Mộc thức dậy như mọi ngày — mở mắt, hít sâu không khí ẩm của sương rừng, và ngỡ rằng Phu Tử đang nhóm trà bên bếp lửa.
Bình luận
Mộc thức dậy như mọi ngày — mở mắt, hít sâu không khí ẩm của sương rừng, và ngỡ rằng Phu Tử đang nhóm trà bên bếp lửa.
Nhưng chỉ có tro nguội.
Bình luận
Nhưng chỉ có tro nguội.
Trên bệ đá nơi ông thường ngồi, là một túi gấm màu tro tím, thêu hình cánh chim đan trong mây, và một mảnh giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc:
Bình luận
Trên bệ đá nơi ông thường ngồi, là một túi gấm màu tro tím, thêu hình cánh chim đan trong mây, và một mảnh giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc:
"Chỉ mở khi ngươi đã phục quốc thành công.
Bình luận
"Chỉ mở khi ngươi đã phục quốc thành công.
Giờ ngươi đã học được bản lĩnh phục quốc nên không còn cần ta nữa. Chỉ xuống núi khi tròn 20 tuổi.“
Bình luận
Giờ ngươi đã học được bản lĩnh phục quốc nên không còn cần ta nữa. Chỉ xuống núi khi tròn 20 tuổi.“
Phu Tử
Bình luận
Phu Tử
Mộc đứng lặng người. Gió rừng thổi bay tàn tro, bay cả vài nhành tóc dài của cậu.
Bình luận
Mộc đứng lặng người. Gió rừng thổi bay tàn tro, bay cả vài nhành tóc dài của cậu.
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh người đàn ông trung niên dáng người trung bình, mắt sâu thăm thẳm, luôn mặc áo chùm đầu, tay cầm nhành trúc mà hạ đo ván cậu bao lần. Phu Tử chưa từng kể mình đến từ đâu, cũng không hề có dấu hiệu già đi theo năm tháng.
Bình luận
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh người đàn ông trung niên dáng người trung bình, mắt sâu thăm thẳm, luôn mặc áo chùm đầu, tay cầm nhành trúc mà hạ đo ván cậu bao lần. Phu Tử chưa từng kể mình đến từ đâu, cũng không hề có dấu hiệu già đi theo năm tháng.
Một thoáng, Mộc lờ mờ một suy nghĩ: “Không lẽ… ông là hóa thân của hồn thiêng đất Việt, đến để dạy ta cách dựng lại giang sơn?”
Bình luận
Một thoáng, Mộc lờ mờ một suy nghĩ: “Không lẽ… ông là hóa thân của hồn thiêng đất Việt, đến để dạy ta cách dựng lại giang sơn?”
Cậu siết chặt túi gấm, rồi cẩn thận bỏ vào trong áo, sát tim.
Bình luận
Cậu siết chặt túi gấm, rồi cẩn thận bỏ vào trong áo, sát tim.
Trời vừa vào thu. Những đám mây xám trườn thấp như bụng thú săn mồi. Dưới chân núi, làng trại của lũ trẻ mồ côi bắt đầu bị quân lính Triệu lùng sục, đốt phá từng chòi nhỏ giữa rừng.
Bình luận
Trời vừa vào thu. Những đám mây xám trườn thấp như bụng thú săn mồi. Dưới chân núi, làng trại của lũ trẻ mồ côi bắt đầu bị quân lính Triệu lùng sục, đốt phá từng chòi nhỏ giữa rừng.
Một thằng nhỏ hớt hải chạy lên núi, ngã dúi dụi trước căn lều Mộc đang trú. Mặt cậu bé nhem nhuốc tro, tay run run:
Bình luận
Một thằng nhỏ hớt hải chạy lên núi, ngã dúi dụi trước căn lều Mộc đang trú. Mặt cậu bé nhem nhuốc tro, tay run run:
“Mộc ca! Quân Triệu đang lùng sục, bọn nó sắp tìm ra làng rồi. Mọi người đã vào chỗ ẩn nấp sẵn sàng đánh du kích với chúng nó.”
Bình luận
“Mộc ca! Quân Triệu đang lùng sục, bọn nó sắp tìm ra làng rồi. Mọi người đã vào chỗ ẩn nấp sẵn sàng đánh du kích với chúng nó.”
