Chương 5: Tìm Người ?!


Tập đoàn Y- không có sự nghi ngờ, không có hoảng sợ, không có lo lắng mà ở đó có sự tin tưởng tuyệt đối, sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh, yêu cầu mà không một câu nghi vấn. Mọi bộ phận đều căng thẳng đến tột độ, hạng mục X sẽ đánh dấu bước tiến lớn cho kỷ nguyên mới của tập đoàn Y, đồng thời nó cũng là bước đệm giúp cho Phó Thanh Từ lên một tầm cao mới, khẳng định được vị trí. Bận rộn là vậy, thế nhưng trong tâm trí của Phó Thanh Từ vẫn luôn có một tảng đá đè nặng, đó là tìm ra người con gái ấy, chắc hẳn trong quá khứ họ đã mắc nợ nhau điều gì hay chăng?

Bình luận

Tập đoàn Y- không có sự nghi ngờ, không có hoảng sợ, không có lo lắng mà ở đó có sự tin tưởng tuyệt đối, sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh, yêu cầu mà không một câu nghi vấn. Mọi bộ phận đều căng thẳng đến tột độ, hạng mục X sẽ đánh dấu bước tiến lớn cho kỷ nguyên mới của tập đoàn Y, đồng thời nó cũng là bước đệm giúp cho Phó Thanh Từ lên một tầm cao mới, khẳng định được vị trí. Bận rộn là vậy, thế nhưng trong tâm trí của Phó Thanh Từ vẫn luôn có một tảng đá đè nặng, đó là tìm ra người con gái ấy, chắc hẳn trong quá khứ họ đã mắc nợ nhau điều gì hay chăng?

    5 năm trở về trước, Phó Thanh Từ được chuẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt*. Vào một đêm mưa tầm tã, anh chạy khỏi biệt thự nhà họ Phó, trên người chỉ mặc đúng chiếc áo phông và quần dài, trong người không mang theo bất cứ thứ gì. Anh chạy mãi, chạy mãi rồi đến một cây cầu nhỏ, mọi thứ trong mắt anh dần trở nên mờ ảo, không rõ nét, trong đầu vang lên những tiếng "Mày cũng chỉ là đồ bỏ đi", "Mày vô tích sự", "Một ngày nào đó nhà họ Phó sụp đổ thì mày cũng không khác gì một con chó hoang", anh bịt chặt tai lại, liên tục đấm vào đầu để mình tỉnh táo hơn. Trời mưa càng ngày càng nặng hạt, nhiệt độ bỗng giảm xuống một cách bất thường, những tiếng nói ấy không biến mất mà càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, bỗng có một người bước đến, những hạt mưa bị ngăn khỏi anh bởi một chiếc ô. Anh khẽ ngẩng đầu lên nhìn, đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng anh không thể nhìn rõ được khuôn mặt ấy, cô cúi xuống, chạm nhẹ vào vai anh. Bả vai của người con trai ấy khẽ rung.

Bình luận

    5 năm trở về trước, Phó Thanh Từ được chuẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt*. Vào một đêm mưa tầm tã, anh chạy khỏi biệt thự nhà họ Phó, trên người chỉ mặc đúng chiếc áo phông và quần dài, trong người không mang theo bất cứ thứ gì. Anh chạy mãi, chạy mãi rồi đến một cây cầu nhỏ, mọi thứ trong mắt anh dần trở nên mờ ảo, không rõ nét, trong đầu vang lên những tiếng "Mày cũng chỉ là đồ bỏ đi", "Mày vô tích sự", "Một ngày nào đó nhà họ Phó sụp đổ thì mày cũng không khác gì một con chó hoang", anh bịt chặt tai lại, liên tục đấm vào đầu để mình tỉnh táo hơn. Trời mưa càng ngày càng nặng hạt, nhiệt độ bỗng giảm xuống một cách bất thường, những tiếng nói ấy không biến mất mà càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, bỗng có một người bước đến, những hạt mưa bị ngăn khỏi anh bởi một chiếc ô. Anh khẽ ngẩng đầu lên nhìn, đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng anh không thể nhìn rõ được khuôn mặt ấy, cô cúi xuống, chạm nhẹ vào vai anh. Bả vai của người con trai ấy khẽ rung.

  "Đừng đừng chạm vào tôi, đi ra đii"- Anh dường như vùng vẫy để tránh xa khỏi cô, anh đang sợ, sợ cảm giác bị người khác động vào mình.

Bình luận

  "Đừng đừng chạm vào tôi, đi ra đii"- Anh dường như vùng vẫy để tránh xa khỏi cô, anh đang sợ, sợ cảm giác bị người khác động vào mình.

