Trong hai tuần này, cô cố gắng tập trung ôn bài thật thật kỹ, có những đêm cô thức đến khuya để học bài, mặc cho điều đó có thể làm ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của cô, bởi vì cô không muốn rời khỏi căn nhà này.
Bình luận
Trong hai tuần này, cô cố gắng tập trung ôn bài thật thật kỹ, có những đêm cô thức đến khuya để học bài, mặc cho điều đó có thể làm ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của cô, bởi vì cô không muốn rời khỏi căn nhà này.
Dù ban đầu cô trở về đây là vì mẹ Tuyết Mai của mình, nhưng sau khi trải qua quãng thời gian sống ở đây, cô đã dần chấp nhận và có tình cảm với ông Minh và bà Thu Yến, dẫu cho ông có đối xử khắc khe với cô đi chăng nữa thì cô vẫn muốn chứng minh cho ông biết rằng mình không hề làm sai bất cứ điều gì.
Bình luận
Dù ban đầu cô trở về đây là vì mẹ Tuyết Mai của mình, nhưng sau khi trải qua quãng thời gian sống ở đây, cô đã dần chấp nhận và có tình cảm với ông Minh và bà Thu Yến, dẫu cho ông có đối xử khắc khe với cô đi chăng nữa thì cô vẫn muốn chứng minh cho ông biết rằng mình không hề làm sai bất cứ điều gì.
Thời gian này bệnh của cô thường xuyên tái phát hơn, những lời cô từng nói với bà Tuyết Mai chỉ là lời nói dối để bà ấy được yên lòng, thực tế thì tình trạng của cô vẫn đang ngày một xấu đi. Vào những ngày đầu khi cô vừa chuyển về đây sống, ông Minh và bà Thu Yến đã đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe của cô, đồng thời họ cũng đã đăng ký ghép tim cho cô, nhưng đến nay đã vài tháng trôi qua mà bệnh viện vẫn chưa tìm được trái tim phù hợp với cô.
Bình luận
Thời gian này bệnh của cô thường xuyên tái phát hơn, những lời cô từng nói với bà Tuyết Mai chỉ là lời nói dối để bà ấy được yên lòng, thực tế thì tình trạng của cô vẫn đang ngày một xấu đi. Vào những ngày đầu khi cô vừa chuyển về đây sống, ông Minh và bà Thu Yến đã đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe của cô, đồng thời họ cũng đã đăng ký ghép tim cho cô, nhưng đến nay đã vài tháng trôi qua mà bệnh viện vẫn chưa tìm được trái tim phù hợp với cô.
Có một hôm cô vào phòng làm việc để tìm ông Minh, do công việc không thuận lợi nên tâm trạng lúc này của ông có chút không tốt, vì thế khi nhìn thấy cô thì ông không vui nói:
Bình luận
Có một hôm cô vào phòng làm việc để tìm ông Minh, do công việc không thuận lợi nên tâm trạng lúc này của ông có chút không tốt, vì thế khi nhìn thấy cô thì ông không vui nói:
"Tại sao con vào đây mà không gõ cửa?"
Bình luận
"Tại sao con vào đây mà không gõ cửa?"
"Con xin lỗi, khi nãy con có gõ cửa nhưng do ba đang nghe điện thoại nên không chú ý"
Bình luận
"Con xin lỗi, khi nãy con có gõ cửa nhưng do ba đang nghe điện thoại nên không chú ý"
"Không phải lúc này con nên ở trong phòng làm bài tập sao? Con vào đây làm gì?"
Bình luận
"Không phải lúc này con nên ở trong phòng làm bài tập sao? Con vào đây làm gì?"
"Còn vài tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi, cho nên con muốn hỏi ý kiến của ba về việc này, con dự định sẽ học ngành..."
Bình luận
"Còn vài tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi, cho nên con muốn hỏi ý kiến của ba về việc này, con dự định sẽ học ngành..."
