Đầu giờ chiều, sau khi tập xong các động tác khởi động, thầy thể dục đi tìm bác bảo vệ nói chuyện để lớp tự quản. Vì lúc trưa bỏ ăn nên giờ Tô Đông An thấy hơi đói. Cô xoay người sang hướng khác lén lút đút viên kẹo vào miệng nhưng vẫn bị Lưu Thiên Lãng ngồi bên nhìn thấy. Cậu nghiêng người, hỏi: "Đói à?"
Bình luận
Đầu giờ chiều, sau khi tập xong các động tác khởi động, thầy thể dục đi tìm bác bảo vệ nói chuyện để lớp tự quản. Vì lúc trưa bỏ ăn nên giờ Tô Đông An thấy hơi đói. Cô xoay người sang hướng khác lén lút đút viên kẹo vào miệng nhưng vẫn bị Lưu Thiên Lãng ngồi bên nhìn thấy. Cậu nghiêng người, hỏi: "Đói à?"
"Không không." Cô giật mình, lắc đầu. "Tự dưng tôi thấy thích ăn kẹo thôi."
Bình luận
"Không không." Cô giật mình, lắc đầu. "Tự dưng tôi thấy thích ăn kẹo thôi."
"Đừng ăn nhiều quá. Không tốt đâu."
Bình luận
"Đừng ăn nhiều quá. Không tốt đâu."
"Ừ... ừ." Tô Đông An vỗ ngực. Lưu Thiên Lãng giờ còn đáng sợ hơn cả đám Bùi Nguyên Vũ.
Bình luận
"Ừ... ừ." Tô Đông An vỗ ngực. Lưu Thiên Lãng giờ còn đáng sợ hơn cả đám Bùi Nguyên Vũ.
Chẳng biết có phải từ khi cô cạch mặt đám người Bùi Nguyên Vũ hay là vì chuyện trong căng-tin mà bầu không khí lớp học bỗng trở nên vi diệu. Các bạn học không còn thân thiết với cô nữa, nhưng cũng không hẳn là xa lánh, giống e dè thì đúng hơn. Dương Minh Huỳnh thì vẫn thế, nhu nhược, không dám thẳng thắn đối diện, chỉ biết âm thầm để mấy đồ vật nhỏ vào ngăn bàn cô. Chẳng biết làm vậy là để bù đắp cho cô hay tự an ủi bản thân cô ấy nữa.
Bình luận
Chẳng biết có phải từ khi cô cạch mặt đám người Bùi Nguyên Vũ hay là vì chuyện trong căng-tin mà bầu không khí lớp học bỗng trở nên vi diệu. Các bạn học không còn thân thiết với cô nữa, nhưng cũng không hẳn là xa lánh, giống e dè thì đúng hơn. Dương Minh Huỳnh thì vẫn thế, nhu nhược, không dám thẳng thắn đối diện, chỉ biết âm thầm để mấy đồ vật nhỏ vào ngăn bàn cô. Chẳng biết làm vậy là để bù đắp cho cô hay tự an ủi bản thân cô ấy nữa.
Bỗng, Tô Đông An đưa tay lên che miệng, cố gắng giấu đi nụ cười đang trực trào nơi khóe môi khi thấy Dương Minh Huỳnh ngập ngừng bước từng bước về phía mình. Gì đây? Nay lại chui ra khỏi hang, đến tìm cô rồi ư? Nhưng vị hiệp sĩ họ Bùi kia vẫn như mọi khi nhỉ. Lo sợ cô bắt nạt Dương Minh Huỳnh nên luôn đứng từ xa, âm thầm quan sát. Trên danh nghĩa thì tùy ý cậu, thích làm gì thì làm nhưng sau lưng lại âm thầm sắp đặt mọi chuyện. Cô, thực sự cảm thấy mệt mỏi với hai con người này. Tô Đông An đứng dậy, khoanh tay tựa lưng vào gốc cây, chờ Dương Minh Huỳnh tiến lại gần.
