Tháng hai đã tới. Dịp lễ mà những người còn ế chỏng chơ ghét nhất - Valentine cũng đã tới. Trước đó một tuần, Edwin và Edward đã lên một kế hoạch thật chu toàn cho dịp trọng đại này. Sau khi bàn tới bàn lui, hai người cuối cùng cũng quyết định được sẽ làm những gì: Ăn một bữa tối, thưởng thức chocolate cho ngày lễ tình nhân, sau đó lại dắt nhau đi đâu đó chơi rồi về nhà ngủ.
Bình luận
Tháng hai đã tới. Dịp lễ mà những người còn ế chỏng chơ ghét nhất - Valentine cũng đã tới. Trước đó một tuần, Edwin và Edward đã lên một kế hoạch thật chu toàn cho dịp trọng đại này. Sau khi bàn tới bàn lui, hai người cuối cùng cũng quyết định được sẽ làm những gì: Ăn một bữa tối, thưởng thức chocolate cho ngày lễ tình nhân, sau đó lại dắt nhau đi đâu đó chơi rồi về nhà ngủ.
Bình luận
Bốn giờ chiều, Edwin đóng máy tính, xách túi chạy xuống tầng hầm để lấy xe. Maria rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, cô nhanh chóng đoán được nguyên nhân, sau đó lên nhóm chat của công ty, tất nhiên là nhóm chat kín không có Edwin để thông báo. Kỳ thực hành động này của cô không quá cần thiết vì nhân viên làm việc trong toà nhà , nếu có dùng thang máy, đều thấy thang máy riêng cho tổng giám đốc đang di chuyển - điều mà trước đây cực kỳ hiếm thấy.
Bình luận
Bốn giờ chiều, Edwin đóng máy tính, xách túi chạy xuống tầng hầm để lấy xe. Maria rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, cô nhanh chóng đoán được nguyên nhân, sau đó lên nhóm chat của công ty, tất nhiên là nhóm chat kín không có Edwin để thông báo. Kỳ thực hành động này của cô không quá cần thiết vì nhân viên làm việc trong toà nhà , nếu có dùng thang máy, đều thấy thang máy riêng cho tổng giám đốc đang di chuyển - điều mà trước đây cực kỳ hiếm thấy.
Bình luận
Toà nhà công ty của Edwin tất nhiên là có thang máy dành cho các nhân viên cấp cao, vì có một số tầng không phải nhân viên nào cũng được vào. Nhưng trước nay Edwin đều dùng thang máy dành cho nhân viên chứ ít dùng thang máy riêng, chỉ dùng khi nào quá vội vàng hoặc khi đi cùng đối tác lên tầng làm việc. Mà hiện giờ, Maria đã xác nhận Edwin không còn bất kì cuộc gặp nào vì mục đích công việc, thang máy riêng lại đang đi xuống, khiến cho mọi người suy đoán anh về sớm, hơn nữa còn là vội vàng đi về.
Bình luận
Toà nhà công ty của Edwin tất nhiên là có thang máy dành cho các nhân viên cấp cao, vì có một số tầng không phải nhân viên nào cũng được vào. Nhưng trước nay Edwin đều dùng thang máy dành cho nhân viên chứ ít dùng thang máy riêng, chỉ dùng khi nào quá vội vàng hoặc khi đi cùng đối tác lên tầng làm việc. Mà hiện giờ, Maria đã xác nhận Edwin không còn bất kì cuộc gặp nào vì mục đích công việc, thang máy riêng lại đang đi xuống, khiến cho mọi người suy đoán anh về sớm, hơn nữa còn là vội vàng đi về.
Bình luận
“Tôi nói thật, sếp đã khoá cửa phòng làm việc rồi, túi cũng đã xách đi rồi. Hôm nay là Valentine, ngoài việc về nhà chơi với người yêu thì ông ấy còn đi đâu được nữa.” Maria gõ chữ một cách quả quyết.
Bình luận
“Tôi nói thật, sếp đã khoá cửa phòng làm việc rồi, túi cũng đã xách đi rồi. Hôm nay là Valentine, ngoài việc về nhà chơi với người yêu thì ông ấy còn đi đâu được nữa.” Maria gõ chữ một cách quả quyết.
Bình luận
Nhóm chat vốn rất im lặng khi Edwin đi về nhưng chỉ khoảng dăm mười phút sau đã bắt đầu rôm rả dần lên do mọi người đã xong việc.
Bình luận
Nhóm chat vốn rất im lặng khi Edwin đi về nhưng chỉ khoảng dăm mười phút sau đã bắt đầu rôm rả dần lên do mọi người đã xong việc.
Bình luận
“Cô cũng thiếu tầm nhìn quá nhé, sếp của chúng ta chắc phải đưa cục vàng của ông ấy đi nhà hàng năm sao ăn đủ sơn hào hải vị, sau đó lái xe đi ngắm sao chứ.” Phó Giám đốc A
Bình luận
“Cô cũng thiếu tầm nhìn quá nhé, sếp của chúng ta chắc phải đưa cục vàng của ông ấy đi nhà hàng năm sao ăn đủ sơn hào hải vị, sau đó lái xe đi ngắm sao chứ.” Phó Giám đốc A
Bình luận
“@Phó giám đốc A Cùng nhau ăn chocolate nữa chứ.” Phó giám đốc B
Bình luận
“@Phó giám đốc A Cùng nhau ăn chocolate nữa chứ.” Phó giám đốc B
Bình luận
“Thì ra anh thích như vậy à? Được rồi, vậy tối nay em đưa anh đi ăn nhé, sau đó sẽ chở anh ra đài thiên văn được không? @Phó Giám đốc B” Phó Giám đốc A.
Bình luận
“Thì ra anh thích như vậy à? Được rồi, vậy tối nay em đưa anh đi ăn nhé, sau đó sẽ chở anh ra đài thiên văn được không? @Phó Giám đốc B” Phó Giám đốc A.
Bình luận
“Hai tên kia biến ngay, đừng có ở đây ngọt xớt với nhau. Kết hôn rồi thì giỏi lắm à?” Phó Giám đốc C
Bình luận
“Hai tên kia biến ngay, đừng có ở đây ngọt xớt với nhau. Kết hôn rồi thì giỏi lắm à?” Phó Giám đốc C
Bình luận
“Bị người ta từ chối nên trút giận lên bọn tôi à? Tôi với cục cưng nhà tôi cứ ngọt ngào trăm năm thế đấy, anh làm gì được tôi.” Phó Giám đốc A cười mỉa, nhắn một tin nhắn nói móc Phó Giám đốc C.
