Chương 3.2: Đám cưới


Ngày 16 tháng 7 năm 2011.

Bình luận

Ngày 16 tháng 7 năm 2011.

Ánh Dương lấy từ trong hộp giấy ra chiếc nơ xanh lá nhạt và chiếc khăn voan trắng đặt sang bên cạnh. Sau đó, cô bé lại tiếp tục mò mẩm, tìm kiếm thứ gì đó bên trong hộp. Mãi một lúc, Ánh Dương vẫn chẳng tìm được thứ mình muốn, cô bé lật hẳn chiếc hộp lại, đổ hết đống đồ bên trong ra đất. Em đi đến nhặt chiếc micro bằng nhựa lên đưa cho Tịch Vũ, xong lại tiện tay định đưa chiếc nơ cho Nhật An. Nhưng rồi dường như bất chợt nảy ra suy nghĩ gì hay ho lắm, cô bé nhanh chóng rụt tay lại trước khi anh trai kịp nhận lấy.

Bình luận

Ánh Dương lấy từ trong hộp giấy ra chiếc nơ xanh lá nhạt và chiếc khăn voan trắng đặt sang bên cạnh. Sau đó, cô bé lại tiếp tục mò mẩm, tìm kiếm thứ gì đó bên trong hộp. Mãi một lúc, Ánh Dương vẫn chẳng tìm được thứ mình muốn, cô bé lật hẳn chiếc hộp lại, đổ hết đống đồ bên trong ra đất. Em đi đến nhặt chiếc micro bằng nhựa lên đưa cho Tịch Vũ, xong lại tiện tay định đưa chiếc nơ cho Nhật An. Nhưng rồi dường như bất chợt nảy ra suy nghĩ gì hay ho lắm, cô bé nhanh chóng rụt tay lại trước khi anh trai kịp nhận lấy.

Ánh Dương chầm chậm tiến lại gần Nhật An, nhón chân, vươn tay cài chiếc nơ xanh lên cổ áo cho anh, cẩn thận vuốt lại chỗ áo bị nhăn, rồi nhìn anh mỉm cười lém lỉnh. Vì mấy hành động đột ngột này của Ánh Dương, mãi một lúc sau khi con bé đã xoay lưng bỏ đi gom lại đống đồ trên sàn vào thùng, Nhật An mới kịp phản ứng. Cậu nhìn chiếc nơ đang đeo ở cổ áo của mình, lại nhìn con nhỏ phiền phức đang cùng Tịch Vũ cặm cụi nhặt đồ ở bên kia. Chẳng một ai để ý, kể cả bản thân cậu, hai tai của Nhật An từ lúc nào đã trở nên đỏ ửng.

Bình luận

Ánh Dương chầm chậm tiến lại gần Nhật An, nhón chân, vươn tay cài chiếc nơ xanh lên cổ áo cho anh, cẩn thận vuốt lại chỗ áo bị nhăn, rồi nhìn anh mỉm cười lém lỉnh. Vì mấy hành động đột ngột này của Ánh Dương, mãi một lúc sau khi con bé đã xoay lưng bỏ đi gom lại đống đồ trên sàn vào thùng, Nhật An mới kịp phản ứng. Cậu nhìn chiếc nơ đang đeo ở cổ áo của mình, lại nhìn con nhỏ phiền phức đang cùng Tịch Vũ cặm cụi nhặt đồ ở bên kia. Chẳng một ai để ý, kể cả bản thân cậu, hai tai của Nhật An từ lúc nào đã trở nên đỏ ửng.

Trùng hợp thay, hôm nay Ánh Dương cũng mặc một chiếc váy màu trắng, cùng với chiếc khăn voan cài trên tóc, chẳng mấy chốc, cô bé đã trở thành một cô dâu nhỏ xinh xắn, đáng yêu. Ánh Dương học theo hình ảnh thường thấy trên tivi và những đám cưới em từng cùng bố mẹ tham dự, nhẹ nhàng khoác tay Nhật An, chầm chậm bước đi trên nền nhạc mà em tự ngân nga.

Bình luận

Trùng hợp thay, hôm nay Ánh Dương cũng mặc một chiếc váy màu trắng, cùng với chiếc khăn voan cài trên tóc, chẳng mấy chốc, cô bé đã trở thành một cô dâu nhỏ xinh xắn, đáng yêu. Ánh Dương học theo hình ảnh thường thấy trên tivi và những đám cưới em từng cùng bố mẹ tham dự, nhẹ nhàng khoác tay Nhật An, chầm chậm bước đi trên nền nhạc mà em tự ngân nga.

 

Bình luận

 

“Sao anh lại không được làm chú rể? Anh không muốn làm mc, anh muốn làm chú rể.”

Bình luận

“Sao anh lại không được làm chú rể? Anh không muốn làm mc, anh muốn làm chú rể.”

Tịch Vũ đặt mạnh chiếc mic xuống bàn, giận dỗi nói.

Bình luận

Tịch Vũ đặt mạnh chiếc mic xuống bàn, giận dỗi nói.

“Anh nói muốn làm nhân vật quan trọng còn gì? Em cho anh làm mc, chủ hôn, anh trai cô dâu, cả ba vai đều quan trọng lắm mà. Anh còn đòi hỏi gì nữa?”

Bình luận

“Anh nói muốn làm nhân vật quan trọng còn gì? Em cho anh làm mc, chủ hôn, anh trai cô dâu, cả ba vai đều quan trọng lắm mà. Anh còn đòi hỏi gì nữa?”

Ánh Dương mở chiếc khăn voan che mặt, tay chống hông, cao giọng chất vấn Tịch Vũ.

Bình luận

Ánh Dương mở chiếc khăn voan che mặt, tay chống hông, cao giọng chất vấn Tịch Vũ.

Thấy thái độ hung dữ của Ánh Dương, Tịch Vũ “cụp tai”, chẳng dám phản đối nữa. Dù ấm ức nhưng vì là chuyện em muốn, nên thế nào cậu cũng chịu.

Bình luận

Thấy thái độ hung dữ của Ánh Dương, Tịch Vũ “cụp tai”, chẳng dám phản đối nữa. Dù ấm ức nhưng vì là chuyện em muốn, nên thế nào cậu cũng chịu.

