Ở trước một gian điện thờ nọ, bà Cam đang quỳ rạp người, kính cẩn dâng lễ bằng cả hai tay, giọng nghẹn ngào:
Bình luận
"Thầy ơi… hu hu… thầy giúp con với!... hic… Ngày trước thầy bảo con bé có khi không qua được 12 tuổi…hic… con cũng chỉ dám hi vọng thôi… hu hu… nhưng cái đứa đang ở nhà con bây giờ, nó không phải con bé… hu hu hu… con sợ lắm…"
Bình luận
Thấy chị gái cứ khóc lóc mà không nói năng rõ ràng cho ra đầu ra đũa, dì Canh - em gái bà Cam - liền đỡ lời:
Bình luận
"Mấy năm trước nhà chúng con có tới xin thầy quẻ số tử vi trọn đời của mấy đứa trẻ con trong nhà. Con bé Hân thầy bảo năm 12 tuổi nó có hạn, được thì được tất cả, mà mất là mất hết. Hôm trước nó theo chân đám trẻ trong xóm đi thả đèn Trung thu, không hiểu thế nào mà rơi xuống ao đầu xóm. Từ khi tỉnh lại nó cứ như người khác, trông đáng sợ lắm. Cái ao đấy thầy cũng biết ạ, năm ngoái có thằng bé đi mò ốc chết đuối. Cả nhà con sợ con Hân nó bị cái gì ám vào người."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đón lấy tờ giấy mỏng manh lại hơi sờn cũ, ông Tính cau mày. Nhà ông theo nghề từ thời ông cụ cố, truyền xuống đã hơn trăm năm. Lệ bất thành văn, trẻ con trong vùng cứ đến tuổi là bố mẹ chúng sẽ tới nhà thầy xin một lá số tử vi trọn đời. Nếu có vận có hạn lớn, thầy sẽ báo cho gia đình biết mà chú ý. Cũng không biết do trùng hợp hay thầy có bản lĩnh, mà phần lớn đều đúng cả. Nên dân vùng này tin thầy lắm.
Bình luận
Con bé Hân nhà Cam Hưng, làng trên xóm dưới làm gì có ai không biết. Ở cái thời này, chẳng ai giấu ai được chuyện gì. Từ khi sinh ra nó đã chậm chạp, ngờ nghệch, không giống đám bạn cùng lứa, bảo gì làm nấy, lầm lì ít nói lắm. Ấy thế mà sau lần ngã ao đấy, nó khác hẳn. Người ta đồn nhau: mắt nó gườm gườm, lại hay đảo trái đảo phải, có lúc vừa đi đường vừa lầm bà lầm bầm,... Nếu Hân mà biết, cô cũng chỉ có thể câm nín, chẳng biết giải thích thế nào. Cô không biết trước kia “Bảo Hân” thế nào, nên không giả vờ theo được. Mà một cô gái từ thời hiện đại, đột nhiên sống lại trong quá khứ mấy chục năm trước chắc chắn sẽ có những tò mò lạ lẫm, cái hôm cô lẩm bẩm trong miệng là do cô thấy xe công nông - xe chạy trên đường vừa ồn ào vừa xả khói liên tục, nên cô cũng chỉ cảm thán mấy câu kiểu chê trách ô nhiễm môi trường thôi, không ngờ lại bị người khác nhìn thấy rồi đồn đại linh tinh.
Bình luận
"Chuyện này của nhà Cam, cái khác tôi không nói đảm bảo, nhưng tôi chắc chắn đây là con gái bà, không sai được. Ngày trước lúc tôi xem tử vi cho nó, vì không biết nó qua được nạn không, nên không giải thích rõ, tránh cho bà đau lòng."
Bình luận
Bình luận
"Thôi tôi giải thích đơn giản thế này: con người sinh ra có ba hồn bảy vía. Ba hồn là Thai Quang, Sảng Linh và U Tinh. Con gái bà sau khi sinh, không biết vì lý do gì, hồn Sảng Linh bị lạc mất, thế nên nó phản ứng chậm chạp, ngờ nghệch hơn người khác. Phần hồn đi lạc này, lưu lạc bên ngoài, hấp thu tinh hoa trời đất, đã tự khai mở linh trí. Việc con gái bà tụ hội lại được đủ hồn đủ vía, chuyện này có lẽ là ý trời. Đây là duyên của nó, cũng là duyên của bà." Nói tới đây, ông Tính khẽ vuốt ve tờ lá số tử vi đang cầm. " Người xưa có câu Tái ông mất ngựa, nhờ họa mà lại được phúc. Gia đình cứ ngẫm lại lời tôi mà lo liệu cho thỏa đáng."
