Chương 32: Lời xin lỗi có thành ý?


Tô Đông An sang trái, Lưu Thiên Lãng sang trái. Tô Đông An sang phải, Lưu Thiên Lãng sang phải. Tô Đông An đi vệ sinh, Lưu Thiên Lãng đứng ngoài. Tô Đông An giặt giẻ lau, Lưu Thiên Lãng... Tô Đông An thở dài đứng dậy, nhìn người con trai đứng phía sau mình.

Bình luận

Tô Đông An sang trái, Lưu Thiên Lãng sang trái. Tô Đông An sang phải, Lưu Thiên Lãng sang phải. Tô Đông An đi vệ sinh, Lưu Thiên Lãng đứng ngoài. Tô Đông An giặt giẻ lau, Lưu Thiên Lãng... Tô Đông An thở dài đứng dậy, nhìn người con trai đứng phía sau mình.

"Này, cậu định theo tôi tới bao giờ vậy?"

Bình luận

"Này, cậu định theo tôi tới bao giờ vậy?"

Lưu Thiên Lãng khoanh tay, tỏ vẻ đương nhiên, đáp: "Mãi mãi."

Bình luận

Lưu Thiên Lãng khoanh tay, tỏ vẻ đương nhiên, đáp: "Mãi mãi."

"Chuyện hôm trước xảy ra bất ngờ. Với cả, cũng không có gì mà."

Bình luận

"Chuyện hôm trước xảy ra bất ngờ. Với cả, cũng không có gì mà."

"Như thế mà cậu nói không có gì." Lưu Thiên Lãng "hừ" một tiếng. Cậu chỉ đi ra ngoài một chút, đến lúc quay lại thì chuyện ở căng-tin đã lan ra khắp trường rồi. Đúng là, không làm người ta hết lo mà.

Bình luận

"Như thế mà cậu nói không có gì." Lưu Thiên Lãng "hừ" một tiếng. Cậu chỉ đi ra ngoài một chút, đến lúc quay lại thì chuyện ở căng-tin đã lan ra khắp trường rồi. Đúng là, không làm người ta hết lo mà.

Tô Đông An chép miệng, im lặng cùng cậu trở về lớp. Lúc xoay người, tầm mắt chợt dừng lại trước bóng dáng đang lẩn trốn sau bức tường cách đó không xa. Cô nhíu mày trong vô thức. Rốt cuộc cậu ta định làm cái gì mà lẳng lặng đi theo cô tận một tuần rồi.

Bình luận

Tô Đông An chép miệng, im lặng cùng cậu trở về lớp. Lúc xoay người, tầm mắt chợt dừng lại trước bóng dáng đang lẩn trốn sau bức tường cách đó không xa. Cô nhíu mày trong vô thức. Rốt cuộc cậu ta định làm cái gì mà lẳng lặng đi theo cô tận một tuần rồi.

“Sao thế?” Lưu Thiên Lãng nhìn người chỉ cao đến vai mình. Thấy cô nhíu mày, cậu chợt vươn tay, vén những sợi tóc mai đang lòa xòa xuống mắt Tô Đông An rồi chọt vào ấn đường cô. “Sao lại nhíu mày rồi?”

Bình luận

“Sao thế?” Lưu Thiên Lãng nhìn người chỉ cao đến vai mình. Thấy cô nhíu mày, cậu chợt vươn tay, vén những sợi tóc mai đang lòa xòa xuống mắt Tô Đông An rồi chọt vào ấn đường cô. “Sao lại nhíu mày rồi?”

Tô Đông An kéo tay cậu xuống, nói với người đang trốn ở đằng kia. "Đừng trốn nữa. Ra đây đi. Chúng ta nói chuyện."

Bình luận

Tô Đông An kéo tay cậu xuống, nói với người đang trốn ở đằng kia. "Đừng trốn nữa. Ra đây đi. Chúng ta nói chuyện."

Hoàng Thanh Nam cúi gằm mặt bước ra. Cậu ta liếc Tô Đông An một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, lầm lũi tiến về chiếc ghế đá gần đó, ngồi một góc. Cô thở dài bước tới, nhưng người bên cạnh còn nhanh chân hơn. Cậu hai, ba bước đã đến ghế đá, ngồi chễm chệ ở giữa rồi vỗ vỗ chỗ ngoài cùng bên cạnh mình: "An, mau qua đây ngồi."

