Chương 17: Ngày cô ra đi là ngày buồn nhất (Kết thúc)
Ông Minh đi vào nói: "Không, con nhất định phải sống. Trúc Ly đã kể cho ba nghe mọi chuyện rồi. Bảo Ngọc, ba xin lỗi vì đã không tin tưởng con"
Bình luận
Ông Minh đi vào nói: "Không, con nhất định phải sống. Trúc Ly đã kể cho ba nghe mọi chuyện rồi. Bảo Ngọc, ba xin lỗi vì đã không tin tưởng con"
Sau khi hay tin cô tỉnh lại, tất cả mọi người đều đi vào trong, chỉ có Trúc Ly vẫn đứng ở bên ngoài, vì cô ấy cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp cô.
Bình luận
Sau khi hay tin cô tỉnh lại, tất cả mọi người đều đi vào trong, chỉ có Trúc Ly vẫn đứng ở bên ngoài, vì cô ấy cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp cô.
"Mọi người đều ở đây sao? Thật tốt quá. Con cứ nghĩ mình sẽ không thể gặp được mọi người lần cuối"
Bình luận
"Mọi người đều ở đây sao? Thật tốt quá. Con cứ nghĩ mình sẽ không thể gặp được mọi người lần cuối"
Bà Tuyết Mai nói: "Con là đứa con gái mà mẹ thương nhất, vào thời khắc quan trọng này sao mẹ lại không ở bên con được"
Bình luận
Bà Tuyết Mai nói: "Con là đứa con gái mà mẹ thương nhất, vào thời khắc quan trọng này sao mẹ lại không ở bên con được"
Bảo Trâm nói: "Chị hai, chị không được bỏ lại em và mẹ, em và mẹ không thể không có chị được"
Bình luận
Bảo Trâm nói: "Chị hai, chị không được bỏ lại em và mẹ, em và mẹ không thể không có chị được"
"Không phải thời gian qua mọi người đã quen với cuộc sống không có con bên cạnh rồi sao? Mọi người cứ xem như con đang ở một nơi nào đó thật xa, sau này con vẫn sẽ luôn dõi theo mọi người. Xin mẹ hãy hứa với con là sẽ sống thật tốt, mẹ phải tiếp tục điều trị cho đến khi hoàn toàn khỏi bệnh"
Bình luận
"Không phải thời gian qua mọi người đã quen với cuộc sống không có con bên cạnh rồi sao? Mọi người cứ xem như con đang ở một nơi nào đó thật xa, sau này con vẫn sẽ luôn dõi theo mọi người. Xin mẹ hãy hứa với con là sẽ sống thật tốt, mẹ phải tiếp tục điều trị cho đến khi hoàn toàn khỏi bệnh"
"Được, mẹ hứa với con"
Bình luận
"Được, mẹ hứa với con"
Sau đó cô nắm lấy tay ông Minh rồi nói: "Ba, con biết thường ngày ba đối xử nghiêm khắc với con là vì ba quan tâm con. Thật ra con biết trong suốt thời gian qua ba vẫn luôn yêu thương con"
Bình luận
Sau đó cô nắm lấy tay ông Minh rồi nói: "Ba, con biết thường ngày ba đối xử nghiêm khắc với con là vì ba quan tâm con. Thật ra con biết trong suốt thời gian qua ba vẫn luôn yêu thương con"
"Nhưng ba đã không chịu tin con, thậm chí ba còn..."
Bình luận
"Nhưng ba đã không chịu tin con, thậm chí ba còn..."
