Chương 46: Đùa


"An ơi, đi thôi nào."

Bình luận

"An ơi, đi thôi nào."

Bùi Hằng Anh phóng xe đạp điện tới chỗ Tô Đông An đang đứng chờ rồi đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm trông khá dễ thương. Hình như là một nhân vật hoạt hình rất được yêu thích của nhà Ghibli, Totoro thì phải.

Bình luận

Bùi Hằng Anh phóng xe đạp điện tới chỗ Tô Đông An đang đứng chờ rồi đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm trông khá dễ thương. Hình như là một nhân vật hoạt hình rất được yêu thích của nhà Ghibli, Totoro thì phải.

"Ừm."

Bình luận

"Ừm."

Đợi cô xong xuôi, Bùi Hằng Anh mới vặn ga xe, chuẩn bị đến nhà Lưu Thiên Lãng học nhóm. Hồi đầu, khi biết cô không có phương tiện đi lại, Lưu Thiên Lãng đã "xung phong" đưa đón cô. Lúc nghe cậu nói vậy, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Bọn họ đến nhà Lưu Thiên Lãng học nhóm mà cô lại nhờ cậu đưa đón, này đúng là một pha xử lý cồng kềnh. Vì thế cô đã nói bản thân sẽ đi nhờ xe Bùi Hằng Anh, như vậy tiện hơn là cậu phải đến đón cô.

Bình luận

Đợi cô xong xuôi, Bùi Hằng Anh mới vặn ga xe, chuẩn bị đến nhà Lưu Thiên Lãng học nhóm. Hồi đầu, khi biết cô không có phương tiện đi lại, Lưu Thiên Lãng đã "xung phong" đưa đón cô. Lúc nghe cậu nói vậy, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Bọn họ đến nhà Lưu Thiên Lãng học nhóm mà cô lại nhờ cậu đưa đón, này đúng là một pha xử lý cồng kềnh. Vì thế cô đã nói bản thân sẽ đi nhờ xe Bùi Hằng Anh, như vậy tiện hơn là cậu phải đến đón cô.

Trong lúc hai người đang chờ đèn đỏ ở ngã tư đầu tiên, có một chị gái dừng xe bên cạnh bỗng hỏi đường Bùi Hằng Anh:

Bình luận

Trong lúc hai người đang chờ đèn đỏ ở ngã tư đầu tiên, có một chị gái dừng xe bên cạnh bỗng hỏi đường Bùi Hằng Anh:

"Em ơi em, cho chị hỏi. Đến ngã tư này rẽ phải là đường Z phải không em?"

Bình luận

"Em ơi em, cho chị hỏi. Đến ngã tư này rẽ phải là đường Z phải không em?"

Bùi Hằng Anh im lặng vài giây rồi bất chợt hỏi ngược lại: "Vậy... vậy đường bên trái ngã tư này là đường X hay đường Y chị nhỉ?"

Bình luận

Bùi Hằng Anh im lặng vài giây rồi bất chợt hỏi ngược lại: "Vậy... vậy đường bên trái ngã tư này là đường X hay đường Y chị nhỉ?"

Như không nghĩ bản thân sẽ bị hỏi ngược lại nên bà chị đó ngẩn người một lúc mới đáp: "Đường X."

Bình luận

Như không nghĩ bản thân sẽ bị hỏi ngược lại nên bà chị đó ngẩn người một lúc mới đáp: "Đường X."

Sau khi nhận được câu trả lời, Bùi Hằng Anh gật đầu nói tiếp: "Thế chị cứ đi thẳng, đến ngã tư tiếp theo, rẽ phải sẽ là đường Z."

Bình luận

Sau khi nhận được câu trả lời, Bùi Hằng Anh gật đầu nói tiếp: "Thế chị cứ đi thẳng, đến ngã tư tiếp theo, rẽ phải sẽ là đường Z."