“Em muốn đổi thì mình đổi. Anh là anh lớn, nhường em chút cũng được. Em làm chú rể đi, anh làm...”

Bình luận

“Em muốn đổi thì mình đổi. Anh là anh lớn, nhường em chút cũng được. Em làm chú rể đi, anh làm...”

Nhật An vừa nói, vừa giơ tay gỡ chiếc nơ ở trên cổ áo xuống để đưa cho em trai. Chợt tay cậu bị một bàn tay trắng nõn, nhỏ xinh chụp lấy, ngăn lại. Vẻ mặt vốn đang tươi cười của Ánh Dương bỗng chốc xị xuống, cô bé không vui nói:

Bình luận

Nhật An vừa nói, vừa giơ tay gỡ chiếc nơ ở trên cổ áo xuống để đưa cho em trai. Chợt tay cậu bị một bàn tay trắng nõn, nhỏ xinh chụp lấy, ngăn lại. Vẻ mặt vốn đang tươi cười của Ánh Dương bỗng chốc xị xuống, cô bé không vui nói:

“Chẳng phải mấy anh muốn dỗ em hết giận hả? Vậy sao mấy anh cứ làm trái ý em hoài vậy?”

Bình luận

“Chẳng phải mấy anh muốn dỗ em hết giận hả? Vậy sao mấy anh cứ làm trái ý em hoài vậy?”

Sau cùng, tuy hai cậu nhóc trong lòng mang những nỗi ấm ức khác nhau nhưng bọn họ vẫn phải chiều theo ý em gái, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Bình luận

Sau cùng, tuy hai cậu nhóc trong lòng mang những nỗi ấm ức khác nhau nhưng bọn họ vẫn phải chiều theo ý em gái, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Bình luận

“Bây giờ là đến lúc trao nhẫn.”

Bình luận

“Bây giờ là đến lúc trao nhẫn.”

Vừa dứt lời, Ánh Dương lấy từ trong túi ra hai gói kẹo nhẫn, đưa cho anh Nhật An một chiếc, mình giữ một chiếc. Xong, cô bé cẩn thận dặn dò anh:

Bình luận

Vừa dứt lời, Ánh Dương lấy từ trong túi ra hai gói kẹo nhẫn, đưa cho anh Nhật An một chiếc, mình giữ một chiếc. Xong, cô bé cẩn thận dặn dò anh:

“Em xé ra, đeo cho anh xong, anh cũng làm y hệt vậy nha.”

Bình luận

“Em xé ra, đeo cho anh xong, anh cũng làm y hệt vậy nha.”

Trong lúc Nhật An và Ánh Dương đang nắm tay nhau, chuẩn bị trao “nhẫn”, Tịch Vũ lại chen vào giữa, xòe tay hỏi:

Bình luận

Trong lúc Nhật An và Ánh Dương đang nắm tay nhau, chuẩn bị trao “nhẫn”, Tịch Vũ lại chen vào giữa, xòe tay hỏi:

“Của anh đâu?”

Bình luận

“Của anh đâu?”

Ánh Dương nhăn mặt, lấy trong túi ra một gói kẹo, đặt vào tay Tịch Vũ. Xong, cô bé lên tiếng đuổi khéo cậu bé:

Bình luận

Ánh Dương nhăn mặt, lấy trong túi ra một gói kẹo, đặt vào tay Tịch Vũ. Xong, cô bé lên tiếng đuổi khéo cậu bé:

“Đây ạ, không thiếu phần anh đâu mà. Anh sang ghế sofa ngồi ăn đi nhớ, ngoan.”

Bình luận

“Đây ạ, không thiếu phần anh đâu mà. Anh sang ghế sofa ngồi ăn đi nhớ, ngoan.”

Tịch Vũ ngoan ngoãn nghe theo, sang ghế sofa ngồi chờ em.

Bình luận

Tịch Vũ ngoan ngoãn nghe theo, sang ghế sofa ngồi chờ em.

“Lát em cũng trao cho anh giống y như với anh hai nhé.”

Bình luận

“Lát em cũng trao cho anh giống y như với anh hai nhé.”

 “Dạ, em biết rồi!”

Bình luận

 “Dạ, em biết rồi!”

“Anh im lặng xíu, làm lẹ mới làm cho anh được chứ!”

Bình luận

“Anh im lặng xíu, làm lẹ mới làm cho anh được chứ!”

Ánh Dương nhăn mặt, bực bội đáp.

Bình luận

Ánh Dương nhăn mặt, bực bội đáp.

Lễ cưới “bất ổn” kết thúc bằng một cái thơm nhẹ vào má của Ánh Dương dành cho Nhật An trong sự ngỡ ngàng của cả hai anh em.

Bình luận

Lễ cưới “bất ổn” kết thúc bằng một cái thơm nhẹ vào má của Ánh Dương dành cho Nhật An trong sự ngỡ ngàng của cả hai anh em.

Bình luận

“Anh cũng muốn được thơm má.”

Bình luận

“Anh cũng muốn được thơm má.”

“Em cho anh kẹo rồi mà.”

Bình luận

“Em cho anh kẹo rồi mà.”

“Nhưng anh muốn được thơm má nữa, giống….. giống với anh hai ấy.”

Bình luận

“Nhưng anh muốn được thơm má nữa, giống….. giống với anh hai ấy.”

“Có kẹo là được rồi, anh đòi hỏi quá à! Anh còn không mau ăn đi, em lấy lại kẹo bây giờ!”

Bình luận

“Có kẹo là được rồi, anh đòi hỏi quá à! Anh còn không mau ăn đi, em lấy lại kẹo bây giờ!”

“Được rồi, anh ăn ngay đây.”

Bình luận

“Được rồi, anh ăn ngay đây.”

________________________________________________________

Bình luận

________________________________________________________

 Ngày 10 tháng 1 năm 2021.

Bình luận

 Ngày 10 tháng 1 năm 2021.

“Ba đứa đến cùng nhau à? Nhanh vào chụp với anh chị một tấm nào.”

Bình luận

“Ba đứa đến cùng nhau à? Nhanh vào chụp với anh chị một tấm nào.”

