CHƯƠNG 36: HƯỚNG DƯƠNG NGƯỢC NẮNG


Hiếu từ lúc về đây đến giờ, anh nắm tay tôi rất chặt, không có phút giây nào là rời khỏi. Những quãng đường xa như thế, nhiệm vụ đang trên vai, nguy hiểm thì luôn gần kề, sao anh có thể bất chấp chạy một mạch đến tận nơi này, băng qua quãng đường rừng hàng trăm cây số anh đã vất vả hành quân lên, chỉ để quay lại điểm xuất phát vì tôi chứ?

Bình luận

Hiếu từ lúc về đây đến giờ, anh nắm tay tôi rất chặt, không có phút giây nào là rời khỏi. Những quãng đường xa như thế, nhiệm vụ đang trên vai, nguy hiểm thì luôn gần kề, sao anh có thể bất chấp chạy một mạch đến tận nơi này, băng qua quãng đường rừng hàng trăm cây số anh đã vất vả hành quân lên, chỉ để quay lại điểm xuất phát vì tôi chứ?

Bình luận

“Anh thả lỏng tay ra đi, chuột rút tay em tê quá.”

Bình luận

“Anh thả lỏng tay ra đi, chuột rút tay em tê quá.”

Bình luận

Tôi cười, từ lúc nào đã gọi anh xưng em ngọt xớt vậy rồi nhỉ? Lúc trước tôi vẫn còn cứng đầu, bởi Hiếu lớn hơn tôi có 1 tuổi, đã vậy còn vào ngày cuối tháng cuối của năm nữa nên tôi nghĩ anh cũng chỉ bằng mình mà thôi. Giờ thì khác rồi!

Bình luận

Tôi cười, từ lúc nào đã gọi anh xưng em ngọt xớt vậy rồi nhỉ? Lúc trước tôi vẫn còn cứng đầu, bởi Hiếu lớn hơn tôi có 1 tuổi, đã vậy còn vào ngày cuối tháng cuối của năm nữa nên tôi nghĩ anh cũng chỉ bằng mình mà thôi. Giờ thì khác rồi!

Bình luận

“Anh có bị thương ở đâu không? Ông em kể anh đã từ tận Hà Giang xuống đây chỉ trong một ngày ngắn ngủi. Đường rừng nhiều nguy hiểm, chưa kể còn có địch rình rập, em thấy anh là lại xót đứt ruột. Anh có phải siêu nhân đâu, người thì gầy gò thế này, lỡ có chuyện gì thì làm sao?”

Bình luận

“Anh có bị thương ở đâu không? Ông em kể anh đã từ tận Hà Giang xuống đây chỉ trong một ngày ngắn ngủi. Đường rừng nhiều nguy hiểm, chưa kể còn có địch rình rập, em thấy anh là lại xót đứt ruột. Anh có phải siêu nhân đâu, người thì gầy gò thế này, lỡ có chuyện gì thì làm sao?”

Bình luận

Hiếu chỉ cười, anh im lặng. Từ lúc chia tay tôi đến giờ anh Hoàng cũng kể Hiếu không còn nói chuyện như trước khiến tôi rất lo lắng, tôi sợ cứ thế thì huyết quản anh sẽ có vấn đề mất. 

Bình luận

Hiếu chỉ cười, anh im lặng. Từ lúc chia tay tôi đến giờ anh Hoàng cũng kể Hiếu không còn nói chuyện như trước khiến tôi rất lo lắng, tôi sợ cứ thế thì huyết quản anh sẽ có vấn đề mất. 

Bình luận

“Anh nói gì với em đi được không? Em muốn nghe giọng anh.”

Bình luận

“Anh nói gì với em đi được không? Em muốn nghe giọng anh.”

Bình luận

Hiếu nhìn tôi, lông mi rủ xuống y như thiếu nữ thanh thuần, anh cố gắng cất giọng đủ để tôi có thể nghe thấy:

Bình luận

Hiếu nhìn tôi, lông mi rủ xuống y như thiếu nữ thanh thuần, anh cố gắng cất giọng đủ để tôi có thể nghe thấy:

Bình luận

“Quỳnh…hoa quỳnh đã nở chưa?”

Bình luận

“Quỳnh…hoa quỳnh đã nở chưa?”