Mặt bà chị đó hoang mang trông thấy, nghe Bùi Hằng Anh nói vậy thì chỉ ậm ừ vài câu rồi thôi. Khi đèn giao thông vừa chuyển sang màu xanh thì liền phóng xe đi. Xe đạp điện không đuổi kịp xe máy, cộng thêm tầm này phương tiện tham gia giao thông cũng không ít nên bọn họ nhanh chóng mất dấu. Tô Đông An không biết liệu bà chị đó có đi theo chỉ dẫn của Bùi Hằng Anh hay không nhưng nghĩ lại màn đối đáp vừa rồi, cô bỗng bật cười thành tiếng. Cô vỗ vào lưng cậu ấy, vừa lau nước mắt vừa nói:

Bình luận

Mặt bà chị đó hoang mang trông thấy, nghe Bùi Hằng Anh nói vậy thì chỉ ậm ừ vài câu rồi thôi. Khi đèn giao thông vừa chuyển sang màu xanh thì liền phóng xe đi. Xe đạp điện không đuổi kịp xe máy, cộng thêm tầm này phương tiện tham gia giao thông cũng không ít nên bọn họ nhanh chóng mất dấu. Tô Đông An không biết liệu bà chị đó có đi theo chỉ dẫn của Bùi Hằng Anh hay không nhưng nghĩ lại màn đối đáp vừa rồi, cô bỗng bật cười thành tiếng. Cô vỗ vào lưng cậu ấy, vừa lau nước mắt vừa nói:

"Hằng Anh à, cậu thú vị thật đấy!"

Bình luận

"Hằng Anh à, cậu thú vị thật đấy!"

Bùi Hằng Anh đang lái xe nên không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt của Tô Đông An. Vì vậy mà khi nghe cô nói thế, cậu ấy bỗng thấy khó hiểu vô cùng: "Sao tự dưng cậu lại nói tớ thú vị?"

Bình luận

Bùi Hằng Anh đang lái xe nên không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt của Tô Đông An. Vì vậy mà khi nghe cô nói thế, cậu ấy bỗng thấy khó hiểu vô cùng: "Sao tự dưng cậu lại nói tớ thú vị?"

"Thì... người ta hỏi đường cậu, cậu lại đi hỏi ngược lại người ta."

Bình luận

"Thì... người ta hỏi đường cậu, cậu lại đi hỏi ngược lại người ta."

Thông thường, khi được người khác hỏi đường, thường sẽ có hai kiểu trả lời thế này. Một là tôi không biết, hai là biết và nhiệt tình chỉ đường. Hỏi đường là vì không biết đường, đằng này lại còn bị người ta hỏi ngược lại, bảo sao bà chị đó mặt mày lại ngơ ngác đến thế. Có lẽ đây là lần đầu tiên bà chị đó gặp tình huống này.

Bình luận

Thông thường, khi được người khác hỏi đường, thường sẽ có hai kiểu trả lời thế này. Một là tôi không biết, hai là biết và nhiệt tình chỉ đường. Hỏi đường là vì không biết đường, đằng này lại còn bị người ta hỏi ngược lại, bảo sao bà chị đó mặt mày lại ngơ ngác đến thế. Có lẽ đây là lần đầu tiên bà chị đó gặp tình huống này.

Bùi Hằng Anh thật thà đáp: "Tại cả hai ngã tư đều có cầu vượt giống nhau, lại không nhìn thấy tên đường nữa."

Bình luận

Bùi Hằng Anh thật thà đáp: "Tại cả hai ngã tư đều có cầu vượt giống nhau, lại không nhìn thấy tên đường nữa."

Phía trước là cây cầu vượt bắc ngang qua ngã tư nên tên đường phía bên trái đã bị chân cầu che khuất, từ chỗ cô và Bùi Hằng Anh đúng là không thể nhìn rõ. Mà dù không bị che khuất thì với khoảng cách xa thế này cũng không thể đọc được tên đường.

Bình luận

Phía trước là cây cầu vượt bắc ngang qua ngã tư nên tên đường phía bên trái đã bị chân cầu che khuất, từ chỗ cô và Bùi Hằng Anh đúng là không thể nhìn rõ. Mà dù không bị che khuất thì với khoảng cách xa thế này cũng không thể đọc được tên đường.

