• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/3/2024 8:37:11 AM
  • 0
  • 0

Chương 5


Edward ngồi dậy khỏi giường lúc năm giờ sáng, vệ sinh cá nhân một chút sau đó nhét bộ võ phục vào túi, đi đến phòng tập của câu lạc bộ võ thuật gần nhà.

Bình luận

Edward ngồi dậy khỏi giường lúc năm giờ sáng, vệ sinh cá nhân một chút sau đó nhét bộ võ phục vào túi, đi đến phòng tập của câu lạc bộ võ thuật gần nhà.

Bình luận

Cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa dạng trượt, bên trong chỉ có vài thành viên, đa số đã đứng tuổi. Dù còn hơi vắng vẻ nhưng khí thế không hề yếu ớt chút nào, thậm chí trên đệm đấu còn có hai người đang ở trong tư thế chuẩn bị, có lẽ là định giao đấu một trận.

Bình luận

Cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa dạng trượt, bên trong chỉ có vài thành viên, đa số đã đứng tuổi. Dù còn hơi vắng vẻ nhưng khí thế không hề yếu ớt chút nào, thậm chí trên đệm đấu còn có hai người đang ở trong tư thế chuẩn bị, có lẽ là định giao đấu một trận.

Bình luận

Edward không vội đi tập ngay, cậu cắn một viên kẹo mang sẵn trong túi. Vị sữa béo và ngọt đến rùng mình tan trên đầu lưỡi khiến cậu hơi khó chịu, nhưng vẫn cố nhai hết, nếu không, cậu rất có thể sẽ ngất xỉu giữa chừng vì hạ đường huyết.

Bình luận

Edward không vội đi tập ngay, cậu cắn một viên kẹo mang sẵn trong túi. Vị sữa béo và ngọt đến rùng mình tan trên đầu lưỡi khiến cậu hơi khó chịu, nhưng vẫn cố nhai hết, nếu không, cậu rất có thể sẽ ngất xỉu giữa chừng vì hạ đường huyết.

Bình luận

Chỉ có cậu là trông khá thong dong nên hai người đứng phía đệm đấu bàn nhau một chút, sau đó lại gần tỏ ý nhờ cậu làm trọng tài giúp, còn nhấn mạnh sẽ không đấu quá lâu, tránh mất thời gian của cậu. Edward nhún vai, vậy thì làm thôi.

Bình luận

Chỉ có cậu là trông khá thong dong nên hai người đứng phía đệm đấu bàn nhau một chút, sau đó lại gần tỏ ý nhờ cậu làm trọng tài giúp, còn nhấn mạnh sẽ không đấu quá lâu, tránh mất thời gian của cậu. Edward nhún vai, vậy thì làm thôi.

Bình luận

Việc trở thành trọng tài bất đắc dĩ không làm tốn nhiều thời gian của cậu lắm, sau khi hai võ sinh kia phân thắng bại, họ vội cảm ơn rồi đi tập phần của mình, không dây dưa thêm. Edward hài lòng gật đầu, cuối cùng cũng có thể được thoải mái. Cậu nhìn bao cát trước mặt mấy giây, sau đó bắt đầu về tư thế chuẩn bị.

Bình luận

Việc trở thành trọng tài bất đắc dĩ không làm tốn nhiều thời gian của cậu lắm, sau khi hai võ sinh kia phân thắng bại, họ vội cảm ơn rồi đi tập phần của mình, không dây dưa thêm. Edward hài lòng gật đầu, cuối cùng cũng có thể được thoải mái. Cậu nhìn bao cát trước mặt mấy giây, sau đó bắt đầu về tư thế chuẩn bị.

Bình luận

Edward ở câu lạc bộ luyện tập một lúc đến 6 giờ mười lăm phút, cậu lấy một chiếc khăn bông lau mồ hôi. Ở câu lạc bộ đã đông người hơn, cũng không chỉ có mấy ông bác trung niên mà còn có một số cậu thanh niên trẻ trung trai tráng cũng đến. Câu lạc bộ này lập ra mấy năm trước, dành cho những người yêu thích võ thuật. Ban đầu chỉ có mấy ông cụ già tham gia, sau là có thêm những người trẻ tuổi hơn gia nhập. Edward là một trong số những người trẻ nhất. Ban đầu cậu không thích lắm vì quá đông người, nhưng quả thật những thành viên khác ở đây rất tốt bụng lại hoà đồng, dần dần cậu cũng quen được với bọn họ.

Bình luận

Edward ở câu lạc bộ luyện tập một lúc đến 6 giờ mười lăm phút, cậu lấy một chiếc khăn bông lau mồ hôi. Ở câu lạc bộ đã đông người hơn, cũng không chỉ có mấy ông bác trung niên mà còn có một số cậu thanh niên trẻ trung trai tráng cũng đến. Câu lạc bộ này lập ra mấy năm trước, dành cho những người yêu thích võ thuật. Ban đầu chỉ có mấy ông cụ già tham gia, sau là có thêm những người trẻ tuổi hơn gia nhập. Edward là một trong số những người trẻ nhất. Ban đầu cậu không thích lắm vì quá đông người, nhưng quả thật những thành viên khác ở đây rất tốt bụng lại hoà đồng, dần dần cậu cũng quen được với bọn họ.