Bình luận
“Bị người ta từ chối nên trút giận lên bọn tôi à? Tôi với cục cưng nhà tôi cứ ngọt ngào trăm năm thế đấy, anh làm gì được tôi.” Phó Giám đốc A cười mỉa, nhắn một tin nhắn nói móc Phó Giám đốc C.
Bình luận
Maria nhìn nhóm chat bắt đầu văng đầy thuốc súng thì đưa tay đập trán:
Bình luận
Maria nhìn nhóm chat bắt đầu văng đầy thuốc súng thì đưa tay đập trán:
Bình luận
“Các người có thôi đi được không?”
Bình luận
“Các người có thôi đi được không?”
Bình luận
Phó Giám đốc C gần đây theo đuổi một cậu giảng viên ở đại học Cambridge nhưng đáng tiếc lại bị từ chối khiến thường ngày anh ta vốn đã xét nét lại càng thêm xét nét. Đã thế thì thôi, Phó Giám đốc A và Phó Giám đốc B, vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn mấy tháng trước, vẫn luôn hữu ý hay vô tình mà lượn qua lượn lại trước mặt khiến bầu không khí xung quanh ba người, kỳ thực là chỉ có Phó Giám đốc C và Phó Giám đốc A vẫn luôn căng thẳng.
Bình luận
Phó Giám đốc C gần đây theo đuổi một cậu giảng viên ở đại học Cambridge nhưng đáng tiếc lại bị từ chối khiến thường ngày anh ta vốn đã xét nét lại càng thêm xét nét. Đã thế thì thôi, Phó Giám đốc A và Phó Giám đốc B, vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn mấy tháng trước, vẫn luôn hữu ý hay vô tình mà lượn qua lượn lại trước mặt khiến bầu không khí xung quanh ba người, kỳ thực là chỉ có Phó Giám đốc C và Phó Giám đốc A vẫn luôn căng thẳng.
Bình luận
Khác với suy đoán của các nhân viên, Edwin không hề đi đón Edward mà về thẳng nhà sau khi mua nguyên liệu từ siêu thị. Trước đó, Edward đã nói sẽ về hơi muộn một chút nên anh cứ về nhà trước. Edwin cũng không có phản ứng gì quá lớn mà chỉ nhắc nhở cậu đừng đi vào mấy con đường vắng cũng như cẩn thận xung quanh, anh vẫn còn canh cánh một nỗi lo sợ kể từ khi Edward bị bắt cóc.
Bình luận
Khác với suy đoán của các nhân viên, Edwin không hề đi đón Edward mà về thẳng nhà sau khi mua nguyên liệu từ siêu thị. Trước đó, Edward đã nói sẽ về hơi muộn một chút nên anh cứ về nhà trước. Edwin cũng không có phản ứng gì quá lớn mà chỉ nhắc nhở cậu đừng đi vào mấy con đường vắng cũng như cẩn thận xung quanh, anh vẫn còn canh cánh một nỗi lo sợ kể từ khi Edward bị bắt cóc.
Bình luận
Đánh xe vào bãi gửi rồi, Edwin nhanh chóng ôm túi nguyên liệu to đùng về nhà. Anh mở cửa, thay giày rồi đi thẳng vào phòng bếp để nấu bữa tối. Trước đó khi hai người bàn bạc kế hoạch, Edward rất muốn cùng Edwin chuẩn bị bữa tối nhưng Edwin lại từ chối, nói rằng muốn tự mình làm một bữa ăn thật ngon cho cả hai, đồng thời cũng nhân tiện "thực hành" những món mà Edward đã chỉ cho từ trước. Đây là một lý do khá chính đáng, hơn nữa một bữa tối công phu cần không ít thời gian, mà cậu thì chưa chắc đã có thể về sớm.
Bình luận
Đánh xe vào bãi gửi rồi, Edwin nhanh chóng ôm túi nguyên liệu to đùng về nhà. Anh mở cửa, thay giày rồi đi thẳng vào phòng bếp để nấu bữa tối. Trước đó khi hai người bàn bạc kế hoạch, Edward rất muốn cùng Edwin chuẩn bị bữa tối nhưng Edwin lại từ chối, nói rằng muốn tự mình làm một bữa ăn thật ngon cho cả hai, đồng thời cũng nhân tiện "thực hành" những món mà Edward đã chỉ cho từ trước. Đây là một lý do khá chính đáng, hơn nữa một bữa tối công phu cần không ít thời gian, mà cậu thì chưa chắc đã có thể về sớm.
Bình luận
Đặt túi nguyên liệu lên bàn, Edwin vừa tỉ mẩn sơ chế vừa lẩm nhẩm công thức trong đầu. Từ khi Edward đến ở chung, căn bếp nhà anh đã hoàn toàn thuộc về cậu, nên lâu lắm rồi Edwin không tự nấu một bữa ăn hoàn chỉnh cho cả hai người. Đó cũng là một trong những lí do vì sao anh giành việc nấu bữa tối hôm nay với Edward.
Bình luận
Đặt túi nguyên liệu lên bàn, Edwin vừa tỉ mẩn sơ chế vừa lẩm nhẩm công thức trong đầu. Từ khi Edward đến ở chung, căn bếp nhà anh đã hoàn toàn thuộc về cậu, nên lâu lắm rồi Edwin không tự nấu một bữa ăn hoàn chỉnh cho cả hai người. Đó cũng là một trong những lí do vì sao anh giành việc nấu bữa tối hôm nay với Edward.
Bình luận
Nghe tiếng dầu sôi xèo xèo, Edwin bất giác tưởng tượng đến khung cảnh anh và Edward ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, cùng nhau ăn những món anh tự tay làm. Một cảm giác ấm áp và vui sướng nhen lên trong lòng anh, khiến anh không nhịn được mà nhếch khóe môi.
Bình luận
Nghe tiếng dầu sôi xèo xèo, Edwin bất giác tưởng tượng đến khung cảnh anh và Edward ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, cùng nhau ăn những món anh tự tay làm. Một cảm giác ấm áp và vui sướng nhen lên trong lòng anh, khiến anh không nhịn được mà nhếch khóe môi.
Bình luận
Thời gian trôi rất nhanh đối với những người bận rộn. Khi đặt đĩa cuối cùng lên chiếc bàn trải khăn cẩn thận, Edwin ngẩng đầu lên thì đã là sáu giờ rưỡi tối. Anh mỉm cười tự nhủ rằng Edward sắp về rồi, lại tự cười mình giống hệt người vợ mong chồng. Bước vào nhà kho trên tầng lấy chân nến, bây giờ trong đầu Edwin không còn là công thức nấu ăn mà là một bản giao hưởng đầy sức sống.
