Chương 31: Tan rã


Tô Đông An đang đi bỗng đột ngột dừng lại làm Kẹo Bông Gòn đi đằng sau phải phanh gấp, suýt chút nữa là đụng vào lưng cô. Cô không quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu... có sợ tớ không?"

Bình luận

Tô Đông An đang đi bỗng đột ngột dừng lại làm Kẹo Bông Gòn đi đằng sau phải phanh gấp, suýt chút nữa là đụng vào lưng cô. Cô không quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu... có sợ tớ không?"

Kẹo Bông Gòn vỗ ngực, mải trấn an bản thân nên không nghe rõ cô nói gì: "Hả? Vừa nãy cậu nói gì thế?"

Bình luận

Kẹo Bông Gòn vỗ ngực, mải trấn an bản thân nên không nghe rõ cô nói gì: "Hả? Vừa nãy cậu nói gì thế?"

"Cậu có sợ tớ không? Tớ vốn, không phải là người hiền lành, đáng yêu như cậu nghĩ." Tô Đông An im lặng một chút rồi nói tiếp: "Tớ xấu tính, thù dai. Nếu ai động đến tớ, tớ sẽ tìm mọi cách, đáp trả bọn họ y vậy. Giống như vừa nãy ấy."

Bình luận

"Cậu có sợ tớ không? Tớ vốn, không phải là người hiền lành, đáng yêu như cậu nghĩ." Tô Đông An im lặng một chút rồi nói tiếp: "Tớ xấu tính, thù dai. Nếu ai động đến tớ, tớ sẽ tìm mọi cách, đáp trả bọn họ y vậy. Giống như vừa nãy ấy."

Ai chứng kiến cảnh vừa rồi cũng sinh ra tâm lý e dè cô mà thôi. Huống chi, Kẹo Bông Gòn lại ngồi rất gần, nghe được hết những lời cô dùng để uy hiếp Phùng Thái My. Biết là vậy nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy lo lắng, hụt hẫng. Lo lắng vì sợ con người thật của mình sẽ làm Kẹo Bông Gòn thất vọng, còn hụt hẫng...

Bình luận

Ai chứng kiến cảnh vừa rồi cũng sinh ra tâm lý e dè cô mà thôi. Huống chi, Kẹo Bông Gòn lại ngồi rất gần, nghe được hết những lời cô dùng để uy hiếp Phùng Thái My. Biết là vậy nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy lo lắng, hụt hẫng. Lo lắng vì sợ con người thật của mình sẽ làm Kẹo Bông Gòn thất vọng, còn hụt hẫng...

"Sao tớ lại phải sợ cậu?"

Bình luận

"Sao tớ lại phải sợ cậu?"

"Cậu... không thấy hành động vừa rồi của tớ đáng sợ à?"

Bình luận

"Cậu... không thấy hành động vừa rồi của tớ đáng sợ à?"

Kẹo Bông Gòn vô cùng kinh ngạc, cô ấy không ngờ Tô Đông An lại có cái suy nghĩ lệch lạc đến thế. Kẹo Bông Gòn vòng ra đằng trước, nhìn thẳng mặt cô, nghiêm túc đáp: "Cậu nghe rõ đây. Tớ chỉ nói một lần thôi. Cậu, vô cùng vô cùng ngầu. Ngầu bá cháy luôn! Ngầu đến mức khiến tất cả học sinh trong căng-tin phải sửng sốt, sùng bái cậu. Hành động của cậu là suy nghĩ của rất nhiều người muốn làm nhưng không dám thực hiện."

Bình luận

Kẹo Bông Gòn vô cùng kinh ngạc, cô ấy không ngờ Tô Đông An lại có cái suy nghĩ lệch lạc đến thế. Kẹo Bông Gòn vòng ra đằng trước, nhìn thẳng mặt cô, nghiêm túc đáp: "Cậu nghe rõ đây. Tớ chỉ nói một lần thôi. Cậu, vô cùng vô cùng ngầu. Ngầu bá cháy luôn! Ngầu đến mức khiến tất cả học sinh trong căng-tin phải sửng sốt, sùng bái cậu. Hành động của cậu là suy nghĩ của rất nhiều người muốn làm nhưng không dám thực hiện."

