Chương 4. Chạm mắt


Chưa bao lâu sau đã thấy cậu lon ton đi vào sân nhà Vũ Thế Đình, Lâm Hải Đường đưa hai túi đồ cho cậu. “Bánh mẹ tớ làm, bảo đem cho cậu với Thế Đình. Còn có snack, đồ ăn vặt nữa nè.”

Bình luận

Chưa bao lâu sau đã thấy cậu lon ton đi vào sân nhà Vũ Thế Đình, Lâm Hải Đường đưa hai túi đồ cho cậu. “Bánh mẹ tớ làm, bảo đem cho cậu với Thế Đình. Còn có snack, đồ ăn vặt nữa nè.”

Lê Anh Khôi cười tươi rói. “Gửi lời cảm ơn cho dì Ân giúp tớ nha, mai cho tớ qua nhà ăn ké cơm luôn, báo trước đó!”

Bình luận

Lê Anh Khôi cười tươi rói. “Gửi lời cảm ơn cho dì Ân giúp tớ nha, mai cho tớ qua nhà ăn ké cơm luôn, báo trước đó!”

Nghe thế, Lâm Hải Đường giả bộ lườm nguýt nhưng khóe miệng lại cười rộ lên.

Bình luận

Nghe thế, Lâm Hải Đường giả bộ lườm nguýt nhưng khóe miệng lại cười rộ lên.

Lê Anh Khôi đi lại chỗ Vũ Thế Đình vòng tay khoác vai cậu. “Ba mẹ tớ về quê nội rồi, chắc ba bốn hôm nữa mới về, nên mấy ngày này cho tớ qua ăn ké cơm nha.”

Bình luận

Lê Anh Khôi đi lại chỗ Vũ Thế Đình vòng tay khoác vai cậu. “Ba mẹ tớ về quê nội rồi, chắc ba bốn hôm nữa mới về, nên mấy ngày này cho tớ qua ăn ké cơm nha.”

Thực ra ba mẹ Lê Anh Khôi đã để tiền cho cậu tự lo, nhưng ăn bên ngoài hoài cũng ngán, cậu lại chẳng biết nấu nướng. Nhà Vũ Thế Đình có cô giúp việc nấu cơm mỗi bữa, thế là Lê Anh Khôi không hề khách sáo.

Bình luận

Thực ra ba mẹ Lê Anh Khôi đã để tiền cho cậu tự lo, nhưng ăn bên ngoài hoài cũng ngán, cậu lại chẳng biết nấu nướng. Nhà Vũ Thế Đình có cô giúp việc nấu cơm mỗi bữa, thế là Lê Anh Khôi không hề khách sáo.

Vũ Thế Đình liếc sang, nhíu mày, đưa tay đẩy mặt cậu ta ra. “Tránh ra, nặng muốn chết.”

Bình luận

Vũ Thế Đình liếc sang, nhíu mày, đưa tay đẩy mặt cậu ta ra. “Tránh ra, nặng muốn chết.”

Nhưng Lê Anh Khôi nhanh như chớp, ghì chặt lấy vai bạn mình, cả người như muốn treo lên vai Vũ Thế Đình.

Bình luận

Nhưng Lê Anh Khôi nhanh như chớp, ghì chặt lấy vai bạn mình, cả người như muốn treo lên vai Vũ Thế Đình.

“Này thì đẩy.” Lê Anh Khôi cười phá lên, giọng trêu chọc.

Bình luận

“Này thì đẩy.” Lê Anh Khôi cười phá lên, giọng trêu chọc.

“Buông ra coi!” Vũ Thế Đình nghiêng đầu né tránh, nhưng càng đẩy càng bị Lê Anh Khôi ghì chặt hơn.

Bình luận

“Buông ra coi!” Vũ Thế Đình nghiêng đầu né tránh, nhưng càng đẩy càng bị Lê Anh Khôi ghì chặt hơn.

Cảnh tượng ấy khiến Lâm Hải Đường đứng bên cạnh phải bật cười khúc khích, cô đi đến đỡ lấy mấy túi bánh giúp hai người rồi né ra xa, cô sợ họ phấn khích quá mà vô tình ném luôn bánh của cô.

Bình luận

Cảnh tượng ấy khiến Lâm Hải Đường đứng bên cạnh phải bật cười khúc khích, cô đi đến đỡ lấy mấy túi bánh giúp hai người rồi né ra xa, cô sợ họ phấn khích quá mà vô tình ném luôn bánh của cô.

.....

Bình luận

.....

Gia Hân ngồi dựa vào tường vừa xoay bút vừa ngoảnh ra cửa. Bắt gặp bóng dáng Lâm Hải Đường bước vào, cô nàng lập tức vẫy tay gọi.