"Con biết ba đã từng tin con, như vậy là đủ rồi"
Bình luận
"Con biết ba đã từng tin con, như vậy là đủ rồi"
"Ba xin lỗi, con nhất định phải sống tiếp để ba còn có cơ hội bù đắp cho con"
Bình luận
"Ba xin lỗi, con nhất định phải sống tiếp để ba còn có cơ hội bù đắp cho con"
"Con thà rằng trong mắt ba con vẫn là đứa con ngỗ nghịch không biết nghe lời, như vậy ba sẽ không quá đau lòng vì sự ra đi của con"
Bình luận
"Con thà rằng trong mắt ba con vẫn là đứa con ngỗ nghịch không biết nghe lời, như vậy ba sẽ không quá đau lòng vì sự ra đi của con"
Ông đau lòng đến nỗi nói không nên lời, lúc này bà Thu Yến lại nói: "Bảo Ngọc, lẽ ra khi con muốn rời đi mẹ nên tôn trọng quyết định của con. Lúc đó mẹ chỉ muốn giữ con ở bên cạnh mà không quan tâm đến cảm xúc của con, mặc dù mẹ biết con chịu rất nhiều ấm ức và tủi thân, nhưng mẹ vẫn không nỡ rời xa con. Còn bây giờ mẹ chỉ mong con được sống, bất luận con có ở đâu thì mẹ cũng sẽ vui lòng"
Bình luận
Ông đau lòng đến nỗi nói không nên lời, lúc này bà Thu Yến lại nói: "Bảo Ngọc, lẽ ra khi con muốn rời đi mẹ nên tôn trọng quyết định của con. Lúc đó mẹ chỉ muốn giữ con ở bên cạnh mà không quan tâm đến cảm xúc của con, mặc dù mẹ biết con chịu rất nhiều ấm ức và tủi thân, nhưng mẹ vẫn không nỡ rời xa con. Còn bây giờ mẹ chỉ mong con được sống, bất luận con có ở đâu thì mẹ cũng sẽ vui lòng"
"Trong suốt khoảng thời gian đó, chính mẹ là người đã tiếp thêm sức mạnh để cho con có thể bước tiếp. Con cảm thấy mình rất may mắn vì con có tận hai người ba và hai người mẹ đều rất yêu thương con"
Bình luận
"Trong suốt khoảng thời gian đó, chính mẹ là người đã tiếp thêm sức mạnh để cho con có thể bước tiếp. Con cảm thấy mình rất may mắn vì con có tận hai người ba và hai người mẹ đều rất yêu thương con"
Cô nhìn ra ngoài cửa sau đó nói: "Trúc Ly, cậu vào đây đi, mình muốn nói chuyện với cậu"
Bình luận
Cô nhìn ra ngoài cửa sau đó nói: "Trúc Ly, cậu vào đây đi, mình muốn nói chuyện với cậu"
Trúc Ly nghe thấy cô gọi mình nên đã đi vào trong, cô ấy nói: "Bảo Ngọc, mình xin lỗi, là mình đã hại cậu ra nông nỗi này. Nếu cậu có mệnh hệ gì thì mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân"
Bình luận
Trúc Ly nghe thấy cô gọi mình nên đã đi vào trong, cô ấy nói: "Bảo Ngọc, mình xin lỗi, là mình đã hại cậu ra nông nỗi này. Nếu cậu có mệnh hệ gì thì mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân"
"Thật ra mình chưa từng trách cậu, vì mình hiểu được nỗi lo sợ của cậu, nếu mình là cậu biết đâu mình cũng sẽ làm như vậy"
Bình luận
"Thật ra mình chưa từng trách cậu, vì mình hiểu được nỗi lo sợ của cậu, nếu mình là cậu biết đâu mình cũng sẽ làm như vậy"
"Không, mình biết cậu sẽ không bao giờ làm như thế. Mình thà rằng cậu cứ oán trách mình, cậu như thế này khiến trong lòng mình rất khó chịu"
Bình luận
"Không, mình biết cậu sẽ không bao giờ làm như thế. Mình thà rằng cậu cứ oán trách mình, cậu như thế này khiến trong lòng mình rất khó chịu"
Trúc Ly đút từng muỗng cháo cho cô, đây là điều duy nhất cô ấy có thể làm cho cô lúc này. Hiện giờ cô ấy chỉ hy vọng cô có cơ hội sống tiếp, chỉ cần cô được sống cô ấy sẽ nguyện trả lại mọi thứ vốn thuộc về cô.
Bình luận
Trúc Ly đút từng muỗng cháo cho cô, đây là điều duy nhất cô ấy có thể làm cho cô lúc này. Hiện giờ cô ấy chỉ hy vọng cô có cơ hội sống tiếp, chỉ cần cô được sống cô ấy sẽ nguyện trả lại mọi thứ vốn thuộc về cô.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện giờ trời đang mưa rất to. Bảo Ngọc và Phúc Nguyên có một buổi hẹn vào hôm nay, nhưng cô đã thất hứa với cậu. Vì lời hứa của cô nên cho dù trời mưa cậu vẫn kiên trì đứng đợi đến khi có người kéo cậu về.