Kẹo Bông Gòn vung quyền loạn xạ vào trong không khí, giọng điệu chứa đầy sự căm tức: "A a a a. Cậu không biết tớ muốn đấm vào mặt cái con My đó từ lâu rồi không? Nhìn vẻ mặt kênh kiệu của nó khi bắt nạt đám bạn làm tớ tức muốn nổ phổi luôn. Giờ không còn Nguyễn Ngọc Anh chống lưng cho nó, xem nó còn ngông nghênh được đến bao giờ."

Bình luận

Kẹo Bông Gòn vung quyền loạn xạ vào trong không khí, giọng điệu chứa đầy sự căm tức: "A a a a. Cậu không biết tớ muốn đấm vào mặt cái con My đó từ lâu rồi không? Nhìn vẻ mặt kênh kiệu của nó khi bắt nạt đám bạn làm tớ tức muốn nổ phổi luôn. Giờ không còn Nguyễn Ngọc Anh chống lưng cho nó, xem nó còn ngông nghênh được đến bao giờ."

Vận động một hồi, tinh thần Kẹo Bông Gòn tốt lên nhiều. Cô ấy nhìn cô: "Người chỉ biết đứng im chịu trận mà không phản kháng, đó là kẻ nhu nhược. Cậu đáp trả bọn họ không có nghĩa là cậu xấu, cậu chỉ đang bảo vệ bản thân mình mà thôi."

Bình luận

Vận động một hồi, tinh thần Kẹo Bông Gòn tốt lên nhiều. Cô ấy nhìn cô: "Người chỉ biết đứng im chịu trận mà không phản kháng, đó là kẻ nhu nhược. Cậu đáp trả bọn họ không có nghĩa là cậu xấu, cậu chỉ đang bảo vệ bản thân mình mà thôi."

"Nhưng tớ đã dùng chính cách của bọn họ để đáp trả bọn họ."

Bình luận

"Nhưng tớ đã dùng chính cách của bọn họ để đáp trả bọn họ."

"Vì thế nên cậu nghĩ cậu tâm cơ, xấu xa ư? No no." Kẹo Bông Gòn lắc lắc ngón trỏ ra chiều không phải. "Nếu dùng đạo lý để nói chuyện thì mấy năm nay, bọn họ đã trở thành con ngoan trò giỏi rồi. Còn nếu thẳng thắn đối đầu trực diện thì có mấy ai đấu lại được với đám người Nguyễn Ngọc Anh cơ chứ."

Bình luận

"Vì thế nên cậu nghĩ cậu tâm cơ, xấu xa ư? No no." Kẹo Bông Gòn lắc lắc ngón trỏ ra chiều không phải. "Nếu dùng đạo lý để nói chuyện thì mấy năm nay, bọn họ đã trở thành con ngoan trò giỏi rồi. Còn nếu thẳng thắn đối đầu trực diện thì có mấy ai đấu lại được với đám người Nguyễn Ngọc Anh cơ chứ."

Nói đến đây, mặt cô ấy buồn hiu, nhìn cô với ánh mắt ảm đạm. "Tớ biết, những chuyện xảy ra với cậu không tự dưng mà đến. Mặc dù tớ rất tò mò nhưng tớ sẽ đợi, đợi đến khi cậu cảm thấy thích hợp để nói ra."

Bình luận

Nói đến đây, mặt cô ấy buồn hiu, nhìn cô với ánh mắt ảm đạm. "Tớ biết, những chuyện xảy ra với cậu không tự dưng mà đến. Mặc dù tớ rất tò mò nhưng tớ sẽ đợi, đợi đến khi cậu cảm thấy thích hợp để nói ra."