Bình luận

Hoàng Thanh Nam cúi gằm mặt bước ra. Cậu ta liếc Tô Đông An một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, lầm lũi tiến về chiếc ghế đá gần đó, ngồi một góc. Cô thở dài bước tới, nhưng người bên cạnh còn nhanh chân hơn. Cậu hai, ba bước đã đến ghế đá, ngồi chễm chệ ở giữa rồi vỗ vỗ chỗ ngoài cùng bên cạnh mình: "An, mau qua đây ngồi."

Tô Đông An trợn mắt nhìn cậu, lại nhìn chỗ trống chỉ còn bằng đúng chiều rộng của chiếc ghế nhựa Đại Bông, không thốt lên lời. Cái ghế đá chỉ dài từng ấy, Hoàng Thanh Nam tuy ngồi thu lu một góc nhưng dù sao cả hai người đều là thiếu niên đang tuổi dậy thì, người nào người nấy đều cao trên 180 cm nên chừa lại cho cô cũng không được bao nhiêu. Nếu muốn ngồi thỏa mái thì phải dựa sát vào Lưu Thiên Lãng mới được. Cô day trán, thở dài: "Cậu đang làm gì thế?"

Bình luận

Tô Đông An trợn mắt nhìn cậu, lại nhìn chỗ trống chỉ còn bằng đúng chiều rộng của chiếc ghế nhựa Đại Bông, không thốt lên lời. Cái ghế đá chỉ dài từng ấy, Hoàng Thanh Nam tuy ngồi thu lu một góc nhưng dù sao cả hai người đều là thiếu niên đang tuổi dậy thì, người nào người nấy đều cao trên 180 cm nên chừa lại cho cô cũng không được bao nhiêu. Nếu muốn ngồi thỏa mái thì phải dựa sát vào Lưu Thiên Lãng mới được. Cô day trán, thở dài: "Cậu đang làm gì thế?"

"Mau ngồi xuống đây." Lưu Thiên Lãng kéo tay cô, thản nhiên đáp. "Tôi cũng muốn nghe xem cậu ta định nói gì. Mà cậu đừng cau mày nữa, để lại vết nhăn đấy."

Bình luận

"Mau ngồi xuống đây." Lưu Thiên Lãng kéo tay cô, thản nhiên đáp. "Tôi cũng muốn nghe xem cậu ta định nói gì. Mà cậu đừng cau mày nữa, để lại vết nhăn đấy."

Tô Đông An thấy hơi bực nhưng Hoàng Thanh Nam thì không. Thậm chí, cậu ta còn khẽ thở phào khi thấy Lưu Thiên Lãng xen vào giữa ngồi. Nói thật, đến hiện tại, cậu ta vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt cô. Cậu ta siết chặt hai tay, lên tiếng: "Dù đã muộn nhưng tớ vẫn muốn nói. Xin lỗi cậu, An à."

Bình luận

Tô Đông An thấy hơi bực nhưng Hoàng Thanh Nam thì không. Thậm chí, cậu ta còn khẽ thở phào khi thấy Lưu Thiên Lãng xen vào giữa ngồi. Nói thật, đến hiện tại, cậu ta vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt cô. Cậu ta siết chặt hai tay, lên tiếng: "Dù đã muộn nhưng tớ vẫn muốn nói. Xin lỗi cậu, An à."

"Tớ hèn nhát lắm phải không?" Hoàng Thanh Nam mím môi, cười khổ. "Đến dũng khí cũng không có để trực tiếp xin lỗi cậu mà chỉ biết lẽo đẽo theo sau. Tớ... quen Vũ đã được bốn năm, ở cùng anh Bách cũng gần chục năm. Vậy mà lại... không nhìn ra được, con người thật của hai người họ."

Bình luận

"Tớ hèn nhát lắm phải không?" Hoàng Thanh Nam mím môi, cười khổ. "Đến dũng khí cũng không có để trực tiếp xin lỗi cậu mà chỉ biết lẽo đẽo theo sau. Tớ... quen Vũ đã được bốn năm, ở cùng anh Bách cũng gần chục năm. Vậy mà lại... không nhìn ra được, con người thật của hai người họ."

Tô Đông An tựa lưng vào thành ghế, ngẩng mặt lên nhìn trời, nghe cậu ta lải nhải. Hoàng Thanh Nam nói, cậu ta là người thiếu quyết đoán, khó đưa ra lựa chọn nên cậu ta rất thích chơi với Bùi Nguyên Vũ, một người không tin tưởng ai ngoài bản thân mình. Bùi Nguyên Vũ không chỉ biết nhìn người mà khi gặp vấn đề nào đó còn có thể bình tĩnh phân tích một cách khách quan rồi đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Chính vì vậy mà cậu ta tin tưởng tuyệt đối vào những gì Bùi Nguyên Vũ nói.

