Duy quay sang nhìn nó, ánh mắt tỏ rõ vẻ ''bất ngờ - ing'' kiểu như không ngờ tới trước diễn biến này. Minh Khuê hiểu ý, nó vội vàng cố vắt não ra tìm một lí do nào đó:
Bình luận
Duy quay sang nhìn nó, ánh mắt tỏ rõ vẻ ''bất ngờ - ing'' kiểu như không ngờ tới trước diễn biến này. Minh Khuê hiểu ý, nó vội vàng cố vắt não ra tìm một lí do nào đó:
''Tôi... tôi thấy mấy người ngồi sau dễ chết nên là... à ờm...''
Bình luận
''Tôi... tôi thấy mấy người ngồi sau dễ chết nên là... à ờm...''
Ê cái lí do ngáo chó gì vậy??????????
Bình luận
Ê cái lí do ngáo chó gì vậy??????????
''Sao cũng được.''
Bình luận
''Sao cũng được.''
Ủa là cậu ta tin mình hay nghĩ mình khùng nên đồng ý ta?
Bình luận
Ủa là cậu ta tin mình hay nghĩ mình khùng nên đồng ý ta?
Nó ngẩn người, không ngờ lại có người chấp nhận được cái lí do ngớ ngẩn vừa rồi. Trong một khoảnh khắc, nụ cười khẽ nở trên môi thở phào nhẹ nhõm. Thôi cũng được, dù sao thì nó cũng chẳng cần mài não xem còn tìm được lời biện minh nào khác hay không.
Bình luận
Nó ngẩn người, không ngờ lại có người chấp nhận được cái lí do ngớ ngẩn vừa rồi. Trong một khoảnh khắc, nụ cười khẽ nở trên môi thở phào nhẹ nhõm. Thôi cũng được, dù sao thì nó cũng chẳng cần mài não xem còn tìm được lời biện minh nào khác hay không.
[...]
Bình luận
[...]
Má, sao không ai nói cho mình biết việc lai một thằng con trai lại mệt như vậy?
Bình luận
Má, sao không ai nói cho mình biết việc lai một thằng con trai lại mệt như vậy?
Nó vừa đạp xe vừa than thở trong lòng chứ chẳng dám mở mồm. Cai thân hình của Duy nặng gấp đôi Minh Khuê bé nhỏ, khiến từng vòng quay của bàn đạp trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cảm giác như kiểu châu chấu đang trở một con voi, to bự phía sau làm nó vừa mệt, vừa cay, vừa cười chính bản thân mình nhưng chỉ có thể tự than rồi tịnh tâm trong đầu.
Bình luận
Nó vừa đạp xe vừa than thở trong lòng chứ chẳng dám mở mồm. Cai thân hình của Duy nặng gấp đôi Minh Khuê bé nhỏ, khiến từng vòng quay của bàn đạp trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cảm giác như kiểu châu chấu đang trở một con voi, to bự phía sau làm nó vừa mệt, vừa cay, vừa cười chính bản thân mình nhưng chỉ có thể tự than rồi tịnh tâm trong đầu.
Mệt vãi chưởng. Cái vận mệnh cuộc đời quần què gì vậy trời? Haizz không được than, không được tạo nghiệp. Họa là do tự mình chuốc lấy, phải tịnh tâm, tịnh tâm, tịnh tâm. Điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần. Cố lên! Cố lên! Cố lên!
Bình luận
Mệt vãi chưởng. Cái vận mệnh cuộc đời quần què gì vậy trời? Haizz không được than, không được tạo nghiệp. Họa là do tự mình chuốc lấy, phải tịnh tâm, tịnh tâm, tịnh tâm. Điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần. Cố lên! Cố lên! Cố lên!
Trên con đường đông đúc, tiếng xe cộ rộn ràng hòa vào không gian nhộn nhịp. Làn gió mát khẽ lướt qua, làm tóc nó tung bay nhẹ nhàng trong không trung. Những tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua từng tán lá xanh, gieo xuống mặt đường nhẽ vệt nắng sáng lung linh. Giữa sự ồn ào của đường phố, nó bỗng chợt cảm thấy có chút gì đó ấm áp, dịu dàng qua từng tia nắng.
Bình luận
Trên con đường đông đúc, tiếng xe cộ rộn ràng hòa vào không gian nhộn nhịp. Làn gió mát khẽ lướt qua, làm tóc nó tung bay nhẹ nhàng trong không trung. Những tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua từng tán lá xanh, gieo xuống mặt đường nhẽ vệt nắng sáng lung linh. Giữa sự ồn ào của đường phố, nó bỗng chợt cảm thấy có chút gì đó ấm áp, dịu dàng qua từng tia nắng.
Mọe gió, vướng tóc vãi. Má sao chiều nay trời nắng thế? Tầm giờ này hôm qua trời quang, trong xanh lắm mà!
Bình luận
Mọe gió, vướng tóc vãi. Má sao chiều nay trời nắng thế? Tầm giờ này hôm qua trời quang, trong xanh lắm mà!
