Chương 20: Đáp trả


Người khiến cô phải cắn răng chịu đựng trong thời gian qua. Người khiến cô phải quyết tâm ăn miếng trả miếng với bọn họ. Vậy mà giờ đây lại rơi vào tay cô quá đỗi dễ dàng khiến Tô Đông An chẳng biết nên vui hay nên buồn.

Bình luận

Người khiến cô phải cắn răng chịu đựng trong thời gian qua. Người khiến cô phải quyết tâm ăn miếng trả miếng với bọn họ. Vậy mà giờ đây lại rơi vào tay cô quá đỗi dễ dàng khiến Tô Đông An chẳng biết nên vui hay nên buồn.

"Cậu đã có tâm muốn tạo bất ngờ cho tôi, vậy tôi đây cũng nên đáp lại nhỉ? Tặng cậu một vé cắm trại qua đêm ở đây nhé? Được không?" Mặc dù biết cô ta không nhìn rõ nhưng Tô Đông An vẫn theo phản xạ mà nghiêng đầu.

Bình luận

"Cậu đã có tâm muốn tạo bất ngờ cho tôi, vậy tôi đây cũng nên đáp lại nhỉ? Tặng cậu một vé cắm trại qua đêm ở đây nhé? Được không?" Mặc dù biết cô ta không nhìn rõ nhưng Tô Đông An vẫn theo phản xạ mà nghiêng đầu.

"Không!" Trên đời này Đỗ Mai Lan sợ nhất chính là bóng tối. Vừa nghe cô nói sẽ nhốt bản thân trong này một đêm, cô ta nhất thời quên sợ, hét lên.

Bình luận

"Không!" Trên đời này Đỗ Mai Lan sợ nhất chính là bóng tối. Vừa nghe cô nói sẽ nhốt bản thân trong này một đêm, cô ta nhất thời quên sợ, hét lên.

Tô Đông An bịt tai, nhíu mày: "Điếc tai quá! Tôi không có thời gian chơi đùa với cậu đâu. Tạm biệt."

Bình luận

Tô Đông An bịt tai, nhíu mày: "Điếc tai quá! Tôi không có thời gian chơi đùa với cậu đâu. Tạm biệt."

Thấy cô định đi thật, Đỗ Mai Lan vội bò tới, nắm chân cô cầu xin.

Bình luận

Thấy cô định đi thật, Đỗ Mai Lan vội bò tới, nắm chân cô cầu xin.

"Tôi... tôi không cố ý. Cậu có thể tha cho tôi lần này không? Tôi hứa, sẽ không bao giờ gài bẫy cậu nữa." Đỗ Mai Lan bỏ qua lòng tự tôn mà van nài. Nếu ở đây một đêm, cô ta sẽ chết mất.

Bình luận

"Tôi... tôi không cố ý. Cậu có thể tha cho tôi lần này không? Tôi hứa, sẽ không bao giờ gài bẫy cậu nữa." Đỗ Mai Lan bỏ qua lòng tự tôn mà van nài. Nếu ở đây một đêm, cô ta sẽ chết mất.

Tô Đông An hất tay Đỗ Mai Lan ra, tiếp tục đi.

Bình luận

Tô Đông An hất tay Đỗ Mai Lan ra, tiếp tục đi.

Thấy cầu xin không được, cô ta nghiến răng, dùng chút sức quèn còn lại vùng dậy, chạy về phía cửa sắt. Nhưng vừa chạy qua người Tô Đông An liền bị cô túm cổ áo, đẩy ngã về vị trí cũ.

Bình luận

Thấy cầu xin không được, cô ta nghiến răng, dùng chút sức quèn còn lại vùng dậy, chạy về phía cửa sắt. Nhưng vừa chạy qua người Tô Đông An liền bị cô túm cổ áo, đẩy ngã về vị trí cũ.