Còn tên đường bên phải thì cách chỗ bọn họ cả một con sông, biển tên cũng hướng sang một hướng khác nên Tô Đông An cũng chẳng biết đường bên tay phải này là đường gì vì cô chưa đi qua đây bao giờ. Tuy biết nguyên nhân nhưng Tô Đông An vẫn không hiểu vì sao cậu ấy lại hỏi ngược lại người ta.

Bình luận

Còn tên đường bên phải thì cách chỗ bọn họ cả một con sông, biển tên cũng hướng sang một hướng khác nên Tô Đông An cũng chẳng biết đường bên tay phải này là đường gì vì cô chưa đi qua đây bao giờ. Tuy biết nguyên nhân nhưng Tô Đông An vẫn không hiểu vì sao cậu ấy lại hỏi ngược lại người ta.

"Vậy sao cậu lại hỏi chị ấy như vậy?"

Bình luận

"Vậy sao cậu lại hỏi chị ấy như vậy?"

"Tớ chỉ nhớ đường Y đối diện với đường Z, nhưng lại không chắc chắn đường bên trái của ngã tư vừa rồi là đường X hay đường Y."

Bình luận

"Tớ chỉ nhớ đường Y đối diện với đường Z, nhưng lại không chắc chắn đường bên trái của ngã tư vừa rồi là đường X hay đường Y."

Sau khi nghe cậu ấy giải thích, Tô Đông An ngẫm lại cũng thấy hành động của cậu ấy có phần đúng. Chỉ là cách hỏi ngược lại kiểu này khiến đối phương không tin tưởng Bùi Hằng Anh cho lắm. Ha ha.

Bình luận

Sau khi nghe cậu ấy giải thích, Tô Đông An ngẫm lại cũng thấy hành động của cậu ấy có phần đúng. Chỉ là cách hỏi ngược lại kiểu này khiến đối phương không tin tưởng Bùi Hằng Anh cho lắm. Ha ha.

Sau khi cất xe ở hầm gửi xe xong, trong lúc đợi Phạm Minh Nhất xuống đón hai người, Tô Đông An bất chợt nhớ lại lần đầu tiên bọn họ tới nhà Lưu Thiên Lãng.

Bình luận

Sau khi cất xe ở hầm gửi xe xong, trong lúc đợi Phạm Minh Nhất xuống đón hai người, Tô Đông An bất chợt nhớ lại lần đầu tiên bọn họ tới nhà Lưu Thiên Lãng.

Hôm đó, thầy thể dục có việc bận nên cho lớp nghỉ, thấy vẫn còn sớm nên Lưu Thiên Lãng rủ bọn họ đến nhà cậu chơi. Nhà Lưu Thiên Lãng có tiền, cả đám đều biết nên khi nghe cậu ngỏ lời, Kẹo Bông Gòn mới tò mò hỏi hiện giờ chỗ cậu đang ở là chung cư hay nhà đất.

Bình luận

Hôm đó, thầy thể dục có việc bận nên cho lớp nghỉ, thấy vẫn còn sớm nên Lưu Thiên Lãng rủ bọn họ đến nhà cậu chơi. Nhà Lưu Thiên Lãng có tiền, cả đám đều biết nên khi nghe cậu ngỏ lời, Kẹo Bông Gòn mới tò mò hỏi hiện giờ chỗ cậu đang ở là chung cư hay nhà đất.

Lưu Thiên Lãng lúc đó đã trả lời nguyên văn thế này, "Vì chỉ học ở đây ba năm cấp ba nên bọn tớ mua tạm căn hộ để ở thôi. Sau khi tốt nghiệp sẽ quay trở về thành phố B nên cũng không cần cầu kỳ làm gì."

Bình luận

Lưu Thiên Lãng lúc đó đã trả lời nguyên văn thế này, "Vì chỉ học ở đây ba năm cấp ba nên bọn tớ mua tạm căn hộ để ở thôi. Sau khi tốt nghiệp sẽ quay trở về thành phố B nên cũng không cần cầu kỳ làm gì."

