Chương 2: Gặp lại.


Mang theo suy nghĩ ấy trong đầu,nó nhẹ nhàng đặt máy tính xuống giường, bước chân ra khỏi của phòng. Chợt trong tầm mắt tia được cái chổi ngay trước cửa, nó đưa tay ra cầm lấy cái cán chổi - thứ mà luôn tồn tại trên tay mẹ nó mỗi khi nó làm tròn sứ mệnh ''báo đời'' của mình. Khuê cầm chặt cán chổi trên tay, nó rón rén bước xuống cầu thang. Từng bước chân nhẹ đến mức khoảng không gian chỉ còn tiếng muỗi vo ve, tiếng phim trong phòng và cả tiếng động lạ dưới nhà. Cả người nó cứ run lên vì lo sợ, nhịp tim ngày một nhanh hơn, chỉ cầu mong rằng nó đã nghe lầm.

Bình luận

Mang theo suy nghĩ ấy trong đầu,nó nhẹ nhàng đặt máy tính xuống giường, bước chân ra khỏi của phòng. Chợt trong tầm mắt tia được cái chổi ngay trước cửa, nó đưa tay ra cầm lấy cái cán chổi - thứ mà luôn tồn tại trên tay mẹ nó mỗi khi nó làm tròn sứ mệnh ''báo đời'' của mình. Khuê cầm chặt cán chổi trên tay, nó rón rén bước xuống cầu thang. Từng bước chân nhẹ đến mức khoảng không gian chỉ còn tiếng muỗi vo ve, tiếng phim trong phòng và cả tiếng động lạ dưới nhà. Cả người nó cứ run lên vì lo sợ, nhịp tim ngày một nhanh hơn, chỉ cầu mong rằng nó đã nghe lầm.

Khi bước đến bậc thang cuối cùng, Khuê khẽ nghiên đầu, đôi mắt tò mò liếc nhìn về phía phòng khách. Một bóng dáng cao lớn của con trai bỗng chợt lọt vào tầm ngắm, nó nheo mắt nhìn kĩ một hồi rồi ngẫm nghĩ:

Bình luận

Khi bước đến bậc thang cuối cùng, Khuê khẽ nghiên đầu, đôi mắt tò mò liếc nhìn về phía phòng khách. Một bóng dáng cao lớn của con trai bỗng chợt lọt vào tầm ngắm, nó nheo mắt nhìn kĩ một hồi rồi ngẫm nghĩ:

Trộm thật hả? Cái mặt kia thì đi làm diễn viên, người mẫu có phải kiếm nhiều tiền hơn đi ăn trộm không?

Bình luận

Trộm thật hả? Cái mặt kia thì đi làm diễn viên, người mẫu có phải kiếm nhiều tiền hơn đi ăn trộm không?

Cậu trai ấy ngồi tựa lưng vào ghế, nhưng dù thế vẫn không thể giấu nổi vóc dáng cao ráo kia, hẳn cũng phải trên 1m80. Khuôn mặt tựa như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, làn da sáng đẹp không tì vết. Nhưng điều khiến Khuê để ý lại là đôi mắt của cậu ta, đôi mắt ấy sâu thẳm như màn đêm, đen tuyền. Vẻ đẹp của cậu ấy phảng phất nét thư sinh dịu dàng nhưng đôi mắt lại ẩn giấu tia sắc bén đầy mê hoặc, có chút gì đó tinh nghịch, đôi khi nguy hiểm như một chàng Redflag chính hiệu. Không hiểu sao khi ấy trong lòng cô lại có một cảm giác quen thuộc khó mà diễn tả được. Mái tóc đen mềm mượt, từng lọn tóc bồng bềnh như thể gió cũng phải e dè không nỡ làm rối, khiến ai nhìn cũng không thể kiềm chế được mà đưa tay ra nghịch ngợm. Nhận ra mình đã đi lệch hướng so với ban đầu, Khuê vội vàng xua tan đi hết những suy nghĩ không mấy đứng đắn trong đầu. Nó tự nhủ:

