CHƯƠNG 3 – SỨC MẠNH DỊ THƯỜNG VÀ CUỘC GẶP DƯỚI NÚI


Thêm năm năm đã trôi qua

Bình luận

Thêm năm năm đã trôi qua

Mễ đã lớn. Tầm mười tuổi. Cao chưa tới vai Mộc, nhưng tiếng cười đã vang khắp chòi mỗi sáng.

Bình luận

Mễ đã lớn. Tầm mười tuổi. Cao chưa tới vai Mộc, nhưng tiếng cười đã vang khắp chòi mỗi sáng.

Mễ nấu ăn dở tệ. Thường xuyên làm cháy cơm, bể nồi, gãy thớt, rách áo Mộc khi giặt.

Bình luận

Mễ nấu ăn dở tệ. Thường xuyên làm cháy cơm, bể nồi, gãy thớt, rách áo Mộc khi giặt.

Một lần, cậu giận, quát:

Bình luận

Một lần, cậu giận, quát:

“Muội có phải con người không vậy!?”

Bình luận

“Muội có phải con người không vậy!?”

Mễ lí nhí, mắt rưng rưng:

Bình luận

Mễ lí nhí, mắt rưng rưng:

“Muội chỉ… chỉ thái rau thôi mà… cái thớt tự gãy…”

Bình luận

“Muội chỉ… chỉ thái rau thôi mà… cái thớt tự gãy…”

Cậu điên tiết, bước tới. Nhưng rồi… cậu thấy: thớt gỗ mun cứng bị chặt đôi, như bị chém bằng rìu sắt. Lưỡi dao thì mẻ một mẩu.

Bình luận

Cậu điên tiết, bước tới. Nhưng rồi… cậu thấy: thớt gỗ mun cứng bị chặt đôi, như bị chém bằng rìu sắt. Lưỡi dao thì mẻ một mẩu.

Một lần khác, Mộc vừa giảng lại bài binh pháp, Mễ trong lúc lau bàn… vô tình bẻ gãy luôn cả chân bàn gỗ lim. Không cong người, không gồng sức.

Bình luận

Một lần khác, Mộc vừa giảng lại bài binh pháp, Mễ trong lúc lau bàn… vô tình bẻ gãy luôn cả chân bàn gỗ lim. Không cong người, không gồng sức.

“Mễ… muội biết mình đang làm gì không?”

Bình luận

“Mễ… muội biết mình đang làm gì không?”

“Lau bàn…”

Bình luận

“Lau bàn…”

Phu Tử dõi mắt nhìn từ xa, lặng lẽ, không nói gì. Một hôm, ông mới bảo riêng Mộc:

Bình luận

Phu Tử dõi mắt nhìn từ xa, lặng lẽ, không nói gì. Một hôm, ông mới bảo riêng Mộc:

“Nó không bình thường. Có gì đó trong máu nó. Sức mạnh ấy… hoặc là trời cho, hoặc là quỷ gieo.”

Bình luận

“Nó không bình thường. Có gì đó trong máu nó. Sức mạnh ấy… hoặc là trời cho, hoặc là quỷ gieo.”

“Vậy có nên giữ lại?”

Bình luận

“Vậy có nên giữ lại?”

“Chính vì vậy mà càng phải giữ lại. Một chiến binh mạnh có thể cứu ngươi khỏi một trận chiến. Một đứa bé trung thành, lại có sức mạnh… có thể cứu ngươi khỏi cả cuộc đời.”

Bình luận

“Chính vì vậy mà càng phải giữ lại. Một chiến binh mạnh có thể cứu ngươi khỏi một trận chiến. Một đứa bé trung thành, lại có sức mạnh… có thể cứu ngươi khỏi cả cuộc đời.”

Từ đó, Mộc không còn cáu khi Mễ làm hỏng đồ nữa. Cậu dạy Mễ nấu cơm, rèn luyện cẩn thận từng động tác nhỏ.

Bình luận

Từ đó, Mộc không còn cáu khi Mễ làm hỏng đồ nữa. Cậu dạy Mễ nấu cơm, rèn luyện cẩn thận từng động tác nhỏ.

Mỗi sáng, hai người cùng lau nhà, cùng hái rau, cùng tắm ở suối — như hai anh em ruột.

Bình luận

Mỗi sáng, hai người cùng lau nhà, cùng hái rau, cùng tắm ở suối — như hai anh em ruột.

Một lần, Mộc đang tập binh pháp, vẽ sơ đồ trận hình trên cát, Mễ đứng sau hỏi ngơ ngác:

Bình luận

Một lần, Mộc đang tập binh pháp, vẽ sơ đồ trận hình trên cát, Mễ đứng sau hỏi ngơ ngác:

“Cái hình mũi tên đó là gì?”

