CHƯƠNG 26: MĂNG MỌC THÀNH TRE


Lúc nhảy xuống sông tôi rõ ràng đã tính toán kỹ lưỡng, không ngờ vẫn chệch một bước. Kế hoạch ban đầu là dẫn dụ lũ cá sấu nhưng phải đảm bảo an toàn cho bản thân. Tôi đã tìm sợi dây leo chắc nhất và dài nhất từ trong số những chiếc bè kia, tôi định dùng nó buộc vào một gốc cây to và người của mình, như thế nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, các chị có thể cứu tôi ngay lập tức, thế nhưng bước đi này vẫn là sai rồi, dây leo vướng vào mấy con cá sấu, chúng vùng vẫy vì vướng phải nên đã cắn đứt, để dòng nước cuốn tôi đi trong vô định.

Bình luận

Lúc nhảy xuống sông tôi rõ ràng đã tính toán kỹ lưỡng, không ngờ vẫn chệch một bước. Kế hoạch ban đầu là dẫn dụ lũ cá sấu nhưng phải đảm bảo an toàn cho bản thân. Tôi đã tìm sợi dây leo chắc nhất và dài nhất từ trong số những chiếc bè kia, tôi định dùng nó buộc vào một gốc cây to và người của mình, như thế nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, các chị có thể cứu tôi ngay lập tức, thế nhưng bước đi này vẫn là sai rồi, dây leo vướng vào mấy con cá sấu, chúng vùng vẫy vì vướng phải nên đã cắn đứt, để dòng nước cuốn tôi đi trong vô định.

Bình luận

Khi tôi mở mắt ra đã thấy mình được sưởi ấm trước ngọn lửa đỏ rực. Tôi đang ở bên trong một ngôi nhà be bé. Tôi định ngồi dậy nhưng chân tôi run rẩy đã phản bội tôi. 

Bình luận

Khi tôi mở mắt ra đã thấy mình được sưởi ấm trước ngọn lửa đỏ rực. Tôi đang ở bên trong một ngôi nhà be bé. Tôi định ngồi dậy nhưng chân tôi run rẩy đã phản bội tôi. 

Bình luận

“Ô, tỉnh rồi?”

Bình luận

“Ô, tỉnh rồi?”

Bình luận

Giọng nói của cô gái làm tôi chú ý, cô ấy mặc bộ đồ của con gái Thái, tay cầm chiếc nồi bếp nhỏ vẫn còn nóng nghi ngút, nhẹ nhàng chạm tay vào chân tôi. Tôi đề phòng kéo chân về.

Bình luận

Giọng nói của cô gái làm tôi chú ý, cô ấy mặc bộ đồ của con gái Thái, tay cầm chiếc nồi bếp nhỏ vẫn còn nóng nghi ngút, nhẹ nhàng chạm tay vào chân tôi. Tôi đề phòng kéo chân về.

Bình luận

“Đừng sợ, người của mình cả!”

Bình luận

“Đừng sợ, người của mình cả!”

Bình luận

Tôi nhìn theo hướng tay cô chỉ, thấy bản thân mình vẫn một thân quân phục. Thì ra ý của cô rằng cô cũng đứng về phía cách mạng. Tôi thả lỏng, cất tiếng hỏi:

Bình luận

Tôi nhìn theo hướng tay cô chỉ, thấy bản thân mình vẫn một thân quân phục. Thì ra ý của cô rằng cô cũng đứng về phía cách mạng. Tôi thả lỏng, cất tiếng hỏi:

“Đây là đâu?”

Bình luận

“Đây là đâu?”

Bình luận

Tôi thấy cô phải nghe thêm mấy lần mới hiểu được tôi muốn nói gì, cô bảo-

Bình luận

Tôi thấy cô phải nghe thêm mấy lần mới hiểu được tôi muốn nói gì, cô bảo-

“Nhà của mế Lang đấy. Mình ….con gái của mế, thấy bộ đội nam nhiều rồi mà giờ mới thấy nữ bộ đội. Cậu bị thương…mình đưa về….trị thương, trị thương….khỏi!”

Bình luận

“Nhà của mế Lang đấy. Mình ….con gái của mế, thấy bộ đội nam nhiều rồi mà giờ mới thấy nữ bộ đội. Cậu bị thương…mình đưa về….trị thương, trị thương….khỏi!”

