Lưu ý: Cứ hai chương được viết dưới góc nhìn của nhân vật Đào Tuyết Linh Dương thì sẽ có hai chương sau đó được dẫn bởi người kể ở góc nhìn thứ ba, hoàn toàn không liên quan tới cốt truyện. Tiếp tục hai chương tiếp theo, người vẫn đóng vai trò là người dẫn là Dương, cứ thế tiếp túc tuần hoàn lặp đi lặp lại nha! Còn nữa, các chương ",1" ví dụ như chương "0,1: Giao thừa" đầu tiên mà tớ viết là những chương truyện phụ, được kể từ nhiều góc nhìn khác nhau nhằm mục đích chính của tớ là cung cấp manh mối, đôi khi thông tin sẽ sai lệch vì chưa chắc người kể chuyện đã đáng tin. Vậy nhé! Cảm ơn vì đã đọc truyện của tớ nhiều, chúc mọi người một ngày tốt lành!
Bình luận
Bình luận
Đồng hồ điểm lúc bảy giờ hai mươi ba phút, bấy giờ Dương mới tỉnh dậy với trạng thái lờ đờ, thiếu sức sống. Vốn là đứa dành hơn nửa phần đời chỉ để ngủ, có thể ngả lưng say giấc bất chấp thiên thời địa lợi nhân hòa hay không, con bé ngủ rất sâu. Cái giường chắc là thứ liên kết bền chặt nhất với nó. Thậm chí con nhóc này còn phổng mũi, tự hào khoe khắp nơi rằng việc ngủ trên mười sáu tiếng một ngày mà không mơ chính là thứ siêu năng lực vượt trội nhất của nó. Ấy vậy, hôm nay, chỉ với sáu tiếng chợp mắt, đã có cả tá thứ ghê rợn "gõ cửa" vào giấc ngủ ngắn đó.
Bình luận
Phải, con bé gặp ác mộng: hai tử thi chết đêm giao thừa nọ đột nhiên bò dậy, bóp cổ nhau; một căn nhà sang trọng nhưng đầy thứ rắn rết, sâu bọ bò lổm ngổm, cuốn lên cả cổ con bé; một ngôi chùa ngập ngụa máu tươi còn các các nhà sư thi bất lực quỳ rạp, tụng kinh; một bệnh viện bị nhện giăng tơ kín mọi ngóc ngách, và Dương đang mắc kẹt vào thứ mạng lưới lằng nhằng đó. Hơn cả, con bé còn hiểu được cảm giác "được theo đuổi" là như thế nào. Nó thấy một bản thế khác của chính mình, "nó" trông vô cùng nhợt nhạt trong bộ đầm màu xanh vô vị, mái tóc rối bời và một bên chân mang giày đen lấm tấm bùn đất. Đặc biệt đôi mắt "nó" được thế chỗ bởi hai chiếc cúc áo xanh lá đồng màu với với chiếc váy, cơ thể run bần bật và đôi tay cầm một con dao, một con dao làm bếp và "nó"... đuổi giết Dương.
Bình luận
Lúc Dương mở mắt cũng là lúc nhóc quỷ này bị dao đâm trúng một bên mắt. Mặt nó tái xanh lại, hơi thở hổn hển, sợ hãi vô cùng. Ai rơi vào tình cảnh này không sợ mới lạ!
Bình luận
Mặt nó trông hốc hác y như vừa bị yêu ma quỷ quái hút cạn sinh khí vậy, cả nhà trông ai cũng lo lắng. Khi này thì bố mẹ nó về nhà rồi, để con gái chịu đả kích thì đấng sinh thành nào lại không xót con chứ, hai người đâu còn tâm trạng du xuân đâu! Hai ông bà cũng kéo theo cả đôi vợ chồng son của anh cả về cho đông đủ nữa... Và thế là cả gia đình lại bất có dịp sum họp, ăn bữa ăn cuối cùng trước khi các anh chị đi tứ xứ làm kinh tế.