Bình luận

“Cái hình mũi tên đó là gì?”

“Là đội hình kỵ binh.”

Bình luận

“Là đội hình kỵ binh.”

“Vậy còn cái gạch dài?”

Bình luận

“Vậy còn cái gạch dài?”

“Là thuyền chiến.”

Bình luận

“Là thuyền chiến.”

“Nếu muội nhảy vào giữa, thì đội kỵ binh phải dừng lại, đúng không?”

Bình luận

“Nếu muội nhảy vào giữa, thì đội kỵ binh phải dừng lại, đúng không?”

“Muội là thuyền rách. Không được nhảy.”

Bình luận

“Muội là thuyền rách. Không được nhảy.”

“Hứ!”

Bình luận

“Hứ!”

Hai người cười vang. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tiếng cười lại có thể vang xa giữa đầm lầy mà không khiến ai lo sợ.

Bình luận

Hai người cười vang. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tiếng cười lại có thể vang xa giữa đầm lầy mà không khiến ai lo sợ.

Mộc đã khác. Cậu đã bắt đầu vẽ lại bản đồ Âu Lạc cũ, tính toán lại nơi rút lui, nơi dựng thành, nơi xây kho lương, nơi có thể phục kích quân Triệu nếu có ngày phản công.

Bình luận

Mộc đã khác. Cậu đã bắt đầu vẽ lại bản đồ Âu Lạc cũ, tính toán lại nơi rút lui, nơi dựng thành, nơi xây kho lương, nơi có thể phục kích quân Triệu nếu có ngày phản công.

Phu Tử nhìn cậu, không nói lời khen, chỉ để lại một câu:

Bình luận

Phu Tử nhìn cậu, không nói lời khen, chỉ để lại một câu:

“Sắp đến lúc ta dạy ngươi võ đạo. Nhưng trước đó, phải học cách giết một người mà không hận, và cứu một người mà không yêu.”

Bình luận

“Sắp đến lúc ta dạy ngươi võ đạo. Nhưng trước đó, phải học cách giết một người mà không hận, và cứu một người mà không yêu.”

Trời đầu hạ, nắng rọi xuyên qua tầng lá dày, làm mặt đất lốm đốm như da thú.

Bình luận

Trời đầu hạ, nắng rọi xuyên qua tầng lá dày, làm mặt đất lốm đốm như da thú.

Phu Tử đứng giữa khoảng đất trống, tay không, lưng thẳng, mắt khép hờ. Không có giáo, không có gươm. Chỉ có một nhành trúc non.

Bình luận

Phu Tử đứng giữa khoảng đất trống, tay không, lưng thẳng, mắt khép hờ. Không có giáo, không có gươm. Chỉ có một nhành trúc non.

“Giơ tay lên. Đánh ta đi.”

Bình luận

“Giơ tay lên. Đánh ta đi.”

Mộc lưỡng lự:

Bình luận

Mộc lưỡng lự:

“Con… không muốn đánh người.”

Bình luận

“Con… không muốn đánh người.”

Phu Tử cười nhạt:

Bình luận

Phu Tử cười nhạt:

“Ta không bảo ngươi giết người. Ta bảo ngươi đánh, mà không hận. Nếu ngươi không thể đánh ta mà không hận, thì ra trận… sẽ chết vì thù riêng.”

Bình luận

“Ta không bảo ngươi giết người. Ta bảo ngươi đánh, mà không hận. Nếu ngươi không thể đánh ta mà không hận, thì ra trận… sẽ chết vì thù riêng.”

Mộc lao lên.

Bình luận

Mộc lao lên.

Nhành trúc nhẹ như gió — nhưng đánh trúng cổ tay Mộc chính xác đến mức làm tê cả cánh tay.

Bình luận

Nhành trúc nhẹ như gió — nhưng đánh trúng cổ tay Mộc chính xác đến mức làm tê cả cánh tay.

“Quá dễ đoán, quá nhiều cảm xúc. Ngươi chưa đánh, lòng đã sôi. Đó là cái chết.”

Bình luận

“Quá dễ đoán, quá nhiều cảm xúc. Ngươi chưa đánh, lòng đã sôi. Đó là cái chết.”

Lần hai. Lần ba… Lần thứ mười.

Bình luận

Lần hai. Lần ba… Lần thứ mười.

Mỗi lần Mộc lao lên, Phu Tử chỉ dùng một tay — nhưng luôn biết cậu định làm gì trước khi cậu ra đòn.

Bình luận

Mỗi lần Mộc lao lên, Phu Tử chỉ dùng một tay — nhưng luôn biết cậu định làm gì trước khi cậu ra đòn.