Cô còn chưa nói hết câu thì ông đã vội ngắt lời cô: "Được rồi, chuyện này để sau hẵng nói, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian để nói chuyện này, bây giờ ba đang bận lắm, con về phòng đi"
Bình luận
Cô còn chưa nói hết câu thì ông đã vội ngắt lời cô: "Được rồi, chuyện này để sau hẵng nói, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian để nói chuyện này, bây giờ ba đang bận lắm, con về phòng đi"
Cô định nói thêm gì đó thì chợt nhận ra tâm trạng của ông không tốt nên cô đành lặng lẽ trở về phòng. Khi có kết quả kiểm tra cuối kỳ, cũng có thể đó là lúc cô sẽ phải rời khỏi đây, vì thế cô muốn tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này trò chuyện với ông nhiều thêm một chút, mà ông thì lại ít khi có mặt ở nhà, cho nên dù cô biết ông không thích bị người khác làm phiền khi mình đang làm việc nhưng cô không còn cách nào khác.
Bình luận
Cô định nói thêm gì đó thì chợt nhận ra tâm trạng của ông không tốt nên cô đành lặng lẽ trở về phòng. Khi có kết quả kiểm tra cuối kỳ, cũng có thể đó là lúc cô sẽ phải rời khỏi đây, vì thế cô muốn tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này trò chuyện với ông nhiều thêm một chút, mà ông thì lại ít khi có mặt ở nhà, cho nên dù cô biết ông không thích bị người khác làm phiền khi mình đang làm việc nhưng cô không còn cách nào khác.
Ấy vậy mà ông lại dùng thái độ lạnh nhạt và thờ ơ để nói chuyện với cô, dù trước đây Trúc Ly cũng đã từng vô số lần chạy vào phòng làm việc của ông như thế. Nếu đổi lại người tìm ông hôm nay là Trúc Ly thì liệu ông có dùng thái độ này để nói chuyện với cô ấy hay không? Có lẽ sau này ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được buổi tối hôm ấy cô mang tâm trạng gì khi đến tìm ông.
Bình luận
Ấy vậy mà ông lại dùng thái độ lạnh nhạt và thờ ơ để nói chuyện với cô, dù trước đây Trúc Ly cũng đã từng vô số lần chạy vào phòng làm việc của ông như thế. Nếu đổi lại người tìm ông hôm nay là Trúc Ly thì liệu ông có dùng thái độ này để nói chuyện với cô ấy hay không? Có lẽ sau này ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được buổi tối hôm ấy cô mang tâm trạng gì khi đến tìm ông.
Một ngày trước khi công bố điểm thi cuối kỳ, Bảo Ngọc và Phúc Nguyên đã có một buổi trò chuyện cùng nhau.
Bình luận
Một ngày trước khi công bố điểm thi cuối kỳ, Bảo Ngọc và Phúc Nguyên đã có một buổi trò chuyện cùng nhau.
"Bảo Ngọc, có lẽ sau này chúng ta không thể gặp nhau thường xuyên như thế này được nữa"
Bình luận
"Bảo Ngọc, có lẽ sau này chúng ta không thể gặp nhau thường xuyên như thế này được nữa"
"Dù sau này chúng ta không thể học chung trường nhưng cậu vẫn có thể gặp mình bất cứ lúc nào cậu muốn, vì hai chúng ta là bạn thân mà"
Bình luận
"Dù sau này chúng ta không thể học chung trường nhưng cậu vẫn có thể gặp mình bất cứ lúc nào cậu muốn, vì hai chúng ta là bạn thân mà"
"Nhưng... mình không muốn tiếp tục làm bạn thân của cậu nữa"
Bình luận
"Nhưng... mình không muốn tiếp tục làm bạn thân của cậu nữa"
Câu này cậu nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe thấy, cô mơ hồ đoán ra được ý của cậu, cô ấp úng nói: "Phúc Nguyên, cậu..."
Bình luận
Câu này cậu nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe thấy, cô mơ hồ đoán ra được ý của cậu, cô ấp úng nói: "Phúc Nguyên, cậu..."