Bình luận

Cô gái này vẫn chưa sõi tiếng Kinh, như vậy đã khá là giỏi, giữa rừng núi hoang vu, không trách cô ấy không học mà là không thể học nhiều. 

Bình luận

Cô gái này vẫn chưa sõi tiếng Kinh, như vậy đã khá là giỏi, giữa rừng núi hoang vu, không trách cô ấy không học mà là không thể học nhiều. 

Bình luận

“Tên tôi là Quỳnh, tên cậu là gì?”

Bình luận

“Tên tôi là Quỳnh, tên cậu là gì?”

Bình luận

“Trưởng, tên bố đặt vậy đấy!”- Sao cô gái đẹp mà tên nghe giống đặt cho con trai vậy nhỉ. Cô múc bát cháo trong nồi, quan tâm đưa cho tôi.

Bình luận

“Trưởng, tên bố đặt vậy đấy!”- Sao cô gái đẹp mà tên nghe giống đặt cho con trai vậy nhỉ. Cô múc bát cháo trong nồi, quan tâm đưa cho tôi.

Bình luận

Chắc bây giờ các chị đang hoảng lắm, tôi biến mất không nói một lời, họ phải đi tìm trong rừng sâu sẽ vất vả và tốn thời gian bao nhiêu. Tôi không thể cứ ngồi đây ung dung nghỉ ngơi được. Tôi định bước xuống thì khuỷu tay nhói lên, vết thương hồi sáng rạch tay đây mà.  

Bình luận

Chắc bây giờ các chị đang hoảng lắm, tôi biến mất không nói một lời, họ phải đi tìm trong rừng sâu sẽ vất vả và tốn thời gian bao nhiêu. Tôi không thể cứ ngồi đây ung dung nghỉ ngơi được. Tôi định bước xuống thì khuỷu tay nhói lên, vết thương hồi sáng rạch tay đây mà.  

Bình luận

“Không được…không mà, đừng đi, đừng…”- Trưởng ngăn tôi lại, chạy đến chắn trước mặt tôi, lắc mạnh đầu, trông cô ấy hoảng hốt cố giữ tôi- “Chưa đi được đâu….tay bị thương, phải bôi thuốc…”

Bình luận

“Không được…không mà, đừng đi, đừng…”- Trưởng ngăn tôi lại, chạy đến chắn trước mặt tôi, lắc mạnh đầu, trông cô ấy hoảng hốt cố giữ tôi- “Chưa đi được đâu….tay bị thương, phải bôi thuốc…”

Bình luận

“Vậy tôi hỏi Trưởng nhé, ở gần đây có đoàn dân công nào đi qua không? Hay là cậu có thấy đoàn dân công nào đang tìm người không?”

Bình luận

“Vậy tôi hỏi Trưởng nhé, ở gần đây có đoàn dân công nào đi qua không? Hay là cậu có thấy đoàn dân công nào đang tìm người không?”

Bình luận

Cô ấy lắc đầu:

Bình luận

Cô ấy lắc đầu:

“Không có, không ai cả…Ngày mai đi tìm…”

Bình luận

“Không có, không ai cả…Ngày mai đi tìm…”

Bình luận

Tôi mỉm cười:

Bình luận

Tôi mỉm cười:

 “Cảm ơn cậu.”

Bình luận

 “Cảm ơn cậu.”

Bình luận

Trưởng vui vẻ ngồi xuống bên cạnh tôi. Cô cũng chỉ là một thiếu nữ trạc tuổi tôi, ở vùng hoang vu này may mà cô ấy tìm thấy và cứu tôi. Trôi dạt đến đây, tôi phải tích phước lắm mới còn sống và được ưu ái đến vậy.

Bình luận

Trưởng vui vẻ ngồi xuống bên cạnh tôi. Cô cũng chỉ là một thiếu nữ trạc tuổi tôi, ở vùng hoang vu này may mà cô ấy tìm thấy và cứu tôi. Trôi dạt đến đây, tôi phải tích phước lắm mới còn sống và được ưu ái đến vậy.