Bình luận

Cậu trai ấy ngồi tựa lưng vào ghế, nhưng dù thế vẫn không thể giấu nổi vóc dáng cao ráo kia, hẳn cũng phải trên 1m80. Khuôn mặt tựa như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, làn da sáng đẹp không tì vết. Nhưng điều khiến Khuê để ý lại là đôi mắt của cậu ta, đôi mắt ấy sâu thẳm như màn đêm, đen tuyền. Vẻ đẹp của cậu ấy phảng phất nét thư sinh dịu dàng nhưng đôi mắt lại ẩn giấu tia sắc bén đầy mê hoặc, có chút gì đó tinh nghịch, đôi khi nguy hiểm như một chàng Redflag chính hiệu. Không hiểu sao khi ấy trong lòng cô lại có một cảm giác quen thuộc khó mà diễn tả được. Mái tóc đen mềm mượt, từng lọn tóc bồng bềnh như thể gió cũng phải e dè không nỡ làm rối, khiến ai nhìn cũng không thể kiềm chế được mà đưa tay ra nghịch ngợm. Nhận ra mình đã đi lệch hướng so với ban đầu, Khuê vội vàng xua tan đi hết những suy nghĩ không mấy đứng đắn trong đầu. Nó tự nhủ:

Nào nào, làm người phải có liêm sỉ.

Bình luận

Nào nào, làm người phải có liêm sỉ.

Khuê lấy hết dũng khí, nó cầm cán chổi nắm chặt trên tay, mạnh dạn bước về phía cậu chàng đó, miệng lắp bắp hỏi:

Bình luận

Khuê lấy hết dũng khí, nó cầm cán chổi nắm chặt trên tay, mạnh dạn bước về phía cậu chàng đó, miệng lắp bắp hỏi:

''Sao cậu lại ở trong nhà tôi? Cậu là ai?''

Bình luận

''Sao cậu lại ở trong nhà tôi? Cậu là ai?''

Chàng trai ấy không trả lời, cứ nhìn cô nàng trước mắt rồi lại đảo mắt qua nơi khác. Năm phút trôi qua trong sự im lặng kì lạ, sức chịu đựng của con người có giới hạn, Minh Khuê bực bội hét lớn:

Bình luận

Chàng trai ấy không trả lời, cứ nhìn cô nàng trước mắt rồi lại đảo mắt qua nơi khác. Năm phút trôi qua trong sự im lặng kì lạ, sức chịu đựng của con người có giới hạn, Minh Khuê bực bội hét lớn:

''Sao vậy? Tôi hỏi cậu là ai? Hay cậu muốn tôi báo công an hả?''

Bình luận

''Sao vậy? Tôi hỏi cậu là ai? Hay cậu muốn tôi báo công an hả?''

''Có chuyện gì đấy?'' - Tiếng nói vọng ra từ phía nhà bếp bên cạnh.

Bình luận

''Có chuyện gì đấy?'' - Tiếng nói vọng ra từ phía nhà bếp bên cạnh.

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, nó theo phản xạ quay người hướng về phía bếp. Từ trong đó, có hai bóng người con trai khác bước ra. Minh Khuê nhận ra một trong hai người đó chính là anh trai nó, người còn lại nhìn có vẻ quen nhưng nó lại chẳng tài nào nhớ ra được.

Bình luận

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, nó theo phản xạ quay người hướng về phía bếp. Từ trong đó, có hai bóng người con trai khác bước ra. Minh Khuê nhận ra một trong hai người đó chính là anh trai nó, người còn lại nhìn có vẻ quen nhưng nó lại chẳng tài nào nhớ ra được.

''Ơ, anh Minh! Anh về từ khi nào vậy?''

Bình luận

''Ơ, anh Minh! Anh về từ khi nào vậy?''

''Tao mới vừa về, mà chiều nay mày không đi học à? Hay lại ngủ quên nên trốn học luôn?''