Trong khung cảnh như vậy, hình ảnh đôi bạn chở nhau trên chiếc xe đạp thật đẹp, thật ý nghĩa, khơi gợi lên nhiều cảm xúc. Khiến người đi đường khi nhìn vào cũng phải âm thầm thốt lên:
Bình luận
Trong khung cảnh như vậy, hình ảnh đôi bạn chở nhau trên chiếc xe đạp thật đẹp, thật ý nghĩa, khơi gợi lên nhiều cảm xúc. Khiến người đi đường khi nhìn vào cũng phải âm thầm thốt lên:
''Quả là một cô bé nghị lực!''
Bình luận
''Quả là một cô bé nghị lực!''
Miêu tả như vậy để cho thêm thơ mộng thôi chứ thật ra những gì mẹ thiên nhiên đang ban tặng khiến cuộc đời Minh Khuê thêm bão táp. Gió thổi mát thì có mát mà ''tóc tung bay nhẹ nhàng trong gió'' thì không thấy đâu, chỉ thấy mớ tóc rối cứ quấn vào mặt, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu khiến nó phải dùng tay để gạt ra liên tục. Nắng ''ấm'' thật đấy, mà là ấm theo kiểu ấm nước sôi, chiếu thẳng vào mắt nó, làm cho đôi mắt bình thường nhìn đã ngáo rồi, bây giờ nhíu nhíu lại thì dòng tộc nhà ngáo phải gọi là cụ tổ. Khuê cảm giác như mình được ''khai sáng'' theo đúng nghĩa, khai sáng về trời. Cô gái nhỏ lúc này chỉ biết thầm thở dài, mong sao mẹ thiên nhiên bớt ''ưu ái'' mình một chút đi, nên nhường ''vinh hạnh'' này cho người xứng đáng hơn nó.
Bình luận
Miêu tả như vậy để cho thêm thơ mộng thôi chứ thật ra những gì mẹ thiên nhiên đang ban tặng khiến cuộc đời Minh Khuê thêm bão táp. Gió thổi mát thì có mát mà ''tóc tung bay nhẹ nhàng trong gió'' thì không thấy đâu, chỉ thấy mớ tóc rối cứ quấn vào mặt, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu khiến nó phải dùng tay để gạt ra liên tục. Nắng ''ấm'' thật đấy, mà là ấm theo kiểu ấm nước sôi, chiếu thẳng vào mắt nó, làm cho đôi mắt bình thường nhìn đã ngáo rồi, bây giờ nhíu nhíu lại thì dòng tộc nhà ngáo phải gọi là cụ tổ. Khuê cảm giác như mình được ''khai sáng'' theo đúng nghĩa, khai sáng về trời. Cô gái nhỏ lúc này chỉ biết thầm thở dài, mong sao mẹ thiên nhiên bớt ''ưu ái'' mình một chút đi, nên nhường ''vinh hạnh'' này cho người xứng đáng hơn nó.
[...]
Bình luận
[...]
Với tinh thần nỗ lực, ý chí quyết tâm, vượt lên hết mình. Cuối cùng hai người cũng đã dừng chân tại cổng chợ. Thật ra chỉ có mỗi Minh Khuê là được dừng chân thôi, vì Nhật Duy chỉ ngồi ung dung phía sau, ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây chứ có phải hoạt động chân đâu mà dừng. Trong khi nó thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại thì khuôn mặt Duy lại tỏ rõ vẻ than nhiên, vui vẻ như thể cuộc hành trình này chẳng hề làm phiền cậu ta chút nào.
Bình luận
Với tinh thần nỗ lực, ý chí quyết tâm, vượt lên hết mình. Cuối cùng hai người cũng đã dừng chân tại cổng chợ. Thật ra chỉ có mỗi Minh Khuê là được dừng chân thôi, vì Nhật Duy chỉ ngồi ung dung phía sau, ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây chứ có phải hoạt động chân đâu mà dừng. Trong khi nó thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại thì khuôn mặt Duy lại tỏ rõ vẻ than nhiên, vui vẻ như thể cuộc hành trình này chẳng hề làm phiền cậu ta chút nào.
''Cần phải mua những gì vậy?'' - Khuê tay dắt xe đi cất, miệng hỏi cậu bạn đang cầm tờ ghi chú bên cạnh.
Bình luận
''Cần phải mua những gì vậy?'' - Khuê tay dắt xe đi cất, miệng hỏi cậu bạn đang cầm tờ ghi chú bên cạnh.
''Để tôi xem. Umm... đi mua khoai tây trước đi.''
Bình luận
''Để tôi xem. Umm... đi mua khoai tây trước đi.''
''Ừ.''
Bình luận
''Ừ.''
Sau khi đợi Minh Khuê cất xe, Duy cùng nó đi tìm mấy cô bán rau củ quả để xem có khoai tây không. Nhưng chợ hôm nay lạ lắm, bình thường thì có đủ cả mà không hiểu sao hôm nay đi tới hàng nào cũng hết không còn khoai tây. Phải đi tới hàng thứ 4 mới có khoai tây cho hai đứa mua.
