Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nàng xoay người, nàng mang khăn che mặt, khuôn mặt mờ ảo không thấy rõ lắm nhưng cặp mắt kia lại có vẻ nhàn nhạt đau thương, trên tóc không có châu ngọc, chỉ cắm một cây trâm hắc mộc tố thoa, đỉnh đầu mang một chiếc vòng hoa tinh xảo lịch sự tao nhã, một thân váy áo xanh lơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Bệ hạ,” nữ tử ứng một câu, nhìn mặt hồ phía dưới cầu, mặt hồ kia tựa một cái gương lớn, bên trong lập lòe các loại hình ảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hắn nhìn theo ánh mắt nữ tử, phía bên kia mặt hồ chợt phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt, có mấy dòng chữ xuất hiện trên mặt hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cảnh trong mơ theo Khúc Độ Biên biên tập giả thuyết nội dung, đi túm ý thức Sùng Chiêu Đế vào nhanh như bay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hắn là tướng quân sa trường chinh chiến, Nguyệt Thanh là tiểu thư thanh quý môn đăng hộ đối nhà ấu nữ. Hai người quen biết, hiểu nhau, người trong nhà Nguyệt Thanh không muốn nữ nhi mình gả vào nhà làm tướng, trải qua một phen sóng gió hai người mới tới được với nhau.
Bình luận
Đất nước không có chiến tranh, đời sống nhân dân bình thản như nước chảy mây trôi, chiến tranh đến, hắn lại mặc giáp ra trận, vốn có thể thắng trận chiến nhưng lại gặp phải kẻ gian nịnh xúi giục, hắn chết trận sa trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hắn là thư sinh thượng kinh đi thi, Nguyệt Thanh thuộc họ nhà vua. Hắn đỗ Trạng Nguyên, tiền đồ rất tốt, một lần cùng bạn bè đi du lịch, cũng vì tham gia cuộc vui ngày lễ Tết Thanh Minh mà cùng Nguyệt Thanh nhất kiến chung tình.
Bình luận
Bình luận
Vài năm sau, hắn thăng lên quan tứ phẩm, tâm hướng đến vua, rốt cuộc cũng có tư cách cầu hôn Nguyệt Thanh, nhưng trong triều lúc này lại khẩn thiết cần một vị công chúa đi hòa thân với lũ man di.
Bình luận
Đối thủ mà hắn chưa từng giáp mặt hướng hắn cười, nói Nguyệt Thanh thuộc dòng dõi vua, nhưng được ban hiệu công chúa, gả xa tận biên cương.
Bình luận
Bình luận
Hắn lập tức đứng ra, nói đã phải lòng Nguyệt Thanh, mong hoàng đế ban hôn, kết quả bị đánh hai mươi đại bản, cả người toàn là máu, tỉnh lại lần nữa tin tức đầu tiên nghe thấy chính là tin tức vào ngày Nguyệt Thanh gả đi sau khi bị ban hiệu công chúa.
Bình luận
Bình luận
Đối thủ thậm chí giết người không dao, cầu hoàng đế cho hắn làm sứ giả đi đường xa cùng công chúa suốt 300 dặm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nguyệt Thanh một thân áo cưới đỏ, hắn cũng mặc áo quan đỏ, hai người từng hứa hẹn sẽ kề bên dù đầu bạc răng long, hiện tại hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho kẻ khác.
Bình luận
Cũng từ đó qua đi mấy năm, Nguyệt Thanh vì buồn bực mà chết đi, hắn rời bỏ kinh thành, một thân một mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hắn là con cháu thế gia, Nguyệt Thanh là hiệp khách, hai người tương ngộ chốn giang hồ, sau khi thành hôn, hắn cùng Nguyệt Thanh đi xông xáo giang hồ.
