Vừa về đến khách sạn, Lưu Thiên Lãng đã ngay lập tức đẩy Tô Đông An lên phòng, còn dặn dò cô phải mau chóng tắm nước ấm. Hôm nay gió to lại lạnh, đi dạo lâu như vậy rất dễ bị trúng gió. Tô Đông An cười cậu lo lắng thái quá, cô đã ngần này tuổi chả lẽ lại không biết rồi cũng giục cậu mau trở về phòng tắm.
Bình luận
Vừa về đến khách sạn, Lưu Thiên Lãng đã ngay lập tức đẩy Tô Đông An lên phòng, còn dặn dò cô phải mau chóng tắm nước ấm. Hôm nay gió to lại lạnh, đi dạo lâu như vậy rất dễ bị trúng gió. Tô Đông An cười cậu lo lắng thái quá, cô đã ngần này tuổi chả lẽ lại không biết rồi cũng giục cậu mau trở về phòng tắm.
Tắm táp xong xuôi thì cũng đã hơn năm giờ, Tô Đông An nằm trên giường nhìn màn đêm đang dần bao trùm lấy thung lũng phía xa xa qua lớp cửa kính trong lúc chờ mọi người tắm. Rồi cô lại đưa mắt nhìn căn phòng đầy đủ tiện nghi này một vòng, khẽ buông tiếng thở dài.
Bình luận
Tắm táp xong xuôi thì cũng đã hơn năm giờ, Tô Đông An nằm trên giường nhìn màn đêm đang dần bao trùm lấy thung lũng phía xa xa qua lớp cửa kính trong lúc chờ mọi người tắm. Rồi cô lại đưa mắt nhìn căn phòng đầy đủ tiện nghi này một vòng, khẽ buông tiếng thở dài.
Vừa nãy, từ Kẹo Bông Gòn cô mới biết được số tiền mình phải đóng để tham gia chuyến dã ngoại này. Có thể số tiền đó đối với bố mẹ chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng với một đứa ở kiếp trước nghèo kiết xác như cô thì số tiền này đủ để cho cô ăn trong vòng nửa năm. Tiếc quá! Lúc đó, đáng lẽ ra cô phải dò hỏi chuyến đi này bao tiền mới phải, không thì, thà bố mẹ đưa hết số tiền đó cho cô còn có ích hơn.
Bình luận
Vừa nãy, từ Kẹo Bông Gòn cô mới biết được số tiền mình phải đóng để tham gia chuyến dã ngoại này. Có thể số tiền đó đối với bố mẹ chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng với một đứa ở kiếp trước nghèo kiết xác như cô thì số tiền này đủ để cho cô ăn trong vòng nửa năm. Tiếc quá! Lúc đó, đáng lẽ ra cô phải dò hỏi chuyến đi này bao tiền mới phải, không thì, thà bố mẹ đưa hết số tiền đó cho cô còn có ích hơn.
Mà ông trời đã ưu ái cho cô xuyên không, sao không buff* cho cô thêm vài kỹ năng nữa cơ chứ! Ví dụ như cho cô khả năng quay ngược thời gian. Không thì, cũng nên cho cô biết trước cốt truyện để cô có thể kiếm thêm chút đỉnh chứ! Ví dụ như mảnh đất nào có giá trong một vài năm tới, vùng nào sắp quy hoạch đô thị, hay là cổ phiếu công ty nào sắp tăng vọt...
Bình luận
Mà ông trời đã ưu ái cho cô xuyên không, sao không buff* cho cô thêm vài kỹ năng nữa cơ chứ! Ví dụ như cho cô khả năng quay ngược thời gian. Không thì, cũng nên cho cô biết trước cốt truyện để cô có thể kiếm thêm chút đỉnh chứ! Ví dụ như mảnh đất nào có giá trong một vài năm tới, vùng nào sắp quy hoạch đô thị, hay là cổ phiếu công ty nào sắp tăng vọt...