Bình luận

Tôi cười với Trưởng: 

Bình luận

Tôi cười với Trưởng: 

“Để tôi giúp cậu học tiếng Kinh nhé. Như thế nếu sau này cậu có ý định trở thành nữ dân công thì sẽ dễ dàng giao tiếp với mọi người hơn.”

Bình luận

“Để tôi giúp cậu học tiếng Kinh nhé. Như thế nếu sau này cậu có ý định trở thành nữ dân công thì sẽ dễ dàng giao tiếp với mọi người hơn.”

Bình luận

Trưởng gật đầu, tôi cũng muốn đáp lại ơn tình của cô ấy nên đêm đó chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, tôi kể về một Hà Nội xinh đẹp, kể về phong cảnh khắp bốn phương, kể về những câu chuyện cổ tích. Mắt Trưởng sáng rực, cô ấy thuần khiết và tươi đẹp như một bông hoa thủy tiên, lúc tôi nhìn thấy cô ấy tôi đã nghĩ đến loài hoa này. 

Bình luận

Trưởng gật đầu, tôi cũng muốn đáp lại ơn tình của cô ấy nên đêm đó chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, tôi kể về một Hà Nội xinh đẹp, kể về phong cảnh khắp bốn phương, kể về những câu chuyện cổ tích. Mắt Trưởng sáng rực, cô ấy thuần khiết và tươi đẹp như một bông hoa thủy tiên, lúc tôi nhìn thấy cô ấy tôi đã nghĩ đến loài hoa này. 

Bình luận

Tôi thấy cô ấy kéo tay áo xuống che đi cổ tay đầy vết sẹo, tôi lo lắng cầm tay Trưởng, gặng hỏi, cô lại chỉ cúi mặt, lắc đầu. Tôi nhẹ nhàng vỗ vai cô, không sao cả, mọi chuyện đều đã qua rồi, mây đen đi nắng ấm sẽ tới. 

Bình luận

Tôi thấy cô ấy kéo tay áo xuống che đi cổ tay đầy vết sẹo, tôi lo lắng cầm tay Trưởng, gặng hỏi, cô lại chỉ cúi mặt, lắc đầu. Tôi nhẹ nhàng vỗ vai cô, không sao cả, mọi chuyện đều đã qua rồi, mây đen đi nắng ấm sẽ tới. 

Bình luận

Khi ra ngoài vào sáng sớm tôi mới phát hiện lối vào sân sau nhà Trưởng được cả rừng tre bao bọc, từng cây tre cao vút cứ mọc lên như trụ trời, thảo nào mà trong nhà cô ấy có nhiều măng khô như thế. Vì không nhớ vị trí cụ thể nên dù cả tôi và Trưởng đi tìm đoàn dân công thì cũng không thấy ai cả. Rừng núi rộng lớn, có khi tôi đã bị trôi dạt rất xa rồi. Tôi vô cùng lo lắng mình sẽ không thể trở về nếu cứ tiếp tục thế này.

Bình luận

Khi ra ngoài vào sáng sớm tôi mới phát hiện lối vào sân sau nhà Trưởng được cả rừng tre bao bọc, từng cây tre cao vút cứ mọc lên như trụ trời, thảo nào mà trong nhà cô ấy có nhiều măng khô như thế. Vì không nhớ vị trí cụ thể nên dù cả tôi và Trưởng đi tìm đoàn dân công thì cũng không thấy ai cả. Rừng núi rộng lớn, có khi tôi đã bị trôi dạt rất xa rồi. Tôi vô cùng lo lắng mình sẽ không thể trở về nếu cứ tiếp tục thế này.

Bình luận

Tôi đã lại nhà của Trưởng ba bốn ngày rồi, lòng tôi như lửa đốt, cảm giác bất lực nhưng không thể làm gì ra là khó chịu âm ỉ kéo dài. Tôi ngồi xuống lặng lẽ khóc, nắm chặt chiếc khăn tay mà Hiếu tặng. Trưởng bước vào ngồi cạnh tôi, cô ấy không nói gì, đợi đến khi tôi nguôi ngoai.

Bình luận

Tôi đã lại nhà của Trưởng ba bốn ngày rồi, lòng tôi như lửa đốt, cảm giác bất lực nhưng không thể làm gì ra là khó chịu âm ỉ kéo dài. Tôi ngồi xuống lặng lẽ khóc, nắm chặt chiếc khăn tay mà Hiếu tặng. Trưởng bước vào ngồi cạnh tôi, cô ấy không nói gì, đợi đến khi tôi nguôi ngoai.

