Chương 25: Đối đầu với Nguyễn Ngọc Anh


"Tớ về trước đây?" Kẹo Bông Gòn cất sách, nhìn người đang hí hoáy chép bài bên cạnh.

Bình luận

"Tớ về trước đây?" Kẹo Bông Gòn cất sách, nhìn người đang hí hoáy chép bài bên cạnh.

"Ừ."

Bình luận

"Ừ."

"Mà sao không mang về nhà chép? Cậu ở lại một mình thế này không an toàn đâu." Kẹo Bông Gòn lo lắng hỏi.

Bình luận

"Mà sao không mang về nhà chép? Cậu ở lại một mình thế này không an toàn đâu." Kẹo Bông Gòn lo lắng hỏi.

"Không sao. Tớ cũng sắp xong rồi." Nghỉ học đã lâu nên giờ Tô Đông An phải chép bù. Sắp tới là thi cuối kỳ rồi.

Bình luận

"Không sao. Tớ cũng sắp xong rồi." Nghỉ học đã lâu nên giờ Tô Đông An phải chép bù. Sắp tới là thi cuối kỳ rồi.

Lo lắng là thế nhưng Kẹo Bông Gòn không thể nấn ná thêm. Hôm nay nhà cô ấy có một buổi gặp mặt với gia đình anh rể tương lai nên Kẹo Bông Gòn đành phải bỏ Tô Đông An ở lại mà về trước.

Bình luận

Lo lắng là thế nhưng Kẹo Bông Gòn không thể nấn ná thêm. Hôm nay nhà cô ấy có một buổi gặp mặt với gia đình anh rể tương lai nên Kẹo Bông Gòn đành phải bỏ Tô Đông An ở lại mà về trước.

"Vậy tớ về nhé!"

Bình luận

"Vậy tớ về nhé!"

"Bye bye."

Bình luận

"Bye bye."

Người vừa đi khuất, Tô Đông An liền dừng bút, cất hết sách vở vào trong cặp, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang chờ điều gì đó.

Bình luận

Người vừa đi khuất, Tô Đông An liền dừng bút, cất hết sách vở vào trong cặp, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang chờ điều gì đó.

Bên ngoài mây đen giăng kín, những cơn gió mạnh mẽ nối đuôi nhau vờn qua tán cây, tạo nên tiếng rít dài rồi nhanh chóng bỏ đi, tiếp cận mục tiêu tiếp theo. Mới đầu trời lất phất mưa bay, rồi dần dần, mưa trở nên nặng hạt. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên khung cảnh ảm đạm, thê lương đến não lòng. Thời tiết mùa đông ở thành phố A luôn như vậy sao?

Bình luận

Bên ngoài mây đen giăng kín, những cơn gió mạnh mẽ nối đuôi nhau vờn qua tán cây, tạo nên tiếng rít dài rồi nhanh chóng bỏ đi, tiếp cận mục tiêu tiếp theo. Mới đầu trời lất phất mưa bay, rồi dần dần, mưa trở nên nặng hạt. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên khung cảnh ảm đạm, thê lương đến não lòng. Thời tiết mùa đông ở thành phố A luôn như vậy sao?

Cơn gió bấc mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt tràn qua ô cửa sổ, thổi về phía Tô Đông An. Cô rùng mình một cái, kéo chặt áo khoác trên người, thầm nghĩ. Bình yên trước giông bão có lẽ cũng chỉ thế này.

Bình luận

Cơn gió bấc mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt tràn qua ô cửa sổ, thổi về phía Tô Đông An. Cô rùng mình một cái, kéo chặt áo khoác trên người, thầm nghĩ. Bình yên trước giông bão có lẽ cũng chỉ thế này.

Sau bao ngày tạo cơ hội, chờ đợi thì cuối cùng bọn họ cũng tìm đến cô. Tô Đông An không muốn đối mặt với Nguyễn Ngọc Anh trong thời tiết giá lạnh này, nhưng xem ra là không thể rồi. Cách cửa lớp học khoảng năm mét là một toán nữ sinh đang hùng hổ lao tới. Tô Đông An cầm cặp bước ra cửa, vừa hay chạm mặt với đám nữ sinh này.

Bình luận

Sau bao ngày tạo cơ hội, chờ đợi thì cuối cùng bọn họ cũng tìm đến cô. Tô Đông An không muốn đối mặt với Nguyễn Ngọc Anh trong thời tiết giá lạnh này, nhưng xem ra là không thể rồi. Cách cửa lớp học khoảng năm mét là một toán nữ sinh đang hùng hổ lao tới. Tô Đông An cầm cặp bước ra cửa, vừa hay chạm mặt với đám nữ sinh này.

Trần Diễm Hạ dẫn đầu mỉm cười ra chiều đắc thắng, nói: "Tô Đông An! Ngọc Anh muốn gặp mày."

Bình luận

Trần Diễm Hạ dẫn đầu mỉm cười ra chiều đắc thắng, nói: "Tô Đông An! Ngọc Anh muốn gặp mày."

"Nếu tôi không đi thì sao?" Tô Đông An nhìn trời, khẽ hỏi.

Bình luận

"Nếu tôi không đi thì sao?" Tô Đông An nhìn trời, khẽ hỏi.

Trần Diễm Hạ không trả lời. Cô ta hất hàm, hai nữ sinh có vóc dáng cao lớn nhanh nhẹn bước ra, mỗi người nắm một bên tay cô lôi đi. Sân trường chỉ còn lác đác vài người, thấy cô bị "hội chị em" của Nguyễn Ngọc Anh hùng hổ kéo đi, bọn họ sợ hãi tản ra, không ai dám lên tiếng ngăn cản.

Bình luận

Trần Diễm Hạ không trả lời. Cô ta hất hàm, hai nữ sinh có vóc dáng cao lớn nhanh nhẹn bước ra, mỗi người nắm một bên tay cô lôi đi. Sân trường chỉ còn lác đác vài người, thấy cô bị "hội chị em" của Nguyễn Ngọc Anh hùng hổ kéo đi, bọn họ sợ hãi tản ra, không ai dám lên tiếng ngăn cản.

Phía xa xa, Hà Văn Quyên chứng kiến toàn bộ cảnh này vội vã đuổi theo. Cậu ta vừa đi vừa bấm điện thoại như muốn gọi điện cho ai đó. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, cậu ta nhanh chóng báo cáo: "Vũ, Tô Đông An bị người của Nguyễn Ngọc Anh mang đi rồi."

