CHƯƠNG 31: ĐÌNH NHỎ GIỮA RỪNG


Trần Tổng vì để yểm trợ cho Lý Chiêu Hoàng mà để nàng lên núi một mình, còn bản thân thì canh chừng dưới núi.

Bình luận

Trần Tổng vì để yểm trợ cho Lý Chiêu Hoàng mà để nàng lên núi một mình, còn bản thân thì canh chừng dưới núi.

Để tránh quân lính phát hiện, không hiểu sao Lý Chiêu Hoàng lại phi thân lên cây. Trần Cảnh nghe tiếng động thì phản xạ ném đá lên làm Lý Chiêu Hoàng rơi xuống.

Bình luận

Để tránh quân lính phát hiện, không hiểu sao Lý Chiêu Hoàng lại phi thân lên cây. Trần Cảnh nghe tiếng động thì phản xạ ném đá lên làm Lý Chiêu Hoàng rơi xuống.

Trần Cảnh ngay lập tức nhận ra Chiêu Hoàng, chàng lao tới đỡ lấy ôm trọn nàng vào lòng.

Bình luận

Trần Cảnh ngay lập tức nhận ra Chiêu Hoàng, chàng lao tới đỡ lấy ôm trọn nàng vào lòng.

Trần Cảnh: Thiên Hinh là nàng sao, ta không nằm mơ chứ.

Bình luận

Trần Cảnh: Thiên Hinh là nàng sao, ta không nằm mơ chứ.

Nói rồi Trần Cảnh ôm chặt lấy Lý Chiêu Hoàng khi nàng vẫn chưa kịp đáp lời. Rồi chàng nhìn khắp người Lý Chiêu Hoàng.

Bình luận

Nói rồi Trần Cảnh ôm chặt lấy Lý Chiêu Hoàng khi nàng vẫn chưa kịp đáp lời. Rồi chàng nhìn khắp người Lý Chiêu Hoàng.

Trần Cảnh: Lúc nãy ta vô ý quá, nàng có bị thương chỗ nào không?

Bình luận

Trần Cảnh: Lúc nãy ta vô ý quá, nàng có bị thương chỗ nào không?

Lý Chiêu Hoàng bối rối đáp,

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng bối rối đáp,

Lý Chiêu Hoàng: Không, thiếp không bị thương gì hết.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Không, thiếp không bị thương gì hết.

Trần Cảnh lại ôm nàng vào lòng, vừa cười vừa khóc khiến Lý Chiêu Hoàng không nỡ đẩy ra, nàng cũng vòng tay ôm lấy con người cô độc trước mặt.

Bình luận

Trần Cảnh lại ôm nàng vào lòng, vừa cười vừa khóc khiến Lý Chiêu Hoàng không nỡ đẩy ra, nàng cũng vòng tay ôm lấy con người cô độc trước mặt.

Trần Cảnh: Ông ta thật đáng sợ.

Bình luận

Trần Cảnh: Ông ta thật đáng sợ.

Lý Chiêu Hoàng trầm ngâm một chút.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng trầm ngâm một chút.

Lý Chiêu Hoàng: Thái sư…có lẽ…cũng thân bất do kỷ.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Thái sư…có lẽ…cũng thân bất do kỷ.

Trần Cảnh: Thiên Hinh, hay là chúng ta cùng nhau trốn đi, trốn đến nơi không ai biết hai ta, đi càng xa nơi này càng tốt.

Bình luận

Trần Cảnh: Thiên Hinh, hay là chúng ta cùng nhau trốn đi, trốn đến nơi không ai biết hai ta, đi càng xa nơi này càng tốt.

Giường như đó cũng là điều nàng vô cùng khát khao, nhưng lòng nàng không thể. Nàng nắm chặt tay, đẩy Trần Cảnh ra.

Bình luận

Giường như đó cũng là điều nàng vô cùng khát khao, nhưng lòng nàng không thể. Nàng nắm chặt tay, đẩy Trần Cảnh ra.

Lý Chiêu Hoàng: Bệ hạ, xin người hãy nghĩ cho đại cục, Đại Việt cần người.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Bệ hạ, xin người hãy nghĩ cho đại cục, Đại Việt cần người.

Lời vừa dứt, trái tim Trần Cảnh vỡ nát, giây phút ấy giường như có thứ gì đó bóp chặt lấy linh hồn chàng, đau đớn, tàn phế, là không thể cảm nhận được hơi thở nữa.

Bình luận

Lời vừa dứt, trái tim Trần Cảnh vỡ nát, giây phút ấy giường như có thứ gì đó bóp chặt lấy linh hồn chàng, đau đớn, tàn phế, là không thể cảm nhận được hơi thở nữa.

Trần Cảnh ghì chặt lấy cánh tay Lý Chiêu Hoàng.

Bình luận

Trần Cảnh ghì chặt lấy cánh tay Lý Chiêu Hoàng.

