Minh Khuê bước vào phòng, nằm vật trên chiếc giường thân yêu. Nó bỗng chốt nhíu mày khó chịu như cảm thấy có một mùi hương lạ phảng phất trong phòng. Con bé vội bật dậy, đi quay phòng rồi hít hà từng ngóc ngách để tìm ra nguyên nhân của cái mùi lạ này. Rồi nó chợt hững lại, đưa tay áo lên ngửi thử:
Bình luận
Minh Khuê bước vào phòng, nằm vật trên chiếc giường thân yêu. Nó bỗng chốt nhíu mày khó chịu như cảm thấy có một mùi hương lạ phảng phất trong phòng. Con bé vội bật dậy, đi quay phòng rồi hít hà từng ngóc ngách để tìm ra nguyên nhân của cái mùi lạ này. Rồi nó chợt hững lại, đưa tay áo lên ngửi thử:
Má chua thế!
Bình luận
Má chua thế!
Ngẫm nghĩ một hồi, nó nhớ ra chiều nay nó đã phải đạp xe như sắp chết. Nóng đến nỗi mà mấy bé mỡ tích tụ trong cơ thể nó bao lâu nay cũng không chịu được. Khuê quay sang nhìn mình trong gương, tự nở một nụ cười ''tự nhiên'' và ''tự tin'' rồi nhanh chóng lấy quần áo phi như Naruto vào nhà tắm. Xong xuôi nó còn không quên xịt nước hoa hương bưởi mà mẹ mua cho được 2 tuần nhưng không có dịp dùng. Hay nói đúng hơn là nhỏ Minh Khuê chẳng mấy để ý tới mấy cái này.
Bình luận
Ngẫm nghĩ một hồi, nó nhớ ra chiều nay nó đã phải đạp xe như sắp chết. Nóng đến nỗi mà mấy bé mỡ tích tụ trong cơ thể nó bao lâu nay cũng không chịu được. Khuê quay sang nhìn mình trong gương, tự nở một nụ cười ''tự nhiên'' và ''tự tin'' rồi nhanh chóng lấy quần áo phi như Naruto vào nhà tắm. Xong xuôi nó còn không quên xịt nước hoa hương bưởi mà mẹ mua cho được 2 tuần nhưng không có dịp dùng. Hay nói đúng hơn là nhỏ Minh Khuê chẳng mấy để ý tới mấy cái này.
Lăn lóc trên chiếc giường, nó một tay lướt Facebook, một tay thì lấy bim bim bỏ vào mồm. Chợt ánh mắt va phải vào avatar hiển thị trạng thái đang hoạt động rồi trái tim nó hững lại một nhịp. Đó chính là tài khoản của Phan Mạnh Hùng - người yêu hiện tại của Minh Khuê. Nó cảm thấy lòng có chút gì đó trống vắng, cũng chẳng trách được. Vì đã hơn một tuần rồi mà nó không nhận được lời hỏi thăm nào từ anh ấy cả. Anh chỉ trả lời khi Khuê là người chủ động, rồi lại nói rằng anh bận ôn thi nên không có thời gian. Nó hiểu và rất muốn thông cảm cho anh. Nhưng dù thế nào thì nó vẫn chỉ là một đứa con gái mà thôi, nó cũng biết buồn, biết tủi nhưng lại sợ làm phiền anh.
Bình luận
Lăn lóc trên chiếc giường, nó một tay lướt Facebook, một tay thì lấy bim bim bỏ vào mồm. Chợt ánh mắt va phải vào avatar hiển thị trạng thái đang hoạt động rồi trái tim nó hững lại một nhịp. Đó chính là tài khoản của Phan Mạnh Hùng - người yêu hiện tại của Minh Khuê. Nó cảm thấy lòng có chút gì đó trống vắng, cũng chẳng trách được. Vì đã hơn một tuần rồi mà nó không nhận được lời hỏi thăm nào từ anh ấy cả. Anh chỉ trả lời khi Khuê là người chủ động, rồi lại nói rằng anh bận ôn thi nên không có thời gian. Nó hiểu và rất muốn thông cảm cho anh. Nhưng dù thế nào thì nó vẫn chỉ là một đứa con gái mà thôi, nó cũng biết buồn, biết tủi nhưng lại sợ làm phiền anh.