Bình luận

Phía xa xa, Hà Văn Quyên chứng kiến toàn bộ cảnh này vội vã đuổi theo. Cậu ta vừa đi vừa bấm điện thoại như muốn gọi điện cho ai đó. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, cậu ta nhanh chóng báo cáo: "Vũ, Tô Đông An bị người của Nguyễn Ngọc Anh mang đi rồi."

“Tốt lắm. Tiếp tục theo dõi.”

Bình luận

“Tốt lắm. Tiếp tục theo dõi.”

"Nếu Tô Đông An gặp nguy hiểm..."

Bình luận

"Nếu Tô Đông An gặp nguy hiểm..."

Bùi Nguyên Vũ lạnh lùng cắt ngang: “Cậu chỉ cần nhớ, việc của cậu là thu thập bằng chứng.”

Bình luận

Bùi Nguyên Vũ lạnh lùng cắt ngang: “Cậu chỉ cần nhớ, việc của cậu là thu thập bằng chứng.”

"Vậy, trong trường hợp cậu ấy rơi vào tình trạng nguy kịch thì sao..."

Bình luận

"Vậy, trong trường hợp cậu ấy rơi vào tình trạng nguy kịch thì sao..."

“Đảm bảo chứng cứ được an toàn rồi hãy gọi người tới giúp sau.”

Bình luận

“Đảm bảo chứng cứ được an toàn rồi hãy gọi người tới giúp sau.”

Hà Văn Quyên siết chặt điện thoại trong tay, chần chừ đáp: "Tôi biết rồi."

Bình luận

Hà Văn Quyên siết chặt điện thoại trong tay, chần chừ đáp: "Tôi biết rồi."

Cậu ta cúp máy, nhìn bóng dáng gầy yếu bị kéo lê đi, thở dài một hơi. Có mấy người rơi vào tay cô ta mà có thể nguyên vẹn thoát ra đâu. Không bị đánh thừa sống thiếu chết thì cũng bị quay phim, chụp hình, ép phải chuyển trường. Cơ thể Tô Đông An vốn yếu ớt, chẳng biết...

Bình luận

Cậu ta cúp máy, nhìn bóng dáng gầy yếu bị kéo lê đi, thở dài một hơi. Có mấy người rơi vào tay cô ta mà có thể nguyên vẹn thoát ra đâu. Không bị đánh thừa sống thiếu chết thì cũng bị quay phim, chụp hình, ép phải chuyển trường. Cơ thể Tô Đông An vốn yếu ớt, chẳng biết...

Khi thấy Bùi Nguyên Vũ thân thiết với Tô Đông An trong buổi sinh nhật, cậu ta còn nghĩ, có lẽ Bùi Nguyên Vũ sẽ thay đổi kế hoạch. Nhưng sự thật luôn phũ phàng, từ giọng nói lạnh lùng đến thái độ hài lòng của Bùi Nguyên Vũ, cậu ta biết, cậu ta đoán sai rồi. Hóa ra đó cũng chỉ là đóng kịch.

Bình luận

Khi thấy Bùi Nguyên Vũ thân thiết với Tô Đông An trong buổi sinh nhật, cậu ta còn nghĩ, có lẽ Bùi Nguyên Vũ sẽ thay đổi kế hoạch. Nhưng sự thật luôn phũ phàng, từ giọng nói lạnh lùng đến thái độ hài lòng của Bùi Nguyên Vũ, cậu ta biết, cậu ta đoán sai rồi. Hóa ra đó cũng chỉ là đóng kịch.

Bởi vì bản thân không có tiếng nói nên chẳng thể giúp gì cho người ta. Chỉ mong Tô Đông An có thể cứng cỏi, vượt qua kiếp nạn này. Chung quy cả hai cũng chỉ là kẻ bị người ta lợi dụng.

Bình luận

Bởi vì bản thân không có tiếng nói nên chẳng thể giúp gì cho người ta. Chỉ mong Tô Đông An có thể cứng cỏi, vượt qua kiếp nạn này. Chung quy cả hai cũng chỉ là kẻ bị người ta lợi dụng.

Bọn họ kéo lê Tô Đông An đến khoảng đất trống phía sau nhà kho rồi đẩy cô ngã xuống mặt đất. Cơn mưa đã khiến chỗ bị trũng trở thành những vũng nước, dưới tác động lực rơi của cơ thể mà bắn tung tóe lên mặt, lên người cô.

Bình luận

Bọn họ kéo lê Tô Đông An đến khoảng đất trống phía sau nhà kho rồi đẩy cô ngã xuống mặt đất. Cơn mưa đã khiến chỗ bị trũng trở thành những vũng nước, dưới tác động lực rơi của cơ thể mà bắn tung tóe lên mặt, lên người cô.

Trần Diễm Hạ tiến tới nơi được lát bê tông sạch sẽ, hơi khom lưng trước cô gái duy nhất ngồi ghế, nhỏ giọng báo cáo: "Ngọc Anh, bọn mình đã mang Tô Đông An đến rồi."

Bình luận

Trần Diễm Hạ tiến tới nơi được lát bê tông sạch sẽ, hơi khom lưng trước cô gái duy nhất ngồi ghế, nhỏ giọng báo cáo: "Ngọc Anh, bọn mình đã mang Tô Đông An đến rồi."

Mưa ngày một nặng hạt, Tô Đông An thấy đầu mình hơi choáng, tầm mắt chỉ nhìn được đôi chân thon dài cùng đôi giày hàng hiệu bóng lộn. Cô chống tay, từ từ ngồi dậy, nhìn người con gái trước mặt.

Bình luận

Mưa ngày một nặng hạt, Tô Đông An thấy đầu mình hơi choáng, tầm mắt chỉ nhìn được đôi chân thon dài cùng đôi giày hàng hiệu bóng lộn. Cô chống tay, từ từ ngồi dậy, nhìn người con gái trước mặt.

Cô ta có mái tóc đỏ rực dài tới ngang lưng, đôi mắt xếch kiêu kỳ, đôi môi đỏ mọng cùng thân hình rực lửa, ngồi dưới chiếc ô cỡ lớn màu kem. Đám nữ sinh đứng ngay ngắn sau lưng cô ta như phụ trợ thêm cho khí chất "đại tiểu thư" ấy. Nguyễn Ngọc Anh ngồi đó, đưa mắt nhìn cô như nhìn một con chuột cống.

Bình luận

Cô ta có mái tóc đỏ rực dài tới ngang lưng, đôi mắt xếch kiêu kỳ, đôi môi đỏ mọng cùng thân hình rực lửa, ngồi dưới chiếc ô cỡ lớn màu kem. Đám nữ sinh đứng ngay ngắn sau lưng cô ta như phụ trợ thêm cho khí chất "đại tiểu thư" ấy. Nguyễn Ngọc Anh ngồi đó, đưa mắt nhìn cô như nhìn một con chuột cống.