 "Này, nhà anh ở đâu vậy? Trời đang mưa to lắm"- Dường như đã nhìn được sự bất thường của anh, cô liền bỏ tay ra khỏi vai anh. Cô lùi lại một bước, nghĩ "Đây hình như là đại thiếu gia của nhà họ Phó". Đang mông lung suy nghĩ, cô hét lên một tiếng, chẳng biết từ bao giờ anh đã đi đến gần giữa đường, cùng lúc đó, một chiếc xe chở hành đang lao tới. Cô vội ném chiếc ô xuống, chạy vội ra rồi túm chặt lấy mép áo anh kéo vào. Anh nhìn cô không chớp mắt, vừa thở hổn hển cô vừa cởi chiếc áo khoác của mình rồi khoác lên người anh, sau khi nhìn thấy ở phía trước đang có người đến, có lẽ là người của nhà họ Phó đi tìm anh, cô đưa anh chiếc ô, dặn anh đứng im tại chỗ đó và cô đi vào hẻm nhỏ không một bóng điện rồi biến mất. Sau khi khỏi bệnh, anh nhận ra rằng cô không phải một người chỉ có ở trong mơ, mà cô có thật, cô đã cứu lấy anh, từ đó anh đã ôm chấp niệm phải tìm ra cô để cảm ơn nhưng thế rồi thời gian trôi đi, anh không chỉ muốn tìm cô để bù đắp mà còn muốn kéo cô về bên mình để bảo vệ và chăm sóc.

Bình luận

 "Này, nhà anh ở đâu vậy? Trời đang mưa to lắm"- Dường như đã nhìn được sự bất thường của anh, cô liền bỏ tay ra khỏi vai anh. Cô lùi lại một bước, nghĩ "Đây hình như là đại thiếu gia của nhà họ Phó". Đang mông lung suy nghĩ, cô hét lên một tiếng, chẳng biết từ bao giờ anh đã đi đến gần giữa đường, cùng lúc đó, một chiếc xe chở hành đang lao tới. Cô vội ném chiếc ô xuống, chạy vội ra rồi túm chặt lấy mép áo anh kéo vào. Anh nhìn cô không chớp mắt, vừa thở hổn hển cô vừa cởi chiếc áo khoác của mình rồi khoác lên người anh, sau khi nhìn thấy ở phía trước đang có người đến, có lẽ là người của nhà họ Phó đi tìm anh, cô đưa anh chiếc ô, dặn anh đứng im tại chỗ đó và cô đi vào hẻm nhỏ không một bóng điện rồi biến mất. Sau khi khỏi bệnh, anh nhận ra rằng cô không phải một người chỉ có ở trong mơ, mà cô có thật, cô đã cứu lấy anh, từ đó anh đã ôm chấp niệm phải tìm ra cô để cảm ơn nhưng thế rồi thời gian trôi đi, anh không chỉ muốn tìm cô để bù đắp mà còn muốn kéo cô về bên mình để bảo vệ và chăm sóc.

  Rời xa chốn thành thị phù hoa, nơi con ngõ nhỏ ấy, trong một căn nhà nhỏ có phần nghèo nàn. Lý Băng Băng đang ngồi đan từng sợi len trên ghế, đối diện cô là chiếc tivi đang phát sóng hình ảnh của anh, người mà cô từng cứu. Trong tivi, anh mặc một bộ vest lịch lãm, được cắt may cẩn thận, từng câu chữ anh phát ra đều khiến người ta cảm thấy tin tưởng, anh bây giờ đã khác hẳn so vớ anh của 5 năm trước mà cũng phải Phó gia giàu có như thế tất nhiên căn bệnh của anh sẽ được điều trị tốt thôi. Đang ngẩn ngơ khâu vá, bà Hoài Thân bước vào.

Bình luận

  Rời xa chốn thành thị phù hoa, nơi con ngõ nhỏ ấy, trong một căn nhà nhỏ có phần nghèo nàn. Lý Băng Băng đang ngồi đan từng sợi len trên ghế, đối diện cô là chiếc tivi đang phát sóng hình ảnh của anh, người mà cô từng cứu. Trong tivi, anh mặc một bộ vest lịch lãm, được cắt may cẩn thận, từng câu chữ anh phát ra đều khiến người ta cảm thấy tin tưởng, anh bây giờ đã khác hẳn so vớ anh của 5 năm trước mà cũng phải Phó gia giàu có như thế tất nhiên căn bệnh của anh sẽ được điều trị tốt thôi. Đang ngẩn ngơ khâu vá, bà Hoài Thân bước vào.

"May với chả vá, mày đừng có yểu điệu như thế nữa kìa. Được mỗi cái mã, y hệt như con mẹ mày" Bà cô nói vớ giọng khó nghe đầy phần khinh bỉ.

