Thấy Lưu Thiên Lãng ôm Tô Đông An không nhúc nhích, người dân xung quanh phải lên tiếng nhắc nhở cậu mới sực tỉnh, vội bế cô lên xe cứu thương. Chiếc mô tô mà cậu yêu quý cũng bị vứt chỏng chơ bên vệ đường.
Bình luận
Thấy Lưu Thiên Lãng ôm Tô Đông An không nhúc nhích, người dân xung quanh phải lên tiếng nhắc nhở cậu mới sực tỉnh, vội bế cô lên xe cứu thương. Chiếc mô tô mà cậu yêu quý cũng bị vứt chỏng chơ bên vệ đường.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy, thời gian trôi qua chậm đến vậy. Cảm giác bồn chồn, bức bối xâm chiếm cơ thể cậu. Lưu Thiên Lãng nhìn Tô Đông An nằm bất động, siết chặt hai tay, gân xanh nổi lên chằng chịt.
Bình luận
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy, thời gian trôi qua chậm đến vậy. Cảm giác bồn chồn, bức bối xâm chiếm cơ thể cậu. Lưu Thiên Lãng nhìn Tô Đông An nằm bất động, siết chặt hai tay, gân xanh nổi lên chằng chịt.
Chết tiệt! Một đám máu lạnh, vô sỉ, trơ trẽn! Tính ra lúc Tô Đông An nói về kẻ đi theo cô, cậu nên để ý hơn mới phải. Hoặc không sau vụ tiệc sinh nhật, cậu nên lường trước được việc này sẽ đến, sau đó ngày ngày đi theo cô. Đáng ra... Lưu Thiên Lãng ôm đầu, con ngươi xanh thẫm chứa đầy phẫn nộ cùng tức giận.
Bình luận
Chết tiệt! Một đám máu lạnh, vô sỉ, trơ trẽn! Tính ra lúc Tô Đông An nói về kẻ đi theo cô, cậu nên để ý hơn mới phải. Hoặc không sau vụ tiệc sinh nhật, cậu nên lường trước được việc này sẽ đến, sau đó ngày ngày đi theo cô. Đáng ra... Lưu Thiên Lãng ôm đầu, con ngươi xanh thẫm chứa đầy phẫn nộ cùng tức giận.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Việc bây giờ không phải nghĩ nên đối phó đám người kia ra sao mà là xử lý tình hình hiện tại thế nào. Chuyện này không thể giấu bố mẹ Tô Đông An được, vì trước sau gì họ cũng biết. Vả lại, nhìn tình trạng hiện giờ của cô, không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại.
Bình luận
Cậu hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Việc bây giờ không phải nghĩ nên đối phó đám người kia ra sao mà là xử lý tình hình hiện tại thế nào. Chuyện này không thể giấu bố mẹ Tô Đông An được, vì trước sau gì họ cũng biết. Vả lại, nhìn tình trạng hiện giờ của cô, không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại.
Vụ ở nhà kho, Tô Đông An có thể dễ dàng nhốt Đỗ Mai Lan trong đó mà không gây ra chút tiếng động nào. Lúc đi ra, nhìn cô nhẹ nhàng, thư thái như vậy, khả năng cao là biết võ. Tuy không thể đánh lại đám người kia, nhưng muốn trốn thoát thì chắc vẫn đủ khả năng. Vậy mà cô lại lựa chọn đứng im chịu trận rồi mới chạy trốn, là để tạo cái thứ gọi là "chứng cứ" trong miệng của Bùi Nguyên Vũ ư?
Bình luận
Vụ ở nhà kho, Tô Đông An có thể dễ dàng nhốt Đỗ Mai Lan trong đó mà không gây ra chút tiếng động nào. Lúc đi ra, nhìn cô nhẹ nhàng, thư thái như vậy, khả năng cao là biết võ. Tuy không thể đánh lại đám người kia, nhưng muốn trốn thoát thì chắc vẫn đủ khả năng. Vậy mà cô lại lựa chọn đứng im chịu trận rồi mới chạy trốn, là để tạo cái thứ gọi là "chứng cứ" trong miệng của Bùi Nguyên Vũ ư?