Vì sao đến giờ cô vẫn còn nhớ nguyên văn lời Lưu Thiên Lãng nói? Là vì khi đó cô đã nghĩ, nghĩa của từ "ở tạm" ở đây là một căn hộ bình dân hoặc căn hộ hạng A, tầm hơn một trăm mét vuông. Ai mà ngờ, "ở tạm" trong miệng Lưu Thiên Lãng lại là căn penthouse rộng tới ba trăm mét vuông nằm giữa trung tâm, tầm nhìn bao trọn thành phố, phía ngoài còn có cả hồ bơi! Đây là ở tạm thì cô tính là ở gì?!

Bình luận

Vì sao đến giờ cô vẫn còn nhớ nguyên văn lời Lưu Thiên Lãng nói? Là vì khi đó cô đã nghĩ, nghĩa của từ "ở tạm" ở đây là một căn hộ bình dân hoặc căn hộ hạng A, tầm hơn một trăm mét vuông. Ai mà ngờ, "ở tạm" trong miệng Lưu Thiên Lãng lại là căn penthouse rộng tới ba trăm mét vuông nằm giữa trung tâm, tầm nhìn bao trọn thành phố, phía ngoài còn có cả hồ bơi! Đây là ở tạm thì cô tính là ở gì?!

Thi thoảng, cô cũng có tò mò mà hỏi Lưu Thiên Lãng, căn penthouse này của cậu có giá bao nhiêu. Những lúc như vậy, cậu chỉ cười cười rồi đáp lại cô rằng, nếu cô thích thì có thể đến ở cùng cậu, dù sao vẫn còn thừa một phòng. Lưu Thiên Lãng đã nói vậy nên cô đành ngậm ngùi dừng cuộc trò chuyện tại đó. Mặc dù bản thân vẫn muốn biết giá trị của nó là bao nhiêu.

Bình luận

Thi thoảng, cô cũng có tò mò mà hỏi Lưu Thiên Lãng, căn penthouse này của cậu có giá bao nhiêu. Những lúc như vậy, cậu chỉ cười cười rồi đáp lại cô rằng, nếu cô thích thì có thể đến ở cùng cậu, dù sao vẫn còn thừa một phòng. Lưu Thiên Lãng đã nói vậy nên cô đành ngậm ngùi dừng cuộc trò chuyện tại đó. Mặc dù bản thân vẫn muốn biết giá trị của nó là bao nhiêu.

Vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt Tô Đông An là Kẹo Bông Gòn và Lưu Thiên Lãng đang ngồi dưới thảm ở phòng khách, trên bàn trà la liệt sách vở, máy tính và nhiều thứ linh tinh khác. Thấy bọn họ đến, Kẹo Bông Gòn vẫy tay ra hiệu:

Bình luận

Vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt Tô Đông An là Kẹo Bông Gòn và Lưu Thiên Lãng đang ngồi dưới thảm ở phòng khách, trên bàn trà la liệt sách vở, máy tính và nhiều thứ linh tinh khác. Thấy bọn họ đến, Kẹo Bông Gòn vẫy tay ra hiệu:

"Hai người đến muộn quá, tớ đã tới được một lúc rồi."

Bình luận

"Hai người đến muộn quá, tớ đã tới được một lúc rồi."

Tô Đông An cất giày, đi dép lê hình con thỏ trắng đã được để sẵn ở đó. Cô tháo cặp, cởi áo chống nắng rồi ngồi phịch xuống ghế sofa: "Mới hai rưỡi thôi mà. Cậu đến sớm vậy."

Bình luận

Tô Đông An cất giày, đi dép lê hình con thỏ trắng đã được để sẵn ở đó. Cô tháo cặp, cởi áo chống nắng rồi ngồi phịch xuống ghế sofa: "Mới hai rưỡi thôi mà. Cậu đến sớm vậy."

"Không sớm. Mới học được có tiếng rưỡi thôi à! Khà khà."