Bình luận

Thấy lồng ngực cậu phập phồng rất mạnh, lại thêm môi nhợt nhạt mặc dù gò má đang đỏ hết lên, một thành viên lại gần đưa cho cậu bình nước:

Bình luận

Thấy lồng ngực cậu phập phồng rất mạnh, lại thêm môi nhợt nhạt mặc dù gò má đang đỏ hết lên, một thành viên lại gần đưa cho cậu bình nước:

Bình luận

“Nước đường này, nhóc. Uống mấy ngụm không lát nữa lại chóng mặt. Cháu bị thiếu máu mà, cái hội chứng gì gì ấy.”

Bình luận

“Nước đường này, nhóc. Uống mấy ngụm không lát nữa lại chóng mặt. Cháu bị thiếu máu mà, cái hội chứng gì gì ấy.”

Bình luận

“Cảm ơn bác.” Edward mở nắp, “Hội chứng Thalassemia đấy ạ.”

Bình luận

“Cảm ơn bác.” Edward mở nắp, “Hội chứng Thalassemia đấy ạ.”

Bình luận

“À ừ, là Thalassemia.” Người đàn ông gật gù, “Cũng nguy hiểm đấy, nghỉ ngơi thêm một lúc rồi hẵng đi nhé.”

Bình luận

“À ừ, là Thalassemia.” Người đàn ông gật gù, “Cũng nguy hiểm đấy, nghỉ ngơi thêm một lúc rồi hẵng đi nhé.”

Bình luận

Edward ngồi thêm mấy phút rồi nhanh chóng đi về nhà. Vừa mở cửa, cậu đã thấy Hippocrates đang nằm chình ình trên sofa, ánh mắt nhìn cậu như thể còn chờ thêm chút nữa nó sẽ chết đói tới nơi, thậm chí không thèm đứng dậy lại gần cậu. Đối mặt với sự oán trách của “hoàng thượng”, Edward dở khóc dở cười lấy đồ ăn cho nó. Thấy đĩa thức ăn đổ đầy hạt, nó mới ngúng nguẩy lại gần, chăm chú ăn.

Bình luận

Edward ngồi thêm mấy phút rồi nhanh chóng đi về nhà. Vừa mở cửa, cậu đã thấy Hippocrates đang nằm chình ình trên sofa, ánh mắt nhìn cậu như thể còn chờ thêm chút nữa nó sẽ chết đói tới nơi, thậm chí không thèm đứng dậy lại gần cậu. Đối mặt với sự oán trách của “hoàng thượng”, Edward dở khóc dở cười lấy đồ ăn cho nó. Thấy đĩa thức ăn đổ đầy hạt, nó mới ngúng nguẩy lại gần, chăm chú ăn.

Bình luận

Nhẹ nhàng xoa đầu nó, Edward nhẹ giọng nói:

Bình luận

Nhẹ nhàng xoa đầu nó, Edward nhẹ giọng nói:

Bình luận

“Hôm nay ba phải đi hẹn hò rồi, không ăn sáng với Hippie được. Chỉ đi một lúc thôi, ở nhà đừng có quậy phá gì đấy.

Bình luận

“Hôm nay ba phải đi hẹn hò rồi, không ăn sáng với Hippie được. Chỉ đi một lúc thôi, ở nhà đừng có quậy phá gì đấy.

Bình luận

Nói xong cậu bước lên tầng thay quần áo. Một vấn đề nan giải ập vào mặt Edward:cậu không biết nên chọn mặc gì. Tủ quần áo của cậu đa phần là sơ mi và quần tây, cùng lắm có thêm vest. Không thể mặc lễ phục đi hẹn hò được, nên Edward cắm cúi chọn lựa một hồi lâu mới lấy ra được một chiếc áo sơ mi trông không đến mức buồn thảm và quần âu.

Bình luận

Nói xong cậu bước lên tầng thay quần áo. Một vấn đề nan giải ập vào mặt Edward:cậu không biết nên chọn mặc gì. Tủ quần áo của cậu đa phần là sơ mi và quần tây, cùng lắm có thêm vest. Không thể mặc lễ phục đi hẹn hò được, nên Edward cắm cúi chọn lựa một hồi lâu mới lấy ra được một chiếc áo sơ mi trông không đến mức buồn thảm và quần âu.

Bình luận

Hình như chiếc áo này là Anne tặng chứ đời nào cậu mua màu sắc này, Edward vừa nhìn chiếc áo màu xanh nhạt vừa nghĩ.

Bình luận

Hình như chiếc áo này là Anne tặng chứ đời nào cậu mua màu sắc này, Edward vừa nhìn chiếc áo màu xanh nhạt vừa nghĩ.

Bình luận

Edward bước xuống tầng, nhanh chóng dắt xe đạp ra. Nếu muốn, cậu còn có thể đi xe buýt nhưng nghĩ đến việc phải xem lịch rồi chạy cho kịp chuyến xe buýt về nhà, cậu lại thấy không thích lắm. Bên cạnh đó, chiếc xe đạp của cậu đã lâu không được lấy ra sử dụng, có thể nhân cơ hội hiếm hoi này cho nó ra ngoài hóng gió.