Không kịp suy nghĩ, Mộc xách theo thanh côn gỗ, khoác chiếc áo tơi, lao xuống sườn núi. Nói với bé Mễ:
Bình luận
Không kịp suy nghĩ, Mộc xách theo thanh côn gỗ, khoác chiếc áo tơi, lao xuống sườn núi. Nói với bé Mễ:
“Muội ở nhà trông nhà, ta đi mấy hôm rồi về.” Mễ khẽ gật đầu.
Bình luận
“Muội ở nhà trông nhà, ta đi mấy hôm rồi về.” Mễ khẽ gật đầu.
“Thiếu gia bảo trọng.”
Bình luận
“Thiếu gia bảo trọng.”
Bé Mễ đứng từ xa nhìn về phía bóng lưng Mộc dần khuất sau rặng cây.
Bình luận
Bé Mễ đứng từ xa nhìn về phía bóng lưng Mộc dần khuất sau rặng cây.
Dưới chân núi là một mảng cháy đen. Một vài túp lều bị san phẳng, khói còn lảng vảng. Nhưng không thấy xác.
Bình luận
Dưới chân núi là một mảng cháy đen. Một vài túp lều bị san phẳng, khói còn lảng vảng. Nhưng không thấy xác.
Lũ trẻ… đã chạy vào khe Đá Vôi – một khu rừng rậm rạp mà chỉ những ai từng ở đây mới biết đường vào. Mộc lần theo dấu chân bùn, bám theo vết gãy của cành cây. Một hồi lâu sau, cậu nghe thấy tiếng sột soạt của đám trẻ con trốn trong bụi tre, tay lăm lăm que củi.
Bình luận
Lũ trẻ… đã chạy vào khe Đá Vôi – một khu rừng rậm rạp mà chỉ những ai từng ở đây mới biết đường vào. Mộc lần theo dấu chân bùn, bám theo vết gãy của cành cây. Một hồi lâu sau, cậu nghe thấy tiếng sột soạt của đám trẻ con trốn trong bụi tre, tay lăm lăm que củi.
“Là Mộc ca!”
Bình luận
“Là Mộc ca!”
Đám trẻ lao ra, bao quanh cậu như một đàn chim lạc mẹ vừa tìm thấy tổ. Đứa nhỏ nhất khóc hu hu:
Bình luận
Đám trẻ lao ra, bao quanh cậu như một đàn chim lạc mẹ vừa tìm thấy tổ. Đứa nhỏ nhất khóc hu hu:
“Tụi nó nói ai không khai chỗ giấu ‘giặc con’ thì chặt tay… Nhưng tụi em không nói gì đâu! Tụi em đâu phải giặc!? Em canh lúc chúng nó không để ý lén chạy về báo động mọi người trốn vào rừng”
Bình luận
“Tụi nó nói ai không khai chỗ giấu ‘giặc con’ thì chặt tay… Nhưng tụi em không nói gì đâu! Tụi em đâu phải giặc!? Em canh lúc chúng nó không để ý lén chạy về báo động mọi người trốn vào rừng”
Mộc quỳ xuống, ôm lấy từng đứa, nhìn gương mặt lấm lem và run rẩy của bọn nhỏ, cảm thấy tim nhói lên.
Bình luận
Mộc quỳ xuống, ôm lấy từng đứa, nhìn gương mặt lấm lem và run rẩy của bọn nhỏ, cảm thấy tim nhói lên.
“Làm tốt lắm Các em không phải giặc. Các em là người giữ đất này.”
Bình luận
“Làm tốt lắm Các em không phải giặc. Các em là người giữ đất này.”
Cậu đứng dậy, dõng dạc nói:
Bình luận
Cậu đứng dậy, dõng dạc nói:
“Nếu chúng ta bị xem là giặc… thì hãy thành giặc thật sự! Giặc để bảo vệ nhà. Giặc để không ai còn dám lấy bếp lửa của mình nữa.”
Bình luận
“Nếu chúng ta bị xem là giặc… thì hãy thành giặc thật sự! Giặc để bảo vệ nhà. Giặc để không ai còn dám lấy bếp lửa của mình nữa.”