Bình luận
Bình luận
"Không phải, mấy chuyện ma quỷ mê tín thế này, bà đừng có nghe đồn vớ vẩn. Thế kỷ 21 rồi, làm gì còn ma quỷ gì nữa. Nhà tôi xem tử vi mấy đời, đều dựa vào thuật toán và khoa học, không phải mấy cái trò mê tín giả thần giả quỷ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Tôi đã dặn rồi đấy. Cái hồn Sảng Linh đi lạc nay mới về, tự bản thân nó đã khai linh trí, có nhận thức. Nếu nhà bà vẫn nghĩ nó còn ngờ nghệch như trước mà đối xử, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Duyên mẹ con của hai người rất dày, nhưng là duyên lành hay duyên ác, lại phụ thuộc vào bà. Tôi chỉ dặn thêm thế thôi, bà suy nghĩ kỹ."
Bình luận
Bình luận
Về đến nhà rồi, những lời của ông Tính vẫn còn văng vẳng bên tai. Thực lòng mà nói, bà Cam sợ ma, mà chắc đàn bà con gái ở thế hệ của bà đều thế cả. Người ngoài chỉ nghe đồn đãi, chứ mấy ngày con Hân ốm sốt mê man, bà Cam vẫn luôn ở bên cạnh túc trực chăm sóc. Lúc nó khóc nó cười rồi nói mớ khi mơ, bà điếng cả người, chỉ muốn tông cửa chạy mà chân không nhấc lên nổi vì sợ. Có lúc nó mở mắt nhìn bà, không nói gì, xong lại nhắm mắt ngủ tiếp. Mà bà để ý, mắt nó bây giờ vừa đen vừa sáng trong, chứ không lờ đờ như khi còn bé nữa.
Bình luận
Nếu là chuyện nhà khác, thôi thì tặc lưỡi mặc kệ, chứ chuyện nhà mình, bà Cam không buông được. Nhìn thế nào cũng vẫn thấy là con gái mình. Bỏ thì thương, vương thì tội. Lúc trước nó ngờ nghệch, người ác mồm bảo nhà bà sống ác nên đẻ con thiểu năng. Lúc ấy bà còn không bỏ, huống chi giờ đã nuôi mười mấy năm trong nhà. Đáng ra bà định tới nhà ông Tính từ lúc mới xảy ra chuyện, mà ông thầy đi vắng cả tháng tới hôm qua mới về. Bây giờ nghĩ lại lời thầy, bà lại thấy lo. Thời gian qua, vì sợ nên bà không dám gần gũi, tiếp xúc với con. Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, đề phòng, không biết có làm con bé hiểu lầm bà ghét bỏ nó hay không.
Bình luận
Không được, chuyện này bà phải nói rõ với ông Hưng. Ngày trước ông ấy ghét bỏ con gái, cho rằng nó không biết gì nên hết đánh lại chửi, lúc nào cũng treo trên mồm nào là “đồ ngu” với “cái loại ngu như mày”… Hồi bà mới sinh con Hân, ông ấy không như thế, thậm chí còn cưng chiều hơn so với hồi sinh thằng Lâm. Lúc ấy, ông ấy hay bế con bé đi chơi, gọi “con gái rượu của bố”, “con gái cưng ơi”… Còn không chê bẩn mà giặt tã cho con bé nữa. Nhưng từ khi nào mọi chuyện dần thay đổi? Hình như từ khi con gái lên 2 tuổi, nó ốm sốt một trận, sau đó càng lớn càng chậm chạp, gọi không thưa, hỏi không đáp. Ông Hưng sĩ diện lắm. Lúc trước khoe con nhiều bao nhiêu, thì từ khi đó cứ nghe ai nhắc con Hân là ông lại cáu bẳn bực bội. “Con gái tưởng xinh xắn đáng yêu, ai ngờ lại bị thiểu năng.” người ta cứ nói sau lưng ông thế. Suốt bao năm trời, ông ghét cái đứa nói xấu ông đã đành, lại ghét lây cả Hân vì tại nó mà ông bị người ta nói ra nói vào.