Cô đọc những dòng tin nhắn cứ vơi dần vơi dần, và lần nhắn tin gần nhất của hai người là vào 5 ngày trước với vỏn vẹn 3 tin nhắn. Người con gái ấy muốn nghe thấy giọng anh, cô muốn bấm gọi nhưng lại chần chừ. Rồi mong muốn đã chiến thắng, cô dứt khoát bấm gọi cho Hùng. Bên kia vang lại âm thanh ấy, chính là giọng nó cô mong mỏi, nhớ nhung bao ngày nay:
Bình luận
Cô đọc những dòng tin nhắn cứ vơi dần vơi dần, và lần nhắn tin gần nhất của hai người là vào 5 ngày trước với vỏn vẹn 3 tin nhắn. Người con gái ấy muốn nghe thấy giọng anh, cô muốn bấm gọi nhưng lại chần chừ. Rồi mong muốn đã chiến thắng, cô dứt khoát bấm gọi cho Hùng. Bên kia vang lại âm thanh ấy, chính là giọng nó cô mong mỏi, nhớ nhung bao ngày nay:
''Alo, anh đây. Gọi anh có chuyện gì sao?''
Bình luận
''Alo, anh đây. Gọi anh có chuyện gì sao?''
''Không... chỉ là em thấy nhớ anh... mình gặp nhau được không?'' - Giọng nói e thẹ của cô cất lên, như thể người mà Nguyệt Anh muốn gặp là một người bạn không thân thiết chứ chẳng phải người yêu.
Bình luận
''Không... chỉ là em thấy nhớ anh... mình gặp nhau được không?'' - Giọng nói e thẹ của cô cất lên, như thể người mà Nguyệt Anh muốn gặp là một người bạn không thân thiết chứ chẳng phải người yêu.
''Bé nhớ anh à? Cho anh xin lỗi. Dạo này anh sắp thi nên bận quá, có gì thi xong thì anh bù cho bé nha.''
Bình luận
''Bé nhớ anh à? Cho anh xin lỗi. Dạo này anh sắp thi nên bận quá, có gì thi xong thì anh bù cho bé nha.''
''Vâng... ạ...'' - Nỗi buồn, thất vọng man mác như đi theo sau từng lời, từng chữ cô nói ra.
Bình luận
''Vâng... ạ...'' - Nỗi buồn, thất vọng man mác như đi theo sau từng lời, từng chữ cô nói ra.
''Kem của anh ngoan, là do anh sai, anh không tốt, do anh không quan tâm đến em. Thời gian này anh không thể chăm sóc cho em, em nhớ phải tự chú ý đến bản thân, ăn uống đầy đủ và không được thức khuya nghe chưa?'' - Mạnh Hùng an ủi cô, giọng nói có chút gì đó tội lỗi, hối hận.
Bình luận
''Kem của anh ngoan, là do anh sai, anh không tốt, do anh không quan tâm đến em. Thời gian này anh không thể chăm sóc cho em, em nhớ phải tự chú ý đến bản thân, ăn uống đầy đủ và không được thức khuya nghe chưa?'' - Mạnh Hùng an ủi cô, giọng nói có chút gì đó tội lỗi, hối hận.
''Vâng, em không trách anh đâu mà. Kì này anh thi tốt nha!'' - Dường như Minh Khuê sợ anh buồn, anh nghĩ nhiều nên nó cũng tự an ủi mình, an ủi cả anh nữa.