Bình luận
Bỗng, Tô Đông An đưa tay lên che miệng, cố gắng giấu đi nụ cười đang trực trào nơi khóe môi khi thấy Dương Minh Huỳnh ngập ngừng bước từng bước về phía mình. Gì đây? Nay lại chui ra khỏi hang, đến tìm cô rồi ư? Nhưng vị hiệp sĩ họ Bùi kia vẫn như mọi khi nhỉ. Lo sợ cô bắt nạt Dương Minh Huỳnh nên luôn đứng từ xa, âm thầm quan sát. Trên danh nghĩa thì tùy ý cậu, thích làm gì thì làm nhưng sau lưng lại âm thầm sắp đặt mọi chuyện. Cô, thực sự cảm thấy mệt mỏi với hai con người này. Tô Đông An đứng dậy, khoanh tay tựa lưng vào gốc cây, chờ Dương Minh Huỳnh tiến lại gần.
Mái tóc ngắn đen nhánh khẽ bay bay, đôi mắt vàng kim sắc bén khiến người đối diện phải dè chừng, gương mặt lạnh lùng cùng khóe môi khẽ cong. Dương Minh Huỳnh nắm chặt mép quần, trong lòng hoang mang tột độ. Hình như, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt của Tô Đông An. Lạnh nhạt, xa cách và mang theo cả sự khinh thường dành cho người đối diện.
Bình luận
Mái tóc ngắn đen nhánh khẽ bay bay, đôi mắt vàng kim sắc bén khiến người đối diện phải dè chừng, gương mặt lạnh lùng cùng khóe môi khẽ cong. Dương Minh Huỳnh nắm chặt mép quần, trong lòng hoang mang tột độ. Hình như, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt của Tô Đông An. Lạnh nhạt, xa cách và mang theo cả sự khinh thường dành cho người đối diện.
Đầu cô ấy ong ong, choáng váng không biết nên làm thế nào. Không ai bảo cô ấy phải làm gì trong trường hợp này. Vì từ trước tới nay, chưa có ai nhìn cô ấy bằng vẻ mặt đó cả. An xem thường cô ấy ư? Dương Minh Huỳnh mím môi, nhìn Lưu Thiên Lãng đứng bên cạnh cô: "Cậu có thể tránh mặt một lúc được không?"
Bình luận
Đầu cô ấy ong ong, choáng váng không biết nên làm thế nào. Không ai bảo cô ấy phải làm gì trong trường hợp này. Vì từ trước tới nay, chưa có ai nhìn cô ấy bằng vẻ mặt đó cả. An xem thường cô ấy ư? Dương Minh Huỳnh mím môi, nhìn Lưu Thiên Lãng đứng bên cạnh cô: "Cậu có thể tránh mặt một lúc được không?"
Tô Đông An ngắt lời: "Không cần. Lãng chính là người cứu tôi ngày hôm đó nên không cần thiết phải tránh mặt."
Bình luận
Tô Đông An ngắt lời: "Không cần. Lãng chính là người cứu tôi ngày hôm đó nên không cần thiết phải tránh mặt."
Chẳng biết sao hôm nay Lưu Thiên Lãng lại vô cùng phối hợp. Cậu che mặt, vội đi ra chỗ khác.
Bình luận
Chẳng biết sao hôm nay Lưu Thiên Lãng lại vô cùng phối hợp. Cậu che mặt, vội đi ra chỗ khác.
Hình như đây là lần đầu tiên Tô Đông An gọi tên cậu thì phải? Sao giờ cậu mới nhận ra, tên mình lại hay đến thế! Lưu Thiên Lãng ôm trái tim loạn nhịp, thầm nghĩ. Tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, cả người bối rối không biết phải làm sao. Đây là biểu hiện mà những cô gái tỏ tình với cậu đã nói. Cậu, thích Tô Đông An? Hóa ra khao khát muốn được quan tâm, bảo vệ cô, muốn cô dựa dẫm vào cậu là từ cảm xúc này sao?
Bình luận
Hình như đây là lần đầu tiên Tô Đông An gọi tên cậu thì phải? Sao giờ cậu mới nhận ra, tên mình lại hay đến thế! Lưu Thiên Lãng ôm trái tim loạn nhịp, thầm nghĩ. Tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, cả người bối rối không biết phải làm sao. Đây là biểu hiện mà những cô gái tỏ tình với cậu đã nói. Cậu, thích Tô Đông An? Hóa ra khao khát muốn được quan tâm, bảo vệ cô, muốn cô dựa dẫm vào cậu là từ cảm xúc này sao?