Bình luận

Tô Đông An tựa lưng vào thành ghế, ngẩng mặt lên nhìn trời, nghe cậu ta lải nhải. Hoàng Thanh Nam nói, cậu ta là người thiếu quyết đoán, khó đưa ra lựa chọn nên cậu ta rất thích chơi với Bùi Nguyên Vũ, một người không tin tưởng ai ngoài bản thân mình. Bùi Nguyên Vũ không chỉ biết nhìn người mà khi gặp vấn đề nào đó còn có thể bình tĩnh phân tích một cách khách quan rồi đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Chính vì vậy mà cậu ta tin tưởng tuyệt đối vào những gì Bùi Nguyên Vũ nói.

Việc Hoàng Thanh Nam muốn giúp đỡ cô vượt qua kỳ thi khảo sát, hay việc lấy lý do báo đáp bọn họ mà mời cô đi ăn, hoặc việc Dương Minh Huỳnh rủ cô đi trung tâm thương mại và bọn họ tự ý theo cùng... Tất cả mọi hành động ấy của cậu ta đều được Bùi Nguyên Vũ gợi ý. Cậu ta cứ nghĩ, Bùi Nguyên Vũ lạnh lùng nên không thể hiện ra ngoài, chứ thực chất, cũng muốn kết bạn với cô nên mới nhiệt tình giúp đỡ đến thế. Ai ngờ... tất cả đều vì mục đích của bản thân cả.

Bình luận

Việc Hoàng Thanh Nam muốn giúp đỡ cô vượt qua kỳ thi khảo sát, hay việc lấy lý do báo đáp bọn họ mà mời cô đi ăn, hoặc việc Dương Minh Huỳnh rủ cô đi trung tâm thương mại và bọn họ tự ý theo cùng... Tất cả mọi hành động ấy của cậu ta đều được Bùi Nguyên Vũ gợi ý. Cậu ta cứ nghĩ, Bùi Nguyên Vũ lạnh lùng nên không thể hiện ra ngoài, chứ thực chất, cũng muốn kết bạn với cô nên mới nhiệt tình giúp đỡ đến thế. Ai ngờ... tất cả đều vì mục đích của bản thân cả.

"Ngày cậu gặp chuyện cũng là ngày nhà tớ xảy ra chuyện không hay. Ông nội tớ ngã cầu thang nên cả nhà túc trực trong bệnh viện mấy ngày. Đến khi dư dả thời gian thì..." Hoàng Thanh Nam chán nản, vò đầu nói tiếp. "Tớ biết, tớ biết, tất cả mọi lời nói lúc này chỉ là ngụy biện nhưng thực sự... tớ vẫn muốn trực tiếp xin lỗi cậu. Vì tất cả mọi chuyện."

Bình luận

"Ngày cậu gặp chuyện cũng là ngày nhà tớ xảy ra chuyện không hay. Ông nội tớ ngã cầu thang nên cả nhà túc trực trong bệnh viện mấy ngày. Đến khi dư dả thời gian thì..." Hoàng Thanh Nam chán nản, vò đầu nói tiếp. "Tớ biết, tớ biết, tất cả mọi lời nói lúc này chỉ là ngụy biện nhưng thực sự... tớ vẫn muốn trực tiếp xin lỗi cậu. Vì tất cả mọi chuyện."

Nghe cậu ta nói, Lưu Thiên Lãng không khỏi đưa mắt nhìn thiếu nữ với gương mặt bình thản đang ngồi bên cạnh. Với bọn họ, ai cũng quan trọng hơn Tô Đông An. Rốt cuộc thì, sao cô có thể bình tĩnh mà nghe Hoàng Thanh Nam kể lể như thế? Càng ở lâu, cậu lại càng không thể đoán được tâm tư của cô.

Bình luận

Nghe cậu ta nói, Lưu Thiên Lãng không khỏi đưa mắt nhìn thiếu nữ với gương mặt bình thản đang ngồi bên cạnh. Với bọn họ, ai cũng quan trọng hơn Tô Đông An. Rốt cuộc thì, sao cô có thể bình tĩnh mà nghe Hoàng Thanh Nam kể lể như thế? Càng ở lâu, cậu lại càng không thể đoán được tâm tư của cô.

Thực ra thì, cô cũng chẳng nghĩ gì cả. Vì đây không phải là điều hiển nhiên sao? Làm gì có ai đặt an nguy của người mới quen lên trên người thân, bạn trí cốt của mình cơ chứ!