Bình luận
Sau khi đợi Minh Khuê cất xe, Duy cùng nó đi tìm mấy cô bán rau củ quả để xem có khoai tây không. Nhưng chợ hôm nay lạ lắm, bình thường thì có đủ cả mà không hiểu sao hôm nay đi tới hàng nào cũng hết không còn khoai tây. Phải đi tới hàng thứ 4 mới có khoai tây cho hai đứa mua.
''Cô ơi còn khoai tây không ạ?''
Bình luận
''Cô ơi còn khoai tây không ạ?''
''Minh Khuê mua khoai tây đấy hả? Cô còn, cháu lấy bao nhiêu?''
Bình luận
''Minh Khuê mua khoai tây đấy hả? Cô còn, cháu lấy bao nhiêu?''
''Ui may quá, cô cho cháu 1 kg ạ!'' - Giọng nó mừng rỡ như thể bắt được vàng, vì cuối cùng cũng đã có người còn khoai tây để bán cho nó.
Bình luận
''Ui may quá, cô cho cháu 1 kg ạ!'' - Giọng nó mừng rỡ như thể bắt được vàng, vì cuối cùng cũng đã có người còn khoai tây để bán cho nó.
''Đợi cô tí, cô lấy cho.''
Bình luận
''Đợi cô tí, cô lấy cho.''
''Này, khoai tây của cháu. Mà cậu này là ai đây? Đẹp trai đấy! Người yêu Minh Khuê à?'' - Cô bán hàng một tay đưa túi khoai tây cho nó, tay còn lại đưa lên che miệng cười ''khà khà''.
Bình luận
''Này, khoai tây của cháu. Mà cậu này là ai đây? Đẹp trai đấy! Người yêu Minh Khuê à?'' - Cô bán hàng một tay đưa túi khoai tây cho nó, tay còn lại đưa lên che miệng cười ''khà khà''.
''Ấy không, cô đừng hiểu nhầm. Người yêu cháu là người khác cơ! Cậu này với cháu chỉ là bạn thôi ạ!'' - Nó vội giải thích, mặt thì đỏ bừng bừng như trái cà chua chín.
Bình luận
''Ấy không, cô đừng hiểu nhầm. Người yêu cháu là người khác cơ! Cậu này với cháu chỉ là bạn thôi ạ!'' - Nó vội giải thích, mặt thì đỏ bừng bừng như trái cà chua chín.
''Hahahaha... Cô trêu thôi mà, cháu làm gì mà ngại ngùng mặt đỏ hết kia kìa.''
Bình luận
''Hahahaha... Cô trêu thôi mà, cháu làm gì mà ngại ngùng mặt đỏ hết kia kìa.''
''...''
Bình luận
''...''
Trêu nhưng mà không vui cô ơi!
Bình luận
Trêu nhưng mà không vui cô ơi!
Bị cô bán hàng trêu như vậy khiến nó ngại ngùng, lúng túng không tả nổi. Còn Lê Phạm Nhật Duy nghe vậy cũng chẳng buồn giải thích mà còn đứng tủm tỉm cười như đứa dở hơi. Mọi chuyện cứ như một tiểu phẩm phim hài nhưng trong đầu nó lại nghĩ ra viễn cảnh tồi tệ: Lỡ như người yêu nó biết chuyện này, xong ảnh overthingking rồi chia tay Minh Khuê thì đây sẽ là cái cớ hoàn hảo để chúng bạn cười ''khặc khặc'' vào mặt con bé. Đúng chuẩn combo vừa thất tình vừa nhục!
Bình luận
Bị cô bán hàng trêu như vậy khiến nó ngại ngùng, lúng túng không tả nổi. Còn Lê Phạm Nhật Duy nghe vậy cũng chẳng buồn giải thích mà còn đứng tủm tỉm cười như đứa dở hơi. Mọi chuyện cứ như một tiểu phẩm phim hài nhưng trong đầu nó lại nghĩ ra viễn cảnh tồi tệ: Lỡ như người yêu nó biết chuyện này, xong ảnh overthingking rồi chia tay Minh Khuê thì đây sẽ là cái cớ hoàn hảo để chúng bạn cười ''khặc khặc'' vào mặt con bé. Đúng chuẩn combo vừa thất tình vừa nhục!
Sau một chặng đường đi mua hết ''cái lọ tới cái chai'', cuối cùng cũng chỉ còn mua lê tráng miệng nữa là xong. Nhưng vì quá mệt mỏi nên hai đứa đã ngồi nghỉ một lúc rồi mới đi tiếp. Minh Khuê ngồi thở lên thở xuống, nó từng này tuổi nhưng bình thường vẫn đi chợ với mama iu dấu. Lúc ấy nó chỉ có chân đi theo xách đồ thôi, còn lần này nó phải lần mò nguyên cái chợ để kiếm chỗ mua đồ. Khuôn mặt nó lấm tấm những giọt mồ hôi, ánh nắng chiếu xuống càng làm nó như biết thành cái xác chết khô. Minh Khuê phải lấy tay áo lau bớt mồ hôi trên trán vì nó quên đem theo khăn giấy.