Bình luận

Edward bước xuống tầng, nhanh chóng dắt xe đạp ra. Nếu muốn, cậu còn có thể đi xe buýt nhưng nghĩ đến việc phải xem lịch rồi chạy cho kịp chuyến xe buýt về nhà, cậu lại thấy không thích lắm. Bên cạnh đó, chiếc xe đạp của cậu đã lâu không được lấy ra sử dụng, có thể nhân cơ hội hiếm hoi này cho nó ra ngoài hóng gió.

Bình luận

Không phải ai cũng thích phương tiện công cộng, Edward cũng là một trong số đó mặc dù cậu đều di chuyển trên tàu điện và xe buýt gần như mỗi ngày. Bên cạnh việc phải đi chung với người lạ, thường là rất nhiều người lạ, cậu cũng không thể thoải mái về mặt thời gian để cắm rễ tại những nơi mình yêu thích. Đơn cử như lúc này, cậu đang cố ý thả chậm bước chân để nhìn ngắm hàng cây ven đường thêm một lúc.

Bình luận

Không phải ai cũng thích phương tiện công cộng, Edward cũng là một trong số đó mặc dù cậu đều di chuyển trên tàu điện và xe buýt gần như mỗi ngày. Bên cạnh việc phải đi chung với người lạ, thường là rất nhiều người lạ, cậu cũng không thể thoải mái về mặt thời gian để cắm rễ tại những nơi mình yêu thích. Đơn cử như lúc này, cậu đang cố ý thả chậm bước chân để nhìn ngắm hàng cây ven đường thêm một lúc.

Bình luận

Ở trung tâm thành phố, Edwin khởi hành muộn hơn, anh còn có thời gian để uống hết tách trà, sau đó mở cửa xe, bắt đầu khởi động để đến quán cà phê Edward đã chọn. Vừa liếc đồng hồ, anh vừa thong thả xoay vô lăng, giảm tốc để vượt qua một ngã tư.

Bình luận

Ở trung tâm thành phố, Edwin khởi hành muộn hơn, anh còn có thời gian để uống hết tách trà, sau đó mở cửa xe, bắt đầu khởi động để đến quán cà phê Edward đã chọn. Vừa liếc đồng hồ, anh vừa thong thả xoay vô lăng, giảm tốc để vượt qua một ngã tư.

Bình luận

Không may cho Edward là con đường thường ngày cậu vẫn đi lại xảy ra một vụ tai nạn khá nghiêm trọng, vì để cho xe cứu thương kịp chở người đi cấp cứu, cảnh sát giao thông cũng có mặt để điều tiết, hướng mọi người đi những tuyến đường khác. Để đến điểm hẹn phải đi xa hơn, Edward có hơi khó chịu nhưng cũng nhanh chóng quay đầu xe, tăng tốc thêm một chút cho kịp giờ.

Bình luận

Không may cho Edward là con đường thường ngày cậu vẫn đi lại xảy ra một vụ tai nạn khá nghiêm trọng, vì để cho xe cứu thương kịp chở người đi cấp cứu, cảnh sát giao thông cũng có mặt để điều tiết, hướng mọi người đi những tuyến đường khác. Để đến điểm hẹn phải đi xa hơn, Edward có hơi khó chịu nhưng cũng nhanh chóng quay đầu xe, tăng tốc thêm một chút cho kịp giờ.

Bình luận

Mắt thấy quán cà phê đã ở phía trước, Edward khẽ thở phào, cánh tay cũng thả lỏng ra để chiếc xe trôi theo một đoạn dốc. Nhưng chưa kịp thở phào thì dây thần kinh cậu lại căng lên: bánh xe vừa cán qua một hòn đá nên bị nghiêng hẳn sang một bên khiến Edward ngồi trên bị mất thăng bằng. Cậu vội điều chỉnh lại tay lái, cố đứng vững nhưng không kịp, mà vừa lúc ấy, ở phía đối diện lại có một chiếc ô tô đang phóng đến. Bên tai cậu chỉ còn tiếng phanh gấp và tiếng kim loại đập xuống lòng đường.

Bình luận

Mắt thấy quán cà phê đã ở phía trước, Edward khẽ thở phào, cánh tay cũng thả lỏng ra để chiếc xe trôi theo một đoạn dốc. Nhưng chưa kịp thở phào thì dây thần kinh cậu lại căng lên: bánh xe vừa cán qua một hòn đá nên bị nghiêng hẳn sang một bên khiến Edward ngồi trên bị mất thăng bằng. Cậu vội điều chỉnh lại tay lái, cố đứng vững nhưng không kịp, mà vừa lúc ấy, ở phía đối diện lại có một chiếc ô tô đang phóng đến. Bên tai cậu chỉ còn tiếng phanh gấp và tiếng kim loại đập xuống lòng đường.

Bình luận

Edward bị chiếc xe đạp đè lên người, cậu "sh" một tiếng, sau đó loạng choạng ngồi dậy. Edwin vội mở cửa xe, bước đến gần Edward và hỏi:

Bình luận

Edward bị chiếc xe đạp đè lên người, cậu "sh" một tiếng, sau đó loạng choạng ngồi dậy. Edwin vội mở cửa xe, bước đến gần Edward và hỏi:

Bình luận

“Cậu ổn chứ? Xin lỗi, khi nãy tôi mất tập trung nên đánh lái không kịp.”