Giờ cô chẳng khác nào một nữ sinh cấp ba bình thường cả! Không xinh, không học giỏi, lại còn ăn bám bố mẹ nữa. Ài, cuộc đời thật bất công! Đến xuyên vào truyện tranh rồi mà vẫn chỉ là đứa con ghẻ của thế giới.
Bình luận
Giờ cô chẳng khác nào một nữ sinh cấp ba bình thường cả! Không xinh, không học giỏi, lại còn ăn bám bố mẹ nữa. Ài, cuộc đời thật bất công! Đến xuyên vào truyện tranh rồi mà vẫn chỉ là đứa con ghẻ của thế giới.
Dù buồn thì vẫn phải ăn, Tô Đông An theo chân mọi người di chuyển xuống nhà hàng. Tầm này cũng không còn sớm nên lúc họ xuống, hầu hết các bàn đều đã có người ngồi. Cả đám đến quầy buffet chọn món rồi đi vòng vòng, chọn đại một bàn còn trống và ngồi xuống.
Bình luận
Dù buồn thì vẫn phải ăn, Tô Đông An theo chân mọi người di chuyển xuống nhà hàng. Tầm này cũng không còn sớm nên lúc họ xuống, hầu hết các bàn đều đã có người ngồi. Cả đám đến quầy buffet chọn món rồi đi vòng vòng, chọn đại một bàn còn trống và ngồi xuống.
Ba người kia trò chuyện rôm rả về chuyến "thám hiểm" buổi chiều, thỉnh thoảng lại cười phá lên khi nói về một sự việc nào đó. Còn cô ngồi bên tập trung ăn uống, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên chăm chú lắng nghe.
Bình luận
Ba người kia trò chuyện rôm rả về chuyến "thám hiểm" buổi chiều, thỉnh thoảng lại cười phá lên khi nói về một sự việc nào đó. Còn cô ngồi bên tập trung ăn uống, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên chăm chú lắng nghe.
Sau khi ăn uống xong xuôi, thấy vẫn còn khá sớm nên cả đám kéo nhau ra phía sảnh khách ngồi nghỉ trong lúc đợi xe đến đón để di chuyển tới quảng trường thị xã - nơi tối nay nhà trường tổ chức hoạt động cắm lửa trại.
Bình luận
Sau khi ăn uống xong xuôi, thấy vẫn còn khá sớm nên cả đám kéo nhau ra phía sảnh khách ngồi nghỉ trong lúc đợi xe đến đón để di chuyển tới quảng trường thị xã - nơi tối nay nhà trường tổ chức hoạt động cắm lửa trại.
Kẹo Bông Gòn ngồi được vài phút thì không nhịn được nữa, lôi kéo cô bạn tóc nâu đứng dậy, đi tham quan khách sạn một vòng với mình. Sau cùng, cả hai quay về với bốn ly nước trên tay. Kẹo Bông Gòn đưa ly nước có màu cam nhạt giống sữa chua cho cô, hồ hởi nói:
Bình luận
Kẹo Bông Gòn ngồi được vài phút thì không nhịn được nữa, lôi kéo cô bạn tóc nâu đứng dậy, đi tham quan khách sạn một vòng với mình. Sau cùng, cả hai quay về với bốn ly nước trên tay. Kẹo Bông Gòn đưa ly nước có màu cam nhạt giống sữa chua cho cô, hồ hởi nói:
"An ơi, cậu uống cái này đi, ngon dã man luôn ấy. Nó là sữa chua kult kult gì mà có chứa hơn 6,5 tỉ con lợi khuẩn ấy. Tớ thấy anh nhân viên bảo vậy."
Bình luận
"An ơi, cậu uống cái này đi, ngon dã man luôn ấy. Nó là sữa chua kult kult gì mà có chứa hơn 6,5 tỉ con lợi khuẩn ấy. Tớ thấy anh nhân viên bảo vậy."
"Sữa chua Yakult?"
Bình luận
"Sữa chua Yakult?"
Kẹo Bông Gòn vỗ tay: "Đúng, đúng. Là nó đó."
Bình luận
Kẹo Bông Gòn vỗ tay: "Đúng, đúng. Là nó đó."