Bình luận

Gì vậy, rõ ràng định gọi tên tôi mà dám lảng sang chuyện khác. Tôi chống tay trước cầm, ánh mắt si mê, miệng cười đểu, cố tình trêu chọc anh:

Bình luận

Gì vậy, rõ ràng định gọi tên tôi mà dám lảng sang chuyện khác. Tôi chống tay trước cầm, ánh mắt si mê, miệng cười đểu, cố tình trêu chọc anh:

Bình luận

“Hoa quỳnh chưa nở nhưng Quỳnh này thì đã nở rồi đấy. Bộ đội Hiếu muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy à?”

Bình luận

“Hoa quỳnh chưa nở nhưng Quỳnh này thì đã nở rồi đấy. Bộ đội Hiếu muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy à?”

Bình luận

Anh lại im lặng, mặt anh hơi cúi xuống, vành tai đã ửng đỏ cả, tay anh rút khỏi tay tôi, đặt trên đùi mà nắm chặt. Cái người này có thể đáng yêu được nữa không chứ? 

Bình luận

Anh lại im lặng, mặt anh hơi cúi xuống, vành tai đã ửng đỏ cả, tay anh rút khỏi tay tôi, đặt trên đùi mà nắm chặt. Cái người này có thể đáng yêu được nữa không chứ? 

Bình luận

Tôi thấy quân phục của anh đã bị bẩn, giờ mới thấy chỗ nào cũng có vết bùn đất. Có lẽ khi nghe tin tôi chết, anh đã vội vã và hoảng sợ đến mức nào chứ? Người con trai này chân thành quá, cứ như nam chính trong truyện bước ra, dùng tính mạng của mình chỉ để đổi lấy một lần gặp mặt tôi. Hai mươi năm nay tôi vẫn cô độc một mình, tôi biết để gặp một người thật lòng thương mình rất khó, khó đến nỗi làm tôi cũng thấy phiền lòng. Tôi từng chứng kiến biệt ly, từng thấy qua đổ vỡ, từng nhìn những cặp đôi chia tay, cũng biết đến phản bội, rồi nhận về đau lòng, thế nên tôi sợ cảm giác khi mình đã yêu, tôi không chấp nhận được việc trái tim mình rung động, thế nên tôi đã tự thu mình lại, đề phòng với các mối quan hệ ngoài xã hội. Và giờ đây tôi rất khó để tin tưởng và mở lòng với mọi người. Tuy nhiên, kỳ lạ là, từ khi về đây, trong tôi chẳng còn hàng rào nào cả, tôi tin tưởng bộ đội và họ rất yêu thương tôi. Cuộc sống không phải chỉ cần những tình cảm đơn thuần thế này là đủ ư? Hiếu là một chàng trai tốt, sẽ gặp được một cô gái tốt, rồi anh cũng sẽ dành cho cô ấy cả tình thương này nữa, sớm muộn cũng chẳng còn chỗ cho tôi, tôi buồn nhưng đến khi ấy sẽ thật lòng chúc phúc cho anh.

Bình luận

Tôi thấy quân phục của anh đã bị bẩn, giờ mới thấy chỗ nào cũng có vết bùn đất. Có lẽ khi nghe tin tôi chết, anh đã vội vã và hoảng sợ đến mức nào chứ? Người con trai này chân thành quá, cứ như nam chính trong truyện bước ra, dùng tính mạng của mình chỉ để đổi lấy một lần gặp mặt tôi. Hai mươi năm nay tôi vẫn cô độc một mình, tôi biết để gặp một người thật lòng thương mình rất khó, khó đến nỗi làm tôi cũng thấy phiền lòng. Tôi từng chứng kiến biệt ly, từng thấy qua đổ vỡ, từng nhìn những cặp đôi chia tay, cũng biết đến phản bội, rồi nhận về đau lòng, thế nên tôi sợ cảm giác khi mình đã yêu, tôi không chấp nhận được việc trái tim mình rung động, thế nên tôi đã tự thu mình lại, đề phòng với các mối quan hệ ngoài xã hội. Và giờ đây tôi rất khó để tin tưởng và mở lòng với mọi người. Tuy nhiên, kỳ lạ là, từ khi về đây, trong tôi chẳng còn hàng rào nào cả, tôi tin tưởng bộ đội và họ rất yêu thương tôi. Cuộc sống không phải chỉ cần những tình cảm đơn thuần thế này là đủ ư? Hiếu là một chàng trai tốt, sẽ gặp được một cô gái tốt, rồi anh cũng sẽ dành cho cô ấy cả tình thương này nữa, sớm muộn cũng chẳng còn chỗ cho tôi, tôi buồn nhưng đến khi ấy sẽ thật lòng chúc phúc cho anh.