Bình luận

“Cậu ổn chứ? Xin lỗi, khi nãy tôi mất tập trung nên đánh lái không kịp.”

Bình luận

Edward phủi bụi trên người, định đứng dậy ngay:

Bình luận

Edward phủi bụi trên người, định đứng dậy ngay:

Bình luận

“Tôi không sao đâu. Không phải lỗi của anh, là tôi cán phải hòn đá.”

Bình luận

“Tôi không sao đâu. Không phải lỗi của anh, là tôi cán phải hòn đá.”

Bình luận

Edwin vẫn còn lo lắng:

Bình luận

Edwin vẫn còn lo lắng:

Bình luận

“Cậu có đứng dậy được không?”

Bình luận

“Cậu có đứng dậy được không?”

Bình luận

Edward chống tay, phát hiện điều gì đó bất ổn. Cậu chìa tay cho Edwin:

Bình luận

Edward chống tay, phát hiện điều gì đó bất ổn. Cậu chìa tay cho Edwin:

Bình luận

“Phiền anh giúp tôi một chút nhé, hình như tôi bị trật khớp rồi.”

Bình luận

“Phiền anh giúp tôi một chút nhé, hình như tôi bị trật khớp rồi.”

Bình luận

Edwin đỡ Edward đứng dậy, để cậu ngồi trên nắp ca pô xe, lo lắng nhìn cậu đang thử nắn nắn cánh tay. Sau vài lần dò dẫm, cậu nhún vai:

Bình luận

Edwin đỡ Edward đứng dậy, để cậu ngồi trên nắp ca pô xe, lo lắng nhìn cậu đang thử nắn nắn cánh tay. Sau vài lần dò dẫm, cậu nhún vai:

Bình luận

“Gãy xương rồi.” Cậu chỉ cho Edwin vị trí gãy, “Chỗ này này, nó hơi bị cong đấy.” Khi chạm vào, cậu khẽ “Shhh” một tiếng, “Hình như là gãy chéo.”

Bình luận

“Gãy xương rồi.” Cậu chỉ cho Edwin vị trí gãy, “Chỗ này này, nó hơi bị cong đấy.” Khi chạm vào, cậu khẽ “Shhh” một tiếng, “Hình như là gãy chéo.”

Bình luận

Edwin ngơ ngác nhìn cậu, thấy vẻ mặt đó, cậu không kìm được mà nở nụ cười:

Bình luận

Edwin ngơ ngác nhìn cậu, thấy vẻ mặt đó, cậu không kìm được mà nở nụ cười:

Bình luận

“Anh không thấy cũng là chuyện bình thường, chỗ xương gãy chưa di lệch quá nhiều, nếu không có kinh nghiệm hoặc là lúc di chuyển tay không nghe thấy tiếng lạo xạo của xương gãy thì cũng không ai biết được.”

Bình luận

“Anh không thấy cũng là chuyện bình thường, chỗ xương gãy chưa di lệch quá nhiều, nếu không có kinh nghiệm hoặc là lúc di chuyển tay không nghe thấy tiếng lạo xạo của xương gãy thì cũng không ai biết được.”

Bình luận

Cậu còn định lắc thêm lần nữa:

Bình luận

Cậu còn định lắc thêm lần nữa:

Bình luận

“Nghe thử không? Chắc chắn tôi không ăn vạ anh đâu.”

Bình luận

“Nghe thử không? Chắc chắn tôi không ăn vạ anh đâu.”

Bình luận

Edwin dở khóc dở cười đỡ trán:

Bình luận

Edwin dở khóc dở cười đỡ trán:

Bình luận

“Tôi không có ý đó, bác sĩ Watson. Chỉ là tôi không quen nhìn cảnh tượng này, với tôi mà nói thì nó khá kinh dị. Hơn nữa cậu cũng không cần lo lắng, chỉ cần cậu bảo đau là tôi sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm mà.”

Bình luận

“Tôi không có ý đó, bác sĩ Watson. Chỉ là tôi không quen nhìn cảnh tượng này, với tôi mà nói thì nó khá kinh dị. Hơn nữa cậu cũng không cần lo lắng, chỉ cần cậu bảo đau là tôi sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm mà.”

Bình luận

Anh nhìn chiếc xe của Edward, lúc này nó đã được dựng lại ở trên vỉa hè:

Bình luận

Anh nhìn chiếc xe của Edward, lúc này nó đã được dựng lại ở trên vỉa hè:

Bình luận

“Nó có vẻ chưa hỏng lắm đâu, tôi nhờ người ta cho cậu gửi tạm rồi đưa cậu đi bệnh viện, sau đó cậu lấy sau nhé.” Anh chạm vào yên xe, “À không, xe này gấp lại được, tôi để trong cốp xe, lát nữa đưa cậu và nó về cùng luôn. Cậu thấy thế nào, Watson?"

Bình luận

“Nó có vẻ chưa hỏng lắm đâu, tôi nhờ người ta cho cậu gửi tạm rồi đưa cậu đi bệnh viện, sau đó cậu lấy sau nhé.” Anh chạm vào yên xe, “À không, xe này gấp lại được, tôi để trong cốp xe, lát nữa đưa cậu và nó về cùng luôn. Cậu thấy thế nào, Watson?"