Bình luận

Thực ra thì, cô cũng chẳng nghĩ gì cả. Vì đây không phải là điều hiển nhiên sao? Làm gì có ai đặt an nguy của người mới quen lên trên người thân, bạn trí cốt của mình cơ chứ!

"Tớ không nghĩ, Vũ sẽ lợi dụng tớ, còn anh Bách thì giấu nhẹm đi chuyện đó, mặc tớ trong tình trạng ngu ngơ trở thành công cụ để Vũ tiếp cận, thử cậu." Hoàng Thanh Nam cười cay đắng. Đến nằm mơ cậu ta cũng không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra trên người mình. "Chính tớ là người kéo cậu vào chuyện này. Tớ đã nghĩ quá đơn giản. Những tưởng chúng ta đi chơi vài lần nên không sao. Chỉ cần Nguyễn Ngọc Anh không biết thì mọi chuyện đều ổn."

Bình luận

"Tớ không nghĩ, Vũ sẽ lợi dụng tớ, còn anh Bách thì giấu nhẹm đi chuyện đó, mặc tớ trong tình trạng ngu ngơ trở thành công cụ để Vũ tiếp cận, thử cậu." Hoàng Thanh Nam cười cay đắng. Đến nằm mơ cậu ta cũng không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra trên người mình. "Chính tớ là người kéo cậu vào chuyện này. Tớ đã nghĩ quá đơn giản. Những tưởng chúng ta đi chơi vài lần nên không sao. Chỉ cần Nguyễn Ngọc Anh không biết thì mọi chuyện đều ổn."

Tô Đông An: "..."

Bình luận

Tô Đông An: "..."

Cùng lúc nhận đả kích từ hai người thân thiết, có lẽ hiện giờ cậu ta đang suy sụp lắm. Nhưng việc đó thì liên quan gì tới cô? Trong lúc bọn họ vui vẻ bên nhau với những suy nghĩ màu hồng, thì cô ở trong góc tối, tìm mọi thông tin liên quan đến bố Nguyễn Ngọc Anh và gia đình Bùi Nguyên Vũ. Biết rõ đối thủ là người thế nào nhưng lại suy nghĩ quá đơn giản. Liệu người "vô tội" nhất có thực sự vô tội?

Bình luận

Cùng lúc nhận đả kích từ hai người thân thiết, có lẽ hiện giờ cậu ta đang suy sụp lắm. Nhưng việc đó thì liên quan gì tới cô? Trong lúc bọn họ vui vẻ bên nhau với những suy nghĩ màu hồng, thì cô ở trong góc tối, tìm mọi thông tin liên quan đến bố Nguyễn Ngọc Anh và gia đình Bùi Nguyên Vũ. Biết rõ đối thủ là người thế nào nhưng lại suy nghĩ quá đơn giản. Liệu người "vô tội" nhất có thực sự vô tội?

Tô Đông An biết cậu ta muốn gì, nhưng hiện tại, cô không thể nào thốt ra năm chữ "Tôi tha thứ cho cậu" được. Cô thở dài đứng dậy, nhìn người con trai đang gục đầu trước mặt.

Bình luận

Tô Đông An biết cậu ta muốn gì, nhưng hiện tại, cô không thể nào thốt ra năm chữ "Tôi tha thứ cho cậu" được. Cô thở dài đứng dậy, nhìn người con trai đang gục đầu trước mặt.

"Tôi hiểu rồi. Chúc cậu sớm vượt qua được cú sốc này. Tôi mong mọi chuyện sẽ dừng lại tại đây." Cô nhìn Lưu Thiên Lãng. "Đi thôi."

Bình luận

"Tôi hiểu rồi. Chúc cậu sớm vượt qua được cú sốc này. Tôi mong mọi chuyện sẽ dừng lại tại đây." Cô nhìn Lưu Thiên Lãng. "Đi thôi."

Lưu Thiên Lãng: "Ừ, ừm. Chúng ta đi thôi."

Bình luận

Lưu Thiên Lãng: "Ừ, ừm. Chúng ta đi thôi."

"Tớ, tớ sẽ cố gắng, trở nên mạnh mẽ và quyết đoán giống như cậu."

Bình luận

"Tớ, tớ sẽ cố gắng, trở nên mạnh mẽ và quyết đoán giống như cậu."

Nghe Hoàng Thanh Nam nói vậy, Tô Đông An khựng lại một chút, nhưng không quay đầu mà tiếp tục đi.

Bình luận

Nghe Hoàng Thanh Nam nói vậy, Tô Đông An khựng lại một chút, nhưng không quay đầu mà tiếp tục đi.


Truyện tương tự

Bình luận