“Lúc 10 giờ đêm ngày mồng 3 tháng 4 năm 1236, vua Trần Thái Tông bỏ ngai vàng, trốn lên núi Yên Tử đi tu. Vua đem theo một số tùy tùng, nói là đi để nghe dư luận dân gian, biết rõ sự thật cho dễ bề trị nước. Sang sông, đoàn người đi về phía Đông. Bấy giờ vua mới nói rõ ý định đi tu với các người tùy tùng và bảo họ trở về. Mọi người đều ngạc nhiên và khóc lóc. Vào khoảng sáu giờ sáng hôm sau, vua đến bền đò Đại Than ở núi Phả Lại. Trời sáng, sợ người nhận ra, vua lấy vạt áo che mặt mà qua đò, rồi theo đường tắt đên núi. Đến tối, vua vào nghỉ trong chùa Giác Hạnh, đợi sáng lại đi. Khó khăn trèo núi hiểm, lội suối sâu, con ngựa đã yếu không thể lên núi được nữa, vua phải bỏ ngựa, vịn vào các tảng đá mà đi. Khoảng hai giờ trưa mới đến chân núi Yên Tử. Sáng hôm sau, vua lên thẳng đỉnh núi và vào tham kiến thiền sư Trúc Lâm.”
Bình luận
Vị sư già mừng rỡ, hỏi han Trần Thái Tông đủ điều, Trần Thái Tông cũng bày tỏ lòng mình chỉ mong cầu Phật chứ không cầu gì khác.
Bình luận
Thiền sư Trúc Lâm: Trong núi vốn không có Phật, chỉ có trong lòng thôi, lòng lặng mà biết chính là Phật vậy.
Bình luận
Bên ngoài chùa, Trần Thủ Độ kéo bá quan văn võ đến, ra sức vừa khuyên can vừa gây sức ép để Trần Cảnh về lại hoàng cung. Bên trong chùa, thị vệ cùng tăng sư cũng hết lời khuyên can. Nơi chốn thanh tịnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Bình luận
Bình luận
Vua nói: “Vì Trẫm non trẻ, chưa cáng đáng nổi sứ mệnh nặng nề, phụ hoàng lại vội lìa bỏ, sớm mất chỗ trông cậy, nên không dám giữ ngôi vua mà làm nhục xã tắc”.
Bình luận
Trần Thủ Độ cố nài nỉ nhiều lần nhưng không được, thì mạnh tay tuyên cáo “Xa giá ở đâu tức là triều đình ở đó”, rồi chỉ huy quân lính chặt cây, phá rừng, dựng cung điện.
Bình luận
Bình luận
Các nhà sư hoảng sợ, liên tục chạy ra chạy vào báo tin, nhưng Trần Cảnh vẫn mặc kệ, tự nhốt mình trong phòng, không gặp ai, có lẽ người đang muốn đấu độ lì đòn đến cùng với Trần Thủ Độ.