Bình luận

''Tao mới vừa về, mà chiều nay mày không đi học à? Hay lại ngủ quên nên trốn học luôn?''

''Anh có bệnh ngứa mồm thâm niên à? Bảo sao mãi không có người yêu.''

Bình luận

''Anh có bệnh ngứa mồm thâm niên à? Bảo sao mãi không có người yêu.''

''Mày có tin tao đạp mày bay ra khỏi nhà luôn không?''

Bình luận

''Mày có tin tao đạp mày bay ra khỏi nhà luôn không?''

''...''

Bình luận

''...''

''Mà thôi, ai đây anh? Hay anh đang âm mưu gì đấy?''

Bình luận

''Mà thôi, ai đây anh? Hay anh đang âm mưu gì đấy?''

''Ơ, mày không nhận ra ai à Kem?''

Bình luận

''Ơ, mày không nhận ra ai à Kem?''

''Umm...'' - Nó ngẫm một lúc, quả thật nhìn hai người này rất quen nhưng nó lại chẳng tài nào nhớ được. Đặc biệt là cậu chàng còn đang ngồi đó nhìn nó bằng cái ánh mắt hút hồn kia.

Bình luận

''Umm...'' - Nó ngẫm một lúc, quả thật nhìn hai người này rất quen nhưng nó lại chẳng tài nào nhớ được. Đặc biệt là cậu chàng còn đang ngồi đó nhìn nó bằng cái ánh mắt hút hồn kia.

''Mày nhớ cái vụ năm mày 7 tuổi đi trêu chó với đám Thương Tú rồi bị con chó nhà hàng xóm đuổi thì ai cứu mày không? Lần đó suýt bị nó cạp chân nên chắc không quên được đâu nhỉ?''

Bình luận

''Mày nhớ cái vụ năm mày 7 tuổi đi trêu chó với đám Thương Tú rồi bị con chó nhà hàng xóm đuổi thì ai cứu mày không? Lần đó suýt bị nó cạp chân nên chắc không quên được đâu nhỉ?''

''Chó đuổi... cạp chân... 7 tuổi...'' - Kem lẩm bẩm.

Bình luận

''Chó đuổi... cạp chân... 7 tuổi...'' - Kem lẩm bẩm.

''...''

Bình luận

''...''

''À, anh Vũ có đúng không ạ?'' - Minh Khuê nói lớn, mặt quay sang nhìn chàng trai cao lớn đang đứng bên cạnh anh trai mình.

Bình luận

''À, anh Vũ có đúng không ạ?'' - Minh Khuê nói lớn, mặt quay sang nhìn chàng trai cao lớn đang đứng bên cạnh anh trai mình.

''Bây giờ mới nhớ ra, Kem nhanh quên thế!''

Bình luận

''Bây giờ mới nhớ ra, Kem nhanh quên thế!''

''Có phải tại em đâu, lần cuối em gặp anh cách đây cũng phải gần 10 năm rồi chứ chẳng đùa.''

Bình luận

''Có phải tại em đâu, lần cuối em gặp anh cách đây cũng phải gần 10 năm rồi chứ chẳng đùa.''

Anh chàng đó là Vũ, là bạn thân nhất của anh trai nó từ bé. Cũng vì thế mà nó cũng quen biết và thân thiết với anh Vũ từ cái lúc còn chưa biết nói. Đối với Minh Khuê thì anh Vũ là người anh trai tuyệt vời hơn thằng anh ruột thừa trời đánh của mình.

Bình luận

Anh chàng đó là Vũ, là bạn thân nhất của anh trai nó từ bé. Cũng vì thế mà nó cũng quen biết và thân thiết với anh Vũ từ cái lúc còn chưa biết nói. Đối với Minh Khuê thì anh Vũ là người anh trai tuyệt vời hơn thằng anh ruột thừa trời đánh của mình.