Bình luận
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện giờ trời đang mưa rất to. Bảo Ngọc và Phúc Nguyên có một buổi hẹn vào hôm nay, nhưng cô đã thất hứa với cậu. Vì lời hứa của cô nên cho dù trời mưa cậu vẫn kiên trì đứng đợi đến khi có người kéo cậu về.
Một ngày đã trôi qua, đáng tiếc là chẳng có phép màu nào xảy ra. Cô thích nhất là mùa đông, tuy lạnh lẽo nhưng lại có cảm giác ấm áp, chỉ là cô không thể đợi được mùa đông đến, hành trình của cô mãi mãi dừng lại ở mùa hè năm ấy.
Bình luận
Một ngày đã trôi qua, đáng tiếc là chẳng có phép màu nào xảy ra. Cô thích nhất là mùa đông, tuy lạnh lẽo nhưng lại có cảm giác ấm áp, chỉ là cô không thể đợi được mùa đông đến, hành trình của cô mãi mãi dừng lại ở mùa hè năm ấy.
Phúc Nguyên hỏi thăm khắp nơi mới biết tình trạng của cô, cậu vội vàng chạy đến bệnh viện.
Bình luận
Phúc Nguyên hỏi thăm khắp nơi mới biết tình trạng của cô, cậu vội vàng chạy đến bệnh viện.
Trong những giây phút cuối đời, cô nói với ông Minh: "Ba, duyên phận giữa con và ba quá ngắn ngủi, nếu có kiếp sau, con vẫn muốn được làm con của ba mẹ"
Bình luận
Trong những giây phút cuối đời, cô nói với ông Minh: "Ba, duyên phận giữa con và ba quá ngắn ngủi, nếu có kiếp sau, con vẫn muốn được làm con của ba mẹ"
"Bảo Ngọc, nếu có kiếp sau, ba sẽ không để lạc mất con thêm một lần nào nữa"
Bình luận
"Bảo Ngọc, nếu có kiếp sau, ba sẽ không để lạc mất con thêm một lần nào nữa"
"Ba mẹ, xin hai người đừng trách Trúc Ly, cậu ấy làm như vậy cũng vì sợ mất đi ba mẹ, Trúc Ly cũng đã biết sai rồi, con hy vọng ba mẹ có thể tha thứ cho cậu ấy"
Bình luận
"Ba mẹ, xin hai người đừng trách Trúc Ly, cậu ấy làm như vậy cũng vì sợ mất đi ba mẹ, Trúc Ly cũng đã biết sai rồi, con hy vọng ba mẹ có thể tha thứ cho cậu ấy"
Cô lại nói với Trúc Ly: "Hôm qua mình và Phúc Nguyên có một cuộc hẹn, nhưng mình không thể đến như lời đã hứa. Mình biết cậu ấy muốn nói điều gì. Trúc Ly, mình muốn nhờ cậu chuyển lời đến cậu ấy, cậu bảo cậu ấy hãy quên mình đi, cậu ấy còn cả một tương lai phía trước, mình không muốn cậu ấy vì mình mà bỏ lỡ tương lai"
Bình luận
Cô lại nói với Trúc Ly: "Hôm qua mình và Phúc Nguyên có một cuộc hẹn, nhưng mình không thể đến như lời đã hứa. Mình biết cậu ấy muốn nói điều gì. Trúc Ly, mình muốn nhờ cậu chuyển lời đến cậu ấy, cậu bảo cậu ấy hãy quên mình đi, cậu ấy còn cả một tương lai phía trước, mình không muốn cậu ấy vì mình mà bỏ lỡ tương lai"
Khi cô nói những lời này cũng là lúc Phúc Nguyên vừa đến nơi, cậu đã nghe thấy những lời cô nói. Vào khoảnh khắc cuối cùng, cô đã nhìn thấy cậu, ngay giây phút đó cô đã mỉm cười.