Bình luận
Thời gian trôi rất nhanh đối với những người bận rộn. Khi đặt đĩa cuối cùng lên chiếc bàn trải khăn cẩn thận, Edwin ngẩng đầu lên thì đã là sáu giờ rưỡi tối. Anh mỉm cười tự nhủ rằng Edward sắp về rồi, lại tự cười mình giống hệt người vợ mong chồng. Bước vào nhà kho trên tầng lấy chân nến, bây giờ trong đầu Edwin không còn là công thức nấu ăn mà là một bản giao hưởng đầy sức sống.
Bình luận
Đặt chân nến lên bàn, quẹt diêm, Edwin thở ra một hơi nhẹ khi thấy ánh sáng vàng như lớp vỏ của chiếc bánh anh vừa nướng xong toả lên tường khiến cả căn phòng trông cũng ấm cúng và thơm ngon như bữa cơm. Một tiếng chuông cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, là Edward gọi tới.
Bình luận
Đặt chân nến lên bàn, quẹt diêm, Edwin thở ra một hơi nhẹ khi thấy ánh sáng vàng như lớp vỏ của chiếc bánh anh vừa nướng xong toả lên tường khiến cả căn phòng trông cũng ấm cúng và thơm ngon như bữa cơm. Một tiếng chuông cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, là Edward gọi tới.
Bình luận
Edwin vừa trượt nút nhận cuộc gọi, đã nghe giọng nói của Edward vang lên từ đầu dây bên kia:
Bình luận
Edwin vừa trượt nút nhận cuộc gọi, đã nghe giọng nói của Edward vang lên từ đầu dây bên kia:
Bình luận
“Edwin này, bây giờ em lại có việc đột xuất nên không về được, thế nên anh cứ ăn tối trước đi nhé.”
Bình luận
“Edwin này, bây giờ em lại có việc đột xuất nên không về được, thế nên anh cứ ăn tối trước đi nhé.”
Bình luận
“Anh hiểu rồi, không sao cả. Em cũng ăn cái gì đó đi.” Bản giao hưởng trong lòng Edwin thoáng chốc chuyển từ những nốt cao vút sang những nốt trầm hẳn đi. Cố nén cảm xúc hụt hẫng đang trào dâng, anh nhẹ giọng dặn dò Edward.
Bình luận
“Anh hiểu rồi, không sao cả. Em cũng ăn cái gì đó đi.” Bản giao hưởng trong lòng Edwin thoáng chốc chuyển từ những nốt cao vút sang những nốt trầm hẳn đi. Cố nén cảm xúc hụt hẫng đang trào dâng, anh nhẹ giọng dặn dò Edward.
Bình luận
Dù Edwin không đề cập gì nhưng Edward vẫn biết thừa anh đang cực kỳ thất vọng, cậu áy náy nói thêm:
Bình luận
Dù Edwin không đề cập gì nhưng Edward vẫn biết thừa anh đang cực kỳ thất vọng, cậu áy náy nói thêm:
Bình luận
“Xin lỗi cục cưng, em sẽ cố gắng về sớm nhất có thể với anh. Sau đó chúng ta thực hiện nốt kế hoạch nhé?”
Bình luận
“Xin lỗi cục cưng, em sẽ cố gắng về sớm nhất có thể với anh. Sau đó chúng ta thực hiện nốt kế hoạch nhé?”
Bình luận
“Tất nhiên rồi, cảm ơn em. Được rồi, em cúp máy đi, không là em sẽ không về sớm được đâu. Vậy nhé, chào em.” Cảm giác thất vọng trong lòng Edwin được xoa dịu đôi chút, anh mỉm cười cúp máy trước khi hai người có cơ hội dây dưa thêm.
Bình luận
“Tất nhiên rồi, cảm ơn em. Được rồi, em cúp máy đi, không là em sẽ không về sớm được đâu. Vậy nhé, chào em.” Cảm giác thất vọng trong lòng Edwin được xoa dịu đôi chút, anh mỉm cười cúp máy trước khi hai người có cơ hội dây dưa thêm.
Bình luận
Rầu rĩ một lúc, rất nhanh sau đó Edwin đã lấy lại được tinh thần. Anh nhìn bàn tiệc mình đã chuẩn bị, nhún vai thở ra một hơi rồi bắt đầu dọn dẹp.
Bình luận
Rầu rĩ một lúc, rất nhanh sau đó Edwin đã lấy lại được tinh thần. Anh nhìn bàn tiệc mình đã chuẩn bị, nhún vai thở ra một hơi rồi bắt đầu dọn dẹp.
Bình luận
Edwin vừa trút đồ ăn trên đĩa vào nồi vừa thở phào vì may mắn anh vẫn chưa rắc thêm bất cứ thứ gì lên món ăn, mà chỉ đơn thuần múc ra. Sau khi dọn qua phòng bếp và cho Hippocrates ăn, anh tắt điện rồi sang thư phòng đọc sách.
Bình luận
Edwin vừa trút đồ ăn trên đĩa vào nồi vừa thở phào vì may mắn anh vẫn chưa rắc thêm bất cứ thứ gì lên món ăn, mà chỉ đơn thuần múc ra. Sau khi dọn qua phòng bếp và cho Hippocrates ăn, anh tắt điện rồi sang thư phòng đọc sách.
Bình luận
Mặc dù nói rằng sẽ cố gắng về sớm nhưng kì thực ít nhất phải chín, mười giờ đêm Edward mới có thể về nhà. Như vậy thì kế hoạch của hai người chắc chắn đã chết yểu. Edwin không phải không hiểu điều này, thế nhưng anh vẫn làm như Edward thực sự sẽ về sớm: chờ cậu về để ăn tối cùng, đổ thức ăn lại vào nồi chứ không cất vào hộp rồi bỏ vào tủ lạnh để khi Edward về chỉ cần bật bếp là có đồ ăn nóng,... Anh muốn tin rằng Edward thực sự sẽ về sớm.
Bình luận
Mặc dù nói rằng sẽ cố gắng về sớm nhưng kì thực ít nhất phải chín, mười giờ đêm Edward mới có thể về nhà. Như vậy thì kế hoạch của hai người chắc chắn đã chết yểu. Edwin không phải không hiểu điều này, thế nhưng anh vẫn làm như Edward thực sự sẽ về sớm: chờ cậu về để ăn tối cùng, đổ thức ăn lại vào nồi chứ không cất vào hộp rồi bỏ vào tủ lạnh để khi Edward về chỉ cần bật bếp là có đồ ăn nóng,... Anh muốn tin rằng Edward thực sự sẽ về sớm.