Khoan, nếu đấy là anh Vũ thì kia chẳng lẽ là... không thể nào như vậy được!

Bình luận

Khoan, nếu đấy là anh Vũ thì kia chẳng lẽ là... không thể nào như vậy được!

''Ơ, vậy... kia là...'' - Nó lắp bắp hỏi

Bình luận

''Ơ, vậy... kia là...'' - Nó lắp bắp hỏi

''Vẫn không nhớ à? Thằng Duy đó, mày quên nó rồi à? Sao tao lại có đứa em gái phũ như mày hả Kem''

Bình luận

''Vẫn không nhớ à? Thằng Duy đó, mày quên nó rồi à? Sao tao lại có đứa em gái phũ như mày hả Kem''

''Lê Phạm Nhật Duy á? Đây là...'' - Nguyễn Trần Minh Khuê bất ngờ, nó không tin người trước mặt lại có thể là người đó.

Bình luận

''Lê Phạm Nhật Duy á? Đây là...'' - Nguyễn Trần Minh Khuê bất ngờ, nó không tin người trước mặt lại có thể là người đó.

Duy là em trai của Vũ nhưng khác là Vũ thì năng động, mạnh mẽ. Còn Duy từ nhỏ đã là một cậu bé nhút nhát và ít nói. Cũng vì thế mà cậu trở thành mục tiêu bị bạn bè xung quanh bắt nạt, lần nào cũng là Khuê ra tay cứu cậu. Nhật Duy không có bạn bè, khi ấy cũng chỉ có Minh Khuê là người bạn duy nhất chịu chơi chung nên lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo con bé, dính người con bé nhiều đến mức mẹ Duy từng than thở rằng không biết đâu mới là nhà cậu. Bởi lúc nào cậu cũng bám theo về tận nhà Khuê rồi nằng nặc không chịu về ăn cơm với mẹ. Dù bằng tuổi, nhưng khi ấy hàng xóm không biết sẽ tưởng rằng Duy là cậu em trai nhút nhát có cô chị gái mạnh mẽ là Minh Khuê bảo kê.

Bình luận

Duy là em trai của Vũ nhưng khác là Vũ thì năng động, mạnh mẽ. Còn Duy từ nhỏ đã là một cậu bé nhút nhát và ít nói. Cũng vì thế mà cậu trở thành mục tiêu bị bạn bè xung quanh bắt nạt, lần nào cũng là Khuê ra tay cứu cậu. Nhật Duy không có bạn bè, khi ấy cũng chỉ có Minh Khuê là người bạn duy nhất chịu chơi chung nên lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo con bé, dính người con bé nhiều đến mức mẹ Duy từng than thở rằng không biết đâu mới là nhà cậu. Bởi lúc nào cậu cũng bám theo về tận nhà Khuê rồi nằng nặc không chịu về ăn cơm với mẹ. Dù bằng tuổi, nhưng khi ấy hàng xóm không biết sẽ tưởng rằng Duy là cậu em trai nhút nhát có cô chị gái mạnh mẽ là Minh Khuê bảo kê.

Một người yếu đuối, luôn sợ hãi chính là những gì còn lại trong đầu Khuê về Nhật Duy. Nó biết là đã rất lâu kể từ lần cuối gặp Duy khi còn bé, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Mầm cây theo thời gian còn trở thành một cái cây cổ thụ cao lớn. Nhưng nó không tin về sự lột xác ngoạn mục này từ Lê Phạm Nhật Duy. Nó nghĩ nếu cậu ta có lớn lên thì vẫn sẽ mang chút gì đó hiền lành, ít nói chứ không phải một gương mặt đẹp trai, hút hồn, đâu đó còn thêm cái nét đểu cáng như này. Nó không tin, thời gian thật đáng sợ...

