Nhạc Lan không tài nào tập trung được trong tiết học, ngoài trời mây đen vần vũ, kéo tâm trạng cô thêm trầm. Cô bật lách tách cái bút chì kim, quẹt vài đường lên sổ tay. Cho đến cùng, loanh quanh luẩn quẩn vẽ ra bóng dáng Minh Lương.
Bình luận
Cô thích vẽ, nhất là vẽ chì, cô thích học lịch sử, thích ngắm nghía bảo tàng, thích sưu tập mô hình thú cổ đại. Cô không thích những con số dài ngoằng, không thích máy tính, nhưng lại vì anh mà theo đuổi công nghệ thông tin.
Bình luận
Bình luận
Vừa đúng lúc đến giờ giải lao, mọi người bắt đầu làm quen lẫn nhau, người nọ kéo người kia xuống căng tin mua đồ ăn vặt. Kiều Thanh Trúc cũng đứng dậy muốn ra ngoài, nhưng muốn đến cửa phải đi qua chỗ ngồi của cô. Nhạc Lan chột dạ, đúng lúc Kiều Thanh Trúc tới liền nhanh tay gấp cuốn sổ lại, động tác vội vàng khiến cây bút chì kim rơi xuống đất.
Bình luận
Kiều Thanh Trúc thấy vậy liền nhặt lên, ngắm nghía cái tên trang trí đẹp mắt được dán lên thân bút bằng băng dính trong suốt.
Bình luận
Bình luận
“Cậu cũng vậy.” Nhạc Lan cười nhẹ nhấc cây bút lên, vuốt ve thân bút bằng kim loại, cảm giác lành lạnh lan trên đầu ngón tay cô.
Bình luận
“Cậu cũng làm dự án web cho khoa đúng không, tớ từng thấy cậu trong tiệc ăn mừng.” Kiều Thanh Trúc luôn cười khi nói chuyện với ai đó, nụ cười khiến người khác rất có thiện cảm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhạc Lan lịch sự từ chối, khiến cô bạn mới kia đành rầu rĩ đi cùng nhóm bạn khác. Bởi vì mọi người đều ra ngoài nên lớp thưa người đi, những người còn lại hoặc là ngủ hoặc là chơi điện thoại. Nhạc Lan nhìn theo bóng lưng từng người đi mất, trong lòng rối như tơ vò, lo sợ biểu hiện khi nãy của mình khiến Kiều Thanh Trúc buồn lòng.
Bình luận
Bình luận
Cô có nhiều bạn, nhưng chỉ dừng ở mức quen biết. Ngoại trừ Minh Lương, cô chẳng thể cùng ai giữ mối quan hệ lâu dài. Mặc dù cô đối với bạn bè rất chân thành, thế nhưng khi xa nhau liền cắt đứt liên lạc, không phải chán ghét, chỉ là không có gì để nói, gặp lại cũng không có chủ đề chung để bàn luận. Vậy nên mỗi khi đến vùng đất mới, cô lại phải chật vật tìm cách hòa đồng và làm quen.
Bình luận
Điện thoại đổ chuông thông báo tin nhắn, Nhạc Lan vội vã kiểm tra, nhưng chỉ là tin nhắn nhóm tag mọi người, Minh Lương đã hai ngày
Bình luận
không trả lời tin nhắn của cô. Không giống anh chút nào, trước đây bận đến mấy anh cũng sẽ trả lời, không thể nhắn tin thì sẽ chụp ảnh cho cô biết anh đang làm gì.
Bình luận
Lướt giao diện mess một hồi, cô mới phát hiện, ngoại trừ Minh Lương thì chỉ toàn tin nhắn nhóm, không có một ai để tâm sự.
Bình luận
Đúng lúc zalo thông báo một tin nhắn mới, là bố cô hỏi thăm con gái: [Con gái mấy hôm nay có khỏe không? Hôm qua không thấy con gọi về nhà.]
Bình luận
Nhạc Lan dường như sụp đổ ngay giây phút ấy, nước mắt trực trào rơi trên màn hình. Cô lại nhớ nhà rồi, nhớ vòng tay gia đình êm ái, nhớ những bữa cơm ngon của mẹ, nhớ buổi chiều tưới cây cùng ba. Cô không muốn vật lộn với con đường không đích đến này nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô nhắn xong liền tắt điện thoại, không nỡ lòng tiếp tục nhìn trang tin nhắn, chỉ sợ nước mắt sẽ rơi càng nhiều thêm.
