edgar cẩn thận giải thích cho cậu:

Bình luận

Như thể sợ Edward sẽ càng buồn, ông Edgar cẩn thận giải thích cho cậu:

Bình luận

“Lou thương cháu lắm, Eddie à, giá mà cháu có thể ở đó lúc bác ấy từ biệt mọi người nhỉ. Cháu biết đấy, bác ấy chuyển biến quá nhanh, bác chỉ kịp thông báo cho Edwin khi thằng bé đang ở trạm dừng thứ hai. Lou cũng nói rằng nếu lúc đó cháu có cấp tốc chạy sang thì cũng không kịp, vả lại còn ảnh hưởng để công việc của cháu nữa, nên cuối cùng mọi người quyết định không nói cho cháu lúc đó. Cháu đừng giận nhé.”

Bình luận

“Lou thương cháu lắm, Eddie à, giá mà cháu có thể ở đó lúc bác ấy từ biệt mọi người nhỉ. Cháu biết đấy, bác ấy chuyển biến quá nhanh, bác chỉ kịp thông báo cho Edwin khi thằng bé đang ở trạm dừng thứ hai. Lou cũng nói rằng nếu lúc đó cháu có cấp tốc chạy sang thì cũng không kịp, vả lại còn ảnh hưởng để công việc của cháu nữa, nên cuối cùng mọi người quyết định không nói cho cháu lúc đó. Cháu đừng giận nhé.”

Bình luận

“Cháu hiểu mà, bác đừng lo.” Edward đưa tay lau lau những giọt nước tràn ra trên mi mắt.

Bình luận

“Cháu hiểu mà, bác đừng lo.” Edward đưa tay lau lau những giọt nước tràn ra trên mi mắt.

Bình luận

“À, phải rồi, Eddie này, cháu có thể đến dự tang lễ không?”

Bình luận

“À, phải rồi, Eddie này, cháu có thể đến dự tang lễ không?”

Bình luận

“Có chứ ạ, tất nhiên cháu sẽ đến.” Edward vô thức gật đầu.

Bình luận

“Có chứ ạ, tất nhiên cháu sẽ đến.” Edward vô thức gật đầu.

Bình luận

“Cảm ơn cháu nhé. Mà cháu có muốn bác chuyển máy cho Edwin không?” Ngữ điệu của ông Edgar trở lại bình thường, ông dịu dàng hỏi cậu, như thể cuộc hội thoại trước đó không diễn ra.

Bình luận

“Cảm ơn cháu nhé. Mà cháu có muốn bác chuyển máy cho Edwin không?” Ngữ điệu của ông Edgar trở lại bình thường, ông dịu dàng hỏi cậu, như thể cuộc hội thoại trước đó không diễn ra.

Bình luận

“Có chứ ạ, phiền bác rồi.”

Bình luận

“Có chứ ạ, phiền bác rồi.”

Bình luận

“Vậy cháu chờ một chút.” Ông Edgar một tay cầm ống nghe, gọi với lên tầng trên, “Ed ơi, Eddie tìm con này.”

Bình luận

“Vậy cháu chờ một chút.” Ông Edgar một tay cầm ống nghe, gọi với lên tầng trên, “Ed ơi, Eddie tìm con này.”

Bình luận

Edwin không đóng cửa nên có thể nghe được tiếng ba anh gọi. Xỏ vội chân vào đôi dép đi trong nhà, anh chạy xuống:

Bình luận

Edwin không đóng cửa nên có thể nghe được tiếng ba anh gọi. Xỏ vội chân vào đôi dép đi trong nhà, anh chạy xuống:

Bình luận

“Con đây ba.”

Bình luận

“Con đây ba.”

Bình luận

Đón lấy ống nghe từ tay ông Edgar, anh khẽ nói với đầu dây bên kia:

Bình luận

Đón lấy ống nghe từ tay ông Edgar, anh khẽ nói với đầu dây bên kia:

Bình luận

“Chào buổi tối, búp bê nhỏ. Sao thế em?”

Bình luận

“Chào buổi tối, búp bê nhỏ. Sao thế em?”

Bình luận

Ông Edgar đã đi vào thư phòng, để lại không gian bên ngoài cho Edwin.

Bình luận

Ông Edgar đã đi vào thư phòng, để lại không gian bên ngoài cho Edwin.

Bình luận

“Không, không sao cả.” Nghe thấy giọng Edwin vẫn có vẻ như những ngày thường, bỗng dưng Edward cảm thấy có chút lo lắng, “Em đã định gọi cho anh sớm hơn nữa cơ, nhưng mà em phải tăng ca nên không có thời gian sờ vào điện thoại, mãi đến bây giờ mới rảnh ra một chút. Em xin lỗi nhé.”