Bình luận

"Không sớm. Mới học được có tiếng rưỡi thôi à! Khà khà."

Thấy Kẹo Bông Gòn đắc ý khi vắt kiệt Lưu Thiên Lãng thành công, Tô Đông An cũng cười theo: "Cậu siêng ghê."

Bình luận

Thấy Kẹo Bông Gòn đắc ý khi vắt kiệt Lưu Thiên Lãng thành công, Tô Đông An cũng cười theo: "Cậu siêng ghê."

Bọn họ đã học ở nhà Lưu Thiên Lãng cả ngày hôm qua rồi nên nay cô cùng Bùi Hằng Anh chỉ đến buổi chiều, hai giờ bắt đầu đi là vừa vặn. Ngồi nghỉ một lát thì Tô Đông An cũng nhập cuộc với bọn họ. Cô lấy sách vở, tập trung ôn lại những phần quan trọng. Thấy cô chỉ đọc mà không làm bài tập, Lưu Thiên Lãng nghiêng người về phía cô, hỏi nhỏ:

Bình luận

Bọn họ đã học ở nhà Lưu Thiên Lãng cả ngày hôm qua rồi nên nay cô cùng Bùi Hằng Anh chỉ đến buổi chiều, hai giờ bắt đầu đi là vừa vặn. Ngồi nghỉ một lát thì Tô Đông An cũng nhập cuộc với bọn họ. Cô lấy sách vở, tập trung ôn lại những phần quan trọng. Thấy cô chỉ đọc mà không làm bài tập, Lưu Thiên Lãng nghiêng người về phía cô, hỏi nhỏ:

"Có cần tớ giúp gì không?"

Bình luận

"Có cần tớ giúp gì không?"

Cô lắc đầu: "Nay tớ chỉ ôn qua thôi."

Bình luận

Cô lắc đầu: "Nay tớ chỉ ôn qua thôi."

"Vậy cậu tập trung vào những phần hôm qua tớ đã khoanh vùng nhé."

Bình luận

"Vậy cậu tập trung vào những phần hôm qua tớ đã khoanh vùng nhé."

"Ừm."

Bình luận

"Ừm."

Ôn một lúc mà cũng đã ba rưỡi, thấy Kẹo Bông Gòn đang hăng say hỏi bài Lưu Thiên Lãng, Bùi Hằng Anh ngồi một bên chăm chú lắng nghe, lại thấy Phạm Minh Nhất đang hí húi làm gì đó trong bếp, Tô Đông An liền cất sách, nhẹ nhàng bước vào phụ giúp cậu ta chuẩn bị bữa nhẹ.

Bình luận

Ôn một lúc mà cũng đã ba rưỡi, thấy Kẹo Bông Gòn đang hăng say hỏi bài Lưu Thiên Lãng, Bùi Hằng Anh ngồi một bên chăm chú lắng nghe, lại thấy Phạm Minh Nhất đang hí húi làm gì đó trong bếp, Tô Đông An liền cất sách, nhẹ nhàng bước vào phụ giúp cậu ta chuẩn bị bữa nhẹ.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Kẹo Bông Gòn lại tiếp tục học bài. Tô Đông An tính cùng Bùi Hằng Anh đi về trước thì Kẹo Bông Gòn níu lại, bảo cô chờ cô ấy một chút nữa rồi cả ba cùng về. Tô Đông An ngẫm thấy về sớm cũng không có việc gì làm liền gật đầu đồng ý. Cô để đồ xuống sàn, phi ngay lên chiếc sofa đắt tiền phía đối diện, nằm chơi điện thoại.

Bình luận

Sau khi ăn uống xong xuôi, Kẹo Bông Gòn lại tiếp tục học bài. Tô Đông An tính cùng Bùi Hằng Anh đi về trước thì Kẹo Bông Gòn níu lại, bảo cô chờ cô ấy một chút nữa rồi cả ba cùng về. Tô Đông An ngẫm thấy về sớm cũng không có việc gì làm liền gật đầu đồng ý. Cô để đồ xuống sàn, phi ngay lên chiếc sofa đắt tiền phía đối diện, nằm chơi điện thoại.

