“Thế đấy. Ban đầu khi nhận được kết quả như vậy, bác như là rơi vào khủng hoảng. Nhưng mà sau khi nhìn thấy bộ dạng của Edwin, Kate và nhất là Edgar, bác đã nghĩ rằng mình cần làm điều gì đó để cuộc sống của tất cả những người bác yêu quý không bị cái chết của bác gây ảnh hưởng quá xấu. Bác đã nói với Edgar là muốn dành những năm cuối đời cùng anh ấy, cùng sống thật viên mãn, nói với với cả Edwin và Kate là muốn nhìn thấy hai đứa nó đat được những gì chúng muốn và sống một cuộc đời thanh thản hạnh phúc, là hạnh phúc thực sự chứ không phải chỉ là những biểu hiện bên ngoài.”
Bình luận
“Thế đấy. Ban đầu khi nhận được kết quả như vậy, bác như là rơi vào khủng hoảng. Nhưng mà sau khi nhìn thấy bộ dạng của Edwin, Kate và nhất là Edgar, bác đã nghĩ rằng mình cần làm điều gì đó để cuộc sống của tất cả những người bác yêu quý không bị cái chết của bác gây ảnh hưởng quá xấu. Bác đã nói với Edgar là muốn dành những năm cuối đời cùng anh ấy, cùng sống thật viên mãn, nói với với cả Edwin và Kate là muốn nhìn thấy hai đứa nó đat được những gì chúng muốn và sống một cuộc đời thanh thản hạnh phúc, là hạnh phúc thực sự chứ không phải chỉ là những biểu hiện bên ngoài.”
Bình luận
Hít một hơi thật sâu, bà nói khẽ, ánh mắt hướng vào khoảng không vô định:
Bình luận
Hít một hơi thật sâu, bà nói khẽ, ánh mắt hướng vào khoảng không vô định:
Bình luận
“Bác biết bọn họ chắc chắn sẽ thực hiện những yêu cầu của bác vì tình yêu dành cho bác, vì thế đã cố tình lợi dụng nó để khiến họ sống có ý nghĩa hơn. Như vậy sẽ tốt hơn là tất cả cùng chìm vào u uất và tuyệt vọng chờ chết hoặc chờ nhìn người thân của mình bước đến cái chết. Cháu có nghĩ thế không, Eddie?”
Bình luận
“Bác biết bọn họ chắc chắn sẽ thực hiện những yêu cầu của bác vì tình yêu dành cho bác, vì thế đã cố tình lợi dụng nó để khiến họ sống có ý nghĩa hơn. Như vậy sẽ tốt hơn là tất cả cùng chìm vào u uất và tuyệt vọng chờ chết hoặc chờ nhìn người thân của mình bước đến cái chết. Cháu có nghĩ thế không, Eddie?”
Bình luận
Nói rồi, bà nhìn Edward, trên môi cũng như trong ánh mắt long lanh nước đều thấp thoáng ý cười.
Bình luận
Nói rồi, bà nhìn Edward, trên môi cũng như trong ánh mắt long lanh nước đều thấp thoáng ý cười.
Bình luận
Cổ họng Edward vẫn nghẹn đắng, cậu thực sự không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng, môi mấp máy, cậu đáp thật khẽ:
Bình luận
Cổ họng Edward vẫn nghẹn đắng, cậu thực sự không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng, môi mấp máy, cậu đáp thật khẽ:
Bình luận
“Có lẽ thế, bác ạ.”
Bình luận
“Có lẽ thế, bác ạ.”
Bình luận
“Cảm ơn cháu. Thực tình thì mọi chuyện diễn ra đúng là như bác mong đợi. Nhưng mà, có lẽ cháu cũng nghĩ rằng gia đình bác, nhất là Edwin, sẽ không chìm vào cảm giác u uất và tuyệt vọng giống như bác đã kể nhỉ. Cũng có thể lắm, Edwin và Kate là hai đứa trẻ rất kiêu ngạo, chúng không dễ gì bị quật ngã, cả Edgar cũng thế. Nhưng mà bác muốn một sự chắc chắn hơn thế. Bác muốn rằng dù không có bác, họ vẫn phải sống tốt. Vậy phải làm như thế nào?”