Bình luận
''Vâng, em không trách anh đâu mà. Kì này anh thi tốt nha!'' - Dường như Minh Khuê sợ anh buồn, anh nghĩ nhiều nên nó cũng tự an ủi mình, an ủi cả anh nữa.
''Ừm, thôi anh đang có việc. Anh gọi lại em sau nha.''
Bình luận
''Ừm, thôi anh đang có việc. Anh gọi lại em sau nha.''
''Vâng ạ! Bye anh!''
Bình luận
''Vâng ạ! Bye anh!''
Khuê vừa dứt câu, đầu dây bên kia chỉ còn vẳng lại tiếng tút tút. Nó buồn bã, ném điện thoại sang một bên, ánh mắt hướng về phía khoảng trời đêm ngoài khung cửa sổ. Nó cứ nhìn, nhìn một hồi lâu mà cảm thấy trong lòng vừa thất vọng, vừa chán nản. Trong tâm chỉ toàn một màu xám xịt u tối, lòng nó bây giờ cũng như khoảng trời đêm kia vậy, sâu, rộng và đen nhưng lại chẳng có vì sao nào cả.
Bình luận
Khuê vừa dứt câu, đầu dây bên kia chỉ còn vẳng lại tiếng tút tút. Nó buồn bã, ném điện thoại sang một bên, ánh mắt hướng về phía khoảng trời đêm ngoài khung cửa sổ. Nó cứ nhìn, nhìn một hồi lâu mà cảm thấy trong lòng vừa thất vọng, vừa chán nản. Trong tâm chỉ toàn một màu xám xịt u tối, lòng nó bây giờ cũng như khoảng trời đêm kia vậy, sâu, rộng và đen nhưng lại chẳng có vì sao nào cả.
Bầu trời như cảm thấy được nỗi buồn gợn sóng trong lòng cô gái nhỏ, đành cử làn gió mát băng qua mây, băng qua từng khoảng không rồi khẽ thổi vào phòng Khuê qua khung cửa sổ nhỏ. Gió không phải liều thuốc an thần, nhưng không hiểu sao lại có thể ru ngủ tâm hồn đang cuộn trào cảm xúc của cô gái. Khuê trầm tư, suy nghĩ một hồi rồi cũng quyết định đi dạo để tận hưởng không khí mát mẻ, trong lành này. Cô bước xuống giường, lục lọi trong tủ quần áo được một chiếc áo khoác có mũ rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Bình luận
Bầu trời như cảm thấy được nỗi buồn gợn sóng trong lòng cô gái nhỏ, đành cử làn gió mát băng qua mây, băng qua từng khoảng không rồi khẽ thổi vào phòng Khuê qua khung cửa sổ nhỏ. Gió không phải liều thuốc an thần, nhưng không hiểu sao lại có thể ru ngủ tâm hồn đang cuộn trào cảm xúc của cô gái. Khuê trầm tư, suy nghĩ một hồi rồi cũng quyết định đi dạo để tận hưởng không khí mát mẻ, trong lành này. Cô bước xuống giường, lục lọi trong tủ quần áo được một chiếc áo khoác có mũ rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
[ Phòng khách ]
Bình luận
[ Phòng khách ]
''Kem! Đi đâu đấy?'' - Minh cất tiếng hỏi
Bình luận
''Kem! Đi đâu đấy?'' - Minh cất tiếng hỏi
''Em đi dạo chút, lát em về.''
Bình luận
''Em đi dạo chút, lát em về.''
''Lúc nào về thì mua hộ tao ít nước ngọt để tủ''
Bình luận
''Lúc nào về thì mua hộ tao ít nước ngọt để tủ''
''Hảaaa...'' - Nó cố tình kéo dài âm thanh để bày tỏ sự không đồng ý
Bình luận
''Hảaaa...'' - Nó cố tình kéo dài âm thanh để bày tỏ sự không đồng ý
''Còn thừa cho mày.'' - Nhật Minh rút từ trong ví ra tờ 200k, giơ lên trước mặt Minh Khuê
Bình luận
''Còn thừa cho mày.'' - Nhật Minh rút từ trong ví ra tờ 200k, giơ lên trước mặt Minh Khuê
''Ok anh trai đẹp trai số 1 thế giới!'' - Nó ngoan ngoãn nhận tiền, cúi chào rồi bước ra khỏi nhà.