Bình luận
Vẫn như mọi khi, bữa tối thật ngon lành, đầy ắp tiếng cười đùa vui vẻ, đầm ấm. Cả nhà cũng biết ý mà chẳng ai đề cập tới án mạng ở thị trấn bên, Dương cũng an tâm phần nào.
Bình luận
Gần tới cuối bữa, khi nó đem trái cây ra tráng miệng thì ba người anh trai của con nhóc đồng thanh lên tiếng:
Bình luận
Bình luận
Cả ba người ngơ ngác nhìn nhau rồi cười phá lên, không khí dễ chịu, thoải mái này mới đích thị là thứ Dương thuộc về... Chứ nào phải sự trĩu nặng, mệt nhọc nào đó!
Bình luận
Bình luận
"Thực ra sau hơn nửa năm dành cho "gap months" và đi du ngoạn hơn bốn mươi tỉnh thành Việt Nam thì con, Đào Mạnh Cường, đã học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm về việc quản lý nhà hàng, khách sạn đúng với chuyên ngành con học. Con thấy đây là lựa chọn rất đúng đắn. Và... Ừm... Như mọi người đã biết thì con mang gene của nhà ta nên không thích cái nhịp sống hối hả, ồn ào của thành phố nên con quyết định ở quê, con sẽ khởi nghiệp! Dĩ nhiên con vẫn sẽ ở lại nhà nhưng chắc chắn sẽ đóng sinh hoạt phí đầy đủ, không quỵt hay ăn bám ai hết! Và đây là kế hoạch của con ạ. Con có ý định mở một nhà hàng. Dù quê mình không nổi tiếng về mảng du lịch nhưng lại rất lợi thế ở khoản hải sản chất lượng cao lại có giá thành thấp, con sẽ tập trung vào điều này. Con đã mua lại một nhà hàng nhìn ra biển rất đẹp, lại gần nhà thờ đổ, rất tiềm năng bằng tiền tiết kiệm. Trong tương lai thì con tính sẽ tu sửa lại nhà hàng ấy thật tốt, đảm bảo các yếu tố từ thực phẩm tươi ngon, chế biến tốt, cơ sở vật chất, không gian quán và nhân viên chuyên nghiệp. Và dĩ nhiên, con nói điều này là con muốn gọi vốn ạ." Cường vừa nói, lại lật đật lấy ra vài tờ hợp đồng.
Bình luận
"Được phết đấy nhóc! Thông minh lắm! Đúng là con trai của ta! Mẹ nó ơi, thằng Cường nó trưởng thành rồi này, cảm động tôi quá! Vợ chuyển khoản cho thằng bé ba trăm triệu nhé, anh còn có hơn một triệu tiêu vặt thôi! Cường này, bố chốt luôn vì mày chia lời cũng tốt ra phết! Kiếm tí tiền cuối đời đi du lịch cho khuây khỏa vợ nhỉ? Bố cứ nghĩ mày mãi dậm chân tại chỗ đấy, ai dè cũng biết làm ra tiền đấy..." Bố, người đàn ông lớn tuổi nhất trong gia đình là người đầu tiên nói, gương mặt ông cười đầy mãn nguyện.