Bình luận
Sau một chặng đường đi mua hết ''cái lọ tới cái chai'', cuối cùng cũng chỉ còn mua lê tráng miệng nữa là xong. Nhưng vì quá mệt mỏi nên hai đứa đã ngồi nghỉ một lúc rồi mới đi tiếp. Minh Khuê ngồi thở lên thở xuống, nó từng này tuổi nhưng bình thường vẫn đi chợ với mama iu dấu. Lúc ấy nó chỉ có chân đi theo xách đồ thôi, còn lần này nó phải lần mò nguyên cái chợ để kiếm chỗ mua đồ. Khuôn mặt nó lấm tấm những giọt mồ hôi, ánh nắng chiếu xuống càng làm nó như biết thành cái xác chết khô. Minh Khuê phải lấy tay áo lau bớt mồ hôi trên trán vì nó quên đem theo khăn giấy.
Móa, trời nóng vậy trời!
Bình luận
Móa, trời nóng vậy trời!
Chợt không biết từ đâu có cái gì đó mát mát áp lên bên mặt, khiến nó giật mình theo bản năng mà quay sang. Trước mặt nó là một chai nước đào mát lạnh cùng khuôn mặt chiếm chọn spotlight nếu cái chợ này là sân khấu của Lê Phạm Nhật Duy.
Bình luận
Chợt không biết từ đâu có cái gì đó mát mát áp lên bên mặt, khiến nó giật mình theo bản năng mà quay sang. Trước mặt nó là một chai nước đào mát lạnh cùng khuôn mặt chiếm chọn spotlight nếu cái chợ này là sân khấu của Lê Phạm Nhật Duy.
''Uống đi.''
Bình luận
''Uống đi.''
''À, cảm ơn.'' - Nó nhận lấy chai nước từ tay Duy, tu ừng ực như sắp chết khát đến nơi.
Bình luận
''À, cảm ơn.'' - Nó nhận lấy chai nước từ tay Duy, tu ừng ực như sắp chết khát đến nơi.
''Làm gì mà trông như kiểu bị bỏ giữa sa mạc cả tuần vậy?''
Bình luận
''Làm gì mà trông như kiểu bị bỏ giữa sa mạc cả tuần vậy?''
''Trời đánh tránh lúc người khác đang uống nước!''
Bình luận
''Trời đánh tránh lúc người khác đang uống nước!''
''...Ờ.''
Bình luận
''...Ờ.''
[...]
Bình luận
[...]
Sau khi nghỉ ngơi, mua đủ đồ xong. Nó cùng Duy đi lấy xe để trở về nhà. Nó thầm nghĩ đến cảnh mình phải đạp xe chắc sẽ thằng xác sống mất thôi. Nhưng bây giờ thì biết làm sao nữa.
Bình luận
Sau khi nghỉ ngơi, mua đủ đồ xong. Nó cùng Duy đi lấy xe để trở về nhà. Nó thầm nghĩ đến cảnh mình phải đạp xe chắc sẽ thằng xác sống mất thôi. Nhưng bây giờ thì biết làm sao nữa.
Mẹ ơi kíu con!!!
Bình luận
Mẹ ơi kíu con!!!
Minh Khuê đạp xe đạp mà liên hồi thở hổn hển vì mệt, lúc nãy có một mình Lê Phạm Nhật Duy cũng đã khiến nó muốn mất mạng rồi. Vậy mà bây giờ còn được tặng kèm thêm đống đồ kia nữa. Thật là một điều ''hạnh phúc'' với cô gái bé nhỏ này.
Bình luận
Minh Khuê đạp xe đạp mà liên hồi thở hổn hển vì mệt, lúc nãy có một mình Lê Phạm Nhật Duy cũng đã khiến nó muốn mất mạng rồi. Vậy mà bây giờ còn được tặng kèm thêm đống đồ kia nữa. Thật là một điều ''hạnh phúc'' với cô gái bé nhỏ này.
''Hộc... hộc... hộc...''
Bình luận
''Hộc... hộc... hộc...''
Nó bắt đầu thấm mệt, suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một đứa con gái ''chân yếu thay mềm'' (đây là Khuê tự nghĩ thế chứ chưa chắc người khác đã nghĩ thế.). Chở một thằng con trai nặng gấp đôi mình đã là nghị lực lắm rồi mà giờ còn donate cho quà tặng kèm là mấy túi đồ kia. Trong đầu cô bé cảm tưởng mình có thể ngã ngửa, chết lâm sàng bất cứ lúc nào.
Bình luận
Nó bắt đầu thấm mệt, suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một đứa con gái ''chân yếu thay mềm'' (đây là Khuê tự nghĩ thế chứ chưa chắc người khác đã nghĩ thế.). Chở một thằng con trai nặng gấp đôi mình đã là nghị lực lắm rồi mà giờ còn donate cho quà tặng kèm là mấy túi đồ kia. Trong đầu cô bé cảm tưởng mình có thể ngã ngửa, chết lâm sàng bất cứ lúc nào.