Bình luận
''Ok anh trai đẹp trai số 1 thế giới!'' - Nó ngoan ngoãn nhận tiền, cúi chào rồi bước ra khỏi nhà.
[...]
Bình luận
[...]
Nơi nó sống không phải là một thành phố náo nhiệt. Khi ánh mặt trời vụt tắt, hoàng hôn biến mất, màn đêm buông xuống, con đường trở nên tĩnh lặng, không còn tiếng ồn ào của xe cộ qua lại. Thỉnh thoảng, chỉ có tiếng cười đùa của lũ trẻ con hay những cuộc trò chuyện râm ran, vui vẻ của vài nhóm bạn tụ tập gần đó. Còn lại, mọi thứ đều bình yên như thể cái thế giới khẽ khàng thả lỏng sau một ngày dài mệt mỏi.
Bình luận
Nơi nó sống không phải là một thành phố náo nhiệt. Khi ánh mặt trời vụt tắt, hoàng hôn biến mất, màn đêm buông xuống, con đường trở nên tĩnh lặng, không còn tiếng ồn ào của xe cộ qua lại. Thỉnh thoảng, chỉ có tiếng cười đùa của lũ trẻ con hay những cuộc trò chuyện râm ran, vui vẻ của vài nhóm bạn tụ tập gần đó. Còn lại, mọi thứ đều bình yên như thể cái thế giới khẽ khàng thả lỏng sau một ngày dài mệt mỏi.
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, mặt đường trải dài với những vệt sáng, thi thoảng lại in bóng những tán cây lay động theo làn gió nhẹ. Những hàng cây ven đường lúc đứng lặng, lúc lại xào xạc khe khẽ như đang thì thầm cùng màn đêm. Không khí trời đêm mát mẻ, làn gió thổi qua mang theo hởi thở trong lành, dịu êm của đất trời. Bầu trời đêm cao vời vợi, thăm thẳm sắc xanh đen nhưng lại chẳng thấy vì sao nhỏ nào, vầng trăng ngày thường rực sáng giữa màn đêm cũng bị mây che khuất.
Bình luận
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, mặt đường trải dài với những vệt sáng, thi thoảng lại in bóng những tán cây lay động theo làn gió nhẹ. Những hàng cây ven đường lúc đứng lặng, lúc lại xào xạc khe khẽ như đang thì thầm cùng màn đêm. Không khí trời đêm mát mẻ, làn gió thổi qua mang theo hởi thở trong lành, dịu êm của đất trời. Bầu trời đêm cao vời vợi, thăm thẳm sắc xanh đen nhưng lại chẳng thấy vì sao nhỏ nào, vầng trăng ngày thường rực sáng giữa màn đêm cũng bị mây che khuất.
Bước chân Khuê chậm rãi lướt trên mặt đường, hòa cùng một nhịp êm ái với màn đêm. Nó ngân nga giai điệu quen thuộc, để từng nốt nhạt dịu dàng, len lỏi vào tâm hồn. Màn đêm ôm trọn không gian, một khoảng không gian không vội vã, không xô bồ, mọi nỗi buồn phiền dường như tan biến. Cuối cùng, chỉ còn lại bản thân, âm nhạc và bầu trời rộng lớn ôm lấy lòng người.
Bình luận
Bước chân Khuê chậm rãi lướt trên mặt đường, hòa cùng một nhịp êm ái với màn đêm. Nó ngân nga giai điệu quen thuộc, để từng nốt nhạt dịu dàng, len lỏi vào tâm hồn. Màn đêm ôm trọn không gian, một khoảng không gian không vội vã, không xô bồ, mọi nỗi buồn phiền dường như tan biến. Cuối cùng, chỉ còn lại bản thân, âm nhạc và bầu trời rộng lớn ôm lấy lòng người.