Bình luận

Một người yếu đuối, luôn sợ hãi chính là những gì còn lại trong đầu Khuê về Nhật Duy. Nó biết là đã rất lâu kể từ lần cuối gặp Duy khi còn bé, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Mầm cây theo thời gian còn trở thành một cái cây cổ thụ cao lớn. Nhưng nó không tin về sự lột xác ngoạn mục này từ Lê Phạm Nhật Duy. Nó nghĩ nếu cậu ta có lớn lên thì vẫn sẽ mang chút gì đó hiền lành, ít nói chứ không phải một gương mặt đẹp trai, hút hồn, đâu đó còn thêm cái nét đểu cáng như này. Nó không tin, thời gian thật đáng sợ...

''...''

Bình luận

''...''

'' Sao, không tin à?'' - cậu ta nhìn nó, khóe miệng hơi nhếch lên.

Bình luận

'' Sao, không tin à?'' - cậu ta nhìn nó, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đíu tin

Bình luận

Đíu tin

''umm...''

Bình luận

''umm...''

''...''

Bình luận

''...''

- 15 phút trôi qua -

Bình luận

- 15 phút trôi qua -

''...''

Bình luận

''...''

''Thôi hai đứa bây làm mất thời gian quá, không nhớ thì làm quen lại từ đầu!'' - Vũ bất lực cất tiếng khi thấy hai đứa nhóc lúc này chỉ biết nhìn nhau, quai hàm không cử động.

Bình luận

''Thôi hai đứa bây làm mất thời gian quá, không nhớ thì làm quen lại từ đầu!'' - Vũ bất lực cất tiếng khi thấy hai đứa nhóc lúc này chỉ biết nhìn nhau, quai hàm không cử động.

Lê Anh Vũ cùng thằng bạn đi lướt qua hai đứa nhỏ. Trước khi ra khỏi cửa, Nguyễn Trần Nhật Minh buông câu nói đùa nhưng trong lòng anh lại là thật:

Bình luận

Lê Anh Vũ cùng thằng bạn đi lướt qua hai đứa nhỏ. Trước khi ra khỏi cửa, Nguyễn Trần Nhật Minh buông câu nói đùa nhưng trong lòng anh lại là thật:

''Quen nhau lại đi, mốt cưới về đỡ bỡ ngỡ''

Bình luận

''Quen nhau lại đi, mốt cưới về đỡ bỡ ngỡ''

Minh Khuê nghe thấy câu đấy thì hồn mới nhập lại vào xác, nó quay ra định nói mấy lời ''yêu thương'' với người anh trai của mình thì anh nó đã tốc biến cùng với Vũ. Sau một loạt lời ''yêu thương'' trong âm thầm dành tặng cho anh trai yêu dấu thì bây giờ nó cũng chẳng biết làm gì. Nói đúng là nó không biết phải đối diện với Duy như thế nào. Quả thật, hai người đã từng rất thân thiết, từng dính với nhau như hình với bóng, từng kể cho nhau nghe bao nhiêu câu chuyện trên trời dưới biển, chỉ cần là Khuê kể thì Duy sẵn sàng ngồi lắng nghe con bé luyên thuyên cả ngày. Duy và nó ăn cùng nhau, học cùng nhau, báo cùng nhau, làm mấy trò khùng khùng cũng cùng nhau,... Nhưng tất cả mọi thỉ chỉ dừng lại ở hai chữ ''đã từng'' ngắn gọn, tất cả chỉ còn là kỉ niệm thời thơ ấu. Sau lần cậu theo bố mẹ qua Mĩ, trong suốt gần 10 năm đó hai người không lấy đến một lời chào chứ đừng nói là lời hỏi thăm hay nói chuyện. Dường như cách biệt hoàn toàn tới thế giới của nhau. Bây giờ gặp lại, hai người tri kỉ nay cũng hóa kẻ xa lạ.