"Bảo Ngọc, chiều mai chúng ta gặp nhau ở công viên nha, mình có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu"
Bình luận
"Bảo Ngọc, chiều mai chúng ta gặp nhau ở công viên nha, mình có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu"
Cô nhìn vào mắt của cậu một lúc sau đó trả lời: "Được"
Bình luận
Cô nhìn vào mắt của cậu một lúc sau đó trả lời: "Được"
"Được, không gặp không về"
Bình luận
"Được, không gặp không về"
Ngay khi cậu quay đi, nụ cười trên môi cô chợt tắt, cô nói: "Phúc Nguyên, xin lỗi cậu"
Bình luận
Ngay khi cậu quay đi, nụ cười trên môi cô chợt tắt, cô nói: "Phúc Nguyên, xin lỗi cậu"
Đến khi có kết quả cuối kỳ, Bảo Ngọc và Trúc Ly đều đạt được danh hiệu học sinh giỏi, nhưng người đứng nhất lớp lại là Trúc Ly, cô chỉ đứng thứ hai sau cô ấy, điều này không nằm ngoài dự đoán của cô.
Bình luận
Đến khi có kết quả cuối kỳ, Bảo Ngọc và Trúc Ly đều đạt được danh hiệu học sinh giỏi, nhưng người đứng nhất lớp lại là Trúc Ly, cô chỉ đứng thứ hai sau cô ấy, điều này không nằm ngoài dự đoán của cô.
Trúc Ly mỉm cười đắc ý, cô ấy nói: "Bảo Ngọc, cậu thua rồi. Mình hy vọng cậu có thể thực hiện lời hứa giữa chúng ta"
Bình luận
Trúc Ly mỉm cười đắc ý, cô ấy nói: "Bảo Ngọc, cậu thua rồi. Mình hy vọng cậu có thể thực hiện lời hứa giữa chúng ta"
"Được, nhưng trước khi rời đi, mình muốn nói với cậu một điều. Từ trước đến giờ mình chưa từng cố ý thất hứa với cậu"
Bình luận
"Được, nhưng trước khi rời đi, mình muốn nói với cậu một điều. Từ trước đến giờ mình chưa từng cố ý thất hứa với cậu"
"Được, vậy thì bây giờ cậu hãy thực hiện lời hứa của mình đi. Nếu ngay từ đầu cậu chịu rời đi sớm hơn thì mình không cần phải dùng đến nhiều thủ đoạn như vậy, biết đâu quan hệ của chúng ta cũng không trở nên tồi tệ như hiện giờ"
Bình luận
"Được, vậy thì bây giờ cậu hãy thực hiện lời hứa của mình đi. Nếu ngay từ đầu cậu chịu rời đi sớm hơn thì mình không cần phải dùng đến nhiều thủ đoạn như vậy, biết đâu quan hệ của chúng ta cũng không trở nên tồi tệ như hiện giờ"
"Cậu nói đúng, có lẽ ngay từ đầu mình không nên xuất hiện ở nhà của cậu. Cũng đã đến lúc mình nên trả lại cho căn nhà này sự bình yên vốn có của nó rồi"
Bình luận
"Cậu nói đúng, có lẽ ngay từ đầu mình không nên xuất hiện ở nhà của cậu. Cũng đã đến lúc mình nên trả lại cho căn nhà này sự bình yên vốn có của nó rồi"
"Cậu biết nghĩ như vậy thì tốt, nhưng cậu không được nói với bất kỳ ai về chuyện cá cược giữa chúng ta đó"
Bình luận
"Cậu biết nghĩ như vậy thì tốt, nhưng cậu không được nói với bất kỳ ai về chuyện cá cược giữa chúng ta đó"
"Mình biết rồi, rời đi là quyết định của mình, không liên quan đến bất kỳ ai hết"
Bình luận
"Mình biết rồi, rời đi là quyết định của mình, không liên quan đến bất kỳ ai hết"
Trước đây khi rời khỏi nhà bà Tuyết Mai cô cũng đã từng nói như thế. Rời đi là quyết định của cô, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cô cũng luôn nghĩ cho người khác, giá như cô biết nghĩ cho bản thân mình dù chỉ một lần thì tốt biết bao.
Bình luận
Trước đây khi rời khỏi nhà bà Tuyết Mai cô cũng đã từng nói như thế. Rời đi là quyết định của cô, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cô cũng luôn nghĩ cho người khác, giá như cô biết nghĩ cho bản thân mình dù chỉ một lần thì tốt biết bao.
Khi về đến nhà, Bảo Ngọc lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình bỏ vào trong ba lô. Cô nhìn lại căn phòng này một lần nữa, những chuyện cũ lần lượt ùa về. Rõ ràng những ký ức vui vẻ thì chẳng có bao nhiêu, mà những lần tủi hờn, uất ức và cô đơn thì nhiều vô số kể, vậy mà nơi này lại khiến cô lưu luyến đến thế.
Bình luận
Khi về đến nhà, Bảo Ngọc lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình bỏ vào trong ba lô. Cô nhìn lại căn phòng này một lần nữa, những chuyện cũ lần lượt ùa về. Rõ ràng những ký ức vui vẻ thì chẳng có bao nhiêu, mà những lần tủi hờn, uất ức và cô đơn thì nhiều vô số kể, vậy mà nơi này lại khiến cô lưu luyến đến thế.
Bà Thu Yến đang ở trong bếp thì chợt nghe thấy tiếng cãi nhau của Bảo Ngọc và Trúc Ly, bà và ông vội chạy lên lầu để can ngăn.
Bình luận
Bà Thu Yến đang ở trong bếp thì chợt nghe thấy tiếng cãi nhau của Bảo Ngọc và Trúc Ly, bà và ông vội chạy lên lầu để can ngăn.
"Trúc Ly, xin cậu đừng xen vào chuyện của mình nữa"
Bình luận
"Trúc Ly, xin cậu đừng xen vào chuyện của mình nữa"
"Bảo Ngọc, cậu không thể rời khỏi đây, ba làm như vậy là vì muốn tốt cho cậu thôi"
Bình luận
"Bảo Ngọc, cậu không thể rời khỏi đây, ba làm như vậy là vì muốn tốt cho cậu thôi"
"Mình không thể tiếp tục chịu đựng sự kiểm soát của ông ấy nữa, hôm nay mình nhất định phải rời khỏi đây"
Bình luận
"Mình không thể tiếp tục chịu đựng sự kiểm soát của ông ấy nữa, hôm nay mình nhất định phải rời khỏi đây"
"Nếu cậu rời khỏi đây ba mẹ chắc chắn sẽ rất buồn, thật ra ba cũng rất quan tâm và yêu thương cậu"
Bình luận
"Nếu cậu rời khỏi đây ba mẹ chắc chắn sẽ rất buồn, thật ra ba cũng rất quan tâm và yêu thương cậu"
"Đủ rồi, mình không muốn nghe cậu nói nữa. Lúc đầu mình cứ nghĩ sau khi đến đây mình sẽ được sống sung sướng, nhưng điều mình nhận được lại là sự quản thúc hà khắc của ông ấy. Tuy mẹ Tuyết Mai không được giàu có, nhưng bà ấy chưa từng đối xử với mình như vậy"
Bình luận
"Đủ rồi, mình không muốn nghe cậu nói nữa. Lúc đầu mình cứ nghĩ sau khi đến đây mình sẽ được sống sung sướng, nhưng điều mình nhận được lại là sự quản thúc hà khắc của ông ấy. Tuy mẹ Tuyết Mai không được giàu có, nhưng bà ấy chưa từng đối xử với mình như vậy"
Ông Minh nghe Bảo Ngọc nói như thế thì tức giận chỉ tay vào mặt cô nói: "Được, vậy con cứ đi đi, ta sẽ xem như chưa từng có đứa con như con, ta chỉ có một đứa con là Trúc Ly mà thôi"
Bình luận
Ông Minh nghe Bảo Ngọc nói như thế thì tức giận chỉ tay vào mặt cô nói: "Được, vậy con cứ đi đi, ta sẽ xem như chưa từng có đứa con như con, ta chỉ có một đứa con là Trúc Ly mà thôi"
Cô bật cười, một nụ cười chứa đầy sự mỉa mai và chua xót, nhưng nước mắt cô lại rơi, cô nói: "Cuối cùng thì ba cũng đã nói ra lời thật lòng của mình rồi. Từ trước đến giờ trong lòng ba chỉ có một đứa con gái là Trúc Ly, sự xuất hiện của con chỉ làm cho ba thêm phiền lòng thôi đúng không? Con đối với ba chỉ là trách nhiệm chứ không hề có tình yêu thương phải không? Nếu ngay từ đầu ba không yêu thương con vậy thì ba đón con về đây làm gì?"