Tô Đông An đón lấy ly nước trong tay Kẹo Bông Gòn nhấp thử một ngụm. Thấy đúng là nó nên cô nhanh chóng uống cạn mà không chút nghi ngờ. Ngồi nghỉ thêm mười phút thì bọn họ cũng bắt đầu lục đục chuẩn bị đi. Nhưng khi Tô Đông An vừa đứng lên thì cơn choáng váng ập tới, cô lảo đảo một chút rồi ngã ngồi xuống ghế.
Bình luận
Tô Đông An đón lấy ly nước trong tay Kẹo Bông Gòn nhấp thử một ngụm. Thấy đúng là nó nên cô nhanh chóng uống cạn mà không chút nghi ngờ. Ngồi nghỉ thêm mười phút thì bọn họ cũng bắt đầu lục đục chuẩn bị đi. Nhưng khi Tô Đông An vừa đứng lên thì cơn choáng váng ập tới, cô lảo đảo một chút rồi ngã ngồi xuống ghế.
Ba người kia đứng bên cũng bị cô dọa cho giật mình. Kẹo Bông Gòn vội hỏi: "Không sao chứ?"
Bình luận
Ba người kia đứng bên cũng bị cô dọa cho giật mình. Kẹo Bông Gòn vội hỏi: "Không sao chứ?"
Cô lắc đầu: "Hơi chóng mặt, chắc tớ không đi cùng mọi người được rồi."
Bình luận
Cô lắc đầu: "Hơi chóng mặt, chắc tớ không đi cùng mọi người được rồi."
"Vậy để tớ đỡ cậu lên phòng nhé?"
Bình luận
"Vậy để tớ đỡ cậu lên phòng nhé?"
"Không cần đâu." Tô Đông An xua tay. Cũng kíp giờ đi nên cô không muốn làm phiền bọn họ. Vả lại, có thể là do cô đứng dậy nhanh quá nên mới bị xây xẩm mặt mày. "Tớ ngồi nghỉ một chút là đỡ ấy mà. Mọi người cứ đi đi."
Bình luận
"Không cần đâu." Tô Đông An xua tay. Cũng kíp giờ đi nên cô không muốn làm phiền bọn họ. Vả lại, có thể là do cô đứng dậy nhanh quá nên mới bị xây xẩm mặt mày. "Tớ ngồi nghỉ một chút là đỡ ấy mà. Mọi người cứ đi đi."
Nhận thấy cô cũng không khác ngày thường là mấy nên Kẹo Bông Gòn chần chừ một chút rồi đồng ý: "Vậy... bọn tớ đi nhé!"
Bình luận
Nhận thấy cô cũng không khác ngày thường là mấy nên Kẹo Bông Gòn chần chừ một chút rồi đồng ý: "Vậy... bọn tớ đi nhé!"
"Ừ. Bye bye."
Bình luận
"Ừ. Bye bye."
Chờ bọn họ đi khuất, Tô Đông An lúc này mới lộ ra vẻ uể oải, ngả người vào lưng ghế, lòng cảm thấy lạ lùng vô cùng. Sao càng ngồi càng thấy chóng mặt hơn. Cảm giác giống như say rượu, nhưng nay cô có uống gì đâu nhỉ? Chỉ uống có ly sữa Yakult thôi mà! Tô Đông An nhắm mắt, gục đầu xuống tay vịn ghế mà thiếp đi. Chẳng biết qua bao lâu, một giọng nam trầm ấm mang theo lo lắng cùng trách cứ vang lên bên tai cô.
Bình luận
Chờ bọn họ đi khuất, Tô Đông An lúc này mới lộ ra vẻ uể oải, ngả người vào lưng ghế, lòng cảm thấy lạ lùng vô cùng. Sao càng ngồi càng thấy chóng mặt hơn. Cảm giác giống như say rượu, nhưng nay cô có uống gì đâu nhỉ? Chỉ uống có ly sữa Yakult thôi mà! Tô Đông An nhắm mắt, gục đầu xuống tay vịn ghế mà thiếp đi. Chẳng biết qua bao lâu, một giọng nam trầm ấm mang theo lo lắng cùng trách cứ vang lên bên tai cô.