Ngọc Ánh ôm bó hoa cưới, nâng váy cưới, nhanh nhẹn đi về phía ba người em thân thiết. Chú rể luôn ở bên cạnh cô dâu, giúp vợ nâng đuôi váy.

Bình luận

Ngọc Ánh ôm bó hoa cưới, nâng váy cưới, nhanh nhẹn đi về phía ba người em thân thiết. Chú rể luôn ở bên cạnh cô dâu, giúp vợ nâng đuôi váy.

“Ai mà xinh dữ vậy ta!”

Bình luận

“Ai mà xinh dữ vậy ta!”

Vừa nhìn thấy Ngọc Ánh, Tịch Vũ đã nhanh miệng trêu.

Bình luận

Vừa nhìn thấy Ngọc Ánh, Tịch Vũ đã nhanh miệng trêu.

“Chuẩn. Xinh xuất sắc luôn chị ơi, hỏi sao anh rể không mê cho được.”

Bình luận

“Chuẩn. Xinh xuất sắc luôn chị ơi, hỏi sao anh rể không mê cho được.”

Ánh Dương cũng cười vui vẻ, hùa theo góp vui.

Bình luận

Ánh Dương cũng cười vui vẻ, hùa theo góp vui.

“Chúc mừng anh chị.”

Bình luận

“Chúc mừng anh chị.”

Nhật An ra dáng anh lớn, lịch sự bắt tay với chú rể, nói.

Bình luận

Nhật An ra dáng anh lớn, lịch sự bắt tay với chú rể, nói.

“Ánh Dương nhà ta hôm nay cũng xinh quá, như công chúa ấy. Còn Tịch Vũ thì cứ y như hoàng tử, đẹp trai phải biết.”

Bình luận

“Ánh Dương nhà ta hôm nay cũng xinh quá, như công chúa ấy. Còn Tịch Vũ thì cứ y như hoàng tử, đẹp trai phải biết.”

“Còn em nữa ạ. Chị quên em rồi hả?”

Bình luận

“Còn em nữa ạ. Chị quên em rồi hả?”

Nhật An giơ tay, xị mặt, giọng điệu tỏ ý trách móc.

Bình luận

Nhật An giơ tay, xị mặt, giọng điệu tỏ ý trách móc.

“À, em hả? Em thì là vương tử lạnh lùng, đẹp trai.”

Bình luận

“À, em hả? Em thì là vương tử lạnh lùng, đẹp trai.”

Ngọc Ánh hùa theo đám nhóc, cười hì hì.

Bình luận

Ngọc Ánh hùa theo đám nhóc, cười hì hì.

 

Bình luận

 

Mọi ngày, Ánh Dương ăn mặc khá đơn giản, đôi lúc còn có phần xuề xòa, khiến người đối diện không đánh giá cao vẻ ngoài của em. Tuy có nhiều nét xinh xắn hút mắt, như đôi mắt vừa có thể mang vẻ đáng yêu của trẻ con, vừa có cả sự mạnh mẽ của người trẻ đang trong quá trình chứng tỏ bản thân, lại xen lẫn cả cảm giác man mát buồn của người từng trải hay đôi môi đỏ hồng nhỏ xinh, đầy đặn mà bao người mong muốn nhưng cô bé lại luôn vì chiếc mũi thấp của mình hay những vết tàn nhang trên mặt mà tự ti. Em luôn cảm thấy mình rất xấu, chưng diện lên chỉ khiến cho người khác cười chê nên chẳng bao giờ chăm chút cho bản thân.

Bình luận

Mọi ngày, Ánh Dương ăn mặc khá đơn giản, đôi lúc còn có phần xuề xòa, khiến người đối diện không đánh giá cao vẻ ngoài của em. Tuy có nhiều nét xinh xắn hút mắt, như đôi mắt vừa có thể mang vẻ đáng yêu của trẻ con, vừa có cả sự mạnh mẽ của người trẻ đang trong quá trình chứng tỏ bản thân, lại xen lẫn cả cảm giác man mát buồn của người từng trải hay đôi môi đỏ hồng nhỏ xinh, đầy đặn mà bao người mong muốn nhưng cô bé lại luôn vì chiếc mũi thấp của mình hay những vết tàn nhang trên mặt mà tự ti. Em luôn cảm thấy mình rất xấu, chưng diện lên chỉ khiến cho người khác cười chê nên chẳng bao giờ chăm chút cho bản thân.

Hôm nay, dưới bàn tay ma thuật của thợ trang điểm do Nhật An tìm giúp, Ánh Dương hoàn toàn lột xác. Sau hơn hai tiếng ngồi trong salon vừa làm đẹp, vừa ôn tập cho bài kiểm tra tiếng Anh vào ngày mai, chú vịt con xấu xí, nhút nhát đã trở thành con thiên nga xinh đẹp, tự tin.

Bình luận

Hôm nay, dưới bàn tay ma thuật của thợ trang điểm do Nhật An tìm giúp, Ánh Dương hoàn toàn lột xác. Sau hơn hai tiếng ngồi trong salon vừa làm đẹp, vừa ôn tập cho bài kiểm tra tiếng Anh vào ngày mai, chú vịt con xấu xí, nhút nhát đã trở thành con thiên nga xinh đẹp, tự tin.

***

Bình luận

***

Diện bộ váy đen “kín cổng cao tường” dài qua gối, đúng giờ hẹn, Ánh Dương bước ra khỏi salon, lên chiếc ô tô hãng M của Nhật An để đến nhà hàng. Ghế phụ cạnh chỗ lái vẫn còn trống nhưng Ánh Dương sớm đã có ý định ngồi cùng Tịch Vũ nên đến liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn đến nó, cô mở cửa sau ô tô, ngồi vào vị trí bên cạnh bên cậu thiếu niên đeo tai nghe đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia.

Bình luận

Diện bộ váy đen “kín cổng cao tường” dài qua gối, đúng giờ hẹn, Ánh Dương bước ra khỏi salon, lên chiếc ô tô hãng M của Nhật An để đến nhà hàng. Ghế phụ cạnh chỗ lái vẫn còn trống nhưng Ánh Dương sớm đã có ý định ngồi cùng Tịch Vũ nên đến liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn đến nó, cô mở cửa sau ô tô, ngồi vào vị trí bên cạnh bên cậu thiếu niên đeo tai nghe đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia.