Lưu Thiên Lãng sờ mặt mình, suy tư. Liệu khuôn mặt này đã đủ để quyến rũ cậu ấy chưa nhỉ? Thân hình này đã đủ tiêu chuẩn? An thích kiểu con trai thế nào? Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp? A! Chết tiệt! Lưu Thiên Lãng vò đầu chửi thề. Cậu không thể ngừng suy nghĩ đến mấy vấn đề vớ vẩn này.
Bình luận
Lưu Thiên Lãng sờ mặt mình, suy tư. Liệu khuôn mặt này đã đủ để quyến rũ cậu ấy chưa nhỉ? Thân hình này đã đủ tiêu chuẩn? An thích kiểu con trai thế nào? Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp? A! Chết tiệt! Lưu Thiên Lãng vò đầu chửi thề. Cậu không thể ngừng suy nghĩ đến mấy vấn đề vớ vẩn này.
Tô Đông An gọi hai, ba câu cũng không thấy Lưu Thiên Lãng đáp lời liền mặc kệ cậu. Cô quay sang, lạnh nhạt hỏi Dương Minh Huỳnh: "Có chuyện gì sao?"
Bình luận
Tô Đông An gọi hai, ba câu cũng không thấy Lưu Thiên Lãng đáp lời liền mặc kệ cậu. Cô quay sang, lạnh nhạt hỏi Dương Minh Huỳnh: "Có chuyện gì sao?"
"Tớ... tớ xin lỗi. Xin lỗi cậu, vì tất cả."
Bình luận
"Tớ... tớ xin lỗi. Xin lỗi cậu, vì tất cả."
Tô Đông An đưa mắt nhìn nam sinh đang cố nén giận phía xa xa, phì cười. Cô nghiêng đầu, khiêu khích.
Bình luận
Tô Đông An đưa mắt nhìn nam sinh đang cố nén giận phía xa xa, phì cười. Cô nghiêng đầu, khiêu khích.
"Chuyện đã qua hơn một tháng mà giờ cậu mới chạy đến xin lỗi tôi ư? Cậu có lòng thật đấy!" Nếu muốn bảo hộ người mình thương thì tốt nhất, không nên để cô ấy đến trước mặt cô. Cô không có nhiệm vụ "giữ gìn" giúp cậu ta.
Bình luận
"Chuyện đã qua hơn một tháng mà giờ cậu mới chạy đến xin lỗi tôi ư? Cậu có lòng thật đấy!" Nếu muốn bảo hộ người mình thương thì tốt nhất, không nên để cô ấy đến trước mặt cô. Cô không có nhiệm vụ "giữ gìn" giúp cậu ta.
"Không, không. Tớ phải tham gia kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố. Với cả, tớ muốn đợi cậu nguôi giận rồi mới dám đến." Dương Minh Huỳnh vội vàng lắc đầu, cố gắng giải thích. "Tớ biết... cậu không muốn nhìn thấy mặt bọn tớ."
Bình luận
"Không, không. Tớ phải tham gia kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố. Với cả, tớ muốn đợi cậu nguôi giận rồi mới dám đến." Dương Minh Huỳnh vội vàng lắc đầu, cố gắng giải thích. "Tớ biết... cậu không muốn nhìn thấy mặt bọn tớ."
Đợi nguôi giận? Đợi đến mức cô chẳng còn chút hy vọng gì ở họ ư? Ý kiến cũng hay đấy! Tô Đông An không quan tâm đến những ánh mắt hướng về phía này. Cô cũng không quan tâm đây có phải mục đích của Bùi Nguyên Vũ hay không khi cố ý chọn thời điểm này để Dương Minh Huỳnh đứng lên, "xin lỗi" cô.
Bình luận
Đợi nguôi giận? Đợi đến mức cô chẳng còn chút hy vọng gì ở họ ư? Ý kiến cũng hay đấy! Tô Đông An không quan tâm đến những ánh mắt hướng về phía này. Cô cũng không quan tâm đây có phải mục đích của Bùi Nguyên Vũ hay không khi cố ý chọn thời điểm này để Dương Minh Huỳnh đứng lên, "xin lỗi" cô.
"Vậy cậu nói xem? Cậu xin lỗi vì điều gì?" Cô thờ ơ hỏi.
Bình luận
"Vậy cậu nói xem? Cậu xin lỗi vì điều gì?" Cô thờ ơ hỏi.
Dương Minh Huỳnh siết chặt hai tay, im lặng một chút rồi lên tiếng: "Là tớ đã không hành động, không biểu hiện rõ quan điểm của mình nên đã khiến mọi chuyện đến nông nỗi này."