Bình luận
Vừa giở một quyển sách dày cộp, Edwin vừa ngẩng lên nhìn ngắm xung quanh căn phòng một chút. Thư phòng đã thay đổi đáng kể từ khi Edward đến ở chung. Tiêu biểu là giữa căn phòng, bên cạnh chiếc sofa còn có thêm một cái ghế lười to đùng màu xám sáng và số lượng sách trong phòng đã tăng gấp rưỡi, dẫn đến việc Edwin phải mua thêm mấy chiếc giá để để tránh cho những chiếc giá sách cũ phải oằn mình gánh thêm những gánh nặng. Xét cả căn nhà, có lẽ chỉ có thư phòng, phòng ngủ và bếp là có dấu vết của Edward lưu lại đậm nhất.
Bình luận
Vừa giở một quyển sách dày cộp, Edwin vừa ngẩng lên nhìn ngắm xung quanh căn phòng một chút. Thư phòng đã thay đổi đáng kể từ khi Edward đến ở chung. Tiêu biểu là giữa căn phòng, bên cạnh chiếc sofa còn có thêm một cái ghế lười to đùng màu xám sáng và số lượng sách trong phòng đã tăng gấp rưỡi, dẫn đến việc Edwin phải mua thêm mấy chiếc giá để để tránh cho những chiếc giá sách cũ phải oằn mình gánh thêm những gánh nặng. Xét cả căn nhà, có lẽ chỉ có thư phòng, phòng ngủ và bếp là có dấu vết của Edward lưu lại đậm nhất.
Bình luận
Chồng sách, báo, tạp chí, tài liệu vừa dày vừa nặng, tập bản nhạc ghi chi chít cũng dày không kém, túi nước giặt mùi bạc hà,...và cả Hippocrates, tất cả những dấu hiệu đó hiện hữu trong căn nhà của mình khiến Edwin có một cảm giác yên tâm và thoải mái hơn hẳn, vì chúng rõ rệt đến mức tạo cho anh một cảm giác rằng Edward sẽ không biến mất không để lại giấu vết gì, giống như trong những cơn ác mộng của anh.
Bình luận
Chồng sách, báo, tạp chí, tài liệu vừa dày vừa nặng, tập bản nhạc ghi chi chít cũng dày không kém, túi nước giặt mùi bạc hà,...và cả Hippocrates, tất cả những dấu hiệu đó hiện hữu trong căn nhà của mình khiến Edwin có một cảm giác yên tâm và thoải mái hơn hẳn, vì chúng rõ rệt đến mức tạo cho anh một cảm giác rằng Edward sẽ không biến mất không để lại giấu vết gì, giống như trong những cơn ác mộng của anh.
Bình luận
Edwin đang đọc sách thì nghe thấy tiếng bản lề cửa kêu một tiếng thật khẽ, ngẩng lên thì thấy Hippocrates lò dò bước vào. Anh nhìn nó nằm lên chiếc giỏ của mình mà mỉm cười:
Bình luận
Edwin đang đọc sách thì nghe thấy tiếng bản lề cửa kêu một tiếng thật khẽ, ngẩng lên thì thấy Hippocrates lò dò bước vào. Anh nhìn nó nằm lên chiếc giỏ của mình mà mỉm cười:
Bình luận
“Không chơi nữa à?”
Bình luận
“Không chơi nữa à?”
Bình luận
“Mieo.” Hippocrates kêu một tiếng sau đó tự nghịch quả bóng của mình.
Bình luận
“Mieo.” Hippocrates kêu một tiếng sau đó tự nghịch quả bóng của mình.
Bình luận
Edwin đưa tay vuốt ve còn mèo, cọ xát nhẹ bên góc tai nó. Hippocrates để yên cho anh vuốt ve, híp mắt hưởng thụ. Từ khi chuyển đến sống ở đây, Edwin nhận thấy Hippocrates đã quen thuộc và thân thiết với anh nhiều hơn, nhưng vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn và có phần cảnh giác. Anh biết không thể ép uổng ai đó có thiện cảm với mình được nên không cảm thấy phiền lòng về điều đó.
Bình luận
Edwin đưa tay vuốt ve còn mèo, cọ xát nhẹ bên góc tai nó. Hippocrates để yên cho anh vuốt ve, híp mắt hưởng thụ. Từ khi chuyển đến sống ở đây, Edwin nhận thấy Hippocrates đã quen thuộc và thân thiết với anh nhiều hơn, nhưng vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn và có phần cảnh giác. Anh biết không thể ép uổng ai đó có thiện cảm với mình được nên không cảm thấy phiền lòng về điều đó.
Bình luận
Một người một mèo cứ như vậy trải qua một buổi tối im lặng, ai làm việc của người đó. Edwin ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, thoáng chốc đã chín giờ. Xoa xoa phần gáy hơi nhức mỏi vì ngồi lâu, anh cầm điện thoại lên, mở khóa, định lướt xem tin tức một chút. Lướt một lúc không có gì mới, anh quyết định tắt điện thoại. Nhưng khi quay trở lại màn hình chính, ngón tay anh đã dừng lại trên bức ảnh làm hình nền.
Bình luận
Một người một mèo cứ như vậy trải qua một buổi tối im lặng, ai làm việc của người đó. Edwin ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, thoáng chốc đã chín giờ. Xoa xoa phần gáy hơi nhức mỏi vì ngồi lâu, anh cầm điện thoại lên, mở khóa, định lướt xem tin tức một chút. Lướt một lúc không có gì mới, anh quyết định tắt điện thoại. Nhưng khi quay trở lại màn hình chính, ngón tay anh đã dừng lại trên bức ảnh làm hình nền.
Bình luận
Trước đó, Edwin để nền màn hình chính là ảnh chụp cả gia đình anh mười năm trước, còn hình nền khóa là ảnh chụp Edward đang ngủ, nhưng gần đây anh đã đổi thành một bức khác: Ảnh chụp gia đình anh, bao gồm cả Edward.
Bình luận
Trước đó, Edwin để nền màn hình chính là ảnh chụp cả gia đình anh mười năm trước, còn hình nền khóa là ảnh chụp Edward đang ngủ, nhưng gần đây anh đã đổi thành một bức khác: Ảnh chụp gia đình anh, bao gồm cả Edward.