“Thế này là sao đây? Hai đứa thật sự xem anh là tài xế riêng à?”

Bình luận

“Thế này là sao đây? Hai đứa thật sự xem anh là tài xế riêng à?”

Nhật An giơ tay hạ kính chiếu hậu trong ô tô xuống, miệng hờn dỗi trách móc nhưng vẫn chầm chậm đánh lái rời đi.

Bình luận

Nhật An giơ tay hạ kính chiếu hậu trong ô tô xuống, miệng hờn dỗi trách móc nhưng vẫn chầm chậm đánh lái rời đi.

Ánh Dương biểu môi giải thích:

Bình luận

Ánh Dương biểu môi giải thích:

“Em vẫn luôn thích ngồi dưới này mà. Anh có trách thì trách anh Vũ ấy, tự nhiên giành chỗ của em.”

Bình luận

“Em vẫn luôn thích ngồi dưới này mà. Anh có trách thì trách anh Vũ ấy, tự nhiên giành chỗ của em.”

Nói xong, Ánh Dương cẩn thận thắt dây an toàn cho mình, rồi vô thức nhìn sang anh trai ngồi cạnh. Thấy anh vẫn chưa thắt dây, cô bé nhẹ nhàng choàng qua người cậu, giúp anh thắt lại dây an toàn.

Bình luận

Nói xong, Ánh Dương cẩn thận thắt dây an toàn cho mình, rồi vô thức nhìn sang anh trai ngồi cạnh. Thấy anh vẫn chưa thắt dây, cô bé nhẹ nhàng choàng qua người cậu, giúp anh thắt lại dây an toàn.

“Vậy hả? Sao anh nhớ….. lần trước hình như em còn giành ngồi ghế phụ lái với anh cơ mà.”

Bình luận

“Vậy hả? Sao anh nhớ….. lần trước hình như em còn giành ngồi ghế phụ lái với anh cơ mà.”

“Khi nào ạ?”

Bình luận

“Khi nào ạ?”

Ánh Dương ngạc nhiên, tròn xoe mắt hỏi lại.

Bình luận

Ánh Dương ngạc nhiên, tròn xoe mắt hỏi lại.

“Tuần trước, hôm thằng Vũ tập lái xe, lúc nó chở anh đến trường đón em đấy.”

Bình luận

“Tuần trước, hôm thằng Vũ tập lái xe, lúc nó chở anh đến trường đón em đấy.”

Ánh Dương tỉnh bơ bịa đại một lý do:

Bình luận

Ánh Dương tỉnh bơ bịa đại một lý do:

 “Do lúc đó….. lúc đó em hơi mệt, ngồi sau dễ say xe nên….. em mới muốn ngồi trước thôi.”

Bình luận

 “Do lúc đó….. lúc đó em hơi mệt, ngồi sau dễ say xe nên….. em mới muốn ngồi trước thôi.”

 “Thật sao?”

Bình luận

 “Thật sao?”

Nhật An hơi nhướn mày, nghi hoặc nhìn cô em gái qua chiếc gương gắn ở giữa xe.

Bình luận

Nhật An hơi nhướn mày, nghi hoặc nhìn cô em gái qua chiếc gương gắn ở giữa xe.

“Vâng.”

Bình luận

“Vâng.”

Ánh Dương đáp lời anh một cách dứt khoát.

Bình luận

Ánh Dương đáp lời anh một cách dứt khoát.

 

Bình luận

 

Chẳng biết qua bao lâu, Nhật An đột nhiên lại nhẹ giọng khen cô em gái nhỏ của mình:

Bình luận

Chẳng biết qua bao lâu, Nhật An đột nhiên lại nhẹ giọng khen cô em gái nhỏ của mình:

“Hôm nay….. em xinh lắm đấy.”

Bình luận

“Hôm nay….. em xinh lắm đấy.”

Ma thuật diệu kì biến cô bé lọ lem nhàm chán trở thành một nàng công chúa kiêu sa, sự tự tin cũng lớn hơn ngày thường không ít.

Bình luận

Ma thuật diệu kì biến cô bé lọ lem nhàm chán trở thành một nàng công chúa kiêu sa, sự tự tin cũng lớn hơn ngày thường không ít.

“Em xinh đó giờ, giờ anh mới biết à?”

Bình luận

“Em xinh đó giờ, giờ anh mới biết à?”

Ánh Dương cười tươi tắn, vui vẻ đáp.

Bình luận

Ánh Dương cười tươi tắn, vui vẻ đáp.

“Ừ, đúng vậy nhỉ.”

Bình luận

“Ừ, đúng vậy nhỉ.”

Nhật An cười, hùa theo cô bé.

Bình luận

Nhật An cười, hùa theo cô bé.

Hai người, một nam một nữ mãi nói chuyện, chẳng ai để ý đến cậu trai đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, chẳng ai biết trong chiếc tai nghe ấy rốt cuộc đang phát những gì mà lại khiến cậu nhóc bất giác mỉm cười dịu dàng.

Bình luận

Hai người, một nam một nữ mãi nói chuyện, chẳng ai để ý đến cậu trai đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, chẳng ai biết trong chiếc tai nghe ấy rốt cuộc đang phát những gì mà lại khiến cậu nhóc bất giác mỉm cười dịu dàng.

***

Bình luận

***

Cả ba được sắp xếp ngồi bàn gần sân khấu, đó là ưu tiên của mối quan hệ “thân thiết như người nhà”. Chứng kiến toàn bộ quá trình từ lúc cô dâu được cả bố dượng và bố ruột, những người đàn ông vẫn luôn xem chị như thứ kho báu quý giá nhất trên đời tiến vào lễ đường, khoảnh khắc khi cả hai ông bố trao con gái của mình cho chú rể của cô ấy, dặn dò và chúc phúc, cho đến cả khi cô dâu và chú rể cùng đọc bức thư viết cho nhau và cuối cùng là lời tuyên thệ, trao nhẫn và nụ hôn thắm thiết xen lẫn những giọt nước mắt vừa mặn, vừa ngọt, trong lòng Ánh Dương xuất hiện vô số những cảm xúc lẫn lộn.