Gió đêm mang theo mùi tro khét.
Bình luận
Gió đêm mang theo mùi tro khét.
Dưới chân núi, binh lính Triệu tiến tiến vào rầm rập ánh đuốc sáng cả một góc rừng, giày sắt giẫm lên rễ cây mục. Gã tướng chỉ huy—mặt lạnh, mắt hẹp, rút gươm, thì thầm ra lệnh:
Bình luận
Dưới chân núi, binh lính Triệu tiến tiến vào rầm rập ánh đuốc sáng cả một góc rừng, giày sắt giẫm lên rễ cây mục. Gã tướng chỉ huy—mặt lạnh, mắt hẹp, rút gươm, thì thầm ra lệnh:
“Không cần bắt sống. Cứ thiêu sạch là được.”
Bình luận
“Không cần bắt sống. Cứ thiêu sạch là được.”
Tàn bạo, như mọi lần.
Bình luận
Tàn bạo, như mọi lần.
Bọn lính lầm lũi tiến vào… nhưng thôn trại trống hoác. Không lửa, không khói, không một dấu chân người. Chỉ có những túp lều rách nát như đã bị bỏ hoang từ lâu, vài bãi tro nguội, và dây bầu leo rũ rượi trên giàn.
Bình luận
Bọn lính lầm lũi tiến vào… nhưng thôn trại trống hoác. Không lửa, không khói, không một dấu chân người. Chỉ có những túp lều rách nát như đã bị bỏ hoang từ lâu, vài bãi tro nguội, và dây bầu leo rũ rượi trên giàn.
Tên lính do thám quay lại, lắc đầu:
Bình luận
Tên lính do thám quay lại, lắc đầu:
“Không có ai, tướng quân. Không một đứa nhỏ nào cả. Chúng rút rồi.”
Bình luận
“Không có ai, tướng quân. Không một đứa nhỏ nào cả. Chúng rút rồi.”
Gã tướng rít lên:
Bình luận
Gã tướng rít lên:
“Trốn đâu được? Cứ thiêu sạch chỗ này. Mấy đứa con nít thì sống sao nổi ngoài rừng?”
Bình luận
“Trốn đâu được? Cứ thiêu sạch chỗ này. Mấy đứa con nít thì sống sao nổi ngoài rừng?”
Gươm chỉ về phía chòi tranh, ngọn đuốc bị ném xuống, lửa bắt đầu lan. Nhưng đúng lúc đó—
Bình luận
Gươm chỉ về phía chòi tranh, ngọn đuốc bị ném xuống, lửa bắt đầu lan. Nhưng đúng lúc đó—
Đoàng! Một tiếng nổ bụp khô khốc vang lên. Một tên lính bị dây rừng cuốn vào cổ, treo lủng lẳng như con heo rừng mắc bẫy. Trước khi cả toán kịp phản ứng, từ bụi cây rậm rạp hai bên, mưa đá, ná, bùi nhùi cháy, rắn, bọ cạp độc và tổ ong trút xuống như một cơn mưa quái dị.
Bình luận
Đoàng! Một tiếng nổ bụp khô khốc vang lên. Một tên lính bị dây rừng cuốn vào cổ, treo lủng lẳng như con heo rừng mắc bẫy. Trước khi cả toán kịp phản ứng, từ bụi cây rậm rạp hai bên, mưa đá, ná, bùi nhùi cháy, rắn, bọ cạp độc và tổ ong trút xuống như một cơn mưa quái dị.
Có đứa hét:
Bình luận
Có đứa hét:
“Bẫy! Là bẫy!”
Bình luận
“Bẫy! Là bẫy!”
Nhưng đã quá muộn. Một tên khác trượt chân rơi vào hố sâu lót chông tre nhọn, máu phun tung tóe. Một gã hoảng loạn quay đầu chạy thì vướng vào dây giật, khiến bóng nước lẫn phân gà đổ ập lên mặt, mùi hôi làm gã nôn thốc.
Bình luận
Nhưng đã quá muộn. Một tên khác trượt chân rơi vào hố sâu lót chông tre nhọn, máu phun tung tóe. Một gã hoảng loạn quay đầu chạy thì vướng vào dây giật, khiến bóng nước lẫn phân gà đổ ập lên mặt, mùi hôi làm gã nôn thốc.