Bình luận
Nhìn những khuôn mặt tươi rói trong bức ảnh, Edwin nở một nụ cười đầy dịu dàng nhưng cũng cay đắng vô cùng. Anh đặt điện thoại xuống bàn, ngửa đầu ra sofa, đưa tay gác lên mặt, nuốt vào lòng nước mắt đang dồn nén khiến hai hốc mắt nóng bừng.
Bình luận
Nhìn những khuôn mặt tươi rói trong bức ảnh, Edwin nở một nụ cười đầy dịu dàng nhưng cũng cay đắng vô cùng. Anh đặt điện thoại xuống bàn, ngửa đầu ra sofa, đưa tay gác lên mặt, nuốt vào lòng nước mắt đang dồn nén khiến hai hốc mắt nóng bừng.
Bình luận
Vận mệnh nhân từ ở chỗ đôi khi sẽ bằng cách này hay cách khác mà nhắc nhở ta rằng sự êm đềm ta đang có chuẩn bị mất đi, và điều mà ta sợ nhất - thường là ta đã cố ý lờ đi - chuẩn bị kéo đến chân rồi. Những năm gần đây Edwin luôn cố lờ đi quả bom hẹn giờ treo trên đầu, luôn tự an ủi mình bằng một lý do không thể miễn cưỡng hơn: Đến thì cứ đến, đằng nào cũng đã tập dượt trước rồi,..và nhất là anh cố kìm chế cảm giác đau đớn và mất mát âm ỉ cứ thỉnh thoảng lại nhói lên một nhát trong lòng.
Bình luận
Vận mệnh nhân từ ở chỗ đôi khi sẽ bằng cách này hay cách khác mà nhắc nhở ta rằng sự êm đềm ta đang có chuẩn bị mất đi, và điều mà ta sợ nhất - thường là ta đã cố ý lờ đi - chuẩn bị kéo đến chân rồi. Những năm gần đây Edwin luôn cố lờ đi quả bom hẹn giờ treo trên đầu, luôn tự an ủi mình bằng một lý do không thể miễn cưỡng hơn: Đến thì cứ đến, đằng nào cũng đã tập dượt trước rồi,..và nhất là anh cố kìm chế cảm giác đau đớn và mất mát âm ỉ cứ thỉnh thoảng lại nhói lên một nhát trong lòng.
Bình luận
Nhưng cảm xúc không phải là thứ dễ dàng khống chế và điều khiển. Khi xem cuốn lịch để bàn, phát hiện bây giờ đã là tháng hai, Edwin nhận ra kì thực anh chẳng thể nào thoải mái đối mặt như anh đã từng tưởng tượng. Thời gian của anh chỉ còn lại vài tháng là cùng, thậm chí chưa được nửa năm, không thể kéo dài thêm dù chỉ một chút xíu. Thậm chí chính bác sĩ cũng đã nói, có được mười năm đã rất may mắn rồi.
Bình luận
Nhưng cảm xúc không phải là thứ dễ dàng khống chế và điều khiển. Khi xem cuốn lịch để bàn, phát hiện bây giờ đã là tháng hai, Edwin nhận ra kì thực anh chẳng thể nào thoải mái đối mặt như anh đã từng tưởng tượng. Thời gian của anh chỉ còn lại vài tháng là cùng, thậm chí chưa được nửa năm, không thể kéo dài thêm dù chỉ một chút xíu. Thậm chí chính bác sĩ cũng đã nói, có được mười năm đã rất may mắn rồi.
Bình luận
Từ rất lâu Edwin đã bỏ cuộc khi chứng kiến bánh xe vận mệnh nghiến nát những nỗ lực đàm phán với thần chết của anh, anh chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi chờ, và cố gắng làm được cái gì thì làm. Edwin cứ như vậy mà sống gần hết mười năm ngắc ngoải một cách âm ỉ.
Bình luận
Từ rất lâu Edwin đã bỏ cuộc khi chứng kiến bánh xe vận mệnh nghiến nát những nỗ lực đàm phán với thần chết của anh, anh chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi chờ, và cố gắng làm được cái gì thì làm. Edwin cứ như vậy mà sống gần hết mười năm ngắc ngoải một cách âm ỉ.
Bình luận
"Cứ tưởng tất cả đã kịp, ai ngờ cái gì cũng không kịp." Đó là suy nghĩ của Edwin khi nhìn thấy thời gian dần trôi đi. Cuộc sống mỗi ngày đều có cái mới, vậy nên không có gì gọi là "kinh qua tất cả vui buồn nhân sinh". Người tự cho mình là đã trải qua đủ mọi thứ trên đời, chưa thứ gì chưa từng trải thì chỉ là người đã chết, chết vì tự bỏ quên mình trong dòng chảy thời gian. Edwin hiểu điều này rất nhiều, cũng hiểu chẳng có gì là hoàn toàn viên mãn cả, nhưng nghĩ đến những kỷ niệm cả một phần đời sau này của mình, anh lại càng tiếc mười năm trôi qua quá sớm, đến mức chỉ có thể chiêm ngưỡng một phần rất nhỏ của cuộc sống, ngoại ra chẳng đủ để làm gì khác.
Bình luận
"Cứ tưởng tất cả đã kịp, ai ngờ cái gì cũng không kịp." Đó là suy nghĩ của Edwin khi nhìn thấy thời gian dần trôi đi. Cuộc sống mỗi ngày đều có cái mới, vậy nên không có gì gọi là "kinh qua tất cả vui buồn nhân sinh". Người tự cho mình là đã trải qua đủ mọi thứ trên đời, chưa thứ gì chưa từng trải thì chỉ là người đã chết, chết vì tự bỏ quên mình trong dòng chảy thời gian. Edwin hiểu điều này rất nhiều, cũng hiểu chẳng có gì là hoàn toàn viên mãn cả, nhưng nghĩ đến những kỷ niệm cả một phần đời sau này của mình, anh lại càng tiếc mười năm trôi qua quá sớm, đến mức chỉ có thể chiêm ngưỡng một phần rất nhỏ của cuộc sống, ngoại ra chẳng đủ để làm gì khác.
Bình luận
Đưa tay lau mắt, Edwin nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, thấy những dây hoa thường xuân nhỏ xíu cuốn trên hàng rào. Gọi là "những" chứ thực ra chỉ có một, hai dây. Những dây leo đó là Edward trồng, cũng là Edward tự tay chăm sóc, cậu vẫn luôn có thế mạnh ở việc làm vườn hơn Edwin. Ở bậu cửa sổ cũng có một lọ hoa, đó là những bông hoa giả làm bằng vải mà bà và Edward tự tay làm. Không hiểu vì lý do gì, mỗi lần đứng gần lọ hoa, Edwin như ngửi thấy mùi hương trên người mẹ và cả mùi bạc hà trên người cậu, mặc dù đó là lọ hoa hồng nhung - loại hoa anh thích nhất. Mùi hương không biết là tưởng tượng hay thật đó luôn khiến mắt anh cay cay.