Bình luận
“Cảm ơn cháu. Thực tình thì mọi chuyện diễn ra đúng là như bác mong đợi. Nhưng mà, có lẽ cháu cũng nghĩ rằng gia đình bác, nhất là Edwin, sẽ không chìm vào cảm giác u uất và tuyệt vọng giống như bác đã kể nhỉ. Cũng có thể lắm, Edwin và Kate là hai đứa trẻ rất kiêu ngạo, chúng không dễ gì bị quật ngã, cả Edgar cũng thế. Nhưng mà bác muốn một sự chắc chắn hơn thế. Bác muốn rằng dù không có bác, họ vẫn phải sống tốt. Vậy phải làm như thế nào?”
Bình luận
Đưa tay quệt đi giọt nước sắp ứa ra trên mắt, bà lại quay trở về vẻ mặt bình thản ban đầu, giọng cũng trầm hơn:
Bình luận
Đưa tay quệt đi giọt nước sắp ứa ra trên mắt, bà lại quay trở về vẻ mặt bình thản ban đầu, giọng cũng trầm hơn:
Bình luận
“Có một cách, đó chính là nhấn mạnh cho họ thấy rằng bác ra đi thực sự rất thanh thản, và chính họ cũng đã góp phần vào sự thanh thản đó. Bác đưa cho chồng và hai đứa trẻ của bác một mục tiêu với thời hạn là mười năm. Đạt được mục tiêu đó rồi, cũng chính tay họ xác nhận là bác ra đi thanh thản dễ chịu, thì có lẽ sự đau đớn sẽ giảm đi phần nào. Ai mà chẳng chết, nhưng cũng sẽ có những cái chết nhẹ như một giấc ngủ, cũng có những cái chết tiếc nuối. Nếu được một sự ra đi nhẹ nhàng thì đó chính là may mắn nhất của đời người mà.”
Bình luận
“Có một cách, đó chính là nhấn mạnh cho họ thấy rằng bác ra đi thực sự rất thanh thản, và chính họ cũng đã góp phần vào sự thanh thản đó. Bác đưa cho chồng và hai đứa trẻ của bác một mục tiêu với thời hạn là mười năm. Đạt được mục tiêu đó rồi, cũng chính tay họ xác nhận là bác ra đi thanh thản dễ chịu, thì có lẽ sự đau đớn sẽ giảm đi phần nào. Ai mà chẳng chết, nhưng cũng sẽ có những cái chết nhẹ như một giấc ngủ, cũng có những cái chết tiếc nuối. Nếu được một sự ra đi nhẹ nhàng thì đó chính là may mắn nhất của đời người mà.”
Bình luận
“Vâng ạ, cháu hiểu mà.” Edward trả lời, giọng run rẩy.
Bình luận
“Vâng ạ, cháu hiểu mà.” Edward trả lời, giọng run rẩy.
Bình luận
“Bác xin lỗi nhé, để cháu nghe những lời thế này mà chưa hỏi cháu xem cháu có phiền hay không. Nhưng mà bác chỉ muốn cháu hiểu thôi. Bác sống rất vui vẻ, chết cũng sẽ nhẹ nhàng thanh thản. Bác không muốn ai phải buồn vì mình cả, như thế là không tốt.” Trên khuôn mặt bà Louise vẫn luôn thường trực nụ cười tươi tắn giống y như Edwin. Nhưng Edward lại thấy được điều gì đó khác biệt hơn rất nhiều, bởi vì nụ cười đó là nụ cười của người chiến thắng cái chết, cũng là nụ cười của người sống ý nghĩa đến từng giây phút được tồn tại.
Bình luận
“Bác xin lỗi nhé, để cháu nghe những lời thế này mà chưa hỏi cháu xem cháu có phiền hay không. Nhưng mà bác chỉ muốn cháu hiểu thôi. Bác sống rất vui vẻ, chết cũng sẽ nhẹ nhàng thanh thản. Bác không muốn ai phải buồn vì mình cả, như thế là không tốt.” Trên khuôn mặt bà Louise vẫn luôn thường trực nụ cười tươi tắn giống y như Edwin. Nhưng Edward lại thấy được điều gì đó khác biệt hơn rất nhiều, bởi vì nụ cười đó là nụ cười của người chiến thắng cái chết, cũng là nụ cười của người sống ý nghĩa đến từng giây phút được tồn tại.
