Văn Đồng nhanh chóng chạy đi nhận tiền, tiền thưởng còn chưa đến tay thì cái sòng bạc mới nhú kia đã bị nhà trường tóm gọn. Tội phạm nhi đồng cứ thế bị công lý tiêu diệt. Khiến Văn Đồng vừa giàu lên đã phá sản trong phút chốc.
Bình luận
Cậu không phải người thất hứa, dù mất tiền vẫn chạy đi mua trà trái cây cho cô. Lúc trở về lại thấy Nhạc Lan thẫn thờ ngồi đó, trên tay mân mê lon nước tăng lực.
Bình luận
Văn Đồng huých vai cô, một tay rút lon nước lạnh ra, tay kia nhét trà trái cây cho cô cầm, “Đang nghĩ gì vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Nếu người kia quan tâm thì đã không đưa đồ mà không thích uống.” - Cậu vu vơ đáp, không biết rằng câu nói này đã khiến Nhạc Lan suy nghĩ rất nhiều.
Bình luận
Trận cầu lông bán kết đã giúp Kiều Thanh Trúc một trận thành danh, cô được rất nhiều nam sinh hâm mộ. Lớp 25 cũng chắc chắn bỏ túi một giấy khen lớp ưu tú, vậy là lớp trưởng quyết định làm cái gì đó để chúc mừng lớp phó đời sống, và cái gì đó này chính là một buổi karaoke cho phái nữ trong lớp.
Bình luận
Bởi vì đặc thù là trường công nghệ nên sinh viên nữ không nhiều, cả lớp chỉ có 12 nữ. Sau khi bàn qua tính lại, mọi người quyết định sẽ đến phòng kara trong một trung tâm thương mại, tiện thể sẽ kéo nhau đi mua sắm các đồ lặt vặt cho con gái, đại loại như quần áo, trang sức hay mỹ phẩm.
Bình luận
Kiều Thanh Trúc hân hoan kéo tay Nhạc Lan, có vẻ cô nàng không nhận ra sự cố tình né tránh của Nhạc Lan với mình, “Tớ sẽ đi cùng cậu nhé!”
Bình luận
“… Thật ra thì tớ không định đi.” Nhạc Lan ái ngại, cô vốn không quen các hoạt động xã hội như thế này, “Tớ có việc bận mất rồi.”
Bình luận
“Hả… nhưng tớ đã rất mong cậu đến, cậu là người chăm đi cổ vũ nhất, trận nào tớ cũng thấy cậu đến.” - Kiều Thanh Trúc lắc lắc cánh tay cô, ngân dài cuối câu như làm nũng - “Đi màaaaa.”
Bình luận
Hành động này đã khiến mọi người chú ý đến cô, ai cũng nhìn Nhạc Lan với ánh mắt “Không đi là không được đâu.”
Bình luận
Bình luận
Sau khi nói với Giang Linh chuyện tối nay sẽ không ăn cơm ở nhà, Giang Linh sáng mắt, “Tuyệt, thế thì tớ sẽ đi ăn với chồng tớ.”
Bình luận
Bình luận
Bởi vì cô mà Giang Linh đã lỡ hẹn với bạn trai một lần, cô không muốn gây chuyện cho bạn mình nữa. Nhạc Lan gật đầu cho có, sau cùng vẫn chọn một chiếc sơ mi đơn giản.
Bình luận
Buổi hát hò đã cho Nhạc Lan hiểu thêm một điều, Kiều Thanh Trúc không chỉ xinh đẹp, hoạt bát, chơi thể thao giỏi mà còn hát rất hay. Điều này khiến cô càng thêm tự ti.
Bình luận
Mọi người kéo nhau đi mua mỹ phẩm sau khi hát karaoke suốt hơn hai tiếng. Lại Thẩm Quỳnh là bạn nữ cô mới quen gần đây, quay đầu hỏi Nhạc Lan: “Cậu dùng dưỡng mi nào vậy? Mi cậu dài thật.”
Bình luận
Nhạc Lan không hiểu mấy cái này, trước đây trang điểm cô chỉ dùng kem chống nắng, ngoài ra thì không biết gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Không được, thế này là không được rồi.” Thanh Trúc không biết từ đâu chạy đến, đem theo một bảng phấn màu hồng tím, “Bảng bắt sáng này rất hợp với tông da lạnh của cậu.”