Bình luận
Bình luận
Vài năm sau, họ cảm thấy hành hiệp trượng nghĩa có chút mệt mỏi, tìm một chỗ bí ẩn tính toán ở lâu dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhưng một lần nọ hắn trở về sau khi đi săn, trúc ốc nội lại xuất hiện kẻ thù họ từng kết thành tại chốn giang hồ, người nọ giết Nguyệt Thanh, hắn tức giận đến mất lý trí, giết kẻ thù, ôm thi thể Nguyệt Thanh, lòng tràn đầy bi thương.
Bình luận
Bình luận
Ngày hôm sau, trúc ốc câu: “Đáng thương….. Thật đáng thương….. Vị phu nhân này vừa có thai hai tháng, tạo nghiệt a, aiz….”
Bình luận
Hắn nghe vậy, lòng bàn tay run rẩy chạm vào bụng Nguyệt Thanh tìm kiếm tin tức, lại giống như dã thú mà gào rống một tiếng than khóc.
Bình luận
Bình luận
Mỗi một đời đều không có kết cục tốt, hắn cùng Nguyệt Thanh mặc dù có hài tử, hài tử kia cũng chưa từng sống quá ba tuổi. Mỗi khi muốn nghênh đón một kết cục tốt thì lại có đủ loại người nhảy ra làm khó dễ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ý thức hắn từ trong hồ nhìn thấy, cảm nhận được không phải cảnh tượng xa lạ, mà là một đời này hắn quen biết cùng Nguyệt Thanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Khi đó Sùng Chiêu Đế vẫn là một thiếu niên 17 tuổi, mới tiến vào ngọn sóng tranh quyền đoạt bảo tại hoàng cung.
Bình luận
Bình luận
Hắn đối tốt với Nguyệt Thanh tuy rằng do đặt tâm tư lên Trì Kiếm Hầu, nhưng tiểu nữ hài tươi cười điềm mỹ kia thật sự làm hắn có vài phần yêu thương với vị muội muội nhiệt tình ấy.
Bình luận
Bình luận
Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế ngày càng kịch liệt, ngay lúc đó kinh thành cũng càng ngày càng biến đổi liên hồi, Trì Kiếm Hầu không muốn tham gia vòng xoáy ấy, nhanh chóng quyết định đưa nữ nhi mới tròn 7 tuổi tới Bắc Cương, một lần đưa chính là 10 năm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sùng Chiêu Đế nghĩ thầm, có lẽ khi đó Trì Kiếm Hầu cho rằng, kinh thành đã ổn định nên mới kêu Nguyệt Thanh trở về, ở kinh thành tìm một mối hôn nhân tất, vẻ vang xuất giá.
Bình luận
Bình luận
Chỉ là không nghĩ tới, lần nữa gặp lại tiểu cô nương khi niên thiếu từng yêu thương, hắn lại không thể khống chế nhịp tim đập thình thịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trong mặt hồ kính hiện rất nhanh qua cảnh hai người ở chung (chủ yếu là vì Khúc Độ Biên không rõ ràng hình thức ở chung hai người lắm), mặc dù thấy không rõ, ký ức Sùng Chiêu Đế vẫn như cũ, không tự chủ được hiện lên thời điểm hắn cùng Vân phi bên nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thứ sáu thế, Nguyệt Thanh vì khó sinh mà chết Sùng Chiêu Đế đã biết, nhưng trải qua một lần, hắn lại thấy khung cảnh có gì đấy không giống.