Cuối ngày, Mộc nằm lăn trên cỏ, thở dốc. Phu Tử nói nhẹ:

Bình luận

Cuối ngày, Mộc nằm lăn trên cỏ, thở dốc. Phu Tử nói nhẹ:

“Võ không phải để giết. Mà để khiến kẻ khác không muốn giết mình. Ngươi phải học ngôn ngữ cơ thể, phải biết khi nào đánh là thua, khi nào lùi là thắng.”

Bình luận

“Võ không phải để giết. Mà để khiến kẻ khác không muốn giết mình. Ngươi phải học ngôn ngữ cơ thể, phải biết khi nào đánh là thua, khi nào lùi là thắng.”

“Vậy con có cần học chiêu không?”

Bình luận

“Vậy con có cần học chiêu không?”

“Chiêu thức là con dao. Trí là tay cầm. Dao không biết ai đúng ai sai. Người cầm dao thì phải biết.”

Bình luận

“Chiêu thức là con dao. Trí là tay cầm. Dao không biết ai đúng ai sai. Người cầm dao thì phải biết.”

Từ hôm đó, Mộc bắt đầu luyện thân pháp, luyện mắt, luyện phản xạ. Không luyện đòn mạnh, mà luyện nhận thức chiến trường, khí thế đối thủ, hơi thở, nhịp bước, và cái chết đến từ đâu.

Bình luận

Từ hôm đó, Mộc bắt đầu luyện thân pháp, luyện mắt, luyện phản xạ. Không luyện đòn mạnh, mà luyện nhận thức chiến trường, khí thế đối thủ, hơi thở, nhịp bước, và cái chết đến từ đâu.

Một ngày, Phu Tử đưa cho Mộc một túi lương khô, một con dao, một ống tre chứa bản đồ.

Bình luận

Một ngày, Phu Tử đưa cho Mộc một túi lương khô, một con dao, một ống tre chứa bản đồ.

“Xuống núi đi. Không phải để đánh, mà để gặp người.”

Bình luận

“Xuống núi đi. Không phải để đánh, mà để gặp người.”

“Gặp ai?”

Bình luận

“Gặp ai?”

“Những kẻ như ngươi. Không nhà. Không quê. Không còn gì để mất. Nhưng nếu có người đứng ra dẫn dắt… thì họ có thể trở thành một dân tộc mới.”

Bình luận

“Những kẻ như ngươi. Không nhà. Không quê. Không còn gì để mất. Nhưng nếu có người đứng ra dẫn dắt… thì họ có thể trở thành một dân tộc mới.”

Mộc rời núi.

Bình luận

Mộc rời núi.

Trong rừng, trong làng cháy, giữa đồng cỏ hoang, cậu gặp lũ trẻ lang thang: đứa mất cha, đứa bị bắt nạt, đứa sống bằng cách trộm trái cây và ngủ trong kho rơm.

Bình luận

Trong rừng, trong làng cháy, giữa đồng cỏ hoang, cậu gặp lũ trẻ lang thang: đứa mất cha, đứa bị bắt nạt, đứa sống bằng cách trộm trái cây và ngủ trong kho rơm.

Ban đầu, chúng khinh thường cậu. Một thằng bé lớn nhất, tên là Sình, gầm gừ:

Bình luận

Ban đầu, chúng khinh thường cậu. Một thằng bé lớn nhất, tên là Sình, gầm gừ:

“Mày tưởng mang cái mặt sạch là làm đại ca được à?”

Bình luận

“Mày tưởng mang cái mặt sạch là làm đại ca được à?”

Mộc không nói. Cậu vẽ trên đất mô hình chuồng gà, rồi dẫn cả đám đi nhặt tre, làm chuồng. Không ai giúp. Tối đó, cậu ngủ một mình.

Bình luận

Mộc không nói. Cậu vẽ trên đất mô hình chuồng gà, rồi dẫn cả đám đi nhặt tre, làm chuồng. Không ai giúp. Tối đó, cậu ngủ một mình.

Sáng hôm sau, cả bọn đói bụng. Thì thấy gà trong chuồng Mộc đẻ trứng. Cậu chia mỗi đứa một cái.

Bình luận

Sáng hôm sau, cả bọn đói bụng. Thì thấy gà trong chuồng Mộc đẻ trứng. Cậu chia mỗi đứa một cái.

Một đứa nhỏ tên Lu, lần đầu ăn no, đã khóc.

Bình luận

Một đứa nhỏ tên Lu, lần đầu ăn no, đã khóc.

Vài tuần trôi qua.

Bình luận

Vài tuần trôi qua.