Đỗ Mai Lan không bỏ cuộc, tiếp tục vùng dậy, nhưng lần nào vẫn như lần ấy, đều cô bị kéo trở về. Trái với vẻ hoảng loạn của cô ta, Tô Đông An tỏ ra vô cùng nghiêm túc, phối hợp với Đỗ Mai Lan chơi trò mèo vờn chuột trò. Biết bản thân không thể thoát, cô ta ngồi sụp xuống, bất lực khóc.

Bình luận

Đỗ Mai Lan không bỏ cuộc, tiếp tục vùng dậy, nhưng lần nào vẫn như lần ấy, đều cô bị kéo trở về. Trái với vẻ hoảng loạn của cô ta, Tô Đông An tỏ ra vô cùng nghiêm túc, phối hợp với Đỗ Mai Lan chơi trò mèo vờn chuột trò. Biết bản thân không thể thoát, cô ta ngồi sụp xuống, bất lực khóc.

"Là Nguyễn Ngọc Anh. Là Nguyễn Ngọc Anh sai tôi làm vậy, cô ta muốn bọn tôi bắt nạt cậu, để cậu phải chủ động chuyển trường. Nếu tôi không làm theo, cậu ta sẽ không tha cho tôi. Tôi... tôi... không cố ý. Hu hu. Làm ơn, đừng nhốt tôi trong này. Tôi, tôi sợ lắm." Đỗ Mai Lan hoảng loạn nói.

Bình luận

"Là Nguyễn Ngọc Anh. Là Nguyễn Ngọc Anh sai tôi làm vậy, cô ta muốn bọn tôi bắt nạt cậu, để cậu phải chủ động chuyển trường. Nếu tôi không làm theo, cậu ta sẽ không tha cho tôi. Tôi... tôi... không cố ý. Hu hu. Làm ơn, đừng nhốt tôi trong này. Tôi, tôi sợ lắm." Đỗ Mai Lan hoảng loạn nói.

Cô ta thật đen đủi. Phía trước là Tô Đông An, phía sau là con điên - Nguyễn Ngọc Anh. Nếu biết trước thế này, cô ta sẽ không để lòng tham che mắt, nghe theo lời dụ dỗ của Trần Diễm Hạ.

Bình luận

Cô ta thật đen đủi. Phía trước là Tô Đông An, phía sau là con điên - Nguyễn Ngọc Anh. Nếu biết trước thế này, cô ta sẽ không để lòng tham che mắt, nghe theo lời dụ dỗ của Trần Diễm Hạ.

Tô Đông An sửng sốt, không nghĩ Đỗ Mai Lan lại dễ dàng khai ra Nguyễn Ngọc Anh. Cũng may, từ lúc bước vào cô luôn bật chế độ ghi âm. Mong là bằng chứng này có thể dùng được. Cô giơ điện thoại lên, lắc lắc: 

Bình luận

Tô Đông An sửng sốt, không nghĩ Đỗ Mai Lan lại dễ dàng khai ra Nguyễn Ngọc Anh. Cũng may, từ lúc bước vào cô luôn bật chế độ ghi âm. Mong là bằng chứng này có thể dùng được. Cô giơ điện thoại lên, lắc lắc: 

"Cảm ơn cậu đã cho tôi lời khai có giá trị."

Bình luận

"Cảm ơn cậu đã cho tôi lời khai có giá trị."

Tuy biết phản bội Nguyễn Ngọc Anh có thể khiến kết cục của bản thân tồi tệ hơn bây giờ gấp trăm lần, nhưng hiện tại Đỗ Mai Lan chỉ muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này, bất chấp hậu quả về sau.

Bình luận

Tuy biết phản bội Nguyễn Ngọc Anh có thể khiến kết cục của bản thân tồi tệ hơn bây giờ gấp trăm lần, nhưng hiện tại Đỗ Mai Lan chỉ muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này, bất chấp hậu quả về sau.

Cô ta nhìn Tô Đông An đầy hy vọng: "Cậu có chứng cứ rồi. Vậy, vậy, cậu thả tôi ra được không?"