Bình luận
Khi cô nói những lời này cũng là lúc Phúc Nguyên vừa đến nơi, cậu đã nghe thấy những lời cô nói. Vào khoảnh khắc cuối cùng, cô đã nhìn thấy cậu, ngay giây phút đó cô đã mỉm cười.
Cậu chứng kiến sự ra đi của cô, tim của cậu như chết lặng. Cả hai còn chưa kịp nói lời từ biệt với nhau, cậu còn chưa kịp nắm tay cô, chưa kịp nói lời yêu cô.
Bình luận
Cậu chứng kiến sự ra đi của cô, tim của cậu như chết lặng. Cả hai còn chưa kịp nói lời từ biệt với nhau, cậu còn chưa kịp nắm tay cô, chưa kịp nói lời yêu cô.
Từ năm mười tuổi, Bảo Ngọc đã ý thức được rằng mình sẽ không thể sống lâu, vì thế cô muốn dùng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời mình để làm những việc có ý nghĩa. Bảo Ngọc cứ nghĩ khi ngày này đến cô sẽ bình thản chấp nhận nó, nhưng sau khi cô biết đến Phúc Nguyên, còn có ông Minh và bà Thu Yến, cô lại cảm thấy lưu luyến thế gian này đến thế, cô ước mình có thể sống lâu hơn một chút, nhưng lại không có điều kỳ diệu nào xảy ra. Cô bỏ lại mọi người cùng với nỗi đau và sự day dứt mãi không nguôi.
Bình luận
Từ năm mười tuổi, Bảo Ngọc đã ý thức được rằng mình sẽ không thể sống lâu, vì thế cô muốn dùng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời mình để làm những việc có ý nghĩa. Bảo Ngọc cứ nghĩ khi ngày này đến cô sẽ bình thản chấp nhận nó, nhưng sau khi cô biết đến Phúc Nguyên, còn có ông Minh và bà Thu Yến, cô lại cảm thấy lưu luyến thế gian này đến thế, cô ước mình có thể sống lâu hơn một chút, nhưng lại không có điều kỳ diệu nào xảy ra. Cô bỏ lại mọi người cùng với nỗi đau và sự day dứt mãi không nguôi.
Tại nghĩa trang, bà Thu Yến, ông Minh cùng với bà Tuyết Mai đều đến viếng thăm mộ của cô, còn Trúc Ly thì đứng ở phía xa. Sau khi viếng xong, bà Tuyết Mai rời đi, ông Minh và bà Thu Yến ở lại với cô thêm một lúc lâu.
Bình luận
Tại nghĩa trang, bà Thu Yến, ông Minh cùng với bà Tuyết Mai đều đến viếng thăm mộ của cô, còn Trúc Ly thì đứng ở phía xa. Sau khi viếng xong, bà Tuyết Mai rời đi, ông Minh và bà Thu Yến ở lại với cô thêm một lúc lâu.
Khi bà Tuyết Mai đi ngang qua Trúc Ly, bà đã dừng lại. Trúc Ly nói: "Mẹ, con biết tội của mình gây ra vĩnh viễn cũng không đáng được tha thứ, con cũng không mong mọi người tha thứ cho con. Con chỉ xin mẹ cho con cơ hội được chăm sóc và bầu bạn với mẹ, con muốn thay Bảo Ngọc làm những điều mà cậu ấy chưa hoàn thành được"
Bình luận
Khi bà Tuyết Mai đi ngang qua Trúc Ly, bà đã dừng lại. Trúc Ly nói: "Mẹ, con biết tội của mình gây ra vĩnh viễn cũng không đáng được tha thứ, con cũng không mong mọi người tha thứ cho con. Con chỉ xin mẹ cho con cơ hội được chăm sóc và bầu bạn với mẹ, con muốn thay Bảo Ngọc làm những điều mà cậu ấy chưa hoàn thành được"
"Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Bảo Ngọc là người đã sống với ta từ nhỏ, còn con là do ta sinh ra, nếu con đã gọi ta là mẹ vậy thì ta cũng sẽ không bỏ rơi con"
Bình luận
"Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Bảo Ngọc là người đã sống với ta từ nhỏ, còn con là do ta sinh ra, nếu con đã gọi ta là mẹ vậy thì ta cũng sẽ không bỏ rơi con"
Trúc Ly chạy đến ôm bà Tuyết Mai, cô ấy nói: "Mẹ, con xin lỗi"
Bình luận
Trúc Ly chạy đến ôm bà Tuyết Mai, cô ấy nói: "Mẹ, con xin lỗi"
Sau khi trở về, Trúc Ly thu dọn tất cả đồ đạc của mình bỏ vào trong va li. Trúc Ly tìm lại con thỏ len mà Bảo Ngọc đã đan tặng mình, cô ấy ôm nó vào lòng và khóc thật lâu.
Bình luận
Sau khi trở về, Trúc Ly thu dọn tất cả đồ đạc của mình bỏ vào trong va li. Trúc Ly tìm lại con thỏ len mà Bảo Ngọc đã đan tặng mình, cô ấy ôm nó vào lòng và khóc thật lâu.
Khi Trúc Ly xuống lầu, ông và bà đều đang ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, cô ấy nói: "Ba, mẹ, con đi đây"
Bình luận
Khi Trúc Ly xuống lầu, ông và bà đều đang ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, cô ấy nói: "Ba, mẹ, con đi đây"
Không có tiếng đáp lại, cô ấy cũng không bất ngờ vì điều này. Khi Trúc Ly đi ngang qua bàn thờ của Bảo Ngọc, cô ấy nhìn di ảnh của cô rồi nói: "Bảo Ngọc, cậu thắng rồi, tạm biệt"
Bình luận
Không có tiếng đáp lại, cô ấy cũng không bất ngờ vì điều này. Khi Trúc Ly đi ngang qua bàn thờ của Bảo Ngọc, cô ấy nhìn di ảnh của cô rồi nói: "Bảo Ngọc, cậu thắng rồi, tạm biệt"
Cô ấy bước đi và không quay đầu lại. Căn nhà này đã gắn bó với Trúc Ly suốt mười tám năm qua, những vui buồn, tuyệt vọng và không can tâm, tất cả đều bỏ lại phía sau, cũng đã đến lúc cô ấy nên rời khỏi đây rồi.
Bình luận
Cô ấy bước đi và không quay đầu lại. Căn nhà này đã gắn bó với Trúc Ly suốt mười tám năm qua, những vui buồn, tuyệt vọng và không can tâm, tất cả đều bỏ lại phía sau, cũng đã đến lúc cô ấy nên rời khỏi đây rồi.
Khoảng thời gian này, cả hai ông bà đều đắm chìm trong nỗi đau và sự hối hận. Ông Minh vào phòng của Bảo Ngọc, ông lật từng trang sách và xem từng nét chữ của cô, ông chợt nhìn thấy bộ sưu tập thời trang của cô.
Bình luận
Khoảng thời gian này, cả hai ông bà đều đắm chìm trong nỗi đau và sự hối hận. Ông Minh vào phòng của Bảo Ngọc, ông lật từng trang sách và xem từng nét chữ của cô, ông chợt nhìn thấy bộ sưu tập thời trang của cô.
Bà Thu Yến nói: "Đó là sở thích và cũng là ước mơ của Bảo Ngọc. Con bé từng nói với tôi là sau này nó muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang"
Bình luận
Bà Thu Yến nói: "Đó là sở thích và cũng là ước mơ của Bảo Ngọc. Con bé từng nói với tôi là sau này nó muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang"
Một ngày trước khi mất, Bảo Ngọc đã từng hỏi rằng ông có quan tâm đến việc cô học ngành gì không? Quả thật trước đây ông chưa từng để tâm đến chuyện này, ông cảm thấy mình đã quá vô tâm với cô, tim của ông đau nhói.
Bình luận
Một ngày trước khi mất, Bảo Ngọc đã từng hỏi rằng ông có quan tâm đến việc cô học ngành gì không? Quả thật trước đây ông chưa từng để tâm đến chuyện này, ông cảm thấy mình đã quá vô tâm với cô, tim của ông đau nhói.
Bình luận
Ông Minh lấy tấm ảnh gia đình ra, đó là bức ảnh chụp chung duy nhất giữa ông và cô, sau đó ông xé Trúc Ly ra khỏi bức ảnh đó, từ nay về sau cô ấy không còn là thành viên trong gia đình này nữa.
Bình luận
Ông Minh lấy tấm ảnh gia đình ra, đó là bức ảnh chụp chung duy nhất giữa ông và cô, sau đó ông xé Trúc Ly ra khỏi bức ảnh đó, từ nay về sau cô ấy không còn là thành viên trong gia đình này nữa.
Bình luận
Tại trại trẻ mồ côi, Bảo Khánh đang chơi đùa cùng những đứa trẻ khác ngoài sân thì có người đi vào. Khi Bảo Khánh nhận ra người đến là Trúc Ly thì cô bé vui vẻ chạy đến nắm tay cô ấy rồi nói:
Bình luận
Tại trại trẻ mồ côi, Bảo Khánh đang chơi đùa cùng những đứa trẻ khác ngoài sân thì có người đi vào. Khi Bảo Khánh nhận ra người đến là Trúc Ly thì cô bé vui vẻ chạy đến nắm tay cô ấy rồi nói:
Bình luận
"Chị Trúc Ly, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi, chị có biết là em đã đợi chị rất lâu rồi không?"
Bình luận
"Chị Trúc Ly, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi, chị có biết là em đã đợi chị rất lâu rồi không?"
Bình luận
"Chị xin lỗi vì đã để em phải đợi lâu như thế, dù có chút muộn nhưng cuối cùng chị cũng đến rồi"
Bình luận
"Chị xin lỗi vì đã để em phải đợi lâu như thế, dù có chút muộn nhưng cuối cùng chị cũng đến rồi"
Bình luận
"Chị Bảo Ngọc lại không đến cùng chị sao? Dạo này em không còn thấy chị ấy đến đây nữa"
Bình luận
"Chị Bảo Ngọc lại không đến cùng chị sao? Dạo này em không còn thấy chị ấy đến đây nữa"
Bình luận
"Chị Bảo Ngọc hiện giờ đang ở một nơi rất xa, tạm thời chị ấy không thể đến thăm các em được. Nhưng các em đừng buồn, sau này chị nhất định sẽ thường xuyên đến đây thăm các em"
Bình luận
"Chị Bảo Ngọc hiện giờ đang ở một nơi rất xa, tạm thời chị ấy không thể đến thăm các em được. Nhưng các em đừng buồn, sau này chị nhất định sẽ thường xuyên đến đây thăm các em"
Bình luận
Trúc Ly ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thẫm. Kể từ ngày cô mất, Trúc Ly không còn sống cuộc sống của riêng mình nữa mà là sống thay phần đời của cô.
Bình luận
Trúc Ly ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thẫm. Kể từ ngày cô mất, Trúc Ly không còn sống cuộc sống của riêng mình nữa mà là sống thay phần đời của cô.
Bình luận
Sau khi Bảo Ngọc không còn, Phúc Nguyên quyết định sang nước ngoài du học. Cậu không quên mang theo món quà mà cô đã tặng, đó là một chiếc móc khóa hình con cừu được cô đan bằng len. Về sau chiếc móc khóa này sẽ luôn bên cạnh Phúc Nguyên trong suốt thời gian cậu sống ở nước ngoài, nó là thứ duy nhất có thể an ủi và vỗ về cậu vào những lúc yếu lòng.
Bình luận
Sau khi Bảo Ngọc không còn, Phúc Nguyên quyết định sang nước ngoài du học. Cậu không quên mang theo món quà mà cô đã tặng, đó là một chiếc móc khóa hình con cừu được cô đan bằng len. Về sau chiếc móc khóa này sẽ luôn bên cạnh Phúc Nguyên trong suốt thời gian cậu sống ở nước ngoài, nó là thứ duy nhất có thể an ủi và vỗ về cậu vào những lúc yếu lòng.
Bình luận
Dù Bảo Ngọc không còn trên thế gian này nữa, nhưng cô vẫn sẽ luôn tồn tại trong tái tim của những người yêu thương cô.
Bình luận
Dù Bảo Ngọc không còn trên thế gian này nữa, nhưng cô vẫn sẽ luôn tồn tại trong tái tim của những người yêu thương cô.