Bình luận
Đưa tay lau mắt, Edwin nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, thấy những dây hoa thường xuân nhỏ xíu cuốn trên hàng rào. Gọi là "những" chứ thực ra chỉ có một, hai dây. Những dây leo đó là Edward trồng, cũng là Edward tự tay chăm sóc, cậu vẫn luôn có thế mạnh ở việc làm vườn hơn Edwin. Ở bậu cửa sổ cũng có một lọ hoa, đó là những bông hoa giả làm bằng vải mà bà và Edward tự tay làm. Không hiểu vì lý do gì, mỗi lần đứng gần lọ hoa, Edwin như ngửi thấy mùi hương trên người mẹ và cả mùi bạc hà trên người cậu, mặc dù đó là lọ hoa hồng nhung - loại hoa anh thích nhất. Mùi hương không biết là tưởng tượng hay thật đó luôn khiến mắt anh cay cay.
Bình luận
Chìm vào suy tư thật lâu, Edwin đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Hippocrates ở bên cạnh tự chơi một mình đã thấy chán, nhìn thấy Edwin đang ngủ thì lò dò đến gần nằm xuống cạnh anh, gác đầu lên đùi anh cùng chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Chìm vào suy tư thật lâu, Edwin đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Hippocrates ở bên cạnh tự chơi một mình đã thấy chán, nhìn thấy Edwin đang ngủ thì lò dò đến gần nằm xuống cạnh anh, gác đầu lên đùi anh cùng chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Edward trở về thì thấy cảnh này, cậu mím môi cười một nụ cười bất đắc dĩ. Hippocrates nghe động tĩnh liền tỉnh giấc, nhảy xuống cuốn lấy Edward. Cậu đưa tay vuốt ve, nựng nịu nó một chút rồi nói nhỏ:
Bình luận
Edward trở về thì thấy cảnh này, cậu mím môi cười một nụ cười bất đắc dĩ. Hippocrates nghe động tĩnh liền tỉnh giấc, nhảy xuống cuốn lấy Edward. Cậu đưa tay vuốt ve, nựng nịu nó một chút rồi nói nhỏ:
Bình luận
“Con về giường đi, đừng quấy ba và chú Edwin nữa.”
Bình luận
“Con về giường đi, đừng quấy ba và chú Edwin nữa.”
Bình luận
Không biết Hippocrates có hiểu hết hay không, nhưng nó cũng biết ý Edward là bảo nó ra ngoài nên nhanh chóng lủi đi, để lại căn phòng cho Edward và Edwin.
Bình luận
Không biết Hippocrates có hiểu hết hay không, nhưng nó cũng biết ý Edward là bảo nó ra ngoài nên nhanh chóng lủi đi, để lại căn phòng cho Edward và Edwin.
Bình luận
Edward bước lại gần sofa, nhìn Edwin đang ngủ thiếp đi. Cậu cúi xuống đặt một cái hôn nhẹ lên mi mắt anh rồi vòng tay anh qua vai định dìu lên phòng. Khi đã nhấc được người Edwin lên, Edward suýt nữa giật mình đến cứng đơ cả người vì đôi mắt xanh của Edwin đang mở to nhìn thẳng vào cậu. Edwin đứng thẳng người lên, kéo Edward vào lòng:
Bình luận
Edward bước lại gần sofa, nhìn Edwin đang ngủ thiếp đi. Cậu cúi xuống đặt một cái hôn nhẹ lên mi mắt anh rồi vòng tay anh qua vai định dìu lên phòng. Khi đã nhấc được người Edwin lên, Edward suýt nữa giật mình đến cứng đơ cả người vì đôi mắt xanh của Edwin đang mở to nhìn thẳng vào cậu. Edwin đứng thẳng người lên, kéo Edward vào lòng:
Bình luận
“Em về rồi à?”
Bình luận
“Em về rồi à?”
Bình luận
“Vâng, em xin lỗi, em về muộn quá.” Edward không kháng cự cái ôm của Edwin, cậu vùi mặt vào hõm vai anh, hai tay cũng đưa lên ôm lấy anh.
Bình luận
“Vâng, em xin lỗi, em về muộn quá.” Edward không kháng cự cái ôm của Edwin, cậu vùi mặt vào hõm vai anh, hai tay cũng đưa lên ôm lấy anh.
Bình luận
Ôm một lúc rồi thả ra, Edwin nhìn Edward từ đầu đến đuôi rồi hỏi:
Bình luận
Ôm một lúc rồi thả ra, Edwin nhìn Edward từ đầu đến đuôi rồi hỏi:
Bình luận
“Em ăn tối chưa?”
Bình luận
“Em ăn tối chưa?”
Bình luận
“Em ăn rồi chứ, còn anh?”
Bình luận
“Em ăn rồi chứ, còn anh?”
Bình luận
“Anh ăn rồi…”
Bình luận
“Anh ăn rồi…”
Bình luận
Một âm thanh thật khẽ đã cắt ngang câu nói của Edwin: Đó là tiếng dạ dày kêu. Edward bật cười:
Bình luận
Một âm thanh thật khẽ đã cắt ngang câu nói của Edwin: Đó là tiếng dạ dày kêu. Edward bật cười:
Bình luận
“Cục cưng ơi, cái bụng của anh thật thà hơn anh nhiều đấy.”
Bình luận
“Cục cưng ơi, cái bụng của anh thật thà hơn anh nhiều đấy.”
Bình luận
Cuối cùng, để giải quyết nhu cầu của dạ dày, cả hai người đã quyết định xuống bếp. Edward cầm cái muôi khuấy khuấy nồi thức ăn, quay lại nói với Edwin:
Bình luận
Cuối cùng, để giải quyết nhu cầu của dạ dày, cả hai người đã quyết định xuống bếp. Edward cầm cái muôi khuấy khuấy nồi thức ăn, quay lại nói với Edwin:
Bình luận
“Anh cứ để thế này đồ ăn sẽ hỏng hết đấy.”
Bình luận
“Anh cứ để thế này đồ ăn sẽ hỏng hết đấy.”
Bình luận
Edwin vòng tay ôm cậu từ phía sau, mỉm cười:
Bình luận
Edwin vòng tay ôm cậu từ phía sau, mỉm cười:
Bình luận
“Thì anh chờ em về ăn xong rồi mới cất đi thôi mà, hỏng làm sao được.”