Bình luận

Gia Hân ngồi dựa vào tường vừa xoay bút vừa ngoảnh ra cửa. Bắt gặp bóng dáng Lâm Hải Đường bước vào, cô nàng lập tức vẫy tay gọi.

“Vy với Ánh đâu rồi? Sao nay không đi chung với cậu?”

Bình luận

“Vy với Ánh đâu rồi? Sao nay không đi chung với cậu?”

Lâm Hải Đường mỉm cười, đặt cặp xuống ghế. “Hai cậu ấy xuống căn tin ăn sáng rồi.”

Bình luận

Lâm Hải Đường mỉm cười, đặt cặp xuống ghế. “Hai cậu ấy xuống căn tin ăn sáng rồi.”

Gia Hân chống cằm, tò mò hỏi tiếp. “Thế cậu không ăn à?”

Bình luận

Gia Hân chống cằm, tò mò hỏi tiếp. “Thế cậu không ăn à?”

“Tớ ăn ở nhà rồi.”

Bình luận

“Tớ ăn ở nhà rồi.”

Nói xong cô ngồi xuống bàn mình, lấy cuốn vở bài tập ra. Ngón tay mảnh khảnh lật từng trang giấy đã kín chữ, ánh mắt chăm chú rà soát lại mấy bài tập hôm trước.

Bình luận

Nói xong cô ngồi xuống bàn mình, lấy cuốn vở bài tập ra. Ngón tay mảnh khảnh lật từng trang giấy đã kín chữ, ánh mắt chăm chú rà soát lại mấy bài tập hôm trước.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, sự tập trung của Lâm Hải Đường bị kéo đi bởi hình ảnh ở bàn phía dưới.

Bình luận

Thế nhưng chẳng mấy chốc, sự tập trung của Lâm Hải Đường bị kéo đi bởi hình ảnh ở bàn phía dưới.

Đặng Đình An đang chống khuỷu tay, đôi mắt đen sâu dán chặt vào màn hình điện thoại. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang lướt đi nhanh và dứt khoát, những động tác thành thạo, uyển chuyển hệt như một thói quen đã ăn sâu.

Bình luận

Đặng Đình An đang chống khuỷu tay, đôi mắt đen sâu dán chặt vào màn hình điện thoại. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang lướt đi nhanh và dứt khoát, những động tác thành thạo, uyển chuyển hệt như một thói quen đã ăn sâu.

Từ đầu năm học đến giờ, Hải Đường đã quen với dáng vẻ ấy của cậu. Giờ ra chơi thì tụ lại cùng đám con trai chơi game, lúc thì xuống sân bóng đá chạy như bay.

Bình luận

Từ đầu năm học đến giờ, Hải Đường đã quen với dáng vẻ ấy của cậu. Giờ ra chơi thì tụ lại cùng đám con trai chơi game, lúc thì xuống sân bóng đá chạy như bay.

Cậu hiếm khi để bản thân nhàn rỗi.

Bình luận

Cậu hiếm khi để bản thân nhàn rỗi.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là thành tích học tập của Đặng Đình An chưa từng sa sút. Cô từng nghe Lê Anh Khôi kể rằng suốt mấy năm cấp hai, Đặng Đình An luôn là một trong những cái tên đứng đầu lớp. Cậu học giỏi, không vì chăm chỉ cày cuốc từng giờ, mà bởi thông minh thiên bẩm.

Bình luận

Điều khiến người ta ngạc nhiên là thành tích học tập của Đặng Đình An chưa từng sa sút. Cô từng nghe Lê Anh Khôi kể rằng suốt mấy năm cấp hai, Đặng Đình An luôn là một trong những cái tên đứng đầu lớp. Cậu học giỏi, không vì chăm chỉ cày cuốc từng giờ, mà bởi thông minh thiên bẩm.

Một con người năng động, tự do, phong phú trong từng ngày sống.

Bình luận

Một con người năng động, tự do, phong phú trong từng ngày sống.

Nhìn dáng vẻ mải mê kia, Lâm Hải Đường thầm nghĩ. “Ở độ tuổi của họ vốn nên là như vậy - vừa học, vừa vui chơi, làm điều mình thích. Không gò ép, không u sầu.”

Bình luận

Nhìn dáng vẻ mải mê kia, Lâm Hải Đường thầm nghĩ. “Ở độ tuổi của họ vốn nên là như vậy - vừa học, vừa vui chơi, làm điều mình thích. Không gò ép, không u sầu.”

Rồi bất giác, hình ảnh Vũ Thế Đình hiện về trong tâm trí. Ánh mắt trầm lắng chất chứa suy tư không phù hợp với độ tuổi mới lớn này, vẻ ngoài ít cười, lặng lẽ và xa cách. “Giá mà Thế Đình cũng có thể sống như vậy thì tốt biết mấy.”