Biết được suy nghĩ của Kẹo Bông Gòn, cảm giác lo lắng, bất an trong lòng cô liền biến mất. Tô Đông An lắc đầu, mỉm cười nắm tay Kẹo Bông Gòn: "Chuyện cũng không có gì. Chúng ta vừa đi vừa nói nhé."

Bình luận

Biết được suy nghĩ của Kẹo Bông Gòn, cảm giác lo lắng, bất an trong lòng cô liền biến mất. Tô Đông An lắc đầu, mỉm cười nắm tay Kẹo Bông Gòn: "Chuyện cũng không có gì. Chúng ta vừa đi vừa nói nhé."

"Ừ."

Bình luận

"Ừ."

Bên kia, hai người họ vui vẻ khoác tay nhau về lớp thì bên này, tại căng-tin, không khí căng thẳng đang bao trùm một bàn bốn người nọ. Sau khi Tô Đông An rời đi, cả đám ngồi im không nói một lời, tựa như vẫn còn sững sờ trước tình huống vừa xảy ra. Hoàng Thanh Nam ngẩn ngơ nhớ lại hình ảnh lúc đó, trái tim cậu ta bỗng thấy bồi hồi.

Bình luận

Bên kia, hai người họ vui vẻ khoác tay nhau về lớp thì bên này, tại căng-tin, không khí căng thẳng đang bao trùm một bàn bốn người nọ. Sau khi Tô Đông An rời đi, cả đám ngồi im không nói một lời, tựa như vẫn còn sững sờ trước tình huống vừa xảy ra. Hoàng Thanh Nam ngẩn ngơ nhớ lại hình ảnh lúc đó, trái tim cậu ta bỗng thấy bồi hồi.

Hóa ra từ trước tới nay, An không hề đặt niềm tin ở bọn họ, cậu ấy vẫn luôn chừa lại đường lui cho mình bằng cách giấu đi thế mạnh của bản thân. Hôm nay, Vũ gọi bọn họ ra đây để giải thích những chuyện vừa qua nhưng giờ thì, cậu ta cảm thấy không cần thiết phải nghe nữa. Mọi chuyện thực sự rõ ràng đến mức không cần phải giải thích cả. Hoàng Thanh Nam đẩy ghế đứng dậy, lạnh lùng bỏ đi.

Bình luận

Hóa ra từ trước tới nay, An không hề đặt niềm tin ở bọn họ, cậu ấy vẫn luôn chừa lại đường lui cho mình bằng cách giấu đi thế mạnh của bản thân. Hôm nay, Vũ gọi bọn họ ra đây để giải thích những chuyện vừa qua nhưng giờ thì, cậu ta cảm thấy không cần thiết phải nghe nữa. Mọi chuyện thực sự rõ ràng đến mức không cần phải giải thích cả. Hoàng Thanh Nam đẩy ghế đứng dậy, lạnh lùng bỏ đi.

"Bọn tớ đi trước." Hoàng Bách nói với họ rồi nhanh chóng đuổi theo cậu ta.

Bình luận

"Bọn tớ đi trước." Hoàng Bách nói với họ rồi nhanh chóng đuổi theo cậu ta.

Lúc này, khi trên bàn chỉ còn lại hai người, Dương Minh Huỳnh mới lên tiếng: "Vũ."

Bình luận

Lúc này, khi trên bàn chỉ còn lại hai người, Dương Minh Huỳnh mới lên tiếng: "Vũ."

"Ừ."

Bình luận

"Ừ."

"Đừng để ai làm phiền đến An."

Bình luận

"Đừng để ai làm phiền đến An."

Bùi Nguyên Vũ im lặng vài giây rồi "ừ" tiếp.

Bình luận

Bùi Nguyên Vũ im lặng vài giây rồi "ừ" tiếp.

Nói rồi Dương Minh Huỳnh cũng đứng lên, trước khi đi bỏ lại một câu: "Và từ giờ, đừng có bắt chuyện với tớ nữa."

Bình luận

Nói rồi Dương Minh Huỳnh cũng đứng lên, trước khi đi bỏ lại một câu: "Và từ giờ, đừng có bắt chuyện với tớ nữa."