Bình luận

Cô ta nhìn Tô Đông An đầy hy vọng: "Cậu có chứng cứ rồi. Vậy, vậy, cậu thả tôi ra được không?"

Cô lạnh lùng đáp: "Nếu tha cho cậu đơn giản thế thì tôi cảm thấy có lỗi với bản thân mình lắm. Như vậy đi, chỉ cần cậu chịu ở trong này một đêm. Chuyện giữa tôi và cậu coi như xí xóa."

Bình luận

Cô lạnh lùng đáp: "Nếu tha cho cậu đơn giản thế thì tôi cảm thấy có lỗi với bản thân mình lắm. Như vậy đi, chỉ cần cậu chịu ở trong này một đêm. Chuyện giữa tôi và cậu coi như xí xóa."

Cô chưa bao giờ nhận bản thân là người tốt, nhất là đối với những kẻ luôn tìm cách hãm hại mình. Dễ dàng tha cho cô ta, có khi Đỗ Mai Lan không cảm kích mà còn quay ngược lại cắn cô cũng nên.

Bình luận

Cô chưa bao giờ nhận bản thân là người tốt, nhất là đối với những kẻ luôn tìm cách hãm hại mình. Dễ dàng tha cho cô ta, có khi Đỗ Mai Lan không cảm kích mà còn quay ngược lại cắn cô cũng nên.

Đối với loại người này, mình càng độc ác thì cô ta lại càng phục tùng, kiểu người giống như Nguyễn Ngọc Anh chẳng hạn.

Bình luận

Đối với loại người này, mình càng độc ác thì cô ta lại càng phục tùng, kiểu người giống như Nguyễn Ngọc Anh chẳng hạn.

Nhận thấy dù bản thân có làm đủ trò cũng không lung lay được quyết định của Tô Đông An. Đỗ Mai Lan thay đổi thái độ, nhìn cô bằng ánh mắt oán hận: "Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy? Chẳng phải tao đã nói là Nguyễn Ngọc Anh bắt tao làm vậy rồi mà? Tất cả là tại cậu ta. Tao có làm gì mày đâu sao lại đối xử với tao như vậy hả? Hả?"

Bình luận

Nhận thấy dù bản thân có làm đủ trò cũng không lung lay được quyết định của Tô Đông An. Đỗ Mai Lan thay đổi thái độ, nhìn cô bằng ánh mắt oán hận: "Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy? Chẳng phải tao đã nói là Nguyễn Ngọc Anh bắt tao làm vậy rồi mà? Tất cả là tại cậu ta. Tao có làm gì mày đâu sao lại đối xử với tao như vậy hả? Hả?"

"Vậy Nguyễn Ngọc Anh bày cho cậu đổ sâu vào thuốc của tôi à? Gài kim vào gối, trộm đồng phục, vứt sách và cả viết bậy lên bàn sao?"

Bình luận

"Vậy Nguyễn Ngọc Anh bày cho cậu đổ sâu vào thuốc của tôi à? Gài kim vào gối, trộm đồng phục, vứt sách và cả viết bậy lên bàn sao?"

"Sao... sao mày biết?" Đỗ Mai Lan ngỡ ngàng. Mấy việc này cô ta đều canh những lúc không còn ai trong lớp mới ra tay mà.

Bình luận

"Sao... sao mày biết?" Đỗ Mai Lan ngỡ ngàng. Mấy việc này cô ta đều canh những lúc không còn ai trong lớp mới ra tay mà.

Tô Đông An phì cười. Cô không nhắc tới, chẳng lẽ Đỗ Mai Lan sẽ coi như chưa có việc gì xảy ra sao? Cô ta thú vị thật đấy!

Bình luận

Tô Đông An phì cười. Cô không nhắc tới, chẳng lẽ Đỗ Mai Lan sẽ coi như chưa có việc gì xảy ra sao? Cô ta thú vị thật đấy!