Nếu thực sự như suy đoán của cậu, thì cậu nên nói thật sự việc ngày hôm nay cho bố mẹ cô. Vì có thể tối nay sẽ rất "ồn ào".
Bình luận
Nếu thực sự như suy đoán của cậu, thì cậu nên nói thật sự việc ngày hôm nay cho bố mẹ cô. Vì có thể tối nay sẽ rất "ồn ào".
Nghĩ như vậy, cậu cầm điện thoại, thông báo cho Phạm Minh Nhất bản thân đang trên đường đến bệnh viện, sau đó liên hệ với bố mẹ Tô Đông An. Gọi xong, Lưu Thiên Lãng để điện thoại xuống, suy tư nhìn cô.
Bình luận
Nghĩ như vậy, cậu cầm điện thoại, thông báo cho Phạm Minh Nhất bản thân đang trên đường đến bệnh viện, sau đó liên hệ với bố mẹ Tô Đông An. Gọi xong, Lưu Thiên Lãng để điện thoại xuống, suy tư nhìn cô.
Dù đang trong trạng thái mê man nhưng Tô Đông An vẫn cảm nhận được vết thương trên cơ thể. Đương lúc cảm thấy đau đớn toàn thân thì bỗng, cơ thể trở nên nhẹ bẫng. Giống như phần hồn đã được tách ra khỏi thể xác, rơi vào đám mây mềm mại, từ từ lún xuống hư không. Cô chập chờn mở mắt. Nhận ra bản thân đang ở trong một khoảng không gian tối đen. Từng hình ảnh kiếp này như cuộn phim được tái hiện lại, từ từ trình chiếu trước mặt cô.
Bình luận
Dù đang trong trạng thái mê man nhưng Tô Đông An vẫn cảm nhận được vết thương trên cơ thể. Đương lúc cảm thấy đau đớn toàn thân thì bỗng, cơ thể trở nên nhẹ bẫng. Giống như phần hồn đã được tách ra khỏi thể xác, rơi vào đám mây mềm mại, từ từ lún xuống hư không. Cô chập chờn mở mắt. Nhận ra bản thân đang ở trong một khoảng không gian tối đen. Từng hình ảnh kiếp này như cuộn phim được tái hiện lại, từ từ trình chiếu trước mặt cô.
Lần đầu tiên cô gặp mặt đám người Dương Minh Huỳnh cho đến vụ ẩu đả với Nguyễn Ngọc Anh mới đây. Từng việc từng việc một, cho tới khi nhìn thấy hình ảnh bản thân nằm dưới mưa chịu trận, rồi khập khiễng bước đi với cổ chân sưng tấy. Tô Đông An bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô chỉ muốn sống, sống thật tốt, sống bằng bất cứ giá nào cũng là sai sao? Tại sao chỉ có mỗi mong muốn tiếp tục được tồn tại, đối với cô lại khó khăn đến thế. Tô Đông An nhắm mắt, cuộn tròn người như trẻ sơ sinh. Thế này cũng tốt! Không sống mà cũng chẳng chết.
Bình luận
Lần đầu tiên cô gặp mặt đám người Dương Minh Huỳnh cho đến vụ ẩu đả với Nguyễn Ngọc Anh mới đây. Từng việc từng việc một, cho tới khi nhìn thấy hình ảnh bản thân nằm dưới mưa chịu trận, rồi khập khiễng bước đi với cổ chân sưng tấy. Tô Đông An bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô chỉ muốn sống, sống thật tốt, sống bằng bất cứ giá nào cũng là sai sao? Tại sao chỉ có mỗi mong muốn tiếp tục được tồn tại, đối với cô lại khó khăn đến thế. Tô Đông An nhắm mắt, cuộn tròn người như trẻ sơ sinh. Thế này cũng tốt! Không sống mà cũng chẳng chết.
Không biết qua bao lâu, một đốm sáng bỗng dưng xuất hiện. Ban đầu mờ nhạt, dần dần trở nên sáng chói, giống như thứ đó đang tiến về phía cô. Tô Đông An mặc kệ đời, chẳng buồn mở mắt xem thứ đó là thứ gì.
Bình luận
Không biết qua bao lâu, một đốm sáng bỗng dưng xuất hiện. Ban đầu mờ nhạt, dần dần trở nên sáng chói, giống như thứ đó đang tiến về phía cô. Tô Đông An mặc kệ đời, chẳng buồn mở mắt xem thứ đó là thứ gì.
"Sao chị lại ở đây?" Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.
Bình luận
"Sao chị lại ở đây?" Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.
"..." Biết chủ nhân của giọng nói này là ai, cô im lặng không đáp.
Bình luận
"..." Biết chủ nhân của giọng nói này là ai, cô im lặng không đáp.
"Tô Đông An" cười nhẹ, vén váy, ngồi quỳ bên cạnh cô. Cô bé ngẩng đầu, nhìn những thước phim không lời đang liên tục được trình chiếu. Như hiểu ra chuyện gì, "Tô Đông An" ngưỡng mộ nói: "Mọi chuyện vẫn luôn nằm trong dự đoán của chị. Giỏi thật đấy!"
Bình luận
"Tô Đông An" cười nhẹ, vén váy, ngồi quỳ bên cạnh cô. Cô bé ngẩng đầu, nhìn những thước phim không lời đang liên tục được trình chiếu. Như hiểu ra chuyện gì, "Tô Đông An" ngưỡng mộ nói: "Mọi chuyện vẫn luôn nằm trong dự đoán của chị. Giỏi thật đấy!"
Cô nở nụ cười giễu cợt. Giỏi ư? Giỏi mà để bản thân, thân tàn ma dại thế này? Còn hồn lìa khỏi xác! Mỉa mai thật đấy!
Bình luận
Cô nở nụ cười giễu cợt. Giỏi ư? Giỏi mà để bản thân, thân tàn ma dại thế này? Còn hồn lìa khỏi xác! Mỉa mai thật đấy!
Như biết được cô đang nghĩ gì, "Tô Đông An" không tiếp tục đề tài này nữa. Cô bé phất tay, khung cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi. Tô Đông An cảm nhận được ánh nắng ấm áp đang sưởi ấm trái tim cô, còn những cơn gió dịu dàng lướt qua như an ủi linh hồn bị tổn thương. Cô mở mắt, nhìn cánh đồng lộng gió quen thuộc trước mặt, nhẹ giọng hỏi:
Bình luận
Như biết được cô đang nghĩ gì, "Tô Đông An" không tiếp tục đề tài này nữa. Cô bé phất tay, khung cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi. Tô Đông An cảm nhận được ánh nắng ấm áp đang sưởi ấm trái tim cô, còn những cơn gió dịu dàng lướt qua như an ủi linh hồn bị tổn thương. Cô mở mắt, nhìn cánh đồng lộng gió quen thuộc trước mặt, nhẹ giọng hỏi:
"Chị tưởng em đã đi đầu thai?"
Bình luận
"Chị tưởng em đã đi đầu thai?"
"Không biết nữa." Cô bé lắc đầu, ra chiều bí hiểm. "Đây có thể là em, cũng có thể là ảo ảnh mà chính chị tạo nên."
Bình luận
"Không biết nữa." Cô bé lắc đầu, ra chiều bí hiểm. "Đây có thể là em, cũng có thể là ảo ảnh mà chính chị tạo nên."
Tô Đông An phì cười, duỗi thẳng người, dùng tay gối đầu, ngắm nhìn bầu trời trong xanh. Cảm giác bình yên này lâu lắm rồi cô mới có thể hưởng thụ. Hai người cứ như vậy, một nằm, một ngồi, lặng nhìn sự hùng vĩ của thiên nhiên.
Bình luận
Tô Đông An phì cười, duỗi thẳng người, dùng tay gối đầu, ngắm nhìn bầu trời trong xanh. Cảm giác bình yên này lâu lắm rồi cô mới có thể hưởng thụ. Hai người cứ như vậy, một nằm, một ngồi, lặng nhìn sự hùng vĩ của thiên nhiên.
Xa xa, tiếng những con cừu kêu "be be" truyền tới, pha lẫn trong đó là tiếng của cậu bé vừa huýt sáo vừa hát nghêu ngao. Cô ngạc nhiên, quay sang nhìn "Tô Đông An" hỏi: "Ở đây cũng có người sao?"
Bình luận
Xa xa, tiếng những con cừu kêu "be be" truyền tới, pha lẫn trong đó là tiếng của cậu bé vừa huýt sáo vừa hát nghêu ngao. Cô ngạc nhiên, quay sang nhìn "Tô Đông An" hỏi: "Ở đây cũng có người sao?"
"Tô Đông An" cũng ngạc nhiên không kém: "Sao lại không có người?"
Bình luận
"Tô Đông An" cũng ngạc nhiên không kém: "Sao lại không có người?"
"Chị tưởng..." Cô ngồi bật dậy, nhìn cậu bé chăn cừu đang bứt cỏ làm nhẫn "Tưởng đây là khung cảnh em tạo lên trong mơ."
Bình luận
"Chị tưởng..." Cô ngồi bật dậy, nhìn cậu bé chăn cừu đang bứt cỏ làm nhẫn "Tưởng đây là khung cảnh em tạo lên trong mơ."
"Thì đúng là vậy, nên có người thì có gì đáng ngạc nhiên đâu chị?" Cô bé che miệng cười khúc khích rồi búng tay một cái. Một cô nhóc có mái tóc màu cam, thắt hai bím, đầu đội mũ rơm, tay cầm bó hoa chạy tới bên cậu bé. Cậu bé đỏ mặt, đeo chiếc nhẫn cỏ vào ngón giữa cho cô bé rồi cả hai nắm tay nhau, chạy theo đàn cừu phía trước.
Bình luận
"Thì đúng là vậy, nên có người thì có gì đáng ngạc nhiên đâu chị?" Cô bé che miệng cười khúc khích rồi búng tay một cái. Một cô nhóc có mái tóc màu cam, thắt hai bím, đầu đội mũ rơm, tay cầm bó hoa chạy tới bên cậu bé. Cậu bé đỏ mặt, đeo chiếc nhẫn cỏ vào ngón giữa cho cô bé rồi cả hai nắm tay nhau, chạy theo đàn cừu phía trước.
Nhìn cảnh này, Tô Đông An bất giác mỉm cười theo. Cô ngồi bó gối, chống cằm lên cánh tay.
Bình luận
Nhìn cảnh này, Tô Đông An bất giác mỉm cười theo. Cô ngồi bó gối, chống cằm lên cánh tay.
"Này, chị ở đây mãi, có được không?"
Bình luận
"Này, chị ở đây mãi, có được không?"
Cô bé lắc đầu.
Bình luận
Cô bé lắc đầu.
"Vậy, hãy để cho chị nghỉ ngơi ở đây thêm lúc nữa." Cô nhắm mắt đáp.
Bình luận
"Vậy, hãy để cho chị nghỉ ngơi ở đây thêm lúc nữa." Cô nhắm mắt đáp.
"Tô Đông An" nhích lại gần, vỗ nhẹ lên tấm lưng mỏng manh của cô, thì thầm: "Ai rồi cũng sẽ gặp giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời. Chị đã gặp và vượt qua một cách hoàn hảo. Giờ phía trước, chỉ có càng ngày càng tốt đẹp lên thôi chị."
Bình luận
"Tô Đông An" nhích lại gần, vỗ nhẹ lên tấm lưng mỏng manh của cô, thì thầm: "Ai rồi cũng sẽ gặp giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời. Chị đã gặp và vượt qua một cách hoàn hảo. Giờ phía trước, chỉ có càng ngày càng tốt đẹp lên thôi chị."
"Hoàn hảo ư? Chị đã làm cho cơ thể yếu ớt của em chồng chất vết thương mà em vẫn nói, chị đã vượt qua một cách hoàn hảo ư?"
Bình luận
"Hoàn hảo ư? Chị đã làm cho cơ thể yếu ớt của em chồng chất vết thương mà em vẫn nói, chị đã vượt qua một cách hoàn hảo ư?"
"Đó là cơ thể của chị. Và chẳng phải chị cũng nghĩ vậy sao?"
Bình luận
"Đó là cơ thể của chị. Và chẳng phải chị cũng nghĩ vậy sao?"
Cô im lặng một lúc rồi đáp: "Giờ thì chị không cảm thấy vậy nữa! Chị mệt rồi! Chị không muốn gặp ai trong số họ. Cũng không muốn phải đau đầu suy nghĩ đối sách."
Bình luận
Cô im lặng một lúc rồi đáp: "Giờ thì chị không cảm thấy vậy nữa! Chị mệt rồi! Chị không muốn gặp ai trong số họ. Cũng không muốn phải đau đầu suy nghĩ đối sách."
"Chị cam tâm vứt bỏ mọi cố gắng từ trước đến nay chỉ vì những con người ấy sao?" "Tô Đông An" nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Vốn chị nương theo kế hoạch của Bùi Nguyên Vũ cũng đâu phải chỉ vì nguyên nhân mà cậu ta đã nói."
Bình luận
"Chị cam tâm vứt bỏ mọi cố gắng từ trước đến nay chỉ vì những con người ấy sao?" "Tô Đông An" nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Vốn chị nương theo kế hoạch của Bùi Nguyên Vũ cũng đâu phải chỉ vì nguyên nhân mà cậu ta đã nói."
Đúng là vậy, nhưng thế thì sao? Chẳng phải người được lợi cuối cùng và không gặp chút tổn hại nào là Bùi Nguyên Vũ mà. Rồi còn bao việc sau khi tỉnh dậy cô phải giải quyết. Và liệu, sau khi kết thúc mọi chuyện, lòng cô có được an yên như cô đã tưởng?
Bình luận
Đúng là vậy, nhưng thế thì sao? Chẳng phải người được lợi cuối cùng và không gặp chút tổn hại nào là Bùi Nguyên Vũ mà. Rồi còn bao việc sau khi tỉnh dậy cô phải giải quyết. Và liệu, sau khi kết thúc mọi chuyện, lòng cô có được an yên như cô đã tưởng?
"... Em, có hận bọn họ không?"
Bình luận
"... Em, có hận bọn họ không?"
"Có người từng nói, tức giận, căm ghét người khác là việc ngu ngốc nhất mà ta có thể làm. Vì điều đó chỉ khiến bản thân đánh mất bình yên trong lòng, chẳng khác nào tự cho mình uống thuốc độc. Còn kẻ ta ghét thì không chịu một chút thương tổn nào."
Bình luận
"Có người từng nói, tức giận, căm ghét người khác là việc ngu ngốc nhất mà ta có thể làm. Vì điều đó chỉ khiến bản thân đánh mất bình yên trong lòng, chẳng khác nào tự cho mình uống thuốc độc. Còn kẻ ta ghét thì không chịu một chút thương tổn nào."
Tô Đông An nhìn xa xăm, lẩm bẩm: "Chị hiểu rồi."
Bình luận
Tô Đông An nhìn xa xăm, lẩm bẩm: "Chị hiểu rồi."
Trong mơ yên bình bao nhiêu thì ngoài kia sóng gió bấy nhiêu. Sau khi Hà Văn Quyên đưa đoạn video mà cậu ta quay được cho Bùi Nguyên Vũ. Nhìn vẻ mặt hài lòng ấy, Hà Văn Quyên bỗng thấy ớn lạnh vô cùng.
Bình luận
Trong mơ yên bình bao nhiêu thì ngoài kia sóng gió bấy nhiêu. Sau khi Hà Văn Quyên đưa đoạn video mà cậu ta quay được cho Bùi Nguyên Vũ. Nhìn vẻ mặt hài lòng ấy, Hà Văn Quyên bỗng thấy ớn lạnh vô cùng.
Bùi Nguyên Vũ đã xem hết đoạn video nhưng không có lấy một lời hỏi thăm tình hình của Tô Đông An. Thậm chí, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hà Văn Quyên còn nhìn ra được sự vui vẻ lóe lên trong đôi mắt cậu ta. Thật sự, quá đỗi máu lạnh! Liệu giờ còn ai có thể khiến Bùi Nguyên Vũ cảm thấy hối hận hay không? Xem ra, cậu ta nên tìm bố nói chuyện nghiêm túc một lần. Vì không biết lúc nào gia đình cậu ta sẽ trở thành con tốt bị Bùi Nguyên Vũ vứt bỏ như Tô Đông An.
Bình luận
Bùi Nguyên Vũ đã xem hết đoạn video nhưng không có lấy một lời hỏi thăm tình hình của Tô Đông An. Thậm chí, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hà Văn Quyên còn nhìn ra được sự vui vẻ lóe lên trong đôi mắt cậu ta. Thật sự, quá đỗi máu lạnh! Liệu giờ còn ai có thể khiến Bùi Nguyên Vũ cảm thấy hối hận hay không? Xem ra, cậu ta nên tìm bố nói chuyện nghiêm túc một lần. Vì không biết lúc nào gia đình cậu ta sẽ trở thành con tốt bị Bùi Nguyên Vũ vứt bỏ như Tô Đông An.
Ngay trong buổi tối hôm ấy, Bùi Nguyên Vũ tung ra đoạn video đã làm mờ mặt Tô Đông An lên mạng. Chưa dừng lại tại đó, cậu ta còn liên hệ với một số đơn vị báo chí, viết bài với những tiêu đề giật gân, thuê người bình luận, kích động dân mạng.
Bình luận
Ngay trong buổi tối hôm ấy, Bùi Nguyên Vũ tung ra đoạn video đã làm mờ mặt Tô Đông An lên mạng. Chưa dừng lại tại đó, cậu ta còn liên hệ với một số đơn vị báo chí, viết bài với những tiêu đề giật gân, thuê người bình luận, kích động dân mạng.
Bạo lực học đường, không mới, cũng không cũ, nhưng nó vẫn luôn là vấn nạn được cả xã hội quan tâm. Vì vậy mà khi nhìn thấy một nữ sinh bị bạn học đánh đập dã man, còn là học sinh của một trường tư có tiếng, dân mạng cảm thấy vô cùng bức xúc, người người nhà nhà chia sẻ nhau đoạn video đó. Một số người còn tìm ra được trang cá nhân của Nguyễn Ngọc Anh. Sau khi biết gia thế của cô ta thì sự phẫn nộ đó được đẩy lên cao trào. Mọi người không hẹn mà có chung suy nghĩ. Cô ta dùng quyền thế bắt nạt người khác phải không? Vậy chúng tôi sẽ dùng sức mạnh của mạng xã hội để giải quyết cô ta!
Bình luận
Bạo lực học đường, không mới, cũng không cũ, nhưng nó vẫn luôn là vấn nạn được cả xã hội quan tâm. Vì vậy mà khi nhìn thấy một nữ sinh bị bạn học đánh đập dã man, còn là học sinh của một trường tư có tiếng, dân mạng cảm thấy vô cùng bức xúc, người người nhà nhà chia sẻ nhau đoạn video đó. Một số người còn tìm ra được trang cá nhân của Nguyễn Ngọc Anh. Sau khi biết gia thế của cô ta thì sự phẫn nộ đó được đẩy lên cao trào. Mọi người không hẹn mà có chung suy nghĩ. Cô ta dùng quyền thế bắt nạt người khác phải không? Vậy chúng tôi sẽ dùng sức mạnh của mạng xã hội để giải quyết cô ta!
Bọn họ tràn vào trang cá nhân của Nguyễn Ngọc Anh để công kích, chửi rủa. Thậm chí một vài người còn tìm ra được cả thông tin liên hệ của bố cô ta. Mọi chuyện đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Bố Nguyễn Ngọc Anh cả đêm không ngủ, ông ta gọi điện cho người quen muốn dìm tin tức này xuống nhưng không thành.
Bình luận
Bọn họ tràn vào trang cá nhân của Nguyễn Ngọc Anh để công kích, chửi rủa. Thậm chí một vài người còn tìm ra được cả thông tin liên hệ của bố cô ta. Mọi chuyện đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Bố Nguyễn Ngọc Anh cả đêm không ngủ, ông ta gọi điện cho người quen muốn dìm tin tức này xuống nhưng không thành.
"Bụp!"
Bình luận
"Bụp!"
"Chết tiệt!"
Bình luận
"Chết tiệt!"
Nguyễn Ngọc Anh ném vỡ điện thoại trong tay, thở hổn hển: "Cái đám dân mạng ngu xuẩn bị người ta dắt mũi. Bọn mày biết gì mà dám chửi rủa tao."
Bình luận
Nguyễn Ngọc Anh ném vỡ điện thoại trong tay, thở hổn hển: "Cái đám dân mạng ngu xuẩn bị người ta dắt mũi. Bọn mày biết gì mà dám chửi rủa tao."
Cô ta bực bội cắn móng tay, đi đi lại lại trong phòng như đang suy tính điều gì đó. Sau cùng, cô ta không nhịn được mà tính cầm điện thoại lên xem bọn họ bình luận gì tiếp. Nhưng khi cô ta cúi đầu định nhặt, khóe mắt theo phản xạ liếc nhìn chiếc gương dài trước mặt.
Bình luận
Cô ta bực bội cắn móng tay, đi đi lại lại trong phòng như đang suy tính điều gì đó. Sau cùng, cô ta không nhịn được mà tính cầm điện thoại lên xem bọn họ bình luận gì tiếp. Nhưng khi cô ta cúi đầu định nhặt, khóe mắt theo phản xạ liếc nhìn chiếc gương dài trước mặt.
Hai má sưng đỏ, cổ tay dán cao, mái tóc xoăn dài mà cô ta dành bao tâm huyết chăm chút đã bị Tô Đông An cắt trụi, phải sửa lại thành quả tóc tém ngắn cũn cỡn. Chưa từng một ai có thể khiến cô ta thảm hại thế này. Máu điên trong người Nguyễn Ngọc Anh nổi lên. Cô ta hét lên một tiếng, hất văng bình hoa bên cạnh. Như chưa hả giận, cô ta còn đạp đổ chiếc bàn tròn, cầm ghế, đập vỡ chiếc gương trước mặt.
Bình luận
Hai má sưng đỏ, cổ tay dán cao, mái tóc xoăn dài mà cô ta dành bao tâm huyết chăm chút đã bị Tô Đông An cắt trụi, phải sửa lại thành quả tóc tém ngắn cũn cỡn. Chưa từng một ai có thể khiến cô ta thảm hại thế này. Máu điên trong người Nguyễn Ngọc Anh nổi lên. Cô ta hét lên một tiếng, hất văng bình hoa bên cạnh. Như chưa hả giận, cô ta còn đạp đổ chiếc bàn tròn, cầm ghế, đập vỡ chiếc gương trước mặt.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Con chó cái! Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết."
Bình luận
"Chết tiệt! Chết tiệt! Con chó cái! Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết."
Trên chiếc gương nứt thành nhiều mảnh nhỏ, phản chiếu hình ảnh cô thiếu nữ đang điên cuồng gào thét, linh hồn cũng dần trở nên vỡ vụn.
Bình luận
Trên chiếc gương nứt thành nhiều mảnh nhỏ, phản chiếu hình ảnh cô thiếu nữ đang điên cuồng gào thét, linh hồn cũng dần trở nên vỡ vụn.
Sau khi xả giận xong, cô ta bắt đầu sinh nghi. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến bất thường. Video đó là ai quay? Đám bất tài đi theo sau cô ta? Không, không! Góc quay này ở một hướng khác. Mỗi lần cô ta hành động thì đều có thư ký của bố đi theo sau xử lý. Làm sao mà đoạn video đó có thể phát tán lên mạng được?
Bình luận
Sau khi xả giận xong, cô ta bắt đầu sinh nghi. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến bất thường. Video đó là ai quay? Đám bất tài đi theo sau cô ta? Không, không! Góc quay này ở một hướng khác. Mỗi lần cô ta hành động thì đều có thư ký của bố đi theo sau xử lý. Làm sao mà đoạn video đó có thể phát tán lên mạng được?
Bất chợt, cô ta nhớ lại lời kỳ quái của Tô Đông An nói ngày hôm đó. Con nhỏ đó nói Vũ lợi dụng nó để khiêu khích cô ta? Tại sao lại muốn khiêu khích cô ta?
Bình luận
Bất chợt, cô ta nhớ lại lời kỳ quái của Tô Đông An nói ngày hôm đó. Con nhỏ đó nói Vũ lợi dụng nó để khiêu khích cô ta? Tại sao lại muốn khiêu khích cô ta?
Nguyễn Ngọc Anh liên kết sự việc tối nay và hành động ngày hôm ấy của Tô Đông An. Rõ ràng có thể phản kháng nhưng lại đứng im chịu trận cho cô ta đánh? Là để người phía sau quay được đoạn video này? Muốn lôi cô ta xuống bùn ư? Đừng hòng!
Bình luận
Nguyễn Ngọc Anh liên kết sự việc tối nay và hành động ngày hôm ấy của Tô Đông An. Rõ ràng có thể phản kháng nhưng lại đứng im chịu trận cho cô ta đánh? Là để người phía sau quay được đoạn video này? Muốn lôi cô ta xuống bùn ư? Đừng hòng!
Nguyễn Ngọc Anh hùng hổ bước ra khỏi phòng, xuống lầu hỏi cô giúp việc: "Bố tôi đâu?"
Bình luận
Nguyễn Ngọc Anh hùng hổ bước ra khỏi phòng, xuống lầu hỏi cô giúp việc: "Bố tôi đâu?"
"Ông chủ nói đêm nay có việc, không về nhà."
Bình luận
"Ông chủ nói đêm nay có việc, không về nhà."
"Đm! Mau gọi ông ấy về đây ngay cho tôi."
Bình luận
"Đm! Mau gọi ông ấy về đây ngay cho tôi."
Thấy Nguyễn Ngọc Anh tự dưng hét lên, tinh thần có vẻ bất ổn, cô giúp việc nắm chặt khăn lau trong tay, cẩn thận đáp: "Ông chủ có để lại lời nhắn. Nói rằng việc tối nay ông ấy đã biết, và đang tìm cách giải quyết."
Bình luận
Thấy Nguyễn Ngọc Anh tự dưng hét lên, tinh thần có vẻ bất ổn, cô giúp việc nắm chặt khăn lau trong tay, cẩn thận đáp: "Ông chủ có để lại lời nhắn. Nói rằng việc tối nay ông ấy đã biết, và đang tìm cách giải quyết."
Lấy được đáp án mà mình muốn, Nguyễn Ngọc Anh "hừ" một tiếng, bỏ lên lầu.
Bình luận
Lấy được đáp án mà mình muốn, Nguyễn Ngọc Anh "hừ" một tiếng, bỏ lên lầu.