Lời này vừa ra, những người xung quanh sửng sốt, những tiếng thắc mắc vang lên liên hồi không dứt, đều là thái độ khó có thể tin được lời của người trước mặt là sự thật.
Bình luận
Phương Chu nhếch khóe miệng, ôm kiếm ung dung đi về phía trước. Mỗi một bước chân hạ xuống, kiếm khí rung động trong không khí, đám đông kinh hãi vô thức giật lùi lại vài bước, nhường một con đường cho hắn đi qua. Trì Vân cùng Đường Lệ Từ đứng ở xa, không bị kiếm khí ảnh hưởng tới, nhưng vẫn có thể thấy được không khí đang dao động, cậu hít sâu một hơi:
Bình luận
Bình luận
"Trong vòng hơn trăm năm nay, người đạt tới đẳng cấp này cũng chỉ có một mình đại hiệp Phương Chu mà thôi. Không lẽ người này thực sự là Phương Chu?"
Bình luận
Bình luận
Kiếm, có kiếm ý, có chiến ý, cũng có sự kiên cường. Mà kiếm của hắn, chỉ vừa gặp được người kia đã rung động không ngừng, không chỉ có chiến ý bị kích phát mà ngay cả kiếm ý cũng bắt đầu rục rịch thoát ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Nhưng người này nhìn rất trẻ, còn lẽ chỉ bằng tuổi của ta, không lẽ đại hiệp Phương Chu mượn xác hoàn hồn hay sao?"
Bình luận
Bình luận
A Thùy giận dỗi mắng, Trì Vân này mồm miệng nhanh nhảu nói năng không suy nghĩ, nàng chỉ sợ người khác nghe được sẽ nghĩ xấu về Phương Chu. Anh trai nàng làm người ngay thẳng, luôn lấy hiệp nghĩa làm đầu, sao có thể làm ra hành vi đoạt xác hoàn hồn được chứ? Trì Vân cũng tự biết mình không biết giữ mồm, nghe thấy nàng mắng thì cụp mắt tự bịt mồm lại không lên tiếng nữa.
Bình luận
Bình luận
Phương Chu cũng vừa lúc bước tới trước mặt bọn họ, hắn cúi đầu nhìn Đường Lệ Từ, vẻ ngông nghênh ban đầu thoắt cái biến thành một nụ cười đầy yêu chiều, hắn nói:
Bình luận
"Ngốc ạ. Bí kíp phục sinh cả đời chỉ có thể dùng được một lần, đệ không để cho bản thân lại khổ sở vất vả vì ta, có đáng không chứ?"
Bình luận
Bình luận
Ba tháng trước, thân xác của Phương Chu bị kẻ gian trộm đi, bị thú dữ nơi núi rừng xé xác, cũng là lúc bí kíp phục sinh của Đường Lệ Từ thất bại.
Bình luận
Nhưng giờ đây, người tưởng như đã vĩnh viễn rời đi kia đang đứng ngay trước mặt y. Đường Lệ Từ vừa mừng vừa sợ nắm chặt lấy vạt áo của Phương Chu, mong ngóng nhìn hắn:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Phương Chu bật cười, gõ lên đầu y một cái ngăn lại những từ cuối cùng kia, chờ cho Đường Lệ Từ ngẩng đầu lên nhìn mình rồi mới nói:
Bình luận
Bình luận
Ánh mắt yêu chiều cùng nụ cười hiền hậu hiển hiện trước mắt, trong lòng Đường Lệ Từ chỉ cảm thấy một dòng nước ấm trào ra, khóe mắt cay cay, y ôm chầm lấy người trước mặt, hô lớn:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đường Lệ Từ rúc trong lòng hắn lắc đầu tỏ ý không vất vả, trong lúc này, bao nhiêu khổ sở đã từng trải qua đều không còn quan trọng nữa. Ở trước mặt người này, y chỉ còn là một sư đệ nhỏ bé được hắn bảo bọc dưới đôi cánh rộng lớn ấm áp của mình, không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa cả.
Bình luận
Phương Chu vỗ về đứa nhỏ mà mình nuôi lớn, một lúc sau mới ngước mắt nhìn lên đám người A Thùy, hắn cười nói:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dù cho đã không giống với ngày xưa, nàng có thể cảm nhận được hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng trở về là tốt rồi.