Bình luận

“Không, không sao cả.” Nghe thấy giọng Edwin vẫn có vẻ như những ngày thường, bỗng dưng Edward cảm thấy có chút lo lắng, “Em đã định gọi cho anh sớm hơn nữa cơ, nhưng mà em phải tăng ca nên không có thời gian sờ vào điện thoại, mãi đến bây giờ mới rảnh ra một chút. Em xin lỗi nhé.”

Bình luận

“Không phải lỗi của em mà.” Edwin ôn tồn trả lời.

Bình luận

“Không phải lỗi của em mà.” Edwin ôn tồn trả lời.

Bình luận

“Vâng.., em vừa gọi cho anh nhưng anh không nghe máy nên em quyết định gọi vào điện thoại bàn ở nhà anh để hỏi thăm.” Edward ngập ngừng một chút rồi nói nốt.

Bình luận

“Vâng.., em vừa gọi cho anh nhưng anh không nghe máy nên em quyết định gọi vào điện thoại bàn ở nhà anh để hỏi thăm.” Edward ngập ngừng một chút rồi nói nốt.

Bình luận

“Điện thoại của anh hết pin, anh đang sạc, để em phải lo lắng rồi.” Nghe vậy, Edwin thấy có chút áy náy.

Bình luận

“Điện thoại của anh hết pin, anh đang sạc, để em phải lo lắng rồi.” Nghe vậy, Edwin thấy có chút áy náy.

Bình luận

“Vậy, cục cưng ơi.” Edward gọi, “Hiện giờ anh có ổn không?”

Bình luận

“Vậy, cục cưng ơi.” Edward gọi, “Hiện giờ anh có ổn không?”

Bình luận

Lời cậu nói ra đã xé hết được những tầng gượng gạo bên ngoài. Sau câu hỏi của cậu, cả hai đều im lặng một lúc. Những đầu ngón tay Edward bám vào mặt chiếc bàn mà cậu đang dựa vào, miết miết chờ đợi câu trả lời của Edwin. Khoảng gần một phút sau, cậu nghe thấy tiếng Edwin vang lên ở đầu dây bên kia:

Bình luận

Lời cậu nói ra đã xé hết được những tầng gượng gạo bên ngoài. Sau câu hỏi của cậu, cả hai đều im lặng một lúc. Những đầu ngón tay Edward bám vào mặt chiếc bàn mà cậu đang dựa vào, miết miết chờ đợi câu trả lời của Edwin. Khoảng gần một phút sau, cậu nghe thấy tiếng Edwin vang lên ở đầu dây bên kia:

Bình luận

“Bây giờ anh cũng giống búp bê nhỏ, mồ côi mẹ rồi.”

Bình luận

“Bây giờ anh cũng giống búp bê nhỏ, mồ côi mẹ rồi.”

Bình luận

Lời anh nói như một giọt nước rơi tõm vào khoảng không giữa hai người, tạo thành xao động thật lớn rồi lại trở về tĩnh lặng. Nhưng ở nơi thật sâu trong lòng hai bên, xao động mà giọt nước ấy gây ra đã trở thành sóng ngầm cuồn cuộn.

Bình luận

Lời anh nói như một giọt nước rơi tõm vào khoảng không giữa hai người, tạo thành xao động thật lớn rồi lại trở về tĩnh lặng. Nhưng ở nơi thật sâu trong lòng hai bên, xao động mà giọt nước ấy gây ra đã trở thành sóng ngầm cuồn cuộn.

Bình luận

Bàn tay Edward siết chặt cạnh bàn, cậu mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra thành lời. Cả hai người lại chìm vào im lặng.

Bình luận

Bàn tay Edward siết chặt cạnh bàn, cậu mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra thành lời. Cả hai người lại chìm vào im lặng.

Bình luận

“Vậy..bây giờ em sang đó với anh nhé? Cưng ơi?” Cậu có bao nhiêu lời muốn nói từ tận đáy lòng, nhưng cuối cùng khi thực sự thốt ra thì chỉ còn lại một câu hỏi.

Bình luận

“Vậy..bây giờ em sang đó với anh nhé? Cưng ơi?” Cậu có bao nhiêu lời muốn nói từ tận đáy lòng, nhưng cuối cùng khi thực sự thốt ra thì chỉ còn lại một câu hỏi.