Nếu Đỗ Mai Lan không phải là người bày trò, vậy cô cần gì phải làm quá đáng thế này cơ chứ? Hay chẳng lẽ cô ta nghĩ cô sẽ âm thầm chịu đựng mà không làm gì ư? Hơi buồn là những đoạn trích xuất từ camera mà cô tìm được không đủ để làm bằng chứng buộc tội cô ta.

Bình luận

Nếu Đỗ Mai Lan không phải là người bày trò, vậy cô cần gì phải làm quá đáng thế này cơ chứ? Hay chẳng lẽ cô ta nghĩ cô sẽ âm thầm chịu đựng mà không làm gì ư? Hơi buồn là những đoạn trích xuất từ camera mà cô tìm được không đủ để làm bằng chứng buộc tội cô ta.

"Được rồi. Trò chuyện đến đây thôi. Chúc cậu ngủ ngon. À," Cô cúi người, thì thầm vào tai cô ta. "Nếu để người thứ hai biết được sự việc ngày hôm nay thì... mọi chuyện cậu làm với tôi, sẽ tràn lan hết trên mạng xã hội đấy. Hậu quả thế nào, chắc cậu cũng hiểu nhỉ?"

Bình luận

"Được rồi. Trò chuyện đến đây thôi. Chúc cậu ngủ ngon. À," Cô cúi người, thì thầm vào tai cô ta. "Nếu để người thứ hai biết được sự việc ngày hôm nay thì... mọi chuyện cậu làm với tôi, sẽ tràn lan hết trên mạng xã hội đấy. Hậu quả thế nào, chắc cậu cũng hiểu nhỉ?"

Tô Đông An không muốn dây dưa với cô ta nữa, trực tiếp ra tay đánh ngất, rồi đóng sập cửa lại. Trong lúc cô đang khóa cửa sắt thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói quyến rũ đầy quen thuộc.

Bình luận

Tô Đông An không muốn dây dưa với cô ta nữa, trực tiếp ra tay đánh ngất, rồi đóng sập cửa lại. Trong lúc cô đang khóa cửa sắt thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói quyến rũ đầy quen thuộc.

"Xem ra, cậu không cần đến sự giúp đỡ của tôi nhỉ?"

Bình luận

"Xem ra, cậu không cần đến sự giúp đỡ của tôi nhỉ?"

Tô Đông An giật mình quay đầu. Thấy người nào đó tựa lưng vào gốc cây, nhìn cô chăm chú. Chỉ là, nếu để ý kỹ sẽ thấy cậu thở hơi gấp, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Bình luận

Tô Đông An giật mình quay đầu. Thấy người nào đó tựa lưng vào gốc cây, nhìn cô chăm chú. Chỉ là, nếu để ý kỹ sẽ thấy cậu thở hơi gấp, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

"Cậu, sao cậu lại ở đây?" Tô Đông An ngơ ngác nhìn cậu. Chẳng phải Phạm Minh Nhất nói hai hôm nữa cậu mới đi học ư? Sao lại xuất hiện ở khu nhà kho này?

Bình luận

"Cậu, sao cậu lại ở đây?" Tô Đông An ngơ ngác nhìn cậu. Chẳng phải Phạm Minh Nhất nói hai hôm nữa cậu mới đi học ư? Sao lại xuất hiện ở khu nhà kho này?

Lưu Thiên Lãng nháy mắt: "Tôi vừa trở về đã vội vã đến tìm cậu đấy. Cảm động không?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng nháy mắt: "Tôi vừa trở về đã vội vã đến tìm cậu đấy. Cảm động không?"

Lời của cậu khiến cô cảm thấy hoang mang. Vừa trở về? Chẳng lẽ khoảng thời gian trước cậu đi xa? Nhưng mà... sao cậu đối xử với cô vẫn như hồi đầu mới quen? Làm cô thấy bối rối, không biết phải mở lời xin lỗi thế nào.