"An, An. Hình như cậu sốt rồi. Mặt nóng bừng bừng. Sao Kẹo Bông Gòn có thể để cậu nằm ở đây một mình cơ chứ!"
Bình luận
"An, An. Hình như cậu sốt rồi. Mặt nóng bừng bừng. Sao Kẹo Bông Gòn có thể để cậu nằm ở đây một mình cơ chứ!"
Cô mơ màng mở mắt, nhìn bóng dáng mờ ảo trước mắt, Tô Đông An ra sức dụi mắt để tầm nhìn có thể rõ hơn, giọng lèm bèm khác hẳn ngày thường:
Bình luận
Cô mơ màng mở mắt, nhìn bóng dáng mờ ảo trước mắt, Tô Đông An ra sức dụi mắt để tầm nhìn có thể rõ hơn, giọng lèm bèm khác hẳn ngày thường:
"Ai vậy?"
Bình luận
"Ai vậy?"
Lưu Thiên Lãng ngồi xổm trước mặt cô: "Sao? Giờ tỏ vẻ không quen tớ hả?"
Bình luận
Lưu Thiên Lãng ngồi xổm trước mặt cô: "Sao? Giờ tỏ vẻ không quen tớ hả?"
Tô Đông An híp mắt, rướn người về phía trước, cố gắng nhìn kỹ chàng trai đối diện. Rồi cô bất chợt vươn tay, nhéo má cậu, giọng nói chứa đầy sự ghen tị: "Ai mà xinh trai quá ta? Da dẻ trắng mịn, đàn hồi ghê ta! Mọe ơi, còn không có lỗ chân lông luôn này. Ghen tị quá đi!"
Bình luận
Tô Đông An híp mắt, rướn người về phía trước, cố gắng nhìn kỹ chàng trai đối diện. Rồi cô bất chợt vươn tay, nhéo má cậu, giọng nói chứa đầy sự ghen tị: "Ai mà xinh trai quá ta? Da dẻ trắng mịn, đàn hồi ghê ta! Mọe ơi, còn không có lỗ chân lông luôn này. Ghen tị quá đi!"
Lưu Thiên Lãng nhíu mày, nghiêng đầu né tránh: "Này, cậu tỉnh táo lại đi! Say rồi à?"
Bình luận
Lưu Thiên Lãng nhíu mày, nghiêng đầu né tránh: "Này, cậu tỉnh táo lại đi! Say rồi à?"
"Hả? Tôi đang rất tỉnh táo đấy, cậu nhóc xinh trai!" Tô Đông An nhướn mày, không vui đáp.
Bình luận
"Hả? Tôi đang rất tỉnh táo đấy, cậu nhóc xinh trai!" Tô Đông An nhướn mày, không vui đáp.
"Gì... gì chứ! Cậu nhóc xinh trai là sao hả?" Lưu Thiên Lãng đỏ mặt hét lên. "Này nhé, tớ chỉ kém cậu có vài tháng thôi đấy! A, bấu đau quá, mau bỏ tay ra!"
Bình luận
"Gì... gì chứ! Cậu nhóc xinh trai là sao hả?" Lưu Thiên Lãng đỏ mặt hét lên. "Này nhé, tớ chỉ kém cậu có vài tháng thôi đấy! A, bấu đau quá, mau bỏ tay ra!"
Phạm Minh Nhất cạn lời với tình huống trước mặt. Lãng miệng thì kêu đau nhưng lại ngồi im để mặc Tô Đông An nhào nặn má cậu làm cậu ta không biết bản thân nên đứng im quan sát, hay là xông vào "giải cứu" cậu nữa.
Bình luận
Phạm Minh Nhất cạn lời với tình huống trước mặt. Lãng miệng thì kêu đau nhưng lại ngồi im để mặc Tô Đông An nhào nặn má cậu làm cậu ta không biết bản thân nên đứng im quan sát, hay là xông vào "giải cứu" cậu nữa.
