Hôm sau, lúc 9h sáng, ở văn phòng nhà trường, các vị phụ huynh và học sinh liên quan đều đã có mặt đủ.
Bình luận
Mặc dù năm học mới còn chưa được một kỳ, nhưng vài phụ huynh ở đây đã nhẵn mặt với thầy giáo quản lý kỷ luật rồi. Biết làm sao được, con dại cái mang.
Bình luận
Trong mắt người lớn, việc trẻ con tranh chấp qua lại chỉ là chuyện nhỏ, mời phụ huynh, viết bản kiểm điểm, vậy là xong.
Bình luận
"Thầy giáo ơi, trẻ con nô đùa một tý, cũng không nghiêm trọng đến mức lần nào cũng gọi phụ huynh chứ?" Một người phụ nữ giọng điệu không tốt lắm. "Chúng tôi gửi con tới trường, có vấn đề gì nhà trường cứ phạt nặng là được, không cần lần nào cũng gọi tôi. Tôi còn phải đi làm kiếm tiền, không có thời gian."
Bình luận
Bình luận
"Chị kia, chị nói thế mà được à?" Bà Cam bực mình chen vào. "Chị nhìn xem, mấy đứa con các chị đánh con tôi ra nông nỗi này, nói thế mà nghe được à?"
Bình luận
Bởi vì quanh năm ở nhà, da Hân trắng chứ không ngăm đen như bọn trẻ khác, mấy vết cào đỏ trên mặt cô rất rõ ràng.
Bình luận
"Thế cũng phải hỏi con chị làm gì mà bị đánh? Sao con tôi không đánh đứa khác mà lại đánh con chị?" Người kia vẫn ngang ngược.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thầy cũng đau đầu lắm. Phụ huynh không phối hợp nhà trường, cho con đi học là mặc kệ. Mấy đứa này, không lo học hành, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, bắt nạt người khác. Nhà trường thì có thể phạt thế nào? Đánh không đánh được, mắng không mắng được. Viết bản kiểm điểm, đình chỉ học tạm thời, phạt dọn vệ sinh… đều vẫn đâu lại vào đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Đúng… không đúng!" Hương cãi. "Đúng là bọn em đánh nó. Nhưng tại vì nó nói dối, nó gian lận mới được 10."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Thầy ơi! Thầy không biết đâu, ngày trước nó ngu lắm." Một đứa khác lại nói "Bố mẹ em bảo nó bị thiểu năng đấy"
Bình luận
Thằng bé này vừa nói xong thì bị mẹ vỗ cho một cái vào đầu. Mày mới ngu, sao lại nói ngay trước mặt người ta thế, có nói thì nói sau lưng thôi chứ. Mà có gian lận hay không, đấy là việc của nhà trường, ai mượn chúng mày lo chuyện bao đồng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đây là bài kiểm tra duy nhất được 10 điểm trong khối 6, dĩ nhiên cô Tâm vẫn có ấn tượng. Câu tự luận cuối cùng, đề bài yêu cầu: Kể về sinh hoạt hằng ngày của em. Trong sách có đoạn văn mẫu, học sinh cũng thường dựa vào đây để viết lại. Nhưng không có điểm tối đa nào khác ngoài Hân, vì các em viết sai lỗi chính tả và ngữ pháp khá nhiều. Chưa kể, đoạn văn Hân viết còn chi tiết và sinh động hơn trong sách.
Bình luận
"Vì sao mấy đứa lại cứ cho rằng bạn Hân chép bài hoặc chép sách? Thầy hỏi cô Tâm rồi, trong sách không có đoạn này."
Bình luận
Con Hương và mấy đứa kia hơi ngớ người, bọn nó không nghĩ đến trường hợp này. Bình thường bọn nó chơi khá thân với mấy đứa cán bộ lớp, khi kiểm tra cũng sẽ được cho chép bài. Hôm đấy trả bài xong, mấy đứa lớp trưởng lớp phó bức xúc lắm, liên tục nói chắc chắn con Hân gian lận, chép bài gì gì đó, chứ không thể nào điểm nó lại cao như vậy. Hương vốn chẳng quan tâm, nó tự biết nó học dốt. Nhưng sau đấy không hiểu thế nào, nó cũng cho rằng con Hân gian lận, như thế không tốt, đáng bị đánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Chào thầy cô giáo, chào mọi người! Tôi là mẹ cháu Phương. Không biết có vấn đề gì mà lại cần mời nhiều phụ huynh thế ạ?" Người mới đến cười giả lả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Phương hơi xấu hổ, không có chứng cứ gì, chỉ là không cam lòng thôi. Con Hân đấy, nhìn là biết nhà nghèo, làm gì có điều kiện như nhà nó. Bố mẹ cho nó đi học thêm tiếng anh cả hè, mà nó còn không được 9 điểm, chứ đừng nói là 10. Nó không phục.
