Suy nghĩ một lúc lâu, Nguyên ngồi xuống bên giường, tựa lưng vào chiếc giường êm ái quen thuộc. Trong lòng cậu dâng lên cảm giác căm ghét, nỗi hận thù đối với lũ trẻ đã nhốt mình.
Bình luận
Bình luận
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một ký ức tưởng như đã phai mờ bỗng chốc sống dậy: Có ai đó đã mở cửa và cứu lấy cậu.
Bình luận
Bình luận
Cánh cửa vừa hé mở, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, lạnh lẽo nhưng lại có chút ấm áp, như một phép màu xua tan đi phần nào bóng tối đen đặc. Cậu mơ màng nhìn thấy một bóng người tiến lại gần. Dù hình dáng mờ nhạt, nhưng cậu không thể nào quên được: đó là cậu bạn cao ráo, hơi gầy, với nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, thứ duy nhất rõ ràng trong ký ức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thời gian giống như đám mây mỏng manh, nhẹ nhàng lướt qua và để lại dấu vết phai mờ trên bầu trời ký ức. Đã hai năm trôi qua, cậu bé mười hai tuổi năm nào giờ đã trở thành chàng trai chuẩn bị bước sang một hành trình mới, một con đường mới, một cuộc sống ở môi trường mới.
Bình luận
Bình luận
Thiên lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chiếc lá xuân nhẹ nhàng rơi từ trên cao xuống, xoay nhẹ trong gió như một vũ công đang nhảy nhót giữa bầu trời, uyển chuyển những động tác nhịp nhàng. Tiếng gió hòa cùng với khí trời khẽ đi qua từng tán lá, chậu cây như đang gửi một lời chúc, một lời bình yên chào mừng năm mới. Thiên cảm nhận được sự tĩnh lặng và bình yên từ cảnh vật xung quanh. Anh như tách mình ra khỏi thế giới nhộn nhịp, ồn ào trong lớp.
Bình luận
Bình luận
“Thiên, Thiên, mày có đi thi học sinh giỏi không kìa?” Một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cậu phá vỡ sự yên bình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Thiên, sao em lại không đi? Đây là cơ hội tốt để em có thể rèn luyện kỹ năng, kinh nghiệm và sự tự tin khi đi thi đấy. Không phải ai cũng có thể tham gia đâu. Lần này nếu em thi được giải thì thành tích thuộc về em là chủ yếu. Các lớp khác đều có các bạn đăng ký tham gia rồi. Em tham gia đi.”
Bình luận
Bình luận
Từng lời nói của thầy như một luồng sáng, chiếu rọi vào trong tâm trí anh xua tan đi sự ngờ vực, lo lắng cùng tự ti. Tim Thiên dường như đập nhanh hơn, mỗi nhịp đập như một luồng trống thúc giục anh mau thoát ra khỏi lồng giam của bản thân, thử thách những điều mới mẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Những cái tên ấy anh đều biết. Họ đều là những cái tên tiêu biểu được vinh danh cùng anh trong những năm học trước. Tất cả đều học rất giỏi. Nếu anh tham gia thì anh sẽ có nhiều cơ hội để học hỏi và làm quen được nhiều điều mới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Em suy nghĩ vậy là đúng rồi. Vậy tiết sau em đến phòng bộ môn Vật Lý nhé.” Thầy nở một nụ cười hiền hòa, đáp lại Thiên.
Bình luận
Bình luận
Cùng lúc đó, tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Mọi người trong phòng học mới đó đã đổ xô ra ngoài hành lang và sân trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thiên nằm gục xuống bàn, đăm chiêu suy nghĩ về thứ gì đó rồi tủm tỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ hào hứng và thích thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chàng trai lạnh lùng với mái tóc mullet, phần tóc phía trước được cắt ngắn, cắt gọn, tỉa đều. Còn phần tóc phía sau lại trở nên rối bù nên tạo cho người khác cảm giác vừa hoang dã, vừa phóng khoáng. Tay đặt lên lan can như một điểm tựa, ánh mắt xa xăm nhìn về khoảng trời, nơi mà ánh sáng của trời xuân đang len lỏi trong từng kẽ lá. Thỉnh thoảng, chàng trai gõ nhẹ vài cái lên lan can với một nhịp điệu không đều.