Bình luận
"Xời! Chẳng qua hồi cấp ba con chơi với đám bạn xấu thôi! Giờ con chững chạc rồi, bố không phải lo! Tiền con mua đất với đi du lịch vừa rồi là do con tự kiếm hết đấy! Con ngầu chưa?!" Cường cười khà khà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lườm lườm nguýt nguýt người anh quý hóa của mình, con bé buông cái giọng chanh chua đanh đá nhất của nó, mỉa mai:
Bình luận
"Không, mày nghĩ tao ngu thế hả trời? Mày xem lại thử đi, lỗ hổng to đùng ra đấy mà không sáng mắt ra! Cái nhà hàng mà mày đề cập tao biết thừa, nó yếu xìu ra ý, xấu vãi, phải đập đi xây lại cho chắc! Mà sóng thì mạnh, đến cả nhà thờ xây kiên cố kia cũng đổ huống chi là cái nhà hàng ọp ẹp đó! Bão cái là sập chết cha! Mà thôi kệ! Mày lần đầu khởi nghiệp, tao đóng vai cá mập rót vốn cho mày... ừm... mười "củ" đi, kinh phí có hạn nên bỏ ra ít thôi! Chúc mày làm ăn thuận lợi cho tao hưởng ké nhá!" Con bé nhanh tay chuyển vào tài khoản anh trai nó đúng với số tiền mà nó vừa thốt ra.
Bình luận
Cả nhà đều sững sờ, đờ mặt ra, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về nó. Trước vẻ bàng hoàng ấy, chị Esmiralda là người cất giọng đầu tiên, đầy bất ngờ:
Bình luận
"Duông à, elm kím đâu da nhiều tiền thê?" Cái giọng lơ lớ pha giữa tiếng Việt và Anh Mĩ của chị làm nó không khỏi bật cười, vui vẻ giải đáp:
Bình luận
"Chị ơi! Em là Dương nhé! Không phải Duông đâu! Em kiếm tiền thông qua việc buôn bán các vật dụng liên quan tới anime Nhật Bản và K-pop chị ạ! Em bắt đầu từ hồi lớp mười rồi, đợt đó hai anh chị bận nên không bay về Việt Nam nên chắc không biết là đúng rồi. Doanh thu của em cũng tàm tạm, có chút khấm khá. Nhưng mà dạo này em tạm ngưng việc này rồi, em còn phải chuẩn bị thi đại học nữa. Với em vẫn còn nhiều tiền thưởng thi Học Sinh Giỏi và Hùng biện Tiếng Anh nữa chị, chi tiêu tương đối thoải mái ạ!"
Bình luận
"Kinh phết nhở? Dương, khi nào em bán trở lại anh đầu tư nhé!" Anh Tường, anh cả cười tươi roi rói hỏi.
Bình luận
"Ơ kìa! Cả nhà đang bàn việc đầu tư cho nhà hàng của em chứ! Sao lại đánh sang chuyện con Dương? Dương nhá, mày không cẩn thận là tao "ship" mày xuống suối vàng đấy!" Cường lại dỗi hờn, cái nết cục súc vẫn vậy mà! Nhưng có khi nào anh "ship" Dương thật thì không lường trước được.
Bình luận
Bình luận
Thấy có biến sắp xảy ra, hai đứa chuẩn bị lao vào "solo" thì người quyền lực nhất trong gia đình cuối cùng cũng ra tay.
Bình luận
"Hai đứa! Trường, đến lượt con rồi đấy, có chuyện gì con nói đi." Tiếng vừa thét lên đã khiến hai anh em giật nảy mình, không dám ho he lấy nửa lời, "mẫu thân đại nhân" mà!
Bình luận
"Dạ, con cũng sẽ ở nhà. Con làm việc tự do, không nhất thiết phải bám trụ lại thành phố mẹ ạ, con thích ở đây hơn. Con cũng sẽ đóng sinh hoạt phí."
Bình luận
"Ơ! Mẹ tưởng con nhớ Hà Nội lắm! Hồi mới chuyển về đây chẳng phải con giãy nảy đòi trở về hả? Giờ lại bảo yêu quê mình, không thích phố phường, có vấn đề gì hả con trai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Ừm... Tin này rất sốc nhé! Cả nhà chuẩn bị tinh thần. Con và bé cưng, à lộn, vợ con cũng sẽ làm thủ tục để ở lại Việt Nam, vợ con có thai rồi."