Người cô ướt nhẹp, nhếch nhác vô cùng, còn cô ta sạch sẽ, ngồi ung dung nhìn cô đầy chế nhạo. Thua gì thì thua chứ không thể thua khí thế. Nghĩ như thế, dù hai chân không còn sức lực, Tô Đông An vẫn cố gắng đứng dậy, vuốt nước mưa trên mặt làm nhòe tầm nhìn của cô.

Bình luận

Người cô ướt nhẹp, nhếch nhác vô cùng, còn cô ta sạch sẽ, ngồi ung dung nhìn cô đầy chế nhạo. Thua gì thì thua chứ không thể thua khí thế. Nghĩ như thế, dù hai chân không còn sức lực, Tô Đông An vẫn cố gắng đứng dậy, vuốt nước mưa trên mặt làm nhòe tầm nhìn của cô.

"Mấy cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Tô Đông An nghiêng đầu nói: "Lần sau muốn gặp tôi có thể nhẹ nhàng hơn một chút không? Thế này hơi bị bất lịch sự đấy."

Bình luận

"Mấy cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Tô Đông An nghiêng đầu nói: "Lần sau muốn gặp tôi có thể nhẹ nhàng hơn một chút không? Thế này hơi bị bất lịch sự đấy."

Nguyễn Ngọc Anh âm thầm đánh giá người con gái trước mặt. Tầm thường! Tầm thường! Vô cùng tầm thường! Chẳng có điểm nào nổi trội ngoài đôi mắt. Rốt cuộc cô ta có điểm gì thu hút được bọn họ cơ chứ!

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh âm thầm đánh giá người con gái trước mặt. Tầm thường! Tầm thường! Vô cùng tầm thường! Chẳng có điểm nào nổi trội ngoài đôi mắt. Rốt cuộc cô ta có điểm gì thu hút được bọn họ cơ chứ!

Nguyễn Ngọc Anh nhếch môi, giọng nói thánh thót vang lên: "Hình như tao đã cảnh cáo mày rồi thì phải?"

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh nhếch môi, giọng nói thánh thót vang lên: "Hình như tao đã cảnh cáo mày rồi thì phải?"

Người đẹp, đến giọng nói cũng hay, mỗi tội bà mụ quên nặn cái nết cho cô ta thì phải.

Bình luận

Người đẹp, đến giọng nói cũng hay, mỗi tội bà mụ quên nặn cái nết cho cô ta thì phải.

Tô Đông An vuốt tóc, xoa cằm ngẫm nghĩ, như chợt nhớ ra điều gì, cô nói: "À. Cậu là Nguyễn Ngọc Anh sao?"

Bình luận

Tô Đông An vuốt tóc, xoa cằm ngẫm nghĩ, như chợt nhớ ra điều gì, cô nói: "À. Cậu là Nguyễn Ngọc Anh sao?"

Đôi mắt đỏ như màu tóc lóe lên tia lửa giận, cô ta nghiến răng, đáp: "Đừng có giả bộ ngây thơ với tao. Tao chỉ nhắc lại lần cuối, tránh xa Vũ ra."

Bình luận

Đôi mắt đỏ như màu tóc lóe lên tia lửa giận, cô ta nghiến răng, đáp: "Đừng có giả bộ ngây thơ với tao. Tao chỉ nhắc lại lần cuối, tránh xa Vũ ra."

"Hả? Tôi nhớ là mấy cậu bảo người tôi nên tránh xa là Dương Minh..."

Bình luận

"Hả? Tôi nhớ là mấy cậu bảo người tôi nên tránh xa là Dương Minh..."

"Bốp!"

Bình luận

"Bốp!"

Tô Đông An còn chưa kịp nói xong thì Nguyễn Ngọc Anh lao tới, giáng một cú tát thật mạnh lên má trái của cô. Gân xanh trên trán Nguyễn Ngọc Anh nổi lên, bàn tay vừa tát Tô Đông An hãy còn run nhẹ. Cô ta gằn giọng nói: "Đừng có nhắc cái tên đó trước mặt tao."

Bình luận

Tô Đông An còn chưa kịp nói xong thì Nguyễn Ngọc Anh lao tới, giáng một cú tát thật mạnh lên má trái của cô. Gân xanh trên trán Nguyễn Ngọc Anh nổi lên, bàn tay vừa tát Tô Đông An hãy còn run nhẹ. Cô ta gằn giọng nói: "Đừng có nhắc cái tên đó trước mặt tao."

Cả đời này, cô ta ghét nhất người nào nhắc đến cái tên đó trước mặt cô ta. Bố mẹ khen ngợi Dương Minh Huỳnh, bạn bè yêu thích Dương Minh Huỳnh, đến cả người cô ta thích cũng luôn đi theo sau bảo vệ Dương Minh Huỳnh. Mọi thứ trên đời này cô ta muốn đều bị Dương Minh Huỳnh cướp mất. Từ sự tự hào của bố mẹ đến tình yêu của Bùi Nguyên Vũ. Cô ta chỉ hận bản thân không có khả năng biến kẻ đứng trước mặt cô ta hôm nay thành Dương Minh Huỳnh.

Bình luận

Cả đời này, cô ta ghét nhất người nào nhắc đến cái tên đó trước mặt cô ta. Bố mẹ khen ngợi Dương Minh Huỳnh, bạn bè yêu thích Dương Minh Huỳnh, đến cả người cô ta thích cũng luôn đi theo sau bảo vệ Dương Minh Huỳnh. Mọi thứ trên đời này cô ta muốn đều bị Dương Minh Huỳnh cướp mất. Từ sự tự hào của bố mẹ đến tình yêu của Bùi Nguyên Vũ. Cô ta chỉ hận bản thân không có khả năng biến kẻ đứng trước mặt cô ta hôm nay thành Dương Minh Huỳnh.

Cô từ từ quay đầu, lau khóe môi rỉ máu. Đau thật! Cô ta giống như dồn toàn bộ sức lực của bản thân vào cú tát này vậy. Cô xoa má, lạnh nhạt nhìn cô ta: "Tính cậu nóng thật đấy!"

Bình luận

Cô từ từ quay đầu, lau khóe môi rỉ máu. Đau thật! Cô ta giống như dồn toàn bộ sức lực của bản thân vào cú tát này vậy. Cô xoa má, lạnh nhạt nhìn cô ta: "Tính cậu nóng thật đấy!"