Bình luận
“Không sao đâu bác ạ, cháu không phiền mà.” Edward đáp lời bà với thái độ kính trọng hơn hẳn, “Với lại, cháu rất vui khi nghe bác giãi bày như thế. Cháu vẫn luôn hi vọng mọi người sẽ nói cho cháu họ đang cảm thấy thế nào, bởi vì để cháu tự đoán ra rất mệt, mà cũng có thể đoán sai nữa.”
Bình luận
“Không sao đâu bác ạ, cháu không phiền mà.” Edward đáp lời bà với thái độ kính trọng hơn hẳn, “Với lại, cháu rất vui khi nghe bác giãi bày như thế. Cháu vẫn luôn hi vọng mọi người sẽ nói cho cháu họ đang cảm thấy thế nào, bởi vì để cháu tự đoán ra rất mệt, mà cũng có thể đoán sai nữa.”
Bình luận
“Đúng mà, vì thế mới có giao tiếp chứ. Eddie này, bác hỏi cháu một vấn đề nhé, chỉ một thôi?” Khi nhận được cái gật đầu của Edward, bà tiếp tục, “Edwin có phải rất hay giấu cháu về những cảm xúc tiêu cực của thằng bé? Kiểu như nó chỉ quan tâm hỏi xem cháu nghĩ thế nào, nhưng lại không chia sẻ nhiều về việc bản thân mình cảm thấy thế nào với cuộc sống, hoặc than phiền về khó khăn?”
Bình luận
“Đúng mà, vì thế mới có giao tiếp chứ. Eddie này, bác hỏi cháu một vấn đề nhé, chỉ một thôi?” Khi nhận được cái gật đầu của Edward, bà tiếp tục, “Edwin có phải rất hay giấu cháu về những cảm xúc tiêu cực của thằng bé? Kiểu như nó chỉ quan tâm hỏi xem cháu nghĩ thế nào, nhưng lại không chia sẻ nhiều về việc bản thân mình cảm thấy thế nào với cuộc sống, hoặc than phiền về khó khăn?”
Bình luận
“Ừm... đúng vậy bác ạ. Anh ấy có vẻ không thích nói cho lắm, đều là cháu cố tình hỏi hoặc dò hỏi. Cháu thực lòng cũng chưa biết phải giải quyết ra sao nữa.” Nói đến vấn đề này, Edward liền thở dài ngao ngán.
Bình luận
“Ừm... đúng vậy bác ạ. Anh ấy có vẻ không thích nói cho lắm, đều là cháu cố tình hỏi hoặc dò hỏi. Cháu thực lòng cũng chưa biết phải giải quyết ra sao nữa.” Nói đến vấn đề này, Edward liền thở dài ngao ngán.
Bình luận
“Đến vậy sao? Nhưng mà quả thực đó là những gì nó sẽ làm, với bất kỳ ai mà nó yêu quý, không, phải nói là tất cả mọi người. Từ lúc mới bước vào tuổi vị thành niên nó đã có xu hướng như vậy rồi. Ban đầu bác thấy nó tự giải quyết các vấn đề của nó, tự chọn trường, giải quyết giấy tờ thi cử mà không một lời than phiền, xin trợ giúp và chia sẻ nào thì còn thấy yên tâm, nhưng mà từ khi phát hiện rằng nó thực sự không muốn chia sẻ nhiều về cảm xúc của mình với cả ba mẹ và em gái thì cũng muộn rồi.” Bà Louise nói với giọng nuối tiếc, “Phản ứng của nó trước mọi vấn đề không phải là "nên chia sẻ với người thân dù rằng mình tự giải quyết được", mà là "tự giải quyết và không nói cho bất kỳ một ai". Đó là một thiếu sót trong việc làm phụ huynh của bác.”