Bình luận

“Thế thì tốt quá, nhưng có phiền ngài không?”

Bình luận

“Thế thì tốt quá, nhưng có phiền ngài không?”

Bình luận

“Không phiền.” Edwin nói, tay đã mở xong cửa xe cho cậu, “Hình như tôi từng bảo cậu đừng gọi tôi là “ngài” nữa cơ mà.”

Bình luận

“Không phiền.” Edwin nói, tay đã mở xong cửa xe cho cậu, “Hình như tôi từng bảo cậu đừng gọi tôi là “ngài” nữa cơ mà.”

Bình luận

Edward cẩn thận ngồi vào trong xe, khoé môi còn tươi cười:

Bình luận

Edward cẩn thận ngồi vào trong xe, khoé môi còn tươi cười:

Bình luận

“Vâng, tôi nhớ mà, anh Holmes.”

Bình luận

“Vâng, tôi nhớ mà, anh Holmes.”

Bình luận

Edwin cho cậu một cái liếc mắt tỏ vẻ không mấy tin tưởng, sau đó bảo cậu ngồi im còn mình đi cất xe đạp vào cốp. Xe Edward là dạng gấp với cấu trúc dễ thao tác nên anh chẳng cần chỉ dẫn gì, gấp xong xuôi, anh nhẹ nhàng nhấc lên bằng một tay, tay còn lại mở cốp như thể chiếc xe chỉ nặng vài cân.

Bình luận

Edwin cho cậu một cái liếc mắt tỏ vẻ không mấy tin tưởng, sau đó bảo cậu ngồi im còn mình đi cất xe đạp vào cốp. Xe Edward là dạng gấp với cấu trúc dễ thao tác nên anh chẳng cần chỉ dẫn gì, gấp xong xuôi, anh nhẹ nhàng nhấc lên bằng một tay, tay còn lại mở cốp như thể chiếc xe chỉ nặng vài cân.

Bình luận

Thấy mình đã ngồi vào xe mà đối tượng hẹn hò còn đang nhìn với ánh mắt khó tin, anh cười xoà giải thích:

Bình luận

Thấy mình đã ngồi vào xe mà đối tượng hẹn hò còn đang nhìn với ánh mắt khó tin, anh cười xoà giải thích:

Bình luận

“Xe cậu với tôi cũng nhẹ ấy mà.” Anh chuyển sang vấn đề khác, “Bình thường cậu hay đến bệnh viện nào?”

Bình luận

“Xe cậu với tôi cũng nhẹ ấy mà.” Anh chuyển sang vấn đề khác, “Bình thường cậu hay đến bệnh viện nào?”

Bình luận

Edward chỉnh cánh tay gãy sang một tư thế ít bị ảnh hưởng nhất rồi nói:

Bình luận

Edward chỉnh cánh tay gãy sang một tư thế ít bị ảnh hưởng nhất rồi nói:

Bình luận

“Tôi cũng không có nơi cố định, anh đưa tôi đến bệnh viện nào cũng được.”

Bình luận

“Tôi cũng không có nơi cố định, anh đưa tôi đến bệnh viện nào cũng được.”

Bình luận

Edwin nhún vai sau đó đánh lái sang một con đường khác.

Bình luận

Edwin nhún vai sau đó đánh lái sang một con đường khác.

Bình luận

Ở bệnh viện, sau một hồi sơ cứu, chẩn đoán, Edward mới được đi bó bột. Thấy tình hình của cậu không đáng ngại nữa, Edwin mới đi ra ngoài để trả viện phí giúp cậu.

Bình luận

Ở bệnh viện, sau một hồi sơ cứu, chẩn đoán, Edward mới được đi bó bột. Thấy tình hình của cậu không đáng ngại nữa, Edwin mới đi ra ngoài để trả viện phí giúp cậu.

Bình luận

Nhân viên thu ngân một cô nàng trẻ tuổi lanh lợi, giọng nói ngọt ngào khiến bệnh nhân dù có ốm đau nặng đến đâu cũng thấy dễ chịu hơn. Cô nhanh chóng giúp Edwin làm thủ tục để trả viện phí, vì bệnh viện vắng vẻ nên cô nàng còn có thời gian nói thêm một câu:

Bình luận

Nhân viên thu ngân một cô nàng trẻ tuổi lanh lợi, giọng nói ngọt ngào khiến bệnh nhân dù có ốm đau nặng đến đâu cũng thấy dễ chịu hơn. Cô nhanh chóng giúp Edwin làm thủ tục để trả viện phí, vì bệnh viện vắng vẻ nên cô nàng còn có thời gian nói thêm một câu:

Bình luận

“Bệnh nhân đó tốt số quá, không phải ai cũng có một người bạn đời chu đáo như ngài đâu.”

Bình luận

“Bệnh nhân đó tốt số quá, không phải ai cũng có một người bạn đời chu đáo như ngài đâu.”

Bình luận

“Không phải mà, bọn tôi chỉ là bạn.” Nhiều hơn nữa thì là bạn trai, nhưng Edwin không nói.

Bình luận

“Không phải mà, bọn tôi chỉ là bạn.” Nhiều hơn nữa thì là bạn trai, nhưng Edwin không nói.