Bình luận
Bình luận
Ở thời khắc Quan Tinh Tư hướng đến hài tử của Nguyệt Thanh nói ra tiên đoán, một đạo mạo hắc khí sao trời từ trên không rớt xuống, nện thẳng vào hướng đông bắc hoàng thành - cũng là vị trí của Quan Tinh Tư
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nữ tử: “Tai tinh giáng họa, cầm sắt khó minh, không được thiện quá. Tình duyên chúng ta bị tai tinh quấy nhiễu, cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Vậy mà đã ba năm….” Nàng lẩm bẩm, sau đó lại vội vàng lo lắng hỏi, “Hài tử của chúng ta như thế nào, có phải hay không cũng đã 3 tuổi rồi, tính cách hắn ra sao, thích ăn cái gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sùng Chiêu Đế một chữ cũng không đáp được, miệng hắn mấp máy lại có chút không dám đối diện với ánh mắt nữ tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nàng nắm lấy tay Sùng Chiêu Đế, “CHăm sóc con cái rất vất vả, ta thấy đau lòng thay ngươi….. Cũng rất nhớ ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Giờ phút này Sùng Chiêu Đế còn không nhận thức bản thân đang ở trong mộng, đối với tai tinh hận ý đã lên tận trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dư công công giật mình, buồn ngủ nháy mắt biến mất, vừa lăn vừa bò vội đi đến, “Bệ hạ, bệ hạ?” Hắn vội vàng vén mành, tức khắc sững người lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sùng Chiêu Đế chậm rãi thở ra một hơi, áp xuống trái tim hỗn độn đau đớn, cưỡng chế tách biệt chính mình với cảnh bi thương xé lòng trong mơ, chớp mặt đã giữ lại vẻ mặt của một hoàng đế không lộ hỉ ái ố.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Các cung nhân hầu hạ cuộc sống hằng ngày của hoàng đế tức khắc trở nên bận rộn, Tử Thần Điện xung quanh bắt đầu sáng lên ánh nến ngọn đèn dầu.
Bình luận
Bình luận
Cùng lúc đó, từng chiếc xe ngựa dừng trước Đông Hoa môn, người mặc quan phục triều đình màu tím là nhóm quan to, hợp thành tốp năm tốp ba kết vào mà đi, chờ đợi đại triều hội hôm nay.
Bình luận
Bình luận
Ngày thường là tiểu triều hội, chỉ có ngũ phẩm trở lên hoặc quan viên có chức vị đặc thù mới đến thượng triều. Đại triều hội 10 ngày 1 lần, văn quan võ bá tất cả đều sẽ đến, làm một hội báo thống nhất, tất cả đều tương đối bận rộn.
Bình luận
Bình luận
Các quan viên đều tới phía trước dùng nước lạnh rửa mặt, đón một luồng gió lạnh, hiện tại tuy trời đông rét tới run cầm cậm nhưng tinh thần lại khỏe hơn không ít.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hắn trừ bỏ Hộ Bộ quan viễn, còn lại đối với đều ôm cảnh giác, sự từ đâu xuất hiện một tên gia hỏa bẫy hắn một vố, cuỗm bạc đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Ba tháng trước chi ngân sách để tu sửa di cùng quan kiều bạc đã dùng hết, hiện tàu kỳ hạn công trình đang kết thúc, mong bệ hạ lại cấp chút bạc cho Công Bộ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chuyện đầu tiên của Đại triều hội, người đầu tiên vừa mở miệng đã muốn moi tiền hắn? Buồn cười, khinh người quá đang!
Bình luận
Bình luận
Hắn lập tức hừ một tiếng, cười lạnh: “25 vạn lượng bạc trắng đi vào lại không đủ để tu sửa một tòa lầu? Ta phân cho Hộ Bộ lúc trước 25 vạn lượng, vậy chỉ có 25 vạn lượng, kỳ hạn công trình không hoàn thành là do Công Bộ ngươi dự đoán không làm tốt! Dùng hết rồi lại muốn thêm? Tên nhóc ăn mày đầu đường đi tìm nương ăn nãi, một đốn ăn không đủ no lại muốn hai đốn, Cố đại nhân tuổi tác đã cao mà còn có đạo lý như vậy sao!”
Bình luận
Bình luận
Vị Lâm đại nhân này tiến cử không phải bằng con đường thi khoa cử chính thức, nhưng với tài quản tiền được tiên đế thăng chức vào Hộ Bộ, mấy năm nay một đường bò lên vị trí thượng thư.