Bình luận
“Đến vậy sao? Nhưng mà quả thực đó là những gì nó sẽ làm, với bất kỳ ai mà nó yêu quý, không, phải nói là tất cả mọi người. Từ lúc mới bước vào tuổi vị thành niên nó đã có xu hướng như vậy rồi. Ban đầu bác thấy nó tự giải quyết các vấn đề của nó, tự chọn trường, giải quyết giấy tờ thi cử mà không một lời than phiền, xin trợ giúp và chia sẻ nào thì còn thấy yên tâm, nhưng mà từ khi phát hiện rằng nó thực sự không muốn chia sẻ nhiều về cảm xúc của mình với cả ba mẹ và em gái thì cũng muộn rồi.” Bà Louise nói với giọng nuối tiếc, “Phản ứng của nó trước mọi vấn đề không phải là "nên chia sẻ với người thân dù rằng mình tự giải quyết được", mà là "tự giải quyết và không nói cho bất kỳ một ai". Đó là một thiếu sót trong việc làm phụ huynh của bác.”
Bình luận
“Bác đã bao giờ thử trao đổi với anh ấy chưa?” Edward cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bình luận
“Bác đã bao giờ thử trao đổi với anh ấy chưa?” Edward cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bình luận
“Rồi chứ, tất nhiên là rồi. Nhưng mà có vẻ cũng không quá hiệu quả. Bác nghĩ cần một tác động gì đó lớn hơn để nó hiểu rằng nếu nó không chịu chia sẻ thì những người nó yêu quý lại càng cách xa nó hơn. Thế nhưng, tác động đó là gì thì bác không tìm ra được. Bác xin lỗi nhé.” Bà Louise tiếp tục giải đáp cho cậu bằng tông giọng trầm ấm dễ chịu như ngày thường, khiến sâu thẳm trong lòng cậu dậy lên cảm giác an tâm.
Bình luận
“Rồi chứ, tất nhiên là rồi. Nhưng mà có vẻ cũng không quá hiệu quả. Bác nghĩ cần một tác động gì đó lớn hơn để nó hiểu rằng nếu nó không chịu chia sẻ thì những người nó yêu quý lại càng cách xa nó hơn. Thế nhưng, tác động đó là gì thì bác không tìm ra được. Bác xin lỗi nhé.” Bà Louise tiếp tục giải đáp cho cậu bằng tông giọng trầm ấm dễ chịu như ngày thường, khiến sâu thẳm trong lòng cậu dậy lên cảm giác an tâm.
Bình luận
“Không phải lỗi của bác đâu ạ. Dễ gì thay đổi được thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức chứ. Có lẽ cần phải làm công tác tư tưởng với anh ấy lâu hơn nữa. Cơ mà lâu cũng không sao, cháu sẽ cố. Để Edwin tự đóng cửa thu mình lại như vậy thực sự không ổn chút nào, ngộ nhỡ anh ấy cứ như vậy cả đời thì mệt mỏi lắm.” Cậu nói với giọng chắc chắn.
Bình luận
“Không phải lỗi của bác đâu ạ. Dễ gì thay đổi được thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức chứ. Có lẽ cần phải làm công tác tư tưởng với anh ấy lâu hơn nữa. Cơ mà lâu cũng không sao, cháu sẽ cố. Để Edwin tự đóng cửa thu mình lại như vậy thực sự không ổn chút nào, ngộ nhỡ anh ấy cứ như vậy cả đời thì mệt mỏi lắm.” Cậu nói với giọng chắc chắn.
Bình luận
“Vậy là hai đứa sẽ đi với nhau đến cả đời thật à?” Bà Louise nhanh chóng bắt được trọng điểm.
Bình luận
“Vậy là hai đứa sẽ đi với nhau đến cả đời thật à?” Bà Louise nhanh chóng bắt được trọng điểm.
Bình luận
“Ơ, không bác ơi. Không, ý cháu không phải thế. Ừm, thật ra là bọn cháu chưa quyết định có kết hôn hay không. Còn quá sớm để làm vậy.” Edward luống cuống giải thích.
Bình luận
“Ơ, không bác ơi. Không, ý cháu không phải thế. Ừm, thật ra là bọn cháu chưa quyết định có kết hôn hay không. Còn quá sớm để làm vậy.” Edward luống cuống giải thích.
Bình luận
“Bác đùa chút thôi. Được rồi, cũng khuya rồi đấy cháu. Mau nghỉ ngơi đi. Chúc cháu ngủ ngon nhé.” Bà Louise nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của cậu thì nụ cười trông càng tươi hơn. Trao cho cậu một lời chúc ngủ ngon xong, bà cúp máy.