Bình luận

Minh Khuê nghe thấy câu đấy thì hồn mới nhập lại vào xác, nó quay ra định nói mấy lời ''yêu thương'' với người anh trai của mình thì anh nó đã tốc biến cùng với Vũ. Sau một loạt lời ''yêu thương'' trong âm thầm dành tặng cho anh trai yêu dấu thì bây giờ nó cũng chẳng biết làm gì. Nói đúng là nó không biết phải đối diện với Duy như thế nào. Quả thật, hai người đã từng rất thân thiết, từng dính với nhau như hình với bóng, từng kể cho nhau nghe bao nhiêu câu chuyện trên trời dưới biển, chỉ cần là Khuê kể thì Duy sẵn sàng ngồi lắng nghe con bé luyên thuyên cả ngày. Duy và nó ăn cùng nhau, học cùng nhau, báo cùng nhau, làm mấy trò khùng khùng cũng cùng nhau,... Nhưng tất cả mọi thỉ chỉ dừng lại ở hai chữ ''đã từng'' ngắn gọn, tất cả chỉ còn là kỉ niệm thời thơ ấu. Sau lần cậu theo bố mẹ qua Mĩ, trong suốt gần 10 năm đó hai người không lấy đến một lời chào chứ đừng nói là lời hỏi thăm hay nói chuyện. Dường như cách biệt hoàn toàn tới thế giới của nhau. Bây giờ gặp lại, hai người tri kỉ nay cũng hóa kẻ xa lạ.

''Vẫn không nhận ra tôi à?'' - Cậu mở lời.

Bình luận

''Vẫn không nhận ra tôi à?'' - Cậu mở lời.

''Không phải, chỉ là... cậu thay đổi nhiều quá... nên... nên tôi có hơi bất ngờ...''

Bình luận

''Không phải, chỉ là... cậu thay đổi nhiều quá... nên... nên tôi có hơi bất ngờ...''

''Sao, đẹp trai hơn không?'' - Cậu liếc ánh mắt nhìn Minh Khuê, miệng còn mỉm cười thản nhiên hỏi.

Bình luận

''Sao, đẹp trai hơn không?'' - Cậu liếc ánh mắt nhìn Minh Khuê, miệng còn mỉm cười thản nhiên hỏi.

''Umm... đẹp trai hơn thật.'' - Nó đáp không chút suy nghĩ.

Bình luận

''Umm... đẹp trai hơn thật.'' - Nó đáp không chút suy nghĩ.

Mày ngu à, Minh Khuê?

Bình luận

Mày ngu à, Minh Khuê?

''Không... không phải như thế... ý tôi là... umm... tại cậu khác quá... nên... nên tôi thấy... ờmm... cũng... bình thường...'' - Kem cố gắng chữa cháy cho những lời nói thiếu suy nghĩ của mình.

Bình luận

''Không... không phải như thế... ý tôi là... umm... tại cậu khác quá... nên... nên tôi thấy... ờmm... cũng... bình thường...'' - Kem cố gắng chữa cháy cho những lời nói thiếu suy nghĩ của mình.

Nhục chưa hả, Nguyễn Trần Minh Khuê?

Bình luận

Nhục chưa hả, Nguyễn Trần Minh Khuê?

''Haizz, thôi được rồi. Tôi không trêu cậu nữa'' - Duy vừa nói vừa đứng lên, rời khỏi chiếc ghế Sofa. Lúc ngồi nó đã nghĩ có lẽ cậu ta rất cao nhưng không ngờ lúc đứng thì chiều cao thật khủng tới mức này. Minh Khuê đứng ngay bên cạnh Duy, nó vẫn cách vai cậu một khoảng 5 cm. Đúng nghĩa cao tới nách cậu ta là cùng.

Bình luận

''Haizz, thôi được rồi. Tôi không trêu cậu nữa'' - Duy vừa nói vừa đứng lên, rời khỏi chiếc ghế Sofa. Lúc ngồi nó đã nghĩ có lẽ cậu ta rất cao nhưng không ngờ lúc đứng thì chiều cao thật khủng tới mức này. Minh Khuê đứng ngay bên cạnh Duy, nó vẫn cách vai cậu một khoảng 5 cm. Đúng nghĩa cao tới nách cậu ta là cùng.

