Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hai âm thanh nhẹ nhàng, vang vọng ấy cứ vang lên trong đầu Thanh Bình, khiến ý thức mơ hồ của hắn như những mảnh ghép rời rạc, không có sự kết nối nằm ngỗn ngang, chồng chất lên nhau dần dần tập trung lại với nhau, tự động liên kết lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thanh Bình lờ mờ tỉnh lại, cảm nhận bản thân đang trần truồng nằm trên một thứ chất lỏng gì đó tựa như nước, khi mở mắt ra hắn chỉ nhìn thấy một không gian hoàn toàn xa lạ, mọi thứ xung quanh đều đen kịt như bị nuốt chửng bởi bóng tối.
Bình luận
Bình luận
Xung quanh hắn chỉ có hai tia sáng nhỏ nhoi, tựa như đom đóm, bay lơ lửng xung quanh, tạo nên một thứ ánh sáng yếu ớt, mờ ảo.
Bình luận
Bình luận
Hắn cảm thấy không gian này không giống thực tại, như thể hắn đã bước vào một thế giới khác, nơi mọi quy luật bình thường đều bị bẻ cong. Tiếng gọi ban nãy giờ không còn nữa, để lại trong hắn một sự bồn chồn, lạc lõng.
Bình luận
Bình luận
Thanh Bình cố gắng định hình lại ý thức, nhưng mọi thứ xung quanh vẫn mơ hồ, như một giấc mơ chưa rõ hình thù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thanh Bình nhíu mày, cảm giác như đầu óc hắn bị ai đó bóp chặt. Cơn đau như búa bổ kéo đến khiến hắn không thể suy nghĩ rõ ràng. Những mảnh ký ức vụn vỡ lướt qua tâm trí như những hình ảnh mờ nhạt, vỡ vụn và rời rạc. Hắn cố ghép nối chúng lại với nhau, nhưng cơn đau lại càng dữ dội hơn, buộc hắn phải từ bỏ.
Bình luận
Bình luận
Hai tia sáng nhỏ tiếp tục lượn lờ phía trên đầu hắn, thỉnh thoảng phát ra những ánh chớp yếu ớt, như muốn dẫn dắt hắn đi theo một hướng nào đó trong bóng tối vô tận này.
Bình luận
Bình luận
Hắn thở hắt ra, định thần lại, tập trung vào hai đóm sáng nhỏ trước mặt. Chúng vẫn lơ lửng, chuyển động nhẹ nhàng, nhìn vào chúng, hắn như nhận ra được điều gì đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mặc dù không biết nên tin vào điều gì, nhưng trong hoàn cảnh này, đó là manh mối duy nhất mà hắn có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thanh Bình ngạc nhiên khi chân mình chạm xuống mặt đất, hoặc ít nhất là thứ gì đó giống như mặt đất. Nó không cứng rắn như hắn tưởng, mà có cảm giác mềm mại và ẩm ướt, như thể hắn đang đi trên một bề mặt chất lỏng kỳ lạ. Mỗi bước chân của hắn khiến mặt đất dưới chân rung lên, tạo ra những gợn sóng nhỏ lan tỏa ra xung quanh, như thể cả không gian này đang phản ứng lại với sự hiện diện của hắn.
Bình luận
Bình luận
Hắn cúi nhìn xuống, nhưng trong bóng tối dày đặc, chỉ thấy những gợn sóng lan xa dần và biến mất vào hư vô. Mỗi lần bước đi, âm thanh như tiếng nước nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại không có cảm giác lạnh lẽo hay ẩm ướt như khi bước trên mặt nước. Thanh Bình càng đi, càng cảm thấy nơi này kỳ lạ và bí ẩn, như thể hắn đã rơi vào một giấc mơ hoặc một thế giới song song không thuộc về thực tại.
Bình luận
Bình luận
Hai đóm sáng vẫn bay lượn phía trước, lúc gần lúc xa, như cố tình duy trì một khoảng cách với hắn. Bản năng thôi thúc hắn tiếp tục di chuyển, dù không biết mình sẽ đi về đâu.
Bình luận
Bình luận
Thanh Bình cứ thế chạy theo những đóm sáng mà không để ý đến thời gian trôi qua. Không biết đã bao lâu, không gian quanh hắn vẫn đen đặc, chỉ có tiếng bước chân đều đặn vang lên, cùng với những gợn sóng mờ nhạt dưới chân. Cơ thể hắn dần cảm thấy nặng nề, mỗi bước chân càng lúc càng trở nên khó khăn hơn, nhưng sự tò mò và hy vọng mong manh vẫn thúc giục hắn tiếp tục.