Bình luận
“Thì anh chờ em về ăn xong rồi mới cất đi thôi mà, hỏng làm sao được.”
Bình luận
“......” Bàn tay đang cầm muôi của Edward thoáng khựng lại một lúc.
Bình luận
“......” Bàn tay đang cầm muôi của Edward thoáng khựng lại một lúc.
Bình luận
Đặt đĩa xuống bàn, Edward bỗng nhiên thốt ra một câu:
Bình luận
Đặt đĩa xuống bàn, Edward bỗng nhiên thốt ra một câu:
Bình luận
“Em đã nhắc anh ăn cơm tối đi mà anh cứ không nghe, định chờ em đến bao giờ? Anh ăn uống như vậy hại dạ dày lắm.”
Bình luận
“Em đã nhắc anh ăn cơm tối đi mà anh cứ không nghe, định chờ em đến bao giờ? Anh ăn uống như vậy hại dạ dày lắm.”
Bình luận
Edwin hơi sững sờ, sau một lúc mới đáp lại:
Bình luận
Edwin hơi sững sờ, sau một lúc mới đáp lại:
Bình luận
“Anh biết, anh xin lỗi, hôm nay anh thực sự rất muốn cùng em ăn bữa tối nên…”
Bình luận
“Anh biết, anh xin lỗi, hôm nay anh thực sự rất muốn cùng em ăn bữa tối nên…”
Bình luận
Anh bỏ lửng lại câu sau, nhưng Edward cũng tự hiểu được. Cậu quay đi kéo ghế với một vẻ lúng túng:
Bình luận
Anh bỏ lửng lại câu sau, nhưng Edward cũng tự hiểu được. Cậu quay đi kéo ghế với một vẻ lúng túng:
Bình luận
“Được rồi, chúng ta ăn thôi.”
Bình luận
“Được rồi, chúng ta ăn thôi.”
Bình luận
Sau khi ăn xong bữa tối và dọn dẹp sạch sẽ căn bếp, Edward và Edwin nằm trên sofa phòng khách nghỉ ngơi một lúc. Kì thực Edwin còn định lôi hộp chocolate to đùng trong tủ lạnh mà hai người vừa mới làm hôm trước ra ăn nhưng Edward đã kiên quyết bắt anh cất đi vì lí do ăn đồ ngọt buổi đêm rất dễ tiểu đường, sau cùng Edwin đành đồng ý sẽ để tối hôm sau thưởng thức.
Bình luận
Sau khi ăn xong bữa tối và dọn dẹp sạch sẽ căn bếp, Edward và Edwin nằm trên sofa phòng khách nghỉ ngơi một lúc. Kì thực Edwin còn định lôi hộp chocolate to đùng trong tủ lạnh mà hai người vừa mới làm hôm trước ra ăn nhưng Edward đã kiên quyết bắt anh cất đi vì lí do ăn đồ ngọt buổi đêm rất dễ tiểu đường, sau cùng Edwin đành đồng ý sẽ để tối hôm sau thưởng thức.
Bình luận
Cầm tờ tạp chí to đùng trên tay, nhưng Edwin có vẻ không chú tâm vào nó lắm mà quay sang hỏi Edward:
Bình luận
Cầm tờ tạp chí to đùng trên tay, nhưng Edwin có vẻ không chú tâm vào nó lắm mà quay sang hỏi Edward:
Bình luận
“Em muốn đi đâu chơi không?”
Bình luận
“Em muốn đi đâu chơi không?”
Bình luận
“Đi chơi? Giờ này á?” Edward ngỡ ngàng
Bình luận
“Đi chơi? Giờ này á?” Edward ngỡ ngàng
Bình luận
“Đúng rồi, trong kế hoạch có mục ra ngoài chơi mà.” Edwin gật đầu, làm như chuyện tất nhiên.
Bình luận
“Đúng rồi, trong kế hoạch có mục ra ngoài chơi mà.” Edwin gật đầu, làm như chuyện tất nhiên.
Bình luận
“Giờ này chẳng có chỗ nào để chơi đâu.” Edward ôm tay Edwin, gối đầu lên đùi anh, “Nhưng đã mất công thức khuya rồi. Hay là thế này, anh có muốn xem phim không?”
Bình luận
“Giờ này chẳng có chỗ nào để chơi đâu.” Edward ôm tay Edwin, gối đầu lên đùi anh, “Nhưng đã mất công thức khuya rồi. Hay là thế này, anh có muốn xem phim không?”
Bình luận
“Phim gì?” Edwin cảnh giác.
Bình luận
“Phim gì?” Edwin cảnh giác.
Bình luận
“Candyman?” Edward gợi ý một bộ phim, “Em nghe nói bộ phim này thích hợp xem vào Valentine lắm đấy.”
Bình luận
“Candyman?” Edward gợi ý một bộ phim, “Em nghe nói bộ phim này thích hợp xem vào Valentine lắm đấy.”
Bình luận
Bật điện thoại tra thử bộ phim, ngay khi nhìn thấy poster, dạ dày Edwin đã muốn cuộn lên. Hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, anh dịu dàng thuyết phục cậu:
Bình luận
Bật điện thoại tra thử bộ phim, ngay khi nhìn thấy poster, dạ dày Edwin đã muốn cuộn lên. Hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, anh dịu dàng thuyết phục cậu:
Bình luận
“Búp bê nhỏ à, anh nghĩ chúng ta có thể dời sang ngày khác không? Anh sợ đêm nay không ngủ được.”
Bình luận
“Búp bê nhỏ à, anh nghĩ chúng ta có thể dời sang ngày khác không? Anh sợ đêm nay không ngủ được.”
Bình luận
“Anh sợ thì ôm em đây này.” Edward càng vùi mặt vào sâu trong lòng Edwin.
Bình luận
“Anh sợ thì ôm em đây này.” Edward càng vùi mặt vào sâu trong lòng Edwin.
Bình luận
“...” Edwin không biết nói gì thêm, khi nhìn thấy chiếc máy quay đĩa trong góc, tự dưng anh nảy ra một ý định, “Em có muốn nhảy một điệu không? Anh cảm thấy như vậy sẽ đỡ sợ hơn.”
Bình luận
“...” Edwin không biết nói gì thêm, khi nhìn thấy chiếc máy quay đĩa trong góc, tự dưng anh nảy ra một ý định, “Em có muốn nhảy một điệu không? Anh cảm thấy như vậy sẽ đỡ sợ hơn.”