Bình luận

“Đây là vết sẹo mà kẻ xấu để lại.”

Bình luận

“Đây là vết sẹo mà kẻ xấu để lại.”

Bình luận

Trưởng vạch vết sẹo trên cổ tay lên. Cô ấy đã nói thạo tiếng Kinh hơn rồi, cũng nguyện ý chia sẻ câu chuyện của mình với tôi. 

Bình luận

Trưởng vạch vết sẹo trên cổ tay lên. Cô ấy đã nói thạo tiếng Kinh hơn rồi, cũng nguyện ý chia sẻ câu chuyện của mình với tôi. 

Bình luận

Năm ấy cô ấy là thiếu nữ trong bản Tác nằm bên kia ngọn núi, xinh đẹp thiện lương, là bông hoa thủy tiên trong trẻo, cũng vì vậy mà rất nhiều ong bướm bay tới đeo bám. Nhà Trưởng trọng nam khinh nữ, mà mế cô lại đẻ ra tận sáu chị em gái, đều bị bố ghét bỏ, Trưởng là đứa thứ sáu ấy, bố cô đã từng mong cô là một thằng con trai nên cái tên Trưởng ấy đều là sự áp đặt lên người cô. Bên trên cô là năm người chị, các chị rất yêu thương cô, nhưng đều phải sống một cuộc sống khổ sở, suốt ngày phải làm lụng vất vả, về nhà còn bị bố đánh đập. Thế nên cô phải trưởng thành từ rất sớm, phụ giúp gia đình có cái ăn cái mặc. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu của chuỗi ngày tháng địa ngục, năm người chị lần lượt bị bố bán đi làm vợ cho người ta chịu khổ chịu nhục, có người chạy trốn mà chết, có người ăn lá ngón tự sát, có người bị chồng đánh đập tàn nhẫn. Rất nhanh rồi cũng đến lượt Trưởng, ba bốn gã đàn ông trùm túi đen lên mặt cô, vác cô lên vai mặc cô vùng vậy, chúng thô bạo lôi cô đi như con trâu, con bò. Chúng nhốt cô ở phòng củi chờ ngày cưới cô cho tên giàu nhất bản, chúng còn hung hăng cắt đứt gân tay gân chân của cô để cô không thể chạy, nhưng cô may mắn hơn các chị, tự cắt đứt dây trói, có thể trốn đi xa, bơi qua sông sâu không gặp cá sấu, dẫu tay chân đau đớn và mất máu rất nhiều, cô vẫn gắng hết sức để mình có được tự do, đến được đây rồi gặp bà mế hiện tại. Mế cho cô ăn, cho cô mặc, chữa chân chữa tay, nuôi cô sống đến giờ. 

Bình luận

Năm ấy cô ấy là thiếu nữ trong bản Tác nằm bên kia ngọn núi, xinh đẹp thiện lương, là bông hoa thủy tiên trong trẻo, cũng vì vậy mà rất nhiều ong bướm bay tới đeo bám. Nhà Trưởng trọng nam khinh nữ, mà mế cô lại đẻ ra tận sáu chị em gái, đều bị bố ghét bỏ, Trưởng là đứa thứ sáu ấy, bố cô đã từng mong cô là một thằng con trai nên cái tên Trưởng ấy đều là sự áp đặt lên người cô. Bên trên cô là năm người chị, các chị rất yêu thương cô, nhưng đều phải sống một cuộc sống khổ sở, suốt ngày phải làm lụng vất vả, về nhà còn bị bố đánh đập. Thế nên cô phải trưởng thành từ rất sớm, phụ giúp gia đình có cái ăn cái mặc. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu của chuỗi ngày tháng địa ngục, năm người chị lần lượt bị bố bán đi làm vợ cho người ta chịu khổ chịu nhục, có người chạy trốn mà chết, có người ăn lá ngón tự sát, có người bị chồng đánh đập tàn nhẫn. Rất nhanh rồi cũng đến lượt Trưởng, ba bốn gã đàn ông trùm túi đen lên mặt cô, vác cô lên vai mặc cô vùng vậy, chúng thô bạo lôi cô đi như con trâu, con bò. Chúng nhốt cô ở phòng củi chờ ngày cưới cô cho tên giàu nhất bản, chúng còn hung hăng cắt đứt gân tay gân chân của cô để cô không thể chạy, nhưng cô may mắn hơn các chị, tự cắt đứt dây trói, có thể trốn đi xa, bơi qua sông sâu không gặp cá sấu, dẫu tay chân đau đớn và mất máu rất nhiều, cô vẫn gắng hết sức để mình có được tự do, đến được đây rồi gặp bà mế hiện tại. Mế cho cô ăn, cho cô mặc, chữa chân chữa tay, nuôi cô sống đến giờ. 