Bình luận

“Vậy cũng may mắn khi có người bạn tốt như ngài rồi.” Cô gái không hề bị hớ, “Cảm ơn ngài đã yên tâm sử dụng dịch vụ của bệnh viện King College. Trong thời gian chờ đợi ngài có thể uống một tách trà cho đỡ lo lắng nhé.”

Bình luận

“Vậy cũng may mắn khi có người bạn tốt như ngài rồi.” Cô gái không hề bị hớ, “Cảm ơn ngài đã yên tâm sử dụng dịch vụ của bệnh viện King College. Trong thời gian chờ đợi ngài có thể uống một tách trà cho đỡ lo lắng nhé.”

Bình luận

“Cảm ơn cô.”

Bình luận

“Cảm ơn cô.”

Bình luận

Edwin không đi uống trà mà quay lại phòng chờ bệnh nhân, Edward đã được băng bó xong xuôi. Bác sĩ đang dặn cậu một vài việc cần chú ý. Edwin bước đến bên cạnh cậu, nghe nốt mấy câu bác sĩ dặn:

Bình luận

Edwin không đi uống trà mà quay lại phòng chờ bệnh nhân, Edward đã được băng bó xong xuôi. Bác sĩ đang dặn cậu một vài việc cần chú ý. Edwin bước đến bên cạnh cậu, nghe nốt mấy câu bác sĩ dặn:

Bình luận

“Trong tháng đầu cậu đừng có động đến cái tay này, tốt nhất là nhờ một người thân nào đấy đến hỗ trợ sinh hoạt đi nhé. Nhất là đừng có để bị ngã nữa, gãy xương hở thì nguy hiểm lắm đấy, biết chưa?"

Bình luận

“Trong tháng đầu cậu đừng có động đến cái tay này, tốt nhất là nhờ một người thân nào đấy đến hỗ trợ sinh hoạt đi nhé. Nhất là đừng có để bị ngã nữa, gãy xương hở thì nguy hiểm lắm đấy, biết chưa?"

Bình luận

Edward và Edwin cùng cúi đầu chào vị bác sĩ đã đứng tuổi rồi rời đi. Vừa bước trên hành lang, Edward vừa chạm tay vào lớp thạch cao. Bỗng dưng trở nên như thế này, nói không khó chịu là giả vờ. Cậu thở dài, chỉ mong tháng này công việc không quá bận rộn, nếu không thì thầy Stephen sẽ không có ngày về nhà mất.

Bình luận

Edward và Edwin cùng cúi đầu chào vị bác sĩ đã đứng tuổi rồi rời đi. Vừa bước trên hành lang, Edward vừa chạm tay vào lớp thạch cao. Bỗng dưng trở nên như thế này, nói không khó chịu là giả vờ. Cậu thở dài, chỉ mong tháng này công việc không quá bận rộn, nếu không thì thầy Stephen sẽ không có ngày về nhà mất.

Bình luận

Edwin nhìn dáng đi cà nhắc của cậu thì đứng lại chờ một lúc, sau đó anh dứt khoát quỳ một gối xuống, đưa lưng về phía cậu:

Bình luận

Edwin nhìn dáng đi cà nhắc của cậu thì đứng lại chờ một lúc, sau đó anh dứt khoát quỳ một gối xuống, đưa lưng về phía cậu:

Bình luận

“Cậu đi chậm lắm đấy. Lên đi, tôi cõng cậu.”

Bình luận

“Cậu đi chậm lắm đấy. Lên đi, tôi cõng cậu.”

Bình luận

Edward xua xua bàn tay còn lại:

Bình luận

Edward xua xua bàn tay còn lại:

Bình luận

“Không cần đâu, tôi nặng lắm.”

Bình luận

“Không cần đâu, tôi nặng lắm.”

Bình luận

“Tôi bảo cõng được thì chắc chắn sẽ cõng được mà, hồi trước tôi hai lần đạt giải quán quân cử tạ thành phố đấy.”

Bình luận

“Tôi bảo cõng được thì chắc chắn sẽ cõng được mà, hồi trước tôi hai lần đạt giải quán quân cử tạ thành phố đấy.”

Bình luận

Khoé miệng của Edward cong nhẹ:

Bình luận

Khoé miệng của Edward cong nhẹ:

Bình luận

“Được, vậy nhà quán quân, phiền anh rồi.”

Bình luận

“Được, vậy nhà quán quân, phiền anh rồi.”

Bình luận

Cậu dùng cánh tay lành lặn bám vào vai Edwin, anh đỡ hai đầu gối cậu, sau đó đứng lên. Ở trên lưng Edwin, Edward có cảm giác đất trời chao đảo, cậu liền ôm chặt cổ anh. Edwin "shh" một tiếng, xốc cả người cậu lên cho chắc chắn, sau đó bước về phía trước. Edward nhìn anh đầy ái ngại:

Bình luận

Cậu dùng cánh tay lành lặn bám vào vai Edwin, anh đỡ hai đầu gối cậu, sau đó đứng lên. Ở trên lưng Edwin, Edward có cảm giác đất trời chao đảo, cậu liền ôm chặt cổ anh. Edwin "shh" một tiếng, xốc cả người cậu lên cho chắc chắn, sau đó bước về phía trước. Edward nhìn anh đầy ái ngại:

Bình luận

“Tôi đã bảo là nặng lắm rồi mà, anh đừng cố, nguy hiểm lắm.”