Mà Lưu Thiên Lãng càng cấm thì Tô Đông An trong trạng thái không tỉnh táo càng nảy sinh tâm lý chống đối. Cô nhào hẳn vào lòng cậu mà véo, véo đến mức hai má Lưu Thiên Lãng đỏ ửng cả một mảng lớn mới hài lòng.
Bình luận
Mà Lưu Thiên Lãng càng cấm thì Tô Đông An trong trạng thái không tỉnh táo càng nảy sinh tâm lý chống đối. Cô nhào hẳn vào lòng cậu mà véo, véo đến mức hai má Lưu Thiên Lãng đỏ ửng cả một mảng lớn mới hài lòng.
"Không bỏ, không bỏ, tôi cứ không bỏ đấy! Thì sao nào... ợ... tôi... ợ... hơn cậu nhiều tuổi lắm nhé! Hừ!"
Bình luận
"Không bỏ, không bỏ, tôi cứ không bỏ đấy! Thì sao nào... ợ... tôi... ợ... hơn cậu nhiều tuổi lắm nhé! Hừ!"
Cô đột ngột xông tới khiến cậu không kịp trở tay, chỉ có thể vội vàng đỡ eo cô, tay còn lại thì chống xuống đất để tránh cả hai ngã ra sàn. Cậu cúi đầu hỏi: "Buổi tối cậu có uống nhầm gì không?"
Bình luận
Cô đột ngột xông tới khiến cậu không kịp trở tay, chỉ có thể vội vàng đỡ eo cô, tay còn lại thì chống xuống đất để tránh cả hai ngã ra sàn. Cậu cúi đầu hỏi: "Buổi tối cậu có uống nhầm gì không?"
Tình hình này đến 95% là say rượu. Chứ bình thường cô sẽ không bao giờ làm mấy hành động kiểu này.
Bình luận
Tình hình này đến 95% là say rượu. Chứ bình thường cô sẽ không bao giờ làm mấy hành động kiểu này.
"Không... không biết nữa. Tôi uống sữa... sữa chua thôi." Giờ đầu óc Tô Đông An trống rỗng, chẳng nghĩ được gì cả. Cô chỉ biết ra sức dụi mặt vào ngực ai đó như muốn tìm vị trí tốt nhất, thốt lên một câu cảm thán "Thơm quá!" rồi chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
"Không... không biết nữa. Tôi uống sữa... sữa chua thôi." Giờ đầu óc Tô Đông An trống rỗng, chẳng nghĩ được gì cả. Cô chỉ biết ra sức dụi mặt vào ngực ai đó như muốn tìm vị trí tốt nhất, thốt lên một câu cảm thán "Thơm quá!" rồi chìm vào giấc ngủ.
"..." Lưu Thiên Lãng đứng hình. Sắc đỏ từ cổ lan ra khắp nơi.
Bình luận
"..." Lưu Thiên Lãng đứng hình. Sắc đỏ từ cổ lan ra khắp nơi.
Qua một lúc lâu sau, Lưu Thiên Lãng mới lấy lại được tinh thần mà đứng dậy, bế cô lên phòng. Cậu cẩn thận đỡ cô nằm xuống giường, cởi áo khoác, tháo giày, đắp chăn sau đó mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Đợi đến khi Lưu Thiên Lãng xong xuôi, Phạm Minh Nhất đứng chờ ngoài cửa lúc này mới lên tiếng:
Bình luận
Qua một lúc lâu sau, Lưu Thiên Lãng mới lấy lại được tinh thần mà đứng dậy, bế cô lên phòng. Cậu cẩn thận đỡ cô nằm xuống giường, cởi áo khoác, tháo giày, đắp chăn sau đó mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Đợi đến khi Lưu Thiên Lãng xong xuôi, Phạm Minh Nhất đứng chờ ngoài cửa lúc này mới lên tiếng:
"Cậu thích Tô Đông An thật à?"
Bình luận
"Cậu thích Tô Đông An thật à?"