Bình luận
Tất cả mọi người đều yên lặng ngỡ ngàng... Thời gian như ngưng đọng vậy... Người được chú ý nhất lúc này, nàng dâu người Mĩ đang mỉm cười rạng rỡ cùng chiếc bụng hơi to hơn so với mức bình thường.... Ngay sau đó, sự kinh ngạc giờ đã chuyển thành niềm vui vô bờ bến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Và thế là bữa cơm tưởng chừng là để chia tay cuối cùng lại là bữa cơm thông báo hàng loạt tin vui khôn siết! Đồng nghĩa với việc từ nay mọi người trong nhà sẽ chung sống và dành nhiều thời gian hơn cho nhau.
Bình luận
Bình luận
Mười giờ hai mươi lăm, bữa cơm tối đã qua, ai về phòng người nấy. Con Dương cũng vậy, giờ đang trong thời gian học mà nhóc quỷ này lại nằm lăn lộn trên giường, phấn khích tưởng tượng về tương lai được bế đứa cháu lai Việt - Mĩ đáng yêu.
Bình luận
Chỉ là vui không được lâu thì bị cánh báo chí mò tới tài khoản mới, không yên nổi! Nhóc tức điên lên, con bé muốn đập nát màn hình laptop, cuộc đời bình yêu của nó cứ bị mấy tên khùng điên làm phiền. Hà cớ gì chỉ vì đường nét hai gương mặt giống nhau mà đã làm loạn lên chứ? Nó đăng một bài đăng chửi bới om sòm lên rồi khóa tải khoản, khỏi bị quấy rối nữa cho lành!
Bình luận
Nhưng trong mắt Dương, mọi thứ xảy ra đều tạo cho bản thân nó cơ hội mới. Nếu tài khoản "TN66-02SEA-HMDG" là người quen của nó thì sao nó không thử điều tra kĩ hơn nhỉ? Vậy thì mình khoanh vùng thôi! Bằng cách nào ư?
Bình luận
Đơn giản, con bé lập một tài khoản Facebook mới, đặt là "Ánh Dương" rồi gửi đường liên kết sang cho bạn bè thân thiết, mời kết bạn, rồi dần dần sẽ gửi cho bạn bè xã giao. Nếu có tài khoản lạ nào mời kết bạn mà không phải là những cá nhân mà Dương đã gửi thì chắc chắn tay đó là kẻ đứng sau "TN66-02SEA-HMDG", công cuộc điều tra ắt sẽ đỡ lằng nhằng hơn. Chứ nếu nó không giải quyết triệt để thì sao tập trung học nổi chứ!
Bình luận
Dương gửi những lời mời kết bạn đầu tiên cho gia đình mình, tiếp là đám bạn thân gồm: Cẩm Lan, Việt Anh, Hồng Đăng, Tuấn Kiên, Ánh Vy, Thảo Nguyên và Thanh Tâm chưa có động thái gì thì nó chuyển tới bạn bè xã giao là: Đức Ngọc, Nguyễn Linh, Tuấn Tú, Thục Hiền, Hà Thư, Đức Lộc, Hoa Trà,... Thế rồi Dương ra khỏi phòng, mò mẫm xuống bếp lấy thêm nước ấm. Vừa đi con nhóc vừa mong đợi xem thử là ai đã làm nó kinh hồn bạt vía thế, nhất định phải truy cứu đến cùng.
Bình luận
Ban nãy, khi đi lướt qua bố, con bé thấy ông trông khá hốt hoảng, lấy nước xong, nó tính ghé qua phòng bố mẹ để hỏi thăm tình hình thôi, thế mà... chuyện điên rồ lại lần nữa xảy ra.
Bình luận
"Vợ! Em tiết lộ sự thật cho con bé đi! Đừng để con bé lo nghĩ nữa, chuyện đã đến nước này... thì mình cũng nên thú thật đi... Khổ thân nó lắm!"