Bình luận

“Tôi đã bảo là nặng lắm rồi mà, anh đừng cố, nguy hiểm lắm.”

Bình luận

Edwin lắc đầu:

Bình luận

Edwin lắc đầu:

Bình luận

“Thật sự không nặng, tôi thấy cậu cũng chỉ khoảng bảy mươi cân thôi đúng không, hồi tôi trẻ như các cậu, còn vác được cả trăm cân nữa kia.”

Bình luận

“Thật sự không nặng, tôi thấy cậu cũng chỉ khoảng bảy mươi cân thôi đúng không, hồi tôi trẻ như các cậu, còn vác được cả trăm cân nữa kia.”

Bình luận

Edward bật cười:

Bình luận

Edward bật cười:

Bình luận

“Thế nào là còn trẻ? Anh mới có ba mươi hai tuổi đầu.”

Bình luận

“Thế nào là còn trẻ? Anh mới có ba mươi hai tuổi đầu.”

Bình luận

Edwin bước xuống cầu thang, hơi dùng sức nâng Edward cho vững, anh quay đầu lại mỉm cười với người đang gác cắm lên vai anh:

Bình luận

Edwin bước xuống cầu thang, hơi dùng sức nâng Edward cho vững, anh quay đầu lại mỉm cười với người đang gác cắm lên vai anh:

Bình luận

“Thế để tôi kể cho cậu nghe, cậu có biết đám trẻ con mười mấy tuổi gọi tôi là gì không? Là chú đó. Mấy năm trước đám trẻ tầm tuổi đó còn gọi tôi là anh.”

Bình luận

“Thế để tôi kể cho cậu nghe, cậu có biết đám trẻ con mười mấy tuổi gọi tôi là gì không? Là chú đó. Mấy năm trước đám trẻ tầm tuổi đó còn gọi tôi là anh.”

Bình luận

“Tôi kém anh mười tuổi này, hay là tôi cũng gọi anh là chú nhé?” Giọng Edward pha ý bông đùa, “Chú ơi, có thể đặt cháu xuống không?”

Bình luận

“Tôi kém anh mười tuổi này, hay là tôi cũng gọi anh là chú nhé?” Giọng Edward pha ý bông đùa, “Chú ơi, có thể đặt cháu xuống không?”

Bình luận

“Không được, nhóc đi chậm lắm, chú sẽ không chờ được.” Edwin cũng hùa theo cậu

Bình luận

“Không được, nhóc đi chậm lắm, chú sẽ không chờ được.” Edwin cũng hùa theo cậu

Bình luận

“Đi mà chú.” Nói đến đây, chính Edward cũng cảm thấy sượng

Bình luận

“Đi mà chú.” Nói đến đây, chính Edward cũng cảm thấy sượng

Bình luận

Dù vậy, Edwin vẫn cứ tiếp tục:

Bình luận

Dù vậy, Edwin vẫn cứ tiếp tục:

“Người lớn nói là phải nghe. Nhóc ngoan ngoãn nằm im đấy đi.”

Bình luận

“Người lớn nói là phải nghe. Nhóc ngoan ngoãn nằm im đấy đi.”

Bình luận

Edward bật cười giòn tan, sau đó im lặng một lúc rồi mới hỏi lại, giọng dịu hơn nhiều:

Bình luận

Edward bật cười giòn tan, sau đó im lặng một lúc rồi mới hỏi lại, giọng dịu hơn nhiều:

Bình luận

“Anh tốt bụng thật đấy, với ai cũng thế hay người yêu thì được đối xử kiểu khác?”

Bình luận

“Anh tốt bụng thật đấy, với ai cũng thế hay người yêu thì được đối xử kiểu khác?”

Bình luận

Edwin xóc cậu lên một lần nữa cho chắc, trả lời với tông giọng khiến ai cũng tự hỏi rốt cuộc anh đang cảm thấy thế nào:

Bình luận

Edwin xóc cậu lên một lần nữa cho chắc, trả lời với tông giọng khiến ai cũng tự hỏi rốt cuộc anh đang cảm thấy thế nào:

Bình luận

“Nếu cậu là người tôi thương, thì đừng nói cõng, dẫm chân lên vai tôi còn được, thậm chí nếu muốn tôi làm bàn đạp, tôi cũng sẽ vui vẻ để cậu đạp lên tôi mà tiến xa hơn.”

Bình luận

“Nếu cậu là người tôi thương, thì đừng nói cõng, dẫm chân lên vai tôi còn được, thậm chí nếu muốn tôi làm bàn đạp, tôi cũng sẽ vui vẻ để cậu đạp lên tôi mà tiến xa hơn.”

Bình luận

Nói đến đây, anh trở về chất giọng bông đùa:

Bình luận

Nói đến đây, anh trở về chất giọng bông đùa:

Bình luận

“Người như thế ít lắm, trước mắt chỉ có ba mẹ tôi thôi. Cậu thử đi, biết đâu sau này cậu sẽ trở thành gia đình của tôi đấy.”

Bình luận

“Người như thế ít lắm, trước mắt chỉ có ba mẹ tôi thôi. Cậu thử đi, biết đâu sau này cậu sẽ trở thành gia đình của tôi đấy.”