Bình luận
Bình luận
“Kiên, đang suy nghĩ gì vậy? Xuống căn-tin ăn gì không” Giọng nói ngọt ngào cất lên, mang theo vẻ tò mò.
Bình luận
Bình luận
Kiên quay sang nhìn cậu bạn vừa mới gọi mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Khuôn mặt lạnh lùng khó gần ban nãy được thay bằng khuôn mặt vui tươi.
Bình luận
Bình luận
“Nguyên hả? Mày ở đây từ khi nào đấy?” Vừa nói, bàn tay không an phận xoa mái tóc vừa được chải gọn của Nguyên.
Bình luận
Bình luận
Cậu cũng chẳng bận tâm đến mái tóc của mình, kéo tay Kiên đi về phía căn-tin. Kiên nhìn bàn tay mình đang được nằm trọn trong lòng bàn tay của Nguyên mà khẽ cười, ánh mắt hiện lên vẻ hạnh phúc. Hơi ấm từ bàn tay cậu truyền cho anh làm anh cảm thấy như được bao bọc bởi sự quan tâm và sự ấm áp chân thành của cậu. Ngay bây giờ,Kiên chỉ muốn ước rằng thời gian sẽ ngừng trôi để anh có thể tận hưởng trọn vẹn cảm xúc này thêm một chút nữa.
Bình luận
Bình luận
Khi họ bước vào căn-tin, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu vào người, càng làm nổi bật lên hai bàn tay đang nắm chặt nhau và vẻ mặt hạnh phúc của Kiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kiên nào có để ý đến câu hỏi của Nguyên. Lúc này anh đã bị chết chìm trong khoảnh khắc hai người nắm tay nhau rồi. Anh lơ đãng nhìn xuống bàn tay của mình hiện đang nằm gọn trong bàn tay của Nguyên, cảm nhận rõ ràng nhịp đập hạnh phúc và sung sướng của bản thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Hả?”. Kiên ngơ ngác nhìn xung quanh, khuôn mặt ngơ ngác khờ khệch đến mức làm Nguyên phải bật cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kiên ngồi xuống, lẳng lẽ nhìn Nguyên chẳng nói lời nào. Ánh mắt cùng khuôn mặt anh lúc đấy toát lên rõ sự hạnh phúc, vui mừng. Cảm giác ấy len lỏi vào trong tâm trí anh khiến tim anh loạn cả lên. Cơn nóng lan ra tận mang tai, trái tim Kiên lúc đó như đang bị hàng triệu con kiến bò vào. Ngứa ngáy vô cùng. Anh tự hỏi rằng liệu có nên mở lời hay không, có nên nói chuyện gì đó cho đỡ nhàm chán hơn không. Hàng vạn câu hỏi xoay trong đầu nhưng mỗi khi Kiên định cất tiếng nói thì từng câu từng chữ như bị mắc kẹt nơi cổ họng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cảm giác ngại ngùng làm anh chẳng nói được gì, chỉ khẽ ngồi quan sát từng biểu cảm của Nguyên. Có đôi lần chạm mắt nhau, Nguyên khẽ cười còn Kiên thì vội vã gục mặt xuống, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Mỗi nụ cười của cậu như một tia sáng chiếu rọi vào tâm hồn Kiên, nhưng cũng khiến anh thêm phần bối rối.
Bình luận
Bình luận
Nguyên vừa uống vừa ngẩng đầu về phía bầu trời xanh, đăm chiêu suy nghĩ về thứ gì đó. Nhưng ánh mắt nóng bỏng của Kiên khiến cậu chợt rời khỏi dòng suy nghĩ và quay lại phía anh.
