Ánh sáng lấp lánh xuyên qua tán lá dày đặc. Mộc tỉnh dậy, nằm trong một căn chòi lá lợp bằng da thú. Mùi hương thảo dược thoang thoảng, lẫn trong tiếng ve rừng rỉ rả và tiếng nước róc rách chảy đâu đó gần bên.
Bình luận
Một bóng người ngồi bất động bên bếp lửa. Áo choàng xám chùm kín đầu, lưng thẳng như thân cây gỗ, không nói một lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đôi mắt màu xám tro sâu thẳm của người kia dõi về phía cậu. Không giận, không dịu dàng. Chỉ là… biết.
Bình luận
Bình luận
“Kẻ nhặt một hạt mầm khỏi bãi tro. – Người ấy đáp, giọng nam trung, trầm và sắc như mặt hồ phẳng lặng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cậu bật tới như một con báo con, tung cú đá học lỏm từ mấy trai làng. Người kia nhẹ nhàng nghiêng người. Tay phải chỉ điểm nhẹ vào cổ tay cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Khi nào vượt qua được ta, ngươi sẽ có quyền chọn con đường máu. Còn bây giờ… câm miệng và sống đi.”
Bình luận
Bình luận
Cậu dùng đá ném từ xa, dùng cây gậy gài bẫy, nửa đêm lẻn ra chạy khỏi khu trại — lần nào cũng bị bắt trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Một tuần sau, khi lũ lính Triệu đã rút sâu khỏi vùng rừng Yên Cơ, Phu Tử đứng trên một tảng đá cao, tay chỉ về khu đầm lầy rậm rạp bên kia bìa rừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Xây một căn cứ. Ẩn thân giữa sình lầy. Ở đó, ngươi sẽ học. Và lớn lên như một cơn bão được ủ trong yên lặng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đêm ấy, trăng sáng lạnh, ánh bạc hắt xuống lòng chảo núi hoang. Trong túp lều dựng tạm, bếp lửa rì rầm reo trên mớ củi khô. Phu tử lặng lẽ chia cơm vào hai chiếc bát gỗ, không nói gì thêm từ sau câu "xây căn cứ là bước đầu học cách tạo dựng lòng tin nơi người khác."
Bình luận
Mộc đón lấy bát cơm, ngồi đối diện, tay vẫn còn dính nhựa thông và bụi gỗ. Họ ăn trong im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng gió lùa và tiếng cú kêu xa thẳm.
Bình luận
Bình luận
"Mỗi cái cọc dựng lên, mỗi viên đá kê xuống… không phải để dựng chỗ trú, mà để thử tâm người. Nếu chúng theo ngươi mà không vì miếng cơm, thì mới đáng để đặt lưng xuống bên cạnh giữa rừng gươm."
Bình luận
Bình luận
Phu tử không trả lời ngay. Ông nhón một miếng cá khô, gỡ sạch xương rồi mới nói, mắt không rời bếp lửa:
Bình luận
Bình luận
Gió thổi mạnh, khiến ngọn lửa nghiêng ngả. Trong ánh sáng chập chờn, khuôn mặt Phu tử vẫn ẩn trong lớp mũ trùm không thể nhìn rõ. Còn Mộc thì im lặng, tay siết chặt chiếc bát gỗ – lần đầu cậu thấy những lời dạy của Phu tử không như răn dạy, mà như chia sẻ của một người cha.
Bình luận
Mộc lội qua bùn sình đến tận gối, hai vai đeo đầy gỗ trầm nặng trĩu, hai tay ôm bó cỏ ngải cổ dài hơn thân người. Mồ hôi rịn qua trán, dính cả vào bùn đất khô két. Đầm nước quanh đây đặc sệt, hôi tanh, và đầy đỉa hút máu.
Bình luận
Bình luận
Cậu ngã quỵ. Một cành nhọn đâm vào chân, máu rỉ ra. Nhưng không khóc. Phu Tử đã nói: “Mái ẩn càng sâu, kẻ thù càng khó tìm.”
Bình luận
Phu Tử không giúp cậu làm. Chỉ vạch ranh giới. Giao bản vẽ sơ sài bằng than trên mặt đất. Những chỗ cần bùn đất, đá tảng, ống tre rỗng để thoát khí và giấu lối đi.