Ánh mắt nó bỗng va phải một bóng người quen thuộc. Dưới ánh sáng đèn đường, bóng dáng ấy hiện lên rõ ràng - cao ráo, thư thả, toát lên một vẻ gì đó vừa đơn giản vừa cuốn hút. Cậu ta chỉ khoác trên mình một chiếc áo phông và quần jeans ống rộng, nhưng chính sự đơn giản ấy lại làm nổi bật lên vóc dáng cân đối, đôi chân dài cùng bờ vai rộng vững chãi. Có gì đó rất quen thuộc thoáng qua trong lòng, như một bản nhạc cũ vô tình vang lên, gợi lại những âm thành đã từng rất đỗi thân thương. Trong khi Khuê còn đang chìm trong những dòng suy nghĩ của bản thân, có tiếng nói phát ra phá vỡ sự tĩnh lặng của trời đêm:
Bình luận
Ánh mắt nó bỗng va phải một bóng người quen thuộc. Dưới ánh sáng đèn đường, bóng dáng ấy hiện lên rõ ràng - cao ráo, thư thả, toát lên một vẻ gì đó vừa đơn giản vừa cuốn hút. Cậu ta chỉ khoác trên mình một chiếc áo phông và quần jeans ống rộng, nhưng chính sự đơn giản ấy lại làm nổi bật lên vóc dáng cân đối, đôi chân dài cùng bờ vai rộng vững chãi. Có gì đó rất quen thuộc thoáng qua trong lòng, như một bản nhạc cũ vô tình vang lên, gợi lại những âm thành đã từng rất đỗi thân thương. Trong khi Khuê còn đang chìm trong những dòng suy nghĩ của bản thân, có tiếng nói phát ra phá vỡ sự tĩnh lặng của trời đêm:
''Minh Khuê?''
Bình luận
''Minh Khuê?''
Dưới ánh đèn, gương mặt của người con trai ấy hiện rõ. Khuê giật mình đáp:
Bình luận
Dưới ánh đèn, gương mặt của người con trai ấy hiện rõ. Khuê giật mình đáp:
''Ơ, Nhật Duy? Cậu đi đâu đấy?''
Bình luận
''Ơ, Nhật Duy? Cậu đi đâu đấy?''
''Tôi đi dạo, không được à?''
Bình luận
''Tôi đi dạo, không được à?''
''Không... không có gì.''
Bình luận
''Không... không có gì.''
''Còn cậu đi đâu đây? Hay trốn anh Minh đi hẹn hò à?''
Bình luận
''Còn cậu đi đâu đây? Hay trốn anh Minh đi hẹn hò à?''
''Không có! Cậu nghĩ gì vậy? Tôi chỉ đi dạo thôi, đang định qua cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.''
Bình luận
''Không có! Cậu nghĩ gì vậy? Tôi chỉ đi dạo thôi, đang định qua cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.''
Duy không nói gì, ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng cất tiêng hỏi:
Bình luận
Duy không nói gì, ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng cất tiêng hỏi:
''Um, đi chung không?''
Bình luận
''Um, đi chung không?''
''Đi chung hả? Với tôi sao?'' - Minh Khuê bất ngờ khi nghe lời đề nghị của Duy
Bình luận
''Đi chung hả? Với tôi sao?'' - Minh Khuê bất ngờ khi nghe lời đề nghị của Duy
''Làm phiền cậu à? Tại tôi cũng định đi cửa hàng tiện lợi mua nước thôi.''
Bình luận
''Làm phiền cậu à? Tại tôi cũng định đi cửa hàng tiện lợi mua nước thôi.''
''Không phiền, sao cũng được.''