Bình luận
Bình luận
Thể lực đã gần đến mức giới hạn, hắn đã ngờ vực bản thân mình không thể nào đuổi kịp những đóm sáng ấy, những suy nghĩ muốn từ bỏ bắt đầu nhen nhóm trong đầu hắn thì bất chợt, từ phía xa hiện ra một vệt sáng dài, mờ ảo trong bóng tối. Thanh Bình cố gắng vứt bỏ những tiêu cực ấy ra khỏi đầu, vội vàng tăng tốc, hướng về phía ánh sáng đó, lòng ngập tràn hy vọng rằng cuối cùng mình đã tìm được lối thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Bình luận
Bình luận
Khi đến gần, hắn nhận ra đó là một cánh cửa khổng lồ, cao sừng sững trước mặt, gần như chạm đến đỉnh của không gian vô tận này.
Bình luận
Bình luận
Cánh cửa được chạm khắc với nhiều hoạ tiết kỳ lạ, phức tạp và bí ẩn. Chúng uốn lượn, đan xen như những dòng chảy không ngừng, tạo nên một bức tranh vừa cuốn hút vừa khó hiểu. Ánh sáng phát ra từ các rãnh nhỏ trên bề mặt cánh cửa, chiếu rọi những đường nét tinh xảo, khiến chúng như đang chuyển động một cách sống động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thanh Bình cảm thấy cánh cửa này không chỉ đơn thuần là một lối đi, mà còn chứa đựng một sức mạnh bí ẩn nào đó, như thể nó đang trông chừng và thử thách bất kỳ ai muốn bước qua.
Bình luận
Bình luận
Hắn đứng trước cánh cửa, trái tim đập mạnh. Hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt không rời khỏi những họa tiết kỳ lạ kia. Hắn biết, một khi đã mở cánh cửa này, sẽ không còn đường quay lại. Nhưng cũng không có lựa chọn nào khác.
Bình luận
Bình luận
Thanh Bình hít một hơi thật sâu, cố lấy lại sự bình tĩnh trong khi quan sát cánh cổng khổng lồ trước mặt. Hắn từ từ tiến lại gần, đặt cả hai tay lên bề mặt lạnh lẽo của nó. Với tất cả sức lực còn lại, hắn dùng lực đẩy mạnh. Nhưng dù cố gắng đến đâu, cánh cổng vẫn đứng yên, không hề nhúc nhích. Hắn thử kéo, thử dùng vai để thúc mạnh vào, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Bình luận
Bình luận
Cánh cổng, với những họa tiết kỳ lạ kia, như thể đang trêu đùa hắn, bất khả xâm phạm. Thanh Bình lùi lại, thở hổn hển. Mồ hôi lấm tấm trên trán, và cảm giác bất lực bắt đầu xâm chiếm tâm trí hắn.
Bình luận
Bình luận
Nhìn lại cánh cổng, hắn bắt đầu tự hỏi liệu có thứ gì đó mà mình chưa nhận ra. Những họa tiết trên cánh cổng có thể không chỉ đơn thuần là trang trí mà còn ẩn chứa một bí mật nào đó. Có lẽ cánh cửa này cần một phương pháp đặc biệt để mở, chứ không phải sức mạnh vật lý.
Bình luận
Bình luận
Thanh Bình bắt đầu rà soát lại từng chi tiết trên cánh cổng, tìm kiếm manh mối. Có thể một câu đố, một ký hiệu hay một dấu hiệu đặc biệt nào đó đang chờ hắn khám phá.
Bình luận
Bình luận
Mới đầu, hắn còn cảm thấy hứng thú khi có thể tự mình khám phá sự huyền bí từ cánh cổng kì lạ này nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn liền quỳ gục trước cánh cổng khổng lồ này với trái tim trĩu nặng thất vọng. Mọi nỗ lực suy đoán, liên kết những họa tiết phức tạp đều chỉ dẫn đến ngõ cụt. Cánh cổng trước mặt dường như là một thử thách vượt quá khả năng của hắn. Trong giây phút tuyệt vọng, hắn cúi đầu, cảm nhận sự bất lực dâng trào.