Mộc dạy đám trẻ cách đào hầm, dựng lán, nhóm lửa không khói, bẫy chuột, trồng rau, xây bếp. Rồi dạy chúng đánh trận giả.

Bình luận

Mộc dạy đám trẻ cách đào hầm, dựng lán, nhóm lửa không khói, bẫy chuột, trồng rau, xây bếp. Rồi dạy chúng đánh trận giả.

Cậu lấy cây lau, cắm vào bùn, hô:

Bình luận

Cậu lấy cây lau, cắm vào bùn, hô:

“Giặc đến! Bên này là cánh quân xung phong! Ai giữ được đồi cỏ thì thắng!”

Bình luận

“Giặc đến! Bên này là cánh quân xung phong! Ai giữ được đồi cỏ thì thắng!”

Đám trẻ hò hét, cười vang, lao vào như một bầy ong. Mỗi trận giả, Mộc lại dạy chúng chia đội, đánh lạc hướng, bọc hậu, cứu thương.

Bình luận

Đám trẻ hò hét, cười vang, lao vào như một bầy ong. Mỗi trận giả, Mộc lại dạy chúng chia đội, đánh lạc hướng, bọc hậu, cứu thương.

Chúng gọi cậu là:

Bình luận

Chúng gọi cậu là:

“Đại ca Mộc!”

Bình luận

“Đại ca Mộc!”

Một buổi chiều, Sình bước tới, đưa cành lau lên vai, cúi đầu:

Bình luận

Một buổi chiều, Sình bước tới, đưa cành lau lên vai, cúi đầu:

“Nếu có ngày thật sự có giặc… thì bọn đệ đi với huynh.”

Bình luận

“Nếu có ngày thật sự có giặc… thì bọn đệ đi với huynh.”

Mộc mỉm cười.

Bình luận

Mộc mỉm cười.

Trong lòng, cậu nghe lại tiếng Phu Tử:

Bình luận

Trong lòng, cậu nghe lại tiếng Phu Tử:

“Muốn có một quốc gia, không cần cung điện. Chỉ cần người muốn đi cùng ngươi tới cùng trời cuối đất.”

Bình luận

“Muốn có một quốc gia, không cần cung điện. Chỉ cần người muốn đi cùng ngươi tới cùng trời cuối đất.”

Ánh chiều rọi xiên qua tán rừng, đổ dài xuống khoảng đất trống dưới chân núi. Gió núi mát rượi, lũ trẻ cởi trần, chân đất, chạy nhảy ầm ĩ như bầy chim sẻ mới xổ lồng.

Bình luận

Ánh chiều rọi xiên qua tán rừng, đổ dài xuống khoảng đất trống dưới chân núi. Gió núi mát rượi, lũ trẻ cởi trần, chân đất, chạy nhảy ầm ĩ như bầy chim sẻ mới xổ lồng.

"Ê, tụi bay!" Mộc gọi lớn, tay vẫy lũ nhỏ lại. "Tao dạy tụi bay một trò mới. Gọi là... túc cầu hay bóng đá. Phu Tử dạy tao đấy."

Bình luận

"Ê, tụi bay!" Mộc gọi lớn, tay vẫy lũ nhỏ lại. "Tao dạy tụi bay một trò mới. Gọi là... túc cầu hay bóng đá. Phu Tử dạy tao đấy."

Lũ trẻ đổ xô lại, mắt tròn xoe. Một đứa nhăn mặt:

Bình luận

Lũ trẻ đổ xô lại, mắt tròn xoe. Một đứa nhăn mặt:

 "Bóng đá? Cái gì đá bóng?"

Bình luận

 "Bóng đá? Cái gì đá bóng?"

Mộc cười, lôi từ sau gốc cây ra một quả cầu tròn, kích cỡ vừa hai bàn tay úp lại. Vỏ ngoài là da trâu vụn đã được khâu lại vụng về, nhưng tròn đều. Bên trong là lớp bông lau mềm nhồi chặt trong khung sợi mây.

Bình luận

Mộc cười, lôi từ sau gốc cây ra một quả cầu tròn, kích cỡ vừa hai bàn tay úp lại. Vỏ ngoài là da trâu vụn đã được khâu lại vụng về, nhưng tròn đều. Bên trong là lớp bông lau mềm nhồi chặt trong khung sợi mây.

"Đây, bóng nè. Tụi bay thấy khung thành không? Hai cái cọc tao cắm sẵn đó, bên này với bên kia."

Bình luận

"Đây, bóng nè. Tụi bay thấy khung thành không? Hai cái cọc tao cắm sẵn đó, bên này với bên kia."