Bình luận

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cửa có đóng đâu chứ? Tôi nhìn ra, là ông nội trẻ đang nhìn tôi và Hiếu bằng ánh mắt trêu chọc, khóe miệng của ‘ông’ đã ngoác đến tận mang tai. Hiếu cầm tệp tài liệu, anh đứng dậy mỉm cười:

Bình luận

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cửa có đóng đâu chứ? Tôi nhìn ra, là ông nội trẻ đang nhìn tôi và Hiếu bằng ánh mắt trêu chọc, khóe miệng của ‘ông’ đã ngoác đến tận mang tai. Hiếu cầm tệp tài liệu, anh đứng dậy mỉm cười:

Bình luận

“Tôi phải đến lán liên lạc lo nốt phần việc chưa làm xong.”

Bình luận

“Tôi phải đến lán liên lạc lo nốt phần việc chưa làm xong.”

Bình luận

Tôi cười, giờ mới chịu nói một câu dài với người ta, chủ yếu toàn về công việc. Tôi gật đầu để anh đi.

Bình luận

Tôi cười, giờ mới chịu nói một câu dài với người ta, chủ yếu toàn về công việc. Tôi gật đầu để anh đi.

Bình luận

Ông tôi vào bĩu môi nhìn theo ánh mắt của tôi mà nói:

Bình luận

Ông tôi vào bĩu môi nhìn theo ánh mắt của tôi mà nói:

- Mắt sắp rơi xuống đất rồi đấy! Người ta đã đi xa rồi mà cứ với theo!

Bình luận

- Mắt sắp rơi xuống đất rồi đấy! Người ta đã đi xa rồi mà cứ với theo!

Bình luận

Tôi lườm ông một cái, giằng lấy đĩa bánh ‘ông’ cầm theo.

Bình luận

Tôi lườm ông một cái, giằng lấy đĩa bánh ‘ông’ cầm theo.

Bình luận

“Trời ạ! Con cháu nhà ai mà đanh đá!”

Bình luận

“Trời ạ! Con cháu nhà ai mà đanh đá!”

Bình luận

Tôi cắn miếng bánh trả treo lại: 

Bình luận

Tôi cắn miếng bánh trả treo lại: 

“Nhà ông đó!”

Bình luận

“Nhà ông đó!”

Bình luận

“Ờ ha!”=)))

Bình luận

“Ờ ha!”=)))

Bình luận

‘Ông’ cầm bình chè rót vào chiếc bát sứ đã mẻ, mặt cười hớn hở:

Bình luận

‘Ông’ cầm bình chè rót vào chiếc bát sứ đã mẻ, mặt cười hớn hở:

“Này, giữa hai người có gì hả? Mọi người trong điểm tập kết đều đang xì xào bàn luận đấy!”

Bình luận

“Này, giữa hai người có gì hả? Mọi người trong điểm tập kết đều đang xì xào bàn luận đấy!”

Bình luận

Tôi liếc mắt: 

Bình luận

Tôi liếc mắt: 

“Đừng nói linh tinh, bọn cháu là đồng đội, là chiến hữu, là anh em hoạn nạn có nhau đấy!”

Bình luận

“Đừng nói linh tinh, bọn cháu là đồng đội, là chiến hữu, là anh em hoạn nạn có nhau đấy!”

Bình luận

‘Ông’ bĩu môi:

Bình luận

‘Ông’ bĩu môi:

- Những cái trên thì đúng nhưng cậu chắc là chỉ dừng lại ở đấy không?

Bình luận

- Những cái trên thì đúng nhưng cậu chắc là chỉ dừng lại ở đấy không?

Bình luận

Tôi nghiêng đầu: “Đương nhiên.”

Bình luận

Tôi nghiêng đầu: “Đương nhiên.”