Bùi Nguyên Vũ siết chặt tay, không trả lời. Chỉ vì một kẻ mới quen ba tháng mà cô ấy muốn cắt đứt mối quan hệ mười năm của hai người sao?

Bình luận

Bùi Nguyên Vũ siết chặt tay, không trả lời. Chỉ vì một kẻ mới quen ba tháng mà cô ấy muốn cắt đứt mối quan hệ mười năm của hai người sao?

"Nam, chờ anh." Hoàng Bách đi nhanh về phía trước, kéo tay Hoàng Thanh Nam. "Em sao thế? Sao dạo này em lại tránh mặt anh?"

Bình luận

"Nam, chờ anh." Hoàng Bách đi nhanh về phía trước, kéo tay Hoàng Thanh Nam. "Em sao thế? Sao dạo này em lại tránh mặt anh?"

Hoàng Thanh Nam hất tay cậu ta ra, lạnh nhạt đáp: "Anh thực sự không biết?"

Bình luận

Hoàng Thanh Nam hất tay cậu ta ra, lạnh nhạt đáp: "Anh thực sự không biết?"

"Chuyện gì?" Hoàng Bách nhíu mày hỏi.

Bình luận

"Chuyện gì?" Hoàng Bách nhíu mày hỏi.

"Em hỏi anh, có phải anh đã biết trước được kế hoạch của Vũ rồi phải không?"

Bình luận

"Em hỏi anh, có phải anh đã biết trước được kế hoạch của Vũ rồi phải không?"

"Không." Hoàng Bách lắc đầu. "Cậu ấy không nói với ai cả. Chỉ là, nhìn thái độ của cậu ấy, anh mơ hồ đoán được một chút mà thôi."

Bình luận

"Không." Hoàng Bách lắc đầu. "Cậu ấy không nói với ai cả. Chỉ là, nhìn thái độ của cậu ấy, anh mơ hồ đoán được một chút mà thôi."

Đúng là cậu ta không biết được kế hoạch cụ thể của Vũ. Nhìn từ bên ngoài thì giống như đang xử lý Nguyễn Ngọc Anh, nhưng hôm đó khi Tô Đông An nói ra, cậu ta mới biết mục đích thật đằng sau kế hoạch ấy là đẩy ngã bố cô ta, đưa cậu của Vũ lên chức chủ tịch thành phố. Tô Đông An thực sự đã làm cậu ta phải thán phục khi đoán ra được mục tiêu cuối cùng của Vũ.

Bình luận

Đúng là cậu ta không biết được kế hoạch cụ thể của Vũ. Nhìn từ bên ngoài thì giống như đang xử lý Nguyễn Ngọc Anh, nhưng hôm đó khi Tô Đông An nói ra, cậu ta mới biết mục đích thật đằng sau kế hoạch ấy là đẩy ngã bố cô ta, đưa cậu của Vũ lên chức chủ tịch thành phố. Tô Đông An thực sự đã làm cậu ta phải thán phục khi đoán ra được mục tiêu cuối cùng của Vũ.

"Vậy anh cũng biết cả chuyện Vũ lợi dụng em phải không?"

Bình luận

"Vậy anh cũng biết cả chuyện Vũ lợi dụng em phải không?"

"Anh... Anh nghĩ, đó chỉ là cảm nhận của anh."

Bình luận

"Anh... Anh nghĩ, đó chỉ là cảm nhận của anh."

Câu trước, cậu ta có đủ tự tin để trả lời nhưng đến câu này thì... Cậu ta cũng không biết vì sao bản thân lại lựa chọn không nói ra. Những lúc có cơ hội để nói thì trong đầu lại xuất hiện bóng hình thiếu nữ có mái tóc ánh xanh, đôi mắt tím trong veo đầy u buồn. Nếu giải quyết được Nguyễn Ngọc Anh, liệu gương mặt ấy có rạng rỡ trở lại hay không?