Bình luận

Cả ba được sắp xếp ngồi bàn gần sân khấu, đó là ưu tiên của mối quan hệ “thân thiết như người nhà”. Chứng kiến toàn bộ quá trình từ lúc cô dâu được cả bố dượng và bố ruột, những người đàn ông vẫn luôn xem chị như thứ kho báu quý giá nhất trên đời tiến vào lễ đường, khoảnh khắc khi cả hai ông bố trao con gái của mình cho chú rể của cô ấy, dặn dò và chúc phúc, cho đến cả khi cô dâu và chú rể cùng đọc bức thư viết cho nhau và cuối cùng là lời tuyên thệ, trao nhẫn và nụ hôn thắm thiết xen lẫn những giọt nước mắt vừa mặn, vừa ngọt, trong lòng Ánh Dương xuất hiện vô số những cảm xúc lẫn lộn.

Vui mừng vì đã chứng kiến được quả ngọt của mối tình đẹp nhưng nhiều trắc trở của chị Ánh và anh Duy. Xúc động khi nhìn thấy chị được cả hai ông bố dắt tay vào lễ đường và cả những giọt nước mắt của bố dượng chị khi ông dặn dò con rể phải yêu thương và chăm sóc tốt cho con gái của mình.

Bình luận

Vui mừng vì đã chứng kiến được quả ngọt của mối tình đẹp nhưng nhiều trắc trở của chị Ánh và anh Duy. Xúc động khi nhìn thấy chị được cả hai ông bố dắt tay vào lễ đường và cả những giọt nước mắt của bố dượng chị khi ông dặn dò con rể phải yêu thương và chăm sóc tốt cho con gái của mình.

Chị Ánh là người tốt, xứng đáng được yêu thương và hạnh phúc. Tình yêu mà anh Duy dành cho chị Ánh đủ vững để cho chị dựa dẫm cả đời, anh chắc chắn sẽ là người có thể khiến cho chị vui vẻ và hành phúc. Dù cho phải đi một vòng lớn, bọn họ cũng đã về với nhau, cho dù có bao nhiêu cách trở, người có tình đều sẽ lại về với nhau.

Bình luận

Chị Ánh là người tốt, xứng đáng được yêu thương và hạnh phúc. Tình yêu mà anh Duy dành cho chị Ánh đủ vững để cho chị dựa dẫm cả đời, anh chắc chắn sẽ là người có thể khiến cho chị vui vẻ và hành phúc. Dù cho phải đi một vòng lớn, bọn họ cũng đã về với nhau, cho dù có bao nhiêu cách trở, người có tình đều sẽ lại về với nhau.

Ánh Dương có thể tự ti về vẻ ngoài của mình nhưng cô bé vẫn luôn tự tin rằng mình là một cô gái “tốt gỗ”. Vậy nên, cho dù có thế nào, em vẫn luôn tin rằng thần sẽ phái ai đó thật tốt đến để yêu thương và chữa lành những tổn thương của em. Đến lúc đó, chuyện tình yêu của bọn họ cho dù có khó khăn thế nào, cô bé cũng nhất định sẽ cùng anh vượt qua, cùng nhau giành lấy kết thúc hạnh phúc mãi mãi về sau của mình.

Bình luận

Ánh Dương có thể tự ti về vẻ ngoài của mình nhưng cô bé vẫn luôn tự tin rằng mình là một cô gái “tốt gỗ”. Vậy nên, cho dù có thế nào, em vẫn luôn tin rằng thần sẽ phái ai đó thật tốt đến để yêu thương và chữa lành những tổn thương của em. Đến lúc đó, chuyện tình yêu của bọn họ cho dù có khó khăn thế nào, cô bé cũng nhất định sẽ cùng anh vượt qua, cùng nhau giành lấy kết thúc hạnh phúc mãi mãi về sau của mình.

“Em làm gì mà cứ nhìn anh mãi thế? Mặt anh dính gì hả?”

Bình luận

“Em làm gì mà cứ nhìn anh mãi thế? Mặt anh dính gì hả?”

Tịch Vũ đưa tay xoa mặt, khó hiểu hỏi Ánh Dương.

Bình luận

Tịch Vũ đưa tay xoa mặt, khó hiểu hỏi Ánh Dương.

“À, không….. không có dính….. không có gì hết.”

Bình luận

“À, không….. không có dính….. không có gì hết.”

Ánh Dương xấu hổ, nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nơi khác, ấp úng đáp.

Bình luận

Ánh Dương xấu hổ, nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nơi khác, ấp úng đáp.

“Cô dâu, chú rể đến rồi!”

Bình luận

“Cô dâu, chú rể đến rồi!”

“Chúng ta nâng ly chúc mừng hạnh phúc của bọn họ thôi nào.”

Bình luận

“Chúng ta nâng ly chúc mừng hạnh phúc của bọn họ thôi nào.”

Một cô gái ngồi cùng bàn với Ánh Dương đứng dậy, giơ ly lên cao, lớn tiếng nói, vừa khéo có thể giải vây cho Ánh Dương.

Bình luận

Một cô gái ngồi cùng bàn với Ánh Dương đứng dậy, giơ ly lên cao, lớn tiếng nói, vừa khéo có thể giải vây cho Ánh Dương.

Mọi người trong bàn tiệc đều là bạn bè thân thiết của cô dâu có người còn là bạn thân 20 năm của Ngọc Ánh, Ánh Dương còn phát hiện trong bàn của cô bé có cả nữ diễn viên trẻ đang nổi gần đây. Ai cũng vui vẻ cụng ly, thật tâm chúc mừng cho đôi vợ chồng son. Ánh Dương cầm ly nước ngọt của mình, rụt rè đưa lên, hòa nhịp cùng âm thanh của mọi người.

Bình luận

Mọi người trong bàn tiệc đều là bạn bè thân thiết của cô dâu có người còn là bạn thân 20 năm của Ngọc Ánh, Ánh Dương còn phát hiện trong bàn của cô bé có cả nữ diễn viên trẻ đang nổi gần đây. Ai cũng vui vẻ cụng ly, thật tâm chúc mừng cho đôi vợ chồng son. Ánh Dương cầm ly nước ngọt của mình, rụt rè đưa lên, hòa nhịp cùng âm thanh của mọi người.