Bình luận

‘Ông’ nhếch mép: 

Bình luận

‘Ông’ nhếch mép: 

“Tôi nói vậy chỉ sợ cậu hối hận, dẫu sao mấy cô văn công từ khi bộ đội Hiếu đến là cứ nháo nhào cả lên, ai cũng đứng ngồi không yên.”- ‘ông’ gãi gãi khuôn miệng- “Thật ra nếu cậu mà có thể yêu bộ đội Hiếu thì chắc tôi ở tương lai cũng sẽ an lòng mà gả cậu đi. Bộ đội Hiếu là kiểu người chân thành, ít nói nhưng rất thật lòng, anh ấy tài giỏi, cừ khôi, lại còn đẹp quá mức kinh diễm. Hiện tại bây giờ, anh ấy chỉ chú ý đến mình cậu, mấy cô gái khác từ trước đến giờ tiếp cận anh ấy toàn ra chuồng gà hết!.”

Bình luận

“Tôi nói vậy chỉ sợ cậu hối hận, dẫu sao mấy cô văn công từ khi bộ đội Hiếu đến là cứ nháo nhào cả lên, ai cũng đứng ngồi không yên.”- ‘ông’ gãi gãi khuôn miệng- “Thật ra nếu cậu mà có thể yêu bộ đội Hiếu thì chắc tôi ở tương lai cũng sẽ an lòng mà gả cậu đi. Bộ đội Hiếu là kiểu người chân thành, ít nói nhưng rất thật lòng, anh ấy tài giỏi, cừ khôi, lại còn đẹp quá mức kinh diễm. Hiện tại bây giờ, anh ấy chỉ chú ý đến mình cậu, mấy cô gái khác từ trước đến giờ tiếp cận anh ấy toàn ra chuồng gà hết!.”

Bình luận

Thấy tôi bắt đầu rũ mi mắt xuống do dự, ‘ông’ nói tiếp:

Bình luận

Thấy tôi bắt đầu rũ mi mắt xuống do dự, ‘ông’ nói tiếp:

- Cậu biết không, trong lúc cậu chết lâm sàng, chỉ vừa mới nhận được tin báo, bộ đội Hiếu trên tận chiến tuyến tỉnh Hà Giang đã cật lực sắp xếp công việc để hoàn thành nhiệm vụ, rồi lại chẳng ăn chẳng nghỉ cưỡi ngựa từ đêm tối cho đến tận rạng sáng ngày hôm thứ hai để đến đây nhanh nhất, ngựa cũng mệt lả mà người thì bị thương.

Bình luận

- Cậu biết không, trong lúc cậu chết lâm sàng, chỉ vừa mới nhận được tin báo, bộ đội Hiếu trên tận chiến tuyến tỉnh Hà Giang đã cật lực sắp xếp công việc để hoàn thành nhiệm vụ, rồi lại chẳng ăn chẳng nghỉ cưỡi ngựa từ đêm tối cho đến tận rạng sáng ngày hôm thứ hai để đến đây nhanh nhất, ngựa cũng mệt lả mà người thì bị thương.

Bình luận

‘Ông’ cầm miếng bánh rồi nhìn nó đăm chiêu: 

Bình luận

‘Ông’ cầm miếng bánh rồi nhìn nó đăm chiêu: 

“Lúc nhìn cậu trên chiếc giường ở trạm xá, anh ấy kìm nén bao nhiêu để nuốt nước mắt lại vào trong, lẳng lặng chờ đợi các bác sĩ cứu chữa cho cậu, bản thân bị thương cũng không biết. Cho đến khi tất cả họ đều lắc đầu, bộ đội Hiếu một mình lê chiếc xẻng tìm một chỗ đất thật đẹp bắt đầu đào, tôi lúc ấy gần như suy sụp, thậm chí không thể cùng anh ấy quán xuyến mọi việc. Bộ đội Hiếu đào huyệt như thể muốn vùi lấp chính bản thân anh ấy vậy. Nếu cậu không tỉnh dậy, chúng tôi đã nghĩ anh ấy có khi nào sẽ ôm cậu ở dưới đó mãi mãi luôn không?”

Bình luận

“Lúc nhìn cậu trên chiếc giường ở trạm xá, anh ấy kìm nén bao nhiêu để nuốt nước mắt lại vào trong, lẳng lặng chờ đợi các bác sĩ cứu chữa cho cậu, bản thân bị thương cũng không biết. Cho đến khi tất cả họ đều lắc đầu, bộ đội Hiếu một mình lê chiếc xẻng tìm một chỗ đất thật đẹp bắt đầu đào, tôi lúc ấy gần như suy sụp, thậm chí không thể cùng anh ấy quán xuyến mọi việc. Bộ đội Hiếu đào huyệt như thể muốn vùi lấp chính bản thân anh ấy vậy. Nếu cậu không tỉnh dậy, chúng tôi đã nghĩ anh ấy có khi nào sẽ ôm cậu ở dưới đó mãi mãi luôn không?”