Bình luận

Lời của cậu khiến cô cảm thấy hoang mang. Vừa trở về? Chẳng lẽ khoảng thời gian trước cậu đi xa? Nhưng mà... sao cậu đối xử với cô vẫn như hồi đầu mới quen? Làm cô thấy bối rối, không biết phải mở lời xin lỗi thế nào.

Mặc cho trong lòng Tô Đông An đang dậy sóng, Lưu Thiên Lãng vẫn vô tư hất cằm về phía nhà kho, hỏi: "Để cậu ta một mình trong đó ổn không?"

Bình luận

Mặc cho trong lòng Tô Đông An đang dậy sóng, Lưu Thiên Lãng vẫn vô tư hất cằm về phía nhà kho, hỏi: "Để cậu ta một mình trong đó ổn không?"

"Ừ. Không sao đâu. Tôi dùng nịt tóc thay ổ khóa. Cậu ta dùng sức là mở được thôi."

Bình luận

"Ừ. Không sao đâu. Tôi dùng nịt tóc thay ổ khóa. Cậu ta dùng sức là mở được thôi."

Cô chỉ muốn cảnh cáo một chút chứ không ý định nhốt cô ta cả đêm. Đợi đến khi nào cô ta tỉnh lại, nếu còn não, thì sẽ thoát ra được thôi.

Bình luận

Cô chỉ muốn cảnh cáo một chút chứ không ý định nhốt cô ta cả đêm. Đợi đến khi nào cô ta tỉnh lại, nếu còn não, thì sẽ thoát ra được thôi.

Tô Đông An cúi đầu, tháo găng tay, vứt vào thùng rác, sau đó rửa tay. Nhìn cô thực hiện lưu loát một loạt động tác, Lưu Thiên Lãng cảm thán: "Cậu chuẩn bị đầy đủ thật. Sao canh được thời gian hay thế?"

Bình luận

Tô Đông An cúi đầu, tháo găng tay, vứt vào thùng rác, sau đó rửa tay. Nhìn cô thực hiện lưu loát một loạt động tác, Lưu Thiên Lãng cảm thán: "Cậu chuẩn bị đầy đủ thật. Sao canh được thời gian hay thế?"

"Vì ngày nào tôi cũng mang theo nó." Tô Đông An liếc cậu một cái, thản nhiên đáp.

Bình luận

"Vì ngày nào tôi cũng mang theo nó." Tô Đông An liếc cậu một cái, thản nhiên đáp.

"Cậu đoán được?" Lưu Thiên Lãng ngạc nhiên hỏi.

Bình luận

"Cậu đoán được?" Lưu Thiên Lãng ngạc nhiên hỏi.

Tô Đông An nhún vai: "Đây không phải là điều trước sau gì sẽ xảy ra hay sao?"

Bình luận

Tô Đông An nhún vai: "Đây không phải là điều trước sau gì sẽ xảy ra hay sao?"

"Cũng đúng." Lưu Thiên Lãng gật gù nói tiếp: "À. Tôi điều tra giúp cậu rồi. Nói ở đây không tiện lắm, hay chúng ta đến quán cà phê cạnh trường đi."

Bình luận

"Cũng đúng." Lưu Thiên Lãng gật gù nói tiếp: "À. Tôi điều tra giúp cậu rồi. Nói ở đây không tiện lắm, hay chúng ta đến quán cà phê cạnh trường đi."

"Ừm."

Bình luận

"Ừm."

Đi được vài bước Tô Đông An mới sực nhớ ra, hôm nay bản thân quên mang quà tạ lỗi. Cô đứng lại, nói: "Cậu đến đó trước đi, tôi sẽ tới sau."

Bình luận

Đi được vài bước Tô Đông An mới sực nhớ ra, hôm nay bản thân quên mang quà tạ lỗi. Cô đứng lại, nói: "Cậu đến đó trước đi, tôi sẽ tới sau."