Thấy cô vẫn ung dung không chút e sợ, cô ta mím môi, vung tay tát liên hồi. Tiếng mưa rơi cũng không thể nào át đi được tiếng tát chan chát ghê người đang phát ra kia. Như chưa hả giận, cô ta còn nâng đôi chân thon dài, đạp mạnh vào bụng dưới của Tô Đông An khiến cả người cô như con rối đứt dây, lùi về phía sau vài bước rồi ngã khuỵu xuống đất.

Bình luận

Thấy cô vẫn ung dung không chút e sợ, cô ta mím môi, vung tay tát liên hồi. Tiếng mưa rơi cũng không thể nào át đi được tiếng tát chan chát ghê người đang phát ra kia. Như chưa hả giận, cô ta còn nâng đôi chân thon dài, đạp mạnh vào bụng dưới của Tô Đông An khiến cả người cô như con rối đứt dây, lùi về phía sau vài bước rồi ngã khuỵu xuống đất.

Cô ta thở dốc, căm tức nói: "Tao đã nói rồi. Đừng có làm vẻ mặt đó với tao còn gì!"

Bình luận

Cô ta thở dốc, căm tức nói: "Tao đã nói rồi. Đừng có làm vẻ mặt đó với tao còn gì!"

Hai má đau rát, đầu ong ong, bụng quặn đau vì cú đá vừa rồi, nhưng khi nghe cô ta nói vậy, Tô Đông An lại bật cười, mặc cho cơn đau vẫn đang truyền tới đại não. Cô khàn giọng đáp: "Lời cậu nói quá nhiều, tôi chẳng thể nhớ hết. Nào là tránh xa Dương Minh Huỳnh, không được nhắc đến Dương Minh Huỳnh, tránh xa Bùi Nguyên Vũ. Vậy rốt cuộc thì... nguyện vọng cậu muốn tôi làm là gì đây?"

Bình luận

Hai má đau rát, đầu ong ong, bụng quặn đau vì cú đá vừa rồi, nhưng khi nghe cô ta nói vậy, Tô Đông An lại bật cười, mặc cho cơn đau vẫn đang truyền tới đại não. Cô khàn giọng đáp: "Lời cậu nói quá nhiều, tôi chẳng thể nhớ hết. Nào là tránh xa Dương Minh Huỳnh, không được nhắc đến Dương Minh Huỳnh, tránh xa Bùi Nguyên Vũ. Vậy rốt cuộc thì... nguyện vọng cậu muốn tôi làm là gì đây?"

Nguyễn Ngọc Anh nhìn cô chằm chằm, cả người run lên vì tức giận. Dám nói kháy cô ta sao? Con đ* đáng chết này! Cô ta tiến tới, hung hăng đạp mạnh lên người Tô Đông An đến khi kiệt sức mới dừng lại, hất mái tóc xoăn dài xinh đẹp, vẫy tay:

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh nhìn cô chằm chằm, cả người run lên vì tức giận. Dám nói kháy cô ta sao? Con đ* đáng chết này! Cô ta tiến tới, hung hăng đạp mạnh lên người Tô Đông An đến khi kiệt sức mới dừng lại, hất mái tóc xoăn dài xinh đẹp, vẫy tay:

"Tất cả lùi về sau. Hôm nay, tự tay tao sẽ dạy dỗ con chó này cách làm người. Hạ, đưa dao cho tao!"

Bình luận

"Tất cả lùi về sau. Hôm nay, tự tay tao sẽ dạy dỗ con chó này cách làm người. Hạ, đưa dao cho tao!"

"Ngọc Anh à, tớ nghĩ..." Bị chỉ điểm, Trần Diễm Hạ giật mình, khuyên nhủ. Sao hôm nay Nguyễn Ngọc Anh lại hành động xốc nổi thế? Giờ mà để cô ta gây ra án mạng là chết cả lũ chứ chẳng đùa.

Bình luận

"Ngọc Anh à, tớ nghĩ..." Bị chỉ điểm, Trần Diễm Hạ giật mình, khuyên nhủ. Sao hôm nay Nguyễn Ngọc Anh lại hành động xốc nổi thế? Giờ mà để cô ta gây ra án mạng là chết cả lũ chứ chẳng đùa.

"Câm miệng!" Nguyễn Ngọc Anh ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn cô ta. "Đừng để tao nhắc lại lần hai."

Bình luận

"Câm miệng!" Nguyễn Ngọc Anh ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn cô ta. "Đừng để tao nhắc lại lần hai."

Trần Diễm Hạ im lặng, đặt dao găm vào tay cô ta rồi lùi về phía sau. Cố gắng làm giảm sự tồn tại của bản thân nhất có thể.

Bình luận

Trần Diễm Hạ im lặng, đặt dao găm vào tay cô ta rồi lùi về phía sau. Cố gắng làm giảm sự tồn tại của bản thân nhất có thể.

Nguyễn Ngọc Anh điên rồi!

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh điên rồi!

Tô Đông An nằm gục trên đất, lia mắt nhìn xung quanh. Ngoài cô và đám Nguyễn Ngọc Anh thì không còn ai cả. Dù đã đoán trước được Hà Văn Quyên chỉ là người đi theo thu thập chứng cứ, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh trước độ tàn nhẫn của Bùi Nguyên Vũ. Cô thảm hại thật đấy! Trong tích tắc, cô đã định tìm kiếm sự trợ giúp từ chính kẻ đã đẩy bản thân đến hoàn cảnh này.

Bình luận

Tô Đông An nằm gục trên đất, lia mắt nhìn xung quanh. Ngoài cô và đám Nguyễn Ngọc Anh thì không còn ai cả. Dù đã đoán trước được Hà Văn Quyên chỉ là người đi theo thu thập chứng cứ, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh trước độ tàn nhẫn của Bùi Nguyên Vũ. Cô thảm hại thật đấy! Trong tích tắc, cô đã định tìm kiếm sự trợ giúp từ chính kẻ đã đẩy bản thân đến hoàn cảnh này.

Ha! Chịu đòn lâu như vậy chắc cậu ta cũng quay video được rồi nhỉ?

Bình luận

Ha! Chịu đòn lâu như vậy chắc cậu ta cũng quay video được rồi nhỉ?

"Muốn tìm người đến giúp mày sao? Tao đã chặn hết lối đi rồi." Nguyễn Ngọc Anh cúi người, cười khẩy: "Mày có biết vì mày mà tao phải mạo hiểm thế nào không?"