Sợ Tô Đông An lạnh nên Lưu Thiên Lãng đứng dậy, bước vào trong, lấy gối cùng tấm chăn mỏng đưa cho cô.

Bình luận

Sợ Tô Đông An lạnh nên Lưu Thiên Lãng đứng dậy, bước vào trong, lấy gối cùng tấm chăn mỏng đưa cho cô.

"Nhiệt độ đang để hơi thấp, cậu đắp cái này đi."

Bình luận

"Nhiệt độ đang để hơi thấp, cậu đắp cái này đi."

Tô Đông An kê gối, cuốn chăn thành con kén rồi rì rầm cảm ơn cậu.

Bình luận

Tô Đông An kê gối, cuốn chăn thành con kén rồi rì rầm cảm ơn cậu.

Chẳng biết do sofa nhà Lưu Thiên Lãng quá êm ái hay chăn vừa thơm lại vừa ấm áp, hoặc có lẽ là do tiếng bàn phím vang lên đều đều cùng tiếng thảo luận của hai người mà mí mắt Tô Đông An dần trở nên nặng trĩu, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Bình luận

Chẳng biết do sofa nhà Lưu Thiên Lãng quá êm ái hay chăn vừa thơm lại vừa ấm áp, hoặc có lẽ là do tiếng bàn phím vang lên đều đều cùng tiếng thảo luận của hai người mà mí mắt Tô Đông An dần trở nên nặng trĩu, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

***

Bình luận

***

Sau khi tiễn Kẹo Bông Gòn và Bùi Hằng Anh, Phạm Minh Nhất quay trở lại phòng khách, nhìn cậu bạn thân ngồi trên thảm, chăm chú ngắm nhìn cô thiếu nữ đang say giấc nồng kia.

Bình luận

Sau khi tiễn Kẹo Bông Gòn và Bùi Hằng Anh, Phạm Minh Nhất quay trở lại phòng khách, nhìn cậu bạn thân ngồi trên thảm, chăm chú ngắm nhìn cô thiếu nữ đang say giấc nồng kia.

Thỉnh thoảng, Phạm Minh Nhất lại thấy cậu dùng tay, hết chọt trán rồi chọt má Tô Đông An đến khi cô cau mày, mím môi mới thôi. Sau đó, con ngươi xanh thẫm ấy lại nhìn trán rồi dần dần di chuyển xuống chiếc mũi nhỏ nhắn, và dừng lại trước đôi môi hồng hào đang mím chặt vì bị làm phiền kia hồi lâu.

Bình luận

Thỉnh thoảng, Phạm Minh Nhất lại thấy cậu dùng tay, hết chọt trán rồi chọt má Tô Đông An đến khi cô cau mày, mím môi mới thôi. Sau đó, con ngươi xanh thẫm ấy lại nhìn trán rồi dần dần di chuyển xuống chiếc mũi nhỏ nhắn, và dừng lại trước đôi môi hồng hào đang mím chặt vì bị làm phiền kia hồi lâu.

Phạm Minh Nhất bỗng có dự cảm chẳng lành, cậu ta vội lên tiếng trước khi Lưu Thiên Lãng kịp hành động.

Bình luận

Phạm Minh Nhất bỗng có dự cảm chẳng lành, cậu ta vội lên tiếng trước khi Lưu Thiên Lãng kịp hành động.

"Lãng, cậu định làm gì?"

Bình luận

"Lãng, cậu định làm gì?"

Lưu Thiên Lãng khựng lại, nhìn cậu ta với ánh mắt vô tội: "Làm gì là làm gì?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng khựng lại, nhìn cậu ta với ánh mắt vô tội: "Làm gì là làm gì?"

Phạm Minh Nhất nhíu mày, đáp: "Nếu chỉ là nắm tay bình thường như lần trước thì tớ không nói. Nhưng hành động thân mật hơn thì không được! Hai cậu chưa là gì của nhau. Cậu không nên làm những hành động đó khi Tô Đông An không được tỉnh táo."