Bình luận
"Không! Không bao giờ, hic! Lỡ bé con tổn thương thì làm sao hả anh? Nó còn nhỏ quá, lỡ nó nghĩ quẩn... Em sợ lắm! Em sợ lại phải mất con thêm lần nữa! Huhu, chồng ơi! Mẹ Dương sụt sùi khóc, bà ôm lấy chống nức nở.
Bình luận
"Em à, chuyện này... Con bé đủ lớn rồi, chững chạc và trưởng thành rồi mà, còn rất thông mình, rất biết tính toán và suy nghĩ. Em không thấy nó còn nhìn ra sơ hở trong kế hoạch của thằng Cưởng hà? Em đừng làm như thế nữa, anh cũng đau lắm..."
Bình luận
"Bé con có lớn thì cũng là con em mà... Em không chịu đâu! Bé con còn nhỏ lắm! Em không muốn đánh mất con bé như ngày xưa đâu! Anh ơi!"
Bình luận
"Được rồi vợ, anh thương, nín nhé? Em đã không muốn nói thì thôi. Mà lỡ con bé nghe thấy thì sao, đâu thể để lộ con bé là..."
Bình luận
Ừm... Thì hai vợ chồng để con bé nghe thấy thật rồi, cửa cách âm chán quá! Thế mà đoạn quan trọng nhất thì lại chẳng nghe được...
Bình luận
Giờ trong đầu Dương là cả một cuộc nội chiến, chết rồi, những dòng suy nghĩ tiêu cực lại bủa vây con bé, nó muốn khóc, muốn xông thẳng vào trong phòng để hỏi cho ra lẽ nhưng không thể. Những kịch bản lại chạy trong đầu như những thước phim bi kịch, nó thấy sợ quá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đó là giọng nam, một người dáng cao, gầy, chắc là một trong những anh trai của nó. Đèn hắt ra từ phòng ngủ thì mở mờ ảo ảo, mà một đứa cận gần bốn độ như Dương thì ắt sẽ chẳng tài nào nhìn ra nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Hơ... Không có gì đâu, chỉ là bố mẹ đang "hú hí" ý, sắp lên chức ông bà nội rồi mà lị! Mà mày đi đâu vậy? Sao mặc kín thế? Ra ngoài tán gái hay gì?" Dương cố viện một cái cớ để lấp liếm cho qua chuyện.
Bình luận
"Ờm, không, đi đổ rác ý. Cái xác chuột trong tủ áo mà sáng nay mày lấy áo đồng phục của tao. Mùi kinh quá nên tao tống ra ngoài cho nhanh gọn. Nó phân hủy rồi nên tao đem ra bãi rác luôn, mùi tởm điên!"
Bình luận
"Vậy thôi nhé, tao về phòng học bài đây, đi cẩn thận nhé, cái tính mày có ngày ngã cầu thang gãy mẹ cổ mà lăn đùng ra đất Cáiý. Cút đây."
Bình luận
Mùi xác chuột nồng nặc làm Dương mắc ói, nó cố ít lấy hít để nến thơm cho đỡ ô nhiễm lỗ mũi rồi trầm mặc suy tư...
Bình luận
Khóa kín cửa phòng lại, nó thở dài thườn thượt nằm lên giường. Trong căn phòng nhỏ bé, ánh nến mờ mờ ảo ảo tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt, cái màu của hy vọng, cũng là đại diện cho sự chia ly, tiễn biệt. Dương cuộn mình trong chăn, nhìn chăm chăm vào ngọn nến, có một nỗi buồn man mác nào đó đang bao phủ quanh thân nó sợ, sợ mình sẽ được biết sự thật nào đó mà bố mẹ tôi luôn giấu kín. Nỗi âu phiền này cứ dai dẳng đeo bám lấy con bé, một thứ xiềng xích vô hình...
Bình luận
Bình luận
Một lời mời kết bạn ở tài khoản mới: Sun and Moon, một tài khoản hoàn toàn xa lạ... nghi vấn là người đứng sau "TN66-02SEA-HMDG"