Nhắc tới cô, Lưu Thiên Lãng vô thức mỉm cười. Đôi mắt cậu dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người đối diện: "Ừm. Thích lắm!"
Bình luận
Nhắc tới cô, Lưu Thiên Lãng vô thức mỉm cười. Đôi mắt cậu dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người đối diện: "Ừm. Thích lắm!"
Cậu cũng không biết thứ tình cảm này đến từ bao giờ. Đợi đến khi cậu phát hiện ra thì bản thân đã không thể từ bỏ nữa rồi.
Bình luận
Cậu cũng không biết thứ tình cảm này đến từ bao giờ. Đợi đến khi cậu phát hiện ra thì bản thân đã không thể từ bỏ nữa rồi.
Quen nhau gần chục năm nhưng đây là lần đầu tiên Phạm Minh Nhất nhìn thấy vẻ mặt này của cậu. Cậu ta trầm tư một chút rồi hỏi: "Cậu nghiêm túc?"
Bình luận
Quen nhau gần chục năm nhưng đây là lần đầu tiên Phạm Minh Nhất nhìn thấy vẻ mặt này của cậu. Cậu ta trầm tư một chút rồi hỏi: "Cậu nghiêm túc?"
Lưu Thiên Lãng gật đầu, hai tay đút túi quần, kiên định đáp: "Tớ muốn cùng An, cùng nhau trải qua những dấu mốc quan trọng trong cuộc đời."
Bình luận
Lưu Thiên Lãng gật đầu, hai tay đút túi quần, kiên định đáp: "Tớ muốn cùng An, cùng nhau trải qua những dấu mốc quan trọng trong cuộc đời."
Phạm Minh Nhất cau mày: "Bây giờ hai người cũng chỉ mới học lớp 10. Nghĩ đến những điều đó không phải quá sớm rồi sao?"
Bình luận
Phạm Minh Nhất cau mày: "Bây giờ hai người cũng chỉ mới học lớp 10. Nghĩ đến những điều đó không phải quá sớm rồi sao?"
"Nơi đây..." Lưu Thiên Lãng chỉ vào ngực mình, nhìn cậu ta. "Luôn thôi thúc tớ phải làm điều đó. Nhưng cậu yên tâm, tớ chưa dự định tỏ tình với An đâu."
Bình luận
"Nơi đây..." Lưu Thiên Lãng chỉ vào ngực mình, nhìn cậu ta. "Luôn thôi thúc tớ phải làm điều đó. Nhưng cậu yên tâm, tớ chưa dự định tỏ tình với An đâu."
Cậu muốn chờ, chờ đến khi cô có một chút xíu tình cảm với cậu. Đến lúc đó, cậu sẽ tỏ tình.
Bình luận
Cậu muốn chờ, chờ đến khi cô có một chút xíu tình cảm với cậu. Đến lúc đó, cậu sẽ tỏ tình.
"Cậu cũng biết chủ tịch sẽ không để cậu tiếp tục học ở đây mà. Có khi học xong học kỳ này, cậu sẽ bị gọi về đấy cũng nên."
Bình luận
"Cậu cũng biết chủ tịch sẽ không để cậu tiếp tục học ở đây mà. Có khi học xong học kỳ này, cậu sẽ bị gọi về đấy cũng nên."
"Tớ sẽ nói chuyện với bố."
Bình luận
"Tớ sẽ nói chuyện với bố."
Phạm Minh Nhất im lặng ba giây rồi thẳng thắn đáp: "Cậu cũng biết nhiệm vụ của tớ. Xin lỗi, nhưng tớ cần phải báo cáo lại việc này cho chủ tịch."
Bình luận
Phạm Minh Nhất im lặng ba giây rồi thẳng thắn đáp: "Cậu cũng biết nhiệm vụ của tớ. Xin lỗi, nhưng tớ cần phải báo cáo lại việc này cho chủ tịch."
Lưu Thiên Lãng bật cười: "Vừa hay tớ cũng không có ý định giấu giếm. Cậu cứ làm việc của cậu, tớ cũng sẽ làm việc của tớ."