Một đứa khác gãi đầu:

Bình luận

Một đứa khác gãi đầu:

 "Rồi làm sao chơi?"

Bình luận

 "Rồi làm sao chơi?"

Mộc hăng hái chỉ tay, mắt sáng lên:

Bình luận

Mộc hăng hái chỉ tay, mắt sáng lên:

 "Chia hai đội, mỗi đội ba đứa. Ai đưa được bóng vào khung bên kia thì tính một điểm. Nhưng—" Mộc giơ ngón tay cảnh báo, "—không được dùng tay! Chỉ dùng chân, trán, vai, đầu gối! Ai chạm tay là phạm luật!"

Bình luận

 "Chia hai đội, mỗi đội ba đứa. Ai đưa được bóng vào khung bên kia thì tính một điểm. Nhưng—" Mộc giơ ngón tay cảnh báo, "—không được dùng tay! Chỉ dùng chân, trán, vai, đầu gối! Ai chạm tay là phạm luật!"

"Bó tay luôn... sao đẩy nó đi được?" một đứa càu nhàu.

Bình luận

"Bó tay luôn... sao đẩy nó đi được?" một đứa càu nhàu.

"Thì luyện đi! Phu Tử nói trò này giúp rèn chân, giữ thăng bằng, lại biết cách phối hợp đồng đội." Rồi Mộc nheo mắt. "Chơi đi rồi biết."

Bình luận

"Thì luyện đi! Phu Tử nói trò này giúp rèn chân, giữ thăng bằng, lại biết cách phối hợp đồng đội." Rồi Mộc nheo mắt. "Chơi đi rồi biết."

Thế là trò chơi bắt đầu. Bóng tròn lăn trên nền đất sỏi, lũ trẻ cười vang, kẻ té kẻ ngã, chân đạp loạn xạ, nhưng ánh mắt đứa nào cũng sáng như sao. Mộc rê quả bóng dính như keo trong chân, cậu đảo chân như rang lạc rồi làm động tác giả khiến đứa theo kèm cậu ngã nhào rồi cậu đá quả bóng lên, nó vọt cao rồi rơi xuống, đập vào đầu một thằng bé – thế mà nó vẫn bật cười khanh khách.

Bình luận

Thế là trò chơi bắt đầu. Bóng tròn lăn trên nền đất sỏi, lũ trẻ cười vang, kẻ té kẻ ngã, chân đạp loạn xạ, nhưng ánh mắt đứa nào cũng sáng như sao. Mộc rê quả bóng dính như keo trong chân, cậu đảo chân như rang lạc rồi làm động tác giả khiến đứa theo kèm cậu ngã nhào rồi cậu đá quả bóng lên, nó vọt cao rồi rơi xuống, đập vào đầu một thằng bé – thế mà nó vẫn bật cười khanh khách.

Một đứa nhỏ thở hổn hển, vừa chạy vừa hét:

Bình luận

Một đứa nhỏ thở hổn hển, vừa chạy vừa hét:

"Đại ca Mộc chơi hay quá trời!"

Bình luận

"Đại ca Mộc chơi hay quá trời!"

Mộc ngã lăn xuống đất, miệng cười to, ánh mắt ngước lên trời chiều đỏ rực. Dưới gốc cây phía xa, Phu Tử khoanh tay đứng nhìn, khẽ mỉm cười – một nụ cười hiếm hoi giữa khuôn mặt già nua nghiêm khắc.

Bình luận

Mộc ngã lăn xuống đất, miệng cười to, ánh mắt ngước lên trời chiều đỏ rực. Dưới gốc cây phía xa, Phu Tử khoanh tay đứng nhìn, khẽ mỉm cười – một nụ cười hiếm hoi giữa khuôn mặt già nua nghiêm khắc.

Sáng hôm sau, Mộc để lại mỗi đứa một con dao nhỏ bằng tre, một bình nước, và một câu dặn dò:

Bình luận

Sáng hôm sau, Mộc để lại mỗi đứa một con dao nhỏ bằng tre, một bình nước, và một câu dặn dò:

“Không cần đánh nhau để chứng tỏ mình mạnh. Mạnh là khi biết giữ được nhau sống sót đến ngày mai.”

Bình luận

“Không cần đánh nhau để chứng tỏ mình mạnh. Mạnh là khi biết giữ được nhau sống sót đến ngày mai.”

Rồi cậu quay lưng, đi về phía rừng sâu.

Bình luận

Rồi cậu quay lưng, đi về phía rừng sâu.