Bình luận
Dương Minh Huỳnh siết chặt hai tay, im lặng một chút rồi lên tiếng: "Là tớ đã không hành động, không biểu hiện rõ quan điểm của mình nên đã khiến mọi chuyện đến nông nỗi này."
"Hành động gì và quan điểm gì?" Từ trước tới nay, Dương Minh Huỳnh có cái gọi là hành động hay quan điểm sao?
Bình luận
"Hành động gì và quan điểm gì?" Từ trước tới nay, Dương Minh Huỳnh có cái gọi là hành động hay quan điểm sao?
"Vũ nói với tớ, cậu đồng ý phối hợp với cậu ấy để nắm thóp Nguyễn Ngọc Anh. Vì cậu thích tớ nên đã lựa chọn làm vậy..." Nói đến đây, trong lòng cô ấy bỗng dưng xuất hiện cảm xúc không tên. "Tớ thấy cả hai đã quyết ý nên cũng không tiện xen vào."
Bình luận
"Vũ nói với tớ, cậu đồng ý phối hợp với cậu ấy để nắm thóp Nguyễn Ngọc Anh. Vì cậu thích tớ nên đã lựa chọn làm vậy..." Nói đến đây, trong lòng cô ấy bỗng dưng xuất hiện cảm xúc không tên. "Tớ thấy cả hai đã quyết ý nên cũng không tiện xen vào."
Dương Minh Huỳnh càng nói cô càng thấy nực cười. Lời nói đầy lỗ hổng vậy mà cô ấy cũng tin ư? Thế nào là cả hai đã quyết ý? Cậu ta tìm đến cô trong lúc cô không đủ tỉnh táo. Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ. Đầu thì đau như búa bổ, không muốn tiếp tục dây dưa với cậu ta nên đành đồng ý, kéo dài thời gian tìm hiểu mọi chuyện. Vậy mà nói, cả hai bên cùng đồng thuận ư? Hết Bùi Nguyên Vũ đến Nguyễn Ngọc Anh dồn dập tấn công cô, cô có thời gian để suy nghĩ, tính toán cho bản thân? Rồi còn cái gì mà cả hai đã quyết ý nên không tiện xen vào?
Bình luận
Dương Minh Huỳnh càng nói cô càng thấy nực cười. Lời nói đầy lỗ hổng vậy mà cô ấy cũng tin ư? Thế nào là cả hai đã quyết ý? Cậu ta tìm đến cô trong lúc cô không đủ tỉnh táo. Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ. Đầu thì đau như búa bổ, không muốn tiếp tục dây dưa với cậu ta nên đành đồng ý, kéo dài thời gian tìm hiểu mọi chuyện. Vậy mà nói, cả hai bên cùng đồng thuận ư? Hết Bùi Nguyên Vũ đến Nguyễn Ngọc Anh dồn dập tấn công cô, cô có thời gian để suy nghĩ, tính toán cho bản thân? Rồi còn cái gì mà cả hai đã quyết ý nên không tiện xen vào?
Huống chi, thủ đoạn của Nguyễn Ngọc Anh thế nào, cô ấy là người biết rõ nhất. Nếu coi cô là bạn đã trực tiếp nói rõ, cảnh báo cho cô, còn không thì khuyên cô không nên tiếp tục chứ không phải chỉ nghe từ một phía rồi mặc định đó là sự thật. Trừ khi...
Bình luận
Huống chi, thủ đoạn của Nguyễn Ngọc Anh thế nào, cô ấy là người biết rõ nhất. Nếu coi cô là bạn đã trực tiếp nói rõ, cảnh báo cho cô, còn không thì khuyên cô không nên tiếp tục chứ không phải chỉ nghe từ một phía rồi mặc định đó là sự thật. Trừ khi...
Tô Đông An tiến lại gần Dương Minh Huỳnh, nhìn thẳng vào đôi mắt tím trong veo đang chứa đầy nỗi lo kia. Cô lạnh lùng đáp: "Cậu đã hành động. Trong vô thức, cậu đã lựa chọn thực hiện mong ước bấy lâu nay trong lòng cậu, đó là thoát khỏi Nguyễn Ngọc Anh. Vì vậy mà cậu đã tự ám thị bản thân, tin lời Bùi Nguyễn Vũ chứ không phải lo cho an nguy của tôi. Cậu cũng giống cậu ta. Vừa ích kỷ mà cũng thật tham lam."