Bình luận
Bình luận
Đúng lúc đó, hai đốm sáng nhỏ mà hắn đã theo đuổi bấy lâu bỗng từ từ hạ xuống, ánh sáng yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc nào ấy, lại sáng rực lên giữa khoảng không tối tăm đen kịt , sau một hồi tỏa sáng chúng dịu lại và bắt đầu biến đổi. Thanh Bình ngước lên, bất ngờ khi thấy hai đốm sáng ấy đang dần định hình thành những dáng người quen thuộc. Trước mắt hắn, hình ảnh của cha và mẹ hiện lên rõ ràng, trong tình cảnh bế tắc này lại nhìn thấy hai người thân quan trọng nhất của cuộc đời mình, hắn không thể kìm nổi nước mắt đang dâng trào, giọng nói khàn khàn trong cổ họng lên tiếng thét gào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cha hắn hiện lên, với ánh mắt hiền từ, luôn là người mà Thanh Bình ngưỡng mộ vì sự mạnh mẽ và kiên định. Còn mẹ hắn, với nụ cười dịu dàng và vòng tay ấm áp, luôn là nơi hắn tìm đến để an ủi. Cả hai đứng đó, trong không gian kỳ lạ này, nhìn hắn với ánh mắt chứa đựng sự yêu thương và khích lệ.
Bình luận
Bình luận
Thanh Bình không thể tin vào mắt mình. Hắn vội đứng dậy, lòng tràn ngập cảm xúc, nhưng cũng xen lẫn sự ngờ vực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hai hình bóng ấy không đáp lại bằng lời, nhưng trong ánh mắt và nụ cười của họ, Thanh Bình cảm nhận được sự trấn an. Cha hắn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai hắn, một cử chỉ quen thuộc đầy sức mạnh và động viên. Mẹ hắn thì khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm tin, như thể họ đang nhắn nhủ rằng hắn đã có tất cả những gì cần thiết để vượt qua thử thách này.
Bình luận
Bình luận
Dường như không cần thêm lời nào, Thanh Bình cảm nhận được một sức mạnh vô hình từ họ. Hắn đứng thẳng dậy, nhìn lại cánh cổng một lần nữa, và cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác mới lạ—một niềm tin mà trước đây hắn chưa từng có.
Bình luận
Bình luận
Thanh Bình cảm nhận được luồng năng lượng dâng trào trong người khi đặt hai bàn tay lên cánh cổng một lần nữa. Nhưng lần này, không chỉ có sức mạnh của riêng hắn, mà còn có sự hỗ trợ vô hình từ cha mẹ. Dù chỉ là những hình bóng, nhưng cảm giác ấm áp và đầy khích lệ từ họ như tiếp thêm cho hắn nghị lực và sức mạnh.
Bình luận
Khi cánh tay của hắn chạm vào cánh cổng, từ phía sau lưng hai đôi bàn tay của người cha và người mẹ đặt vào chung lại với nhau, hắn nhìn qua hai bờ vai của bản thân là nụ cười mỉm của hai người thân yêu.
Bình luận
Bình luận
Khi cả ba bàn tay cùng đặt lên cánh cổng, Thanh Bình cảm nhận được sự hòa quyện kỳ diệu giữa tình yêu thương và niềm tin. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi cùng cha mẹ đẩy mạnh. Một tiếng "đẩy" vang lên trong không gian, cánh cổng khổng lồ bắt đầu kêu cót két, như thể nó đã bị niêm phong trong hàng thế kỷ.
Bình luận
Bình luận
Cánh cổng từ từ mở ra, ánh sáng từ phía sau dần dần tràn vào, chiếu rọi lên khuôn mặt của Thanh Bình. Dòng chảy ký ức từ từ tràn về trong thức hải, hắn lùi lại một bước, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc khi nhìn thấy khung cảnh bên kia cánh cổng. Hắn đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện từ nhỏ cho đến khi vụ tai nạn đó xảy ra, lấy lại ký ức hắn quay đầu lại.
Bình luận
Bình luận
Hình bóng của cha mẹ bên cạnh hắn cũng dần nhạt nhòa, nhưng trước khi biến mất, họ nhìn hắn lần cuối, ánh mắt đầy tự hào và yêu thương. Thanh Bình không còn cảm thấy cô độc nữa. Hắn biết rằng, dù họ không còn ở bên cạnh, tình yêu và niềm tin mà họ trao cho hắn sẽ luôn đồng hành, tiếp thêm sức mạnh cho hắn trên hành trình mới.
Bình luận
Bình luận
Với bước chân vững vàng, Thanh Bình tiến qua cánh cổng, bước vào thế giới mới đang chờ đón hắn, một nơi mà ánh sáng và hy vọng đang chờ đợi phía trước.