Bình luận
Lưu Thiên Lãng bật cười: "Vừa hay tớ cũng không có ý định giấu giếm. Cậu cứ làm việc của cậu, tớ cũng sẽ làm việc của tớ."
Nói rồi, cậu xoay người bỏ xuống tầng một, tính tìm đồ giải rượu cho Tô Đông An.
Bình luận
Nói rồi, cậu xoay người bỏ xuống tầng một, tính tìm đồ giải rượu cho Tô Đông An.
***
Bình luận
***
Hơn 10 giờ tối, đám học sinh của trường Văn An mới lục đục trở về.
Bình luận
Hơn 10 giờ tối, đám học sinh của trường Văn An mới lục đục trở về.
Bùi Hằng Anh theo dòng người tiến vào đại sảnh. Từ xa, cậu ấy đã thấp thoáng thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở một góc sảnh ngoài, nhìn chằm chằm về phía chỗ cậu ấy. Như mọi khi, Bùi Hằng Anh biết người anh họ tìm không phải là mình nên cậu ấy tính đi thẳng vào khách sạn lên phòng ngủ thì một giọng nói trầm khàn, lạnh tanh vang lên kéo giật cậu ấy lại.
Bình luận
Bùi Hằng Anh theo dòng người tiến vào đại sảnh. Từ xa, cậu ấy đã thấp thoáng thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở một góc sảnh ngoài, nhìn chằm chằm về phía chỗ cậu ấy. Như mọi khi, Bùi Hằng Anh biết người anh họ tìm không phải là mình nên cậu ấy tính đi thẳng vào khách sạn lên phòng ngủ thì một giọng nói trầm khàn, lạnh tanh vang lên kéo giật cậu ấy lại.
"Hằng Anh, qua đây!"
Bình luận
"Hằng Anh, qua đây!"
Một câu nói chứa đầy sự ra lệnh, không cho phép trái ý ấy khiến Bùi Hằng Anh sững sờ trong giây lát. Cậu ấy nhìn xung quanh một chút rồi lầm lũi theo sau Bùi Nguyên Vũ, đến nơi vắng người qua lại.
Bình luận
Một câu nói chứa đầy sự ra lệnh, không cho phép trái ý ấy khiến Bùi Hằng Anh sững sờ trong giây lát. Cậu ấy nhìn xung quanh một chút rồi lầm lũi theo sau Bùi Nguyên Vũ, đến nơi vắng người qua lại.
Cậu ấy đứng đó, bồn chồn nhìn bóng lưng phía trước. Tuy cũng tò mò muốn biết anh họ tìm mình có chuyện gì nhưng Bùi Hằng Anh vẫn cố giữ im lặng, chờ đối phương lên tiếng. Qua một lúc lâu sau, Bùi Nguyên Vũ mới xoay người, nhìn cậu ấy bằng đôi mắt lạnh lẽo, sự chán ghét khi ẩn khi hiện trong tròng mắt đỏ au như viên đá Ruby ấy khiến người ta không khỏi hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm.
Bình luận
Cậu ấy đứng đó, bồn chồn nhìn bóng lưng phía trước. Tuy cũng tò mò muốn biết anh họ tìm mình có chuyện gì nhưng Bùi Hằng Anh vẫn cố giữ im lặng, chờ đối phương lên tiếng. Qua một lúc lâu sau, Bùi Nguyên Vũ mới xoay người, nhìn cậu ấy bằng đôi mắt lạnh lẽo, sự chán ghét khi ẩn khi hiện trong tròng mắt đỏ au như viên đá Ruby ấy khiến người ta không khỏi hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm.
"Mày dạo này thân với Tô Đông An nhỉ?"
Bình luận
"Mày dạo này thân với Tô Đông An nhỉ?"
Bùi Hằng Anh cũng đã quá quen với thái độ của anh họ dành cho mình, cậu ấy cụp mi đáp: "Không anh. Thỉnh thoảng gặp nhau thì... thì trò chuyện chút... chút thôi."