Bình luận
Tô Đông An tiến lại gần Dương Minh Huỳnh, nhìn thẳng vào đôi mắt tím trong veo đang chứa đầy nỗi lo kia. Cô lạnh lùng đáp: "Cậu đã hành động. Trong vô thức, cậu đã lựa chọn thực hiện mong ước bấy lâu nay trong lòng cậu, đó là thoát khỏi Nguyễn Ngọc Anh. Vì vậy mà cậu đã tự ám thị bản thân, tin lời Bùi Nguyễn Vũ chứ không phải lo cho an nguy của tôi. Cậu cũng giống cậu ta. Vừa ích kỷ mà cũng thật tham lam."
Ích kỷ khi đã ngầm đồng ý với Bùi Nguyên Vũ lợi dụng cô. Tham lam là vì, vẫn còn mong đợi bản thân cô sẽ tha thứ và tiếp tục làm bạn với cô ấy.
Bình luận
Ích kỷ khi đã ngầm đồng ý với Bùi Nguyên Vũ lợi dụng cô. Tham lam là vì, vẫn còn mong đợi bản thân cô sẽ tha thứ và tiếp tục làm bạn với cô ấy.
Bùi Nguyên Vũ từ nhỏ được dạy dỗ cách nhìn người để sau này trở thành người thừa kế. Còn cô, được đời dạy cách nhìn thấu tâm tư của người khác. Cô nhìn ra được tia hoảng hốt trong mắt Dương Minh Huỳnh. Nguyễn Ngọc Anh đã đeo bám cô ấy quá lâu, lâu đến mức, khao khát lớn nhất của Dương Minh Huỳnh có lẽ là thoát khỏi móng vuốt của cô ta.
Bình luận
Bùi Nguyên Vũ từ nhỏ được dạy dỗ cách nhìn người để sau này trở thành người thừa kế. Còn cô, được đời dạy cách nhìn thấu tâm tư của người khác. Cô nhìn ra được tia hoảng hốt trong mắt Dương Minh Huỳnh. Nguyễn Ngọc Anh đã đeo bám cô ấy quá lâu, lâu đến mức, khao khát lớn nhất của Dương Minh Huỳnh có lẽ là thoát khỏi móng vuốt của cô ta.
Bùi Nguyên Vũ tôn trọng ý kiến Dương Minh Huỳnh. Chỉ cần cô ấy ngỏ lời là ngay lập tức, cậu ta sẽ thực hiện. Và kết quả là, cô ấy đã chọn không làm gì cho cô cả. Vì đứng trước hai lựa chọn, khao khát trở thành hiện thực và cô bạn mới quen, đủ để hiểu cán cân sẽ nghiêng về bên nào.
Bình luận
Bùi Nguyên Vũ tôn trọng ý kiến Dương Minh Huỳnh. Chỉ cần cô ấy ngỏ lời là ngay lập tức, cậu ta sẽ thực hiện. Và kết quả là, cô ấy đã chọn không làm gì cho cô cả. Vì đứng trước hai lựa chọn, khao khát trở thành hiện thực và cô bạn mới quen, đủ để hiểu cán cân sẽ nghiêng về bên nào.
Nhưng Dương Minh Huỳnh lại không muốn thừa nhận bản thân là con người như vậy nên đã tự ám thị chính mình, mượn lời nói dối của Bùi Nguyên Vũ làm cái cớ, che giấu đi tâm địa của bản thân. Và rồi để có thể tiếp tục đứng "hiên ngang" trước mặt cô như ngày hôm nay.
Bình luận
Nhưng Dương Minh Huỳnh lại không muốn thừa nhận bản thân là con người như vậy nên đã tự ám thị chính mình, mượn lời nói dối của Bùi Nguyên Vũ làm cái cớ, che giấu đi tâm địa của bản thân. Và rồi để có thể tiếp tục đứng "hiên ngang" trước mặt cô như ngày hôm nay.
Điều đáng buồn nhất vẫn là, Dương Minh Huỳnh cũng là một trong những lý do cô thực hiện giao kèo đến cùng.
Bình luận
Điều đáng buồn nhất vẫn là, Dương Minh Huỳnh cũng là một trong những lý do cô thực hiện giao kèo đến cùng.