Bình luận
''Không phiền, sao cũng được.''
[...]
Bình luận
[...]
''Làm gì mua nhiều đồ vậy?'' - Duy thắc mắc, nhìn túi nước giải khát to đùng của Khuê.
Bình luận
''Làm gì mua nhiều đồ vậy?'' - Duy thắc mắc, nhìn túi nước giải khát to đùng của Khuê.
''Anh Minh hay chơi thể thao nên uống nhiều lắm, mua về dự trữ sẵn.''
Bình luận
''Anh Minh hay chơi thể thao nên uống nhiều lắm, mua về dự trữ sẵn.''
Sau khi thanh toán xong, Khuê bước ra cửa hàng tiện lợi, tay loay hoay cất ví vào túi. Nhật Duy đứng bên cạnh, cậu khẽ liếc nhìn túi đồ nặng trĩu mà nó đang vất vả cầm trong tay. Không nói một lời nào, cậu vươn tay lấy đi túi đồ trong tay nó một cách dễ dàng. Túi đồ nặng nề khiến Khuê phải chật vật lắm mới xách được, vậy mà khi trong tay Duy, trông nó lại nhẹ bẫng như chẳng hề hấn gì. Nó sững lại, liếc nhìn Duy rồi vô tình chạm ánh mắt cậu, cậu nói:
Bình luận
Sau khi thanh toán xong, Khuê bước ra cửa hàng tiện lợi, tay loay hoay cất ví vào túi. Nhật Duy đứng bên cạnh, cậu khẽ liếc nhìn túi đồ nặng trĩu mà nó đang vất vả cầm trong tay. Không nói một lời nào, cậu vươn tay lấy đi túi đồ trong tay nó một cách dễ dàng. Túi đồ nặng nề khiến Khuê phải chật vật lắm mới xách được, vậy mà khi trong tay Duy, trông nó lại nhẹ bẫng như chẳng hề hấn gì. Nó sững lại, liếc nhìn Duy rồi vô tình chạm ánh mắt cậu, cậu nói:
''Để tôi xách cho, ai lại để con gái xách đồ bao giờ.''
Bình luận
''Để tôi xách cho, ai lại để con gái xách đồ bao giờ.''
''Ừm, vậy... cảm ơn cậu.''
Bình luận
''Ừm, vậy... cảm ơn cậu.''
Duy gật đầu, rồi sải bước đi. Giữa con phố nhỏ vắng lặng, chỉ có hai người bước đi với nhau. Thế nhưng lại chẳng nói với nhau câu gì. Không phải vì ngượng ngùng hay do dự, mà đơn giản là chẳng còn gì để nói. Bây giờ, vốn dĩ họ đã thuộc về hai thế giới khác nhau, từ lối sống, suy nghĩ,... đã sớm tách rời thành hai đường thẳng song song. Đi thì vẫn cứ đi, nhưng mỗi người cầm trên tay chiếc điện thoại, người lướt mạng, người nghe nhạc.
Bình luận
Duy gật đầu, rồi sải bước đi. Giữa con phố nhỏ vắng lặng, chỉ có hai người bước đi với nhau. Thế nhưng lại chẳng nói với nhau câu gì. Không phải vì ngượng ngùng hay do dự, mà đơn giản là chẳng còn gì để nói. Bây giờ, vốn dĩ họ đã thuộc về hai thế giới khác nhau, từ lối sống, suy nghĩ,... đã sớm tách rời thành hai đường thẳng song song. Đi thì vẫn cứ đi, nhưng mỗi người cầm trên tay chiếc điện thoại, người lướt mạng, người nghe nhạc.
''Này!'' - Lời nói của Duy phá tan không gian im lựng giữa hai người.
Bình luận
''Này!'' - Lời nói của Duy phá tan không gian im lựng giữa hai người.
''Có chuyện gì?''
Bình luận
''Có chuyện gì?''