Bình luận
Căn cứ phải chìm một nửa xuống bùn. Không để lại dấu chân. Không để lại khói bếp. Không phát ra tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tuần thứ ba, bị cắn bởi rắn nước khi mò rễ hoàng mộc. Suýt chết nếu không được Phu Tử dùng dao mổ hút nọc độc ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Phu Tử không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn căn chòi rêu rợp đầu tiên của cậu dần hình thành trong lòng đầm lầy.
Bình luận
Một hôm, khi Mộc đang kéo bó trúc từ rừng về, tiếng chim rừng hoảng loạn bay lên. Có mùi khét. Khói.
Bình luận
Cậu chạy về hướng đó. Giữa rừng, một chiếc xe ngựa cháy rụi nằm nghiêng, bánh xe vỡ vụn, xác người nằm ngổn ngang quanh. Dấu vết chém giết còn mới. Mùi máu, mùi lửa, mùi xác chết… tất cả lùa về cùng ký ức cũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Một đứa bé gái. Còn lấm lem bùn đất nằm ẩn sau một xác chết dựa vào tảng đá. Cô bé khoảng hai tuổi. Hai mắt sưng húp. Mặt lem nhem khói. Nhưng… vẫn sống nằm run lẩy bẩy. Cô bé có một miếng ngọc bội hình hoa sen chạm khắc tinh xảo đeo trên cổ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Phu Tử đặt đứa bé nằm lên giường cỏ cạnh bếp sưởi. Đắp chăn. Cho uống nước ấm. Nhỏ thuốc lá từ rễ gừng hoang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Gió núi quất vào vách đá lạnh buốt như lưỡi dao. Trong căn chòi dựng vội giữa rừng, Mộc ngồi tựa vào vách gỗ, tấm áo choàng cũ kỹ bao lấy thân thể nhỏ bé đang co ro trong lòng cậu. Mễ – cô bé được Mộc nhặt về từ đống tro tàn của một chiếc xe ngựa cháy rụi, vẫn chưa nói được lời nào suốt ba ngày qua. Ánh mắt bé hoảng loạn, trống rỗng như thể linh hồn vẫn mắc kẹt nơi những xác người không đầu và ngọn lửa thiêu cháy quá khứ.
Bình luận
"Không sao rồi… ở đây không ai làm hại muội nữa đâu." Mộc khẽ thì thầm, giọng khàn đặc vì sương đêm.
Bình luận
Cô bé không đáp. Chỉ bám chặt lấy vạt áo cậu, tay nhỏ cứng đờ. Mỗi khi có tiếng động bất chợt – tiếng cành cây gãy, tiếng cú rúc hay cả tiếng nồi nước sôi – Mễ lại giật mình, đôi mắt mở to, sẵn sàng bật khóc.
Bình luận
Mộc không phải người giỏi dỗ trẻ con. Nhưng cậu nhớ lời Phu tử từng dạy: "Muốn chữa lành một người, không cần quá nhiều lời, chỉ cần để người đó thấy được rằng mình đang sống."
Bình luận
Cậu bắt đầu nấu cháo mỗi sáng, thổi nguội rồi vừa thổi vừa đút cho Mễ. Ban đầu, cô bé chỉ ngồi co ro một chỗ, đôi mắt vô hồn nhìn về hư vô, không phản ứng gì cả. Cậu đợi đến chiều rồi thử lại lần nữa, bụng cô bé bất ngờ réo lên, cô bé lén ngước lên nhìn cậu rồi chỉ uống một thìa rồi quay mặt đi. Nhưng Mộc không bỏ cuộc. Cứ thế từng thìa, từng thìa, cho đến khi Mễ chịu ăn hết bát đầu tiên.
Bình luận
Sau vài hôm, Mộc tìm được một con sóc nhỏ bị thương trong rừng, mang về băng bó trước mặt Mễ. Cậu ngồi hàng giờ kể cho cô bé nghe những câu chuyện ngớ ngẩn về con sóc "Đuôi Bông" từng đánh nhau với gà rừng, từng rơi xuống suối rồi lại biết trèo cây giành quả ngọt với chim chào mào. Lần đầu tiên, một tiếng "hức" nhỏ thoát ra từ miệng Mễ. Không phải tiếng nói, mà là tiếng cười khẽ – ngắn ngủi, mong manh như gió.
Bình luận
Tối hôm đó, cô bé không ngủ co ro một mình nữa. Mễ bò tới nằm sát bên Mộc, đầu gối lên chân cậu, ngón tay nhỏ níu lấy vạt áo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mộc mở mắt, ngỡ ngàng. Ánh trăng chiếu qua mái lá, rọi xuống gương mặt cô bé đã thôi giàn giụa nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Từ hôm đó, căn chòi rừng vốn chỉ có một người và một thầy, nay có thêm tiếng cười con trẻ, tiếng khóc ré, và… tiếng nấu cơm khét lẹt.
Bình luận
Mộc vừa rèn sức, vừa học nấu nướng, vừa giặt quần áo cho ba người. Phu Tử vẫn không động tay vào bất kỳ việc gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Căn cứ ẩn giữa đầm nước không còn là chòi rách lợp lá đơn sơ nữa. Giờ nó là một mê cung âm thầm ẩn mình dưới rễ cây và lớp sương mù rậm rạp. Có nhà kho chôn dưới bùn, lò rèn giấu trong lòng đất, bếp nấu được nối bằng ống tre dẫn khói ra tận rìa đầm xa. Bé Mễ dần lớn lên, Mộc dạy cô bé học nói, học chữ, nấu nướng, dọn dẹp.
Bình luận
Bình luận
“Nhớ lấy, kẻ địch mạnh hơn, đông hơn, nhưng nếu ngươi khiến chúng không thấy được ngươi, thì chúng không thể đánh được ngươi.
Bình luận
Trong khoảng sân đất trước lều, Phu Tử vẽ đường cong như rắn bò, rồi đổ nước lên, mô phỏng dòng chảy sông suối.
Bình luận
“Địa hình là vũ khí. Nước là đồng minh. Rừng là áo giáp. Ngươi không cần thành đồng hào sâu, chỉ cần khiến kẻ địch bước nhầm một bước, thì thiên thời địa lợi sẽ thay ngươi ra tay.
Bình luận
Bình luận
“Nhân hòa… chính là dân chúng. Một quốc gia thịnh trị không nằm ở lâu đài hay binh khí, mà nằm ở lòng người. Một bậc quân vương thật sự… phải là người đi sau cùng khi có nạn, và ăn sau cùng khi có cơm.
Bình luận
Mỗi ngày, Mộc thức dậy khi trời chưa sáng, trèo lên vọng gác cao nhất làm bài tập Phu Tử giao: phân tích thế trận, bố trí quân trên sa bàn rừng – đồng bằng – sông ngòi – núi đá – thành thị. Không phải bằng quân thật, mà bằng cờ, đá, que gỗ, thậm chí là đám kiến đỏ trên thân cây.
Bình luận
Cậu học cách ẩn mình, bẫy thú, giăng cạm bẫy chống người, làm đường thoát hiểm, và cả di tản dân làng mà không để lại dấu vết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Dùng địa hình chặn đường tiếp tế. Tạo hỏa hoạn giả để kéo quân địch rời vị trí. Cho dân binh cải trang làm thương nhân, chia tin giả, khiến tướng Triệu nghi ngờ lẫn nhau… Sau đó tập kích vào điểm yếu.”
Bình luận
Bình luận
“Đó là lý thuyết. Thực tế, sẽ luôn có thứ ngươi không lường trước. Cái đầu ngươi có thể rất sáng, nhưng nếu trái tim yếu đuối, thì vẫn chết như thường.”
Bình luận
Bình luận
Trong những năm đó, cái chết của mẹ, của dân làng, của cả một dòng họ cổ xưa, vẫn là ngọn lửa âm ỉ trong tim cậu. Nhưng bên cạnh ngọn lửa ấy, đã có một bàn tay nhỏ, vụng về nhưng ấm áp, luôn kéo cậu lại mỗi lần cậu nổi giận.