Bình luận
Kiều Thanh Trúc nhìn chăm chăm đánh giá từng đường nét trên gương mặt ngơ ngác của Nhạc Lan. Sau một hồi suy ngẫm, dứt khoát kéo tay cô lại gần bảng mẫu thử kem nền.
Bình luận
Bình luận
Thế là lần đầu tiên trong đời, Nhạc Lan phải làm mẫu bất đắc dĩ cho các thợ trang điểm thiên tài đang vây quanh cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kiều Thanh Trúc là nhân vật chính trong quá trình make up cho cô, vừa quẹt cọ vừa nói chỗ này nên làm thế nào, chỗ kia nên vẽ ra sao, độ đậm nhạt thế nào là phù hợp giống như một người thầy thực thụ.
Bình luận
Lần đầu tiên trong đời cô nghe được nhiều lời khen như vậy. Nhạc Lan thường không để người khác chạm vào mặt cô, thế nhưng nhiều lời động viên khiến cô mở lòng hơn. Ban đầu chỉ có Kiều Thanh Trúc và Thẩm Quỳnh, lúc sau thì cả đám người đều vây lại, hết cọ này đến cọ kia quét qua mặt cô. Cho đến khi nhìn lại vào gương, Nhạc Lan không tin mình lại có khuôn mặt như thế này.
Bình luận
Bình luận
Một người bạn khác nhanh tay búi tóc cô lên bằng bút kẻ mắt tự mang theo, để lộ cái cổ thiên nga trắng ngần. Trông cô hiện giờ như một tiểu thư khuê các, kẻ mắt đậm mang rõ nét kiêu kì và dáng vẻ cao quý.
Bình luận
Bình luận
Thẩm Quỳnh sau một hồi gõ điện thoại bằng chiếc móng dài phát ra tiếng cạch cạch, ngẩng đầu nói: “Tớ note lại những cái cậu dùng rồi, lát nữa tớ gửi cho, nếu có hứng thú thì mua nhé.” - Cô nàng nháy mắt - “Đầu tư cho mình không lỗ được đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô chỉ sợ không hòa đồng được sẽ khiến mọi người xa cách mình, không nghĩ đến họ sẽ mất công ngồi chỉ cô từng chút một về cách chăm sóc bản thân như vậy.
Bình luận
“Nào nào nào.” - Lớp phó học tập là người vừa búi tóc lên cho cô, khoác vai Nhạc Lan vui vẻ nói - “Giờ thì đi ăn nào.”
Bình luận
Chạy đôn chạy đáo suốt một buổi chiều, cả đám đều đói, nhanh chân người nọ kéo người kia vào tiệm ramen gần đó ăn uống.
Bình luận
Cuối cùng cũng tan tiệc, Nhạc Lan chậm rãi đi bộ trong khuôn viên trường để trở về kí túc xá. Cô sờ lên búi tóc sau đầu, nơi có cái bút kẻ mắt mà lớp phó học tập đã quyết định tặng cô. Gió xào xạc và rít lên như phù thủy già đang mang đông đến, cây bàng run rẩy và rụng lá kín đường. Chỉ còn hàng thông vẫn kiên trì giữ những cục xanh lá hình giọt nước trong bồn cây, không rụng đi một cành nào.
Bình luận
Chỉ mới 7 giờ nhưng trời đã chuyển tối như nửa đêm, ánh đèn đường là thứ duy nhất dẫn lối cô trở về nhà.
Bình luận
Nhạc Lan mệt rã người. Cho dù hôm nay rất vui, nhưng chung quy lại cô vẫn là người hướng nội, sau một buổi hòa đồng và tích cực giao tiếp, cô như bị rút hết sạch năng lượng. Nhạc Lan tìm kiếm một cái ghế đá sạch sẽ, phủi đi lá cây rụng bên trên, âm trầm tận hưởng cái se lạnh cô luôn yêu thích.
Bình luận
Cô thích cảm giác gió tạt vào người và sượt qua má, như thể trái đất đang âu yếm cái cơ thể gầy gò của mình.
Bình luận
Bình luận
Có lẽ giờ này anh đang chạy bộ, hoặc đang ăn tối, hiếm hoi thì sẽ là đang học bài, anh không phải người thích bài vở. Cô nhận thức được giữa anh và Kiều Thanh Trúc có cái gì đó, cái loại tình cảm khiến cô ghen tị và ao ước. Thế nhưng Nhạc Lan không tài nào ghét Thanh Trúc được, cô ấy quá tốt, quá xinh đẹp, giống như một thiên thần giáng xuống nhân gian để dành cho Minh Lương.