Bình luận
"Em không biết, bạn Phương nói với em thế." Tùng vội đáp. Bố nó nóng tính lắm, bị mời lên trường thế này, lát về kiểu gì cũng bị mắng.
Bình luận
Bình luận
"Em… Em không có." Phương lí nhí. "Em chỉ là… cho rằng bạn ấy không có khả năng được điểm cao như thế, nên mới nói mấy câu thôi. Em không biết lại gây hiểu lầm lớn đến thế."
Bình luận
Thực lòng mà nói, so với mấy đứa trẻ lấc cấc vừa rồi, thái độ của Phương làm cả thầy quản lý và cô Tâm hài lòng hơn rất nhiều. Giọng nói cũng vô thức nhẹ nhàng hẳn.
Bình luận
Bình luận
Cô Tâm vẫy Phương lại rồi đưa bài kiểm tra của Hân cho cô bé. Việc xích mích của học sinh, để cho mấy đứa tự tháo gỡ vậy.
Bình luận
"Xin chào, tôi là Bảo Hân. Năm nay tôi mười hai tuổi. Hằng ngày, khi mặt trời lên, anh… anh trai… thức dậy lúc 6h sáng. Sau đó tôi đánh răng và rửa mặt… ừm… tôi ăn sáng với…" Phương ngập ngừng, có nhiều từ mới cô không biết.
Bình luận
Bình luận
"Xin chào, tôi là Bảo Hân. Năm nay tôi mười hai tuổi. Hằng ngày, khi mặt trời lên, anh trai sẽ gọi tôi dậy lúc 6h. Sau đó tôi đánh răng và rửa mặt với nước ấm. Trong vườn nhà tôi có rất nhiều cây, tôi tưới cây xong rồi ăn sáng. Mẹ tôi nấu bữa sáng rất ngon, có cháo, có trứng hoặc bánh mì với sữa đặc. Mẹ bảo uống một cốc nước vào buổi sáng rất tốt cho sức khoẻ. Sau đó tôi đi quét sân, rồi học bài tới 10h…"
Bình luận
Bài viết của Hân khá dài, cô kể tất cả các hoạt động đến tận buổi tối đi ngủ. Có cô giáo đang ở đó, mọi người cũng không dám nghĩ cô đang bịa hay nói bừa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Thầy ơi, chỉ xin lỗi thôi không đủ ạ!" Hân vén tóc, chỉ lên mặt. "Các bạn ấy đánh em, phải bồi thường cho em."
Bình luận
Bình luận
Bà Cam không nghĩ nhiều gì, bà chỉ đơn giản muốn đứng về phía con. Con gái bà đã thông minh hơn rồi, nó nói đúng.
Bình luận
"Nhà tôi không có tiền!" Người phụ nữ ngoa ngoắt hồi sáng la lên, lại kéo tay lôi con gái mình đẩy về phía trước. "Muốn đánh muốn mắng tuỳ các người. Nhà tôi nghèo, tôi về trước."
Bình luận
Nhà bà ta thực sự rất nghèo, chồng bỏ đi, hai thằng con trai lớn ra chợ bán hàng rồi, đứa con gái này không học được thì nghỉ luôn đi, bà cũng không thiết tha gì. Nếu không phải nhà nước yêu cầu bắt buộc, bà cũng không định cho nó đi học tiếp.
Bình luận
Những phụ huynh khác dù không muốn đền tiền cũng không làm được như người phụ nữ kia. Cuối cùng mỗi nhà góp ít tiền, lại dắt con tới xin lỗi Hân và mẹ trước mặt thầy quản lý. Mọi chuyện xem như kết thúc. Còn khi về nhà, bố mẹ đám nhóc kia xử lý chúng thế nào thì Hân không quan tâm.
Bình luận
Trên đường về, Hân xin mẹ cho mình đi cắt tóc. Cắt kiểu gì cô cũng nghĩ xong rồi. Mái tóc hiện tại vừa dài vừa xơ, dù buộc lên vẫn có lúc bị rơi vài lọn tóc xuống che mất gương mặt, không có tý thẩm mỹ nào. Cô muốn cắt ngắn ngang vai và để mái bằng, vừa mát vừa sáng sủa.
Bình luận
Bà Cam đang vui nên đồng ý ngay. Số tiền bồi thường không đáng bao nhiêu. Bà vui và tự hào vì con gái mình. Trước khi về, cô Tâm còn kéo bà ra dặn riêng, bảo rằng Hân rất có năng khiếu tiếng anh, gia đình nên tạo điều kiện và bồi dưỡng con nhiều hơn.