Tốc độ đạp xe của nó bắt đầu chậm lại, đây không gọi là mệt mà nó gọi là kiệt sức. Đúng vậy, nó kiệt sức, không còn chút sức lực nào cả.
Bình luận
Tốc độ đạp xe của nó bắt đầu chậm lại, đây không gọi là mệt mà nó gọi là kiệt sức. Đúng vậy, nó kiệt sức, không còn chút sức lực nào cả.
''Mệt rồi à?'' - Duy như nhận ra được sử thay đổi của tốc độ xe, cậu hỏi han.
Bình luận
''Mệt rồi à?'' - Duy như nhận ra được sử thay đổi của tốc độ xe, cậu hỏi han.
Không mệt đâu, sắp chết đến nơi rồi!
Bình luận
Không mệt đâu, sắp chết đến nơi rồi!
''Không, bình thường'' - Nó biết là nó đang tự dối lòng...
Bình luận
''Không, bình thường'' - Nó biết là nó đang tự dối lòng...
''Ừ.''
Bình luận
''Ừ.''
''...''
Bình luận
''...''
Hả?? Rốt cuộc mi có phải một thằng con trai không vậy??
Bình luận
Hả?? Rốt cuộc mi có phải một thằng con trai không vậy??
Nó thầm suy xét lại độ nam tính của Duy, vì nó nghĩ sẽ không có thằng con trai nào lại hành động như vậy cả. Suy đi tính lại, nó không than thân trách phận được. Vì đứa đề nghị chở đi là Khuê, đứa nói bình thường rằng ''I'm Ok'' cũng là Minh Khuê. Bây giờ con bé mới hiểu câu nói các cụ truyền đi truyền lại từ thời xa xưa: ''Cái mồm hại cái thân.''
Bình luận
Nó thầm suy xét lại độ nam tính của Duy, vì nó nghĩ sẽ không có thằng con trai nào lại hành động như vậy cả. Suy đi tính lại, nó không than thân trách phận được. Vì đứa đề nghị chở đi là Khuê, đứa nói bình thường rằng ''I'm Ok'' cũng là Minh Khuê. Bây giờ con bé mới hiểu câu nói các cụ truyền đi truyền lại từ thời xa xưa: ''Cái mồm hại cái thân.''
Nguyễn Trần Minh Khuê tự nhận thấy mình là một người vô cùng ''kiên cường'', là tấm gương sáng cho sự ''vượt khó'', là ''ánh sáng của đảng''. Nhưng cũng như mặt trời rồi sẽ có lúc gục xuống. Ánh sáng của nó cũng chẳng sáng được bao lâu nữa, sắp tàn lụi rồi. Dưới ánh nắng ''ấm áp'' của trời mùa hạ, con ngõ vào nhà nó mờ ảo hiện ra trong làn sương mịt mù (nói thẳng ra thì là có vẻ người ta đốt gì á, nhưng mà tả như vậy cho nó giống mấy cảnh mờ ảo trong phim.)
Bình luận
Nguyễn Trần Minh Khuê tự nhận thấy mình là một người vô cùng ''kiên cường'', là tấm gương sáng cho sự ''vượt khó'', là ''ánh sáng của đảng''. Nhưng cũng như mặt trời rồi sẽ có lúc gục xuống. Ánh sáng của nó cũng chẳng sáng được bao lâu nữa, sắp tàn lụi rồi. Dưới ánh nắng ''ấm áp'' của trời mùa hạ, con ngõ vào nhà nó mờ ảo hiện ra trong làn sương mịt mù (nói thẳng ra thì là có vẻ người ta đốt gì á, nhưng mà tả như vậy cho nó giống mấy cảnh mờ ảo trong phim.)
Cảm tạ trời đất!!
Bình luận
Cảm tạ trời đất!!
Minh Khuê được cứu rồi, như bình thường thì nó sẽ tốc biến lên phòng nằm điều hòa cho sướng. Nhưng nó vẫn còn chút gì đó gọi là liêm sỉ của một con người. Còn đủ liêm sỉ để xách đồ vào nhà và bắt Nhật Duy vào phụ nó nấu ăn. Đột nhiên nó cảm thấy như bị giật mất túi đồ trên tay, theo phản xạ quanh người lại thì nó thấy Duy cùng túi đồ mới lấy từ nó.
Bình luận
Minh Khuê được cứu rồi, như bình thường thì nó sẽ tốc biến lên phòng nằm điều hòa cho sướng. Nhưng nó vẫn còn chút gì đó gọi là liêm sỉ của một con người. Còn đủ liêm sỉ để xách đồ vào nhà và bắt Nhật Duy vào phụ nó nấu ăn. Đột nhiên nó cảm thấy như bị giật mất túi đồ trên tay, theo phản xạ quanh người lại thì nó thấy Duy cùng túi đồ mới lấy từ nó.
''Đưa đây tôi cầm cho, cậu đi cả đoạn đường chắc cũng mệt rồi!''
Bình luận
''Đưa đây tôi cầm cho, cậu đi cả đoạn đường chắc cũng mệt rồi!''