“1..… 2….. 3….. dô…”

Bình luận

“1..… 2….. 3….. dô…”

Bình luận

Việc cô dâu trao lại hoa cưới của mình cho người khác trong buổi tiệc có ngụ ý truyền lại may mắn của cô ấy cho người khác, mong họ sớm ngày tìm được ý trung nhân của cuộc đời mình.

Bình luận

Việc cô dâu trao lại hoa cưới của mình cho người khác trong buổi tiệc có ngụ ý truyền lại may mắn của cô ấy cho người khác, mong họ sớm ngày tìm được ý trung nhân của cuộc đời mình.

Khác với phần lớn các cô dâu khác, Ngọc Ánh chọn một cách nhẹ nhàng hơn cho màn trao lại hoa cưới của mình. Bó hoa cưới được buộc sẵn mấy sợi dây ruy băng màu trắng, trong số đó chỉ có duy nhất một sợi được buộc chặt vào cuống hoa, còn lại đều chỉ được buộc hờ. Khi kéo, những sợi ruy băng ấy đều sẽ tuột ra, chỉ còn lại duy nhất sợi ruy băng được buộc chặt vào cuống hóa. Cách này vừa giúp cho các cô gái không bị mất hình tượng vừa không làm hư bó hoa của cô dâu.

Bình luận

Khác với phần lớn các cô dâu khác, Ngọc Ánh chọn một cách nhẹ nhàng hơn cho màn trao lại hoa cưới của mình. Bó hoa cưới được buộc sẵn mấy sợi dây ruy băng màu trắng, trong số đó chỉ có duy nhất một sợi được buộc chặt vào cuống hoa, còn lại đều chỉ được buộc hờ. Khi kéo, những sợi ruy băng ấy đều sẽ tuột ra, chỉ còn lại duy nhất sợi ruy băng được buộc chặt vào cuống hóa. Cách này vừa giúp cho các cô gái không bị mất hình tượng vừa không làm hư bó hoa của cô dâu.

Những người bạn thân thiết với cô dâu, cả các chị gái và các “chế” yêu đều lần lượt được Ngọc Ánh gọi lên sân khấu.

Bình luận

Những người bạn thân thiết với cô dâu, cả các chị gái và các “chế” yêu đều lần lượt được Ngọc Ánh gọi lên sân khấu.

Bàn của Ánh Dương, ngoại trừ cô diễn viên nổi tiếng kia và cô bé, các chị đều đã lần lượt được gọi tên lên sân khấu. Cô diễn viên kia bằng tuổi Ngọc Ánh nhưng sự nghiệp chỉ vừa khởi sắc, cho nên thay vì chọn người yêu và lấy chồng, điều cần được ưu tiên nhất vẫn là tập trung cho sự nghiệp. Còn Ánh Dương, cô bé vẫn còn nhỏ, còn là học sinh lớp 12, tháng 7 này còn phải thi đại học, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà yêu đương.

Bình luận

Bàn của Ánh Dương, ngoại trừ cô diễn viên nổi tiếng kia và cô bé, các chị đều đã lần lượt được gọi tên lên sân khấu. Cô diễn viên kia bằng tuổi Ngọc Ánh nhưng sự nghiệp chỉ vừa khởi sắc, cho nên thay vì chọn người yêu và lấy chồng, điều cần được ưu tiên nhất vẫn là tập trung cho sự nghiệp. Còn Ánh Dương, cô bé vẫn còn nhỏ, còn là học sinh lớp 12, tháng 7 này còn phải thi đại học, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà yêu đương.

 

Bình luận

 

“Và cô gái cuối cùng… Ánh Dương. Mặt trời nhỏ của chị, nhanh lên đây nào.”

Bình luận

“Và cô gái cuối cùng… Ánh Dương. Mặt trời nhỏ của chị, nhanh lên đây nào.”

Cô dâu vừa cầm bó hoa, vừa gọi lớn vào chiếc mic mà chú rể đang giúp cô cầm.

Bình luận

Cô dâu vừa cầm bó hoa, vừa gọi lớn vào chiếc mic mà chú rể đang giúp cô cầm.

Ánh Dương ngẩn người một lúc, định bụng từ chối khéo, nhường lại cho người khác. Song, khi bị ánh mắt của nhiều người và ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào mặt, cuối cùng cũng chỉ có thể mỉm cười ngại ngùng, bước nhanh lên sân khấu. Ánh Dương đi nhanh đến mức còn suýt ngã vì vấp phải bậc thang.

Bình luận

Ánh Dương ngẩn người một lúc, định bụng từ chối khéo, nhường lại cho người khác. Song, khi bị ánh mắt của nhiều người và ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào mặt, cuối cùng cũng chỉ có thể mỉm cười ngại ngùng, bước nhanh lên sân khấu. Ánh Dương đi nhanh đến mức còn suýt ngã vì vấp phải bậc thang.

“Có người nói em thích nhận hoa cưới nên chị để em lên thử vận may xem sao. Còn chuyện yêu đương cưới xin, em còn nhỏ, không cần phải vội, cứ từ từ mà chọn cho đúng. Chúc em may mắn nha.”

Bình luận

“Có người nói em thích nhận hoa cưới nên chị để em lên thử vận may xem sao. Còn chuyện yêu đương cưới xin, em còn nhỏ, không cần phải vội, cứ từ từ mà chọn cho đúng. Chúc em may mắn nha.”

Ngọc Ánh khẽ nói vào tai Ánh Dương khi cô bé đi đến gần cô, cầm lấy sợi ruy băng cuối cùng.

Bình luận

Ngọc Ánh khẽ nói vào tai Ánh Dương khi cô bé đi đến gần cô, cầm lấy sợi ruy băng cuối cùng.

Mười ba cô gái nắm chặt mười ba sợi ruy băng ở trong tay, mỗi người mang trong lòng những suy nghĩ và mong muốn khác nhau. Khi đếm ngược kết thúc, tất cả đồng loạt kéo sợi dây ruy băng về phía mình.

Bình luận

Mười ba cô gái nắm chặt mười ba sợi ruy băng ở trong tay, mỗi người mang trong lòng những suy nghĩ và mong muốn khác nhau. Khi đếm ngược kết thúc, tất cả đồng loạt kéo sợi dây ruy băng về phía mình.