Bình luận
“Tất nhiên là được rồi, nhưng em muốn nhảy chân nam cơ.” Edward mím môi cười, gật đầu. Cậu biết kì thực Edwin muốn đổi đề tài vì không tìm được lý do gì để tranh luận thêm với cậu.
Bình luận
“Tất nhiên là được rồi, nhưng em muốn nhảy chân nam cơ.” Edward mím môi cười, gật đầu. Cậu biết kì thực Edwin muốn đổi đề tài vì không tìm được lý do gì để tranh luận thêm với cậu.
Bình luận
Chiếc máy quay đĩa cả nghìn năm không dùng đến cuối cùng cũng được bật lên. Edward ôm hông Edwin, dìu anh theo điệu nhạc. Vì chênh lệch chiều cao tới gần bốn inch, cộng thêm khoảng cách về thể lực nên Edward không làm được những động tác như nhấc người kia lên hay đại loại như vậy, thế nên "nhảy" đối với hai người chỉ là xoay tròn theo điệu nhạc. Tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng gì lắm. Màn khiêu vũ bất đắc dĩ này vẫn toả ra xúc cảm vô cùng mãnh liệt.
Bình luận
Chiếc máy quay đĩa cả nghìn năm không dùng đến cuối cùng cũng được bật lên. Edward ôm hông Edwin, dìu anh theo điệu nhạc. Vì chênh lệch chiều cao tới gần bốn inch, cộng thêm khoảng cách về thể lực nên Edward không làm được những động tác như nhấc người kia lên hay đại loại như vậy, thế nên "nhảy" đối với hai người chỉ là xoay tròn theo điệu nhạc. Tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng gì lắm. Màn khiêu vũ bất đắc dĩ này vẫn toả ra xúc cảm vô cùng mãnh liệt.
Bình luận
Hết điệu nhạc đầu tiên, lại tiếp một điệu nhạc khác, Edwin nhanh chóng vòng tay xuống hông Edward, kéo cậu xoay tròn theo tiết tấu. Edward không phản kháng, cậu vui vẻ đổi vai với anh. Căn phòng một lần nữa vang lên tiếng nhạc và tiếng bước chân nện xuống sàn.
Bình luận
Hết điệu nhạc đầu tiên, lại tiếp một điệu nhạc khác, Edwin nhanh chóng vòng tay xuống hông Edward, kéo cậu xoay tròn theo tiết tấu. Edward không phản kháng, cậu vui vẻ đổi vai với anh. Căn phòng một lần nữa vang lên tiếng nhạc và tiếng bước chân nện xuống sàn.
Bình luận
Edwin đã cúi xuống hôn Edward khi điệu nhạc kết thúc. Một cái hôn cuồng nhiệt. Edward cũng kiễng chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh. Hai người ngả ra sau, như cùng chìm xuống tấm đệm sofa mềm mại. Edwin với tay tắt chiếc máy quay đĩa đi, căn phòng trở nên im lặng. Thế nhưng dường như lại có một bản nhạc khác tiếp tục cất lên giữa hai người, cuốn quít hơn, cuồng nhiệt hơn. Nương theo điệu nhạc, chiếc hôn càng thêm sâu, và chỉ tách ra khi Edwin dời nó xuống xương quai xanh của Edward.
Bình luận
Edwin đã cúi xuống hôn Edward khi điệu nhạc kết thúc. Một cái hôn cuồng nhiệt. Edward cũng kiễng chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh. Hai người ngả ra sau, như cùng chìm xuống tấm đệm sofa mềm mại. Edwin với tay tắt chiếc máy quay đĩa đi, căn phòng trở nên im lặng. Thế nhưng dường như lại có một bản nhạc khác tiếp tục cất lên giữa hai người, cuốn quít hơn, cuồng nhiệt hơn. Nương theo điệu nhạc, chiếc hôn càng thêm sâu, và chỉ tách ra khi Edwin dời nó xuống xương quai xanh của Edward.
Bình luận
Bấy giờ Edward mới biết Edwin đã cởi áo của cậu ra từ lúc nào. Hai bên cổ áo tuột xuống tận khuỷu tay, để lộ bờ vai rắn chắc. Môi Edwin đi qua để lại những dấu hôn, nhưng tuyệt nhiên không có trên cổ, anh vẫn biết làm như vậy có thể nguy hiểm cho tính mạng của Edward.
Bình luận
Bấy giờ Edward mới biết Edwin đã cởi áo của cậu ra từ lúc nào. Hai bên cổ áo tuột xuống tận khuỷu tay, để lộ bờ vai rắn chắc. Môi Edwin đi qua để lại những dấu hôn, nhưng tuyệt nhiên không có trên cổ, anh vẫn biết làm như vậy có thể nguy hiểm cho tính mạng của Edward.
Bình luận
Mặc dù kĩ thuật của Edwin rất tốt nhưng Edward vẫn không quên kế hoạch ban đầu của mình. Khi Edwin chuẩn bị đưa tay cởi quần của cậu, Edward lập tức ngăn cản:
Bình luận
Mặc dù kĩ thuật của Edwin rất tốt nhưng Edward vẫn không quên kế hoạch ban đầu của mình. Khi Edwin chuẩn bị đưa tay cởi quần của cậu, Edward lập tức ngăn cản:
Bình luận
“Này, anh quên mất bộ phim của em rồi à?”
Bình luận
“Này, anh quên mất bộ phim của em rồi à?”
Bình luận
“Anh không quên. Nhưng chúng ta làm một lần rồi xem được không?” Bị cắt ngang bất ngờ nhưng Edwin cũng không tức giận, anh âu yếm hôn lên má cậu dỗ dành.
Bình luận
“Anh không quên. Nhưng chúng ta làm một lần rồi xem được không?” Bị cắt ngang bất ngờ nhưng Edwin cũng không tức giận, anh âu yếm hôn lên má cậu dỗ dành.
Bình luận
“Vậy..thôi cũng được.” Edward chần chừ rồi chấp thuận yêu cầu của anh.
Bình luận
“Vậy..thôi cũng được.” Edward chần chừ rồi chấp thuận yêu cầu của anh.
Bình luận
Cậu nghĩ, dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ, để mặc Edwin một lúc cũng chẳng sao.
Bình luận
Cậu nghĩ, dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ, để mặc Edwin một lúc cũng chẳng sao.
Bình luận
Edwin nhẹ nhàng ôm cậu vào phòng ngủ, để lại phòng khách vẫn còn vương đầy không khí cuồng nhiệt khi nãy.
Bình luận
Edwin nhẹ nhàng ôm cậu vào phòng ngủ, để lại phòng khách vẫn còn vương đầy không khí cuồng nhiệt khi nãy.