Bình luận

"Muốn tìm người đến giúp mày sao? Tao đã chặn hết lối đi rồi." Nguyễn Ngọc Anh cúi người, cười khẩy: "Mày có biết vì mày mà tao phải mạo hiểm thế nào không?"

Đây là thời điểm quan trọng trong sự nghiệp của bố cô ta. Ông ta cũng biết tính con gái nên đã xin nghỉ học dài hạn cho cô ta, tránh trường hợp cô ta không kiềm chế được mà đi gây sự. Nguyễn Ngọc Anh cũng tính sẽ để Tô Đông An cho bọn kém cỏi kia xử lý, nhưng cuối cùng vẫn phải ra mặt. Vì nếu không tự tay hành hạ Tô Đông An thì không thể xả cơn giận trong lòng cô ta được.

Bình luận

Đây là thời điểm quan trọng trong sự nghiệp của bố cô ta. Ông ta cũng biết tính con gái nên đã xin nghỉ học dài hạn cho cô ta, tránh trường hợp cô ta không kiềm chế được mà đi gây sự. Nguyễn Ngọc Anh cũng tính sẽ để Tô Đông An cho bọn kém cỏi kia xử lý, nhưng cuối cùng vẫn phải ra mặt. Vì nếu không tự tay hành hạ Tô Đông An thì không thể xả cơn giận trong lòng cô ta được.

Ngày đó cô ta mặc áo khoác che kín người, bắt xe tới nhà hàng nơi tổ chức sinh nhật Bùi Nguyên Vũ, tính tặng cho cậu ta một bất ngờ, nhưng Bùi Nguyên Vũ còn tặng cho cô ta bất ngờ lớn hơn.

Bình luận

Ngày đó cô ta mặc áo khoác che kín người, bắt xe tới nhà hàng nơi tổ chức sinh nhật Bùi Nguyên Vũ, tính tặng cho cậu ta một bất ngờ, nhưng Bùi Nguyên Vũ còn tặng cho cô ta bất ngờ lớn hơn.

Cậu ta sánh vai cùng Tô Đông An bước vào, còn thân mật trò chuyện, dẫn đi chào hỏi mọi người. Cái vị trí mà cô ta hằng ao ước nay bị một đứa có thân phận thấp kém cướp mất. Nếu Tô Đông An có ngoại hình, tài năng như Dương Minh Huỳnh thì cô ta còn có thể chấp nhận, nhưng đằng này lại không hề có điểm nào nổi bật cả. Điều đó khiến cô ta như muốn phát điên. Vì vậy mà bất chấp tất cả, đến đây dằn mặt Bùi Nguyễn Vũ cũng như dạy dỗ Tô Đông An.

Bình luận

Cậu ta sánh vai cùng Tô Đông An bước vào, còn thân mật trò chuyện, dẫn đi chào hỏi mọi người. Cái vị trí mà cô ta hằng ao ước nay bị một đứa có thân phận thấp kém cướp mất. Nếu Tô Đông An có ngoại hình, tài năng như Dương Minh Huỳnh thì cô ta còn có thể chấp nhận, nhưng đằng này lại không hề có điểm nào nổi bật cả. Điều đó khiến cô ta như muốn phát điên. Vì vậy mà bất chấp tất cả, đến đây dằn mặt Bùi Nguyễn Vũ cũng như dạy dỗ Tô Đông An.

"Tôi cũng đang mạo hiểm cả mạng sống để nói chuyện với cậu mà?" Tô Đông An ngửa mặt, lạnh lẽo nhìn cô ta. "Cậu muốn tôi tránh xa Bùi Nguyên Vũ? Yêu cầu này, e là hơi khó."

Bình luận

"Tôi cũng đang mạo hiểm cả mạng sống để nói chuyện với cậu mà?" Tô Đông An ngửa mặt, lạnh lẽo nhìn cô ta. "Cậu muốn tôi tránh xa Bùi Nguyên Vũ? Yêu cầu này, e là hơi khó."

Tô Đông An nghiêng đầu nhìn ánh đèn đường ấm áp phía xa xa, khẽ thở dài. Chẳng biết là than thở cho số phận của cô, hay cho sự ngu muội của cô ta nữa.

Bình luận

Tô Đông An nghiêng đầu nhìn ánh đèn đường ấm áp phía xa xa, khẽ thở dài. Chẳng biết là than thở cho số phận của cô, hay cho sự ngu muội của cô ta nữa.

"Cậu và cậu ta không thể ở bên nhau đâu. Bùi Nguyên Vũ không hề tốt đẹp như cậu nghĩ, cần gì phải cố gượng ép."

Bình luận

"Cậu và cậu ta không thể ở bên nhau đâu. Bùi Nguyên Vũ không hề tốt đẹp như cậu nghĩ, cần gì phải cố gượng ép."

"Mày tự tin như vậy là vì khuôn mặt này sao?" Nguyễn Ngọc Anh đang ngắm nghía độ sắc bén của lưỡi dao, nghe vậy khẽ cười. Cô ta ngồi xuống, dùng sống dao vỗ lên mặt cô: "Nếu tao rạch một đường lên mặt mày thì mày nghĩ, Vũ có còn để ý đến mày không?"

Bình luận

"Mày tự tin như vậy là vì khuôn mặt này sao?" Nguyễn Ngọc Anh đang ngắm nghía độ sắc bén của lưỡi dao, nghe vậy khẽ cười. Cô ta ngồi xuống, dùng sống dao vỗ lên mặt cô: "Nếu tao rạch một đường lên mặt mày thì mày nghĩ, Vũ có còn để ý đến mày không?"

Sự điên cuồng trong đôi mắt xếch cùng dáng vẻ cố chấp kia, phải chăng là do thiết lập nhân vật trong cốt truyện? Hay Nguyễn Ngọc Anh thực sự yêu điên cuồng Bùi Nguyên Vũ? Dù là gì thì cô cũng không còn hứng thú quan tâm nữa.

Bình luận

Sự điên cuồng trong đôi mắt xếch cùng dáng vẻ cố chấp kia, phải chăng là do thiết lập nhân vật trong cốt truyện? Hay Nguyễn Ngọc Anh thực sự yêu điên cuồng Bùi Nguyên Vũ? Dù là gì thì cô cũng không còn hứng thú quan tâm nữa.

"Tôi có điều muốn hỏi cậu." Tô Đông An ngước mắt lên nhìn cô ta. "Cậu biết người Bùi Nguyên Vũ thực sự thích là Dương Minh Huỳnh phải không?"

Bình luận

"Tôi có điều muốn hỏi cậu." Tô Đông An ngước mắt lên nhìn cô ta. "Cậu biết người Bùi Nguyên Vũ thực sự thích là Dương Minh Huỳnh phải không?"