"Nhanh lên đấy." Lưu Thiên Lãng cũng không hỏi lý do. Cậu phất tay, bỏ lại một câu rồi đi tiếp.

Bình luận

"Nhanh lên đấy." Lưu Thiên Lãng cũng không hỏi lý do. Cậu phất tay, bỏ lại một câu rồi đi tiếp.

Tô Đông An vội vàng chạy vào siêu thị mini trong trường, chọn một chiếc băng xanh thẫm dùng để đeo ở cổ tay, khá giống màu mắt của Lưu Thiên Lãng.

Bình luận

Tô Đông An vội vàng chạy vào siêu thị mini trong trường, chọn một chiếc băng xanh thẫm dùng để đeo ở cổ tay, khá giống màu mắt của Lưu Thiên Lãng.

Thỉnh thoảng, Tô Đông An có thấy một vài người trong số đám con trai chơi bóng rổ có đeo cái này, chắc để dùng thấm mồ hôi khi chơi. Tặng nó cho cậu, có lẽ sẽ có ích hơn tặng kẹo. Tô Đông An cầm băng đeo đi thanh toán rồi nhanh chóng di chuyển tới quán cà phê.

Bình luận

Thỉnh thoảng, Tô Đông An có thấy một vài người trong số đám con trai chơi bóng rổ có đeo cái này, chắc để dùng thấm mồ hôi khi chơi. Tặng nó cho cậu, có lẽ sẽ có ích hơn tặng kẹo. Tô Đông An cầm băng đeo đi thanh toán rồi nhanh chóng di chuyển tới quán cà phê.

Tầm này quán vắng khách nên cô không cần phải mất thời gian tìm Lưu Thiên Lãng. Vừa mở cửa, Tô Đông An đã nhìn thấy ngay chiếc "bóng đèn" 100w làm bằng hình người. Cô bước tới, đặt túi quà lên bàn, đẩy về phía cậu.

Bình luận

Tầm này quán vắng khách nên cô không cần phải mất thời gian tìm Lưu Thiên Lãng. Vừa mở cửa, Tô Đông An đã nhìn thấy ngay chiếc "bóng đèn" 100w làm bằng hình người. Cô bước tới, đặt túi quà lên bàn, đẩy về phía cậu.

Lưu Thiên Lãng nhướn mày, hỏi: "Gì đây?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng nhướn mày, hỏi: "Gì đây?"

Cô ngượng ngập đáp: "Cậu mở ra xem khác rõ."

Bình luận

Cô ngượng ngập đáp: "Cậu mở ra xem khác rõ."

Lưu Thiên Lãng liếc cô một cái, lôi cái thứ trong túi ra. Cậu giơ nó lên cao, nghiền ngẫm một hồi rồi hỏi: "Sao đưa tôi cái này?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng liếc cô một cái, lôi cái thứ trong túi ra. Cậu giơ nó lên cao, nghiền ngẫm một hồi rồi hỏi: "Sao đưa tôi cái này?"

"Là băng đeo cổ tay dùng để thấm mồ hôi khi chơi thể thao đấy." Tô Đông An tưởng cậu không biết thứ đó dùng để làm gì, liền giải thích.

Bình luận

"Là băng đeo cổ tay dùng để thấm mồ hôi khi chơi thể thao đấy." Tô Đông An tưởng cậu không biết thứ đó dùng để làm gì, liền giải thích.

"Tôi biết, nhưng cậu có ý gì?"

Bình luận

"Tôi biết, nhưng cậu có ý gì?"

"Ờm. Quà xin lỗi. Xin lỗi cậu vì đã nói những lời quá đáng đó." Tô Đông An gãi má, ngượng ngùng đáp.

Bình luận

"Ờm. Quà xin lỗi. Xin lỗi cậu vì đã nói những lời quá đáng đó." Tô Đông An gãi má, ngượng ngùng đáp.