Bình luận
Cô nhớ đến ánh mắt anh khi nhìn Kiều Thanh Trúc, quả là một ánh mắt si mê không tạp chất, trong sáng hơn cả trời xanh, chỉ có tình yêu thương đơn thuần xuất phát từ trái tim. Nhạc Lan chưa bao giờ thấy mình và anh xa nhau đến thế. Anh giống như chú chim, rồi sẽ mang theo tham vọng và đam mê để chiếm lĩnh bầu trời của riêng mình, anh sẽ thỏa thích sải cánh khám phá những đám mây, ôm lấy thiên thần thuộc về anh.
Bình luận
Anh thuộc về trời xanh, cô thuộc về biển cả. Nhạc Lan thích sự tĩnh lặng và màu xanh thẳm tăm tối của nước biển, cô không muốn cái gì quá ồn ào, không có tham vọng cao xa. Cô thích cuộc sống bình lặng bên đống sách khảo cổ và vài con mèo ngủ dưới chân.
Bình luận
Cô giống như con cá trong vùng nước mặt trời không chạm đến, bởi vì anh mà mạo hiểm bơi lên cao hơn, nơi gần mặt nước, chỉ để thấy chú chim cô thích đang bay lượn. Nhưng rồi con cá nhận ra, chúng thậm chí còn không thể thở cùng nhau trong một thế giới.
Bình luận
Con cá không chịu thua số phận, nó kiên trì ở đó, chỉ đợi một cái ngoái đầu xuống của chú chim mà nó thích, nhưng chưa bao giờ nhận được.
Bình luận
Trong đầu Nhạc Lan lúc này là vô vàn loại mâu thuẫn, mệt mỏi, tuyệt vọng, không cam tâm, buông bỏ, sợ hãi, cô độc, yên bình, chấp nhận, hận và yêu. Cô muốn chúc phúc cho những người thuộc về nhau cuối cùng đã gặp được nhau, nhưng lại không cam lòng “vì sao lại không phải là mình?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Giọng nói của Văn Đồng khiến cô giật nảy mình, lúc này mới phát hiện ra cậu đang đi tới. Hôm nay cậu mặc hoodi màu xanh biển, kéo mũ trùm kín đầu và nhét hai tay vào túi áo, mang đến cảm giác cậu bạn trai ở xứ lạnh.
Bình luận
Văn Đồng ngồi phịch xuống bên cạnh cô, hít một hơi đầy phổi cái không khí cuối thu êm ả. Sau khoảng im lặng do Nhạc Lan không đáp lại, cậu nói thêm: “Hôm nay cậu thật xinh đẹp. Ai có cái diễm phúc này vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trời lại nổi gió, Văn Đồng thấy trời như sắp mưa, ngỏ ý muốn đưa cô về kí túc. Nhạc Lan không từ chối.
Bình luận
“Hôm nay mọi người trang điểm cho tớ, tớ đã rất sợ mình sẽ biến thành hề.” Cô vừa đi vừa kể mọi chuyện xảy ra trong chiều nay cho Văn Đồng nghe. Cậu ta chỉ mỉm cười nhìn cô, không đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chợt Văn Đồng đứng lại khiến cô cũng ngừng lại theo. Nhạc Lan nhìn theo ánh mắt của cậu, cả người cứng lại như con robot.
Bình luận
Không khí ngưng đọng ngay giữa cô, Văn Đồng và Minh Lương. Gió gào rít trên đầu, cuốn theo bụi và lá cây bay tứ phía, cơn giông đang đến nhưng cả ba như không thấy gì cả.
Bình luận
Văn Đồng là người đầu tiên mở miệng phá vỡ bầu không khí kì quặc này, cậu chào Minh Lương, anh ậm ừ đáp lại nhưng ánh mắt vẫn không rời Nhạc Lan, ánh mắt đen đặc và sâu thẳm khiến cô có cảm giác mình vừa làm gì sai trái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Được chứ, em cũng định tìm anh hỏi mấy công trình mới của khoa, anh xem có vị trí nào phù hợp với em không.” Văn Đồng có vẻ không thấy ngại chút nào, rất tự nhiên mà bàn bạc công việc với anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đi được một đoạn, Văn Đồng phải về phòng trước, Minh Lương nói: “Để anh đưa bạn nhỏ này về cho, đảm bảo sẽ không xước xát gì cả.”