Bình luận

Tôi giật mình, cổ họng nghẹn ứ, mắt cũng đã cay cay, tôi nấc nên mà khóc. ‘Ông’ ngồi cạnh tôi vỗ vai an ủi. Chờ đợi đã từ rất lâu, người tôi mơ mộng cuối cùng cũng đến, anh đến bất ngờ, đột ngột, khi tôi chưa biết yêu, biết thương nhưng kịp thời đúng lúc, anh luôn xuất hiện lúc tôi cần nhất, luôn cứu tôi từ khói lửa địa ngục bủa vây, mang cho tôi ánh sáng ngày mới. Anh không nói rằng tôi ‘không thể’, ‘đừng làm’, mà anh sẽ âm thầm, tin tưởng phía sau để bảo vệ cho mọi quyết định của tôi. 

Bình luận

Tôi giật mình, cổ họng nghẹn ứ, mắt cũng đã cay cay, tôi nấc nên mà khóc. ‘Ông’ ngồi cạnh tôi vỗ vai an ủi. Chờ đợi đã từ rất lâu, người tôi mơ mộng cuối cùng cũng đến, anh đến bất ngờ, đột ngột, khi tôi chưa biết yêu, biết thương nhưng kịp thời đúng lúc, anh luôn xuất hiện lúc tôi cần nhất, luôn cứu tôi từ khói lửa địa ngục bủa vây, mang cho tôi ánh sáng ngày mới. Anh không nói rằng tôi ‘không thể’, ‘đừng làm’, mà anh sẽ âm thầm, tin tưởng phía sau để bảo vệ cho mọi quyết định của tôi. 

Bình luận

“Ông ơi, cháu không biết nói gì hơn. Cháu phải làm sao để anh ấy không phải tổn thương đây?”

Bình luận

“Ông ơi, cháu không biết nói gì hơn. Cháu phải làm sao để anh ấy không phải tổn thương đây?”

Bình luận

“Dễ mà, đáp lại tình cảm của bộ đội Hiếu đi.”- ‘ông’ nhìn tôi- “Đừng nói là cậu không có cảm xúc gì với anh ấy nhé?”

Bình luận

“Dễ mà, đáp lại tình cảm của bộ đội Hiếu đi.”- ‘ông’ nhìn tôi- “Đừng nói là cậu không có cảm xúc gì với anh ấy nhé?”

Bình luận

Lông mi tôi rủ xuống, mặt tôi nhăn lại, giờ tôi mới nghĩ, liệu mình có những tình cảm khác trên cả tình đồng chí với Hiếu không? Tất cả mọi sự vô tư của tôi từ lúc bên cạnh anh tới giờ đều chỉ là suy nghĩ dửng dưng riêng tư của mình tôi, tôi muốn Hiếu thân thiết với mình, muốn ánh mắt anh chỉ có mình tôi. Thế nhưng tôi chưa làm được gì cho anh cả, tôi sợ sau khi biết được cảm xúc của anh lại không thể gánh vác được. 

Bình luận

Lông mi tôi rủ xuống, mặt tôi nhăn lại, giờ tôi mới nghĩ, liệu mình có những tình cảm khác trên cả tình đồng chí với Hiếu không? Tất cả mọi sự vô tư của tôi từ lúc bên cạnh anh tới giờ đều chỉ là suy nghĩ dửng dưng riêng tư của mình tôi, tôi muốn Hiếu thân thiết với mình, muốn ánh mắt anh chỉ có mình tôi. Thế nhưng tôi chưa làm được gì cho anh cả, tôi sợ sau khi biết được cảm xúc của anh lại không thể gánh vác được. 

Bình luận

“Cậu….cậu có vấn đề về thần kinh hay bị chập mạch não rồi?”- ‘Ông’ tôi sốt ruột hỏi.

Bình luận

“Cậu….cậu có vấn đề về thần kinh hay bị chập mạch não rồi?”- ‘Ông’ tôi sốt ruột hỏi.