Bình luận

“Anh hài hước lắm, Edwin ạ.” Edward chạm tay vào vai anh, mỉm cười, “Tôi gọi anh như vậy nhé?” 

Bình luận

“Anh hài hước lắm, Edwin ạ.” Edward chạm tay vào vai anh, mỉm cười, “Tôi gọi anh như vậy nhé?” 

Bình luận

Câu chuyện giữa bọn họ lại được lái sang hướng khác vui tươi hơn và chỉ chấm dứt khi Edwin vào đến chỗ đỗ xe. Anh mở cửa ghế phụ, đỡ Edward vào, sau đó ngồi vào ghế lái, gạt số, xoay vô lăng lái đi. Anh bật bản đồ, đùa một câu:

Bình luận

Câu chuyện giữa bọn họ lại được lái sang hướng khác vui tươi hơn và chỉ chấm dứt khi Edwin vào đến chỗ đỗ xe. Anh mở cửa ghế phụ, đỡ Edward vào, sau đó ngồi vào ghế lái, gạt số, xoay vô lăng lái đi. Anh bật bản đồ, đùa một câu:

Bình luận

“Đừng nói với tôi là cậu lại nhờ tôi chở ra bến xe buýt nữa nhé.”

Bình luận

“Đừng nói với tôi là cậu lại nhờ tôi chở ra bến xe buýt nữa nhé.”

Bình luận

“Không đâu. Chân cẳng như vậy làm sao về được. Đành phải nhờ anh chuyển về tận nhà thôi, nhà tôi ở số XX, ngõ XX, đường Edgware. À, viện phí của tôi là anh trả à?”

Bình luận

“Không đâu. Chân cẳng như vậy làm sao về được. Đành phải nhờ anh chuyển về tận nhà thôi, nhà tôi ở số XX, ngõ XX, đường Edgware. À, viện phí của tôi là anh trả à?”

Bình luận

“Phải, là tôi. Coi như là trả cho buổi hẹn hôm nay đi, vì tôi định mời cậu bữa sáng ở quán cà phê lúc nãy, nhưng mà chắc bây giờ không được. Phải rồi, cậu có cần danh thiếp của tôi không?”

Bình luận

“Phải, là tôi. Coi như là trả cho buổi hẹn hôm nay đi, vì tôi định mời cậu bữa sáng ở quán cà phê lúc nãy, nhưng mà chắc bây giờ không được. Phải rồi, cậu có cần danh thiếp của tôi không?”

Bình luận

“Cần chứ, tuy rằng tôi biết anh từ trước nhưng theo thủ tục vẫn hơn nhỉ?”

Bình luận

“Cần chứ, tuy rằng tôi biết anh từ trước nhưng theo thủ tục vẫn hơn nhỉ?”

Bình luận

“Ồ, thủ tục?” Ánh mắt Edwin lộ ra vẻ hứng thú.

Bình luận

“Ồ, thủ tục?” Ánh mắt Edwin lộ ra vẻ hứng thú.

Bình luận

“Mặc dù nhiều khi nó chẳng liên quan gì đến công việc, nhưng mà không có nó là không xong. Vậy nên chúng ta cứ theo thủ tục mà làm thôi.” Edward nhìn anh, nháy mắt

Bình luận

“Mặc dù nhiều khi nó chẳng liên quan gì đến công việc, nhưng mà không có nó là không xong. Vậy nên chúng ta cứ theo thủ tục mà làm thôi.” Edward nhìn anh, nháy mắt

Bình luận

“Được, tôi thích câu nói này của cậu.” Anh mở ngăn kéo nhỏ trên xe, đưa cho cậu một tấm giấy.

Bình luận

“Được, tôi thích câu nói này của cậu.” Anh mở ngăn kéo nhỏ trên xe, đưa cho cậu một tấm giấy.

Bình luận

Danh thiếp của Edwin thiết kế theo kiểu tối giản, có hai màu đen và bạch kim. Tên, số điện thoại, địa chỉ công ty và chức vụ được in rõ nét. Edward vuốt nhẹ góc tấm danh thiếp với vẻ hứng thú.

Bình luận

Danh thiếp của Edwin thiết kế theo kiểu tối giản, có hai màu đen và bạch kim. Tên, số điện thoại, địa chỉ công ty và chức vụ được in rõ nét. Edward vuốt nhẹ góc tấm danh thiếp với vẻ hứng thú.

Bình luận

“Này, anh có muốn tới nhà tôi ăn sáng không? Hình như anh còn chưa ăn gì mà.”

Bình luận

“Này, anh có muốn tới nhà tôi ăn sáng không? Hình như anh còn chưa ăn gì mà.”

Bình luận

"Rất hân hạnh, tôi cũng tò mò về tay nghề nấu bếp của cậu lắm.” Edwin nghiêng đầu nhìn cậu. Anh xoay vô lăng, lái vào phần đường dẫn đến con đường Edgware, ngoại ô Luân Đôn.

Bình luận

"Rất hân hạnh, tôi cũng tò mò về tay nghề nấu bếp của cậu lắm.” Edwin nghiêng đầu nhìn cậu. Anh xoay vô lăng, lái vào phần đường dẫn đến con đường Edgware, ngoại ô Luân Đôn.


Truyện tương tự

Bình luận