Bình luận
Bình luận
“Kiên, mày nghĩ xem liệu tham gia thi học sinh giỏi Vật Lý là một quyết định đúng không?” Câu hỏi bất chợt từ Nguyên khiến Kiên đứng hình mất vài giây.
Bình luận
Bình luận
“Sao mày lại hỏi thế? Chẳng lẽ vốn dĩ mày không định thi ư?” Đáp lại câu hỏi của Kiên là một sự lặng im của Nguyên. Cậu cúi đầu xuống, mân mê đôi bàn tay. Cảm giác bất an xen lẫn lo lắng bỗng dâng lên trong lòng Kiên.
Bình luận
Bình luận
Anh thở dài, đôi bàn tay khẽ sờ tai Nguyên. Cảm giác ngại ngùng khi nãy tưởng như đã giảm bớt, nhưng giờ đây lại tràn về nhanh chóng như một cơn sóng bất ngờ.
Bình luận
Bình luận
“Bố mẹ mày lại bắt mày đi ư? Không sao, có tao ở đây, mày cứ yên tâm. Nếu mày thấy không ổn thì tao sẽ thi chung với mày được không? Đừng lo cho tao, tao không ngại gì đâu. Dù gì tao cũng học giỏi Lý một xíu mà.” Tâm tư của Nguyên được Kiên đoán ra trong phút chốc.
Bình luận
Bình luận
Họ là hai nhưng hiểu nhau như một, đó là sự kết nối và thấu hiểu sâu sắc mà cả hai đều cảm nhận được.
Bình luận
Bình luận
Ánh mắt Nguyên sáng lên khi nghe những lời nói đó. Cậu cảm giác trái tim mình bình ổn lại hơn, suy nghĩ cũng dần trở nên tích cực hơn. Nhân lúc đó, Kiên nhân cơ hội cứ sờ tai của cậu mãi, một cử chỉ thân mật mà hai người thường làm lúc nhỏ. Mặc dù cả hai đều đã lớn nhưng họ đều cảm thấy thoải mái với cử chỉ này. Đối với Nguyên đó là cử chỉ của sự an ủi, động viên, như một cái ôm vô hình xua tan mọi lo âu. Nhưng ngược lại với Kiên, cậu coi đó là ý nghĩa khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kiên và Nguyên cùng nhau rảo bước về lớp, trên đường cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Tiếng cười giòn giã cùng nụ cười rạng rỡ của Nguyên như làm chiếu sáng cả hành lang. Chỉ có lúc ở bên Kiên như này Nguyên mới cảm thấy thoải mái nhất, mới có thể rũ đi chiếc mặt nạ mà mình luôn che đậy.
Bình luận
Bình luận
Vừa vào lớp, Nguyên đã xách cặp chạy đi ngay, lòng cậu tràn đầy háo hức nhưng cũng không kém phần lo lắng. Trước khi đi cậu cũng không quên tạm biệt Kiên một cái bằng một nụ cười tươi tắn. Kiên hiểu cậu vốn lo toan, nghĩ xa nên cũng chỉ đành miễn cưỡng tạm biệt cậu mà bước vào lớp, khôi phục dáng vẻ khó gần như ban đầu.
Bình luận
Bình luận
“ Các em đã có mặt đầy đủ chưa? Thầy bắt đầu điểm danh nhé.” Thầy Bảy khẽ lướt qua nhìn qua lớp bồi dưỡng một lượt rồi bắt đầu mở cuốn sổ để điểm danh. Giọng thầy vang lên trong không gian tĩnh lặng, khiến mọi ánh mắt đều dồn về phía bảng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tiếng bước chân vội vã dồn dập bên ngoài hành lang khiến mọi người chú ý mà liếc ra ngoài. Nguyên đứng trước cửa, nhịp thở gấp gáp, cố nặn ra mấy chữ nói: