Tô Đông An từng đặt hy vọng ở bọn họ và rồi chính bọn họ đã giẫm đạp lên niềm tin ấy của cô. Đã hiểu được tình bạn thật sự ra sao thì sẽ dễ dàng nhận ra, thứ tình cảm họ dành cho cô là có điều kiện. Vốn dĩ, ngay từ ban đầu, bọn họ đã mang theo mục đích đến tiếp cận cô.
Bình luận
Tô Đông An từng đặt hy vọng ở bọn họ và rồi chính bọn họ đã giẫm đạp lên niềm tin ấy của cô. Đã hiểu được tình bạn thật sự ra sao thì sẽ dễ dàng nhận ra, thứ tình cảm họ dành cho cô là có điều kiện. Vốn dĩ, ngay từ ban đầu, bọn họ đã mang theo mục đích đến tiếp cận cô.
Thực chất, cô cũng chẳng cần thiết phải thực hiện giao kèo này đến cùng. Vì lợi ích của nó, hoàn toàn nghiêng về một phía.
Bình luận
Thực chất, cô cũng chẳng cần thiết phải thực hiện giao kèo này đến cùng. Vì lợi ích của nó, hoàn toàn nghiêng về một phía.
Việc của Đỗ Văn Lợi, cô có thể tự mình giải quyết. Còn sự nghiệp của bố, cô tin, nếu cô nói ra, ông sẵn lòng ủng hộ cô bằng cách chuyển ngành. Nhưng vì cô không muốn làm hai người họ phiền lòng, cộng thêm tập tài liệu những nữ sinh đã từng là nạn nhân dưới tay Nguyễn Ngọc Anh mà Lưu Thiên Lãng đưa cho cô. Cô muốn mấy cô bé ấy nhìn thấy hy vọng, cảm thấy trên đời này vẫn còn công bằng, người xấu thì trước sau gì cũng phải trả giá. Tuy việc này khiến cô rơi vào nguy hiểm, cũng giúp cho địa vị nhà họ Bùi ngày càng vững chắc, người có công lớn nhất là Bùi Nguyên Vũ sẽ được trọng dụng hơn. Nhưng cô không hối hận. Suy cho cùng, đó cũng là một việc tốt.
Bình luận
Việc của Đỗ Văn Lợi, cô có thể tự mình giải quyết. Còn sự nghiệp của bố, cô tin, nếu cô nói ra, ông sẵn lòng ủng hộ cô bằng cách chuyển ngành. Nhưng vì cô không muốn làm hai người họ phiền lòng, cộng thêm tập tài liệu những nữ sinh đã từng là nạn nhân dưới tay Nguyễn Ngọc Anh mà Lưu Thiên Lãng đưa cho cô. Cô muốn mấy cô bé ấy nhìn thấy hy vọng, cảm thấy trên đời này vẫn còn công bằng, người xấu thì trước sau gì cũng phải trả giá. Tuy việc này khiến cô rơi vào nguy hiểm, cũng giúp cho địa vị nhà họ Bùi ngày càng vững chắc, người có công lớn nhất là Bùi Nguyên Vũ sẽ được trọng dụng hơn. Nhưng cô không hối hận. Suy cho cùng, đó cũng là một việc tốt.
Bỏ qua ý đồ của bọn họ thì chẳng phải, mục đích của cô đã thành công ngoài mong đợi sao? Tô Đông An nâng mắt lên nhìn bảng, cười cười. Giờ đã đến lúc, cô nên suy tính cho tương lai của mình rồi. Đừng hòng ai muốn, điều khiển cuộc đời cô một lần nữa!
Bình luận
Bỏ qua ý đồ của bọn họ thì chẳng phải, mục đích của cô đã thành công ngoài mong đợi sao? Tô Đông An nâng mắt lên nhìn bảng, cười cười. Giờ đã đến lúc, cô nên suy tính cho tương lai của mình rồi. Đừng hòng ai muốn, điều khiển cuộc đời cô một lần nữa!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng, một ngày dài cũng kết thúc. Tiếng trống vừa vang, Kẹo Bông Gòn cầm cặp đứng dậy, liếc nhìn Tô Đông An, chần chừ một lúc thì cũng ra khỏi lớp. Lưu Thiên Lãng đi qua, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Có cần tôi ở lại cùng không?"
Bình luận
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng, một ngày dài cũng kết thúc. Tiếng trống vừa vang, Kẹo Bông Gòn cầm cặp đứng dậy, liếc nhìn Tô Đông An, chần chừ một lúc thì cũng ra khỏi lớp. Lưu Thiên Lãng đi qua, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Có cần tôi ở lại cùng không?"
Cô lắc đầu, mỉm cười trấn an cậu. Lần trước, Lưu Thiên Lãng có nói, bố cậu dặn đến đây học tập thì hãy làm thân với Bùi Nguyên Vũ. Có lẽ là vì người họ hàng làm trong giới chính trị này của cậu ta. Vậy nên, Tô Đông An cố gắng nhất có thể, tách cậu ra khỏi chuyện giữa cô và bọn họ. Nhưng cô đâu biết, ngày ấy trong bệnh viện, cậu đã gây hấn với bọn họ mất rồi.
Bình luận
Cô lắc đầu, mỉm cười trấn an cậu. Lần trước, Lưu Thiên Lãng có nói, bố cậu dặn đến đây học tập thì hãy làm thân với Bùi Nguyên Vũ. Có lẽ là vì người họ hàng làm trong giới chính trị này của cậu ta. Vậy nên, Tô Đông An cố gắng nhất có thể, tách cậu ra khỏi chuyện giữa cô và bọn họ. Nhưng cô đâu biết, ngày ấy trong bệnh viện, cậu đã gây hấn với bọn họ mất rồi.
Mọi người lục đục ra về, chỉ còn lại vài người tò mò muốn nán lại xem sắp có chuyện gì xảy ra nhưng đều bị ánh mắt của Bùi Nguyễn Vũ dọa phải bỏ chạy.
Bình luận
Mọi người lục đục ra về, chỉ còn lại vài người tò mò muốn nán lại xem sắp có chuyện gì xảy ra nhưng đều bị ánh mắt của Bùi Nguyễn Vũ dọa phải bỏ chạy.
Đợi đến khi chỉ còn lại năm người, lúc này Tô Đông An chống nạng, đứng dậy. Cô vừa hé môi định nói thì Dương Minh Huỳnh xông tới, đỡ cô, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Cẩn thận. Cậu giận tớ phải không, An?"
Bình luận
Đợi đến khi chỉ còn lại năm người, lúc này Tô Đông An chống nạng, đứng dậy. Cô vừa hé môi định nói thì Dương Minh Huỳnh xông tới, đỡ cô, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Cẩn thận. Cậu giận tớ phải không, An?"
"Đợt đó, tớ bận chuẩn bị tham gia kỳ thi học sinh giỏi ở trường. Sau khi thi xong thì Vũ báo tin tớ mới biết, liền vội chạy tới bệnh viện thăm cậu. Tớ thực sự không biết Nguyễn Ngọc Anh đã làm vậy với cậu." Dương Minh Huỳnh nói liến thoắng như sợ ai đó cướp lời. "Cậu chắc đau lắm phải không? Nhưng giờ thì ổn rồi, Nguyễn Ngọc Anh đã bị bố cậu ta đuổi ra nước ngoài. Cậu ta sẽ không thể làm phiền chúng ta được nữa."
Bình luận
"Đợt đó, tớ bận chuẩn bị tham gia kỳ thi học sinh giỏi ở trường. Sau khi thi xong thì Vũ báo tin tớ mới biết, liền vội chạy tới bệnh viện thăm cậu. Tớ thực sự không biết Nguyễn Ngọc Anh đã làm vậy với cậu." Dương Minh Huỳnh nói liến thoắng như sợ ai đó cướp lời. "Cậu chắc đau lắm phải không? Nhưng giờ thì ổn rồi, Nguyễn Ngọc Anh đã bị bố cậu ta đuổi ra nước ngoài. Cậu ta sẽ không thể làm phiền chúng ta được nữa."
Tô Đông An im lặng, vươn tay đẩy cô ấy ra, lạnh nhạt hỏi: "Cậu đã xem đoạn video đó rồi, đúng không?"
Bình luận
Tô Đông An im lặng, vươn tay đẩy cô ấy ra, lạnh nhạt hỏi: "Cậu đã xem đoạn video đó rồi, đúng không?"
"Tớ... tớ mới xem." Dương Minh Huỳnh ấp úng đáp.
Bình luận
"Tớ... tớ mới xem." Dương Minh Huỳnh ấp úng đáp.
"Xem rồi? Và đây là tất cả những gì cậu muốn nói với tôi? Ha! Cậu làm tôi ngạc nhiên thật đấy."
Bình luận
"Xem rồi? Và đây là tất cả những gì cậu muốn nói với tôi? Ha! Cậu làm tôi ngạc nhiên thật đấy."
Một câu hỏi nhạt nhẽo và đầy thờ ơ. "Cậu chắc đau lắm phải không?". Đây là tất cả cảm xúc của Dương Minh Huỳnh sau khi xem đoạn video đó? Rồi việc Nguyễn Ngọc Anh bị đuổi đi xem như là dấu chấm kết thúc tất cả mọi chuyện. Và giờ bọn họ happy ending sao?
Bình luận
Một câu hỏi nhạt nhẽo và đầy thờ ơ. "Cậu chắc đau lắm phải không?". Đây là tất cả cảm xúc của Dương Minh Huỳnh sau khi xem đoạn video đó? Rồi việc Nguyễn Ngọc Anh bị đuổi đi xem như là dấu chấm kết thúc tất cả mọi chuyện. Và giờ bọn họ happy ending sao?
"Nhìn tôi bị đánh như vậy, cậu không cảm thấy gì sao?" Tô Đông An lạnh lẽo nhìn cô ấy.
Bình luận
"Nhìn tôi bị đánh như vậy, cậu không cảm thấy gì sao?" Tô Đông An lạnh lẽo nhìn cô ấy.
"Tớ buồn lắm, nhưng chúng ta cũng không thể làm gì khác được. Tớ cũng đã... cố gắng chịu đựng." Chịu đựng nhìn cậu bị thương. Đúng, đấy là cách tốt nhất. Giờ chẳng phải bọn họ đã dễ dàng loại bỏ được Nguyễn Ngọc Anh ư?
Bình luận
"Tớ buồn lắm, nhưng chúng ta cũng không thể làm gì khác được. Tớ cũng đã... cố gắng chịu đựng." Chịu đựng nhìn cậu bị thương. Đúng, đấy là cách tốt nhất. Giờ chẳng phải bọn họ đã dễ dàng loại bỏ được Nguyễn Ngọc Anh ư?
"Chịu đựng? Người phải chịu đựng tất cả mọi chuyện, không phải là tôi hay sao?" Tô Đông An lên tiếng chỉ trích: "Cậu không thể làm gì hay không muốn làm gì? Cậu nghĩ, để tôi như vậy thì mọi chuyện sẽ êm xuôi hơn? Vì chuyện cũng đã diễn ra một thời gian dài rồi, chịu đựng một chút nữa là được phải không? Vì người đó là tôi, nên không sao phải không?"
Bình luận
"Chịu đựng? Người phải chịu đựng tất cả mọi chuyện, không phải là tôi hay sao?" Tô Đông An lên tiếng chỉ trích: "Cậu không thể làm gì hay không muốn làm gì? Cậu nghĩ, để tôi như vậy thì mọi chuyện sẽ êm xuôi hơn? Vì chuyện cũng đã diễn ra một thời gian dài rồi, chịu đựng một chút nữa là được phải không? Vì người đó là tôi, nên không sao phải không?"
Cô nghĩ tới những cô bé từng vì Dương Minh Huỳnh mà bị thương. Thật chẳng đáng! Tô Đông An vuốt tóc, liếc mắt nhìn họ, gằn giọng nói: "Mấy người rất giỏi trong việc làm người khác điên tiết."
Bình luận
Cô nghĩ tới những cô bé từng vì Dương Minh Huỳnh mà bị thương. Thật chẳng đáng! Tô Đông An vuốt tóc, liếc mắt nhìn họ, gằn giọng nói: "Mấy người rất giỏi trong việc làm người khác điên tiết."
Đến một người trưởng thành như cô còn khó kiềm chế, nói gì đến cô bé đang tuổi dậy thì như Nguyễn Ngọc Anh.
Bình luận
Đến một người trưởng thành như cô còn khó kiềm chế, nói gì đến cô bé đang tuổi dậy thì như Nguyễn Ngọc Anh.
Dương Minh Huỳnh thất thần, loạng choạng lùi về sau. Bùi Nguyên Vũ vội tiến lên, để cô ấy tựa vào lồng ngực mình.
Bình luận
Dương Minh Huỳnh thất thần, loạng choạng lùi về sau. Bùi Nguyên Vũ vội tiến lên, để cô ấy tựa vào lồng ngực mình.
Sao... sao mọi chuyện lại trở nên thế này? Không phải Vũ có nói, Nguyễn Ngọc Anh là người dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích nên cô ta sẽ không bao giờ buông tha cho những người cô ta để ý tới. Mà An thì đã bị cô ta bắt nạt nên không thể làm gì khác. Vậy nên hai người phối hợp với nhau để nắm thóp cô ta. Cậu ấy còn nói, An thích cô ấy nên mới làm vậy, nhưng... hình như là không phải. Chỉ có mình cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi Nguyễn Ngọc Anh bị đuổi đi?
Bình luận
Sao... sao mọi chuyện lại trở nên thế này? Không phải Vũ có nói, Nguyễn Ngọc Anh là người dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích nên cô ta sẽ không bao giờ buông tha cho những người cô ta để ý tới. Mà An thì đã bị cô ta bắt nạt nên không thể làm gì khác. Vậy nên hai người phối hợp với nhau để nắm thóp cô ta. Cậu ấy còn nói, An thích cô ấy nên mới làm vậy, nhưng... hình như là không phải. Chỉ có mình cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi Nguyễn Ngọc Anh bị đuổi đi?
"An à, cậu đừng như vậy?" Hoàng Thanh Nam ngẩn ngơ nhìn cô. An hiện tại khác quá. Không ngờ cậu ấy lại có thể trông sắc bén đến đáng sợ như vậy. Khí thế chỉ có hơn chứ không có kém Vũ, khiến không khí xung quanh như bị bóp nghẹt.
Bình luận
"An à, cậu đừng như vậy?" Hoàng Thanh Nam ngẩn ngơ nhìn cô. An hiện tại khác quá. Không ngờ cậu ấy lại có thể trông sắc bén đến đáng sợ như vậy. Khí thế chỉ có hơn chứ không có kém Vũ, khiến không khí xung quanh như bị bóp nghẹt.
"Tôi làm sao?" Cô liếc mắt nhìn cậu ta.
Bình luận
"Tôi làm sao?" Cô liếc mắt nhìn cậu ta.
"Tô Đông An! Đủ rồi! Cậu im miệng cho tôi!" Bùi Nguyên Vũ nhíu mày, cao giọng nói.
Bình luận
"Tô Đông An! Đủ rồi! Cậu im miệng cho tôi!" Bùi Nguyên Vũ nhíu mày, cao giọng nói.
"Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi." Tô Đông An lạnh nhạt đáp. Cô hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm trong lòng. Đám người này, không đáng để cô tức giận. "Giao kèo giữa tôi và cậu, đến đây là kết thúc. Từ nay về sau, mong mấy người đừng tỏ ra thân thiết hay đến làm phiền tôi."
Bình luận
"Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi." Tô Đông An lạnh nhạt đáp. Cô hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm trong lòng. Đám người này, không đáng để cô tức giận. "Giao kèo giữa tôi và cậu, đến đây là kết thúc. Từ nay về sau, mong mấy người đừng tỏ ra thân thiết hay đến làm phiền tôi."
"Giao... giao kèo gì vậy An?" Hoàng Thanh Nam ngơ ngác, nhìn cô trân trân. Lòng cậu ta không hiểu sao bỗng thấy hoảng loạn vô cùng. Cảm giác như cậu ta sắp phải nghe tin dữ.
Bình luận
"Giao... giao kèo gì vậy An?" Hoàng Thanh Nam ngơ ngác, nhìn cô trân trân. Lòng cậu ta không hiểu sao bỗng thấy hoảng loạn vô cùng. Cảm giác như cậu ta sắp phải nghe tin dữ.
"Tôi giúp cậu ta loại trừ Nguyễn Ngọc Anh, còn cậu ta sẽ giúp tôi loại bỏ Đỗ Văn Lợi, thăng chức cho bố tôi." Tô Đông An bật cười: "Nực cười ở chỗ. Tôi vì ai đó mới vướng vào rắc rối với Đỗ Văn Lợi. Ấy vậy mà cậu ta lại đưa cái điều vốn dĩ mấy người phải giải quyết vào làm điều kiện."
Bình luận
"Tôi giúp cậu ta loại trừ Nguyễn Ngọc Anh, còn cậu ta sẽ giúp tôi loại bỏ Đỗ Văn Lợi, thăng chức cho bố tôi." Tô Đông An bật cười: "Nực cười ở chỗ. Tôi vì ai đó mới vướng vào rắc rối với Đỗ Văn Lợi. Ấy vậy mà cậu ta lại đưa cái điều vốn dĩ mấy người phải giải quyết vào làm điều kiện."
Tô Đông An nhìn Dương Minh Huỳnh vẫn đang cúi đầu nãy giờ, nghe đến đây, bả vai cô ấy bỗng run nhẹ. Cô miết góc bàn, đưa mắt nhìn xa xa, nơi có ánh chiều tà đang xuyên qua lớp cửa kính, nhảy nhót trên tấm bảng xanh.
Bình luận
Tô Đông An nhìn Dương Minh Huỳnh vẫn đang cúi đầu nãy giờ, nghe đến đây, bả vai cô ấy bỗng run nhẹ. Cô miết góc bàn, đưa mắt nhìn xa xa, nơi có ánh chiều tà đang xuyên qua lớp cửa kính, nhảy nhót trên tấm bảng xanh.
"Chỉ vì thế thôi sao?" Hoàng Bách im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng hỏi.
Bình luận
"Chỉ vì thế thôi sao?" Hoàng Bách im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng hỏi.
Chỉ vì thế thôi sao!
Bình luận
Chỉ vì thế thôi sao!
Cô nghiêng đầu, nhìn cậu ta hồi lâu, lắc đầu: "Tôi thấy buồn cho những kẻ chẳng hiểu thế nào là bạo lực học đường."
Bình luận
Cô nghiêng đầu, nhìn cậu ta hồi lâu, lắc đầu: "Tôi thấy buồn cho những kẻ chẳng hiểu thế nào là bạo lực học đường."
Đôi mắt vàng kim rực rỡ như pháo hoa trong đêm ấy, nay giống như ngọn lửa chỉ còn lại đống tro tàn, ảm đạm và xám xịt. Tựa như cô chẳng còn mong chờ gì ở bọn họ nữa vậy. Hoàng Bách mím môi, không hề cảm thấy bản thân nói sai chỗ nào. Chẳng phải mọi chuyện đều là tự Tô Đông An lựa chọn hay sao? Giờ quay sang mỉa mai cậu ta? Hoàng Bách vẫn cố biện giải:
Bình luận
Đôi mắt vàng kim rực rỡ như pháo hoa trong đêm ấy, nay giống như ngọn lửa chỉ còn lại đống tro tàn, ảm đạm và xám xịt. Tựa như cô chẳng còn mong chờ gì ở bọn họ nữa vậy. Hoàng Bách mím môi, không hề cảm thấy bản thân nói sai chỗ nào. Chẳng phải mọi chuyện đều là tự Tô Đông An lựa chọn hay sao? Giờ quay sang mỉa mai cậu ta? Hoàng Bách vẫn cố biện giải:
"Nhưng tình cảm của Huỳnh và Nam dành cho cậu là thật lòng. Vả lại, không phải chính cậu là người đưa ra lựa chọn hay sao?" Nói đến đây, trong đầu cậu ta bỗng văng vẳng câu nói, "Nhưng tình cảm của bố dành cho mẹ là thật lòng mà!". Hoàng Bách ôm đầu, lùi về sau vài bước.
Bình luận
"Nhưng tình cảm của Huỳnh và Nam dành cho cậu là thật lòng. Vả lại, không phải chính cậu là người đưa ra lựa chọn hay sao?" Nói đến đây, trong đầu cậu ta bỗng văng vẳng câu nói, "Nhưng tình cảm của bố dành cho mẹ là thật lòng mà!". Hoàng Bách ôm đầu, lùi về sau vài bước.
Tầm mắt mờ dần đi, xuyên qua bóng dáng Tô Đông An, hiện lên người phụ nữ mặc đồ công sở, tóc búi cao, tay nắm chặt tài liệu, nhìn cậu ta với ánh mắt đầy thất vọng. Hoàng Bách nhắm chặt hai mắt, cố gắng phủ nhận ảo cảnh vừa nãy. Bà ấy không thất vọng vì cậu ta, cậu ta không làm gì sai cả. Tất cả chỉ là ảo giác do Tô Đông An gây nên mà thôi. Đúng, đúng vậy! Bà ấy vẫn luôn tự hào về cậu ta mà.
Bình luận
Tầm mắt mờ dần đi, xuyên qua bóng dáng Tô Đông An, hiện lên người phụ nữ mặc đồ công sở, tóc búi cao, tay nắm chặt tài liệu, nhìn cậu ta với ánh mắt đầy thất vọng. Hoàng Bách nhắm chặt hai mắt, cố gắng phủ nhận ảo cảnh vừa nãy. Bà ấy không thất vọng vì cậu ta, cậu ta không làm gì sai cả. Tất cả chỉ là ảo giác do Tô Đông An gây nên mà thôi. Đúng, đúng vậy! Bà ấy vẫn luôn tự hào về cậu ta mà.
Hoàng Thanh Nam không thể tin nổi vào tai mình, cậu ta kéo áo Hoàng Bách, hỏi dồn dập: "Anh nói vậy là sao? Anh cũng biết chuyện này từ trước rồi phải không? Có đúng không?"
Bình luận
Hoàng Thanh Nam không thể tin nổi vào tai mình, cậu ta kéo áo Hoàng Bách, hỏi dồn dập: "Anh nói vậy là sao? Anh cũng biết chuyện này từ trước rồi phải không? Có đúng không?"
Hoàng Bách: "..."
Bình luận
Hoàng Bách: "..."
Tô Đông An lắc đầu. Việc cô lựa chọn thế nào, có liên quan đến việc bọn họ đối xử với cô ra sao à? Cậu ta có thể đã biết rõ mọi chuyện nhưng lựa chọn cách lờ đi. Người như cậu ta có tư cách gì mà chỉ trích cô?
Bình luận
Tô Đông An lắc đầu. Việc cô lựa chọn thế nào, có liên quan đến việc bọn họ đối xử với cô ra sao à? Cậu ta có thể đã biết rõ mọi chuyện nhưng lựa chọn cách lờ đi. Người như cậu ta có tư cách gì mà chỉ trích cô?
"Mấy người, làm tôi "tâm phục khẩu phục"." Cô tựa vào mép bàn, nhìn Dương Minh Huỳnh hỏi: "Tư Bình. Cậu còn nhớ cái tên này không?"
Bình luận
"Mấy người, làm tôi "tâm phục khẩu phục"." Cô tựa vào mép bàn, nhìn Dương Minh Huỳnh hỏi: "Tư Bình. Cậu còn nhớ cái tên này không?"
Thấy Dương Minh Huỳnh phải mất một lúc mới nhớ ra đó là ai. Tô Đông An lắc đầu than thở, trong giọng nói còn mang theo mấy phần mỉa mai.
Bình luận
Thấy Dương Minh Huỳnh phải mất một lúc mới nhớ ra đó là ai. Tô Đông An lắc đầu than thở, trong giọng nói còn mang theo mấy phần mỉa mai.
"Cô bạn đã vì cậu làm nhiều chuyện như vậy mà sao lại dễ quên thế? Có biết hiện tại cuộc sống cậu ấy thế nào không?"
Bình luận
"Cô bạn đã vì cậu làm nhiều chuyện như vậy mà sao lại dễ quên thế? Có biết hiện tại cuộc sống cậu ấy thế nào không?"
Nhìn gương mặt đờ đẫn của cô ấy, Tô Đông An lẩm bẩm: "Một tấm lòng chân thành đúng là đã trao nhầm cho một người vô tâm. Những người đã từng vì cậu mà bị bắt nạt, chắc cậu cũng chưa hỏi thăm bọn họ lần nào đâu nhỉ? Là vì không còn mặt mũi nhìn bọn họ, hay cảm thấy bản thân đã bù đắp đủ rồi chăng?"
Bình luận
Nhìn gương mặt đờ đẫn của cô ấy, Tô Đông An lẩm bẩm: "Một tấm lòng chân thành đúng là đã trao nhầm cho một người vô tâm. Những người đã từng vì cậu mà bị bắt nạt, chắc cậu cũng chưa hỏi thăm bọn họ lần nào đâu nhỉ? Là vì không còn mặt mũi nhìn bọn họ, hay cảm thấy bản thân đã bù đắp đủ rồi chăng?"
Dương Minh Huỳnh há miệng muốn phản bác nhưng lại không thể thốt lên lời. Đầu cô ấy trống rỗng, chẳng biết sao mọi chuyện lại trở thành thế này.
Bình luận
Dương Minh Huỳnh há miệng muốn phản bác nhưng lại không thể thốt lên lời. Đầu cô ấy trống rỗng, chẳng biết sao mọi chuyện lại trở thành thế này.
"Nói đủ chưa, Tô Đông An?" Bùi Nguyên Vũ lạnh giọng cảnh cáo. "Đừng có dùng lời lẽ để công kích người khác nữa đi."
Bình luận
"Nói đủ chưa, Tô Đông An?" Bùi Nguyên Vũ lạnh giọng cảnh cáo. "Đừng có dùng lời lẽ để công kích người khác nữa đi."
Tô Đông An đứng dậy, chống nạng tiến về phía cậu ta. Cả lớp học vắng lặng như tờ vang lên tiếng nạng đập xuống sàn, dội ngược vào tim những kẻ đang hoang mang kia. Cô dừng trước mặt Bùi Nguyên Vũ, cười nhạt.
Bình luận
Tô Đông An đứng dậy, chống nạng tiến về phía cậu ta. Cả lớp học vắng lặng như tờ vang lên tiếng nạng đập xuống sàn, dội ngược vào tim những kẻ đang hoang mang kia. Cô dừng trước mặt Bùi Nguyên Vũ, cười nhạt.
"Này, đừng tỏ ra khó chịu thế chứ! Nếu đã không muốn nhiều người tiếp cận cậu ta thì ngay từ ban đầu, đừng tỏ ra độ lượng. Làm vậy khiến người khác khinh thường lắm!"
Bình luận
"Này, đừng tỏ ra khó chịu thế chứ! Nếu đã không muốn nhiều người tiếp cận cậu ta thì ngay từ ban đầu, đừng tỏ ra độ lượng. Làm vậy khiến người khác khinh thường lắm!"
Tô Đông An nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ một: "Cậu, đã bẫy tôi từ lâu rồi phải không?"
Bình luận
Tô Đông An nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ một: "Cậu, đã bẫy tôi từ lâu rồi phải không?"
"Từ việc Hoàng Thanh Nam bày kế cho tôi đến nhờ Dương Minh Huỳnh ôn tập, rồi mời tôi khiêu vũ, hay cả hôm tổ chức đi ăn mừng... Tất cả, đều là ý của cậu phải không?"
Bình luận
"Từ việc Hoàng Thanh Nam bày kế cho tôi đến nhờ Dương Minh Huỳnh ôn tập, rồi mời tôi khiêu vũ, hay cả hôm tổ chức đi ăn mừng... Tất cả, đều là ý của cậu phải không?"
"Phải." Tuy Bùi Nguyên Vũ không muốn nói trước mặt Dương Minh Huỳnh, nhưng cậu ta cũng không muốn vì việc cỏn con này mà phải nói dối. "Nếu những điều kiện kia cậu cảm thấy chưa hài lòng thì có thể đưa ra thêm những yêu cầu khác. Cũng không nhất thiết phải làm căng mọi chuyện như vậy đâu."
Bình luận
"Phải." Tuy Bùi Nguyên Vũ không muốn nói trước mặt Dương Minh Huỳnh, nhưng cậu ta cũng không muốn vì việc cỏn con này mà phải nói dối. "Nếu những điều kiện kia cậu cảm thấy chưa hài lòng thì có thể đưa ra thêm những yêu cầu khác. Cũng không nhất thiết phải làm căng mọi chuyện như vậy đâu."
Đương lúc cậu ta đang đau đầu tìm một người phù hợp cho kế hoạch sắp tới thì Tô Đông An xuất hiện. Ánh mắt Tô Đông An trong veo, nhìn bọn họ không chút tạp niệm, không hứng thú, không ngưỡng mộ. Cậu ta bỗng nảy lên suy nghĩ điên rồ! Đây có lẽ là người ông trời cử xuống giúp cậu ta. Thế là cậu ta đã thử, thử cho phép Tô Đông An tiến lại gần bọn họ hơn, và Tô Đông An đã vượt qua một cách vô cùng hoàn hảo.
Bình luận
Đương lúc cậu ta đang đau đầu tìm một người phù hợp cho kế hoạch sắp tới thì Tô Đông An xuất hiện. Ánh mắt Tô Đông An trong veo, nhìn bọn họ không chút tạp niệm, không hứng thú, không ngưỡng mộ. Cậu ta bỗng nảy lên suy nghĩ điên rồ! Đây có lẽ là người ông trời cử xuống giúp cậu ta. Thế là cậu ta đã thử, thử cho phép Tô Đông An tiến lại gần bọn họ hơn, và Tô Đông An đã vượt qua một cách vô cùng hoàn hảo.
Không ngờ, cô đã bị để ý từ lâu. Cũng phải, lòng tốt đâu dễ trao cho một người lạ như thế. Trong cơn mơ, khi hình ảnh của kiếp này được tái hiện lại, cô đã nảy lên những suy đoán, hoài nghi. Giờ thì những suy nghĩ đó đã được Bùi Nguyên Vũ khẳng định, tất cả đều là sự thật.
Bình luận
Không ngờ, cô đã bị để ý từ lâu. Cũng phải, lòng tốt đâu dễ trao cho một người lạ như thế. Trong cơn mơ, khi hình ảnh của kiếp này được tái hiện lại, cô đã nảy lên những suy đoán, hoài nghi. Giờ thì những suy nghĩ đó đã được Bùi Nguyên Vũ khẳng định, tất cả đều là sự thật.
Nghèo khổ, đói kém, không nơi nương tựa, là những thứ đã khiến cô luôn phải cảnh giác với lòng tốt bất chợt từ người lạ. Nhưng cuối cùng, cô lại mất cảnh giác với chính những đứa trẻ cô cho là vô hại. Vốn, lợi dụng người khác đâu chỉ dựa trên hoàn cảnh thôi phải không?
Bình luận
Nghèo khổ, đói kém, không nơi nương tựa, là những thứ đã khiến cô luôn phải cảnh giác với lòng tốt bất chợt từ người lạ. Nhưng cuối cùng, cô lại mất cảnh giác với chính những đứa trẻ cô cho là vô hại. Vốn, lợi dụng người khác đâu chỉ dựa trên hoàn cảnh thôi phải không?
"Tính toán đến mức này, tôi rơi vào bẫy của cậu cũng chẳng có gì là lạ." Thấy Bùi Nguyên Vũ thản nhiên thừa nhận, không xấu hổ, không thấy tội lỗi. Cô híp mắt, cười tươi rói: "Bùi Hằng Quyết là cậu của cậu phải không? Khi nào ông ta mở tiệc mừng lên chức chủ tịch thành phố A này thì nhớ mời tôi, người có công nhiều nhất trong sự nghiệp thăng tiến của ông ta. Một ngày trọng đại như vậy, sao mà thiếu mặt tôi cho được."
Bình luận
"Tính toán đến mức này, tôi rơi vào bẫy của cậu cũng chẳng có gì là lạ." Thấy Bùi Nguyên Vũ thản nhiên thừa nhận, không xấu hổ, không thấy tội lỗi. Cô híp mắt, cười tươi rói: "Bùi Hằng Quyết là cậu của cậu phải không? Khi nào ông ta mở tiệc mừng lên chức chủ tịch thành phố A này thì nhớ mời tôi, người có công nhiều nhất trong sự nghiệp thăng tiến của ông ta. Một ngày trọng đại như vậy, sao mà thiếu mặt tôi cho được."
"Cậu... sao cậu biết?" Bùi Nguyên Vũ nhìn cô đăm đăm. Tô Đông An biết tất cả nhưng vẫn thực hiện đến cùng. Là vì mục đích gì?
Bình luận
"Cậu... sao cậu biết?" Bùi Nguyên Vũ nhìn cô đăm đăm. Tô Đông An biết tất cả nhưng vẫn thực hiện đến cùng. Là vì mục đích gì?
Nhìn gương mặt không cảm xúc của cậu ta bắt đầu xuất hiện những biểu cảm mới, ngạc nhiên có, hoài nghi có, mà e dè, phòng bị cũng có. Tô Đông An sảng khoái đeo cặp, chống nạng rời đi thì Hoàng Thanh Nam lên tiếng, cô có thể cảm nhận được sự run rẩy trong lời nói của cậu ta: "An, An à, thực sự, phải làm vậy sao? Tớ, tớ không hề biết kế hoạch của Vũ."
Bình luận
Nhìn gương mặt không cảm xúc của cậu ta bắt đầu xuất hiện những biểu cảm mới, ngạc nhiên có, hoài nghi có, mà e dè, phòng bị cũng có. Tô Đông An sảng khoái đeo cặp, chống nạng rời đi thì Hoàng Thanh Nam lên tiếng, cô có thể cảm nhận được sự run rẩy trong lời nói của cậu ta: "An, An à, thực sự, phải làm vậy sao? Tớ, tớ không hề biết kế hoạch của Vũ."
"Cậu, chưa từng cảm thấy hoài nghi dù chỉ một lần?" Tô Đông An đang định nói tiếp thì Lưu Thiên Lãng gõ cửa lớp học, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Bình luận
"Cậu, chưa từng cảm thấy hoài nghi dù chỉ một lần?" Tô Đông An đang định nói tiếp thì Lưu Thiên Lãng gõ cửa lớp học, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Kẹo Bông Gòn và Phạm Minh Nhất từ đâu bỗng chui ra. Kẹo Bông Gòn hào hứng nói: "Có có, tớ muốn ăn bánh ngọt."
Bình luận
Kẹo Bông Gòn và Phạm Minh Nhất từ đâu bỗng chui ra. Kẹo Bông Gòn hào hứng nói: "Có có, tớ muốn ăn bánh ngọt."
Lưu Thiên Lãng cười nhạt: "Tôi có hỏi cậu đâu?"
Bình luận
Lưu Thiên Lãng cười nhạt: "Tôi có hỏi cậu đâu?"
Tô Đông An ngạc nhiên nhìn cô ấy: "Cậu chưa về sao?"
Bình luận
Tô Đông An ngạc nhiên nhìn cô ấy: "Cậu chưa về sao?"
Kẹo Bông Gòn chạy tới, ôm tay cô, mái tóc hồng mềm mại dụi vào đầu cô: "Làm sao tớ có thể bỏ về trước được cơ chứ! Đi, đi ăn bào ngư, vi cá mập, tổ yến nào."
Bình luận
Kẹo Bông Gòn chạy tới, ôm tay cô, mái tóc hồng mềm mại dụi vào đầu cô: "Làm sao tớ có thể bỏ về trước được cơ chứ! Đi, đi ăn bào ngư, vi cá mập, tổ yến nào."
Dương Minh Huỳnh mơ màng nhìn bóng dáng bốn người phía xa xa, lúc này không nhịn được nữa, cô ấy che miệng, khóc không thành tiếng: "Xin lỗi. Xin lỗi cậu."
Bình luận
Dương Minh Huỳnh mơ màng nhìn bóng dáng bốn người phía xa xa, lúc này không nhịn được nữa, cô ấy che miệng, khóc không thành tiếng: "Xin lỗi. Xin lỗi cậu."
Cô ấy cứ nghĩ, mình đã đưa ra lựa chọn tốt nhất, nhưng hóa ra không phải. Cô ấy cứ nghĩ, An cũng thích cô ấy nên đã chủ động đề nghị phối hợp với Vũ, nhưng hóa ra không phải. Tất cả đều là lời nói dối của Vũ nhằm che đậy sự thật, rằng họ đã lập giao kèo với nhau.
Bình luận
Cô ấy cứ nghĩ, mình đã đưa ra lựa chọn tốt nhất, nhưng hóa ra không phải. Cô ấy cứ nghĩ, An cũng thích cô ấy nên đã chủ động đề nghị phối hợp với Vũ, nhưng hóa ra không phải. Tất cả đều là lời nói dối của Vũ nhằm che đậy sự thật, rằng họ đã lập giao kèo với nhau.