Bình luận

“Bay chuyến đêm mệt lắm, anh không nỡ.” Phải mất thêm mấy giây Edwin mới trả lời được, câu hỏi của Edward khiến anh khá bất ngờ.

Bình luận

“Bay chuyến đêm mệt lắm, anh không nỡ.” Phải mất thêm mấy giây Edwin mới trả lời được, câu hỏi của Edward khiến anh khá bất ngờ.

Bình luận

“Không sao, nếu anh muốn thì em sẽ cố, mà đằng nào thì em cũng phải sang thôi. Bác Edgar mời em tham dự tang lễ, em đã đồng ý với bác ấy rồi.” Nghe được câu trả lời của Edwin, khóe môi cậu khẽ cong lên.

Bình luận

“Không sao, nếu anh muốn thì em sẽ cố, mà đằng nào thì em cũng phải sang thôi. Bác Edgar mời em tham dự tang lễ, em đã đồng ý với bác ấy rồi.” Nghe được câu trả lời của Edwin, khóe môi cậu khẽ cong lên.

Bình luận

“Nhưng bay chuyến đêm mệt lắm đấy, búp bê nhỏ, em có thể sang vào ngày mai mà.” Hít một hơi thật sâu, Edwin cố gắng giải thích cho cậu.

Bình luận

“Nhưng bay chuyến đêm mệt lắm đấy, búp bê nhỏ, em có thể sang vào ngày mai mà.” Hít một hơi thật sâu, Edwin cố gắng giải thích cho cậu.

Bình luận

“Anh không muốn gặp em à?” Giọng Edward bỗng dưng ẩn chút hờn dỗi.

Bình luận

“Anh không muốn gặp em à?” Giọng Edward bỗng dưng ẩn chút hờn dỗi.

Bình luận

“Không có mà, anh rất nhớ em là đằng khác. Nhưng mà anh cũng không muốn em vì chạy sang gặp anh mà đi xuyên đêm, như vậy rất mệt mỏi.” Edwin nhanh chóng phủ nhận, “Vậy nên nghe lời anh, để sáng mai rồi em muốn bay giờ nào cũng được, nhé?”

Bình luận

“Không có mà, anh rất nhớ em là đằng khác. Nhưng mà anh cũng không muốn em vì chạy sang gặp anh mà đi xuyên đêm, như vậy rất mệt mỏi.” Edwin nhanh chóng phủ nhận, “Vậy nên nghe lời anh, để sáng mai rồi em muốn bay giờ nào cũng được, nhé?”

Bình luận

“Em có sợ thức khuya đâu.” Edward nhỏ giọng, “Em nhớ anh mà, với cả em cũng cảm thấy anh sẽ cần ai đó ở bên cạnh cho thoải mái.”

Bình luận

“Em có sợ thức khuya đâu.” Edward nhỏ giọng, “Em nhớ anh mà, với cả em cũng cảm thấy anh sẽ cần ai đó ở bên cạnh cho thoải mái.”

Bình luận

“Em đang ở bên cạnh anh rồi mà? Giọng của em nghe rất thư giãn” Edwin khẽ cười, nói một câu không biết là đùa hay thật.

Bình luận

“Em đang ở bên cạnh anh rồi mà? Giọng của em nghe rất thư giãn” Edwin khẽ cười, nói một câu không biết là đùa hay thật.

Bình luận

“Thôi được rồi, em nghe lời anh vậy. Thế... lát nữa, khoảng mười giờ, anh có thể nghe máy không? Em chuẩn bị về nhà, về rồi sẽ gọi lại cho anh.” Edward nhìn đồng hồ, hỏi lại.

Bình luận

“Thôi được rồi, em nghe lời anh vậy. Thế... lát nữa, khoảng mười giờ, anh có thể nghe máy không? Em chuẩn bị về nhà, về rồi sẽ gọi lại cho anh.” Edward nhìn đồng hồ, hỏi lại.

Bình luận

“Được chứ, anh chờ em.”

Bình luận

“Được chứ, anh chờ em.”

Bình luận

Một tiếng sau, đến lượt chuông điện thoại của Edwin vang lên. Khi anh trượt icon nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia phát ra tiếng lật sách và một giọng nói nghe êm ái vô cùng:

Bình luận

Một tiếng sau, đến lượt chuông điện thoại của Edwin vang lên. Khi anh trượt icon nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia phát ra tiếng lật sách và một giọng nói nghe êm ái vô cùng:

Bình luận

“Xin chào, ASMR an ủi tâm hồn đến rồi đây.”

Bình luận

“Xin chào, ASMR an ủi tâm hồn đến rồi đây.”


Truyện tương tự

Bình luận