Từ trên cây, một giọng trẻ con vang lên—chất giọng của đứa nhỏ nhưng rắn như sắt:
Bình luận
Từ trên cây, một giọng trẻ con vang lên—chất giọng của đứa nhỏ nhưng rắn như sắt:
“Đây là đất của tụi tao.
Bình luận
“Đây là đất của tụi tao.
Không được phép đốt. Không được phép xâm.
Bình luận
Không được phép đốt. Không được phép xâm.
Muốn giành thì đánh đi.”
Bình luận
Muốn giành thì đánh đi.”
Mộc đứng trên một gờ đá cao, quan sát toàn cảnh bằng ống trúc rỗng, tay siết chặt thanh côn gỗ.
Bình luận
Mộc đứng trên một gờ đá cao, quan sát toàn cảnh bằng ống trúc rỗng, tay siết chặt thanh côn gỗ.
“Đừng hạ sát ai cả. Đánh cho chúng nó chạy là được. Hù là chính. Tổn thất càng ít, càng dễ bốc hơi.”
Bình luận
“Đừng hạ sát ai cả. Đánh cho chúng nó chạy là được. Hù là chính. Tổn thất càng ít, càng dễ bốc hơi.”
Từ dưới rừng, tiếng hú nhỏ vang lên—tín hiệu rút. Lũ trẻ tỏa về ba hướng, chân bước không gây tiếng động. Trận địa hỗn loạn phía dưới còn để lại hơn chục tên lính Triệu nằm la liệt, bẩn thỉu, thương tích nhẹ, và hoảng loạn cực độ.
Bình luận
Từ dưới rừng, tiếng hú nhỏ vang lên—tín hiệu rút. Lũ trẻ tỏa về ba hướng, chân bước không gây tiếng động. Trận địa hỗn loạn phía dưới còn để lại hơn chục tên lính Triệu nằm la liệt, bẩn thỉu, thương tích nhẹ, và hoảng loạn cực độ.
Bọn chúng không ngờ... một đám trẻ con chân đất, đầu trần lại có thể tổ chức phục kích bài bản như vậy.
Bình luận
Bọn chúng không ngờ... một đám trẻ con chân đất, đầu trần lại có thể tổ chức phục kích bài bản như vậy.
Đêm xuống. Lửa đã tắt. Cả toán lính Triệu phải rút lui, bỏ lại vết cháy lưng chừng sườn đồi.
Bình luận
Đêm xuống. Lửa đã tắt. Cả toán lính Triệu phải rút lui, bỏ lại vết cháy lưng chừng sườn đồi.
Mộc quay về rừng, nhìn đám nhóc đang cười rúc rích quanh đống lửa nhỏ. Một đứa mút ngón tay dính nhựa chuối, khoe:
Bình luận
Mộc quay về rừng, nhìn đám nhóc đang cười rúc rích quanh đống lửa nhỏ. Một đứa mút ngón tay dính nhựa chuối, khoe:
“Em bắn trúng đầu tên đội mũ sắt á, còn nghe ‘bốp’ một tiếng!”
Bình luận
“Em bắn trúng đầu tên đội mũ sắt á, còn nghe ‘bốp’ một tiếng!”
Mộc không cười. Cậu chỉ ngồi xuống, nhìn vòng sáng lửa rọi lên đôi mắt trong veo của bọn nhỏ. Ánh mắt ấy… không còn là ánh mắt của những đứa trẻ mồ côi nữa. Mà là của những người canh giữ rừng, giữ đất, giữ cho nhau.
Bình luận
Mộc không cười. Cậu chỉ ngồi xuống, nhìn vòng sáng lửa rọi lên đôi mắt trong veo của bọn nhỏ. Ánh mắt ấy… không còn là ánh mắt của những đứa trẻ mồ côi nữa. Mà là của những người canh giữ rừng, giữ đất, giữ cho nhau.