Bình luận
Văn Đồng như muốn nói gì đó, nhưng thấy cô lơ đãng không đồng ý cũng chẳng phản đối, cậu vẫy tay tạm biệt Nhạc Lan rồi nhanh chóng về phòng.
Bình luận
Trên đường đi, Nhạc Lan không biết nên nói gì, cũng không biết mở lời thế nào, chỉ dám thỉnh thoảng lén nhìn anh, trong khi vừa mới đây thôi cô thao thao bất tuyệt trên trời dưới đất với Văn Đồng. Đứng trước Minh Lương, cô ngại ngùng hẳn đi, chỉ sợ nói sai điều gì sẽ khiến anh không vui. Trước đây cô luôn kể chuyện trên trời dưới bể cho anh, nhưng Minh Lương cơ bản là không có hứng thú, mặc dù anh vẫn luôn rep lại bằng một sticker không liên quan nào đó.
Bình luận
“Anh không hay thấy em trang điểm, hôm nay đúng là khiến anh ngạc nhiên.” - Không ngờ Minh Lương lại mở lòng trước.
Bình luận
Trước đây anh thấy Nhạc Lan trang điểm một hai lần, nhưng đều không quá kinh diễm. Còn nhớ hồi anh đi chụp kỉ yếu cùng cô, cô trang điểm tông cam thậm chí còn trông hơi buồn cười.
Bình luận
Bình luận
Mặc dù cảm thấy hơi ích kỷ, nhưng cô không muốn nhắc đến cái tên Kiều Thanh Trúc. Chuyện này khiến Nhạc Lan tự dằn vặt trong lòng.
Bình luận
Bình luận
“không! Không phải.” - Cô vội vã giải thích - “Em đi chơi với lớp, chỉ gặp cậu ấy trên đường về thôi. Bọn em chỉ là bạn bình thường, em gặp cậu ấy trong lớp tự chọn, không phải quá thân đâu…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Khi nãy… anh muốn đi đâu vậy?” Rõ là anh vừa đi ngược đường với cô, nhưng rồi lại quay về kí túc xá, Nhạc Lan luôn không hiểu những hành động tùy hứng của anh.
Bình luận
Bình luận
Lời giải thích qua loa lại dễ dàng thuyết phục cô. Nhạc Lan tạm biệt anh sau khi thấy cách cửa lên phòng phía xa. Trước khi chạy đi cô vẫn kịp cho anh một lời hứa sẽ đến cổ vũ chung kết.
Bình luận
Sau khi Nhạc Lan khuất bóng sau cánh cửa, Minh Lương mang theo tâm trạng rối bời chạy tới địa điểm anh vốn định đến trước khi gặp cô.
Bình luận
Bình luận
May mắn là gió thổi nhẹ đi và trời lại không mưa, giống như thiên nhiên đang trêu đùa con người, như cách con người trêu đùa nhau. Khi Minh Lương đến, bóng dáng người con gái quen thuộc đã đứng đó từ lâu, hơi tức giận vì anh đến muộn.
Bình luận
“Em uống rượu hả?” Minh Lương ngó lơ cơn giận dỗi của cô, chỉ chăm chăm vào gương mặt đang đỏ ửng và thoang thoảng mùi rượu, anh trách móc, “Em đã không uống được rồi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Đừng đùa anh nữa.” Minh Lương cũng chẳng thể biết mình đang chần chừ điều gì. Anh đã chờ đợi hình bóng người con gái như thế này quá lâu, nhưng có cái gì đó níu anh lại.
Bình luận
“Em không đùa, anh cũng thích em mà, đúng không? anh luôn uống đỡ rượu cho em, anh luôn có mặt khi em cần giúp, anh luôn lắng nghe mọi điều vớ vẩn mà em hay kể, anh sẽ ôm em khi em khóc,…”
Bình luận
Bình luận
“Em không say!” Cô nói gần như thét lên, đua theo tiếng gió lại một lần nữa rít gào từng hồi, khiến tán cây rung bần bật, “Vì sao không thương em, lại khiến em phải tương tư anh?”
Bình luận
Cuối cùng anh cũng chịu đáp lời cô, nhưng mưa rơi nặng hạt, che đi tiếng lòng của những kẻ đang nói thương nhau.