Hôm nay, ai sẽ là người may mắn?

Bình luận

Hôm nay, ai sẽ là người may mắn?

Bình luận

“Ánh Dương, em nhận được hoa thật này. May mắn thật!”

Bình luận

“Ánh Dương, em nhận được hoa thật này. May mắn thật!”

Ánh Dương vừa cầm bó hoa cưới lủi thủi về đến bàn thì đã nhận được lời này từ Nhật An, cô lại chẳng thể cười nổi.

Bình luận

Ánh Dương vừa cầm bó hoa cưới lủi thủi về đến bàn thì đã nhận được lời này từ Nhật An, cô lại chẳng thể cười nổi.

Nhận được hoa cưới, Ánh Dương lại chẳng vui mấy, bởi em là người nhỏ tuổi nhất, yêu đương, hẹn hò hay kết hôn đều chẳng phải là mục tiêu trước mắt. Hơn nữa, hiện tại em còn chẳng có bạn trai, nhận hoa cưới để làm gì chứ? Các chị lại khác, đều đã chạm ngưỡng ba mươi và phần lớn đều đã có bạn trai cả rồi. Em thế này chẳng khác nào đang hẫng tay trên của mọi người.

Bình luận

Nhận được hoa cưới, Ánh Dương lại chẳng vui mấy, bởi em là người nhỏ tuổi nhất, yêu đương, hẹn hò hay kết hôn đều chẳng phải là mục tiêu trước mắt. Hơn nữa, hiện tại em còn chẳng có bạn trai, nhận hoa cưới để làm gì chứ? Các chị lại khác, đều đã chạm ngưỡng ba mươi và phần lớn đều đã có bạn trai cả rồi. Em thế này chẳng khác nào đang hẫng tay trên của mọi người.

Ánh Dương cúi mặt, tập trung ăn, đôi lúc lại len lén nhìn lên, xem sắc mặt của các chị ngồi cùng. Khi ai đó bất chợt chạm mắt với mình, cô bé sẽ nhanh chóng cụp mắt xuống, giả vờ gắp đồ ăn cho vào miệng. Tuy các chị đều vẫn giống như trước, cư xử nhẹ nhàng và thân thiện nhưng trong lòng em vẫn luôn bị cảm giác lo lắng và có lỗi dằn vặt. Em sợ mọi người ghét mình.

Bình luận

Ánh Dương cúi mặt, tập trung ăn, đôi lúc lại len lén nhìn lên, xem sắc mặt của các chị ngồi cùng. Khi ai đó bất chợt chạm mắt với mình, cô bé sẽ nhanh chóng cụp mắt xuống, giả vờ gắp đồ ăn cho vào miệng. Tuy các chị đều vẫn giống như trước, cư xử nhẹ nhàng và thân thiện nhưng trong lòng em vẫn luôn bị cảm giác lo lắng và có lỗi dằn vặt. Em sợ mọi người ghét mình.

Bình luận

Vì cảm thấy hơi ngột ngạt và chẳng còn thoải mái như trước, khi bữa tiệc còn chưa kết thúc, đồ ăn vẫn chưa được dọn lên hết, Ánh Dương lịch sự xin phép mọi người để ra ngoài. Em muốn đi dạo, hóng gió cho khuây khỏa đầu óc.

Bình luận

Vì cảm thấy hơi ngột ngạt và chẳng còn thoải mái như trước, khi bữa tiệc còn chưa kết thúc, đồ ăn vẫn chưa được dọn lên hết, Ánh Dương lịch sự xin phép mọi người để ra ngoài. Em muốn đi dạo, hóng gió cho khuây khỏa đầu óc.

Đi được một lúc, đến một chỗ khá thưa người qua lại, một mình tựa vào lan can, nhìn xuống bên dưới xem dòng xe đang chạy, Ánh Dương chợt phát hiện ra Tịch Vũ, người còn rời đi sớm hơn cả em. Anh đứng dựa vào một góc tường, tay trái cầm điếu thuốc lá đang cháy đỏ rực đưa lên miệng rít một một thật dài, sau đó lại chầm chậm nhả ra một làn khói trắng mờ bay là là trong không khí, tay phải lười biếng lướt điện thoại.

Bình luận

Đi được một lúc, đến một chỗ khá thưa người qua lại, một mình tựa vào lan can, nhìn xuống bên dưới xem dòng xe đang chạy, Ánh Dương chợt phát hiện ra Tịch Vũ, người còn rời đi sớm hơn cả em. Anh đứng dựa vào một góc tường, tay trái cầm điếu thuốc lá đang cháy đỏ rực đưa lên miệng rít một một thật dài, sau đó lại chầm chậm nhả ra một làn khói trắng mờ bay là là trong không khí, tay phải lười biếng lướt điện thoại.

“Anh Tịch Vũ!”

Bình luận

“Anh Tịch Vũ!”

Ánh Dương lớn tiếng gọi từ trên cao.

Bình luận

Ánh Dương lớn tiếng gọi từ trên cao.

Như một đứa trẻ bị bắt gặp khi làm chuyện xấu, Tịch Vũ giật thót, ngạc nhiên ngó quanh quẩn, xong lại xoay người, ngẩng đầu nhìn lên.

Bình luận

Như một đứa trẻ bị bắt gặp khi làm chuyện xấu, Tịch Vũ giật thót, ngạc nhiên ngó quanh quẩn, xong lại xoay người, ngẩng đầu nhìn lên.

Mặc cho vẫn đang mang giày cao gót, Ánh Dương chạy một mạch xuống bên dưới. Bậc thang khá nhỏ và cao, cô bé suýt ngã vài lần nhưng sau cùng vẫn có thể an toàn chạy đến bên cạnh Tịch Vũ.

Bình luận

Mặc cho vẫn đang mang giày cao gót, Ánh Dương chạy một mạch xuống bên dưới. Bậc thang khá nhỏ và cao, cô bé suýt ngã vài lần nhưng sau cùng vẫn có thể an toàn chạy đến bên cạnh Tịch Vũ.

Vừa thấy Ánh Dương đến gần, cậu thanh niên lập tức vứt điều thuốc xuống đất, di chân dập tắt nó.