''Ừm, xưng hô mày - tao được không. Nói chuyện như bây giờ ngượng lắm.''
Bình luận
''Ừm, xưng hô mày - tao được không. Nói chuyện như bây giờ ngượng lắm.''
''À, ừm vậy đi.'' - Khuê bất ngờ, nhưng nó cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để đáp lại Duy.
Bình luận
''À, ừm vậy đi.'' - Khuê bất ngờ, nhưng nó cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để đáp lại Duy.
Sau câu đáp, không gian chợt rơi vào một khoảng lặng kéo dài. Gió đêm khe khẽ lướt qua, mang theo hơi thở lạnh của màn đêm tĩnh mịch. Đèn đường hắt xuống những vệt sáng mờ nhạt, kéo dài bóng hai người trên mặt đường. Giữa họ, chẳng ai nói thêm điều gì. Chỉ có sự im lặng lơ lửng trong không trung, như một nốt trầm vô hình len lỏi vào từng nhịp thở, từng bước chân chậm rãi trên phố vắng.
Bình luận
Sau câu đáp, không gian chợt rơi vào một khoảng lặng kéo dài. Gió đêm khe khẽ lướt qua, mang theo hơi thở lạnh của màn đêm tĩnh mịch. Đèn đường hắt xuống những vệt sáng mờ nhạt, kéo dài bóng hai người trên mặt đường. Giữa họ, chẳng ai nói thêm điều gì. Chỉ có sự im lặng lơ lửng trong không trung, như một nốt trầm vô hình len lỏi vào từng nhịp thở, từng bước chân chậm rãi trên phố vắng.
Khuê rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nó ngẩng đâu lên, bất giác chú ý tới một cặp đôi đang đứng bên vỉa hè, hai người họ đứng gần sát nhau trong không gian riêng biệt của riêng mình. Chàng trai ấy nhẹ nhàng cúi xuống, anh nói điều gì đó khiến cô gái khẽ bật cười rồi tựa vào vai anh ta. Nó đỏ mặt, ngại ngùng trước cảnh tượng đó, Khuê thầm nghĩ:
Bình luận
Khuê rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nó ngẩng đâu lên, bất giác chú ý tới một cặp đôi đang đứng bên vỉa hè, hai người họ đứng gần sát nhau trong không gian riêng biệt của riêng mình. Chàng trai ấy nhẹ nhàng cúi xuống, anh nói điều gì đó khiến cô gái khẽ bật cười rồi tựa vào vai anh ta. Nó đỏ mặt, ngại ngùng trước cảnh tượng đó, Khuê thầm nghĩ:
Biết là đường vắng rồi, nhưng mà cũng nên giữ ý tứ, phép lịch sự nơi công cộng chứ trời.
Bình luận
Biết là đường vắng rồi, nhưng mà cũng nên giữ ý tứ, phép lịch sự nơi công cộng chứ trời.
Nó định lướt nhanh qua, tránh làm phiền khảnh khắc riêng tư của hai người họ. Nhưng rồi khi bước đến gần hơn, ánh mắt Khuê đặt lên cái áo chàng trai kia đang mặc.
Bình luận
Nó định lướt nhanh qua, tránh làm phiền khảnh khắc riêng tư của hai người họ. Nhưng rồi khi bước đến gần hơn, ánh mắt Khuê đặt lên cái áo chàng trai kia đang mặc.
Cái áo đó... không chắc là trùng hợp thôi.
Bình luận
Cái áo đó... không chắc là trùng hợp thôi.
Một sự trùng hợp kì lạ, Khuê nhận ra cái áo mà chàng trai kia mặc giống y chang với cái áo mà cô tỉ mỉ chọn lựa cả ngày trời tặng anh người yêu vào dịp sinh nhật của anh ấy. Một cảm giác bất an xộc thẳng vào lòng ngực, khiến nó khựng lại. Minh Khuê tự trấn an bản thân.