Lưu Thiên Lãng đơ ra vài giây rồi tặng Tô Đông An một ánh mắt khinh bỉ đến tột cùng. Cậu kiêu ngạo đáp: "Một cái băng rẻ tiền này mà đòi chuộc lỗi sao? Cậu có biết, giá trị con người tôi đáng giá bao nhiêu không?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng đơ ra vài giây rồi tặng Tô Đông An một ánh mắt khinh bỉ đến tột cùng. Cậu kiêu ngạo đáp: "Một cái băng rẻ tiền này mà đòi chuộc lỗi sao? Cậu có biết, giá trị con người tôi đáng giá bao nhiêu không?"

Bị cậu nói trúng tim đen, cô chột dạ. Quả thật, món quà này đã rẻ lại còn chọn đại, đúng là không có lòng thành cho lắm. Nghĩ vậy, cô thành thật đáp:

Bình luận

Bị cậu nói trúng tim đen, cô chột dạ. Quả thật, món quà này đã rẻ lại còn chọn đại, đúng là không có lòng thành cho lắm. Nghĩ vậy, cô thành thật đáp:

"Cậu muốn gì? Tôi sẽ cố gắng đáp ứng trong khả năng của mình."

Bình luận

"Cậu muốn gì? Tôi sẽ cố gắng đáp ứng trong khả năng của mình."

"Hừm. Để tôi nghĩ đã."

Bình luận

"Hừm. Để tôi nghĩ đã."

Cô cạn lời trước vẻ mặt đắc ý của cậu.

Bình luận

Cô cạn lời trước vẻ mặt đắc ý của cậu.

Lưu Thiên Lãng thầm nghĩ. Làm sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng vậy được. Hôm đó, sau khi to tiếng với nhau, cậu không về lớp mà đi một mạch ra cổng trường, trở về căn hộ. Cậu tức đến mức không nuốt trôi cơm, chẳng thiết tha gì, chỉ nằm một chỗ.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng thầm nghĩ. Làm sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng vậy được. Hôm đó, sau khi to tiếng với nhau, cậu không về lớp mà đi một mạch ra cổng trường, trở về căn hộ. Cậu tức đến mức không nuốt trôi cơm, chẳng thiết tha gì, chỉ nằm một chỗ.

Tại sao Tô Đông An lại đối xử với cậu như thế cơ chứ? Cậu chưa từng làm điều gì có lỗi với cô mà. Mặc dù cô nói không sai, thậm chí là rất đúng, nhưng cô không biết là lời nói gay gắt đó có thể làm tổn thương cậu sao?

Bình luận

Tại sao Tô Đông An lại đối xử với cậu như thế cơ chứ? Cậu chưa từng làm điều gì có lỗi với cô mà. Mặc dù cô nói không sai, thậm chí là rất đúng, nhưng cô không biết là lời nói gay gắt đó có thể làm tổn thương cậu sao?

Lưu Thiên Lãng nằm nghĩ về vụ việc xảy ra vừa qua ở trường cũ, cô bạn tên Linh bị cả lớp cô lập, tẩy chay. Cậu cảm thấy cả lớp rất quá đáng, dùng sức mạnh tập thể, chèn ép một nữ sinh yếu đuối. Buồn hơn cả là cậu cũng không có cách nào làm thay đổi suy nghĩ của bọn họ. Vậy nên, Lưu Thiên Lãng lựa chọn làm bạn với cô ta.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng nằm nghĩ về vụ việc xảy ra vừa qua ở trường cũ, cô bạn tên Linh bị cả lớp cô lập, tẩy chay. Cậu cảm thấy cả lớp rất quá đáng, dùng sức mạnh tập thể, chèn ép một nữ sinh yếu đuối. Buồn hơn cả là cậu cũng không có cách nào làm thay đổi suy nghĩ của bọn họ. Vậy nên, Lưu Thiên Lãng lựa chọn làm bạn với cô ta.