Ừ, cũng ''hơi'' mệt thôi...
Bình luận
Ừ, cũng ''hơi'' mệt thôi...
''Cảm ơn.''
Bình luận
''Cảm ơn.''
Duy trên tay cầm hai, ba túi đồ đi vào phía nhà bếp. Cậu nói vọng ra:
Bình luận
Duy trên tay cầm hai, ba túi đồ đi vào phía nhà bếp. Cậu nói vọng ra:
''Minh Khuê, mấy thứ này để đâu?''
Bình luận
''Minh Khuê, mấy thứ này để đâu?''
''Để trên bàn là được rồi, còn lê thì cậu để vào tủ lạnh hộ tôi nhé!''
Bình luận
''Để trên bàn là được rồi, còn lê thì cậu để vào tủ lạnh hộ tôi nhé!''
Cậu đặt mấy túi đồ lên bàn, cất thịt vào tủ lạnh rồi đem lê đi rửa sạch. Minh Khuê cứ thấy trong lòng có gì đó không ổn cho lắm, tại vì Duy là khách mà lại để cậu ta làm hộ thế kia. Nhưng thôi kệ đi, dù sao nó cũng phải chở cậu đi cả một quãng đường dài khiến chân tay người trẻ chẳng khác nào chân tay người già nên bây giờ Duy giúp nó một tí tẹo chắc không sao đâu. Đồng hồ điểm năm giờ chiều, nó thấy vẫn còn sớm nên đi lại bảo Duy:
Bình luận
Cậu đặt mấy túi đồ lên bàn, cất thịt vào tủ lạnh rồi đem lê đi rửa sạch. Minh Khuê cứ thấy trong lòng có gì đó không ổn cho lắm, tại vì Duy là khách mà lại để cậu ta làm hộ thế kia. Nhưng thôi kệ đi, dù sao nó cũng phải chở cậu đi cả một quãng đường dài khiến chân tay người trẻ chẳng khác nào chân tay người già nên bây giờ Duy giúp nó một tí tẹo chắc không sao đâu. Đồng hồ điểm năm giờ chiều, nó thấy vẫn còn sớm nên đi lại bảo Duy:
''Còn sớm nên cậu cất đồ xong thì đi chơi đâu đó hay ngồi ngoài cũng được, tùy cậu. Còn tôi lên trên phòng, cần gì thì gọi.''
Bình luận
''Còn sớm nên cậu cất đồ xong thì đi chơi đâu đó hay ngồi ngoài cũng được, tùy cậu. Còn tôi lên trên phòng, cần gì thì gọi.''
''Ừ.''
Bình luận
''Ừ.''
Nghe Duy vừa dứt lời, nó cũng chẳng còn gì để luyến tiếc nên xoay người đi một mạch lên phòng. Sự nặng nhọc và mệt mỏi đã bao trùm cả cơ thể của Minh Khuê, nó cảm giác như mình đang mắc căn bệnh đau nhức xương khớp của bà nội vậy. Có lẽ đây chính là dư âm của việc ''tập luyện chân tay ngoài trời''. Cơ thể đau nhức cùng làn gió mát, chẳng mấy chốc nó đã chìm vào giấc ngủ sâu như nàng công chúa bị mụ phù thủy lừa ăn táo...
Bình luận
Nghe Duy vừa dứt lời, nó cũng chẳng còn gì để luyến tiếc nên xoay người đi một mạch lên phòng. Sự nặng nhọc và mệt mỏi đã bao trùm cả cơ thể của Minh Khuê, nó cảm giác như mình đang mắc căn bệnh đau nhức xương khớp của bà nội vậy. Có lẽ đây chính là dư âm của việc ''tập luyện chân tay ngoài trời''. Cơ thể đau nhức cùng làn gió mát, chẳng mấy chốc nó đã chìm vào giấc ngủ sâu như nàng công chúa bị mụ phù thủy lừa ăn táo...
[...]
Bình luận
[...]
''Umm... haizz... mấy giờ rồi nhể?'' - cô gái trong mái tóc rối, một tay đưa lên dụi dụi mắt, một tay khua lung tung để tìm kiếm sự hiện diện cảu chiếc điện thoại. Ánh sáng màn hình điện thoại chiếu vào làm nó có chút khó chịu mà phải nheo mắt lại để nhìn.
Bình luận
''Umm... haizz... mấy giờ rồi nhể?'' - cô gái trong mái tóc rối, một tay đưa lên dụi dụi mắt, một tay khua lung tung để tìm kiếm sự hiện diện cảu chiếc điện thoại. Ánh sáng màn hình điện thoại chiếu vào làm nó có chút khó chịu mà phải nheo mắt lại để nhìn.
''6h45... còn sớm ch...ơ? Khoan...??''
Bình luận
''6h45... còn sớm ch...ơ? Khoan...??''
''Vãi muộn thế rồi á??'' - Nó vội bật tung chăn, nhảy xuống giường rồi tiện tay lấy chiếc kẹp càng cua kẹp gọn mái tóc lên, chạy một mạch xuống nhà.