Bình luận
“Bác đùa chút thôi. Được rồi, cũng khuya rồi đấy cháu. Mau nghỉ ngơi đi. Chúc cháu ngủ ngon nhé.” Bà Louise nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của cậu thì nụ cười trông càng tươi hơn. Trao cho cậu một lời chúc ngủ ngon xong, bà cúp máy.
Bình luận
“Vâng ạ, bác cũng ngủ ngon.” Edward nói nhanh trước khi khung hình bên kia tắt phụt.
Bình luận
“Vâng ạ, bác cũng ngủ ngon.” Edward nói nhanh trước khi khung hình bên kia tắt phụt.
Bình luận
Cậu tắt máy tính bảng, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, rồi gạt công tắc đèn khiến cả căn phòng như chìm vào màn đêm vô tận. Cuộn mình vào chăn, cậu chìm vào giấc ngủ đầy suy tư.
Bình luận
Cậu tắt máy tính bảng, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, rồi gạt công tắc đèn khiến cả căn phòng như chìm vào màn đêm vô tận. Cuộn mình vào chăn, cậu chìm vào giấc ngủ đầy suy tư.
Bình luận
Hippocrates vốn nằm bên cạnh giường vì ánh sáng thay đổi nên cũng tỉnh lại một chút, sau đó tiếp tục ngủ say.
Bình luận
Hippocrates vốn nằm bên cạnh giường vì ánh sáng thay đổi nên cũng tỉnh lại một chút, sau đó tiếp tục ngủ say.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
Edward đã dự định sẽ nói chuyện với Edwin về việc của bà Louise ngay sau khi anh đi công tác về, thế nhưng mọi chuyện có vẻ không kịp, bởi buổi trưa trước hôm Edwin dự định sẽ về tới nhà, cậu nhận được một cuộc gọi từ anh.
Bình luận
Edward đã dự định sẽ nói chuyện với Edwin về việc của bà Louise ngay sau khi anh đi công tác về, thế nhưng mọi chuyện có vẻ không kịp, bởi buổi trưa trước hôm Edwin dự định sẽ về tới nhà, cậu nhận được một cuộc gọi từ anh.
Bình luận
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Edwin nghe vô cùng sốt sắng:
Bình luận
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Edwin nghe vô cùng sốt sắng:
Bình luận
“Búp bê nhỏ, anh xin lỗi vì có lẽ anh sẽ không thể về nhà theo đúng kế hoạch được. Mẹ anh đang bị bệnh, ba vừa thông báo cho anh nên anh sẽ đổi chuyến để đến Paris. Anh sẽ về nhà với em muộn khoảng một đến hai ngày nữa. Giờ đáp máy bay anh sẽ thông báo cho em sau.”
Bình luận
“Búp bê nhỏ, anh xin lỗi vì có lẽ anh sẽ không thể về nhà theo đúng kế hoạch được. Mẹ anh đang bị bệnh, ba vừa thông báo cho anh nên anh sẽ đổi chuyến để đến Paris. Anh sẽ về nhà với em muộn khoảng một đến hai ngày nữa. Giờ đáp máy bay anh sẽ thông báo cho em sau.”
Bình luận
“Mẹ anh? Có phải bác ấy…” Edward cảm thấy thật bất ngờ, mấy hôm trước cậu vừa mới nói chuyện với bà Louise mà bây giờ bà đã trong tình trạng nguy kịch.
Bình luận
“Mẹ anh? Có phải bác ấy…” Edward cảm thấy thật bất ngờ, mấy hôm trước cậu vừa mới nói chuyện với bà Louise mà bây giờ bà đã trong tình trạng nguy kịch.
Bình luận
“Không, không sao đâu, em đừng lo.” Edwin bối rối tìm lời an ủi cậu, cũng là an ủi chính mình, nhưng có vẻ anh không tin lắm vào phép màu đó.
Bình luận
“Không, không sao đâu, em đừng lo.” Edwin bối rối tìm lời an ủi cậu, cũng là an ủi chính mình, nhưng có vẻ anh không tin lắm vào phép màu đó.
Bình luận
“Vâng, mong là vậy. Hôm trước bác vừa nói với em…”
Bình luận
“Vâng, mong là vậy. Hôm trước bác vừa nói với em…”
Bình luận
“Mẹ anh nói gì thế?”
Bình luận
“Mẹ anh nói gì thế?”