Má, họ hàng với hươu cao cổ à? Chiều cao này có phải của một học sinh không vậy?

Bình luận

Má, họ hàng với hươu cao cổ à? Chiều cao này có phải của một học sinh không vậy?

Trong khi con bé còn đang thắc mắc với cái chiều cao khủng bố của cậu bạn xưa thì cậu ta lên tiếng:

Bình luận

Trong khi con bé còn đang thắc mắc với cái chiều cao khủng bố của cậu bạn xưa thì cậu ta lên tiếng:

''Đi thôi.''

Bình luận

''Đi thôi.''

''Đi đâu?'' - Kem ngơ ngác.

Bình luận

''Đi đâu?'' - Kem ngơ ngác.

''Đi mua đồ với nấu ăn. Hay thích nhịn?''

Bình luận

''Đi mua đồ với nấu ăn. Hay thích nhịn?''

''Hả, Why??''

Bình luận

''Hả, Why??''

''Anh Minh không nói gì à? Mẹ cậu tối nay về muộn nên anh ấy rủ bọn tôi sang ăn tối. Sao? Xin bát cơm cũng keo kiệt à?''

Bình luận

''Anh Minh không nói gì à? Mẹ cậu tối nay về muộn nên anh ấy rủ bọn tôi sang ăn tối. Sao? Xin bát cơm cũng keo kiệt à?''

''Tôi chưa nói lời nào là đuổi cậu về cả.'' - Giọng nó nghe có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất là nó đang bất ngờ suýt bay màu luôn rồi. Chuyện này sao anh nó không nói cho nó nghe? Nó tự hỏi liệu mình có phải em gái của Nguyễn Trần Nhật Minh hay không?

Bình luận

''Tôi chưa nói lời nào là đuổi cậu về cả.'' - Giọng nó nghe có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất là nó đang bất ngờ suýt bay màu luôn rồi. Chuyện này sao anh nó không nói cho nó nghe? Nó tự hỏi liệu mình có phải em gái của Nguyễn Trần Nhật Minh hay không?

''Nghĩ xong chưa? Xong rồi thì đi nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi kìa''

Bình luận

''Nghĩ xong chưa? Xong rồi thì đi nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi kìa''

''À...umm.''

Bình luận

''À...umm.''

Dù nghe Duy nói có vẻ trời sắp tối đến nơi, nhưng thực chất chỉ mới có 4h chiều thôi. Chỉ là cậu chàng này đang dùng biện pháp tu từ nói quá để giục Minh Khuê rằng ''nhanh lên, tôi không có thời gian chờ cậu đâu''. Nó biết ý nên cũng nhanh nhanh, chóng chóng vào nhà thay đồ. Còn Duy thì đứng ngoài sân chờ nó. Vừa bước ra khỏi cửa nhà, nó còn chưa kịp thay dép ra ngoài thì đã phải ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa. Thứ phương tiện di chuyển tồn tại duy nhất là chiếc xe đạp và con xe đạp điện còn đang cạn kiệt điện từ trưa của nó. Bình thường nó sẽ sạc vào buổi trưa nhưng tại chiều nay được nghỉ nên nó mặc kệ (chứ không phải do đần đần, ngáo ngáo mà quên đâu).

Bình luận

Dù nghe Duy nói có vẻ trời sắp tối đến nơi, nhưng thực chất chỉ mới có 4h chiều thôi. Chỉ là cậu chàng này đang dùng biện pháp tu từ nói quá để giục Minh Khuê rằng ''nhanh lên, tôi không có thời gian chờ cậu đâu''. Nó biết ý nên cũng nhanh nhanh, chóng chóng vào nhà thay đồ. Còn Duy thì đứng ngoài sân chờ nó. Vừa bước ra khỏi cửa nhà, nó còn chưa kịp thay dép ra ngoài thì đã phải ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa. Thứ phương tiện di chuyển tồn tại duy nhất là chiếc xe đạp và con xe đạp điện còn đang cạn kiệt điện từ trưa của nó. Bình thường nó sẽ sạc vào buổi trưa nhưng tại chiều nay được nghỉ nên nó mặc kệ (chứ không phải do đần đần, ngáo ngáo mà quên đâu).