Bình luận

“Vậy mế của cậu đâu?”

Bình luận

“Vậy mế của cậu đâu?”

Bình luận

“Mế đi lên rẫy, làm đồng suốt mùa, mế chưa về được. Thường ngày khi đi tìm dân công với cậu mình cũng thuận tiện đưa cơm cho mế luôn ấy.”- Cô ấy đã nói sõi tiếng Kinh hơn rất nhiều, thật ra Trưởng thông minh tiếp thu rất nhanh, chỉ cần nói cô ấy một lần, cô ấy cũng sẽ ghi nhớ. 

Bình luận

“Mế đi lên rẫy, làm đồng suốt mùa, mế chưa về được. Thường ngày khi đi tìm dân công với cậu mình cũng thuận tiện đưa cơm cho mế luôn ấy.”- Cô ấy đã nói sõi tiếng Kinh hơn rất nhiều, thật ra Trưởng thông minh tiếp thu rất nhanh, chỉ cần nói cô ấy một lần, cô ấy cũng sẽ ghi nhớ. 

Bình luận

Chúng tôi ngồi cạnh nhau, lặng im như an ủi, ngắm nhìn núi rừng hùng vĩ, ngắm nhìn những thân tre cao vút. Chúng ta có nhỏ bé nhưng chỉ cần vượt qua giông bão và biển lớn trập trùng thì sẽ trở lên giống như cây tre kia, thẳng tắp, vĩ đại. Mỗi con người có lẽ đều sẽ có thương tổn trong lòng, nhưng chỉ cần họ nỗ lực để đánh bay sự ràng buộc ấy thì chắc chắn sẽ trở thành 1 người xuất sắc. 

Bình luận

Chúng tôi ngồi cạnh nhau, lặng im như an ủi, ngắm nhìn núi rừng hùng vĩ, ngắm nhìn những thân tre cao vút. Chúng ta có nhỏ bé nhưng chỉ cần vượt qua giông bão và biển lớn trập trùng thì sẽ trở lên giống như cây tre kia, thẳng tắp, vĩ đại. Mỗi con người có lẽ đều sẽ có thương tổn trong lòng, nhưng chỉ cần họ nỗ lực để đánh bay sự ràng buộc ấy thì chắc chắn sẽ trở thành 1 người xuất sắc. 

Bình luận

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Trưởng để tôi ngủ thêm, cô ấy dậy nấu cơm rồi lên rẫy thăm mế, lúc tôi mở mắt mặt trời đã lên cao. Mấy ngày hôm nay không biết sao tôi ngủ khỏe, cứ đặt lưng xuống là mắt bắt đầu rít cả lại. Khi hành quân cùng bộ đội tôi có bao giờ bị cơn buồn ngủ quấy rối thế này đâu, chỉ sợ sống buông thả quen rồi, lúc chịu khổ thì sức lực đã không bền bỉ như cũ nữa.

Bình luận

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Trưởng để tôi ngủ thêm, cô ấy dậy nấu cơm rồi lên rẫy thăm mế, lúc tôi mở mắt mặt trời đã lên cao. Mấy ngày hôm nay không biết sao tôi ngủ khỏe, cứ đặt lưng xuống là mắt bắt đầu rít cả lại. Khi hành quân cùng bộ đội tôi có bao giờ bị cơn buồn ngủ quấy rối thế này đâu, chỉ sợ sống buông thả quen rồi, lúc chịu khổ thì sức lực đã không bền bỉ như cũ nữa.