Bình luận
“Bác nói sự sống của bác ấy chỉ còn có thể tính bằng ngày... Anh có sợ…” Edward ngập ngừng nói ra khỏi miệng.
Bình luận
“Bác nói sự sống của bác ấy chỉ còn có thể tính bằng ngày... Anh có sợ…” Edward ngập ngừng nói ra khỏi miệng.
Bình luận
“Mẹ nói cho em nghe rồi à? Ừm, có lẽ là như vậy. Không, anh không sợ đâu, cũng mười năm rồi, chuyện gì nên đến thì cũng phải đến chứ. Được rồi, chào em, có gì anh sẽ gọi điện cho em sau.” Tuy nói như vậy nhưng giọng nói của Edwin vẫn không giấu nổi sự lo lắng vô cùng.
Bình luận
“Mẹ nói cho em nghe rồi à? Ừm, có lẽ là như vậy. Không, anh không sợ đâu, cũng mười năm rồi, chuyện gì nên đến thì cũng phải đến chứ. Được rồi, chào em, có gì anh sẽ gọi điện cho em sau.” Tuy nói như vậy nhưng giọng nói của Edwin vẫn không giấu nổi sự lo lắng vô cùng.
Bình luận
Cúp điện thoại đặt xuống bàn, trong lòng Edward cũng đầy lo sợ.
Bình luận
Cúp điện thoại đặt xuống bàn, trong lòng Edward cũng đầy lo sợ.
Bình luận
Edwin đáp máy bay đến Paris vào một buổi chiều tối. Vừa xuống sân bay, anh đã lái xe đến bệnh viện nơi bà Louise đang nằm. Ông Edgar đón anh ở cổng. Vừa thấy ông, Edwin đã sốt sắng:
Bình luận
Edwin đáp máy bay đến Paris vào một buổi chiều tối. Vừa xuống sân bay, anh đã lái xe đến bệnh viện nơi bà Louise đang nằm. Ông Edgar đón anh ở cổng. Vừa thấy ông, Edwin đã sốt sắng:
Bình luận
“Ba ơi…”
Bình luận
“Ba ơi…”
Bình luận
“Không ổn lắm con ạ.” Chưa nghe anh nói hết nhưng ông Edgar cũng đoán được Edwin muốn nói gì, “Bác sĩ bảo, có lẽ đây là những giây phút cuối cùng của mẹ con rồi.”
Bình luận
“Không ổn lắm con ạ.” Chưa nghe anh nói hết nhưng ông Edgar cũng đoán được Edwin muốn nói gì, “Bác sĩ bảo, có lẽ đây là những giây phút cuối cùng của mẹ con rồi.”
Bình luận
Nói đến đây, giọng ông chùng hẳn xuống.
Bình luận
Nói đến đây, giọng ông chùng hẳn xuống.
Bình luận
Hai ba con đi vội vào sảnh. Thang máy quá đông nên họ quyết định đi thang bộ lên. Trong phòng bệnh ngoài bà Louise và một bác sĩ ra còn có cả Catherine và Bryon. Nhìn thấy Edwin hấp tấp chạy vào, trên khuôn mặt tiều tụy của bà xuất hiện một nụ cười tươi rói:
Bình luận
Hai ba con đi vội vào sảnh. Thang máy quá đông nên họ quyết định đi thang bộ lên. Trong phòng bệnh ngoài bà Louise và một bác sĩ ra còn có cả Catherine và Bryon. Nhìn thấy Edwin hấp tấp chạy vào, trên khuôn mặt tiều tụy của bà xuất hiện một nụ cười tươi rói:
Bình luận
“Chào con, con trai. Con đừng vội, đi từ từ thôi.”
Bình luận
“Chào con, con trai. Con đừng vội, đi từ từ thôi.”
Bình luận
Bước chân Edwin dần chậm lại rồi quay về tốc độ bình thường:
Bình luận
Bước chân Edwin dần chậm lại rồi quay về tốc độ bình thường:
Bình luận
“Vâng ạ.”
Bình luận
“Vâng ạ.”