Bình luận

Phạm Minh Nhất nhíu mày, đáp: "Nếu chỉ là nắm tay bình thường như lần trước thì tớ không nói. Nhưng hành động thân mật hơn thì không được! Hai cậu chưa là gì của nhau. Cậu không nên làm những hành động đó khi Tô Đông An không được tỉnh táo."

Thấy Phạm Minh Nhất vô cùng nghiêm túc mà cảnh cáo mình, Lưu Thiên Lãng nổi hứng muốn trêu ghẹo: "Nếu tớ vẫn muốn làm thì cậu định thế nào?"

Bình luận

Thấy Phạm Minh Nhất vô cùng nghiêm túc mà cảnh cáo mình, Lưu Thiên Lãng nổi hứng muốn trêu ghẹo: "Nếu tớ vẫn muốn làm thì cậu định thế nào?"

Phạm Minh Nhất mím môi: "... Tớ sẽ nói với Tô Đông An."

Bình luận

Phạm Minh Nhất mím môi: "... Tớ sẽ nói với Tô Đông An."

Nếu Phạm Minh Nhất không nói thế, có lẽ Lưu Thiên Lãng sẽ dừng lại. Mang tâm lý càng cấm càng làm, cũng muốn xem thử tiếp theo Phạm Minh Nhất sẽ hành động thế nào nên cậu từ từ cúi xuống, định vị điểm đến là cái má phính thịt kia. Nhanh như cắt, Phạm Minh Nhất đã lao tới, cậu ta đẩy Lưu Thiên Lãng sang một bên rồi gọi người đang ngủ say như lợn kia dậy.

Bình luận

Nếu Phạm Minh Nhất không nói thế, có lẽ Lưu Thiên Lãng sẽ dừng lại. Mang tâm lý càng cấm càng làm, cũng muốn xem thử tiếp theo Phạm Minh Nhất sẽ hành động thế nào nên cậu từ từ cúi xuống, định vị điểm đến là cái má phính thịt kia. Nhanh như cắt, Phạm Minh Nhất đã lao tới, cậu ta đẩy Lưu Thiên Lãng sang một bên rồi gọi người đang ngủ say như lợn kia dậy.

"An! Dậy thôi." Phạm Minh Nhất vừa lay Tô Đông An vừa cảnh giác nhìn Lưu Thiên Lãng.

Bình luận

"An! Dậy thôi." Phạm Minh Nhất vừa lay Tô Đông An vừa cảnh giác nhìn Lưu Thiên Lãng.

Cậu ta làm tất cả việc này là vì Lãng mà thôi. Nếu sau này để Tô Đông An biết cậu có những hành vi "thân mật quá giới hạn" với mình thì con đường đưa Tô Đông An về một nhà của Lãng sẽ càng khó khăn hơn mà thôi.

Bình luận

Cậu ta làm tất cả việc này là vì Lãng mà thôi. Nếu sau này để Tô Đông An biết cậu có những hành vi "thân mật quá giới hạn" với mình thì con đường đưa Tô Đông An về một nhà của Lãng sẽ càng khó khăn hơn mà thôi.

Nghe thấy có người gọi mình, Tô Đông An thức giấc. Cô rụi mắt, ngơ ngác nhìn cậu ta.

Bình luận

Nghe thấy có người gọi mình, Tô Đông An thức giấc. Cô rụi mắt, ngơ ngác nhìn cậu ta.

Thấy cô đã tỉnh, Phạm Minh Nhất cầm cặp sách và áo chống nắng giúp cô, nói: "Dậy đi, tớ đưa cậu về."

Bình luận

Thấy cô đã tỉnh, Phạm Minh Nhất cầm cặp sách và áo chống nắng giúp cô, nói: "Dậy đi, tớ đưa cậu về."

Tô Đông An nhìn quanh, không thấy hai người kia đâu liền hỏi: "Kẹo Bông Gòn và Hằng Anh đâu rồi?"