"Tao quen biết bọn họ mười năm, chẳng lẽ lại không nhận ra điều đó?"

Bình luận

"Tao quen biết bọn họ mười năm, chẳng lẽ lại không nhận ra điều đó?"

"Vậy sao cậu không nhằm vào Dương Minh Huỳnh mà lại nhằm vào tôi. Bùi Nguyên Vũ lợi dụng tôi để khiêu khích cậu, hành động lộ liễu đến thế mà cậu không nhận ra ư?"

Bình luận

"Vậy sao cậu không nhằm vào Dương Minh Huỳnh mà lại nhằm vào tôi. Bùi Nguyên Vũ lợi dụng tôi để khiêu khích cậu, hành động lộ liễu đến thế mà cậu không nhận ra ư?"

"Vì mày đáng chết! Mày dám đứng bên cạnh Vũ trong một bữa tiệc quan trọng như vậy nên mày đáng chết!" Nguyễn Ngọc Anh hét lên, giọng nói thánh thót trở nên the thé khiến người nghe không khỏi nhíu mày. Sự thật thế nào, cô ta chẳng còn quan tâm nữa.

Bình luận

"Vì mày đáng chết! Mày dám đứng bên cạnh Vũ trong một bữa tiệc quan trọng như vậy nên mày đáng chết!" Nguyễn Ngọc Anh hét lên, giọng nói thánh thót trở nên the thé khiến người nghe không khỏi nhíu mày. Sự thật thế nào, cô ta chẳng còn quan tâm nữa.

"Thế hồi cấp hai thì sao? Hồi ấy chỉ có mình Dương Minh Huỳnh đứng bên cạnh Bùi Nguyên Vũ. Vậy sao cậu lại bắt nạt những người không liên quan?" Mặc cho Nguyễn Ngọc Anh đang nổi giận đùng đùng, giọng cô vẫn đều đều vang lên.

Bình luận

"Thế hồi cấp hai thì sao? Hồi ấy chỉ có mình Dương Minh Huỳnh đứng bên cạnh Bùi Nguyên Vũ. Vậy sao cậu lại bắt nạt những người không liên quan?" Mặc cho Nguyễn Ngọc Anh đang nổi giận đùng đùng, giọng cô vẫn đều đều vang lên.

"Vì tao muốn cô ta phải đau khổ, dằn vặt trong tội lỗi." Sâu trong đôi mắt xếch ấy bộc lộ sự điên cuồng làm người khác e dè. "Chứng kiến Dương Minh Huỳnh bất lực nhìn bạn của mình bị hành hạ, mày không biết tao sung sướng tới mức nào đâu. Nữ thần cái gì chứ? Đến bạn bè mà cũng không thể đứng lên bảo vệ thì cô ta chỉ là một kẻ thất bại mà thôi."

Bình luận

"Vì tao muốn cô ta phải đau khổ, dằn vặt trong tội lỗi." Sâu trong đôi mắt xếch ấy bộc lộ sự điên cuồng làm người khác e dè. "Chứng kiến Dương Minh Huỳnh bất lực nhìn bạn của mình bị hành hạ, mày không biết tao sung sướng tới mức nào đâu. Nữ thần cái gì chứ? Đến bạn bè mà cũng không thể đứng lên bảo vệ thì cô ta chỉ là một kẻ thất bại mà thôi."

"Vậy mà kẻ thất bại, nhu nhược ấy khi được khoác lên mình "bộ da" đẹp đẽ, lại được người người tung hô, hâm mộ. Nực cười lắm phải không? Ha ha ha." Nguyễn Ngọc Anh ngửa mặt lên trời, cười điên cuồng. "Những người vì cô ta mà bị thương dưới tay tao, chắc dùng cả hai bàn tay để đếm cũng không hết. Mày, cũng chẳng biết có phải là người cuối cùng trong số đó hay không. Ngu xuẩn! Quá ngu xuẩn!"

Bình luận

"Vậy mà kẻ thất bại, nhu nhược ấy khi được khoác lên mình "bộ da" đẹp đẽ, lại được người người tung hô, hâm mộ. Nực cười lắm phải không? Ha ha ha." Nguyễn Ngọc Anh ngửa mặt lên trời, cười điên cuồng. "Những người vì cô ta mà bị thương dưới tay tao, chắc dùng cả hai bàn tay để đếm cũng không hết. Mày, cũng chẳng biết có phải là người cuối cùng trong số đó hay không. Ngu xuẩn! Quá ngu xuẩn!"

Tô Đông An không phủ nhận lời cô ta nói, Dương Minh Huỳnh đúng là một kẻ thất bại. Nhưng còn cô ta thì sao? Chắc là đồ thần kinh có ngoại hình xinh đẹp, gia thế hiển hách, độc ác hơn người nhỉ? Một kẻ chuyên làm điều xấu như cô ta còn không có cảm giác tội lỗi, nhưng lại muốn người khác vì hành động của mình mà cảm thấy tội lỗi ư? Đáng thương nhất vẫn là những nữ sinh vô tội kia. Chắc lúc đó cảm thấy đau đớn, sợ hãi, bất lực và thất vọng lắm phải không?

Bình luận

Tô Đông An không phủ nhận lời cô ta nói, Dương Minh Huỳnh đúng là một kẻ thất bại. Nhưng còn cô ta thì sao? Chắc là đồ thần kinh có ngoại hình xinh đẹp, gia thế hiển hách, độc ác hơn người nhỉ? Một kẻ chuyên làm điều xấu như cô ta còn không có cảm giác tội lỗi, nhưng lại muốn người khác vì hành động của mình mà cảm thấy tội lỗi ư? Đáng thương nhất vẫn là những nữ sinh vô tội kia. Chắc lúc đó cảm thấy đau đớn, sợ hãi, bất lực và thất vọng lắm phải không?

"Tôi hiểu rồi." Tô Đông An thì thầm.

Bình luận

"Tôi hiểu rồi." Tô Đông An thì thầm.

Nguyễn Ngọc Anh không hề cảm thấy có lỗi vì những gì mình đã gây ra. Thậm chí cô ta còn cảm thấy rất đắc ý với kết quả đó. Một kẻ như cô ta, từ giây phút này trở đi, có gặp phải chuyện gì cũng là xứng đáng. Cô ta phải trả những nghiệp mà cô ta gây nên. Và không ai lấy lại công bằng cho những nữ sinh đó thì cô, sẽ là người lấy lại công bằng cho họ.