Mộc dẫn lũ trẻ quay lại bãi đất hoang gần sông, nơi từng đốt trại tạm. Bằng kiến thức học từ Phu Tử và kinh nghiệm sinh tồn, cậu tổ chức dựng lại khu căn cứ:
Bình luận
Mộc dẫn lũ trẻ quay lại bãi đất hoang gần sông, nơi từng đốt trại tạm. Bằng kiến thức học từ Phu Tử và kinh nghiệm sinh tồn, cậu tổ chức dựng lại khu căn cứ:
Dựng nhà tre thấp, mái lá thấp để tránh phát hiện. Đào rãnh nước ngầm, dẫn nước mưa để sinh hoạt. Dạy lũ trẻ cách bẫy thú nhỏ, trồng rau rừng, làm bùi nhùi đánh lửa, và luyện tay gậy. Thu nạp thêm nhiều đứa trẻ lang thang đến gia nhập. Cuối cùng cả đám xây dựng được một hệ thống địa đạo dưới lòng đất.
Bình luận
Dựng nhà tre thấp, mái lá thấp để tránh phát hiện. Đào rãnh nước ngầm, dẫn nước mưa để sinh hoạt. Dạy lũ trẻ cách bẫy thú nhỏ, trồng rau rừng, làm bùi nhùi đánh lửa, và luyện tay gậy. Thu nạp thêm nhiều đứa trẻ lang thang đến gia nhập. Cuối cùng cả đám xây dựng được một hệ thống địa đạo dưới lòng đất.
Chiều chiều, Mộc dựng trận giả:
Bình luận
Chiều chiều, Mộc dựng trận giả:
“Giặc đánh từ Đông, thì lui Tây. Lùa về khe Đá Vôi. Ai bị đánh chết thì ngồi ra một bên, không được cười!”
Bình luận
“Giặc đánh từ Đông, thì lui Tây. Lùa về khe Đá Vôi. Ai bị đánh chết thì ngồi ra một bên, không được cười!”
Cả đám trẻ rào rào gào thét, dùng cờ lau làm vũ khí, như lũ lính nhí – có đứa gắn thêm lông gà, có đứa tô mặt mực đen, tung hoành dưới tán rừng rậm rạp. Có đứa còn dõng dạc nói:
Bình luận
Cả đám trẻ rào rào gào thét, dùng cờ lau làm vũ khí, như lũ lính nhí – có đứa gắn thêm lông gà, có đứa tô mặt mực đen, tung hoành dưới tán rừng rậm rạp. Có đứa còn dõng dạc nói:
“Sau này em sẽ như ông Gióng, vụt cho lũ giặc cút khỏi đất Việt.”
Bình luận
“Sau này em sẽ như ông Gióng, vụt cho lũ giặc cút khỏi đất Việt.”
Cả đám cười phá lên.
Bình luận
Cả đám cười phá lên.
Mộc – khi ấy, không chỉ là một người sống sót.
Bình luận
Mộc – khi ấy, không chỉ là một người sống sót.
Cậu là một ngọn cờ nhỏ, đang được cắm lên mảnh đất đen thui mà kẻ thù từng giày xéo.
Bình luận
Cậu là một ngọn cờ nhỏ, đang được cắm lên mảnh đất đen thui mà kẻ thù từng giày xéo.
Khi thấy đám trẻ đã vững vàng, lương thực tạm ổn, trận địa an toàn, Mộc chuẩn bị trở về căn cứ trên núi.
Bình luận
Khi thấy đám trẻ đã vững vàng, lương thực tạm ổn, trận địa an toàn, Mộc chuẩn bị trở về căn cứ trên núi.
Không ai biết đó sẽ là lần cuối cậu thấy nơi ấy yên ổn.
Bình luận
Không ai biết đó sẽ là lần cuối cậu thấy nơi ấy yên ổn.
Trong khi đó, ở căn cứ trên núi — nơi từng là nơi trú ngụ của Mộc và bé Mễ, cô bé đang lúi húi nấu cháo cá và vo gạo, đôi tay nhỏ nhắn loay hoay bên bếp.
Bình luận
Trong khi đó, ở căn cứ trên núi — nơi từng là nơi trú ngụ của Mộc và bé Mễ, cô bé đang lúi húi nấu cháo cá và vo gạo, đôi tay nhỏ nhắn loay hoay bên bếp.
Trời vừa chớm chiều. Chim rừng bay thấp. Cô ngẩng đầu, tưởng nghe tiếng bước chân quen thuộc — nhưng là tiếng người lạ.