Bình luận
''Vãi muộn thế rồi á??'' - Nó vội bật tung chăn, nhảy xuống giường rồi tiện tay lấy chiếc kẹp càng cua kẹp gọn mái tóc lên, chạy một mạch xuống nhà.
''Bịch... bịch... bịch...'' - Tiếng bước chân của Khuê
Bình luận
''Bịch... bịch... bịch...'' - Tiếng bước chân của Khuê
''Nhật Duy, anh Minh về... ch... ơ anh về rồi à?'' - Từng bước chân của nó nhẹ và chậm rãi hơn khi biết ông anh trai của nó đã về và đang nấu bữa tối.
Bình luận
''Nhật Duy, anh Minh về... ch... ơ anh về rồi à?'' - Từng bước chân của nó nhẹ và chậm rãi hơn khi biết ông anh trai của nó đã về và đang nấu bữa tối.
''À là mày à Kem? Tao còn tưởng quái vật ăn thịt mày rồi xong xuống để xơi bọn tao không bằng á!'' - Khuôn mặt của Nhật Minh cợt nhả kèm theo câu vô tri nghe là muốn đấm khiến Minh Khuê thầm nghĩ đứa nào ưa được anh nó thì nó cũng xin vái làm sư phụ!
Bình luận
''À là mày à Kem? Tao còn tưởng quái vật ăn thịt mày rồi xong xuống để xơi bọn tao không bằng á!'' - Khuôn mặt của Nhật Minh cợt nhả kèm theo câu vô tri nghe là muốn đấm khiến Minh Khuê thầm nghĩ đứa nào ưa được anh nó thì nó cũng xin vái làm sư phụ!
''...''
Bình luận
''...''
May mắn thay cho Nguyễn Trần Nhật Minh vì Minh Khuê vẫn còn đang ngái ngủ. Nếu không mai báo sẽ đưa tin nóng hổi, vừa thổi vừa xem, vừa nghe vừa hóng: ''Chàng trai có được một vé đập đi xây lại khi vô tình trêu đùa em gái vừa ngủ dậy.''
Bình luận
May mắn thay cho Nguyễn Trần Nhật Minh vì Minh Khuê vẫn còn đang ngái ngủ. Nếu không mai báo sẽ đưa tin nóng hổi, vừa thổi vừa xem, vừa nghe vừa hóng: ''Chàng trai có được một vé đập đi xây lại khi vô tình trêu đùa em gái vừa ngủ dậy.''
''Thôi nào, mày đừng trêu con bé thế chứ trời. Kem vào cắt lê hộ anh nhé? Để anh bê nốt đồ ăn ra cho.'' - Vũ bật cười, khẽ húc vào khuỷu tay thằng bạn. Anh chuyển dần ánh mắt nhẹ nhàng sang nói chuyện với Minh Khuê làm nó có chút tiếc nuối. Nó tự hỏi trong đầu:
Bình luận
''Thôi nào, mày đừng trêu con bé thế chứ trời. Kem vào cắt lê hộ anh nhé? Để anh bê nốt đồ ăn ra cho.'' - Vũ bật cười, khẽ húc vào khuỷu tay thằng bạn. Anh chuyển dần ánh mắt nhẹ nhàng sang nói chuyện với Minh Khuê làm nó có chút tiếc nuối. Nó tự hỏi trong đầu:
Mắc cái quái gì mà anh trai của mình lại là Nguyễn Trần Nhật Minh mà không phải là Lê Anh Vũ cơ chứ trời! Không chịu đâu, tao muốn đổi sổ hộ khẩu!!
Bình luận
Mắc cái quái gì mà anh trai của mình lại là Nguyễn Trần Nhật Minh mà không phải là Lê Anh Vũ cơ chứ trời! Không chịu đâu, tao muốn đổi sổ hộ khẩu!!
[...]
Bình luận
[...]
''Nè, sao lúc nãy không gọi em dậy?'' - Dù miệng đang hỏi, mắt đang cười nhưng đôi tay nó vẫn thoăn thoắt chộp lấy miếng lê từ tay anh trai.
Bình luận
''Nè, sao lúc nãy không gọi em dậy?'' - Dù miệng đang hỏi, mắt đang cười nhưng đôi tay nó vẫn thoăn thoắt chộp lấy miếng lê từ tay anh trai.
Minh nhìn con em gái của mình từ đầu đến miếng lê, giọng bắt đầu chuyển sang cái giọng đầy thảo mai:
Bình luận
Minh nhìn con em gái của mình từ đầu đến miếng lê, giọng bắt đầu chuyển sang cái giọng đầy thảo mai:
''Phải tao lên gọi mà mày không dậy là tao vứt mày xuống đường rồi. Chứ thằng Duy lên gọi mày nhưng thấy mày ngủ ngon quá nên là không nỡ đánh thức. Đấy, thương nhau đến thế là cùng!''
Bình luận
''Phải tao lên gọi mà mày không dậy là tao vứt mày xuống đường rồi. Chứ thằng Duy lên gọi mày nhưng thấy mày ngủ ngon quá nên là không nỡ đánh thức. Đấy, thương nhau đến thế là cùng!''
