Bình luận
Các độc giả đọc xong cho mình xin góp ý nhé! Hãy comment nhiều vào nha, mình khoái lắm ý! :)))))) Cảm ơn vì đã đọc ạ! >v<
Bình luận
Bình luận
Là một đứa cẩn trọng ở mức trung bình khá, ít nhất tôi sẽ tìm hiểu trước khi nói chuyện với bất kì ai, phải chắc chắn rằng mọi trường hợp xấu nhất định sẽ không xảy ra ngoài tầm kiểm soát. Và như một lẽ hiển nhiên, khi nhắn tin với một người xa lạ trên mạng xã hội, tôi cũng sẽ kiểm tra qua thông tin cá nhân của người đó. Không có từ "ngoại lệ" trong từ điển của tôi.
Bình luận
Thay vì đọc rồi trả lời tin nhắn ngay, trước hết, tôi phải "bật chế độ thám tử" để điều tra sơ bộ cái tài khoản kì quặc này đã.
Bình luận
Chà, ngoài cái tên và avatar trông hết sức "bình thường" thì ảnh bìa cũng chẳng khác là bao. Đó là một bức hình có nền đen, nổi bật ở giữa là dòng chữ "The Family" được xếp lên bởi những cái đầu lâu trắng muốt. Tôi không chắc đó có phải là đầu lâu người hay không nhưng nó trông rất khó coi. Nhìn vào là biết người đã ghép ảnh là một tay nghiệp dư, trông dị hợm chết đi được!
Bình luận
Bình luận
Phần tiểu sử chỉ ghi một chữ cụt ngủn, vô vị - "Bruh." còn các bài đăng đều xoay quanh vụ án mạng nào đó mới xảy ra gần đây. Chẳng ai khác nữa, tất cả chúng đều liên quan tới tôi.
Bình luận
Nghi ngờ, tôi càng lướt lại càng thấy có điềm. Và rồi... tôi đã nhìn thấy một thứ mà đáng ra tôi không bao giờ nên thấy..., đáng ra tôi nên chọc mù hai con mắt mình cho xong rồi.
Bình luận
Trên màn hình điện thoại, một bức hình "đập thẳng" vào mắt làm tôi đờ người ra, nó ở ngay trước mặt tôi, rõ mồn một tới từng chi tiết, một cái xác! Hình ảnh người phụ nữ trung niên nằm trên sàn nhà, người khô cứng, co quắp co queo lại, làn da trắng bệch, máu loang lổ khắp nơi, nhất là ở vùng khoang bụng. Nếu nhìn kĩ, còn có những con dòi lúc nhúc quanh vết thương, với chúng, đây có lẽ là bữa tiệc thịt người thơm ngon vô cùng. Mái tóc của người đàn bà ấy rối bời và bẩn thỉu, những lọn tóc lòa xòa trên gương mặt xanh xao, tựa như bóng ma của chính bà đang lẩn khuất trong bóng tối.
Bình luận
Góc chụp thấp và cận cảnh khiến hình ảnh thêm phần ám ảnh. Bàn tay của người đàn bà ấy cứng đờ, ngón tay co quắp như đang níu kéo điều gì đó trong vô vọng. Thật thê thảm...
Bình luận
Xung quanh như một mớ hỗn độn, các đồ vật bị xô đẩy, đổ vỡ như minh chứng cho cuộc đấu tranh quyết liệt trước khi Tử thần "gõ cửa". Mùi máu như ngấm qua màn hình, làm tôi cảm tưởng như chính mình đang đứng trong căn phòng đó, chứng kiến tất thảy mọi thứ.
Bình luận
Bên cạnh đó... Còn một bức ảnh khác... Lại là một tử thi nữa... Đó là một cô gái, giống hệt tôi! Trong một khoảnh khắc, gai ốc tôi trỗi dậy, cơ thể tôi run bần bật. Đồng tử tôi co lại, làn da vốn khá mịn màng, mềm mại giờ lại trở nên căng cứng, từng mảng da dựng lên như hàng triệu mũi kim tiêm nhỏ li ti đâm thẳng vào trái tim mỏng manh của tôi.
Bình luận
Bình luận
Cửa phòng tôi đóng kín, không để gió lọt qua một ngóc ngách nào, cộng thêm chiếc đèn ngủ tỏa ánh vàng nhạt, không gian ấm cúng vô cùng. Ấy vậy tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo khôn xiết, cái lạnh tựa cơn gió bấc lùa qua, những sợi lông tơ của tôi dựng đứng hết lên. Tôi nghe tim mình đập nhanh hơn, từng nhịp đập như búa nện vào lồng ngực, trong khi hơi thở trở nên ngắt quãng và nặng nề. Không khí xung quanh dường như đặc lại, tạo ra một sự ngột ngạt, đặc quánh khó chịu. Còn tôi, tôi không thể rời mắt khỏi hình ảnh đó, dù sự kinh hoàng đang ngấm sâu vào từng tế bào trong cơ thể.
Bình luận
Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra đó là chính mình, ôi, đau đớn biết nhường nào. Hẳn đó là Ánh Nguyệt, cô ấy giống tôi thật... Chỉ là cô ấy đã chẳng còn trên cõi đời này nữa, cô ấy đã "tự sát" với hung khí là con dao găm thẳng vào lồng ngực... Tôi đoán thế, à không, cảnh sát kết án thế.
Bình luận
Nguyệt, Nguyễn Sa Ánh Nguyệt mặc một chiếc áo mưa màu xanh, đó là điều dễ hiểu vì theo cảnh sát, thời khắc án mạng xảy ra là đêm giao thừa, một đêm mưa phùn ngắt quãng, lạnh thấu xương. Quả nhiên, tiếng thét từ vụ án cũng bị che lấp bởi pháo hoa... Nếu đó là vụ giết người thì cũng tinh vi thật đấy!
Bình luận
Bình luận
Đứng hình một khoảng thời gian không lâu, tôi vội bịt miệng mình lại, chạy thẳng ra ngoài rồi nôn thốc nôn tháo, dạ dày tôi sôi sùng sục... Tất cả những gì tôi đã ăn cho bữa trưa đều được thải hết ra ngoài, cái vị thơm ngon đã biến mất, thay vào đó là vị chua lè, tanh tưởi của dịch vị.
Bình luận
Và chẳng lạ gì, sau khi hoàn hồn tôi liền liệt tài khoản "TN66-SEA02-HMDG" này vào danh mục "chặn". Vĩnh biệt, một đi hy vọng không trở lại.
Bình luận
Sau đó là hàng loạt những tài khoản khác không liên quan lắm gửi tin nhắn cho tôi. Nào là mời tôi phỏng vấn, nào những lời lẽ thù hận, công kích, có khi lại là spam tin vớ vẩn cùng cả tá những lần được nhắc tên ở phần bình luận của mấy tờ báo lá cải. Chậc, nếu tôi nổi tiếng vậy, có khi đi đóng quảng cáo rồi cũng nên ý! Cũng là một cơ hội tiềm năng ấy nhỉ?
Bình luận
Nói gì thì nói chứ tôi sợ gần chết, tinh thần của một đứa con gái như tôi cũng không phải thép, không ớn mới lạ! Kéo theo đó cũng là nỗi hoang mang vô cùng kể. Mọi thứ diễn ra như một mớ hỗn độn, mệt quá!
Bình luận
Bình luận
Vừa nôn gần như hết sạch thức ăn nên tôi cũng đói, bụng kêu òng ọc nãy giờ. Tôi đành lật đật xuống bếp kiếm chút gì đó để lót dạ.
Bình luận
Mở tủ lạnh ra, nhìn "đống" đồ ăn toàn thịt sống, vẫn còn dính đầy máu làm tôi phát khiếp. Càng nhìn tôi càng nghĩ tới hai tấm hình đó, hai cái xác đầy máu đó, buồn nôn kinh khủng! Nhưng bụng rỗng mà, chẳng còn gì để ói nữa.
Bình luận
Tôi bèn bóc mấy bọc quà Tết toàn bánh kẹo ra, nhấm nháp một cách chậm chạp, thật khó để nuốt trôi khi cứ nghĩ đến thi hài của những người đã khuất. Vị ngòn ngọt của bánh sô cô la phủ kín lưỡi tôi như xoa dịu đi phần nào nỗi âu phiền.
Bình luận
"Chà! Có một con mèo đang vụng bánh kẹo này." Một ai đó lên tiếng, tông giọng trầm nhưng không ấm, thoáng chút lạnh lẽo, cười cợt.
Bình luận
Bất giác tôi thấy rờn rợn. Bây giờ tôi mới biết rằng trong căn phòng này không chỉ có mình tôi... Nhưng một đứa nhạy cảm như tôi lại chẳng cảm nhận được bất kì tiếng động hay tiếng bước chân nào? Tựa hồ như một hồn ma lang thang vậy, không thì...
Bình luận
Ai vậy? Chẳng lẽ nhà mình có trộm!? Hay là một tên sát nhân đang tìm con mồi, và tôi là kẻ hắn chọn!?
Bình luận
Bình luận
Giật mình, tôi cầm lấy con dao làm bếp ra, tay run run quay đầu lại đối mặt trực diện với kẻ không mời mà đến này.
Bình luận
"Ơ? Anh Trường?" Tôi sững sờ, đờ người ra. Chẳng phải tên trộm nào, cũng chẳng phải một tay giết người, càng không phải là một con ma, đó là một người rất quen, anh trai tôi, anh thứ.
Bình luận
Bình luận
"À, ông Cường nấu ngon mà, chẳng qua em còn chưa no và cũng thèm đồ ngọt chút thôi anh! Mà sao anh về sớm vậy? Chẳng phải tối mai cả nhà mới về sao ạ? Đi du xuân vui không anh?" Tôi thắc mắc.
Bình luận
"À thì có "job" mới. Mà máy tính xách tay anh để ở nhà nên phải về. Khách hàng này rất quan trọng nên không còn cách nào khác. Còn đi chơi cũng bình thường, toàn đi chùa rồi xách đồ mà mẹ với chị Esmeralda mua là chính thôi, hơi mệt chút. Cơ mà Cường đâu rồi?"
Bình luận
"Dạ, ổng ngáy khò khò rồi. Anh về đột ngột quá! Em hơi bị bất ngờ đấy! Tưởng nhà có kẻ đột nhập cơ!" Vừa nói tôi vừa cười hì hì.
Bình luận
"Bớt nghĩ linh tinh đi. Mà anh cũng hơi đói, muốn ăn mì không? Anh mới mua vài gói." Trường cởi ba lô ra rồi lấy vài gói mì màu hồng, tay anh linh hoạt, nhanh thoăn thoắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"À... Dạ vâng ạ." Nói rồi tôi ra ngoài bàn ăn ngồi ngoan như cún đợi anh. Thực ra tôi thừa hiểu anh cố ý "đuổi khéo" đứa em gái hậu đậu của mình, nếu để tôi động vào có mà cháy bếp. Cũng nguy hiểm lắm chứ chẳng đùa.
Bình luận
Tranh thủ lúc đợi anh Trường nấu mì, tôi mở điện thoại ra nghịch chút để giết thời gian. Hai anh em chúng có mối quan hệ không quá thân thiết, nói chuyện riêng chẳng có mấy điểm chung, khá gượng nên cả hai đều giữ im lặng.
Bình luận
Tôi lại vào Facebook. Lần này rút kinh nghiệm, thay vì đăng nhập tài khoản chính, tôi trở lại với chiếc "acc clone" gần cả năm không sử dụng. Được cái nick này tôi cũng kết bạn với kha khá bạn bè, mấy ông anh trai và vài người họ hàng tôi quý mến nên cũng không khác là bao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi thấy mình như nghẹt thở vậy. Rốt cuộc vì sao chứ?! Tại sao cái tài khoản chết tiệt ấy lại đeo bám sang nick phụ của tôi? Rõ ràng chỉ người thân quen biết mới rõ thôi mà! Chẳng lẽ... Người đứng sau cái tài khoản ấy... là người quen? Khỉ thật! Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Dạ không có chuyện gì đâu. Chỉ là có người spam tin nhắn thôi. Anh biết án mạng gì đó bên trấn Yên Đĩnh không ạ? Vụ ấy nổi rần rần luôn. Thật sự phiền phức dã man luôn ý! Em không hiểu tại sao có nhiều người lại hứng thú rồi quấy rầy em như này nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đầu tôi thật sự quá choáng váng... Nhanh tay chặn luôn tài khoản "TN66-02SEA-HMDG", lần này tôi còn báo cáo luôn với nền tảng, nhất định phải "bay màu" khỏi Facebook cho cộng đồng mạng được thanh lọc. Dù sao hiện tại tôi cũng không đủ dũng khí để vào lại điều tra trang cá nhân đó nữa, tạm thời tôi cũng khoanh vùng được mối quan hệ của "TN66-02SEA-HMDG" có liên quan tới tôi.
Bình luận
Bình luận
Lại một lời mời kết bạn khác, may sao đây không phải là tài khoản nào đáng sợ nữa, đó là bạn tôi, Ngọc, cái tên mất nết đã phỉ báng tôi sáng nay. Vì là bạn học cùng lớp, tôi chấp nhận luôn. Một tin nhắn chợt hiện lên màn hình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Screaming in the moonlight (Handsome gỉl): Ừ, mày nói đi, gì mà khép nép thế? Bộ mày chột dạ hay sao :)))?
Bình luận
Trần Đức Ngọc: Bớt dùm tao nha má! Mai tao muốn gặp mày nói chuyện tí. Tầm sáu giờ sáng, mày thấy được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Screaming in the moonlight (Handsome gỉl): Ha! Mày được lắm, đừng có cà khịa tao nha! Chốt kèo sáu giờ luôn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cuộc nói chuyện diễn ra chóng vánh nhưng vừa hay mì chín, anh Trường đem ra cho tôi tô mì thơm ngào ngạt, hấp dẫn. Dù mặn chát nhưng ăn lúc đói cũng khá ổn, một vèo đã vào hết trong bụng tôi.
Bình luận
Có lẽ là căng da bụng trùng da mắt chăng? Tôi buồn ngủ rất nhanh... một giấc ngủ dài, thật dài... từ một giờ tới hơn bảy giờ tối...