Trần Cảnh: Nàng…nàng vừa nói gì…

Bình luận

Trần Cảnh: Nàng…nàng vừa nói gì…

Trần Cảnh như phát điên, vừa lay Lý Chiêu Hoàng vừa gào.

Bình luận

Trần Cảnh như phát điên, vừa lay Lý Chiêu Hoàng vừa gào.

Trần Cảnh: Tai sao các người đều ép ta, đó có còn là việc làm của một con người không. Các người chọn ai không chọn, sao cứ phải là ta. Ta không làm được, ta không muốn làm. Nàng có biết đó là làm trái lẽ thường, là bất tuân đạo lý không.

Bình luận

Trần Cảnh: Tai sao các người đều ép ta, đó có còn là việc làm của một con người không. Các người chọn ai không chọn, sao cứ phải là ta. Ta không làm được, ta không muốn làm. Nàng có biết đó là làm trái lẽ thường, là bất tuân đạo lý không.

...

Bình luận

...

Trần Cảnh: Lý Thiên Hinh, nàng đã phải chịu đựng tất cả tủi nhục, ta chỉ muốn bảo vệ nàng thật tốt nhưng dường như ta càng cố gắng thì mọi việc càng rối ren, là ta bất tài vô dụng hay là ta đã gây ra nghiệp chướng gì.

Bình luận

Trần Cảnh: Lý Thiên Hinh, nàng đã phải chịu đựng tất cả tủi nhục, ta chỉ muốn bảo vệ nàng thật tốt nhưng dường như ta càng cố gắng thì mọi việc càng rối ren, là ta bất tài vô dụng hay là ta đã gây ra nghiệp chướng gì.

Lý Chiêu Hoàng nuốt nước mắt vào trong, gặn rõ từng chữ.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng nuốt nước mắt vào trong, gặn rõ từng chữ.

Lý Chiêu Hoàng: Bệ hạ, xin người nghĩ cho đại cục, Đại Việt cần người...

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Bệ hạ, xin người nghĩ cho đại cục, Đại Việt cần người...

Trần Cảnh thất vọng đến tận cùng.

Bình luận

Trần Cảnh thất vọng đến tận cùng.

Trần Cảnh: Vậy còn nàng...nàng có cần ta không…

Bình luận

Trần Cảnh: Vậy còn nàng...nàng có cần ta không…

Giọt nước mắt chực trào vẫn đọng trên bờ mi. Lý Chiêu Hoàng lãng tránh ánh mắt của Trần Cảnh.

Bình luận

Giọt nước mắt chực trào vẫn đọng trên bờ mi. Lý Chiêu Hoàng lãng tránh ánh mắt của Trần Cảnh.

Lý Chiêu Hoàng: …Đại Việt cần người…

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: …Đại Việt cần người…

Trần Cảnh đau đớn một nét cười mỉa mai, chạnh lòng mà không thể nói rõ thành lời.

Bình luận

Trần Cảnh đau đớn một nét cười mỉa mai, chạnh lòng mà không thể nói rõ thành lời.

Trần Cảnh: Là nàng nhìn thấu hồng trần hay là do ta ngu mụi.

Bình luận

Trần Cảnh: Là nàng nhìn thấu hồng trần hay là do ta ngu mụi.

Trần Cảnh quay sang nhìn Lý Chiêu Hoàng, nhìn thê tử nhỏ bé trong gió lạnh của mình, trong lòng dân lên thương cảm.

Bình luận

Trần Cảnh quay sang nhìn Lý Chiêu Hoàng, nhìn thê tử nhỏ bé trong gió lạnh của mình, trong lòng dân lên thương cảm.

Trần Cảnh: Nàng về đi…

Bình luận

Trần Cảnh: Nàng về đi…

Lý Chiêu Hoàng không nói thêm lời nào, nàng hành lễ rồi quay lưng xuống núi. Trần Cảnh nhìn theo bóng lưng nàng trong lòng cảm thán mà thốt lên trong lặng lẽ.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng không nói thêm lời nào, nàng hành lễ rồi quay lưng xuống núi. Trần Cảnh nhìn theo bóng lưng nàng trong lòng cảm thán mà thốt lên trong lặng lẽ.

Trần Cảnh: Lý Chiêu Hoàng.

Bình luận

Trần Cảnh: Lý Chiêu Hoàng.

Trước mắt Trần Cảnh bây giờ chính là một Lý Chiêu Hoàng-nữ đế của Đại Việt, giây phút này chàng đã hiểu lựa chọn của Lý Chiêu Hoàng, cũng hiểu được sức nặng của chiếc áo bào mà nàng đã trao cho mình tại điện Thiên An năm nào.

Bình luận

Trước mắt Trần Cảnh bây giờ chính là một Lý Chiêu Hoàng-nữ đế của Đại Việt, giây phút này chàng đã hiểu lựa chọn của Lý Chiêu Hoàng, cũng hiểu được sức nặng của chiếc áo bào mà nàng đã trao cho mình tại điện Thiên An năm nào.


Truyện tương tự

Bình luận