Bình luận
Cô bật cười, một nụ cười chứa đầy sự mỉa mai và chua xót, nhưng nước mắt cô lại rơi, cô nói: "Cuối cùng thì ba cũng đã nói ra lời thật lòng của mình rồi. Từ trước đến giờ trong lòng ba chỉ có một đứa con gái là Trúc Ly, sự xuất hiện của con chỉ làm cho ba thêm phiền lòng thôi đúng không? Con đối với ba chỉ là trách nhiệm chứ không hề có tình yêu thương phải không? Nếu ngay từ đầu ba không yêu thương con vậy thì ba đón con về đây làm gì?"
"Nếu như con ngoan ngoãn giống như Trúc Ly thì ba cần gì phải quản thúc con, nếu con không nghe lời thì ba sẽ xem như chưa từng có đứa con ngỗ nghịch như con"
Bình luận
"Nếu như con ngoan ngoãn giống như Trúc Ly thì ba cần gì phải quản thúc con, nếu con không nghe lời thì ba sẽ xem như chưa từng có đứa con ngỗ nghịch như con"
"Phải, trong lòng ba Trúc Ly lúc nào cũng tốt, còn con bất luận có làm gì cũng không vừa mắt ba, vậy chỉ cần con đi thì ba sẽ không cần vì con mà phiền lòng nữa"
Bình luận
"Phải, trong lòng ba Trúc Ly lúc nào cũng tốt, còn con bất luận có làm gì cũng không vừa mắt ba, vậy chỉ cần con đi thì ba sẽ không cần vì con mà phiền lòng nữa"
Cô vác ba lô đi xuống lầu, bà Thu Yến chạy theo ngăn cô lại, bà nói: "Bảo Ngọc, con không thể rời khỏi đây, bệnh của con vẫn chưa được chữa khỏi. Mẹ sẽ không để ba con tiếp tục giám sát con nữa đâu, con hãy ở lại đi có được không?"
Bình luận
Cô vác ba lô đi xuống lầu, bà Thu Yến chạy theo ngăn cô lại, bà nói: "Bảo Ngọc, con không thể rời khỏi đây, bệnh của con vẫn chưa được chữa khỏi. Mẹ sẽ không để ba con tiếp tục giám sát con nữa đâu, con hãy ở lại đi có được không?"
Cô gạt tay của bà ra sau đó nói: "Mẹ, con xin lỗi, con không muốn tiếp tục ở lại đây nữa"
Bình luận
Cô gạt tay của bà ra sau đó nói: "Mẹ, con xin lỗi, con không muốn tiếp tục ở lại đây nữa"
"Có phải Trúc Ly đã nói gì đó với con không?"
Bình luận
"Có phải Trúc Ly đã nói gì đó với con không?"
"Con..."
Bình luận
"Con..."
Đúng lúc này ông Minh lên tiếng: "Bà cứ để nó đi đi, một thời gian sau khi không chịu nổi cuộc sống thiếu thốn nữa nó sẽ tự trở về thôi"
Bình luận
Đúng lúc này ông Minh lên tiếng: "Bà cứ để nó đi đi, một thời gian sau khi không chịu nổi cuộc sống thiếu thốn nữa nó sẽ tự trở về thôi"
"Trong mắt ông Bảo Ngọc là loại người như vậy sao? Con bé không..."