Bình luận

Câu trước, cậu ta có đủ tự tin để trả lời nhưng đến câu này thì... Cậu ta cũng không biết vì sao bản thân lại lựa chọn không nói ra. Những lúc có cơ hội để nói thì trong đầu lại xuất hiện bóng hình thiếu nữ có mái tóc ánh xanh, đôi mắt tím trong veo đầy u buồn. Nếu giải quyết được Nguyễn Ngọc Anh, liệu gương mặt ấy có rạng rỡ trở lại hay không?

"Cảm nhận của anh? Nhưng lại không nói cho em? Tại sao vậy?" Hoàng Thanh Nam tức tối hỏi. "Nhìn em bị cậu ấy xoay như chong chóng anh vui lắm sao?"

Bình luận

"Cảm nhận của anh? Nhưng lại không nói cho em? Tại sao vậy?" Hoàng Thanh Nam tức tối hỏi. "Nhìn em bị cậu ấy xoay như chong chóng anh vui lắm sao?"

"Em bình tĩnh lại đi."

Bình luận

"Em bình tĩnh lại đi."

Một phần vì cậu ta biết, dù bản thân có nói ra hay không thì Vũ cũng sẽ không làm hại đến Nam. Chỉ là không ngờ, Nam lại phải ứng dữ dội như vậy.

Bình luận

Một phần vì cậu ta biết, dù bản thân có nói ra hay không thì Vũ cũng sẽ không làm hại đến Nam. Chỉ là không ngờ, Nam lại phải ứng dữ dội như vậy.

"Bình tĩnh?" Hoàng Thanh Nam nổi giận: "Làm sao em bình tĩnh cho được? Một người là bạn thân thiết nhất, gạt em, lợi dụng em. Còn một người là anh họ chơi thân từ bé, biết hết tất cả nhưng chỉ đứng im, thờ ơ quan sát. Anh nói, làm sao em có thể bình tĩnh được hả?"

Bình luận

"Bình tĩnh?" Hoàng Thanh Nam nổi giận: "Làm sao em bình tĩnh cho được? Một người là bạn thân thiết nhất, gạt em, lợi dụng em. Còn một người là anh họ chơi thân từ bé, biết hết tất cả nhưng chỉ đứng im, thờ ơ quan sát. Anh nói, làm sao em có thể bình tĩnh được hả?"

"Em thực sự thất vọng về anh. Không ngờ người chung sống với em bao lâu nay lại máu lạnh, vô tình đến như vậy. Sao anh có thể thờ ơ nhìn An chật vật đối phó với đám người đó được cơ chứ!" Hình ảnh người anh họ giỏi giang, dịu dàng trong lòng cậu ta giờ đây đã sụp đổ hoàn toàn.

Bình luận

"Em thực sự thất vọng về anh. Không ngờ người chung sống với em bao lâu nay lại máu lạnh, vô tình đến như vậy. Sao anh có thể thờ ơ nhìn An chật vật đối phó với đám người đó được cơ chứ!" Hình ảnh người anh họ giỏi giang, dịu dàng trong lòng cậu ta giờ đây đã sụp đổ hoàn toàn.

"Anh không giống cô Mai. Không hề giống cô ấy một chút nào." Cậu ta buồn bã nhìn Hoàng Bách. Người cô xinh đẹp ấy của cậu ta không phải là người máu lạnh, thờ ơ trước sự an nguy của người khác như vậy.

Bình luận

"Anh không giống cô Mai. Không hề giống cô ấy một chút nào." Cậu ta buồn bã nhìn Hoàng Bách. Người cô xinh đẹp ấy của cậu ta không phải là người máu lạnh, thờ ơ trước sự an nguy của người khác như vậy.

Hoàng Bách chết lặng nhìn theo bóng dáng Hoàng Thanh Nam. Nói dối! Cậu ta giống mẹ, không giống người đàn ông kia.

Bình luận

Hoàng Bách chết lặng nhìn theo bóng dáng Hoàng Thanh Nam. Nói dối! Cậu ta giống mẹ, không giống người đàn ông kia.


Truyện tương tự

Bình luận