Bình luận
Một sự trùng hợp kì lạ, Khuê nhận ra cái áo mà chàng trai kia mặc giống y chang với cái áo mà cô tỉ mỉ chọn lựa cả ngày trời tặng anh người yêu vào dịp sinh nhật của anh ấy. Một cảm giác bất an xộc thẳng vào lòng ngực, khiến nó khựng lại. Minh Khuê tự trấn an bản thân.
Không thể nào, đúng vậy. Anh ấy đang bận ôn thi mà, sao có thể xuất hiện ở đây được. Càng không thể ôm ấp một người con gái khác được!
Bình luận
Không thể nào, đúng vậy. Anh ấy đang bận ôn thi mà, sao có thể xuất hiện ở đây được. Càng không thể ôm ấp một người con gái khác được!
Mặc dù đã cố gắng trấn an bản thân, nhịp tim nó vẫn dần trở nên rối loại. Bàn tay Khuê khẽ siết chặt điện thoại, bước chân nó ngày một chậm hơn rồi dừng lại giữa con phố đêm lạnh lẽo.
Bình luận
Mặc dù đã cố gắng trấn an bản thân, nhịp tim nó vẫn dần trở nên rối loại. Bàn tay Khuê khẽ siết chặt điện thoại, bước chân nó ngày một chậm hơn rồi dừng lại giữa con phố đêm lạnh lẽo.
Thời gian bỗng chốc như dừng lại, mọi âm thanh xung quanh vụt tắt, chỉ còn nhịp tim dội vang trong lồng ngực. Nó chết lặng, giữa ánh đèn đường nập nhoạng, khuôn mặt Phan Mạnh Hùng hiện ra rõ ràng, anh ta còn đang vòng tay ôm lấy eo cô gái ấy, động tác thân mật đến mức khiến lòng Khuê quặn thắt. Bước chân nó khựng lại, nó muốn tiến tới nhưng đôi chân như thể bị ghim chặt xuống mặt đường. Cả người nó cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Một cơn choáng váng cuộn trào trong lồng ngực, như thể có ai đó vừa thô bạo đẩy nó rơi vào khoảng không vô tận. Trái tim nó đau nhói đến mức khó thở, cảm giác ấy không chỉ là đau, mà còn là sự vụn vỡ, hoang mang. Khuê đứng đó, giữa con phố vắng, mặc cho gió thổi qua. Cả thế giới xung quanh nó vẫn tiếp tục chuyển động, chỉ riêng Khuê là đã ngã khụy. Nó không ngã bằng thể xác, thân xác nó không đau mà nó ngã bằng chính tâm hồn mình, nó đau bằng chính trái tim mình.
Bình luận
Thời gian bỗng chốc như dừng lại, mọi âm thanh xung quanh vụt tắt, chỉ còn nhịp tim dội vang trong lồng ngực. Nó chết lặng, giữa ánh đèn đường nập nhoạng, khuôn mặt Phan Mạnh Hùng hiện ra rõ ràng, anh ta còn đang vòng tay ôm lấy eo cô gái ấy, động tác thân mật đến mức khiến lòng Khuê quặn thắt. Bước chân nó khựng lại, nó muốn tiến tới nhưng đôi chân như thể bị ghim chặt xuống mặt đường. Cả người nó cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Một cơn choáng váng cuộn trào trong lồng ngực, như thể có ai đó vừa thô bạo đẩy nó rơi vào khoảng không vô tận. Trái tim nó đau nhói đến mức khó thở, cảm giác ấy không chỉ là đau, mà còn là sự vụn vỡ, hoang mang. Khuê đứng đó, giữa con phố vắng, mặc cho gió thổi qua. Cả thế giới xung quanh nó vẫn tiếp tục chuyển động, chỉ riêng Khuê là đã ngã khụy. Nó không ngã bằng thể xác, thân xác nó không đau mà nó ngã bằng chính tâm hồn mình, nó đau bằng chính trái tim mình.