Bình luận
Trời vừa chớm chiều. Chim rừng bay thấp. Cô ngẩng đầu, tưởng nghe tiếng bước chân quen thuộc — nhưng là tiếng người lạ.
Năm người phụ nữ bước vào. Tất cả đều mặc trang phục lạ – váy dài, giáp da đen ánh tím, tóc búi cao kiểu chiến binh. Một người trong số đó — mặt lạnh như băng, tóc trắng pha xanh, nhìn chăm chăm vào tấm ngọc bội hình hoa sen đang đung đưa bên cổ Mễ.
Bình luận
Năm người phụ nữ bước vào. Tất cả đều mặc trang phục lạ – váy dài, giáp da đen ánh tím, tóc búi cao kiểu chiến binh. Một người trong số đó — mặt lạnh như băng, tóc trắng pha xanh, nhìn chăm chăm vào tấm ngọc bội hình hoa sen đang đung đưa bên cổ Mễ.
Cô bé chưa kịp phản ứng, thì cả nhóm quỳ xuống, tay chắp ngang trán.
Bình luận
Cô bé chưa kịp phản ứng, thì cả nhóm quỳ xuống, tay chắp ngang trán.
"Khởi bẩm quận chúa. Chúng thần đến để đưa người hồi cung."
Bình luận
"Khởi bẩm quận chúa. Chúng thần đến để đưa người hồi cung."
Mễ sững người.
Bình luận
Mễ sững người.
“Quận... gì cơ?”
Bình luận
“Quận... gì cơ?”
Một người trong nhóm – có lẽ là thủ lĩnh – bước lên, khom người đáp:
Bình luận
Một người trong nhóm – có lẽ là thủ lĩnh – bước lên, khom người đáp:
"Chúng tôi là cận vệ của Nữ Vương Tây Lĩnh Quốc. Quốc gia ấy nằm tận phía biên giới Tây của Âu Lạc, là nơi nữ nhi nắm quyền, độc lập đã lâu đời."
Bình luận
"Chúng tôi là cận vệ của Nữ Vương Tây Lĩnh Quốc. Quốc gia ấy nằm tận phía biên giới Tây của Âu Lạc, là nơi nữ nhi nắm quyền, độc lập đã lâu đời."
Mễ nhíu mày:
Bình luận
Mễ nhíu mày:
"Tây Lĩnh Quốc? Chưa từng nghe nhắc tới."
Bình luận
"Tây Lĩnh Quốc? Chưa từng nghe nhắc tới."
Người cận vệ kia gật đầu, giọng trầm xuống như kể lại một lời thề cổ xưa:
Bình luận
Người cận vệ kia gật đầu, giọng trầm xuống như kể lại một lời thề cổ xưa:
"Chúng tôi là một nhánh hậu duệ của những người con đi theo Tiên Nữ thuở xưa. Trong huyết thống của chúng tôi có giao ước với hoàng tộc Âu Lạc, để cùng nhau giữ gìn sự cân bằng nơi biên giới."
Bình luận
"Chúng tôi là một nhánh hậu duệ của những người con đi theo Tiên Nữ thuở xưa. Trong huyết thống của chúng tôi có giao ước với hoàng tộc Âu Lạc, để cùng nhau giữ gìn sự cân bằng nơi biên giới."
"Vậy thì... tôi có quan hệ gì với các người?"
Bình luận
"Vậy thì... tôi có quan hệ gì với các người?"
Người cận vệ chắp tay, đáp rành rọt:
Bình luận
Người cận vệ chắp tay, đáp rành rọt:
"Công chúa Thi Linh – tức em gái Nữ Vương hiện tại – chính là thân mẫu của tiểu thư. Nói cách khác, người là huyết mạch hoàng gia của Tây Lĩnh Quốc. Tấm ngọc bội sen trên cổ Người là vật chỉ truyền cho người mang huyết thống nữ vương, bị thất lạc khi cuộc chiến nổ ra.”
Bình luận
"Công chúa Thi Linh – tức em gái Nữ Vương hiện tại – chính là thân mẫu của tiểu thư. Nói cách khác, người là huyết mạch hoàng gia của Tây Lĩnh Quốc. Tấm ngọc bội sen trên cổ Người là vật chỉ truyền cho người mang huyết thống nữ vương, bị thất lạc khi cuộc chiến nổ ra.”