Bình luận
Anh bước đến gần giường mẹ, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Ông Edgar cũng đi theo. Ông đặt mình xuống mép giường, tay nắm chặt lấy tay vợ
Bình luận
Anh bước đến gần giường mẹ, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Ông Edgar cũng đi theo. Ông đặt mình xuống mép giường, tay nắm chặt lấy tay vợ
Bình luận
“Thật tiếc quá, vậy là mẹ không kịp đi dự đám cưới của Kate và Bryon, mà cặp vé nghỉ dưỡng mà Eddie tặng cũng bị lãng phí rồi.” Giọng bà Louise nghe yếu ớt nhưng rành rọt, “Cũng không sao, mười năm nay mẹ đã sống rất vui. Kìa, sao con lại khóc?Khóc làm gì chứ, con. Con khóc là mẹ chẳng thể ra đi vui vẻ được đâu. (Catherine đưa tay quệt nước mắt trên mặt) Đấy, như vậy tốt hơn nhiều.”
Bình luận
“Thật tiếc quá, vậy là mẹ không kịp đi dự đám cưới của Kate và Bryon, mà cặp vé nghỉ dưỡng mà Eddie tặng cũng bị lãng phí rồi.” Giọng bà Louise nghe yếu ớt nhưng rành rọt, “Cũng không sao, mười năm nay mẹ đã sống rất vui. Kìa, sao con lại khóc?Khóc làm gì chứ, con. Con khóc là mẹ chẳng thể ra đi vui vẻ được đâu. (Catherine đưa tay quệt nước mắt trên mặt) Đấy, như vậy tốt hơn nhiều.”
Bình luận
Hít một hơi thật sâu, bà dịu dàng nhìn chồng:
Bình luận
Hít một hơi thật sâu, bà dịu dàng nhìn chồng:
Bình luận
“Cả anh nữa, anh cũng làm ra vẻ mặt như vậy. Anh bảo em phải yên tâm như thế nào đây? Anh toàn chê em đa sầu đa cảm mà bây giờ chính anh còn "đa sầu đa cảm" hơn cả em nữa.”
Bình luận
“Cả anh nữa, anh cũng làm ra vẻ mặt như vậy. Anh bảo em phải yên tâm như thế nào đây? Anh toàn chê em đa sầu đa cảm mà bây giờ chính anh còn "đa sầu đa cảm" hơn cả em nữa.”
Bình luận
“Em nhìn nhầm thôi.” Ông Edgar đưa tay quệt những giọt nước sắp sửa tràn ra, miệng run run tạo thành một nụ cười.
Bình luận
“Em nhìn nhầm thôi.” Ông Edgar đưa tay quệt những giọt nước sắp sửa tràn ra, miệng run run tạo thành một nụ cười.
Bình luận
“Vâng, vậy là em nhìn nhầm.” Bà quay sang Edwin, “Hôm trước mẹ có nói chuyện với Edward đôi chút, thằng bé có vẻ buồn lòng vì con đấy. Mẹ đã bảo con là con cứ như vậy khiến bản thân mình trở nên xa cách thôi mà con không nghe. Sau này cố gắng bày tỏ cảm xúc của con nhiều hơn với Eddie, đừng giấu giếm làm gì. Con phải tin tưởng em nó chứ.”
Bình luận
“Vâng, vậy là em nhìn nhầm.” Bà quay sang Edwin, “Hôm trước mẹ có nói chuyện với Edward đôi chút, thằng bé có vẻ buồn lòng vì con đấy. Mẹ đã bảo con là con cứ như vậy khiến bản thân mình trở nên xa cách thôi mà con không nghe. Sau này cố gắng bày tỏ cảm xúc của con nhiều hơn với Eddie, đừng giấu giếm làm gì. Con phải tin tưởng em nó chứ.”
Bình luận
“Vâng, con hiểu mà.” Edwin gật đầu, anh đang cố gắng kiềm chế cơ mặt của mình hết sức có thể để trông không quá đau khổ.
Bình luận
“Vâng, con hiểu mà.” Edwin gật đầu, anh đang cố gắng kiềm chế cơ mặt của mình hết sức có thể để trông không quá đau khổ.
Bình luận
“Được rồi, mong là vậy.” Bà mỉm cười, nhìn về phía chồng, “Anh.. không muốn nói gì với em nữa à?”
Bình luận
“Được rồi, mong là vậy.” Bà mỉm cười, nhìn về phía chồng, “Anh.. không muốn nói gì với em nữa à?”