Bình luận
Nhạc Lan ngồi trong nhà vệ sinh đến hết giờ giải lao mới bình tâm lại. Vừa bước ra hành lang đã thấy ngoài trời mưa xối xả, cơn mưa nặng hạt trắng xóa khung cảnh trước mắt, đem theo làn gió se lạnh cuối thu.
Bình luận
Bình luận
Phía cuối hành lang, Kiều Thanh Trúc vừa chạy về từ căng tin, đang vẫy tay tạm biệt với một bóng dáng cầm ô đi khuất. Tim cô hẫng đi một nhịp, dẫu qua màn mưa xối xả, cô vẫn nhận ra Minh Lương, chiếc ô màu đen anh cầm cũng là do cô tặng, đen đặc như bóng tối bủa vây lấy tâm trí cô.
Bình luận
Từ khi nào, anh bước vào cuộc sống của cô đầy bất ngờ, chỉ là một học sinh của ba mẹ cô cho đến đàn anh thân thiết, đến người luôn cho cô một nơi để tựa vào. Từ khi nào, người luôn ái ngại né tránh ánh nhìn của cô lại là người sẽ luôn đảo mắt tìm cô ở bất cứ nơi đâu cả hai cùng có mặt. Từ khi nào anh từ một kẻ hiếm khi hỏi thăm người khác lại quan tâm cô đã ăn sáng chưa.
Bình luận
Thế nhưng từ khi nào, anh bận rộn đến vậy, bận đến mức cô dù có có vô vàn những điều muốn nói nhưng vì sợ phiền nên ngậm ngùi giấu đi, tự dặn lòng sau này sẽ kể. Từ khi nào anh khiến một lời hỏi thăm cũng quá đỗi khó khăn để nói ra, vì bao nhiêu câu quan tâm trước đó đều chưa có lời đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trong khoa tổ chức hội thao, Minh Lương cùng Kiều Thanh Trúc đánh cầu lông đôi nam nữ, một đường tiến thẳng vào bán kết. Nhạc Lan rất chăm đi cổ vũ anh, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô luôn ngồi trong hàng khán giả của lớp tín đi theo cổ vũ Kiều Thanh Trúc, người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ cô đến cổ vũ bạn học.
Bình luận
Khán đài sôi động đầy tiếng reo hò, cổ động viên hai đội liên tục hô khẩu hiệu chiến thắng của từng bên. Cầu lông là bộ môn thể chất được tổ chức nhiều lớp tín nhất trong trường, số tiền giải thưởng cũng không ít. Mỗi người đều mang theo kì vọng chiến thắng đặt lên vận động viên mà mình tin tưởng, reo hò khản cổ vẫn chưa thôi.
Bình luận
Nhạc Lan không quen ồn ào, chỉ dám vung gậy cổ vũ chứ không dám thét, trái ngược hoàn toàn với Văn Đồng đang đứng lấy đà lên phong trào: “Lớp tín 25! Quyết thắng! 2, 3!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thét xong, cậu ta ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ Nhạc Lan về phía góc khán đài: “Thấy chỗ kia không, đi ra tớ cho cậu xem cái này, thú vị lắm.”
Bình luận
Bình luận
Hết cách, Nhạc Lan chạy theo cậu đến cuối khán đài nhà thể chất, chen vào đám sinh viên đang túm năm tụm ba, đông đúc một cách bất thường ở đây. Ở giữa đám người đang chen chúc nhau này là một chiếc bàn nhỏ trải bạt in hình 4 đội thi đấu bán kết ngày hôm nay. Văn Đồng đưa cô một tờ tiền chẵn, mệnh giá không quá cao, chỉ vào tấm bạt nói: “Nào đặt đi, cược một ăn hai.”
Bình luận
Bình luận
“Không phải sợ, cứ đặt đi, có tiền tớ mời cậu đi ăn.” - Văn Đồng thúc giục - “Nhanh nào, sắp đến giờ thi đấu rồi.”
Bình luận
Kèn thi đấu vang lên khắp nhà thể chất, hai đội bắt đầu ra sân chào hỏi nhau, Nhạc Lan dứt khoát đặt tiền vào đội của Minh Lương, sau khi kí danh xong liền chạy theo Văn Đồng về vị trí cũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhạc Lan không buồn đôi co với Văn Đồng, yên vị ngồi xem thi đấu. Giải thể thao sinh viên tuy chuyên môn không cao, nhưng tràn ngập hơi thở thanh xuân đang rực cháy. Nam thanh nữ tú ai cũng nằm trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, cùng nhau hòa mình vào không khí hồi hộp của trận đấu.