Bình luận

Rồi bất giác, hình ảnh Vũ Thế Đình hiện về trong tâm trí. Ánh mắt trầm lắng chất chứa suy tư không phù hợp với độ tuổi mới lớn này, vẻ ngoài ít cười, lặng lẽ và xa cách. “Giá mà Thế Đình cũng có thể sống như vậy thì tốt biết mấy.”

Trong khi đó, Đặng Đình An tuy tập trung vào game nhưng chẳng hề vô tâm với xung quanh. Cậu đã sớm nhận ra ánh nhìn chăm chú đặt trên mình. Ngay lúc nhân vật trên màn hình bị hạ gục, màn hình lóe xám, Đặng Đình An thở dài khe khẽ rồi quay đầu sang.

Bình luận

Trong khi đó, Đặng Đình An tuy tập trung vào game nhưng chẳng hề vô tâm với xung quanh. Cậu đã sớm nhận ra ánh nhìn chăm chú đặt trên mình. Ngay lúc nhân vật trên màn hình bị hạ gục, màn hình lóe xám, Đặng Đình An thở dài khe khẽ rồi quay đầu sang.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Bình luận

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Lâm Hải Đường giật mình một thoáng, nhưng cô không né tránh mà chỉ hỏi nhỏ. “Sao vậy?”

Bình luận

Lâm Hải Đường giật mình một thoáng, nhưng cô không né tránh mà chỉ hỏi nhỏ. “Sao vậy?”

Đặng Đình An nhướng mày, giọng mang theo chút trêu chọc. “Câu này lẽ ra tôi phải hỏi cậu mới đúng.”

Bình luận

Đặng Đình An nhướng mày, giọng mang theo chút trêu chọc. “Câu này lẽ ra tôi phải hỏi cậu mới đúng.”

“Hỏi gì cơ?” Lâm Hải Đường ngơ ngác.

Bình luận

“Hỏi gì cơ?” Lâm Hải Đường ngơ ngác.

“Cậu nhìn tôi làm gì?”

Bình luận

“Cậu nhìn tôi làm gì?”

Cô cắn nhẹ môi, cố giữ vẻ điềm tĩnh. “Thấy cậu chơi game nên muốn nhìn một xíu thôi.”

Bình luận

Cô cắn nhẹ môi, cố giữ vẻ điềm tĩnh. “Thấy cậu chơi game nên muốn nhìn một xíu thôi.”

“Muốn chơi thử không?” Cậu hỏi thẳng, giọng thản nhiên.

Bình luận

“Muốn chơi thử không?” Cậu hỏi thẳng, giọng thản nhiên.

Lâm Hải Đường vội lắc đầu. “Không. Mình không biết chơi.”

Bình luận

Lâm Hải Đường vội lắc đầu. “Không. Mình không biết chơi.”

Lúc này, nhân vật trong game đã “sống” lại. Đặng Đình An dời mắt về màn hình, tiếp tục thao tác. Nhưng bất giác cậu hạ điện thoại xuống thấp hơn, vừa tầm để Lâm Hải Đường có thể thấy rõ.

Bình luận

Lúc này, nhân vật trong game đã “sống” lại. Đặng Đình An dời mắt về màn hình, tiếp tục thao tác. Nhưng bất giác cậu hạ điện thoại xuống thấp hơn, vừa tầm để Lâm Hải Đường có thể thấy rõ.

Lâm Hải Đường nhìn thêm một lát, trò chơi ấy khá phức tạp, cô nhìn mà chẳng hiểu gì, chỉ thấy nhân vật di chuyển loáng thoáng trên màn hình nên chỉ đành lặng im vài giây rồi quay lên. Vừa hay, cửa lớp vang lên tiếng bước chân.

Bình luận

Lâm Hải Đường nhìn thêm một lát, trò chơi ấy khá phức tạp, cô nhìn mà chẳng hiểu gì, chỉ thấy nhân vật di chuyển loáng thoáng trên màn hình nên chỉ đành lặng im vài giây rồi quay lên. Vừa hay, cửa lớp vang lên tiếng bước chân.

Ái Vy và Vân Ánh trở vào lớp, tay cầm ly trà sữa và túi đồ ăn. Ái Vy vừa ngồi xuống đã thả mạnh một túi nylon to đầy hạt hướng dương lên bàn.

Bình luận

Ái Vy và Vân Ánh trở vào lớp, tay cầm ly trà sữa và túi đồ ăn. Ái Vy vừa ngồi xuống đã thả mạnh một túi nylon to đầy hạt hướng dương lên bàn.

“Nhà hảo tâm mang đồ tiếp tế đến đây.”

Bình luận

“Nhà hảo tâm mang đồ tiếp tế đến đây.”