Bình luận
“Sao thế được, anh còn rất nhiều điều, bao nhiêu lời bây giờ cũng không đủ, nhưng mà tựu chung lại thì…” Ông ghé sát tai bà, nói một câu chỉ đủ cho hai người nghe thấy, sau đó, ông nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên mu bàn tay vợ.
Bình luận
“Sao thế được, anh còn rất nhiều điều, bao nhiêu lời bây giờ cũng không đủ, nhưng mà tựu chung lại thì…” Ông ghé sát tai bà, nói một câu chỉ đủ cho hai người nghe thấy, sau đó, ông nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên mu bàn tay vợ.
Bình luận
Nghe được lời chồng nói, bà Louise bật cười khẽ, hai mắt lấp lánh ánh nước. Nắm lấy bàn tay chồng thật chặt, bà mỉm cười:
Bình luận
Nghe được lời chồng nói, bà Louise bật cười khẽ, hai mắt lấp lánh ánh nước. Nắm lấy bàn tay chồng thật chặt, bà mỉm cười:
Bình luận
“Cảm ơn anh.”
Bình luận
“Cảm ơn anh.”
Bình luận
Nói rồi, bà trút một hơi thở thật dài.
Bình luận
Nói rồi, bà trút một hơi thở thật dài.
Bình luận
Màn hình máy điện tâm đồ biểu thị một vạch ngang không còn sự sống. Cả bốn người trong phòng thoáng sững sờ, chỉ có vị bác sĩ đứng bên cạnh là nhanh chóng ghi lại giờ để làm chứng tử.
Bình luận
Màn hình máy điện tâm đồ biểu thị một vạch ngang không còn sự sống. Cả bốn người trong phòng thoáng sững sờ, chỉ có vị bác sĩ đứng bên cạnh là nhanh chóng ghi lại giờ để làm chứng tử.
Bình luận
Khi nghe giọng đọc trầm mặc của bác sĩ, Bryon, Edwin và Catherine mới thoáng hồi thần lại. Catherine gục đầu vào vai vị hôn phu mà bật khóc, còn Edwin luống cuống:
Bình luận
Khi nghe giọng đọc trầm mặc của bác sĩ, Bryon, Edwin và Catherine mới thoáng hồi thần lại. Catherine gục đầu vào vai vị hôn phu mà bật khóc, còn Edwin luống cuống:
Bình luận
“Xin lỗi, có lẽ tôi cần ra ngoài một chút.” Sau đó, anh chạy vụt đi.
Bình luận
“Xin lỗi, có lẽ tôi cần ra ngoài một chút.” Sau đó, anh chạy vụt đi.
Bình luận
Chỉ có ông Edgar vẫn ngồi bên giường, nắm chặt lấy tay vợ không rời. Mọi thứ trước mắt ông như hoa lên, như trôi tuột đi, chỉ còn lại vợ ông đang chìm vào giấc ngủ an tường.
Bình luận
Chỉ có ông Edgar vẫn ngồi bên giường, nắm chặt lấy tay vợ không rời. Mọi thứ trước mắt ông như hoa lên, như trôi tuột đi, chỉ còn lại vợ ông đang chìm vào giấc ngủ an tường.
Bình luận
Edwin chạy một mạch vào một buồng vệ sinh, đóng sập cửa, đưa hai tay ôm mặt. Những giọt nước mắt nóng hổi dần thấm ướt cổ tay áo, nhưng anh không mấy quan tâm. Anh dùng mu bàn tay quệt nước mắt, nhưng càng quệt nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn. Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ ướt đẫm nước mắt của mình phản chiếu trên tay cầm bọc inox, một cảm giác bất lực trong lòng anh trào ra đầy ắp. Anh tựa đầu vào tường, hai vai run lên.
Bình luận
Edwin chạy một mạch vào một buồng vệ sinh, đóng sập cửa, đưa hai tay ôm mặt. Những giọt nước mắt nóng hổi dần thấm ướt cổ tay áo, nhưng anh không mấy quan tâm. Anh dùng mu bàn tay quệt nước mắt, nhưng càng quệt nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn. Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ ướt đẫm nước mắt của mình phản chiếu trên tay cầm bọc inox, một cảm giác bất lực trong lòng anh trào ra đầy ắp. Anh tựa đầu vào tường, hai vai run lên.