''Ờm, xe cậu đâu?''

Bình luận

''Ờm, xe cậu đâu?''

''Anh Vũ trôm rồi.''

Bình luận

''Anh Vũ trôm rồi.''

Đùa à?

Bình luận

Đùa à?

Xe đạp điện của nó nói cạn kiệt thì hơi quá nhưng nó biết thừa nếu lái con xe đó bon bon trên đường thì chắc chắn chưa tới nơi đã phải hoạt động chân tay rồi. Xe đạp cũng không ổn. Nói thẳng ra là tất cả đều không ổn. Nó ngỡ hai đứa sẽ đi xe riêng nhưng bây giờ có lẽ phải đi chung một xe thật rồi. Minh Khuê không biết Duy đã có bạn giá chưa, nhưng nó biết nó là hoa đã có chủ. Mặc dù nó trong sáng, chung tình nhưng quả thật ngồi sau xe người con trai khác thì có hơi không ổn.

Bình luận

Xe đạp điện của nó nói cạn kiệt thì hơi quá nhưng nó biết thừa nếu lái con xe đó bon bon trên đường thì chắc chắn chưa tới nơi đã phải hoạt động chân tay rồi. Xe đạp cũng không ổn. Nói thẳng ra là tất cả đều không ổn. Nó ngỡ hai đứa sẽ đi xe riêng nhưng bây giờ có lẽ phải đi chung một xe thật rồi. Minh Khuê không biết Duy đã có bạn giá chưa, nhưng nó biết nó là hoa đã có chủ. Mặc dù nó trong sáng, chung tình nhưng quả thật ngồi sau xe người con trai khác thì có hơi không ổn.

''Danh sách đồ cần mua đâu, đưa cho tôi đi. Để tôi đi mua, cậu ở nhà trông nhà nhé!''

Bình luận

''Danh sách đồ cần mua đâu, đưa cho tôi đi. Để tôi đi mua, cậu ở nhà trông nhà nhé!''

''Anh Minh dặn tôi bắt buộc phải đi cùng cậu. Tại cậu ngơ ngơ, ngáo ngáo nên dễ bị lừa.''

Bình luận

''Anh Minh dặn tôi bắt buộc phải đi cùng cậu. Tại cậu ngơ ngơ, ngáo ngáo nên dễ bị lừa.''

Nguyễn Trần Nhật Minh! Anh về đây xem!

Bình luận

Nguyễn Trần Nhật Minh! Anh về đây xem!

''Vậy cậu đi mua, tôi ở nhà đợi.''

Bình luận

''Vậy cậu đi mua, tôi ở nhà đợi.''

''Tôi làm gì biết đường.''

Bình luận

''Tôi làm gì biết đường.''

''Trước cậu sống ở đây mà.''

Bình luận

''Trước cậu sống ở đây mà.''

''Đấy là 10 năm trước, hơn nữa lúc đấy tôi chỉ là 1 thằng nhóc thì biết cái gì.''

Bình luận

''Đấy là 10 năm trước, hơn nữa lúc đấy tôi chỉ là 1 thằng nhóc thì biết cái gì.''

Cuộc đời này đang tính để mình chết chìm hả?

Bình luận

Cuộc đời này đang tính để mình chết chìm hả?

Sau 7749 dòng suy nghĩ kĩ lưỡng, nó đã đưa ra một quyết định mà nó cho là sáng suốt nhất hiện giờ.

Bình luận

Sau 7749 dòng suy nghĩ kĩ lưỡng, nó đã đưa ra một quyết định mà nó cho là sáng suốt nhất hiện giờ.


Truyện tương tự

Bình luận