Vân Ánh và Gia Hân lập tức quay xuống, bốn cô bạn ríu rít thảo luận thêm về mấy đề toán, vừa nói vừa chọc phá nhau.

Bình luận

Vân Ánh và Gia Hân lập tức quay xuống, bốn cô bạn ríu rít thảo luận thêm về mấy đề toán, vừa nói vừa chọc phá nhau.

Đột nhiên, ngay trước mặt Ái Vy xuất hiện một bàn tay lạ hoắc, nhanh như chớp vốc nguyên một nắm hạt hướng dương từ túi nylon.

Bình luận

Đột nhiên, ngay trước mặt Ái Vy xuất hiện một bàn tay lạ hoắc, nhanh như chớp vốc nguyên một nắm hạt hướng dương từ túi nylon.

“Này!” Ái Vy hét toáng lên, định vung tay đánh. Nhưng người kia nhanh nhẹn tránh đi, quay lưng bỏ chạy mất hút với nắm hạt trong tay.

Bình luận

“Này!” Ái Vy hét toáng lên, định vung tay đánh. Nhưng người kia nhanh nhẹn tránh đi, quay lưng bỏ chạy mất hút với nắm hạt trong tay.

“Thái Duy Nam!!!”

Bình luận

“Thái Duy Nam!!!”

Anh chàng vừa chạy vừa cười sằng sặc, mặc cho phía sau là tiếng mắng chửi oang oang của Ái Vy.

Bình luận

Anh chàng vừa chạy vừa cười sằng sặc, mặc cho phía sau là tiếng mắng chửi oang oang của Ái Vy.

“Thái Duy Nam! Đứng lại! Tôi mà bắt được thì cậu chết chắc!”

Bình luận

“Thái Duy Nam! Đứng lại! Tôi mà bắt được thì cậu chết chắc!”

Có mấy cậu bạn còn chạy theo bắt tên lớp trưởng đang nghịch phá lại giúp Ái Vy, cả lớp thấy cảnh này cũng không nhịn được, ai nấy đều cười lớn không thôi.

Bình luận

Có mấy cậu bạn còn chạy theo bắt tên lớp trưởng đang nghịch phá lại giúp Ái Vy, cả lớp thấy cảnh này cũng không nhịn được, ai nấy đều cười lớn không thôi.

.....

Bình luận

.....

Buổi học trôi qua trong tiếng giảng bài xen lẫn những tiếng cười khúc khích.

Bình luận

Buổi học trôi qua trong tiếng giảng bài xen lẫn những tiếng cười khúc khích.

Đến tiết cuối cùng, tiếng chuông vang lên, mọi người bắt đầu có chút xao nhãng. Thầy Trần Minh - giáo viên Toán kiêm chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, gõ nhẹ thước vào bàn. Âm thanh vang lên giòn giã.

Bình luận

Đến tiết cuối cùng, tiếng chuông vang lên, mọi người bắt đầu có chút xao nhãng. Thầy Trần Minh - giáo viên Toán kiêm chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, gõ nhẹ thước vào bàn. Âm thanh vang lên giòn giã.

“Lớp trật tự nào.”

Bình luận

“Lớp trật tự nào.”

Âm thanh xôn xao lập tức lắng xuống.

Bình luận

Âm thanh xôn xao lập tức lắng xuống.

“Cuối tuần sau, lớp sẽ có bài kiểm tra giữa kỳ môn Toán. Nội dung bao gồm toàn bộ bài đã học từ đầu năm đến giờ. Các em tranh thủ ôn tập nhé.”

Bình luận

“Cuối tuần sau, lớp sẽ có bài kiểm tra giữa kỳ môn Toán. Nội dung bao gồm toàn bộ bài đã học từ đầu năm đến giờ. Các em tranh thủ ôn tập nhé.”

Vừa dứt lời, cả lớp đồng loạt nhao nhao.

Bình luận

Vừa dứt lời, cả lớp đồng loạt nhao nhao.

“Thầy ơi, bài nhiều quá!”

Bình luận

“Thầy ơi, bài nhiều quá!”

“Có giới hạn thêm không thầy.”

Bình luận

“Có giới hạn thêm không thầy.”

“Thầy ơi, tha cho bọn em đi mà...”

Bình luận

“Thầy ơi, tha cho bọn em đi mà...”

Âm thanh hỗn loạn vang khắp phòng, như sóng trào dâng.

Bình luận

Âm thanh hỗn loạn vang khắp phòng, như sóng trào dâng.

Thầy Trần Minh bật cười, khoát tay. “Than thở thì vẫn vậy thôi, tốt nhất là lo mà học đi.”

Bình luận

Thầy Trần Minh bật cười, khoát tay. “Than thở thì vẫn vậy thôi, tốt nhất là lo mà học đi.”


Truyện tương tự

Bình luận