Không đứa nào khóc. Nhưng trên cánh đồng cỏ lau, lũ trẻ đứng thành hàng, giơ cao những cành lau, đồng thanh hô lớn:

Bình luận

Không đứa nào khóc. Nhưng trên cánh đồng cỏ lau, lũ trẻ đứng thành hàng, giơ cao những cành lau, đồng thanh hô lớn:

“Mộc ca! Đại ca Mộc! Quay lại nha!”

Bình luận

“Mộc ca! Đại ca Mộc! Quay lại nha!”

Từ xa, cậu không quay lại. Nhưng tay cậu nắm chặt. Trong túi, là những sợi cỏ lau khô mà bọn trẻ nhét vào túi cậu lúc nào không biết.

Bình luận

Từ xa, cậu không quay lại. Nhưng tay cậu nắm chặt. Trong túi, là những sợi cỏ lau khô mà bọn trẻ nhét vào túi cậu lúc nào không biết.

Mộc trở về căn cứ trong rừng, mặt trầm hơn, mắt sâu hơn. Phu Tử đang nấu trà, chỉ hỏi một câu:

Bình luận

Mộc trở về căn cứ trong rừng, mặt trầm hơn, mắt sâu hơn. Phu Tử đang nấu trà, chỉ hỏi một câu:

“Ngươi học được gì?”

Bình luận

“Ngươi học được gì?”

Mộc đáp:

Bình luận

Mộc đáp:

“Rằng có những người, nếu ta không dẫn họ đi, thì cả đời họ chỉ biết lang thang.”

Bình luận

“Rằng có những người, nếu ta không dẫn họ đi, thì cả đời họ chỉ biết lang thang.”

Phu Tử khẽ gật đầu, ánh mắt lần đầu dịu lại:

Bình luận

Phu Tử khẽ gật đầu, ánh mắt lần đầu dịu lại:

“Đủ rồi. Từ giờ, ta sẽ dạy ngươi… nghệ thuật dùng người. “

Bình luận

“Đủ rồi. Từ giờ, ta sẽ dạy ngươi… nghệ thuật dùng người. “

Mấy hôm sau Phu Tử lại cử cậu xuống núi, lần này ông bảo cậu dẫn Mễ theo. Nắng chiều len qua tán cây, rọi xuống triền núi nơi cỏ xanh rậm rạp. Tiếng cười la hét vang vọng. Giữa bãi đất trống lổn nhổn đá cuội, Mộc đang trườn qua “chiến trường” – mồ hôi nhễ nhại, tay nắm cành tre làm thương, miệng hét lớn:

Bình luận

Mấy hôm sau Phu Tử lại cử cậu xuống núi, lần này ông bảo cậu dẫn Mễ theo. Nắng chiều len qua tán cây, rọi xuống triền núi nơi cỏ xanh rậm rạp. Tiếng cười la hét vang vọng. Giữa bãi đất trống lổn nhổn đá cuội, Mộc đang trườn qua “chiến trường” – mồ hôi nhễ nhại, tay nắm cành tre làm thương, miệng hét lớn:

"Bao vây bên trái! Đừng để bọn Triệu chạy mất!"

Bình luận

"Bao vây bên trái! Đừng để bọn Triệu chạy mất!"

Mấy đứa nhỏ gào lên:

Bình luận

Mấy đứa nhỏ gào lên:

"Rõ, đại ca!"

Bình luận

"Rõ, đại ca!"

Tụi trẻ con chân núi, dưới tay Mộc, đang diễn lại một trận đánh giả. Có kẻ làm quân Triệu, có kẻ giả chết, có đứa nằm lăn ra rên rỉ, mặt bôi bùn đen sì.

Bình luận

Tụi trẻ con chân núi, dưới tay Mộc, đang diễn lại một trận đánh giả. Có kẻ làm quân Triệu, có kẻ giả chết, có đứa nằm lăn ra rên rỉ, mặt bôi bùn đen sì.

Phía xa, một dáng áo đỏ thấp thoáng trong rừng cây. Mễ chống nạnh, mặt cau lại, hai tay xách giỏ tre. Cô đã tìm quanh trại hơn nửa canh giờ.

Bình luận

Phía xa, một dáng áo đỏ thấp thoáng trong rừng cây. Mễ chống nạnh, mặt cau lại, hai tay xách giỏ tre. Cô đã tìm quanh trại hơn nửa canh giờ.

"Thiếu gia!" cô bé gọi lớn. Không ai đáp.

Bình luận

"Thiếu gia!" cô bé gọi lớn. Không ai đáp.

Mễ hậm hực bước xuống, giẫm lên cỏ như dẫm lên mìn. Đến gần, cô trừng mắt nhìn Mộc đang rón rén bò tới một bụi cây:

Bình luận

Mễ hậm hực bước xuống, giẫm lên cỏ như dẫm lên mìn. Đến gần, cô trừng mắt nhìn Mộc đang rón rén bò tới một bụi cây:

"Thiếu gia, huynh lại trốn ăn cơm!"