Bình luận
"Trong mắt ông Bảo Ngọc là loại người như vậy sao? Con bé không..."
Cô đột nhiên ngắt lời bà: "Đúng là lúc đầu con đến đây là vì không thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống nghèo khó nữa, nhưng hiện giờ con đã suy nghĩ thông suốt rồi. Nếu sống ở đây mà không có được tự do chi bằng con trở về sống với mẹ Tuyết Mai, ít nhất ở đó con có thể thoải mái làm những việc mà mình muốn"
Bình luận
Cô đột nhiên ngắt lời bà: "Đúng là lúc đầu con đến đây là vì không thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống nghèo khó nữa, nhưng hiện giờ con đã suy nghĩ thông suốt rồi. Nếu sống ở đây mà không có được tự do chi bằng con trở về sống với mẹ Tuyết Mai, ít nhất ở đó con có thể thoải mái làm những việc mà mình muốn"
"Bảo Ngọc, tại sao con lại nói như vậy? Rõ ràng con đã nói với mẹ là..."
Bình luận
"Bảo Ngọc, tại sao con lại nói như vậy? Rõ ràng con đã nói với mẹ là..."
"Đó chỉ là những lời nói dối thôi. Con là người đã lấy cắp tiền của Trúc Ly, người giao du với nhóm của Kim Hà cũng chính là con"
Bình luận
"Đó chỉ là những lời nói dối thôi. Con là người đã lấy cắp tiền của Trúc Ly, người giao du với nhóm của Kim Hà cũng chính là con"
Bà Thu Yến nắm tay cô nói: "Không, không phải như vậy. Bảo Ngọc, mẹ không tin con lại làm những chuyện như thế"
Bình luận
Bà Thu Yến nắm tay cô nói: "Không, không phải như vậy. Bảo Ngọc, mẹ không tin con lại làm những chuyện như thế"
Ông Minh nói: "Cuối cùng con cũng chịu thừa nhận rồi sao? Vậy mà suýt chút nữa ta đã tin những lời con nói. Bảo Ngọc, không ngờ con lại lợi dụng tình thương của ta và mẹ con để lừa dối chúng ta. Ta không thể dạy nổi con nữa"
Bình luận
Ông Minh nói: "Cuối cùng con cũng chịu thừa nhận rồi sao? Vậy mà suýt chút nữa ta đã tin những lời con nói. Bảo Ngọc, không ngờ con lại lợi dụng tình thương của ta và mẹ con để lừa dối chúng ta. Ta không thể dạy nổi con nữa"
"Ba đã từng tin lời con nói sao? Chẳng phải ba luôn tin tưởng Trúc Ly sao? Ba có từng quan tâm đến việc con học ngành gì không? Ba có từng quan tâm đến cảm nhận của con chưa? Con mệt rồi, con không muốn tiếp tục giả vờ làm một đứa con ngoan nữa, con muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi chưa từng thuộc về con"
Bình luận
"Ba đã từng tin lời con nói sao? Chẳng phải ba luôn tin tưởng Trúc Ly sao? Ba có từng quan tâm đến việc con học ngành gì không? Ba có từng quan tâm đến cảm nhận của con chưa? Con mệt rồi, con không muốn tiếp tục giả vờ làm một đứa con ngoan nữa, con muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi chưa từng thuộc về con"
Sau khi nói xong Bảo Ngọc đẩy bà Thu Yến ra, cô chạy nhanh ra ngoài, nhưng khi ra đến cổng tim của cô đột nhiên đau nhói, sau đó cô ngất xỉu, mọi người lo lắng đưa cô đến bệnh viện, Trúc Ly cũng đi theo.
Bình luận
Sau khi nói xong Bảo Ngọc đẩy bà Thu Yến ra, cô chạy nhanh ra ngoài, nhưng khi ra đến cổng tim của cô đột nhiên đau nhói, sau đó cô ngất xỉu, mọi người lo lắng đưa cô đến bệnh viện, Trúc Ly cũng đi theo.