Bình luận

Vừa thấy Ánh Dương đến gần, cậu thanh niên lập tức vứt điều thuốc xuống đất, di chân dập tắt nó.

“Sao em lại xuống đây?”

Bình luận

“Sao em lại xuống đây?”

“Sao anh lại hút thuốc?”

Bình luận

“Sao anh lại hút thuốc?”

Cả hai cùng đồng thanh, hướng về nhau nói lớn.

Bình luận

Cả hai cùng đồng thanh, hướng về nhau nói lớn.

Song, chẳng ai đáp lời ai.

Bình luận

Song, chẳng ai đáp lời ai.

“Sao em không ở trong đó với mọi người mà lại ra đây?”

Bình luận

“Sao em không ở trong đó với mọi người mà lại ra đây?”

Tịch Vũ chủ động bước lại gần, đưa tay để Ánh Dương dựa vào vì nhìn thấy dáng đi xiên xiên vẹo vẹo của em.

Bình luận

Tịch Vũ chủ động bước lại gần, đưa tay để Ánh Dương dựa vào vì nhìn thấy dáng đi xiên xiên vẹo vẹo của em.

Tuy vẫn còn đang thở hồng hộc vì dùng hết sức để chạy xuống đây, Ánh Dương vẫn nhăn mặt, chất vấn anh trai:

Bình luận

Tuy vẫn còn đang thở hồng hộc vì dùng hết sức để chạy xuống đây, Ánh Dương vẫn nhăn mặt, chất vấn anh trai:

“Khoan hỏi chuyện của em đã. Sao anh lại hút thuốc? Lúc trước anh có hút đâu.”

Bình luận

“Khoan hỏi chuyện của em đã. Sao anh lại hút thuốc? Lúc trước anh có hút đâu.”

Tịch Vũ nhẹ giọng đáp:

Bình luận

Tịch Vũ nhẹ giọng đáp:

 “Thỉnh thoảng anh mới hút thôi, em đừng lo.”

Bình luận

 “Thỉnh thoảng anh mới hút thôi, em đừng lo.”

 “Em phải lo chứ! Hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm, anh không biết hả?”

Bình luận

 “Em phải lo chứ! Hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm, anh không biết hả?”

Ánh Dương vừa nhặt mẩu thuốc trên đất cho vào thùng rác gần đó, vừa cằn nhằn.

Bình luận

Ánh Dương vừa nhặt mẩu thuốc trên đất cho vào thùng rác gần đó, vừa cằn nhằn.

“Không phải mình em, mẹ anh mà biết chắc chắn cũng sẽ lo lắm đó.”

Bình luận

“Không phải mình em, mẹ anh mà biết chắc chắn cũng sẽ lo lắm đó.”

“Vả lại, bố anh là bác sĩ, cũng không thích con trai mình hút thuốc đ…..”

Bình luận

“Vả lại, bố anh là bác sĩ, cũng không thích con trai mình hút thuốc đ…..”

Chẳng để Ánh Dương nói xong, Tịch Vũ như bị chọc vào vết thương nào đấy, cậu đột nhiên đanh mặt, trầm giọng cắt ngang:

Bình luận

Chẳng để Ánh Dương nói xong, Tịch Vũ như bị chọc vào vết thương nào đấy, cậu đột nhiên đanh mặt, trầm giọng cắt ngang:

“Anh lớn rồi Ánh Dương, anh có quyền làm bất cứ chuyện gì mà anh muốn. Dù cho anh có hút thuốc, xăm mình hay là gì đi chăng nữa thì ai cũng không có quyền cấm đoán hết. Em hiểu không?”

Bình luận

“Anh lớn rồi Ánh Dương, anh có quyền làm bất cứ chuyện gì mà anh muốn. Dù cho anh có hút thuốc, xăm mình hay là gì đi chăng nữa thì ai cũng không có quyền cấm đoán hết. Em hiểu không?”

“Em..… hiểu rồi… Em sẽ không xen vào chuyện của anh nữa đâu, anh muốn làm gì thì cứ làm đi. Em xin lỗi.”

Bình luận

“Em..… hiểu rồi… Em sẽ không xen vào chuyện của anh nữa đâu, anh muốn làm gì thì cứ làm đi. Em xin lỗi.”

Ánh Dương cúi đầu, nhỏ giọng đáp. Nói rồi, em bỏ đi một mạch, mặc kệ Tịch Vũ. Chính Tịch Vũ đã nói không muốn em xen vào chuyện của mình, đã thế thì em chẳng thèm quan tâm đến anh ấy nữa.

Bình luận

Ánh Dương cúi đầu, nhỏ giọng đáp. Nói rồi, em bỏ đi một mạch, mặc kệ Tịch Vũ. Chính Tịch Vũ đã nói không muốn em xen vào chuyện của mình, đã thế thì em chẳng thèm quan tâm đến anh ấy nữa.

Bình luận

Đến và đi, nhanh như cơn gió mùa hạ. Nhưng, mùa hạ nào chỉ có gió, mùa hạ còn có cả những cơn mưa rào.

Bình luận

Đến và đi, nhanh như cơn gió mùa hạ. Nhưng, mùa hạ nào chỉ có gió, mùa hạ còn có cả những cơn mưa rào.

 “Sao mắt em đỏ vậy?”

Bình luận

 “Sao mắt em đỏ vậy?”

“Bụi bay vào mắt thôi ạ.”

Bình luận

“Bụi bay vào mắt thôi ạ.”

“Sao mũi em cũng đỏ vậy?”

Bình luận

“Sao mũi em cũng đỏ vậy?”

“Vì trời lạnh thôi ạ.”

Bình luận

“Vì trời lạnh thôi ạ.”

“Thế mặc áo của anh vào này. Nếu em bệnh, mẹ Hạnh sẽ càm ràm anh, bảo anh không chăm sóc tốt cho em đấy.”

Bình luận

“Thế mặc áo của anh vào này. Nếu em bệnh, mẹ Hạnh sẽ càm ràm anh, bảo anh không chăm sóc tốt cho em đấy.”

“Cảm ơn anh.”

Bình luận

“Cảm ơn anh.”


Truyện tương tự

Bình luận