Bình luận

"Thiếu gia, huynh lại trốn ăn cơm!"

Mộc giật bắn người, quay lại. Mồ hôi nhỏ xuống mép:

Bình luận

Mộc giật bắn người, quay lại. Mồ hôi nhỏ xuống mép:

 "Mễ? À… ta đang huấn luyện tụi nó. Sắp tới bọn trẻ phải biết phòng thủ."

Bình luận

 "Mễ? À… ta đang huấn luyện tụi nó. Sắp tới bọn trẻ phải biết phòng thủ."

"Cơm đã nguội từ lâu." Giọng cô vẫn nghiêm. Nhưng ánh mắt lại thoáng lo lắng khi thấy đầu gối Mộc trầy xước.

Bình luận

"Cơm đã nguội từ lâu." Giọng cô vẫn nghiêm. Nhưng ánh mắt lại thoáng lo lắng khi thấy đầu gối Mộc trầy xước.

"Huynh đâu cần lúc nào cũng lấy bản thân ra làm ví dụ."

Bình luận

"Huynh đâu cần lúc nào cũng lấy bản thân ra làm ví dụ."

Mộc gãi đầu, hơi lúng túng.

Bình luận

Mộc gãi đầu, hơi lúng túng.

"Chỉ là đánh giả thôi mà. Với lại… đánh rồi mới đói, ăn mới ngon."

Bình luận

"Chỉ là đánh giả thôi mà. Với lại… đánh rồi mới đói, ăn mới ngon."

Mễ nhìn cậu một lúc, rồi thở dài. Cô đặt giỏ xuống, lấy ra hai bát cơm và một túi nước nhỏ.

Bình luận

Mễ nhìn cậu một lúc, rồi thở dài. Cô đặt giỏ xuống, lấy ra hai bát cơm và một túi nước nhỏ.

"Ăn ở đây đi. Tụi nó cũng đói rồi."

Bình luận

"Ăn ở đây đi. Tụi nó cũng đói rồi."

Lũ trẻ reo lên, bu lại quanh giỏ như ong vỡ tổ. Mộc nhận bát từ tay Mễ, tay họ chạm nhau một thoáng. Cô rụt lại ngay, quay đi, nhưng cậu kịp bắt được nụ cười nhỏ nơi khóe miệng cô.

Bình luận

Lũ trẻ reo lên, bu lại quanh giỏ như ong vỡ tổ. Mộc nhận bát từ tay Mễ, tay họ chạm nhau một thoáng. Cô rụt lại ngay, quay đi, nhưng cậu kịp bắt được nụ cười nhỏ nơi khóe miệng cô.

Mộc cười cười, hỏi nhẹ:

Bình luận

Mộc cười cười, hỏi nhẹ:

"Sao lúc nào Mễ cũng tìm được ta thế?"

Bình luận

"Sao lúc nào Mễ cũng tìm được ta thế?"

Mễ không quay đầu lại, chỉ nói:

Bình luận

Mễ không quay đầu lại, chỉ nói:

"Bởi vì Thiếu gia không bao giờ biết trốn cho kỹ."

Bình luận

"Bởi vì Thiếu gia không bao giờ biết trốn cho kỹ."

Lũ trẻ ăn xong, đứa nào đứa nấy lăn ra đất nghỉ, có đứa ngủ luôn dưới bóng cây. Mộc ngồi kê lưng vào một tảng đá, vừa lau thanh côn tre vừa ngẩng đầu nhìn mây trôi lặng lẽ.

Bình luận

Lũ trẻ ăn xong, đứa nào đứa nấy lăn ra đất nghỉ, có đứa ngủ luôn dưới bóng cây. Mộc ngồi kê lưng vào một tảng đá, vừa lau thanh côn tre vừa ngẩng đầu nhìn mây trôi lặng lẽ.

Một thằng nhóc rón rén ngồi cạnh, mặt lấm lem bùn, mắt láo liêng nhìn quanh rồi thì thầm:

Bình luận

Một thằng nhóc rón rén ngồi cạnh, mặt lấm lem bùn, mắt láo liêng nhìn quanh rồi thì thầm:

"Đại ca này... Mễ tỷ ấy, thật sự là thị nữ của huynh à?"

Bình luận

"Đại ca này... Mễ tỷ ấy, thật sự là thị nữ của huynh à?"

Mộc nhướn mày, hơi bật cười. "Sao lại hỏi vậy?"

Bình luận

Mộc nhướn mày, hơi bật cười. "Sao lại hỏi vậy?"