Nhưng điều mà cậu không thể ngờ tới, là những suy nghĩ cực đoan của Linh. Cô ta coi cậu là bạn, cũng là vật sở hữu trong tay cô ta. Chỉ cần cậu nói chuyện với những nữ sinh khác là y như rằng, cô ta sẽ nổi giận đùng đùng, chửi bới, thậm chí là ra tay đánh nữ sinh kia.

Bình luận

Nhưng điều mà cậu không thể ngờ tới, là những suy nghĩ cực đoan của Linh. Cô ta coi cậu là bạn, cũng là vật sở hữu trong tay cô ta. Chỉ cần cậu nói chuyện với những nữ sinh khác là y như rằng, cô ta sẽ nổi giận đùng đùng, chửi bới, thậm chí là ra tay đánh nữ sinh kia.

Ban đầu Lưu Thiên Lãng nghĩ, do bị bạn bè tẩy chay nên tính tình Linh hơi nhạy cảm, lo sợ bị cướp mất người bạn duy nhất này nên mới hành xử như thế. Vậy nên cậu trấn an, hứa hẹn sẽ mãi mãi làm bạn với cô ta, nhưng điều này vẫn không làm cô ta an tâm.

Bình luận

Ban đầu Lưu Thiên Lãng nghĩ, do bị bạn bè tẩy chay nên tính tình Linh hơi nhạy cảm, lo sợ bị cướp mất người bạn duy nhất này nên mới hành xử như thế. Vậy nên cậu trấn an, hứa hẹn sẽ mãi mãi làm bạn với cô ta, nhưng điều này vẫn không làm cô ta an tâm.

Linh càng ngày càng quá đáng, cô ta kiểm soát mọi hành động, mọi mối quan hệ của cậu, không cho phép cậu quan tâm tới ai cả. Kể cả thú vui làm người tốt của cậu cũng bị cô ta cản trở, điều này Lưu Thiên Lãng làm sao chịu nổi, dứt khoát cắt đứt tình bạn bè với cô ta.

Bình luận

Linh càng ngày càng quá đáng, cô ta kiểm soát mọi hành động, mọi mối quan hệ của cậu, không cho phép cậu quan tâm tới ai cả. Kể cả thú vui làm người tốt của cậu cũng bị cô ta cản trở, điều này Lưu Thiên Lãng làm sao chịu nổi, dứt khoát cắt đứt tình bạn bè với cô ta.

Rồi bỗng một ngày, Linh tìm đến cậu, nói muốn cậu làm bạn trai cô ta. Lưu Thiên Lãng từ chối, cô ta liền uy hiếp sẽ tự tử, làm cậu mang tai tiếng suốt đời. Cậu không tin có ai lại điên tới mức, dùng mạng sống của mình để uy hiếp người khác. Nhưng không ngờ cô ta làm thật. Và kết quả là, cậu phải chuyển tới thành phố A học tập.

Bình luận

Rồi bỗng một ngày, Linh tìm đến cậu, nói muốn cậu làm bạn trai cô ta. Lưu Thiên Lãng từ chối, cô ta liền uy hiếp sẽ tự tử, làm cậu mang tai tiếng suốt đời. Cậu không tin có ai lại điên tới mức, dùng mạng sống của mình để uy hiếp người khác. Nhưng không ngờ cô ta làm thật. Và kết quả là, cậu phải chuyển tới thành phố A học tập.

Mấy ngày vừa rồi Lưu Thiên Lãng trở về thành phố B, một là để cùng bố đến thăm cô ta, hai là giúp Tô Đông An điều tra mấy việc. Giờ nhìn cô thật lòng muốn bù đắp, chút khó chịu còn lại trong lòng cậu cũng tan biến.

Bình luận

Mấy ngày vừa rồi Lưu Thiên Lãng trở về thành phố B, một là để cùng bố đến thăm cô ta, hai là giúp Tô Đông An điều tra mấy việc. Giờ nhìn cô thật lòng muốn bù đắp, chút khó chịu còn lại trong lòng cậu cũng tan biến.


Truyện tương tự

Bình luận