Bình luận

Tôi cười nhạt gật đầu. Từ nhỏ bố mẹ và anh chị bận việc, chỉ có ông bà chăm sóc tôi và em trai song sinh, nhìn các bạn có bố mẹ chăm lo từng tí, tuy tôi không cảm thấy thiệt thòi nhưng trái tim vẫn cứ trống rỗng. Dẫu ông bà có dành cho tôi cả đất trời thì tôi vẫn luôn cảm thấy cô độc. Tôi không biết yêu thương người đối diện, cũng có chút vô tâm, càng không hay nghĩ đến cảm nhận của người khác, rồi lại vô tình khiến họ tổn thương. Tôi từng đi điều trị tâm lý một khoảng thời gian, nhưng việc ấy chỉ khiến cho tôi càng tồi tệ hơn. Thường ngày tôi hạn chế tiếp xúc với ánh sáng nhất có thể, tôi ghét ra ngoài, ghét người lạ, không muốn nghe ai nói chuyện.

Bình luận

Tôi cười nhạt gật đầu. Từ nhỏ bố mẹ và anh chị bận việc, chỉ có ông bà chăm sóc tôi và em trai song sinh, nhìn các bạn có bố mẹ chăm lo từng tí, tuy tôi không cảm thấy thiệt thòi nhưng trái tim vẫn cứ trống rỗng. Dẫu ông bà có dành cho tôi cả đất trời thì tôi vẫn luôn cảm thấy cô độc. Tôi không biết yêu thương người đối diện, cũng có chút vô tâm, càng không hay nghĩ đến cảm nhận của người khác, rồi lại vô tình khiến họ tổn thương. Tôi từng đi điều trị tâm lý một khoảng thời gian, nhưng việc ấy chỉ khiến cho tôi càng tồi tệ hơn. Thường ngày tôi hạn chế tiếp xúc với ánh sáng nhất có thể, tôi ghét ra ngoài, ghét người lạ, không muốn nghe ai nói chuyện.

Bình luận

Vậy nên lúc tìm ông bà kể chuyện cũng là lần tôi tự nguyện bước ra ngoài sân không cần che chắn, chỉ muốn nghe chuyện tình tươi đẹp của một thời vang bóng. Tôi ngưỡng mộ ông bà vì có câu chuyện tình yêu đẹp như tranh vẽ, một bác sĩ yêu một quân nhân nơi chiến trường ác liệt, đây không phải là phim mà là một cuộc đời lãng mạn.

Bình luận

Vậy nên lúc tìm ông bà kể chuyện cũng là lần tôi tự nguyện bước ra ngoài sân không cần che chắn, chỉ muốn nghe chuyện tình tươi đẹp của một thời vang bóng. Tôi ngưỡng mộ ông bà vì có câu chuyện tình yêu đẹp như tranh vẽ, một bác sĩ yêu một quân nhân nơi chiến trường ác liệt, đây không phải là phim mà là một cuộc đời lãng mạn.

Bình luận

Từ sau khi đến nơi này, tôi đột nhiên quên hết bệnh tật, quên hết mọi thứ mình đang phải đối mặt, mọi trắc trở trong tôi dường như đều biến mất không còn dấu vết. Vậy mà tôi lại là nữ dũng sĩ đánh hổ, nữ bộ đội dũng cảm, em gái xinh đẹp của các anh. Tôi không thể tưởng tượng ra đó thực sự là bản thân mình khi đã trải qua từng ngã rẽ của cuộc đời, nhưng tôi biết, tôi đã đi đúng hướng, về nơi hướng dương rực rỡ. Dù tôi biết hướng dương của tôi giống như mình, hai chúng tôi không lành lặn, vậy thì đùm bọc lẫn nhau để mọc về phía ánh sáng mặt trời kia, làm hướng dương ngược nắng thì có sao?

Bình luận

Từ sau khi đến nơi này, tôi đột nhiên quên hết bệnh tật, quên hết mọi thứ mình đang phải đối mặt, mọi trắc trở trong tôi dường như đều biến mất không còn dấu vết. Vậy mà tôi lại là nữ dũng sĩ đánh hổ, nữ bộ đội dũng cảm, em gái xinh đẹp của các anh. Tôi không thể tưởng tượng ra đó thực sự là bản thân mình khi đã trải qua từng ngã rẽ của cuộc đời, nhưng tôi biết, tôi đã đi đúng hướng, về nơi hướng dương rực rỡ. Dù tôi biết hướng dương của tôi giống như mình, hai chúng tôi không lành lặn, vậy thì đùm bọc lẫn nhau để mọc về phía ánh sáng mặt trời kia, làm hướng dương ngược nắng thì có sao?

Bình luận


Truyện tương tự

Bình luận