*Do gần đây mê bài 'Phép màu' nên lời thơ na ná bài đó á
*Do gần đây mê bài 'Phép màu' nên lời thơ na ná bài đó á
Chẳng phải phép màu, vậy sao chúng ta gặp nhau
Chẳng phải phép màu, vậy sao chúng ta gặp nhau
Một người khẽ cười, người kia cũng dịu nỗi đau
Một người khẽ cười, người kia cũng dịu nỗi đau
Chẳng phải phép màu, vậy sao ta xoa dịu được nhau?
Chẳng phải phép màu, vậy sao ta xoa dịu được nhau?
Một người khẽ vỗ về, người kia cũng lành vết đau.
Một người khẽ vỗ về, người kia cũng lành vết đau.
Chẳng phải định mệnh, vậy sao ta bỗng nhiên tìm thấy?
Chẳng phải định mệnh, vậy sao ta bỗng nhiên tìm thấy?
Một người lặng lẽ nghe, người kia như được chở che.
Một người lặng lẽ nghe, người kia như được chở che.
Chẳng cần lý lẽ, vậy sao ta hiểu thấu lòng nhau?
Chẳng cần lý lẽ, vậy sao ta hiểu thấu lòng nhau?
Một người nhẹ nhàng sẻ chia, người kia xoa dịu nỗi khuya.
Một người nhẹ nhàng sẻ chia, người kia xoa dịu nỗi khuya.
Chẳng phải mãi mãi, vậy sao ta vẫn còn đây?
Chẳng phải mãi mãi, vậy sao ta vẫn còn đây?
Một người thắp lên ngọn lửa, người kia xua tan màn mây.
Một người thắp lên ngọn lửa, người kia xua tan màn mây.
Chẳng phải ước hẹn, vậy sao ta bỗng nhiên gần kề?
Chẳng phải ước hẹn, vậy sao ta bỗng nhiên gần kề?
Một người khẽ ôm, người kia cũng thôi bộn bề.
Một người khẽ ôm, người kia cũng thôi bộn bề.
Chẳng phải lời hứa, vậy sao ta vẫn ở cạnh nhau?
Chẳng phải lời hứa, vậy sao ta vẫn ở cạnh nhau?
Một người khẽ mỉm cười, người kia chẳng còn lo âu.
Một người khẽ mỉm cười, người kia chẳng còn lo âu.
Chẳng phải thần chú, vậy sao mọi ưu phiền bỗng tan?
Chẳng phải thần chú, vậy sao mọi ưu phiền bỗng tan?
Một người khẽ nắm tay, người kia tin rằng mình chẳng lẻ loi.
Một người khẽ nắm tay, người kia tin rằng mình chẳng lẻ loi.
Mà là khởi đầu của những ngày xanh.
Mà là khởi đầu của những ngày xanh.
Mà là khởi đầu của một chương mới...
Mà là khởi đầu của một chương mới...