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh không hề cảm thấy có lỗi vì những gì mình đã gây ra. Thậm chí cô ta còn cảm thấy rất đắc ý với kết quả đó. Một kẻ như cô ta, từ giây phút này trở đi, có gặp phải chuyện gì cũng là xứng đáng. Cô ta phải trả những nghiệp mà cô ta gây nên. Và không ai lấy lại công bằng cho những nữ sinh đó thì cô, sẽ là người lấy lại công bằng cho họ.

Nhân lúc Nguyễn Ngọc Anh vẫn đang hồi tưởng, Tô Đông An bẻ ngược cổ tay cô ta khiến cô ta buộc phải buông dao găm trong tay. Cô nhanh tay cầm lấy, lùi về phía sau vài bước.

Bình luận

Nhân lúc Nguyễn Ngọc Anh vẫn đang hồi tưởng, Tô Đông An bẻ ngược cổ tay cô ta khiến cô ta buộc phải buông dao găm trong tay. Cô nhanh tay cầm lấy, lùi về phía sau vài bước.

"Mày..." Nguyễn Ngọc Anh đỡ cổ tay đang đau nhói, căm phẫn hét lên.

Bình luận

"Mày..." Nguyễn Ngọc Anh đỡ cổ tay đang đau nhói, căm phẫn hét lên.

Giữa khung cảnh mưa gió, tối như đêm 30 có một thiếu nữ gầy gò, trong tay cầm dao găm sắc nhọn. Mái tóc đen ướt nhẹp, dính chặt lên gương mặt tái mét vì lạnh. Cả người lắc lư, lung lay chực ngã nhưng đôi mắt thì lại bừng bừng lửa giận.

Bình luận

Giữa khung cảnh mưa gió, tối như đêm 30 có một thiếu nữ gầy gò, trong tay cầm dao găm sắc nhọn. Mái tóc đen ướt nhẹp, dính chặt lên gương mặt tái mét vì lạnh. Cả người lắc lư, lung lay chực ngã nhưng đôi mắt thì lại bừng bừng lửa giận.

Cô biết, trước sau gì Nguyễn Ngọc Anh cũng sẽ đến tìm mình nên từ khi lập giao kèo với Bùi Nguyên Vũ, cô đã âm thầm rèn luyện cơ thể này ở cường độ cao. Nhờ kiến thức võ thuật kiếp trước và chế độ ăn uống kiếp này mà cô thành công nâng sức khỏe lên mức trung bình của một nữ sinh trung học. Tất cả mọi cố gắng đều chỉ dành cho thời khắc này, đó là tẩn cho Nguyễn Ngọc Anh một trận. Làm sao mà cô có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã gây sự với mình suốt thời gian qua một cách dễ dàng được cơ chứ!

Bình luận

Cô biết, trước sau gì Nguyễn Ngọc Anh cũng sẽ đến tìm mình nên từ khi lập giao kèo với Bùi Nguyên Vũ, cô đã âm thầm rèn luyện cơ thể này ở cường độ cao. Nhờ kiến thức võ thuật kiếp trước và chế độ ăn uống kiếp này mà cô thành công nâng sức khỏe lên mức trung bình của một nữ sinh trung học. Tất cả mọi cố gắng đều chỉ dành cho thời khắc này, đó là tẩn cho Nguyễn Ngọc Anh một trận. Làm sao mà cô có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã gây sự với mình suốt thời gian qua một cách dễ dàng được cơ chứ!

Tô Đông An cởi phăng áo khoác vì nước mưa mà trở nên nặng nề, bước nhanh về phía Nguyễn Ngọc Anh, giơ chân đạp ngã cô ta xuống đất. Lúc này, Trần Diễm Hạ và Vũ Thị Liên là hai người đứng gần nhất vội tiến lên ngăn cản thì bị cô vung dao lên dọa, bọn họ vô thức lùi lại vài bước.

Bình luận

Tô Đông An cởi phăng áo khoác vì nước mưa mà trở nên nặng nề, bước nhanh về phía Nguyễn Ngọc Anh, giơ chân đạp ngã cô ta xuống đất. Lúc này, Trần Diễm Hạ và Vũ Thị Liên là hai người đứng gần nhất vội tiến lên ngăn cản thì bị cô vung dao lên dọa, bọn họ vô thức lùi lại vài bước.

Sau đó, cô nắm tóc Nguyễn Ngọc Anh, giật ngược về phía sau, bắt cô ta phải ngửa mặt lên nhìn cô. Bàn tay giơ cao, giáng từng cú tát xuống gương mặt xinh đẹp. Tiếng bạt tai quen thuộc vang lên, chỉ khác ở chỗ, vị trí hai người đã được thay đổi. Đám người đang đứng phía xa muốn tiến lên giải cứu cô ta nhưng lại kiêng dè con dao trong tay cô nên chần chừ mãi.

Bình luận

Sau đó, cô nắm tóc Nguyễn Ngọc Anh, giật ngược về phía sau, bắt cô ta phải ngửa mặt lên nhìn cô. Bàn tay giơ cao, giáng từng cú tát xuống gương mặt xinh đẹp. Tiếng bạt tai quen thuộc vang lên, chỉ khác ở chỗ, vị trí hai người đã được thay đổi. Đám người đang đứng phía xa muốn tiến lên giải cứu cô ta nhưng lại kiêng dè con dao trong tay cô nên chần chừ mãi.

Tát đến khi tay tê dần, Tô Đông An kéo mái tóc đỏ rực xinh đẹp lên. Nguyễn Ngọc Anh rên một tiếng, cố gắng rướn người để làm giảm cơn đau khi bị giật tóc, miệng thì chửi om sòm.

Bình luận

Tát đến khi tay tê dần, Tô Đông An kéo mái tóc đỏ rực xinh đẹp lên. Nguyễn Ngọc Anh rên một tiếng, cố gắng rướn người để làm giảm cơn đau khi bị giật tóc, miệng thì chửi om sòm.

Cô ta giữ tóc, nhìn cô bằng ánh mắt oán hận: "Mày, dám tát tao? Tô Đông An, hình như mày không biết hậu quả của việc chống đối tao thì phải?"

Bình luận

Cô ta giữ tóc, nhìn cô bằng ánh mắt oán hận: "Mày, dám tát tao? Tô Đông An, hình như mày không biết hậu quả của việc chống đối tao thì phải?"

"..."

Bình luận

"..."

"Mẹ kiếp! Chúng mày chết hết đâu rồi, mau lôi con chó này ra cho tao. Tô Đông An, dừng tay! Tao mà thoát ra khỏi chỗ này thì mày chết chắc với tao." Hai mắt cô ta trừng lên đầy giận dữ. "Mày, bố mẹ mày, đừng mong sống tốt ở đây."