Minh Khuê nghe những lời đó, mặt đỏ bừng bừng như trái cà chua chín, chỉ biến lặng im không nói gì. Ánh mắt nó vô thức khẽ lướt về phía Lê Phạm Nhật Duy. Chàng trai ấy vẫn giữ cái vẽ thản nhiên, đáp lại ánh mắt của cô bằng nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý. Nó như thể kẻ trộm bị phát hiện, lúng túng thu lại ánh mắt của mình. Tự dặn lòng:
Bình luận
Minh Khuê nghe những lời đó, mặt đỏ bừng bừng như trái cà chua chín, chỉ biến lặng im không nói gì. Ánh mắt nó vô thức khẽ lướt về phía Lê Phạm Nhật Duy. Chàng trai ấy vẫn giữ cái vẽ thản nhiên, đáp lại ánh mắt của cô bằng nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý. Nó như thể kẻ trộm bị phát hiện, lúng túng thu lại ánh mắt của mình. Tự dặn lòng:
Không được Nguyễn Trần Minh Khuê, mày có người yêu rồi mà. Giữ đúng phép tắc nào!
Bình luận
Không được Nguyễn Trần Minh Khuê, mày có người yêu rồi mà. Giữ đúng phép tắc nào!
Dù tự dặn lòng mình như vậy, nhưng nó vẫn có cảm giác xao xuyến không thể tả. Bởi có lẽ người con trai ấy từng là mối tình đầu trong lòng cô gái trẻ. Cô gái ấy đã từng không thôi nghĩ về cậu nhưng rồi giữa hai người chẳng còn bất kì sợi dây liên kết nào. Cô chợt nhận ra có lẽ tình cảm này chỉ là tình đơn phương từ chính cô mà thôi, cô yêu cậu nhưng chắc gì cậu đã nhớ đến cô. Cô ấy không muốn phí hoài tình yêu vào một mối tình không có kết quả, rồi dần chấp nhận học cách quên cậu đi. Dù không chắc mình có thật sự yêu người bạn trai hiện tại hay không. Nhưng cô chắc chắn rằng anh ấy đã mang đến cho cô khoảng thời gian mà cô từng mong muốn được trải qua cùng cậu. Sau một thời gian yêu, cô nghĩ mình đã có thể quên được cậu nếu như cuộc sống cứ diễn ra như vậy. Nhưng rồi cậu xuất hiện, khiến trong lòng cô có những cảm xúc mà người đời gọi nó là cảm xúc ''không trong sáng'' khi một người là hoa đã có chủ. Và cô biết, mình cần phải loại bỏ dòng suy nghĩ và cảm xúc này.
Bình luận
Dù tự dặn lòng mình như vậy, nhưng nó vẫn có cảm giác xao xuyến không thể tả. Bởi có lẽ người con trai ấy từng là mối tình đầu trong lòng cô gái trẻ. Cô gái ấy đã từng không thôi nghĩ về cậu nhưng rồi giữa hai người chẳng còn bất kì sợi dây liên kết nào. Cô chợt nhận ra có lẽ tình cảm này chỉ là tình đơn phương từ chính cô mà thôi, cô yêu cậu nhưng chắc gì cậu đã nhớ đến cô. Cô ấy không muốn phí hoài tình yêu vào một mối tình không có kết quả, rồi dần chấp nhận học cách quên cậu đi. Dù không chắc mình có thật sự yêu người bạn trai hiện tại hay không. Nhưng cô chắc chắn rằng anh ấy đã mang đến cho cô khoảng thời gian mà cô từng mong muốn được trải qua cùng cậu. Sau một thời gian yêu, cô nghĩ mình đã có thể quên được cậu nếu như cuộc sống cứ diễn ra như vậy. Nhưng rồi cậu xuất hiện, khiến trong lòng cô có những cảm xúc mà người đời gọi nó là cảm xúc ''không trong sáng'' khi một người là hoa đã có chủ. Và cô biết, mình cần phải loại bỏ dòng suy nghĩ và cảm xúc này.
Trong khi chảy trong tâm Khuê là những dòng suy nghĩ tâm trạng thì hai ông anh lại cười phá lên như kiểu vừa vớ được cục tiền 5 triệu. Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự ái ngại của Minh Khuê, cái vẻ bình thản của Duy, sự cợt nhả của người anh ''ruột thừa'' - Nguyễn Trần Nhật Minh và tinh thần ''tham gia, hòa nhập cộng đồng'' của Lê Anh Vũ.
Bình luận
Trong khi chảy trong tâm Khuê là những dòng suy nghĩ tâm trạng thì hai ông anh lại cười phá lên như kiểu vừa vớ được cục tiền 5 triệu. Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự ái ngại của Minh Khuê, cái vẻ bình thản của Duy, sự cợt nhả của người anh ''ruột thừa'' - Nguyễn Trần Nhật Minh và tinh thần ''tham gia, hòa nhập cộng đồng'' của Lê Anh Vũ.