Bình luận
Bùi Hằng Anh cũng đã quá quen với thái độ của anh họ dành cho mình, cậu ấy cụp mi đáp: "Không anh. Thỉnh thoảng gặp nhau thì... thì trò chuyện chút... chút thôi."
"Tô Đông An..." Bùi Nguyên Vũ im lặng một chút rồi nói tiếp: "Dạo này cậu ta hay làm gì?"
Bình luận
"Tô Đông An..." Bùi Nguyên Vũ im lặng một chút rồi nói tiếp: "Dạo này cậu ta hay làm gì?"
"Dạo này, trong giờ học hay luyện vẽ thôi." Bùi Hằng Anh ngập ngừng đáp, trong lòng hơi hoang mang.
Bình luận
"Dạo này, trong giờ học hay luyện vẽ thôi." Bùi Hằng Anh ngập ngừng đáp, trong lòng hơi hoang mang.
"Có hành động gì khác thường không?"
Bình luận
"Có hành động gì khác thường không?"
Bùi Hằng Anh lắc đầu.
Bình luận
Bùi Hằng Anh lắc đầu.
"Cậu ta cùng Lưu Thiên Lãng có bàn luận... về việc nào đó không?"
Bình luận
"Cậu ta cùng Lưu Thiên Lãng có bàn luận... về việc nào đó không?"
Bùi Hằng Anh lại lắc đầu. Cậu ấy nhìn Bùi Nguyên Vũ, dò hỏi: "An nói... nói anh lợi dụng cậu ấy. Có phải thật không?"
Bình luận
Bùi Hằng Anh lại lắc đầu. Cậu ấy nhìn Bùi Nguyên Vũ, dò hỏi: "An nói... nói anh lợi dụng cậu ấy. Có phải thật không?"
"Cậu Quyết không nói gì với mày à?" Bùi Nguyên Vũ nhướng mày hỏi. Như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta cười nhạt đáp. "Nếu cậu Quyết không nói thì mày cũng không cần quan tâm. Mà mày sửa lại cái tật nói lắp đi. Mất mặt quá! Chẳng biết sao mà cậu cứ để mặc mày thích làm gì thì làm như thế!"
Bình luận
"Cậu Quyết không nói gì với mày à?" Bùi Nguyên Vũ nhướng mày hỏi. Như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta cười nhạt đáp. "Nếu cậu Quyết không nói thì mày cũng không cần quan tâm. Mà mày sửa lại cái tật nói lắp đi. Mất mặt quá! Chẳng biết sao mà cậu cứ để mặc mày thích làm gì thì làm như thế!"
Nói rồi, cậu ta nhìn Bùi Hằng Anh với ánh mắt khiển trách rồi xoay người bỏ đi.
Bình luận
Nói rồi, cậu ta nhìn Bùi Hằng Anh với ánh mắt khiển trách rồi xoay người bỏ đi.
Bùi Hằng Anh không đáp, trầm tư nhìn theo bóng lưng cậu ta.
Bình luận
Bùi Hằng Anh không đáp, trầm tư nhìn theo bóng lưng cậu ta.
***
Bình luận
***
* Buff: Trong truyện, truyện tranh có thể hiểu đơn giản là hình thức "lăng xê" về sức mạnh, tính cách hay vẻ đẹp nào đấy của nhân vật chính. Chung chung là tác giả sẽ ưu ái cho nhân vật chính rất nhiều về mọi mặt, chủ yếu là tài năng, nhan sắc, gia thế. Buff cũng được dùng trong các lĩnh vực khác và nhiều nhất là ở mảng game.
Bình luận
* Buff: Trong truyện, truyện tranh có thể hiểu đơn giản là hình thức "lăng xê" về sức mạnh, tính cách hay vẻ đẹp nào đấy của nhân vật chính. Chung chung là tác giả sẽ ưu ái cho nhân vật chính rất nhiều về mọi mặt, chủ yếu là tài năng, nhan sắc, gia thế. Buff cũng được dùng trong các lĩnh vực khác và nhiều nhất là ở mảng game.