Bình luận

"May với chả vá, mày đừng có yểu điệu như thế nữa kìa. Được mỗi cái mã, y hệt như con mẹ mày" Bà cô nói vớ giọng khó nghe đầy phần khinh bỉ.

"Cô, cô đừng nói như vậy, dù gì ... người ta cũng đã khuất rồi" Cô nhìn lên, ánh mắt lóe lên một tia thù hận.

Bình luận

"Cô, cô đừng nói như vậy, dù gì ... người ta cũng đã khuất rồi" Cô nhìn lên, ánh mắt lóe lên một tia thù hận.

"Lý Băng Băng ơi là Lý Băng Băng à, mẹ mày mất rồi thế mà nhà họ Lý cũng không đón mày về à. À mà cũng phải, nhà họ Lý suy tàn từ lâu rồi, bố của mày cũng không biết trôi về nơi nào nữa hahahah" Bà ta vừa nói vừa cười lớn như thể muốn nói cho cả làng cả xóm nghe vậy.

Bình luận

"Lý Băng Băng ơi là Lý Băng Băng à, mẹ mày mất rồi thế mà nhà họ Lý cũng không đón mày về à. À mà cũng phải, nhà họ Lý suy tàn từ lâu rồi, bố của mày cũng không biết trôi về nơi nào nữa hahahah" Bà ta vừa nói vừa cười lớn như thể muốn nói cho cả làng cả xóm nghe vậy.

  Mẹ cô mất năm cô 7 tuổi, nhà họ Lý- tức bố của cô cũng chưa một lần tìm đến cô để đón về, cô cũng chỉ biết rằng nhà họ Lý đang ngày càng suy yếu. Từ hồi 7 tuổi, cô đã chuyển đến sống cùng bà cô ruột của mình thế nhưng cô ngày ngày sống trong tiếng mắng chửi, lăng mạ và tục tĩu. Lý Băng Băng sinh ra để được an nhàn sung sướng nhưng rồi lại chịu cảnh éo le, liệu có ai xoay chuyển được vận mệnh ấy? Nếu có thì chắc chắn người ấy sẽ là Phó Thanh Từ, ở nơi đó anh vẫn đang chờ cô, đêm ngày nhung nhớ cô. Thân mang mệnh Phượng Hoàng* người đời tưởng rằng sẽ sung sướng, thịnh vượng nhưng có lẽ Lý Băng Băng lại khác, mới bắt đầu hiểu chuyện gia đình đã tan vỡ, độ tuổi nhạy cảm cần được sự yêu thương của người mẹ thì mẹ đã không còn, đến khi lớn hơn thì nhà nội lại không thèm đoái hoài gì đến, sống cùng em gái ruột của mẹ nhưng ngày ngày phải nghe bà ta chỉ trích mẹ và bản thân. Môi trường sống đã không lành mạnh nhưng cô vẫn phát triển toàn vẹn, nhân cách, con người và phẩm chất không hề lệch ra khỏi khuôn mẫu của sự chuẩn mực.

Bình luận

  Mẹ cô mất năm cô 7 tuổi, nhà họ Lý- tức bố của cô cũng chưa một lần tìm đến cô để đón về, cô cũng chỉ biết rằng nhà họ Lý đang ngày càng suy yếu. Từ hồi 7 tuổi, cô đã chuyển đến sống cùng bà cô ruột của mình thế nhưng cô ngày ngày sống trong tiếng mắng chửi, lăng mạ và tục tĩu. Lý Băng Băng sinh ra để được an nhàn sung sướng nhưng rồi lại chịu cảnh éo le, liệu có ai xoay chuyển được vận mệnh ấy? Nếu có thì chắc chắn người ấy sẽ là Phó Thanh Từ, ở nơi đó anh vẫn đang chờ cô, đêm ngày nhung nhớ cô. Thân mang mệnh Phượng Hoàng* người đời tưởng rằng sẽ sung sướng, thịnh vượng nhưng có lẽ Lý Băng Băng lại khác, mới bắt đầu hiểu chuyện gia đình đã tan vỡ, độ tuổi nhạy cảm cần được sự yêu thương của người mẹ thì mẹ đã không còn, đến khi lớn hơn thì nhà nội lại không thèm đoái hoài gì đến, sống cùng em gái ruột của mẹ nhưng ngày ngày phải nghe bà ta chỉ trích mẹ và bản thân. Môi trường sống đã không lành mạnh nhưng cô vẫn phát triển toàn vẹn, nhân cách, con người và phẩm chất không hề lệch ra khỏi khuôn mẫu của sự chuẩn mực.


Truyện tương tự

Bình luận