Bình luận

Tô Đông An nhìn quanh, không thấy hai người kia đâu liền hỏi: "Kẹo Bông Gòn và Hằng Anh đâu rồi?"

"Thấy cậu ngủ nên bọn họ ra về trước rồi."

Bình luận

"Thấy cậu ngủ nên bọn họ ra về trước rồi."

Mới bị gọi giật dậy sau giấc ngủ say nên Tô Đông An không được tỉnh táo cho lắm, cô vô thức đi theo người phía trước ra cửa, nhìn cậu ta thay giày: "Cậu đưa tớ về hả? Lãng đâu?"

Bình luận

Mới bị gọi giật dậy sau giấc ngủ say nên Tô Đông An không được tỉnh táo cho lắm, cô vô thức đi theo người phía trước ra cửa, nhìn cậu ta thay giày: "Cậu đưa tớ về hả? Lãng đâu?"

Thường ngày có việc gì là Lưu Thiên Lãng nhận đưa đón cô nên hiện tại Tô Đông An chỉ hỏi theo bản năng chứ cũng không nghĩ gì nhiều.

Bình luận

Thường ngày có việc gì là Lưu Thiên Lãng nhận đưa đón cô nên hiện tại Tô Đông An chỉ hỏi theo bản năng chứ cũng không nghĩ gì nhiều.

"Tớ đây, tớ đây. Để tớ đưa cậu về nhé?" Nghe thấy tên mình, Lưu Thiên Lãng vội vàng đứng dậy, tiến về phía Tô Đông An nhưng bị Phạm Minh Nhất ngăn cản.

Bình luận

"Tớ đây, tớ đây. Để tớ đưa cậu về nhé?" Nghe thấy tên mình, Lưu Thiên Lãng vội vàng đứng dậy, tiến về phía Tô Đông An nhưng bị Phạm Minh Nhất ngăn cản.

Cậu ta lườm Lưu Thiên Lãng một cái, vươn tay ra che chắn: "Không được!"

Bình luận

Cậu ta lườm Lưu Thiên Lãng một cái, vươn tay ra che chắn: "Không được!"

Tô Đông An thì không quan tâm tình huống hiện giờ lắm, cô gật đầu thay cho lời chào, đi giày rồi theo Phạm Minh Nhất ra cửa.

Bình luận

Tô Đông An thì không quan tâm tình huống hiện giờ lắm, cô gật đầu thay cho lời chào, đi giày rồi theo Phạm Minh Nhất ra cửa.

Nhìn cánh cửa đóng "rầm" trước mặt, Lưu Thiên Lãng lúc này không nhịn được nữa mà ôm bụng cười. Dáng vẻ vừa nãy của Nhất rất giống gà mẹ bảo vệ gà con. Còn An lúc mới ngủ dậy trông thật dễ thương làm sao! Người ta bảo gì nghe nấy. Giờ thì cậu đã biết thêm được một khía cạnh khác của cô rồi.

Bình luận

Nhìn cánh cửa đóng "rầm" trước mặt, Lưu Thiên Lãng lúc này không nhịn được nữa mà ôm bụng cười. Dáng vẻ vừa nãy của Nhất rất giống gà mẹ bảo vệ gà con. Còn An lúc mới ngủ dậy trông thật dễ thương làm sao! Người ta bảo gì nghe nấy. Giờ thì cậu đã biết thêm được một khía cạnh khác của cô rồi.

Lưu Thiên Lãng đút hai tay vào túi quần, trong lúc huýt sáo trở vào nhà thì cậu bất chợt dừng trước đống chăn gối mà Tô Đông An vừa dùng qua. Cậu suy tư một chút rồi ôm chúng, mang về phòng ngủ của mình.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng đút hai tay vào túi quần, trong lúc huýt sáo trở vào nhà thì cậu bất chợt dừng trước đống chăn gối mà Tô Đông An vừa dùng qua. Cậu suy tư một chút rồi ôm chúng, mang về phòng ngủ của mình.


Truyện tương tự

Bình luận