"Thì... bọn đệ mồ côi, ăn còn không đủ, huynh cũng đâu phải vương tôn quý tộc gì... mà lại có người theo hầu, cơm nấu sẵn, nhà cửa dọn sẵn... còn gọi là 'Thiếu gia' nữa!"

Bình luận

"Thì... bọn đệ mồ côi, ăn còn không đủ, huynh cũng đâu phải vương tôn quý tộc gì... mà lại có người theo hầu, cơm nấu sẵn, nhà cửa dọn sẵn... còn gọi là 'Thiếu gia' nữa!"

Mộc im lặng một chút, rồi đặt thanh côn xuống.

Bình luận

Mộc im lặng một chút, rồi đặt thanh côn xuống.

"Ờ…" Mộc gãi đầu, ậm ừ. "Thị nữ… cũng không hẳn. Chắc là giống… bạn hơn."

Bình luận

"Ờ…" Mộc gãi đầu, ậm ừ. "Thị nữ… cũng không hẳn. Chắc là giống… bạn hơn."

"Bạn mà phải nấu cơm, quét nhà, may vá, rửa bát cho huynh suốt ngày luôn hả?" 

Bình luận

"Bạn mà phải nấu cơm, quét nhà, may vá, rửa bát cho huynh suốt ngày luôn hả?" 

"Hồi nhỏ, ta tìm thấy Mễ trong đống tro tàn, con bé chẳng nhớ gì, lúc đầu cũng chẳng nói được lời nào ... chỉ luôn theo ta, dù ta đi rừng, đốn củi hay đánh nhau với tụi cướp."

Bình luận

"Hồi nhỏ, ta tìm thấy Mễ trong đống tro tàn, con bé chẳng nhớ gì, lúc đầu cũng chẳng nói được lời nào ... chỉ luôn theo ta, dù ta đi rừng, đốn củi hay đánh nhau với tụi cướp."

Đứa nhóc chớp mắt. "Vậy ra là ... huynh cứu tỷ ấy à?"

Bình luận

Đứa nhóc chớp mắt. "Vậy ra là ... huynh cứu tỷ ấy à?"

"Không biết ai cứu ai nữa." Mộc khẽ mỉm cười. "Có lẽ là cùng cứu nhau. Không có muội ấy chắc cô đơn chết mất"

Bình luận

"Không biết ai cứu ai nữa." Mộc khẽ mỉm cười. "Có lẽ là cùng cứu nhau. Không có muội ấy chắc cô đơn chết mất"

Thằng nhỏ gật gù, rồi lẩm bẩm: "Cha mẹ đệ hồi đó cũng vậy đấy. Thế thì gọi là thê tử chứ đâu phải thị nữ…" 

Bình luận

Thằng nhỏ gật gù, rồi lẩm bẩm: "Cha mẹ đệ hồi đó cũng vậy đấy. Thế thì gọi là thê tử chứ đâu phải thị nữ…" 

Mộc đang định nhai miếng dưa muối thì khựng lại. Nuốt vội, cậu liếc sang chỗ Mễ — lúc này đang ngồi cách một đoạn, lưng quay lại, bận chia cơm cho đứa nhỏ bị thương.

Bình luận

Mộc đang định nhai miếng dưa muối thì khựng lại. Nuốt vội, cậu liếc sang chỗ Mễ — lúc này đang ngồi cách một đoạn, lưng quay lại, bận chia cơm cho đứa nhỏ bị thương.

Mộc ném một cọng cỏ vào trán nó, tròn mắt nói lớn:

Bình luận

Mộc ném một cọng cỏ vào trán nó, tròn mắt nói lớn:

"Ăn no rồi lắm chuyện! Lo mà tập gài bẫy đi!"

Bình luận

"Ăn no rồi lắm chuyện! Lo mà tập gài bẫy đi!"

Mộc lại nhìn về phía Mễ, cô bé như bắt được ánh nhìn cũng quay lại nhìn về phía cậu, rồi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Mộc liền nhìn sang hướng khác rồi lẩm bẩm vào bát cơm nguội: 

Bình luận

Mộc lại nhìn về phía Mễ, cô bé như bắt được ánh nhìn cũng quay lại nhìn về phía cậu, rồi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Mộc liền nhìn sang hướng khác rồi lẩm bẩm vào bát cơm nguội: 

"Thị nữ… đúng là không phải. Nhưng cũng chẳng biết là gì nữa. Chắc là ... người thân nhất."

Bình luận

"Thị nữ… đúng là không phải. Nhưng cũng chẳng biết là gì nữa. Chắc là ... người thân nhất."

 

Bình luận

 


Truyện tương tự

Bình luận