Bình luận

Tôi dọn dẹp nhà cửa, lấy chiếc giỏ lớn đeo lên vai, chuẩn bị đi bẻ măng, hái quả rừng, lâu rồi chưa ăn dâu da, tôi muốn hái một ít cho cả Trưởng nữa. Núi non điềm điệp, bờ tre xanh thẳng tắp, tôi đã quen với đường đi ở đây, kể ra cũng lạ, sống mười mấy năm ở Hà Nội tôi còn không nhớ nổi tên đường và cách đi, còn nơi này thì chỉ cần 1 ngày thôi đã ghi nhớ các ngã rẽ. 

Bình luận

Tôi dọn dẹp nhà cửa, lấy chiếc giỏ lớn đeo lên vai, chuẩn bị đi bẻ măng, hái quả rừng, lâu rồi chưa ăn dâu da, tôi muốn hái một ít cho cả Trưởng nữa. Núi non điềm điệp, bờ tre xanh thẳng tắp, tôi đã quen với đường đi ở đây, kể ra cũng lạ, sống mười mấy năm ở Hà Nội tôi còn không nhớ nổi tên đường và cách đi, còn nơi này thì chỉ cần 1 ngày thôi đã ghi nhớ các ngã rẽ. 

Bình luận

Bầu trời xanh mà suối mát lành, tôi định xắn quần nhảy xuống bắt cá, ông chú Khiêm từng nói, dưới mấy hốc đá này có nhiều cá quả lắm, nếu bắt được thì tối nay sẽ có món cá nướng cho Trưởng rồi! Tôi hăng say thò tay xuống, giờ tôi đã chẳng còn sợ mấy con cá trơn bóng ngoe nguẩy này, thế nên bắt chúng quẳng vô giỏ là dễ dàng. 

Bình luận

Bầu trời xanh mà suối mát lành, tôi định xắn quần nhảy xuống bắt cá, ông chú Khiêm từng nói, dưới mấy hốc đá này có nhiều cá quả lắm, nếu bắt được thì tối nay sẽ có món cá nướng cho Trưởng rồi! Tôi hăng say thò tay xuống, giờ tôi đã chẳng còn sợ mấy con cá trơn bóng ngoe nguẩy này, thế nên bắt chúng quẳng vô giỏ là dễ dàng. 

Bình luận

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng súng ở mấy rặng cây bờ bên kia, tôi không chần chừ vội vàng cầm giỏ leo lên cái cây to nhất chờ xem tình hình. Một thằng Pháp không mang theo vũ trang, hắn hớt hải chạy qua suối, cố lê cái chân bị thương qua mấy tảng đá, trên tay còn cầm theo khẩu súng ngắn, thế này không phải là đang chạy trốn đấy chứ?

Bình luận

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng súng ở mấy rặng cây bờ bên kia, tôi không chần chừ vội vàng cầm giỏ leo lên cái cây to nhất chờ xem tình hình. Một thằng Pháp không mang theo vũ trang, hắn hớt hải chạy qua suối, cố lê cái chân bị thương qua mấy tảng đá, trên tay còn cầm theo khẩu súng ngắn, thế này không phải là đang chạy trốn đấy chứ?

Bình luận

Tôi nhân lúc hắn không để ý thì nhảy xuống, đánh mạnh vào chân và vai hắn, thằng Pháp kêu lên rồi quỳ rạp. Tôi nhặt khẩu súng xem hộp đạn, thì ra vừa nãy là do hắn làm loạn. Chắc hẳn các anh bộ đội truy đuổi tên này cũng sắp đến rồi. Tôi trói hai tay hắn lại, lấy hết đạn trong khẩu súng rồi thả nó xuống suối.

Bình luận

Tôi nhân lúc hắn không để ý thì nhảy xuống, đánh mạnh vào chân và vai hắn, thằng Pháp kêu lên rồi quỳ rạp. Tôi nhặt khẩu súng xem hộp đạn, thì ra vừa nãy là do hắn làm loạn. Chắc hẳn các anh bộ đội truy đuổi tên này cũng sắp đến rồi. Tôi trói hai tay hắn lại, lấy hết đạn trong khẩu súng rồi thả nó xuống suối.

Bình luận


Truyện tương tự

Bình luận