Bình luận
Bình luận
Hắn tự xưng đều không văn nhân, đối với cái danh “thần giữ của” sáng lóa mà dương dương tự đắc, cho nên chưa bao giờ làm chi, hồ, giả bộ lễ nghi kia .
Bình luận
Bình luận
Lần này bị mắng hắn còn tính ‘sang hèn cùng hưởng’, thời kỳ của tiên tế là cực kỳ thô tục, liên quan đến triều đình triều đình hỏng hóc,hắn phải bị tiên đế nắm lấy lỗ tai rống tới rống lui mới đi sửa một chút, cả triều văn võ cùng Sùng Chiêu Đế đã sớm thành quen.
Bình luận
Bình luận
Công Bộ thượng thư một thân đã quen lời mắng nhiếc, mắt điếc tai ngơ, Công Bộ bọn họ chính là quyền nhỏ việc nhiều, cái nơi cha không thương mẹ không yêu, ai tới mắng đều quá là bình thường, hắn quá hiểu rồi.
Bình luận
Bình luận
Hắn bình tĩnh mà chắp tay hướng Hộ Bộ thượng thư, quay đầu lau nước mắt trước mặt hoàng đế, khóc ròng nói: “Chúng thần còn cần năm vạn lượng bạc trắng, đây đã là kết quả sau khi tính toán cực kỳ tỉ mỉ rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Có võ tướng hừ nhẹ, “Nên sớm nói cái lầu này không nên tu sửa, bá tánh vòng ngoại tuy ở xa, nhưng dư được số tiền này thêm vào phí quân trang có phải tốt hơn không.”
Bình luận
Bình luận
“Sửa lầu lót đường, có câu công ở đương đại lợi ở thiên thu. Như thế này là vị đại nhân cảm thấy không nên sửa lầu, không nên sửa đường sao?Vì sao ngài cưỡi ngựa nhanh như bay trên mặt đất, vì đó đều là do đường đã được sửa qua rồi.” Mỗ Công Bộ quan dứt lời liền vung tay áo, “Quả nhiên vũ phu, hạ trùng không thể ngữ bằng!”
Bình luận
Bình luận
Nhóm võ tướng ban đầu vốn có chút ngượng ngùng, nghe được câu sau lại lập tức phản ứng lại: “Ngươi nói ai đấy?”
Bình luận
Công Bộ chư vị: “Phí tu sửa thành phí quân, chư quan vị phi ngựa trên trán rồi!” Đoạt bạc của Công Bộ làm phí quân, mặt lớn lắm rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bọn họ mặc niệm lời ranh dạy nho giáo, khắc chế võ tướng bên kia tới phải nhổ nước miếng vì cáu giận.
Bình luận
Bình luận
Khơi mào một cuốn chiến bên thì múa bút thành văn, có đủ loại qua lại lời nói việc làm, bọn họ vắt hết óc mắng cho trau chuốt, cho người đời sau xem một hồi văn thần võ tường hài hòa hảo văn ngày đại triều hội mà học hỏi.
Bình luận
Bình luận
Mà kẻ lên tiếng buộc tội là Ngôn quan lại vui rạo rực, âm thầm ghi nhớ mấy vị quan viên kia ở trên triều— mấy kẻ này bọn họ có thể buộc một cái tội trạng lời nói, ngự tiền thất nghi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đại triều hội xưa nay náo nhiệt, bọn họ ở dưới loạn triều thành một mớ, Dư công công mặt lộ vẻ khốn khổ.
Bình luận
Bình luận
Hắn lại trộm nhìn lên hoàng đế trên long ỷ, Sùng Chiêu Đế nhìn chằm chằm chén trà trên bàn, không biết đã nhìn bao lâu, trên mặt dù có vẻ nghiêm túc thực ra đang thất thần.