Dương Minh Huỳnh bần thần đứng đó, đôi mắt tím mở to nhìn cô như thể không tin vào tai mình. Những suy nghĩ ích kỷ, đen tối như được khai phóng, từ từ trào dâng trong lòng. Cô ấy gục đầu, không dám nhìn thẳng mặt Tô Đông An.
Bình luận
Dương Minh Huỳnh bần thần đứng đó, đôi mắt tím mở to nhìn cô như thể không tin vào tai mình. Những suy nghĩ ích kỷ, đen tối như được khai phóng, từ từ trào dâng trong lòng. Cô ấy gục đầu, không dám nhìn thẳng mặt Tô Đông An.
"Nếu không cảm thấy có lỗi thì không cần phải xin lỗi." Cô thờ ơ nói.
Bình luận
"Nếu không cảm thấy có lỗi thì không cần phải xin lỗi." Cô thờ ơ nói.
"Không! Tớ thực sự cảm thấy có lỗi, thực sự muốn bù đắp cho cậu. Thật đấy! Tớ phải làm gì để chứng minh cho cậu thấy đây?" Dương Minh Huỳnh hoảng loạn đáp.
Bình luận
"Không! Tớ thực sự cảm thấy có lỗi, thực sự muốn bù đắp cho cậu. Thật đấy! Tớ phải làm gì để chứng minh cho cậu thấy đây?" Dương Minh Huỳnh hoảng loạn đáp.
"Làm gì ư? Tôi có mắt mà! Cậu đâu cần phải chứng minh." Tô Đông An đứng thẳng, đút hai tay vào túi áo. Dành thời gian cho đám người này đúng là phí phạm.
Bình luận
"Làm gì ư? Tôi có mắt mà! Cậu đâu cần phải chứng minh." Tô Đông An đứng thẳng, đút hai tay vào túi áo. Dành thời gian cho đám người này đúng là phí phạm.
Thấy cô định đi, Dương Minh Huỳnh vội nói: "Nhưng..."
Bình luận
Thấy cô định đi, Dương Minh Huỳnh vội nói: "Nhưng..."
Tô Đông An đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô ấy, ngắt lời: "Nói đến thế mà còn không chịu hiểu à? Cậu tốt nhất, đừng có mở miệng nói thêm câu nào nữa."
Bình luận
Tô Đông An đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô ấy, ngắt lời: "Nói đến thế mà còn không chịu hiểu à? Cậu tốt nhất, đừng có mở miệng nói thêm câu nào nữa."
Dương Minh Huỳnh sững sờ, đứng ngây người trong gió, bờ vai gầy yếu run lên từng hồi.
Bình luận
Dương Minh Huỳnh sững sờ, đứng ngây người trong gió, bờ vai gầy yếu run lên từng hồi.
***
Bình luận
***
Ngoại truyện nhỏ 5:
Bình luận
Ngoại truyện nhỏ 5:
Lưu Thiên Lãng nghịch điện thoại, nói với người bên cạnh: "Từ nay tớ sẽ tập theo giáo án của anh PT nên cần ăn kiêng nhiều thứ. Mỗi ngày mua cho tớ 1 kg ức gà, còn lại như ngày thường là được."
Bình luận
Lưu Thiên Lãng nghịch điện thoại, nói với người bên cạnh: "Từ nay tớ sẽ tập theo giáo án của anh PT nên cần ăn kiêng nhiều thứ. Mỗi ngày mua cho tớ 1 kg ức gà, còn lại như ngày thường là được."
Phạm Minh Nhất thắc mắc hỏi: "Cậu tập gì thế?"
Bình luận
Phạm Minh Nhất thắc mắc hỏi: "Cậu tập gì thế?"
"Tập lên sáu múi." Lưu Thiên Lãng quyết tâm đáp.
Bình luận
"Tập lên sáu múi." Lưu Thiên Lãng quyết tâm đáp.
Chẳng phải con gái thường thích đàn ông sáu múi sao. Không chỉ gương mặt mà cậu còn muốn Tô Đông An phải đổ gục trước thân hình siêu chuẩn của cậu nữa. Hừ! Chờ đấy.
Bình luận
Chẳng phải con gái thường thích đàn ông sáu múi sao. Không chỉ gương mặt mà cậu còn muốn Tô Đông An phải đổ gục trước thân hình siêu chuẩn của cậu nữa. Hừ! Chờ đấy.