Mễ nghi ngờ, chống cự. Đất dưới chân nứt ra khi cô vô thức tung một luồng sóng lực hất văng cả ba người.
Bình luận
Mễ nghi ngờ, chống cự. Đất dưới chân nứt ra khi cô vô thức tung một luồng sóng lực hất văng cả ba người.
Nhưng khi người cầm đầu nói:
Bình luận
Nhưng khi người cầm đầu nói:
"Nếu Quận Chúa không theo, bọn ta buộc phải thiêu hủy nơi này và trừ khử những kẻ sống cùng Người. Bao gồm… cả thiếu gia của Người."
Bình luận
"Nếu Quận Chúa không theo, bọn ta buộc phải thiêu hủy nơi này và trừ khử những kẻ sống cùng Người. Bao gồm… cả thiếu gia của Người."
Cô bé sững người, đứng khựng lại.
Bình luận
Cô bé sững người, đứng khựng lại.
Cuối cùng, cô miễn cưỡng đồng ý. Nhưng trước khi rời đi, cô chỉ xin một điều:
Bình luận
Cuối cùng, cô miễn cưỡng đồng ý. Nhưng trước khi rời đi, cô chỉ xin một điều:
"Cho ta được nhìn lại nơi này… lần cuối."
Bình luận
"Cho ta được nhìn lại nơi này… lần cuối."
Cô đi quanh căn bếp, vuốt mái nhà bằng cỏ tranh do chính tay Mộc dựng, ngồi xuống nơi hai người hay ăn cơm, lấy mảnh gỗ khắc vài chữ vào cây cột gỗ nơi hai người từng đo chiều cao.
Bình luận
Cô đi quanh căn bếp, vuốt mái nhà bằng cỏ tranh do chính tay Mộc dựng, ngồi xuống nơi hai người hay ăn cơm, lấy mảnh gỗ khắc vài chữ vào cây cột gỗ nơi hai người từng đo chiều cao.
Mộc về tới căn cứ lúc hoàng hôn.
Bình luận
Mộc về tới căn cứ lúc hoàng hôn.
Bếp vẫn còn khói. Cơm vừa chín. Căn nhà sạch tinh như có ai vừa dọn. Nhưng… vắng lặng.
Bình luận
Bếp vẫn còn khói. Cơm vừa chín. Căn nhà sạch tinh như có ai vừa dọn. Nhưng… vắng lặng.
“Mễ?”
Bình luận
“Mễ?”
Không tiếng trả lời. Cậu chạy quanh nhà. Không có.
Bình luận
Không tiếng trả lời. Cậu chạy quanh nhà. Không có.
Chạy ra rừng. Không có.
Bình luận
Chạy ra rừng. Không có.
Lục cả khe núi. Không.
Bình luận
Lục cả khe núi. Không.
Rồi, trước cây cột gỗ, nơi hai người từng đùa rằng nếu cao thêm nữa sẽ “với tới mặt trời”, cậu thấy vài dòng chữ khắc vội, nét sâu như cào bằng móng tay:
Bình luận
Rồi, trước cây cột gỗ, nơi hai người từng đùa rằng nếu cao thêm nữa sẽ “với tới mặt trời”, cậu thấy vài dòng chữ khắc vội, nét sâu như cào bằng móng tay:
“Tìm muội thì đi về phía Tây.”
Bình luận
“Tìm muội thì đi về phía Tây.”
Gió cuốn mạnh. Cậu đứng im, đôi mắt tối lại.
Bình luận
Gió cuốn mạnh. Cậu đứng im, đôi mắt tối lại.
Một lần nữa, cậu bị bỏ lại. Một lần nữa, người thân lại bị cướp đi.
Bình luận
Một lần nữa, cậu bị bỏ lại. Một lần nữa, người thân lại bị cướp đi.
Mộc siết chặt tay, quay về nhà, rút thanh đao gỗ trên vách – thứ đầu tiên Phu Tử từng trao.
Bình luận
Mộc siết chặt tay, quay về nhà, rút thanh đao gỗ trên vách – thứ đầu tiên Phu Tử từng trao.