Bình luận
Đối thủ lần này của anh không đơn giản, phía bên kia là người từng mấp mé tiến đến thi đấu chuyên nghiệp, từng đi đánh giải cầu lông cho thành phố, cậu ta không vào học viện thể thao là vì nguyện vọng gia đình. Đánh cặp với cậu là đàn chị năm ba liên tục vào chung kết 2 năm trước nhưng lại không có duyên với chức vô địch.
Bình luận
Từng điểm số cứ căng thẳng trôi qua, mỗi tiếng đập cầu đều phát ra đầy uy lực, hai bên không ai nhường ai, hiệp đấu thứ ba 21 điểm phải kéo đến tận 25 mới kết thúc, Minh Lương thành công dẫn đội vào chung kết.
Bình luận
Văn Đồng còn mừng hơn cả cô, nhảy phắt lên ghế vẫy cờ, thét thêm một đợt phong trào nữa: “Ai là nhà vô địch ạ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Giống như đứa trẻ con vừa phá đảo trò chơi mà nó ưa thích nhất, cậu ta cúi xuống vỗ vai Nhạc Lan, liên tục giơ ngón cái với cô: “Cậu đỉnh thật đấy” - rồi lại nhảy xuống ghế - “Ngồi đây chờ tớ đi lấy tiền thưởng, bao cậu đồ uống cậu thích.”
Bình luận
Nhạc Lan nhìn sang đám đông như kiến bu bên sòng bài khởi nghiệp đằng kia, trong bụng thầm nghĩ mình cũng không có nhu cầu chen vào, ngoan ngoãn ngồi đợi xem trận đấu tiếp theo ai sẽ là đối thủ của Minh Lương trận chung trong chung kết.
Bình luận
Trong lúc cô đầy một bụng suy nghĩ vẩn vơ, Nhạc Lan giật thót mình vì cảm giác lạnh buốt sau lưng mà cô vẫn đinh ninh là do Văn Đồng làm. Cô muốn quay lại mắng cậu ta một trận, nhưng khựng lại trước nụ cười của Minh Lương.
Bình luận
Bình luận
Nhạc Lan đỏ mặt, nhận lấy lon nước mát lạnh trong tay anh nhưng lại không mở ra, nói: “Tất nhiên là cổ vũ bạn em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Anh nhìn biểu cảm tròn mắt ngạc nhiên của cô, chậm rãi ngồi xuống: “Cũng chỉ có em biết anh thích uống cái này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Con bé còn trẻ con lắm, không uống được rượu mà cứ đòi vào ban đối ngoại, anh bảo sang bên nhân sự cho nhàn thì không chịu.” Minh Lương cười mỉm, giống như đứa trẻ mới lớn nghĩ về tình đầu của nó, “Anh phải chăm nó suốt thôi.”
Bình luận
Anh chưa từng nói nhiều về người con gái khác đến vậy. Thì ra con người ta sẽ luôn có ai đó để muốn quan tâm và chăm sóc, cái người mà họ thấy thật trẻ con nhưng không bao giờ chê phiền phức, cái người họ luôn thấy tội nghiệp nhưng không bao giờ nhìn vào bằng ánh mắt thương hại. Người ta chỉ thương hại ai đó khi họ thấy “thương” mà không thể giúp. Còn Minh Lương, anh biết anh có thể làm gì đó, và sẽ luôn làm gì đó cho bạn cặp của mình.
Bình luận
Nhạc Lan đã chìm trong mắt anh quá lâu để biết được từng chút thay đổi nhỏ trong ánh mắt ấy. Cô tưởng anh nhìn cô đã đủ thương, nhưng cái thương ấy quá hèn mọn khi đặt cạnh ánh mắt anh dành cho Kiều Thanh Trúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Minh Lương vừa dứt lời liền nhận ra bạn cùng lớp ngồi phía trước mấy hàng ghế đang vẫy tay gọi anh lên ngồi cùng. Anh đứng dậy, nói: “Anh lên chỗ bạn ngồi đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Từ ngày anh nói thích con gái tóc dài, Nhạc Lan quyết tâm dưỡng tóc suốt hơn một năm trời để có bộ tóc thẳng ngang eo. Anh thích người nấu ăn giỏi, cô tốn suốt ba tháng hè để học nấu ăn, khi nào rảnh rỗi sẽ mày mò làm món ngon, lấy lý do nhờ nếm thử để đưa đến tay Minh Lương. Anh nói thích một streamer nữ, khiến một người mù tịt công nghệ như cô cũng phải mày mò học chơi game, dùng Discord, học cách trang điểm giống cô ấy.
Bình luận
Bình luận
Mọi tiêu chuẩn của anh suy đi tính lại vẫn luôn có em ở trong đó, nhưng người trong tim anh vẫn mãi chẳng là em.