Bình luận

"Mẹ kiếp! Chúng mày chết hết đâu rồi, mau lôi con chó này ra cho tao. Tô Đông An, dừng tay! Tao mà thoát ra khỏi chỗ này thì mày chết chắc với tao." Hai mắt cô ta trừng lên đầy giận dữ. "Mày, bố mẹ mày, đừng mong sống tốt ở đây."

Nghe tiếng quát, Trần Diễm Hạ vội vàng tiến lên hai bước, nhỏ giọng thương lượng: "Tô Đông An, mau buông Ngọc Anh ra. Mày có biết bố cậu ấy là ai không? Nếu mày buông tay, tao sẽ xin cậu ấy tha cho mày lần này."

Bình luận

Nghe tiếng quát, Trần Diễm Hạ vội vàng tiến lên hai bước, nhỏ giọng thương lượng: "Tô Đông An, mau buông Ngọc Anh ra. Mày có biết bố cậu ấy là ai không? Nếu mày buông tay, tao sẽ xin cậu ấy tha cho mày lần này."

Tô Đông An chẳng buồn đáp lời, chỉ chăm chú nhìn mái tóc đỏ rực được chăm sóc tỉ mẩn, mềm mại tựa như dải lụa, ra chiều ngẫm nghĩ.

Bình luận

Tô Đông An chẳng buồn đáp lời, chỉ chăm chú nhìn mái tóc đỏ rực được chăm sóc tỉ mẩn, mềm mại tựa như dải lụa, ra chiều ngẫm nghĩ.

Nguyễn Ngọc Anh có dự cảm chẳng lành, lắp bắp lên tiếng: "Mày... mày... mày định làm gì? Đừng có manh động!"

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh có dự cảm chẳng lành, lắp bắp lên tiếng: "Mày... mày... mày định làm gì? Đừng có manh động!"

Tô Đông An không quan tâm sự uy hiếp yếu ớt đến từ cô ta, tay cầm dao vung lên, cắt phăng mái tóc xinh đẹp ấy đi. Nguyễn Ngọc Anh ngồi sụp xuống đất, ngẩn ngơ nhìn đuôi tóc của mình trong tay cô.

Bình luận

Tô Đông An không quan tâm sự uy hiếp yếu ớt đến từ cô ta, tay cầm dao vung lên, cắt phăng mái tóc xinh đẹp ấy đi. Nguyễn Ngọc Anh ngồi sụp xuống đất, ngẩn ngơ nhìn đuôi tóc của mình trong tay cô.

Tô Đông An giơ chúng lên cao, từ từ thả xuống mặt cô ta: "Quà đấy! Cầm đi."

Bình luận

Tô Đông An giơ chúng lên cao, từ từ thả xuống mặt cô ta: "Quà đấy! Cầm đi."

Nhìn dáng vẻ chết sững của cô ta, Tô Đông An xoay người, bỏ chạy. Cơ thể này đã đến cực hạn, cô không thể tiếp tục dây dưa với đám người này nữa. Chạy đến đoạn cách tường một khoảng bằng sải chân, cô dùng chút sức lực còn lại bật nhảy, bám vào tường rồi leo lên, nhảy xuống con đường phía sau.

Bình luận

Nhìn dáng vẻ chết sững của cô ta, Tô Đông An xoay người, bỏ chạy. Cơ thể này đã đến cực hạn, cô không thể tiếp tục dây dưa với đám người này nữa. Chạy đến đoạn cách tường một khoảng bằng sải chân, cô dùng chút sức lực còn lại bật nhảy, bám vào tường rồi leo lên, nhảy xuống con đường phía sau.

Chân không còn lực, Tô Đông An ngã sấp mặt xuống đất. Mặc cho cổ chân sưng tấy, cô đứng dậy vài lần nhưng không thành công. Nghe tiếng đám người kia phát ra từ phía sau bức tường ngày một gần, Tô Đông An cắn răng, nhịn đau đứng dậy, lê từng bước khó nhọc vào con ngõ nhộn nhịp trước mặt. Cô không thể để bọn họ bắt được, cô còn phải chứng kiến sự thảm hại của Nguyễn Ngọc Anh.

Bình luận

Chân không còn lực, Tô Đông An ngã sấp mặt xuống đất. Mặc cho cổ chân sưng tấy, cô đứng dậy vài lần nhưng không thành công. Nghe tiếng đám người kia phát ra từ phía sau bức tường ngày một gần, Tô Đông An cắn răng, nhịn đau đứng dậy, lê từng bước khó nhọc vào con ngõ nhộn nhịp trước mặt. Cô không thể để bọn họ bắt được, cô còn phải chứng kiến sự thảm hại của Nguyễn Ngọc Anh.

Dù ý chí vẫn còn nhưng cơ thể thì không chịu đựng nổi nữa, Tô Đông An đi thêm được vài bước rồi ngã xuống, rơi vào hôn mê. Từ lúc cô nhảy xuống khỏi bức tường, người dân sinh hoạt trong con phố đã nhìn thấy, nhưng vì không biết chuyện gì đang diễn ra nên họ chỉ dõi mắt theo. Đến khi Tô Đông An ngất, mọi người mới vội vàng hô hoán nhau, người đỡ, người gọi xe cứu thương. Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên.

Bình luận

Dù ý chí vẫn còn nhưng cơ thể thì không chịu đựng nổi nữa, Tô Đông An đi thêm được vài bước rồi ngã xuống, rơi vào hôn mê. Từ lúc cô nhảy xuống khỏi bức tường, người dân sinh hoạt trong con phố đã nhìn thấy, nhưng vì không biết chuyện gì đang diễn ra nên họ chỉ dõi mắt theo. Đến khi Tô Đông An ngất, mọi người mới vội vàng hô hoán nhau, người đỡ, người gọi xe cứu thương. Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên.

"An! An! Cậu có sao không?" Lưu Thiên Lãng lao đến, len qua người dân, ôm lấy cô vào lòng hoảng loạn gọi. Cơ thể cô lạnh đến phát sợ, dù cậu có lay thế nào cũng không tỉnh. Cậu lại đến muộn rồi ư?

Bình luận

"An! An! Cậu có sao không?" Lưu Thiên Lãng lao đến, len qua người dân, ôm lấy cô vào lòng hoảng loạn gọi. Cơ thể cô lạnh đến phát sợ, dù cậu có lay thế nào cũng không tỉnh. Cậu lại đến muộn rồi ư?


Truyện tương tự

Bình luận